Về lý do tại sao mà tôi gợi ý rằng chúng tôi phải có một cuộc hôn nhân tạm thời thì, tôi nghĩ rằng Ritzhard-kun rồi cũng sẽ nhận ra thôi.
Cơ thể của tôi, tính cách của tôi và ngay cả ngoại hình của tôi cũng rất khác những người phụ nữ bình thường nữa.
Một khi mà chúng tôi sống cùng nhau như vợ chồng thì, tôi đoán rằng cậu ấy sẽ nhận ra là’ có cái gì đó sai sai’.
Tôi không quan tâm là cậu ấy sẽ nói cái gì, nhưng về phần bây giờ thì tôi cần một nơi để trốn cho tới khi em họ tôi kết hôn.
Thêm vào đó, tôi có thể sống tại vùng đất này nếu như tôi muốn.
Dù rằng tôi không thể làm một người vợ tốt, nhưng tôi có thể làm một người dân đáng tin cậy.
Nhưng trước tiên hết thì, chúng tôi phải tách ra một lúc vì tôi cần phải gặp cha mẹ tôi để thông báo lịch trình.
Sau khi tôi trở về nhà.
Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn cả thì, tôi thấy căng thẳng vì lý do nào đó.
Dù rằng nó là một hợp đồng kết hôn tạm thời đi chăng nữa, tôi vẫn quyết định chuyện này quá là nhanh đi.
Tôi nhận ra rằng, ngay cả tôi cũng có những điểm nhạy cảm.
Tôi biết rằng có nhiều cuộc hôn nhân không có tình yêu trên thế giới này. Cũng có nhiều cặp đôi có thể duy trì một mối quan hệ thân thiện mà không cần tới tình yêu, nhưng tôi không chắc là tôi có thể làm việc đó được.
Tôi tự hỏi chính bản thân mình rằng mọi chuyện có ổn không chỉ vì những thứ mà chúng tôi cần vô tình giống nhau.
Thêm vào đó, chúng tôi lớn lên ở hai đất nước khác nhau, trong các môi trường khác nhau.
Những thứ mà tôi học được từ quân đội có thể sẽ chẳng giúp ít gì được ở nơi đó cả.
Khi tôi nghĩ về những việc đó, tôi cảm thấy tội lỗi.
Cuối cùng thì, tôi đón chào buổi sáng mà không chợp mắt được dù chỉ một ít.
Tôi muốn gỡ bỏ sự lo lắng này bằng việc gặp Ritzhard trước khi tôi đi, cho nên tôi gửi một bức thư đến nơi mà cậu ấy đang ở.
Dù rằng đó là một lời yêu cầu gấp gáp đến vậy đi chăng nữa, chú tiên ấy vẫn vui lòng chấp nhận yêu cầu của tôi.
Khi tôi chờ ờ nơi gặp mặt, cậu ấy xuất hiện vừa đúng giờ hẹn.
Ngay cả khi chúng tôi đang đi trên đường đi chăng nữa, Ritzhard vẫn rất là nổi bật. Tốt xấu biết mấy đi chăng nữa. Nụ cười hiền lành của cậu ấy nhìn rất là lộng lẫy, nhưng ở đất nước này, nơi mà người dân không thường hay cười cho lắm việc cười tạo một ấn tượng rằng cậu ta rất là tuỳ ý.
Khi cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn mua các vật dụng cần thiết cho cuộc sống của chúng tôi tại đất nước của cậu ấy, chúng tôi rời khỏi quảng trường.
Có khá nhiều người gần đây. Khi tôi chuẩn bị nói ra thì cậu ấy nắm tay tôi và đặt nó vào túi áo cậu ấy mà không nói lời nào cả.
Tôi không biết phải phản ứng làm sao với hành động đột ngột của cậu ấy, nhưng ý muốn của cậu ấy rất là dễ hiểu.
Cậu ấy quay mặt về phía tôi và nói, “Đông người quá nhỉ,” với một vẻ mặt bối rối. Và cậu ấy nói, “Tay của cô, chúng không có lạnh chứ?”
Cậu ấy đi qua đám đông như thể cậu ấy muốn bảo vệ tôi vậy, và cậu ấy để tôi vào trước, nói rằng trời rất là lạnh.
Cậu ấy đối xử tôi như một nàng công chúa vậy.
Khi tôi dành một ngày cùng cậu ấy, những nỗi lo lắng mà tôi có dường như đã biến mất. Tôi cảm thấy rằng cuộc hôn nhân này có thể sẽ thành công.
Tuy vậy, để dự phòng, thì tôi nói với cậu ấy rằng chúng tôi nên bắt đầu như bạn bè trước.
Tôi không quen với việc được đối xử như một người phụ nữ và tôi thấy rất là lạ khi được đối xử như thế.
Ngày hôm sau, tôi giới thiệu cậu ấy cho cha mẹ của tôi và may là việc đó kết thúc một cách êm đep, và chúng tôi quyết định là cậu ấy sẽ dành những ngày còn lại ở đây trước khi về nhà.
Vì cậu ấy đang ở tại nhà của tôi, tôi nghe được nhiều câu chuyện về cậu ấy.
Khí hậu khắc nghiệt, văn hoá, lịch sử và cuộc sống hằng ngày tại đất nước của cậu ấy.
Tất cả đều là những câu chuyện thú vị, nên thời gian mà chúng tôi dành cùng nhau trôi qua rất nhanh.
Vào buổi sáng của ngày cuối cùng, tôi đi tiễn Ritzhard.
Khi tôi vươn tay ra đế bắt tay thì, người đàn ông trước mắt tôi nói một thứ mà tôi hoàn toàn không ngờ đến.
—“Tôi mong chờ đến cuộc gặp mặt tiếp theo của tôi, thưa quý cô,” cậu ấy nói vậy.
Cái gì với ‘quý cô’ vậy, đó là lần đầu tiên mà tôi nghe một thứ như vậy.
Tôi không tin được những gì mà tôi nghe được. Trong lúc đó, bàn tay của tôi được bọc quanh cánh tay của cậu ấy.
Trong khi sự chú ý của tôi được chuyển qua hai bàn tay ấm áp đó thì, có cái gì đó chạm vào má tôi.
Tin hay không, Ritzhard vừa hôn tôi bên má.
Không còn gì nữa, cậu ấy đang làm vẻ mặt như một đứa trẻ vừa trêu ghẹo ai xong vậy. “Tên đàn ông bất lịch sự!” khi tôi nhìn cậu ấy với suy nghĩ như vậy, mặt cậu ấy đỏ lên, và cậu ấy cười một cách ngượng ngùng.
Tôi không biết nói gì nữa.
Ritzhard phóng nhanh vào trong xe ngựa và vẫy chào tạm biệt.
Tôi sẽ gặp cậu ấy sau hai tháng. Bây giờ là lúc những ngày dài bắt đầu.
◇◇◇
Bởi vì hôn ước của tôi đã được định đoạt, mẹ tôi bắt đầu chuẫn bị những thứ không cần thiết.
Mẹ gọi đến vợ của anh ba tôi, người rất nghiêm khắc về cách cư xử.
Tôi đã nói với bọn họ rằng họ chẳng cần phải chuẩn bị gì cả vì những người dân ở đó là thợ săn mà.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi trải qua một kì huấn luyện địa ngục.
Thêu dệt, lễ nghi cho các bữa tiệc trà và những bữa ăn tối. Làm các loại bánh ngọt cho khách và mặc váy.
Cho tới khi tôi có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo thì, kì huấn luyện sẽ không dừng lại.
Bất ngờ thay, tôi rất là giỏi trong việc thêu dệt.
Các khăn tay mà tôi làm, mỗi ngày một cái, đều đạt yêu cầu hết.
Tôi làm khoảng ba mươi cái như vậy. Tôi được bảo rằng tôi nên tặng cho họ hàng của cậu ấy như một món quà thể hiện lòng biết ơn vậy. Những khăn tay mà tôi làm trở thành một phần của món quà cưới.
Ngày mà tôi được giải thoát những bài giảng của chị dâu tôi thì, cháu trai của tôi, Claus đến thăm vào kì nghỉ của thằng bé.
Khi gặp tôi, thằng bé gọi tôi là ‘bà cô già mặc đồ con trai’. Như thường lệ.
Chỉ mới tháng trước thôi, tôi nói với thằng bé là phải cẩn thận cách nói chuyện của mình, nhưng ngay khi mà tôi rời mắt khỏi thằng bé, thằng bé trờ về như cũ.
Tuy vậy, vì tôi mặc đồ đàn ông cho nên tôi không nói gì cả.
Ngày hôm sau.
Vì tôi sắp sửa kết hôn, tôi được bảo là tôi hãy ngưng việc mặc đồ như đàn ông đi từ cha tôi, nên tôi định là sẽ mặc cái váy mà mẹ cho tôi.
Khi tôi hỏi cha mẹ tôi rằng tôi nhìn như thế nào thì mẹ tôi trả lời rằng, “Con đã cố hết sức rồi,” trong khi tia mắt sang chỗ khác. Cha thì nói rằng, “Ta biết là con đã cố hết sức,” trong khi nhìn sang chỗ khác.
Thật tình, cha mẹ gì mà thô lỗ quá. Anh trai và chị dâu của cũng có phản ứng như vậy. Tôi biết rằng tôi không thích hợp để mặc váy, nhưng gia đình tôi vẫn cận thẩn để không làm tổn thương tôi.
Tuy vậy, tôi thấy khó chịu hơn bởi những thái độ dễ hiểu ấy.
Sau đó, cháu trai của tôi nhấn mạnh nó hơn nữa.
Thằng bé gọi tôi là ‘bà cô già mặc đồ con gái’.
Tôi không màng ‘bà cô già mặc đồ con trai’. Cái đó còn hiểu được chứ.
Tuy vậy, ‘bà cô gìa mặc đồ con gái’ chả có nghĩa gì cả. Không hề, dù chỉ một chút.
Tôi nắm cổ thằng bé lại và la nó khoảng một giờ.
Không lâu sau đó, thằng bé lại gọi tôi là ‘bà cô già mặc đồ con trai’.
◇◇◇
Dù là trong những tháng tới, tôi vẫn rất là lo lắng.
Dù rằng tôi có đi mua sắm cùng với mẹ và chị dâu đi chăng nữa, hay uống trà cùng các quý cô khác, không có gì làm tôi lo lắng cả.
Niềm vui duy nhất của tôi là những bức thư mà tôi nhận được từ Ritzhard.
Các câu chữ của cậu ấy thì bình thường, nhưng cậu ấy còn gửi cho tôi các quần áo và ngay cả giày lông nữa.
Trong lúc đó, đồng nghiệp cũ của tôi từ quân đội đến cầu hôn tôi, và các em họ của tôi mong tôi đừng đi, nhưng tôi không hề thay đổi kế hoạch.
Tôi đã đưa các hành lí của tôi tới nơi trước rồi, nên tôi chỉ đi với một chiếc giỏ thôi.
Hai ngày đã trôi qua kể từ lúc rời quê nhà của mình, tôi cuối cùng cũng đã đến nơi mà chồng tôi đang ở.
Như tôi nghe được từ những câu chuyện, đó là một nơi lạnh buốt xương. Tại vì có quá nhiều người tại bến cảng nên lối đi bị chặn lại. Nhân cơ hội đó tôi mặc chiếc áo lông mà Ritzhard gửi tôi.
Lông thú rất là ấm. Tôi rất la ngạc nhiên trước sự khác biệt đó.
Ritzhard, người mà tôi gặp lại sau một khoảng thời gian dài, vẫn nhìn giống như một chú tiên vui tươi.
Nhìn thấy cậu ấy chào mừng tôi, tôi cảm thấy vui mừng.
Cái lạnh ở vùng đất tuyết được đồn rằng có thể giết người không có lạnh như tôi tưởng tượng.
Thì khi cơn gió thổi qua mặt tôi, nó có đau một chút, nhưng không có quá đau cho lắm.
Và như thế cuộc sống của tôi tại vùng đất tuyết bắt đầu. Không giống như những gì mà tôi đã lo sợ.
Tôi cảm thấy khác lạ mỗi khi mà Ritzhard gọi tôi là ‘vợ yêu’, nhưng mỗi ngày của tôi tại đó rất là vui vẻ.
Dù cuộc hôn nhân tạm thời này của tôi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tôi rất phấn khởi vè những trải nghiệm mà tôi sẽ được thử.
Tôi có những trải nghiệm hoàn toàn mới mỗi ngày.