Buổi sáng ở vùng đất này bắt đầu lúc khi trời còn tối.
Có lẽ là vì tôi đã mệt mỏi từ việc di chuyển nguyên ngày hôm qua, nên tôi ngủ rất ngon. Thức dậy ở trên giường, tôi mặc áo khoác vào trước khi thắp đèn dầu từ ánh lửa bên lò sưởi. Tôi dập đám lửa còn lại.
Tôi thay đồ và hướng tới chậu rửa mặt.
Ngôi nhà thực sự rất là ấm. Có lẽ là nhờ bếp lửa trong nhà bếp. Được dính liền vào tường, nó vừa là một bếp lửa vừa làm ấm căn nhà. Nó dùng rất nhiều than, nhưng nó rất là cần thiết trong việc sinh sống ở vùng đất này.
Tôi đánh răng và rửa mặt. Đồng thời thì tôi cũng chải lại tóc của mình và cột nó lại. Nhìn trong gương, tôi nhìn rất là buồn ngủ, nên tôi tự tát chính mình để tỉnh táo hơn.
Khi tôi đi vào phòng khách kiêm phòng ăn, Sieg đã ở đó trước tôi rồi.
“Chào buổi sáng, chồng yêu.”
“Chào buổi sáng, vợ yêu.”
Tôi vui mừng vì tôi có thể có những cuộc chào hỏi nhau như này vào buổi sáng. Xui thay, vì gia đình người da đỏ ấy không có quen với việc chào buổi sáng.
Tôi mừng vì tôi đã kết hôn.
Có vẻ như đang đọc cuốn sách mà tôi đưa cho cô ấy vào ngày hôm qua. Cô ấy hỏi tôi những gì mà cô ấy thấy thắc mắc về.
Vì tôi ngồi kế cô ấy, tôi nhìn cô ấy chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên mà tôi có cơ hội quan sát y phục của cô ấy. Bộ đồ màu xanh làm đẹp lên mái tóc màu cam đỏ của cô ấy. Tôi cũng muốn thấy chiều dài cái váy nữa, nhưng vì cô ấy đang ngồi xuống nên tôi không thể.
“Cái này nghĩa là gì?”
“A, nó à.”
Mặt của Sieg đang tiến lại gần tôi hơn, nhưng vì cô ấy đang tập trung vào quyển sách lên cô ấy không quan tâm tới tôi dù chỉ một ít.
Tôi khá là buồn vì cô ấy không có chú ý tôi, nhưng vẫn có nhiều thứ tốt khác.
Mũi của cô ấy có các vết tàn nhang. Không thể thấy chúng trừ khi nhìn gần như thế này, nên tôi cảm thấy hạnh phúc một cách kì lạ.
“—Vậy thì, về việc đánh dấu tuần lộc.”
“……”
“Có gì không?”
“!”
Bởi vì tôi đang nhìn vành tai sạch sẽ của cô ấy và không có chú ý cho lắm, tôi phản ứng hơi bị trễ. Để che dấu việc đó, tôi tia mắt sang chỗ khác. Sieg không chỉ ra hành động đáng nghi của tôi và tiếp tục hỏi.
“A, xin lỗi. Cô hỏi cái gì nhỉ?”
“Tôi muốn hỏi về các cánh đánh dấu một con tuần lộc.”
“A, vết đánh dấu ở tai.”
Để bảo vệ chúng khỏi động vật hoang dã, tuần lộc được nuôi trong một khu vực được rào lại.
Vì tất cả dân làng đều gửi tuần lộc tại đó, chúng tôi đánh dấu tai chúng.
Chúng tôi tự khắc chúng bằng dao. Mỗi nhà đều có một dấu hiệu đánh giấu riêng, để mọi người có thể biết đó là con tuần lộc của ai.
“Và bọn tuần lộc thì?”
“Nếu như ai đó thấy một con không được đánh dấu thì con đó là của họ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nghe lời tôi một cách kĩ lưỡng, cô ấy ghi chú những thứ cần thiết.
Khi chúng tôi nói chuyện như thế, bữa sáng được mang lên.
Bánh kếp khoai tây, một súp rau củ với gia vị và thịt hươu đơn giản, súp kem bọc trong các lớp bánh mì đen mỏng, và thịt heo rừng với gia vị. Một bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng để bắt đầu một ngày mới.
Bởi vì đối với tôi, việc này khá là bình thường, cho nên tôi rất là bất ngờ khi tôi chỉ có bánh mì và cà phê cho buổi sáng.
Những người phụ nữ khác mà tôi mang về đây thường than phiền rằng họ không ăn nhiều như vậy vào buổi sáng, nhưng Sieg không có phàn nàn, cô ấy còn nói rằng “nhìn hấp dẫn quá” và bắt đầu ăn.
Quả là một quân nhân mà. Nhìn thấy cô ấy ăn ngon như vậy, tôi vô thức đổ cô ấy thêm một lần nữa.
Sau khi ăn sáng xong thì chúng tôi nghỉ ngơi một chút.
Tôi quyết định là sẽ nói cho Sieg nghe về lịch trình ngày hôm nay.
“Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi quanh làng, và chúng ta sẽ kết thúc ngày hôm này với một chuyến săn bắn trong rừng.”
Không lâu sau đó, chúng tôi đi ra ngoài.
Đầu tiên, chúng tôi hướng về phía làng, bây giờ nhìn rất khác so với hôm qua vì trời rất là sáng.
Tại quảng trường, mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nhau. Nó là một trò chơi mà một đứa trẻ sẽ cúi người và mang gạc tuần lộc trên đầu, trong khi người còn lại thì cố gắng bắt người kia lại bằng dây thừng.
Sieg nhìn rất là bối rối khi cô ấy thấy trò chơi đó.
Thì, đương nhiên rồi đó là một bài huấn luyện bắt tuần lộc, không phải một trò chơi bình thường.
“A, ngài lãnh chúa ~~!!”
“Cái gì vậy? Hôm nay ngài lại đến chơi à!?”
Nhận ra tôi, chúng chạy tới chỗ tôi. Tôi ôm chúng và vế chúng lên. Khi tôi nói rằng hôm nay tôi không đến chơi thì chúng nhìn rất thất vọng.
“Hử~ có một người mà tụi on chưa bao giờ thấy kìa~”
“Ồ thế à~”
Nhìn thấy Sieg, đám trẻ nhìn rất là thích thú.
“Cô ấy là vợ của chú. Thử nói chuyện với cô ấy bằng ngôn ngữ mà tụi con mới học đi.”
Đám trẻ dễ thương như tiên lùi về sau, nhìn thẳng về phía Sieg.
Sieg ngồi khum người xuống và hỏi.
“Xin chào, mấy đứa không thấy lạnh à?”
“X,xin chào!”
“Không có lạnh đâu ạ!”
“Mừng thật đấy.”
Mấy đứa trẻ đều rất là vui vì chúng có thể nói chuyện với cô ấy.
Sau đó tôi dẫn cô ấy tới cửa tiệm tạp hoá duy nhất trong làng và giới thiệu bà ấy cho Sieg, vì bà ấy cũng đến từ đất nước của Sieg. Tôi bảo Sieg rằng cô ấy có thể nhờ bà chủ tiệm nếu như có cái gì mà cô ấy thấy thắc mắc. Cũng có một nhà nghỉ và một nhà hàng nữa, nhưng vì du khách không có tới cho nên chúng đóng cửa.
Sau đó, tôi mang ra một xe kéo, đeo con dao lên dây đai của mình, lấy một ít dây thừng cùng với một cây súng và đi ra.
Vì tuyết đọng lại rất nhiều trên cây, tôi đeo các ván gỗ lên chân và trượt trên mặt tuyết với các cây sắt.
Sau khi chúng tôi đi qua khu rừng được một tí thì chúng tôi đã tới một dãy hàng rào.
“Đây là khu rừng của tuần lộc.”
Dãy hàng rào chiếm một diện tích lớn của khu rừng. Đây cũng được tổ tiên của chúng tôi xây, khắc lên những lời dạy của Tinh linh để đuổi thú hoang đi.
Có các máng ăn ở một đầu khu rừng. Dân làng sẽ đổ thức ăn tại đó hằng ngày.
Tuần lộc có thể đào lớp rêu dưới tuyết bằng guốc của mình, nhưng vì sẽ không có đủ rêu từ trong tự nhiên cho nên chúng tôi cho chúng thêm đồ ăn.
Trong khi chúng tôi đang đi lại, chúng tôi gặp một con tuần lộc.
Vì nó đang cách chúng tôi một khoảng khá xa, nó đang dè chừng chúng tôi.
“Hãy thử bắt nó nào.”
Đâm cây gậy xuống lớp tuyết, tôi đưa khẩu súng cho Sieg và lấy dây thừng.
Tôi quay vòng dây thừng nhắm vào gạc của nó và ném sợi dây đi.
Con tuần lộc bị bắt mà không hề phản kháng. Tuy vậy, không phải tất cả tuần lộc đều hiền lành như vầy. Một số rất là hung dữ, nên dây thừng rất là cần thiết.
Tôi kéo sợi dây và kéo con tuần lộc lại gần.
“A, con này có chủ rồi.”
Tôi có thể thấy một vết đánh dấu.
“Con này được đánh dấu tỉ mỉ quá nhỉ.”
“Thì đúng. Nhưng tuần lộc không thấy đau khi bị đánh dấu trên sừng.
Chúng tôi đi dạo một chút quanh khu vực và rời đi.
Cuối cùng thì chúng tôi dừng trước khu rừng để bắt đầu chuyến săn.
Tôi mang theo một con chó để kéo xe, và ra lệnh cho con còn lại là hãy chờ tại đây.
Trong rừng thì có thỏ, gấu chồn, heo rừng, hươu, cáo và ngay cả gấu. Vì không có quá nhiều gấu với lớp lông trắng cho nên chúng tôi phải báo cáo khi ai đó thấy một con như vậy.
“Chúng ta cần phải cẩn thận với gấu, nhưng chúng không xuất hiện ở những khu như này.”
Những con với lớp lông trắng thường sẽ không ngủ đông. Chúng thường sống ở những khu có suối chảy, nhưng vì một lý do nào đó, chúng có thể được tìm thấy ở đây.
Là loài ăn tạp, chúng thường săn các con vật cỡ vừa như hươu và heo rừng, nhưng chúng cũng ăn cá, vỏ cây và quả dại.
Khi chúng tôi nói chuyện về gấu, một con vật nhảy ra từ bụi rậm.
“A, một con thỏ.”
Tự nói với chính mình như thế, tôi nhấc khẩu súng lên và kéo cò.
Hai viên đạn bay xuyên đầu con thỏ.
Con thỏ này không có lông trắng. Nó có lông màu nâu, nhưng có các đốm trắng trên bụng.
Vào mùa đông thì thịt thỏ sẽ có vị ngon nhất. Lông của nó của mềm nữa, nên nó thường được dùng để làm nón và găng tay.
Tôi đặt xác con thỏ vào túi da của mình.
Tốn khoảng bốn ngày để ủ thịt thỏ. Nếu như tôi không cẩn thận thì khí ga sẽ được tụ lại bên trong, làm hư vị thịt.
Sau đó tôi tìm thêm thỏ trong rừng, nhưng vì mặt trời sắp lặn cho nên chúng tôi quyết định là sẽ quay về nhà.