Tám năm trong quân đội.
Ai ngờ rằng có ngày tôi phải kết hôn chứ.
Tôi bị ép phải thực hiện quyết định ấy vài tháng về trước.
◇◇◇
Sau khi cuộc chiến tranh dài dằng dẳng đã kết thúc, tôi dành khoảng thời gian còn lại cố gắng bắt kịp công việc còn dang dở. Một hô, tôi được cấp trên của mình gọi lại.
Albert von Hertling.
Người đàn ông đó là chú của tôi, em trai của mẹ tôi, đang chờ đợi tôi với một vẻ mặt bí ẩn.
Ông ấy là người đã gọi tôi tới, nhưng dù vậy, ông ấy vẫn tiếp tục do dự. Khi tôi hỏi rằng ông ấy có cần cái gì hay không, ông ấy nói một thứ mà tôi không hề ngờ tới.
Ông ấy hỏi rằng, liệu tôi có muốn kết hôn hay không.
Tôi đứng hình trước những lời như vậy. Bởi vì kết hôn nghĩa là việc về hưu cho một nữ quân nhân.
Đa số nữ quân nhân vào độ tuổi của tôi về hưu khi họ khoảng hai mươi tuổi. Họ thường sẽ tìm được một đối tượng kết hôn sớm và rời quân đội.
Khi tôi hỏi tại sao, thì ông ấy nói rằng ông ấy muốn tôi biết nìềm vui của việc làm một người phụ nữ.
Tuy vậy, tôi muốn thêm thông tin, và cứ thế tôi đã bắt ông ấy nói ra tất cả mọi thứ.
Chú của tôi nói nhỏ lý do chính rằng hai đứa con gái của chú say đắm tôi.
Hai em họ của tôi là Hildegard và Anna-Maria dính liền với tôi từ khi hai đứa ấy còn nhỏ.
Hildegard đã hai mươi mốt tuổi rồi. Một độ tuổi quá với độ tuổi phù hợp để kết hôn trong tầng lớp quý tộc. Anna-Maria thì chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng có vẻ như con bé nhất quyết muốn cưới tôi.
Với một vẻ mặt của một người cha già, cấp trên của tôi cúi đầu xin tôi. Ông ấy năn nỉ tôi là hãy cưới ai đó và sống một cuộc sống an nhàn, để sống bù cuộc sống mà hai đứa con gái của ông dường như đã từ bỏ.
Thật tình thì, tôi chưa bao giờ muốn làm việc cho quân đội cho lắm. Nếu như tôi được hỏi rằng vì sao tôi lại nhập ngũ thì tôi chắc chắn sẽ trả lời rằng tôi thích liên tục đi đây đó và cả nhà tôi đều đã từng hoặc đang làm việc cho quân đội.
Vì tôi không có bao nhiêu gắn bó với công việc này cho lắm, không có lý do nào để tôi không đồng ý khi mà chú của tôi đã cầu xin tôi như thế này.
Trong trường hợp mà tôi không kiếm được đối tượng kết hôn thì tôi sẽ được mời dạy ở học viện quân đội như một giáo viên vậy.
Ngày hôm đó kết thúc với việc tôi suy nghĩ rằng tôi có thể sẽ phải lại làm việc trong quân đội vì tôi sẽ không tìm được một đối tượng kết hôn.
Khi tôi gửi thư về nhà hỏi gia đình tôi rằng tôi cần phải kiếm được một đối tượng kết hôn phù hợp, thì tôi nhận được một bức thư trả lời rằng tôi nên đến bữa tiệc gặp mặt nhau vào cuối tuần này. Với suy nghĩ rằng có lẽ gia đình tôi vẫn còn giận tôi việc từ chối một cuộc phỏng vấn hôn nhân trong quá khứ, tôi nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ rằng tôi sẽ nhận được bất kì sự giúp đỡ nào từ gia đình.
Thay vào đó, tôi nhận được một chiếc váy diềm vừa khít với tôi. Tuy vậy, khi tôi tưởng tượng tới cảnh tượng tôi mặc nó thì người tôi run cả lên.
Tôi nhận ra khi tôi thấy bộ đồ cho quý cô đó. Tôi không có khả năng trở thành một quý cô danh giá được.
Ai đó đã từng nói một lần rồi. Rằng phụ nữ thì phải hiền lành và vâng lời.
Một quý cô hoàn hảo là người có thể luôn luôn giúp đỡ người chồng của mình.
Cô ấy sẽ phải uống trà với các quý cô khác, và về các sở thích cá nhân thì cô ấy sẽ thêu dệt hay bình phẩm các tác phẩm nghệ thuật. Cô ấy sẽ dành thời gian và tiền bạc để làm đẹp chính mình, trong khi hành xử tại các bữa tiệc dành cho các quý tộc một cách hoàn hảo.
Tuy vậy, lớn lên cùng với các anh trai của tôi, tôi không có ngần ngại khi phải chỉ ra các lỗi sai, và tôi không có nói chuyện nhiều cho lắm. Thêu dệt là một thế giới mà tôi chẳng hề biết tới, vì tôi chưa bao giờ đụng đến chúng. Tôi không thích tham gia các bữa tiệc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể làm một việc không thể như kết hôn cả.
Và như thế, bữa tiệc sẽ được tổ chức vào chiều này.
Tôi bỏ cái váy màu xanh biển mà mẹ tôi đã chọn và mặc quân phục của mình.
Các tin đồn về việc tôi sẽ kết hôn đã phát tán khắp giới quý tộc. Vì nó sẽ khá là rắc rối nếu như ai đó có một suy nghĩ sai lầm rằng tôi sẽ là một cô vợ hiền lành từ cách mà tôi mặc váy nên tôi mang theo một ít vũ khí theo.
Hơn nữa, tôi mang các huy chương mà tôi chưa bao giờ mang.
Đây là để đe doạ bất cứ ai liên quan đến quân đội.
Tôi không có một chút tự tin nào rằng mọi ngườ sẽ giận dữ hay ghen tị với tôi nữa. Tôi không có chắc chắn rằng sẽ không có ai cảm thấy hứng thú với việc chinh phục tôi cả.
Tôi ít nhất cũng đã có suy nghĩ là sẽ không có ai lại gần tôi bởi vì số huân chương mà tôi có.
Đàn ông là những sinh vật kiêu ngạo.
Đó là một nỗi họ thẹn của bọn họ để cong gối trước một người cho dù họ có nhiều huân chương hơn chính mình nữa.
Tôi hiếm khi cắt tóc, nhưng vì lâu rồi tôi chưa tham gia vào các bữa tiệc như này, tôi cắt gọn tóc mình lại và chải lại mái để cho nó rũ xuống một bên.
Tôi cảm thấy tuyệt vời, rằng không có người đàn ông nào sẽ dám tới gần tôi cả.
……Tuy vậy, cuối cùng thì, đây là một thất bại.
Tôi bị bao quanh bởi vô số người từ giây phút mà tôi đặt chân vào khán phòng. Hầu hết là phụ nữ cầu xin tôi cưới họ.
Thì phần lớn là lỗi của tôi mà.
Tôi bị bao quanh và chẳng biết làm gì cả. Để trốn thoát khỏi thực tại, tôi nhìn sang một hướng khác của phòng, xa khỏi các quý cô, tôi tình cờ thấy được ai đó không xa lắm.
Người đó có một vẻ ngoài cứ như đến từ một thế giới khác vậy.
Dưới ánh đèn chùm, mái tóc màu trắng bạc sáng lên một cách đẹp đẽ, cặp mắt trong veo như đá xa-phia. Mái tóc dài được tết lại. Người đó cứ y như ‘cô tiên của hạnh phúc ‘ mà tôi thấy trong truyện cổ tích ấy.
Vào lúc mà em họ tôi nắm áo tôi, tôi nhìn xuống một lúc.
Tôi nhìn lại về nơi ấy, nhưng người đó đã biến mất rồi.
Tuy vậy, đó không phải là một ảo ảnh.
Cô tiên tuyết đó vì lý do nào đó mà lại gần tôi, thậm chí còn cầu hôn tôi nữa chứ.
Những quý cô quanh tôi hét lên, gọi cậu ta là ‘người tuyết’
Đầu óc của tôi dần trống rỗng, khiến tôi không thể hiểu được việc gì đang xảy ra.
Người ấy khi tôi nhìn gần thì là một người đàn ông.
Cậu ấy mặc đồ của các quý ông tại đất nước này, nhưng bởi vì bầu không khí lúc trước, tôi không hề nhận ra.
Cậu ấy là công tước của một đất nước khác.
Tên của cậu ấy là Ritzhard Salonen Levantret.
Để trốn khỏi sự ồn ào ngoài ý muốn này, tôi quyết định là sẽ sử dụng Ritzhard.
◇◇◇
Sau khi chúng tôi đi vào một căn phòng riêng, Ritzhard thật sự rất là hiền lành.
Tôi cũng tò mò là vì sao cậu ấy lại bị gọi là người tuyết, nhưng vì vẻ ngoài của cậu ấy khác với biệt danh ấy, rốt cuộc thì tôi lại nhỉn cậu ấy chằm chằm.
Về câu chuyện của cậu ấy thì có vẻ như cậu ấy thực sự muốn cưới tôi làm vợ.
Tuy vậy, tôi không thể trở thành một quý cô của một đất nước khác được.
Nhìn sơ qua thì, cậu ấy khoảng hơn hai mươi tuổi một tí. Mặt khác thì, tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi. Tôi bị gọi là ‘cừu già đội lốt cừu non’ bởi cháu trai tôi không lâu về trước, nên có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi là một quý cô trẻ tuổi..
Để cho cuộc nói chuyện trở nên ngắn gọn thì tôi nó cho cậu ấy nghe tuổi của mình ngay từ lúc đầu. Tuy vậy, cậu ấy dường như không hề từ bỏ trong việc cầu hôn tôi.
Tôi cũng nói cho cậu ấy nghe rằng tôi không có thích hợp để làm vợ của một ai đó, nhưng cậu ấy không màng tới nó dù chỉ một ít.
Khi tôi nghĩ tơi việc làm cho cậu ấy từ bỏ thì cậu ấy kể cho tôi nghe về câu chuyện của cậu ấy.
Rằng Ritzhard Salonen Levantret là một quý tộc nghèo khó từ một đất nước tuyết.
Ban đầu thì, người dân ở đó sống mộtc cuộc sống du mục, nhưng bởi vì những kẻ xâm lược, họ bị đuổi ra tới một vùng đất mà con người gần như không thể sống được. Họ là những người dân bản xứ cuối cùng của đất nước.
Cậu ấy nói với tôi rằng là bọn họ là những người săn bắn, chế tác, và sống hoà hợp với vùng đất.
Cậu ấy không hề mong chờ ai sẽ tới vùng đất mà cậu ấy sống, và cậu ấy thú thật rằng cậu ấy cầu hôn với suy nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được.
Tôi chấp nhận hành động kì quặc của cậu ấy vì xuất thân của cậu ấy, từ một nơi gần kề cái chết như vậy.
Khi tôi nghe cậu ấy nói, một thứ cảm xúc mới lạ xuất hiện trong tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng vùng đất xa xôi mà cậu ấy nói về sẽ rất là hợp với tôi, tại nơi đó, tôi có thể sống như chính mình, mà không cần phải ép bản thân phải thay đổi.
Tôi chấp nhận lời cầu hôn đó. Với điều kiện rằng chúng tôi sẽ giả làm vợ chồng trong một năm.