Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6010

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 100

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Tập 01: Cuộc sống du mục tại vùng đất tuyết của quý tộc phương Bắc và người vợ huyết ưng - Chương 10: Công việc đầu tiên của cặp đôi

Khi chúng tôi trở về nhà thì mặt trời đã lặn nên có cảm giác như trời đã tối, nhưng thời gian thì vẫn vào buổi chiều.

Tôi mang đám chó vào chòi, và đưa các dụng cụ mà tôi mang theo cho Teoporon tình cờ đi ngang qua.

Tôi sau đó lấy con thỏ từ tay của Sieg và đặt nó vào trong một cái tô khô. Sau đó, sử dụng túi da, tôi lấy tuyết và đổ nó lên bụng con thỏ.

Con thỏ sau đó sẽ được ủ trong ba ngày, sau khoảng thời gian đó thì chúng tôi sẽ bắt đầu việc giết mổ nó.

“Cậu không định rút máu con thỏ à?”

“Ừ. Vào mùa đông thì máu của thỏ rất là ngon.”

Vào mùa này, mùi của máu thỏ rất là thơm. Bởi vì chúng tôi sẽ nấu với chúng, chúng tôi không cần phải rút máu nó ra. Tuy vậy, nếu như cứ để như vậy mà không rút máu ra thì các khí ga sẽ đọng lại bên trong nên chúng tôi dùng tuyết để giữ một nhiệt độ ổn định trong giai đoạn đầu của việc bảo quản.

Vì Sieg bào rằng cô ấy sẽ vào trong nhà, tôi cuối cùng có thể đi vào kho.

Bên trong có các con thú mà chúng tôi chưa động tới. Tôi cần phải mổ con thỏ mà tôi bắt được vào hôm qua. Vào ngày hôm đó, tôi bắt được năm con.

Sớm thôi, những ngày lúc mà mặt trời không mọc nữa sẽ đến. Vì nó rất là nguy hiểm khi đi săn vào lúc trời tối, chúng tôi phải săn nhiều nhất có thể để bảo quản thêm đồ ăn và có thể kiếm thêm một ít tiền, nên từ đây chúng tôi sẽ bận hơn.

Hôm nay việc đi săn không có được tốt lắm, nhưng đôi khi vẫn có những ngày mà chúng tôi chẳng săn được con nào cả cho nên tôi không màng nó cho lắm.

Khi tôi đi ra, Sieg vẫn đứng đó chờ tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể đi vào một nơi ấm áp như vậy một mình được. Thật là đáng ngưỡng mộ mà.

Khi vào trong nhà thì Miruporon bày đồ ăn ra như thể cô ấy đang chờ chúng tôi vậy.

Cho bữa trưa thôi thì hôm nay có khá nhiều đồ ăn.

Thịt thỏ hầm cùng gia vị đặt bên trên khoai tây nghiền. Thịt viên sốt quả dại được mang lên trong một cái đĩa gỗ. Bánh mì thì giống như mọi khi, là bánh mì đen. Có lẽ vì bánh mì được nướng lên nên các lát bánh mì dày hơn bình thường. Nướng tới một mức hoàn hảo, bánh súp nấm là một thứ mà sẽ làm cho một người sung sướng khi họ cắn vào lớp bánh dày giòn tan đó và sốt kem đặc ấy. Được nướng với phô mai, thịt cá dần tan trong miệng.

Sieg khen đồ ăn nơi đây hết mình, nói rằng nó ngon hơn những gì mà cô ấy ăn ở nước của cô ấy.

Vì đồ ăn của nhà tôi là thứ duy nhất mà tôi tự hào về, một nụ cười dần hiện lên trên mặt tôi.

Dù rằng chúng được làm từ các nguyên liệu đắt tiền mà chúng tôi mua từ các thương nhân, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không ngại dùng tiền để có được các bữa ăn ngon.

“Chiều nay thì chúng ta sẽ làm gì?”

“Tôi định là sẽ mổ con thỏ mà tôi đã săn ba ngày trước.”

Vì tôi cảm thấy khá là tội lỗi khi tôi phải dạy cô ấy cách mổ thịt trong khi cô ấy chỉ mới đến đây vào ngày hôm qua, tôi bảo cô ấy rằng cô ấy có thể làm bất cứ thứ gì mà cô ấy muốn.

“Vậy thì, tôi muốn xem cậu mổ thịt.”

“A, cô muốn vậy à?”

“Tôi không quen ngồi không. Nếu như có thứ gì mà cần phải làm thì cậu có thể nói cho tôi biết.”

“Không không, không sao cả.”

Miruporon phụ trách phần chặt củi, chăm sóc động vật và dọn dẹp, và Teoporon sẽ lo phần bảo quản dụng cụ và nhà kho. Vì nhà bếp là khu vực thiêng liêng của Ruruporon cho nên, ngay cả tôi, chủ nhà cũng không được phép vào.

Ngay cả khi cô ấy hỏi làm việc khác, thì chẳng có nhiều việc mà cô ấy có thể làm.

Cuối cùng thì, cô ấy đi cùng với tôi.

Sau khi chờ cho thức ăn tiêu hoá hết rồi, chúng tôi đi ra ngoài.

Tôi lấy ra một con thỏ đã được ủ trong ba ngày trong kho chứa và đến nhà mổ.

“Hôm nay, tôi sẽ mổ thịt con thỏ mà tôi bắt được vào ngày hôm trước.”

“Được rồi.”

Tôi nghĩ rằng việc thấy tôi mổ thịt một con vật bốn chân như này nhìn khá là khó chịu, nhưng vì không còn con vật thích hợp nào cả, tôi định là sẽ trân trọng quyết định của cô ấy.

Trên tường có hàng trăm con dao có thể dùng để mổ con thỏ. Tôi lấy một con dao mà tôi quen tay từ trên tường và đặt nó trên bàn làm việc.

Khi tôi quay người lại để nhìn Sieg thì tôi có thấy cô ấy vẫn bình tĩnh như cũ.

Dù rằng căn phòng luôn được dọn sạch, nhưng mùi máu không dễ bay hơi như vậy. Thêm vào đó, hôm qua Teoporon vừa mới mổ thịt một con lớn cho nên mùi của nó vẫn còn đọng lại.

Khi tôi hỏi cô ấy rằng cô ấy có ổn hay không, cô ấy gật đầu và nói rằng mình ổn.

Vì tôi đã xong lần kiểm tra cuối cùng, tôi bắt đầu mổ con thỏ.

“Đầu tiên thì chúng ta phải cắt dọc phần cơ đùi……”

Tôi cắt hai phần và nắm hai chân sau của con thỏ lên trong khi đâm con dao vào để chuẩn bị cho việc lột da. Từ đó trở đi, tôi rạch con dao vào phần đùi và kéo xuống phần mông. Một khi tôi đụng vào phần đó thì tôi cẩn thận cắt lớp da đi.

“Tại đây thì cô phải chú ý là phải tránh cắt trúng tinh hoàn của nó.”

Nếu như lỡ đụng vào tinh hoàn của nó thì mùi ấy sẽ lan vào thịt, làm hư vị của nó.

Sau đó, tôi mạnh dạn cắt bỏ lớp da bằng một cách mạnh mẽ và khéo léo. Phần rốn thì gần như không có tí thịt nào cả, nên tôi phải cẩn thận để không làm hư con dao. Cuối cùng thì, lớp da sẽ được kéo ra.

“……Thì nó là như thế.”

“Nhìn thì dễ, nhưng nó thực sự rất là khó.”

“Hmm, tôi tự hỏi. Tôi nghĩ là nó phụ thuộc vào độ khéo léo của một người.”

Mổ thịt động vật là một kĩ năng mà tôi học được từ nhỏ. Khi tôi được dạy cách mổ chim, tôi sốc đến mức mà ám ảnh tôi trong những giấc mơ mà tôi mơ tới. Đó là một mảnh kí ức đau buồn.

“Về phần da thì, tôi sẽ luộc nó trong nước thảo dược, nhưng việc đó thì hãy để sau.

Lột da là một công việc rất là quan trọng. Da thú rất là quan trọng trong cuộc sống ngày, cho nên chúng tôi không được phép sai sót.

Sau khi tôi lấy được lớp da rồi thì, tôi tiếp tục việc giết mổ.

Tôi mổ bụng con thỏ ra, cẩn thận để không cắt ống dẫn tinh của nó. Máu của nó sẽ không dễ bị rửa đi cho nên việc lau sạch nó là việc không cần thiết. Tôi lấy nội tạng của chúng ra và sắp xếp chúng lại.

Sau đó tôi cắt nhiều phần để cắt đứt đầu con thỏ.

Một khi mà tôi cắt xong hai chân trước và hai chân sau thì việc giết mổ sẽ hoàn thành.

“Khi mà thịt con thỏ này được ủ xong thì một tuần tới, chúng ta có thể ăn chúng.”

“Khá là lâu nhỉ.”

“Ừ.”

Trong lúc nhìn tôi giết mổ ba con thỏ, Sieg nói rằng cô ấy muốn thử làm con cuối cùng, cho nên chúng tôi cẩn thận xử lí con cuối cùng.

Nhận ra rằng việc đầu tiên mà chúng tôi làm cùng nhau là việc giết mổ thì, tôi hối hận rằng nó không phải là một việc đáng nhớ hơn

◇◇◇

Buổi tối.

Tôi từ từ ngâm mình vào bồn tắm mà Ruruporon đã chuẩn bị cho tôi.

Ăn uống và tắm rửa từng là những thú vui duy nhất mà tôi có.

Nhưng bây giờ nó đã khác rồi.

Tôi không thể chờ để được nói chuyện với Sieg.

Trước giờ tôi chỉ ăn một mình. Rất là lạ khi thức ăn sẽ ngon hơn khi có ai đó để ăn cùng.

Sau khi tôi tắm xong, tôi ăn tối và Sieg sẽ rủ tôi chơi cùng cô ấy. Đương nhiên là tôi sẽ chấp nhận rồi, vì tôi không còn việc khác để làm.

Trên bàn tiếp khách là một trò chơi mà chúng tôi mua từ cửa hàng đồ chơi.

Trò chơi mà chúng tôi sẽ chơi là một trò chơi gồm các miếng đen và trắng trên một cái bảng chơi hình vuông.

Chúng tôi sẽ thay phiên nhau đặt các miếng trắng và đen trên bảng, bao quanh màu của đối thủ và cuối cùng thì người có nhiều miếng cùng màu hơn thì sẽ thắng.

Tôi chơi nhiều lần cùng với Sieg, nhưng tôi không thể thắng dù chỉ một lần.

“Một lần nữa nào!”

Khi mới bắt đầu thì tôi chơi một cách thoải mái, nhưng tôi dần trở nên nghiêm túc hơn. Dù vậy, tôi vẫn thua.

“……Tôi lại thua nữa.”

“Thì, có một khoảng cách giữa thời gian chơi mà.”

Trò chơi này là từ đất nước của Sieg. Vì cô ấy chơi nó từ khi còn nhỏ, cô ấy biết hết các chiến thuật chơi luôn.

Vì Sieg đã bắt đầu ngáp rồi, cho nên tôi định là sẽ dừng ở đây vào ngày hôm qua.

“…..Ngày mai tôi sẽ thắng.”

“Nếu cậu có thể.”

Sieg không chịu thua kém ai ngay cả khi đó là một trò chơi đi chăng nữa.