Tôi băng qua những đồng bằng phủ đầy tuyết trên chú tuần lộc của tôi.
Hôm nay là một ngày tồi tệ, với luồng gió mạnh. Cơn gió đặc biệt sắc bén.
Kéo theo chiếc xe trượt tuyết, con tuần lộc của tôi đang đuổi theo một con tuần lộc hoang khác.
Một thương nhân ghé thăm ngôi làng đã nói với tôi, vì vậy tôi đi săn.
Có ba con tuần lộc. Trong lúc vừa cảnh giác với tôi, chúng đi qua các vùng đồng bằng đầy tuyết.
Tôi giục con tuần lộc chạy nhanh hơn. Sau khi tăng tốc được môt hồi, tôi đã nhanh ngang ngửa các con tuần lộc hoang.
Ngồi trên xe, tôi ngắm khẩu súng vào đầu các con tuần lộc.
Tuy nhiên vì cái lạnh , tôi không có nắm được khẩu súng một cách đàng hoàng.
Tay cầm họng súng đang run rẩy, ngón bóp cò đang run lên vì lạnh.
Để khẩu súng dừng rung, tôi kéo nó vào gần hơn với cơ thể tôi và ngắm kĩ mục tiêu.
Phát súng đầu tiên bay xuyên qua lưng con tuần lộc.
Vô thức tặc lưỡi, tôi lấy vỏ đạn ra và nạp viên mới vào.
Ngạc nhiên vì phát súng , các con tuần lộc chạy nhanh hơn.
Vẫn cùng một tốc dộ di chuyển, nhưng nơi mà đã ngắm bây giờ là ở bụng của chúng.
Tôi ngắm một lần nữa. Lần này mục tiêu là quả tim.
Tôi tập trung hơn cả lần trước, nhưng phát thứ hai bắn hụt.
Trong tuyệt vọng, tôi bắn phát thứ ba, nhưng chúng chỉ bắn vào hư vô .
Những con tuần lộc chạy đi với vận tốc tối đa .
“Đáng chết “
Mặc dù tôi rất tự hào về tốc độ của con tuần lộc của tôi, nhưng so với sức bền và cơ chân của động vật hoang dã thì thua xa.
Nếu tôi định tiếp cận chúng từ lúc đầu, để bắn chúng, những con thận trọng sẽ chạy với tốc độ nhanh nhất ngay từ đầu. Không có con tuần lộc nào sẽ chạy về phía này cả.
Dường như trở nên mệt mỏi, con tuần lộc kéo xe chậm lại.
Ngay lúc tôi định thổi còi để cho nó nghỉ ngơi thì chiếc xe đột ngột nghiêng.
“!?”
Vì chiếc xe va chạm với tảng bang như hòn đá, chiếc xe bật lên, và kết quả là tôi bị văng ra ngoài.
Cũng may là vì tôi đã ném khẩu súng trong một phút đắn đo, nhưng tôi thất bại trong việc ngã trong một tư thế tốt hơn.
Tồi tệ hơn là, lớp tuyết không có quá dày, và chào đón tôi là mặt băng lạnh lẽo.
Khi tôi dừng lăn, tôi đã nằm trên mặt tuyết.
Con tuần lộc thông minh đã dừng lại trước khi tôi bảo nó.
Thất bại trong việc đi săn, ngã từ chiếc xe trượt tuyết. Còn bị thương nữa chứ. Tôi đang cảm thấy tồi tệ hết mức.
Tức giận, tôi đấm vào mặt băng.
“Ritzhard!”
Tôi nghe tiếng Sieg, từ xa .
Để ra hiệu rằng tôi vẫn ổn, tôi vẫy tay một cách điên cuồng.
Cổ tay cũa tôi vẫn còn đau như thể một cây đinh đã đâm xuyên qua nó vậy, nhưng tôi sẽ làm cô ấy lo lắng nếu tôi vẫn còn nằm trên mặt tuyết nên tôi từ từ ngồi dậy.
Sieg đang cưỡi chiếc xe trượt tuyết được kéo bởi bốn con chó. Ngay khi cô ấy lại gần, cô ấy nhảy khỏi chiếc xe trước khi nó hoàn toàn ngừng lại. Vì vậy cô ấy lăn một cách duyên dáng trước khi cô ấy chạy tới đây.
Tôi chào vợ của tôi trong khi ngồi.
“Cậu ổn chứ !?“
“Ừ, tôi vẫn ổn“
“Mặt của cậu đang chảy máu kìa.”
“Hể, thiệt à?“
Tôi tưởng rằng mặt tôi đau vì gió, nhưng có lẽ là tôi đã làm nó chảy máu khi còn lăn lộn trên mặt đất.
Sieg lấy một chiếc túi nhỏ từ túi áo cô ấy và lấy một ít bông băng và lau máu từ trên mặt tôi.
Về phần cứu thương, cô ấy cắt một ít vải mềm và băng nó quanh má tôi với một ít băng cứu thương.
“Hôm nay vậy là đủ rồi.“
“……”
Tôi do dự trước lời đề nghị của Sieg.
Tôi không săn được một thứ gì trong hôm nay cả. Tôi không an tâm khi phải quay về tay không.
“Có những ngày giống hôm nay vậy.“
“Vâ~ng.“
“Làm như tôi nói.“
“…..Vâng “
Bởi vì cô ấy nài nỉ (ép buộc) một cách đầy cương quyết nên tôi đành phải trở về ngày hôm nay.
◇◇◇
Ngay cả khi tôi về nhà, tôi vẫn cảm thấy tồi tệ.
Trong khoảng thời gian này của năm, tôi dễ dàng lo lắng vì kết quả.
Lý do vì sao tôi cảm thấy như thế này là vì, đây là thời điểm mà mặt trời không mọc đang tới.
Khoảng thời gian kéo dài khoảng hai tháng, nhưng năm ngoái nó kéo dài tận 72 ngày. Năm trước, nó kéo dài tới 57 ngày, và năm kia, nó chỉ kéo dài có 40 ngày. Nó thay đổi mỗi năm.
Chúng tôi gọi hiện tượng này là đêm Bắc Cực (Polar Night).
Trong khoảng thời gian này, trời tối mỗi ngày nên chúng tôi không thể đi săn.
Nguồn thức ăn duy nhất mà chúng tôi có thể dựa vào là các thương nhân và các thức ăn đã được bảo quản từ mùa sáng.
Vì thế, dân làng dành thời gian khi trời còn sáng để đảm bảo nguồn thức ăn đủ cho khoảng thời gian này.
Và tôi cũng phải là một ngoại lệ trong đó, nên tôi lo rằng tôi sẽ không săn đủ cho ngày hôm nay.
Trong lúc tôi đang lau chùi khẩu súng, Sieg thì thào.
“Cậu sẽ ngừng việc săn bắn tuần lộc chứ."
“Eh?”
Hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi thử đuổi theo một con tuần lộc hoang. Tôi đoán rằng đám tuần lộc sẽ bắt đầu di cư từ ngày mai. Tôi đoán rằng, mai sẽ là cơ hội cuối cùng, khi Sieg nói.
“Tại sao?“
“Cậu không thấy nguy hiểm khi vừa săn vừa đứng trên xe à?“
“Không, tôi ổn. Tôi đã săn như thế được mười năm rồi, một mình. Đây không phải là lần đầu tiên mà tôi ngã. “
“……”
Chỉ có một cơ hội mỗi năm để săn tuần lộc, khi chúng tới để ăn phần rêu dưới lớp tuyết.
Tôi thử mỗi năm, nhưng tôi không tài nào săn được ngay cả một con.
Kiểu đi săn này từng là niềm tự hào và thú vui của ông tôi.
Tôi đã chứng kiến ông điều khiển chiếc xe và bắn hạ các con tuần lộc với một phát súng vào đầu chúng nhiều lần khi tôi còn nhỏ.
Khi ông mất, tôi đi săn hươu cùng với cha tôi, nhưng ngay cả cha cũng không bắn được một con từ chiếc xe đang di chuyển.
Ông tôi là một tay thiện xạ, nên đó không phải là việc mà ai cũng làm được.
Thế nhưng, vì tôi nhớ những khoảnh khắc như vậy, tôi thử hành động liều lĩnh ấy chỉ vì tò mò.
Ngoài ra, thịt tuần lộc hoang cực ngon.
Vì bọn chúng phải đi một quãng đường dài để tìm thức ăn nên chúng rất săn chắc. Thịt của chúng được cô đọng từ một lượng lớn thức ăn từ trong rừng đã làm hương vị của chúng ngon hơn nhiều so với tuần lộc nhà.
Thông thường, thịt của chúng sẽ tệ đi nếu chúng bị đập đến chết, tuy vậy, vẫn rất nhiều người thèm thịt của chúng.
Tôi nói một cách đầy đam mê về sự tuyệt vời của thịt tuần lộc hoang, nhưng Sieg vẫn vô cảm như thường lệ, cứ như cô ấy không quan tâm vậy.
Có lẽ vì cô ấy không hài lòng vì không săn được thứ gì cả. Cô ấy càng nheo mắt lại.
“Mai là ngày cuối cùng đấy.“
“Nó có đáng để cậu mạo hiểm tính mạng của mình không?“
“Um , thật ra là không.“
“……”
Sẽ tốt hơn nếu như săn chim và thỏ. Tôi có Sieg với tôi năm nay. Tuy tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không khoan dung đối với các yêu cầu ích kỉ như vậy, vợ của tôi người đang khoanh tay lại và nhìn một cách giận dữ về phía tôi, nói một điều tuyệt vời.
“Nếu như cậu cực kì muốn.“
“?”
“Tôi sẽ cho cậu một lời khuyên.“
“Eh!?”
“Đó là về cách sử dụng súng."
“!”
Từ tư thế ngồi thảnh thơi , tôi ngay lập tức ngồi thẳng lưng lại.
“Eh, đó là gì? Có bí mật à!? Nói tôi nghe với."
“!?”
Biểu cảm nghiêm trọng của Sieg, đột trở nên bất ngờ.
“Có gì không?“
“……Không nó chỉ hơi bất ngờ.“
“?”
“Từ kinh nghiệm của tôi, ấn tượng của tôi với đàn ông là họ là những sinh vật đầy kiêu hãnh và không thích nhận lời khuyên hay mệnh lệnh từ phụ nữ.“
“Tôi hiểu. Vậy thì, tôi rất muốn nghe bất kì lời khuyên nào mà Sieg có cho tôi.“
“……”
Khi tôi giục cô ấy rằng cái gì cũng ổn cả, Sieg đầu tiên chỉ ra tôi cách cầm súng.
Cô ấy chỉ tôi cách cầm súng và cách bắn đúng cách, chỉ tôi cách cô ấy dùng trong quân đội, dù cô ấy nói rằng nó có thể không hợp cho việc đi săn.
Thông thường thì, tôi sẽ nhắm dựa vào kinh nghiệm, bằng cách quan sát cách chúng di chuyển. Tuy nhiên bắn trong lúc chạy là một thứ tôi chưa bao giờ biết tới.
Vì Sieg đã được học cách bắn trên lưng ngựa, cô biết chính xác cách làm.
Ước chừng khoảng cách cho tới khi viê đạn bay tới mục tiêu, đọc hướng gió và tính toán quỹ đạo. Cô ấy biết khá nhiều thứ.
"…… Um , đây là trên mặt lý thuyết thôi ,nhưng nó quả thật cực kì khó để ngắm chuẩn khi cậu và mục tiêu đều di chuyển.“
"Tôi cũng nghĩ như vậy.“
“Khi cậu bắn, cậu cũng phải suy nghĩ về cách mục tiêu di chuyển và ngắm về phía trước của mục tiêu."
“Nghe có vẻ khó.“
Nghe lời khuyên của Sieg, tôi kết luận rằng, nhắm bắn vào đầu chúng, nó là việc bất khả thi đối với tôi bây giờ.
Tôi thường hay nhắm vào đầu chúng vì nó cực kì phiền phức khi phải lấy viên đạn ra khi tôi mổ con thú.
“Này Sieg, ngày mai cô giúp tôi được không.“
“Cậu muốn tôi lái xe?“
“Không, tôi không thể bắt cô làm việc đó được.“
Lái một chiếc xe trượt tuyết là một điều cực nguy hiểm. Không đời nào tôi bắt Sieg làm việc đó cả.
"Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch , nhưng cô có thể thoải mái từ chối.“
Tôi nói với Sieg về kế hoạch tôi nghĩ ra.
Khi tôi nhìn cô ấy để nghe câu trả lời, cô ấy chấp nhận yêu cầu.
◇◇◇
Ngày hôm sau.
Ngày thứ hai của việc săn tuần lộc bắt đầu dưới bầu trời quang đãng.
Chúng tôi đã gặp chúng. Tôi từ từ lại gần, và khi chúng trong tầm ngắm, tôi tăng tốc.
Một khoảng cách không quá xa, Sieg đang cưỡi chiếc xe được kéo bởi các con chó.
Trong kế hoạch của tôi cô ấy có một vai trò rất quan trọng.
Con tuần lộc của tôi nhanh chóng vượt qua con tuần lộc hoang.
Vận dụng kiến thức mà tối qua Sieg đã dạy, tôi nhắm vị trí mà nó sẽ chạy tới.
Bằng một phát, tôi tập trung lực lượng và bóp cò.
Viên đạn sượt qua sừng của nó.
Đừng vội. Tôi và con tuần lộc vẫn còn năng lượng.
Với cái tay run run, tôi lại bóp cò.
Lần này viên đạn bay trúng bắp đùi của nó.
Mất thăng bằng, con tuần lộc ngã nhào trên mặt đất.
Tôi dừng chiếc xe và chạy về phía con tuần lộc bị ngã. Sieg theo phía sau tôi.
Tôi vật con tuần lộc bị ngã, và đè nó xuống, lộ ra bụng của nó.
“Sieg!”
Tôi ra hiệu, Sieg giơ con dao qua đầu và đâm xuyên qua ngực nhắm đến tim nó.
Ngay lúc đó chúng tôi sơ tán khu vực quanh con tuần lộc.
Một hồi sau , nó ngừng di chuyển.
“——!”
Tôi cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.
"Sieg , chúng ta thành công rồi.“
Tôi mừng đến mức nắm tay cô ấy và hôn má cô để cảm ơn.
Toi muốn ôm cô ấy nhưng, vì con dao vẫn còn ở trong con tuần lộc nên chúng tôi tách ra để xử lí nó .
Và như thế chuyến săn tuần lộc của chúng tôi kết thúc.