Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.
Yuji Yuji
Thiết kế bìa, tranh minh họa bên trong
Narumi Nanami
=====
MỤC LỤC
Prologue. [Lời mở đầu]
Journey.1 Hậu bối chẳng dễ thương chút nào
Journey.2 Kẻ thù cùng thuyền
Journey.3 Cánh cửa mùa hè, cánh cửa về phương Bắc
Intermission. Giờ tắm của Ayari
Journey.4 Cặp cánh tự do
Journey.5 Lên phương Bắc!
[Epilogue]
=====
Cống hiến cho người cha quá cố.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm sau, khi tôi vẫn còn đang hí hửng vì lấy được bằng lái.
「Á!」
「Chết tiệt!」
Ngay sau khi tôi đậu xe ở bãi đỗ của siêu thị đang đông đúc khách mua sắm bữa tối, tôi liền chạm mắt với một cô gái mặc đồng phục đang đi bộ dọc con đường rợp cây ngay bên cạnh.
Mái tóc bạc dài ngang gáy đung đưa trong gió chiều mát mẻ.
Theo như tôi biết, chỉ có duy nhất một cô gái có mái tóc nổi bật như vậy.
Là học sinh năm nhất, nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Ủy viên kỷ luật Ayukawa Ayari.
「Sawakita-senpai. Tiền bối lấy được bằng lái rồi sao?」
Đôi mắt lạnh lùng của hậu bối nhìn chằm chằm vào tôi đang ngồi ở ghế lái.
Mấy đứa con trai trong trường cứ nói là “đôi mắt lấp lánh dễ thương”, nhưng theo tôi thì đó là “đôi mắt trừng trừng lạnh lẽo”. Còn “mái tóc bạc tựa cực quang” thì với tôi, nó giống như “mái tóc nhấp nháy như giấy bạc”. Nghe đồn là “đến gần sẽ ngửi thấy mùi rất thơm”, nhưng chắc chắn đó là chiêu trò quảng cáo của mấy công ty “luôn đồng hành cùng cuộc sống từ buổi sáng cho đến lúc đi ngủ” gì đó thôi. Hơn nữa, thân hình của cô ta cực kỳ thiếu sức sống, tay chân như cọng kẽm mọc ra từ thân hình giống khúc gỗ. Trước đây, khi tôi gọi cô ta là “yaji-kun” (con lật đật), cô ta đã trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ. 「Tôi đâu có béo như thế」. Không phải nói cái đó đâu.
Thế mà không hiểu sao, cô ta lại nổi tiếng đến vậy –.
Thôi rồi, trường mình đúng là hết cứu.
「...Senpai. Tiền bối đang nghĩ gì đó thất lễ đúng không?」
「Không, không có gì cả」
Đó là vẻ mặt của một công tố viên khó tính, hoặc là Diêm Vương ban phán quyết xuống địa ngục.
Dù sao thì, tình huống này rất tệ.
Không ngờ lại bị chính cô ta phát hiện.
「À, ờm. Cái này thì...」
Tôi vắt óc suy nghĩ xem có thể đánh lừa bằng cách nào đó không. Chỉ là ngồi thử vào ghế lái trong lúc đợi mẹ mua sắm... Không, vô ích. Cô ta đã nhìn thấy rõ ràng đến cả lúc tôi tắt máy rồi. Hơn nữa, mẹ tôi đang làm việc thì làm sao có thể dịch chuyển đến đây được. Hết đường cứu rồi.
「...Đúng vậy. Tôi đã lấy được bằng lái」
「Vi phạm quy định của trường rồi đấy」
「Tôi đâu có vi phạm pháp luật」
「Nhắc mới nhớ, tiền bối đã mười tám tuổi rồi sao?」
Hậu bối đặt ngón trỏ lên môi thành hình chữ “n”.
Đó là thói quen khi cô ta suy nghĩ.
Trước đây, khi tôi trêu chọc là “đang mút ti giả à?”, tôi đã bị phạt dọn nhà vệ sinh một tuần. Con người đúng là không có tình thương gì mà.
「Bằng lái xe thông thường cần gần hai tháng để có được đúng không? Sinh nhật của tiền bối là một tháng trước phải không?」
「Có thể bắt đầu học lái xe từ hai tháng trước sinh nhật mà!」
「Ra vậy. Tuy nhiên, đó vẫn là vi phạm quy định của trường」
「...」
Rắc rối rồi.
Cứ thế này thì “giấc mơ” của tôi sẽ tan thành mây khói mất.
「Này, hậu bối」
「Tôi không nghe lời bao biện đâu. ...Gì cơ?」
「Theo em, bằng lái là gì?」
Hậu bối khẽ nghiêng đầu.
「Thì là gì chứ, đó là giấy phép, là giấy tờ tùy thân cho phép lái xe ô tô chứ sao?」
Tôi thở dài một cách cường điệu.
「Em chẳng hiểu gì cả」
「Hả」
「Bằng lái chính là, đôi cánh của tự do」
「Hả?」
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
...Thôi kệ, cứ tiếp tục đi.
「Chỉ cần có cái này, chúng ta sẽ có được đôi cánh. Có thể bay lượn đến bất cứ đâu. Không chỉ dừng lại ở cái vùng quê hẻo lánh Hachiōji này, mà còn có thể bay đến một thế giới khác. Đúng vậy, bằng lái là tự do! Đôi cánh của tự do! Đôi cánh của một người đàn ông dũng mãnh bay lượn! Nó không phải để đưa ra khi bán manga hay game cũ ở tiệm đồ cũ lúc hết tiền đâu! Em hiểu không hả hậu bối!」
「Chiếc xe này, có biết bay không?」
Hậu bối nhìn chằm chằm vào bên thân xe bên phải đã được đánh bóng sáng loáng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Không, làm gì có chuyện mọc cánh được.
「Bay là ẩn dụ! Em không hiểu lãng mạn của đàn ông là gì sao!?」
「Thật tiếc, tôi là con gái」
...Ừm.
Thật là lạnh lùng.
Đúng là xứng đáng với cái tên “yuki-onna” (người tuyết) mà tôi đặt cho. Mặc dù chỉ có mình tôi gọi vậy thôi.
Đôi mắt vô ích to tròn của hậu bối khẽ nheo lại.
「Đòi tôi phải hiểu chuyện chỉ trong lúc này, tiền bối không thấy mình quá đáng sao?」
「Hả?」
「Lúc nào tiền bối cũng ghét tôi. Cứ gọi tôi bằng mấy cái biệt danh kỳ cục như ‘yuki-onna trái mùa’ hay ‘súng Gatling 3mm cằn nhằn’」
「Ư, ồn ào quá đi! Là do bộc phát thôi mà!」
「Còn có lần bị gọi là ‘giấy bạc làm màu’ nữa. Rốt cuộc thì tiền bối muốn tôi bọc nướng thứ gì cơ chứ?」
Đôi lông mày mảnh khảnh của cô ta khẽ giật giật. Có vẻ như cô ta vẫn còn tức chuyện đó lắm. Tốt, lần tới tôi sẽ gọi lại lần nữa.
「Nói trước cho mà biết, là cô gây sự trước đấy nhé」
「Hả? ...Hả?」
「Vì cô coi tôi là kẻ thù không đội trời chung, nên tôi mới gây gổ lại. Đừng quên là cô mới là người gây chiến trước tiên đấy nhé」
Hậu bối dứt khoát lắc đầu.
「Không phải, tiền bối là người bắt đầu」
「Không đâu, là em」
「Là tiền bối」
「Là em đóooo~!」
「Là tiền bối đóooo~! ...Không, tôi nghĩ là tiền bối」
Thái độ rõ ràng sắp bực tức đến nơi rồi mà còn cố tình sửa lại lời, thật sự chẳng đáng yêu chút nào.
Chúng tôi cãi vã nhau ở bãi đỗ siêu thị, còn mấy bà cô xách túi đi mua sắm thì cứ nhìn chằm chằm. Đúng là một trò mua vui miễn phí mà.
—À mà thôi.
Cứ mỗi lần gặp nhau, tôi và hậu bối này lại cãi nhau như thế này, chẳng khác gì “trẻ con cãi nhau”.
Đó là mối quan hệ của chúng tôi.
「Anh trai? Sao thế?」
Quay đầu lại theo tiếng gọi, em gái tôi đứng đó, đeo chiếc ba lô đi học thêm.
Đôi mắt như chó con mở to đầy tò mò, lắc lắc hai bím tóc ngắn, em ấy đảo mắt qua lại giữa tôi và hậu bối.
「Mừng em về. Sao về sớm vậy?」
「Vâng. Em làm bài kiểm tra xong sớm mà!」
Hậu bối há hốc miệng.
「Là em gái của senpai sao?」
「Vâng ạ! Là em gái ạ!」
Em tôi cúi đầu chào, rồi tấm phủ cặp sách lại phấp phới che mất đầu. Con bé phải khóa lại cẩn thận chứ.
Hậu bối đã chỉnh lại cặp sách cho em gái tôi còn nhanh hơn cả tôi đang ngồi ở ghế lái. Có vẻ như cô ta cũng tốt bụng với những người khác ngoài tôi.
「Tiền bối lái xe đến đón em gái sao?」
...Chết tiệt.
Lại bị nhìn thấy cái điểm yếu này rồi.
「Là trung tâm luyện thi ở phía sau ấy. Mẹ tôi bây giờ đang bận làm việc không rảnh tay」
Nhà tôi kinh doanh cửa hàng tiện lợi.
Bình thường thì mẹ tôi sẽ đi đón, nhưng những ngày như hôm nay, khi nhân viên làm thêm nghỉ làm và ca trực bị trống, mẹ tôi phải vào thay. Chuyện đó xảy ra hai, ba lần mỗi tháng, cũng vì lý do đó mà tôi đã đi thi bằng lái.
「Nếu có lý do như vậy, thì tiền bối phải nói trước chứ. Nếu biết lý do, thì lời thuyết giáo của tôi sẽ thay đổi một chút về nội dung」
「Lời thuyết giáo thì vẫn không đổi nhỉ」
「Đương nhiên rồi. Tôi không thể bỏ qua việc vi phạm quy định của trường được. ...Tuy nhiên」
Hậu bối liếc nhìn em gái tôi đang mê mẩn mái tóc bạc “xinh đẹp” của mình.
「Vì nể mặt em gái tiền bối, tôi sẽ cho tiền bối cơ hội biện minh」
「Biện minh?」
「Chiều mai sau giờ học, hãy đến phòng Ủy ban Kỷ luật」
「...Ôi trời」
Với tôi, đó chẳng khác gì phòng tra khảo.
Đã bao nhiêu lần tôi bị cái hậu bối chẳng dễ thương chút nào này gọi lên rồi chứ.
Đã bao nhiêu lần những giờ nghỉ trưa hay sau giờ học quý giá của tôi bị tên độc ác này cướo đi rồi.
Hơn nữa, điều đáng sợ là không hiểu sao lúc nào cũng chỉ có hai chúng tôi. Dù đáng lẽ Ủy ban Kỷ luật có khoảng mười người cả nam lẫn nữ, thế mà cô ta cứ xông tới như thể muốn nói “senpai là con mồi của tôi”. Thật sự là cái quái gì chứ. Chẳng khác gì đối thủ trong truyện tranh thiếu niên.
「Được chứ. Nếu tiền bối bỏ trốn thì tôi sẽ không tha đâu」
「Vâng vâng」
「Chỉ được trả lời một lần」
「VEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE~ng」
Sau khi lườm tôi bằng đôi mắt băng giá vì tôi cứ cố chấp kháng cự, hậu bối bỏ đi.
「Haizz...」
Tôi gục mặt xuống vô lăng chiếc xe yêu quý của mình và thở dài.
Từ thiên đường vừa lấy bằng lái, tôi lập tức bị đẩy xuống địa ngục.
Cái đứa “nhấp nháy” đó, kẻ thù giết cha của tôi, chắc chắn sẽ mách chuyện bằng lái cho nhà trường. Có lẽ tôi sẽ bị kỷ luật. Nghe nói những cựu học sinh ngày xưa lén lút lấy bằng thì bị đình chỉ học...
Em gái ngồi ở ghế phụ liên tục kéo tay áo tôi.
「Này, này, người vừa rồi là bạn gái của anh hả?」
「Em nhìn đâu mà lại nghĩ thế hả...」
Không đời nào.
「Ế~ phí thế! Xinh ơi là xinh luôn mà! Người xinh đẹp như vậy, Moe mới thấy lần đầu đấy!」
Xinh đẹp ư? Cái đó ư? Cái vật thể không biết là tuyết hay nhôm hay thép không gỉ đó ư? Dễ thương ư?
Không đời nào.
Thật sự không đời nào.
Nếu hậu bối đó là mỹ nhân, thì bà cô đang đẩy xe hàng ngang qua trước mặt tôi bây giờ chính là Cleopatra. Bà lão chống gậy đi chậm rãi phía sau là Dương Quý Phi. Còn em gái tôi đang sờ sờ mặt tôi và nói “Đồ ranh, đồ ranh của anh trai” thì cứ cho là Ono no Komachi đi.
Nếu hậu bối đó mà đáng yêu –.
Thì cái đất nước này cũng hết cứu rồi.
「Thôi, thắt dây an toàn vào. Mình về thôi」
「Vâng ạaa~」
Với tâm trạng u ám, khi tôi khởi động xe và gạt cần số sang D –.
Đột nhiên, một câu hỏi vu vơ nảy ra trong đầu.
– Con nhỏ đó, sao nó lại biết sinh nhật mình nhỉ?