Đã được một tháng từ ngày Sieg đến chỗ tôi.
Cuộc sống tạm bợ này, không có một chút ngọt ngào nào, nhưng khoảng thời gian tôi dành với cô ấy thú vị đến vậy vì tôi có một người để nói chuyện cùng.
Trong cuộc sống ấy, tôi biết rằng Sieg đang cố gắng hết mức trong một môi trường mới.
Cô ấy đang học ngôn ngữ của đất nước này, nói chuyện với dân làng, và học cả cách săn bắn nữa. Hầu như cô ấy không có thời gian rảnh.
Tôi cảm thấy tội lỗi vì phải khiến cô ấy cực khổ đến vậy, nhưng cách mà cô ấy cố gắng thật đẹp nên tôi chỉ ngắm từ một bên.
Đã ăn nhập vào cuộc sống hằng ngày, chúng tôi đi săn mỗi ngày, dành một lượng lớn thời gian để chuẩn bị cho Đêm Bắc Cực sắp tới.
Mặc dù chỉ mới tập săn bắn, nhưng đúng với sự mong đợi từ một phụ nữ từ quân đội, khả năng bắn súng của cô ấy trên cả tuyệt vời. Khoảng thời gian mà cô ấy cần để tính toán để viên đạn bay tới và , thời gian cô ấy cần để lên đạn đều nhanh.
Như mọi khi, hôm nay chúng tôi đi săn.
Tìm kiếm con mồi trong cánh rừng đầy tuyết và dẫn nó vào tầm ngắm là việc của bọn chó săn.
Đối với chó săn, chúng tôi cho chúng tai của các động vật mới săn để giúp chúng nhớ mùi của chúng. Cách chúng tôi huấn luyện chó như thế này đã kéo dài hàng thế kỷ.
Chúng tôi theo chân những con chó vào trong rừng.
Trên đường chúng tôi gặp một con vật nhỏ với lớp lông màu nâu và lớp màu trắng trên mặt .
“Ritz, con gì vậy. “
"Chồn đen. (Black marten) “
Lớp lông của chồn đen nổi tiếng trong giới quý tộc, được biết đến như một mặt hang xa xỉ, nhưng vì số lượng của chúng giảm mạnh do việc sắn bắn quá đà nên, việc săn chúng đã bị cấm.
Ngay cả trong ngôi làng của thợ săn, vì bị cai quản bởi quý tộc nên luật lệ cũng được áp dụng ở đây. Tuy vậy, bọn chúng hầu như không bị săn vì thịt hay vì lông. Lý do là vì bọn chúng có mùi khá nặng. Đương nhiên, có cách để khử mùi, nhưng để làm ra một chiếc nón, mất quá nhiều chồn nên quá trình này cực kì phiền phức.
Nhìn thấy bọn tôi, nó nhảy lên và trốn vào nơi an toàn.
Với một sinh vật dễ thương như vậy, tôi vẫy tạm biệt và đi tiếp.
“À, chúng ta không đi vào đây được.“
“?”
Khi chúng tôi đi qua khu rừng, tôi thấy một thứ.
Trước mặt chúng tôi, có một cái cây bị tróc vỏ, bị gặm một ít.
Tôi thổi cái còi gọi chó, và quay lại.
“Cái gì vậy. “
“Một vết cào từ một con gấu. Đây là lãnh thổ của một con gấu."
“!”
Tôi bảo Sieg ghi nhớ dấu vết ấy. Sau khi tôi xác nhận rằng các con chó đã trở về, tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.
Gấu là động vật nguy hiểm nhất trong khu rừng.
Nhiều người trong làng đã mất mạng vì gấu. Thảm họa ba thế kỉ trước là do sự xuất hiện của một con gấu.
Một con gấu nhớ vị con người như thế nào đã tấn công ngôi làng, gây hơn chục thương vong.
Năm năm trước phải không? Lần đầu tiên tôi gặp một con gấu là khi tôi đi săn với Teoporon.
Teoporon vận dụng các giác quan của ông ta để tìm kiếm con mồi. Lúc đó, tôi nghĩ rằng nó khá thú vị nên tôi đi theo ông ấy đi săn nhiều lần.
Đi một khoảng ngắn phía sau Teoporon, chúng tôi luôn tìm được động vật.
Thỏ, hươu, heo rừng và cáo. Teoporon không dùng súng mà một cây thương.
Dù vậy, lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi sẽ học nhiều điều bằng cách nhìn .
Tuy vậy, chúng tôi gặp phải đối thủ tồi tệ nhất mà chúng tôi có thể gặp phải, một con gấu trắng .
Con gấu lao về phía tôi. Tôi nhanh chóng nâng khẩu súng, nhưng bởi vì tiếng hét bất chợt của Teoporon, tôi canh lệch thời gian bắn.
Như dự đoán, con gấu lao vào phía Teoporon, người vừa hét lên.
Con gấu đẩy Teoporon xuống trong chớp mắt.
Con gấu còn to hơn cả người đàn ông to lớn đó. Tôi nghĩ rằng mọi hi vọng đều bị dập tắt.
Trong lúc tôi đang suy tính rằng có nên bắn hay không, con gấu bị tấn công. Ngay giữa ngực, một cây thương được đâm sâu.
Tôi nhận ra rằng ông ấy cố tình ngã sau khi con gấu chết.
Cho dù vậy, đó là cách săn bất khả thi đối với tôi. Ngay lúc đó, tôi quyết dịnh rằng, tôi nên ngừng theo một người đi săn khi mà tôi còn không hiểu họ nói gì.
"Gấu thật sự rất nguy hiểm nhỉ.“
Tôi dạy Sieg về khu vực hành động và hành vi của nó.
Tôi nói về các cây bị cào, các chất thải với đầu nhọn, bản chất của động vật ăn thịt, và dấu chân. Tôi còn nói với cô ấy rằng các lỗ với các cành cây nhìn giống như tổ của một con chim, là các lỗ mà gấu để lại khi nó nhổ ra các quả dại.
“Nhưng mà thịt của nó ngon thật.“
“…… Nó không nhìn ngon miệng cho lắm.“
“Nếu nó được bán thì tôi sẽ sẵn sàng mua nó. Mặc dù sẽ chẳng có ai dám săn gấu để bán thịt cả.“
Thật sự, thịt gấu ngon cực.
Phần lớn cơ thể của chúng đều có mỡ, nhưng một khi mùi của thịt được khử, mọi phần của thịt đều là thượng phẩm. Nội tạng của chúng được bán với gia cao cho các dược sư để làm thuốc, và tay gấu là một món ngon.
Khi tôi trở về, tôi đánh dấu chữ thập lên cái cây.
Cái này để báo rằng, gấu đang ở trong khu vực phía trước.
Cho dù dân làng không giao tiếp nhiều với ai ngoại trừ gia đình mình, ở khu vực săn bắn, chúng tôi có tục lệ phải chia sẻ ít nhiều thông tin.
Chữ thập cho gấu, tam giác cho mèo rừng, ngôi sao cho sói và hình vuông cho gấu chồn (wolverene), chúng tôi có những dấu hiệu riêng cho các loài khác nhau.
Chúng tôi về nhà khi tán gẫu về những điều đó.
Sau khi chúng tôi trở về, chúng tôi xử lí một số động vật trong lò mổ trong khoảng vài tiếng, và sau đó chúng tôi tắm. Vì chỉ có một bồn tắm nên tôi luôn bảo Sieg tắm trước. Trong nhà tôi, phụ nữ luôn được ưu tiên.
Sau bữa tối, chúng tôi thường dành thời gian chơi với nhau.
Hôm nay chúng tôi chơi một trò chơi gồm một tấm bảng sọc carô và các miếng nhỏ được khắc theo hình hoàng hậu, vua, giám mục, hiệp sĩ, và lâu đài. Chiến lược rất là quan trọng trong trò chơi này, và nó cần sự tập trung cao độ. Tôi nhanh chóng bị cuốn vào trò chơi.
Như mọi khi, lãnh thổ của tôi bị chà đạp, và vua của tôi cũng chịu số phận tương tự.
“A~a”
“Một ván nữa?”
“Không, để ngày mai đi. Tôi muốn phân tích vì sao tôi thua.“
Sau khi ghi nhớ vị trí của các miếng, tôi cất nó vào trong hộp.
Sau đó , tôi mở nhật kí trao đổi ở góc bàn. Như mọi khi, dòng chữ ‘không có gì bất thường‘ được viết .
Tôi đã nói với cô ấy nhiều lần rằng đây không phải là một báo cáo quân sự, nhưng cô ấy chỉ trả lời rằng cô ấy hỏi mọi thứ mà cô ấy thắc mắc.
Mặc dù cô ấy ở trước tôi, tôi bắt đầu ghi trên nó .
‘Cô thích màu gì nhất?‘ Tôi viết.
Đã như vậy rồi thì tôi cần cô ấy viết cái gì đó.
Nên tôi viết câu hỏi vào nhật kí.
"Tôi thật sự chưa nghĩ về màu mà tôi yêu thích.“
“Khá là vô nghĩa nếu cô trả lời bây giờ. Và hãy nghĩ về nó dù chỉ một ít."
“Cậu sẽ làm gì với thông tin đó.“
“Tôi muốn biết nhiều hơn về Sieg và trở nên gần gũi hơn.”
“……”
Bởi vì không có một câu trả lời nào, tôi vô thức nhìn mặt cô ấy, đáng buồn thay, cô vẫn vô cảm như thường lệ.
Cô ấy là vợ của tôi, dù vậy cô ấy tràn đầy bí ẩn. Cô ấy rất kiệm lời, và cô ấy không để cảm xúc hiện trên khuôn mặt.
Cho dù tôi đang bình tĩnh tìm hiểu cô ấy, tôi chẳng hề biết thứ cô ấy thích và ghét. Đó là cô vợ tạm thời của tôi, Sieglinde.
“Thật sự, từ sâu trong trái tim tôi , tôi rất vui vì có thể dành mỗi ngày với Sieg. Tôi rất muốn cô ở đây và nếu có thể gia hạn hợp đồng thành hai năm.“
Cho dù vậy, lần thứ hai, thay vì là một hợp đồng tạm thời, lần này tôi muốn một hợp đồng vĩnh viễn.
“Nhưng với điều kiện thời tiết như thế này, tôi sẽ không ngăn cản cô rời đi. “
Vì tôi không thể bắt buộc cô ấy, tôi nói như thế. Dù khi tôi nghĩ về người khác đã từng đến đây, tôi cảm thấy một cảm giác đau nhói ở ngực, nhưng tôi không để nó hiện lên trên mặt. Sieg lấy cây bút và nhật kí trao đổi, và ghi xuống một ít thứ. Và nó được đưa cho tôi xem.
Đây là những gì được viết:
——Tôi sẽ cố tìm ra màu tôi yêu thích. Hơn nữa cuộc sống ở đây rất thú vị và cực kì thoải mái.
Sau khi đọc nó, khuôn mặt đông cứng của tôi giãn ra.
“Ý cô là, ở đây không quá tệ sao?“
“Chẳng phải là vô nghĩa nếu tôi trả lời bây giờ sao.“
“!”
Nói xong, Sieg cười đùa.
Từ cuộc ‘tấn công’ bất ngờ, tim tôi thắt chặt lại.
Như vậy , cuộc sống tạm bợ của chúng tôi tiếp tục.