Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 51

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 184

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 133

Tập 01 - Chương 3

Journey.3 Cánh Cửa Mùa Hè, Cánh Cửa Phương Bắc

Kết thúc bữa trưa đầy biến động, chúng tôi rời khỏi núi Takao.

Đường về nhà thường là một sự tĩnh lặng. Dù là xe hơi hay tàu điện, dù là dã ngoại hay chuyến đi thực tế, những người bạn ban đầu huyên thuyên bao nhiêu thì lúc về lại gục đầu ngủ gà ngủ gật bấy nhiêu. Ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng ngủ gật. Đó là cảnh tượng bình thường.

Với vai trò người lái xe, tôi còn phải đấu tranh với cơn buồn ngủ.

Thế nhưng──.

「Đúng là, tiền bối thật phiền phức mà.」

Cô hậu bối của chúng ta ngồi ghế phụ vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng.

Nhờ vậy mà tôi chẳng buồn ngủ chút nào (dù cô bé ồn ào).

「Vì ăn vội nên mới bị sặc đấy ạ. Lúc nhỏ tiền bối không được dạy sao? Phải ăn chậm, nhai kỹ chứ.」

Kẻ nhỏ tuổi hơn tôi vậy mà giờ đây lại mang phong thái của một tiền bối, à không, của một bà cô. Gọi là má chắc bị đánh mất.

「Hơn nữa, thịt băm còn bị văng ra từ mũi nữa chứ.」

「Đ-đâu có phải muốn văng là văng đâu!」

Chết tiệt, cái con Tuyết Nữ này…

Lúc nào cũng cau có, khó chịu vậy mà được trèo lên đầu tôi là vui lắm sao? Ở trường cô bé đâu có nói nhiều thế này. Cấp độ mà tôi từng nghe chỉ vỏn vẹn bốn từ: 「Vâng」 「Không」 「Vi phạm nội quy」 「Anh bị ngốc à?」.

Đám bạn học mà thấy ủy viên kỷ luật (cô bé này) hôm nay chắc sẽ ngạc nhiên lắm…

「À này, tiện thể hỏi chút nhé, hậu bối-mama-tiền-bối.」

「Đừng gọi tôi bằng cái tên kỳ cục đó. …Có chuyện gì ạ?」

「Rốt cuộc thì tay lái của tôi thế nào? Bài kiểm tra đã đậu chưa?」

Cô hậu bối đặt ngón trỏ lên môi, trầm tư một lát.

「Để xem. Kỹ năng lái xe thì, tôi nghĩ là không có vấn đề gì.」

「…Ồ.」

「Mà nói đúng hơn, anh lái rất giỏi. Ngồi bên cạnh cảm thấy rất yên tâm. Các quy tắc giao thông và văn hóa lái xe cũng được tuân thủ nghiêm chỉnh. Không giống như người mới lái xe chút nào.」

Thật không ngờ, lại là lời khen ngợi hết lời.

Được một cô hậu bối nói chuyện khó nghe như thế này khen ngợi…

「Ôi ôi ôi ôi…!」

Lần đầu tiên chở một người không phải người nhà, lại được nói như vậy…

Thật sự, rất rất rất! Vui!

「Vậy là, coi như đậu rồi phải không?」

「Vâng. Trước mắt thì tôi sẽ không báo cáo về trường đâu.」

「──Tuyệt vời!」

Nếu không phải đang cầm vô lăng, tôi đã giơ nắm đấm ăn mừng rồi.

Thấy tôi như vậy, cô hậu bối khẽ nheo mắt lại.

Nhưng rồi, ngay lập tức, cô bé lại nói bằng giọng điệu giáo huấn quen thuộc.

「Tuy nhiên, không phải là không có bất kỳ vấn đề nào.」

「Là sao cơ?」

「Khi tôi đang chỉ đường, anh đã vài lần đi sai hướng đúng không? Thật ra tiền bối, có vẻ là một người khá mù đường thì phải?」

Tôi vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

「Đúng là, chú ý thật đấy mày.」

「Đâu có nhìn đâu. …À, không, tôi có nhìn anh lái xe nhưng dù sao thì, nếu quá chú ý đến đường sá, việc lái xe có thể bị xao nhãng đúng không?」

「…Chà, đúng là vậy.」

Thấy chưa? Cô hậu bối gật đầu lia lịa.

「Tôi nghĩ rằng lái xe của tiền bối rất cần một người chỉ đường giỏi.」

「Nhưng chiếc định vị này là loại mới nhất có cả AI đó.」

「…………。Anh có tự tin rằng mình có thể sử dụng thành thạo cái loại mới nhất đó không?」

Ưm…

Cái con yêu quái 「Nói vậy thì thế này」, cái bà cô lắm chuyện này.

「Được rồi được rồi. Đến kỳ nghỉ hè tôi sẽ nghĩ cách khắc phục.」

「Vâng, xin hãy làm vậy đi.」

Trước khi lên đường cho chuyến đi mùa hè, tôi phải thành thạo cách sử dụng định vị ô tô mới được.

…Mặt khác.

Hôm nay cô bé thật sự là một người rất, rất quan tâm người khác.

Ayukawa Ayari.

Rốt cuộc là sao chứ.

Kể từ khi gặp nhau, chúng tôi luôn cãi nhau. Ngay cả hôm nay cũng không ngừng những cuộc cãi vặt. Không thể gọi đây là một chuyến đi thuận buồm xuôi gió được.

Tuy nhiên──.

Hôm nay không chỉ cãi nhau mà cô bé còn chăm sóc tôi rất nhiều chuyện.

Cho tôi bùa hộ mệnh.

Chỉ đường rất cẩn thận.

Kể cho tôi nghe về điện thờ cầu nguyện.

Và còn làm cho tôi một hộp cơm trưa ngon tuyệt.

「…………」

Có lẽ cô bé không tệ như tôi tưởng.

Tôi cứ đinh ninh rằng cô bé ghét tôi đến mức không chịu nổi, nhưng có lẽ không phải là 「cực kỳ cực kỳ ghét」 mà chỉ khoảng 「cực kỳ ghét」 thôi.

Dù bỏ chữ 「cực kỳ」 đi thì cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.

「…………Phù~a.」

「Sao thế hậu bối? Buồn ngủ à?」

「Không… không buồn ngủ đâu.」

Rồi cô bé lại ngáp một lần nữa. Lần này quay mặt đi, lấy tay che miệng, lén lút.

「Khi nào đến nơi tôi sẽ đánh thức, lần này thì ngủ đi nhé.」

Cô hậu bối lắc đầu mạnh, thẳng lưng.

「Vậy nên tôi không buồn ngủ. Tôi sẽ canh chừng đến cùng. Tôi nói trước là, nếu thấy có bất kỳ vi phạm nào, thì ngay lập tức, lời chấp thuận vừa rồi sẽ bị hủy bỏ.」

「Vâng vâng.」

「Trả lời một lần thôi ạ.」

「Vâng vâng vâーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーâng.」

「…Bây giờ thì tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn rồi. Anh liệu hồn đó.」

À mà, bị ghét hay gì gì đó thì cũng chẳng quan trọng.

Điều chắc chắn là tôi đã mắc nợ cô hậu bối không đáng yêu này rồi.

Sau đó một lúc, chúng tôi im lặng.

Tiếng động cơ cũ ấm áp lấp đầy sự im lặng. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi không cảm thấy khó xử. Thời gian trôi qua chậm rãi hơn so với lúc đi. Tôi cảm nhận được độ rung truyền đến bàn chân đang đạp ga, thả mình theo tốc độ dễ chịu.

Cô hậu bối ở ghế phụ cũng yên lặng.

Có lẽ ngủ rồi sao – tôi liếc mắt sang, thì thấy cô bé vẫn đặt tay ngay ngắn trên đùi, chăm chú theo dõi giao thông xung quanh. Cô bé quyết không lơ là vai trò chỉ đường đến phút cuối cùng. Chỉ riêng sự thẳng thắn này, tôi không thể không công nhận.

Chúng tôi đi qua Quốc lộ 16, rồi rẽ vào đường đô thị dẫn đến đường Tama New Town.

Cứ đi thẳng theo con đường này, chúng tôi sẽ trở lại nhà hàng gia đình là nơi tập trung.

「Sắp kết thúc rồi.」

Trong sự im lặng, giọng cô hậu bối cất lên khe khẽ. Kết thúc. Không phải là đến nơi, mà là 「kết thúc」. Không hiểu sao, cô bé lại dùng cách nói đó.

Nào.

Bình thường thì sẽ giải tán luôn, giải tán nhanh chóng, tạm biệt! Nhưng…

Chỉ hôm nay thôi, món nợ quá lớn rồi…

Cứ thế này thì tôi khó ngủ mất, hay là trả lại một chút nhỉ.

「Tiện đường, tôi đưa cô về nhà nhé. Tiện đường thôi.」

Tôi nói một cách thờ ơ. Giọng điệu của tôi được chú ý hết sức, như muốn nói: Chỉ là tiện đường thôi, không có chút lòng tốt nào đâu.

Tuy nhiên, dường như cô hậu bối chẳng để tâm,

「Câu đó là lời thoại của mấy anh đẹp trai đó ạ.」

「Rồi rồi. Xấu trai mà vênh váo, xin lỗi cô nháー.」

Tôi dùng ngón trỏ hếch mũi lên, làm thành mũi heo. Thấy vậy, cô hậu bối suýt bật cười, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt. Hừ, đồ non nớt.

「T-thôi được, dù sao thì tôi xin nhận thiện ý của anh.」

「Tôi muốn trả món nợ này. Nếu không muốn bị tôi biết nhà thì tôi sẽ thả cô xuống ở đâu đó gần đây.」

「Thật sự là không cần đâu ạ. Từ đây đến đó còn xa lắm.」

「…Hả? Xa á?」

Cô hậu bối 「Á」 lên một tiếng, dùng hai tay che miệng.

「Xa á cô bé, không phải cô ở gần đây nên mới chọn cái nhà hàng gia đình đó sao?」

「Không, cái đó thì…」

Thật hiếm thấy một cô hậu bối sắc bén lại ấp úng 「ờm…」 「cái đó…」 như vậy.

「Rốt cuộc nhà cô ở đâu?」

「Cái đó… là Bessho ạ.」

「Bessho!?」

Đó là tên một khu dân cư nằm đối diện bên kia nhà ga so với chỗ này. Nơi đó nổi tiếng với những con phố mới và sạch đẹp, nhưng lại khá xa. Ít nhất thì không phải là khoảng cách có thể đi bộ được.

「Thế cô đến nhà hàng gia đình bằng cách nào?」

「…Đi xe buýt, rồi nối chuyến…」

Chắc cô bé không muốn nói điều đó. Vừa cúi đầu vừa lầm bầm.

「Đi xe buýt phải đi qua nhà ga thì mất hơn một tiếng chứ gì. Tại sao lại chọn một nơi xa như vậy làm điểm hẹn?」

「K-không phải vì tiền bối đâu. Nếu tôi bị phát hiện thì cũng rắc rối lắm chứ.」

「Cái đó thì cả hai cùng bị thôi. Cô là người chịu thiệt một cách đơn phương đó.」

Dù chọn nhà hàng gia đình xa làm điểm hẹn, tôi đi ô tô cũng chẳng phiền phức gì. Đưa cô hậu bối xuống xong thì tôi cứ thẳng tiến về nhà thôi. Nhưng cô hậu bối sẽ phải mất hơn một tiếng đi xe buýt và đi bộ về nhà.

「Tại sao không nói cho tôi biết chứ, thật là…」

Dù là hậu bối thế này thì cũng là con gái. Trời cũng sắp tối rồi. Không thể để cô bé đi một mình trên con đường tối tăm được.

Lại mắc nợ thêm nữa thì sao chịu nổi.

「Bay thôi!」

Sau khi kiểm tra an toàn, tôi bật xi nhan. Xác nhận không có xe sau, tôi nhanh chóng chuyển làn. Ở ngã tư phía trước, thay vì rẽ trái, tôi rẽ phải.

「Tiền bối!?」

「Dù sao thì cũng đưa. Ghét cũng đưa. Dù cô có khóc lóc gào thét cũng đưa.」

Sau một pha ôm cua mượt mà, chiếc xe tăng tốc vù vù. Tốc độ nhanh nhất hôm nay.

「Không được đâu!」

Cô hậu bối định với tay tới vạt áo tôi nhưng dừng lại giữa chừng. Tuyệt đối không cản trở việc lái xe. Thật sự, ngoài tính cách ra thì đây là một người chỉ đường hoàn hảo.

「Không được đâu tiền bối, sẽ bị phát hiện đó.」

「Nếu là Bessho thì công viên Nagaike gần đó. Nếu thả cô ở đó thì cũng ít người qua lại, chắc không thành vấn đề đâu.」

「Không được mà!」

Cô hậu bối hét lên một tiếng đầy lo lắng.

「Từ đây đến công viên Nagaike, chúng ta phải đi qua trước lò luyện thi Kawade. Ở đó có rất nhiều học sinh Nanjō đang theo học. Ngay đúng giờ này, rất có thể sẽ chạm mặt các học sinh vừa tan học.」

「…À~.」

Đúng là mạo hiểm thật. Trong lớp tôi cũng có vài đứa học ở đó. Nếu đi qua trót lọt thì tốt, nhưng nếu kẹt đèn đỏ trước lò luyện thi thì rất nguy hiểm.

Tuy nhiên, dù vậy đi nữa.

Một người đàn ông đích thực – Sawakita Rentarou – không đến nỗi hèn nhát mà nuốt lại lời đã nói ra.

「Yên tâm đi hậu bối. Tôi đã dự phòng cho trường hợp như thế này rồi──」

Khi xe dừng ở đèn đỏ ngã tư, tôi mở tấm chắn nắng bên ghế lái. Lấy ra món đồ để trong ngăn chứa đồ nhỏ ở đó.

「Kính râm?」

「Hoàng hôn cũng đang xuống rồi, trông cũng không tự nhiên lắm phải không?」

Bạn bè trong lớp không biết tôi đã lấy bằng lái, và chắc chắn không nghĩ tôi đang lái xe. Nếu thay đổi chút diện mạo, khả năng họ nhận ra chủ nhân ghế lái là tôi sẽ thấp đi.

「Cô cũng đeo vào đi, hậu bối.」

「Cả tôi nữa?」

「Trong hộp đựng đồ có cái kính râm của mẹ tôi. Ngoài ra còn có cái mũ nữa, đội vào đi. Tóc cô dễ gây chú ý lắm.」

Chiếc mũ là cái mũ bóng chày mà mẹ tôi hay đội khi đi nhà tắm công cộng.

「À này hậu bối, cô có hay bị rụng tóc không?」

「? Không, tôi nghĩ là ít rụng.」

「Tốt.」

Nếu mũ có dính tóc bạc thì khó mà giải thích với mẹ được.

Tôi vuốt ngược mái tóc lên, rồi 「cạch」 một tiếng đeo kính râm vào.

Hừ hừ…

Thật ra, tôi cũng khá khao khát được như thế này.

Trong ánh nắng chiều tà, phóng xe băng qua thành phố đang chìm dần vào đêm tối. Khung cảnh thành phố màu nâu đất nhìn qua kính râm mang một vẻ trưởng thành khác biệt so với bình thường. Tôi, như thể được mọc thêm đôi cánh tự do mang tên chiếc xe, có thể tự do phóng nhanh trong thế giới đầy vẻ trưởng thành đó.

Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương chiếu hậu, đúng như tôi nghĩ, quá tuyệt…

Tuyệt vời đến mức không thể tin được.

Chắc không ai còn nghĩ một người sở hữu bằng lái, điều khiển ô tô, và đeo kính râm hợp như tôi là một học sinh cấp ba mười tám tuổi nữa. Tôi đúng là một người đàn ông trưởng thành, một đấng nam nhi rồi. Tuyệt quá.

Nào.

Mặc dù bị say mê cũng hơi phiền phức, nhưng cũng nên hỏi xem cô hậu bối có ý kiến gì không.

「…………」

Tôi nhìn sang ghế phụ, ở đó có một người nổi tiếng.

Hình ảnh cô hậu bối đeo kính râm và đội mũ sụp sâu che mặt trông giống như một người nổi tiếng đang tận hưởng ngày nghỉ lén lút vậy. Ngay cả khi cải trang, vẫn toát ra một thứ khí chất ngầu lòi nào đó… Không, vô lý thật. Tại sao lại hợp đến thế chứ. Đó là đồ của mẹ tôi mà. Sáng nay lúc đi, mẹ tôi còn vừa khuấy hũ cám gạo vừa nói 「Rentarou, trên đường về nhớ mua xà phòng nhé. Cái loại dài dài ấy」. Đừng đưa ra những gợi ý khó hiểu như thế nữa.

Nhìn chằm chằm… à không, ngắm nhìn một lúc, cô hậu bối bật cười phụt ra.

「T-tiền bối!」

「K-không, tôi đâu có nhìn cô gì đâu.」

「Kính râm… không hợp với anh chút nào hết!」

「!?」

!?!?!?

!!!!!!!!???????????

「Vậy thì không ai nhận ra đâu ạ. Vì trông nó chẳng hợp chút nào. Kiểu bình thường của anh tuyệt đối sẽ khá hơn… à không, nhìn khá hơn nhiều đó ạ!」

Sau khi tôi thẳng thừng nói ra, cô hậu bối lại bắt đầu run vai.

「H-hả? Thật à? Trông không hợp sao?」

「Vâng, trông anh cứ như một tay du côn chuyên bị đánh trong phim hình sự vậy」

Uhm, không thể nào…

Không thể nào!!

「Hừm, hừm à? Thôi thì, mỗi người một quan điểm mà. Cũng có ý kiến như vậy nhỉ. Mà, mày cũng đang đeo kính râm mà. Chắc không nhìn rõ lắm đâu nhỉ」

Cô hậu bối run vai mạnh hơn nữa.

…Khốn thật.

Khốn nạn, khốn nạn.

Nhất định,

Nhất định tôi sẽ trở nên thật đẹp!

Vào tai tôi, người đang thề sẽ báo thù một ngày nào đó, một giọng nói nhỏ xíu như tự lẩm bẩm vọng đến.

「Cảm ơn anh, senpai」

Liếc mắt sang.

Má của “nghệ sĩ đang nghỉ” kia, không hiểu sao lại ửng hồng.

…Chậc.

Thôi thì, vẫn khá hơn là cái vẻ mặt ủ rũ vừa nãy.

Không lâu sau, chiếc xe rẽ vào con đường cạnh công viên Nagaike.

Công viên này cách ga tàu vài cây số, nó rất đẹp và rộng, tràn ngập sắc xanh sâu thẳm. Nghe nói đôi khi còn được dùng làm bối cảnh quay phim truyền hình. Tóm lại là vắng người.

Đối với học sinh Nanjo, đây còn là một điểm hẹn hò lý tưởng.

Mấy đứa bạn xấu hay thích buôn chuyện của tôi từng bảo rằng, thỉnh thoảng sẽ thấy hai người không ngờ lại đi cùng nhau ở đó.

Một nơi không có duyên với tôi, người không có bạn gái.

「Thật là một nơi yên tĩnh」

「Nhưng mà, mùa hè ve sầu kêu kinh khủng lắm. Cứ như tiếng kêu va vào người, chúng khóc nức nở luôn ấy ạ」

Tôi thấy cách nói “ve sầu khóc nức nở” nghe thật lạ. Nhưng đối với cư dân sống gần đây thì có lẽ cảm giác đúng là như vậy.

「Mày hay đến đây à?」

Tôi chưa từng nghe chuyện cô hậu bối có bạn trai. Có hay không? Mấy gã con trai vẫn thường xuyên tranh luận về chuyện này. 「À, có cũng chẳng có gì lạ. Đại học đẹp trai, hoặc doanh nhân giàu có gì đó」—đây cũng là lời của đứa bạn xấu.

「Vâng. Để dắt chó đi dạo ạ」

Bạn xấu, trả lời sai. Bạn trai của cô ấy là chó.

「Ồ, mày nuôi chó à. …À, nên đỗ xe ở đâu nhỉ?」

「Vậy thì, chỗ trạm xe buýt kia ạ」

Tôi tấp vào lề đường và dừng xe. Xung quanh không có chiếc xe nào chạy. Bên phải là công viên, bên trái là khu dân cư. Vô số ngôi nhà mới và sạch đẹp nối tiếp nhau. Nhà của cô hậu bối chắc cũng là một trong số đó. Khác xa so với cái nhà cũ nát đã bốn mươi năm tuổi của tôi.

「Vậy thì, hôm nay cảm ơn mày nhé」

「À, vâng… Em cảm ơn ạ」

Tuy nhiên, cô hậu bối không có vẻ gì là định xuống xe. Cô cúi đầu, hai tay đan các ngón vào nhau trên váy. Cô đã bỏ mũ và kính râm ra, và khuôn mặt nặng trĩu của cô được chiếu sáng bởi ánh nắng cam.

「Nhà mày còn xa không?」

「Không, từ đây đi bộ một chút là tới, nhưng mà…」

Ánh mắt của cô hậu bối lướt qua những con hẻm trong khu dân cư qua cửa kính xe.

「Chỉ là, chúng ta đã đến sớm hơn dự định, nên em cần giết thời gian một chút」

「…Hừm」

Chắc là có lý do gì đó khiến cô ấy không tiện về nhà ngay bây giờ.

Dù là nhà của mình sao?

Có khách quan trọng đang đến, hoặc bị cắt nước, hoặc gì đó đại loại vậy.

「Vậy thì, cứ loanh quanh thêm chút nữa nhé?」

「Không, không cần đâu ạ. Em sẽ đi đường vòng về」

「Này, thế thì cái việc tao đưa mày về chẳng có ý nghĩa gì cả」

Do những hàng cây cao trong công viên mọc um tùm, xung quanh khá âm u. Dù là gần nhà, nhưng đi lang thang cũng sẽ nguy hiểm. Tôi chẳng quan tâm cô hậu bối đang nghĩ gì, nhưng việc mất đi ý nghĩa của chuyến đi đưa đón này là lãng phí xăng, lãng phí tài nguyên.

「Dù sao thì tôi cũng muốn làm một người đàn ông thân thiện với trái đất này mà」

「Hả, hả?」

「Vậy thì, hiệp phụ. Đi thôi」

「Ách, khoan đã…」

Tôi bỏ qua lời cô hậu bối định nói, nhanh chóng khởi động xe. Đằng nào cô ấy cũng chẳng chịu ngoan ngoãn nghe lời đâu. Tôi sẽ cứ lái vòng vòng gần đây cho đến khi cô ấy bực bội nói 「Đủ rồi, cho em xuống đi」.

Trong chiếc xe lại tăng tốc, cô hậu bối thở dài thườn thượt. Vẻ mặt nặng trĩu lúc nãy đã dịu đi một chút. Có vẻ việc mạnh bạo đưa cô ấy đi là một quyết định đúng đắn.

Chiếc xe chạy mượt mà, như thể đang phác họa theo rìa ngoài của công viên Nagaike. Dù có mệt mỏi cả ngày, tay lái vẫn không hề chệch hướng. Phanh và ga, cảm giác như dính chặt vào chân. Tôi cảm nhận được mình đang điều khiển chiếc xe này – một chiếc xe mà người ta nói là khó lái – như thể tay chân của chính mình.

Tôi có cảm giác như mình đã tự tin hơn vào kỹ năng lái xe của mình sau một ngày hôm nay.

Thôi thì, dù bực bội đấy – chắc là nhờ vào “ai đó” ngồi ở ghế phụ.

Dù cảm thấy nặng nề khi bị nói là kiểm tra kỹ năng lái xe, nhưng cứ cho là “kết thúc tốt đẹp là mọi chuyện đều tốt đẹp” vậy. Dù có hơi bực thật.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô hậu bối mở miệng.

「À mà, senpai này」

「Ừm?」

「Anh từng nói là kỳ nghỉ hè sẽ đi du lịch bằng xe đúng không ạ? Anh đi với gia đình sao?」

「Không. Một mình thôi」

「Đi du lịch một mình ạ?」

Cô hậu bối tròn mắt ngạc nhiên.

À, đây là phản ứng bình thường mà.

Đối với những người bình thường, du lịch là đi cùng ai đó, vui vẻ, ồn ào.

Tất nhiên, tôi, Sawakita Rentarou, thì khác.

「Tao đã nói lần trước rồi mà, đi cùng mọi người thì là ‘bình thường’ rồi」

「Lại chuyện đó nữa ạ」

Cô hậu bối nói với vẻ ngán ngẩm.

「Senpai hình như rất ghét cái gọi là ‘bình thường’, có lý do gì không ạ?」

「Cũng chẳng có lý do cụ thể nào cả, nhưng mà──」

Vừa nói, tôi vừa nghĩ 「Hửm?」.

Sao mình lại kể chuyện này cho cô hậu bối nhỉ. Mình chưa từng kể cho ai cả.

「Nếu phải nói, thì là ‘Namahage’」

「Na-Namahage? Cái đó ở Akita ấy ạ?」

「Đúng rồi đấy」

Đó là một lễ hội truyền thống ở bán đảo Oga, tỉnh Akita, nơi một nhóm người đội mặt nạ hóa trang thành vị thần gọi là Namahage, cầm theo con dao chặt mô phỏng, đi từng nhà và hỏi 「Trong nhà có đứa trẻ hư nào không?」.

「Hồi tiểu học lớp hai thì phải, trước khi đi học, buổi sáng có tin tức truyền hình trực tiếp lễ hội Namahage. Khi tao nói ‘Mấy cái đó chỉ là trò lừa trẻ con thôi. Vô vị’ thì bố tao đã──」

「Anh từ nhỏ đã ngông nghênh rồi nhỉ. Chắc bị bố mắng đúng không ạ?」

「Không. Ngay trong ngày hôm đó, ông đã chở tao đến Akita bằng chiếc xe này」

「Sao lại ra nông nỗi đó ạ!?」

Việc cô hậu bối ngạc nhiên cũng dễ hiểu thôi, nhưng bố tôi là một người như vậy đó.

「Nhìn ngoài đời thì Namahage đáng sợ lắm」

「H-hả…」

Trên tin tức trông có vẻ rẻ tiền, nhưng ngoài đời—có lẽ vì không khí lễ hội—chúng trông như những thực thể đáng sợ. Chiếc mặt nạ mà trên TV chỉ như một cái hình nộm, đã biến thành một con quái vật đáng sợ.

「Sau khi hai bố con thỏa mãn trở về, mẹ tôi mắng té tát. ‘Bỏ học rồi đi làm chuyện đó thì có ai bình thường làm đâu! Xem video trên mạng là được rồi mà’. Trời ơi, đáng sợ hơn cả Namahage luôn đó」

「Em đồng ý với mẹ anh」

「Ngày hôm sau đến trường khoe, thì mấy đứa bạn đều bảo. ‘Mày làm thế là khùng đó’. Bình thường thì đâu có ai tự nhiên đi du lịch như vậy, phải lên kế hoạch trước rồi mới đi chứ」

「Em đồng ý với tất cả bạn của anh」

「Về nhà kể với bố, ông ấy cười và nói thế này. ‘Nhưng lẩu Kiritanpo ngon đúng không con?’ Ừ, đúng là ngon thật. Lễ hội cũng rất thú vị. Đó là điều mà, nếu cứ ‘bình thường’ thì sẽ chẳng bao giờ biết được」

「──Ba anh là một người thú vị nhỉ. Đúng là phong cách của ba senpai」

Giọng của cô hậu bối không hiểu sao lại đầy vẻ ngưỡng mộ.

「Thế là senpai ghét sự bình thường, và lần này định đi du lịch một mình sao?」

Đúng như ý mình, tôi gật đầu.

「Đúng vậy. Chuyến đi của tao không phải là ‘bình thường’. Không phải để chia sẻ ‘likes’ với ai đó. Mà là để tự mình cảm nhận cảnh vật, mùi hương, gió bằng năm giác quan của bản thân. Cảm nhận làn gió tự do mơn man má, phóng xe dưới bầu trời xanh ngắt của mùa hè. Đúng như một cơn gió lốc! ──Đúng vậy, mùa hè này, tao sẽ là cơn gió tự do!」

Thật ấn tượng…!

Nhưng, cô hậu bối lại nói với giọng lạnh lùng.

「Anh sẽ bị phạt vì vi phạm tốc độ đấy ạ」

「Tốc đ… Không, tất nhiên là tôi sẽ tuân thủ tốc độ cho phép rồi!」

「Thế thì chẳng tự do chút nào cả」

「Luật lệ giao thông là chuyện khác! Tiền phạt thì đắt chứ!」

Nếu bị phạt vi phạm, tiền lộ phí sẽ bay sạch. Dù không phóng nhanh, nhưng tôi nghĩ không chỉ riêng tôi khi thấy xe cảnh sát là tim đập thình thịch.

「Em đã hiểu lý do anh không thích chuyến đi bình thường rồi, vậy còn điểm đến lần này là đâu ạ?」

「…」

「Một mình, bằng xe hơi, anh định đi đến tận đâu ạ?」

「…………Chuyện đó thì」

Thôi được rồi.

Đã đến nước này, nói ra cũng không sao.

Kế hoạch của tôi, mà cho đến giờ chỉ mới kể cho đứa bạn xấu và gia đình, không ngờ lại phải kể cho cô hậu bối. Nhưng vì cô ấy đã biết tôi có bằng lái, giữ bí mật cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「Hokkaido」

Ngay khi tôi nói ra, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Khuôn mặt cô hậu bối tràn ngập sự ngạc nhiên, cô mở to miệng và chớp mắt liên tục──cho đến đây thì đúng như tôi dự đoán. 「Không thể nào đi xa đến thế」「Tôi cứ nghĩ cùng lắm là núi Phú Sĩ thôi」hay những phản ứng đại loại vậy.

Nhưng mà──.

Trên khuôn mặt cô hậu bối không chỉ có sự ngạc nhiên.

「Ho-Hokkaido」

Cô hậu bối phát âm như một đứa trẻ lần đầu nghe từ đó.

Đôi mắt mở to vì kinh ngạc, đồng tử lấp lánh rực rỡ.

Nhưng cô hậu bối không nhìn tôi trước mặt. Cô ấy nhìn “cái gì đó” thông qua tôi.

Đó cứ như là──một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào “cái gì đó” rực rỡ.

Một cái nhìn ngước lên “ngôi sao” mà cô ấy không thể với tới.

「Hậu bối? Sao vậy?」

Khi tôi gọi, cô hậu bối giật mình khép miệng lại.

Cô ấy cúi đầu lắc đầu liên tục.

Khi ngẩng mặt lên lần nữa, ánh lấp lánh trong đôi mắt đã biến mất.

「Hokkaido ư, lại xa quá rồi. Senpai mới lấy bằng lái mà đi xa thế này có liều lĩnh quá không ạ?」

「Liều lĩnh hay không thì chưa biết, nhưng xa thì đúng là vậy」

「Mà, làm sao anh đi bằng xe được ạ? Có eo biển Tsugaru mà?」

「Có chuyến phà khởi hành từ Oarai ở Ibaraki. Tối lên phà cùng xe, trưa hôm sau là đến Tomakomai. Từ đó thì Sapporo, Otaru, Furano, Hakodate, và nhiều nơi khác nữa. Khoảng hai tuần là đi hết」

Cô hậu bối chớp mắt liên tục.

「Hết tất cả ư… Tham lam quá rồi đấy. Người lớn cũng hiếm khi đi du lịch dài như vậy đâu. Hơn nữa là học sinh trung học, một mình, bằng xe hơi, thì…」

Về phần đó, chính tôi cũng đã tự vấn bản thân.

Tuy nhiên,

「Vậy thì bao nhiêu tuổi mới không phải là liều lĩnh? Phải đợi bao lâu sau khi có bằng mới gọi là an toàn? Người lớn thì có đảm bảo là không gây tai nạn sao? Còn có thể nhìn theo hướng là những người càng có kinh nghiệm lái xe càng trở nên cẩu thả mà, đúng không?」

Cô hậu bối co cằm lại như bị dọa sợ.

「…Chuyện đó, em nghĩ không có một tiêu chuẩn rõ ràng nào cả. Nhưng ít nhất thì khi còn là người mới, đa số sẽ nghĩ tốt hơn là không nên đi, phải không ạ?」

「Đúng vậy」

Tôi cũng hiểu điều cô hậu bối nói.

Nhìn một cách khách quan, ý kiến 「Người mới lái xe mà đi xa thì quá liều lĩnh, không nên đi」là có lý. Có thể nói đó là cách suy nghĩ khôn ngoan hơn.

Nhưng tôi cũng có lý do riêng không thể nhượng bộ.

「Kỳ nghỉ hè năm lớp ba – kỳ nghỉ hè của tao có thể là lần cuối cùng trong đời. Kể từ khi bố tao mất, mẹ tao gần như không được nghỉ ngơi, mấy sở thích như đi thăm chùa cũng không thực hiện được nữa. Tao nghĩ nếu tao kế thừa thì cũng sẽ vậy thôi. Cho nên──tao quyết định đi ngay bây giờ」

Cô hậu bối nói với giọng trầm lắng.

「Senpai… là một người con hiếu thảo nhỉ」

「Hả? Sao lại thế?」

「Anh định sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ kế thừa cửa hàng để mẹ đỡ vất vả đúng không ạ? Cho nên, anh muốn làm những gì mình muốn trong kỳ nghỉ hè năm lớp ba đó」

Giọng nói và ánh mắt của cô hậu bối dịu dàng hơn mọi khi. Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cô ấy thường đánh giá thấp tôi quá mức, nhưng lần này lại đánh giá quá cao.

「…………Không phải vậy đâu」

Nếu bị nghĩ là một đứa con hiếu thảo, tôi phải đính chính lại.

「Tao đi Hokkaido, chỉ là vì bản thân tao thôi. Không phải vì ai cả」

Cô hậu bối nghiêng đầu.

「Ở Hokkaido có gì vậy ạ?」

「Cánh đồng hoa oải hương」

Tôi vừa nói vừa nghĩ, có lẽ mình sẽ bị cười vì điều đó không giống với tôi chút nào.

「Kỳ nghỉ hè năm lớp 4 tiểu học. Một năm trước khi nhà tôi mở cửa hàng tiện lợi, cả nhà đã từng chạy xe ngang cánh đồng hoa oải hương ở Furano. Ba tôi lái. Trên chiếc xe này. Khung cảnh lúc đó thật khó quên.」

Một vùng hoa màu tím trải dài bất tận.

Luồng gió mát lạnh từ cửa sổ xe ùa vào.

Hương thơm tươi mát như gột rửa từng tế bào trong cơ thể.

Không khí ở Furano lúc ấy có một hương vị riêng.

Nếu "tự do" có mùi vị, tôi tin chắc đó chính là mùi vị ấy.

「Lúc đó, tôi đã thề. Sẽ tự sức mình trở lại nơi này một lần nữa, tôi đã thề như vậy.」

Ba tôi hay nói với tôi.

──Giấc mơ không phải là thứ để thực hiện ở tương lai xa vời.

──Không liên quan gì đến ba mẹ hay xã hội.

──Hãy thực hiện nó ngay bây giờ.

「…………」

Cô bé hậu bối lại im lặng.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, tôi khởi động xe. Trời đã tối hẳn. Đèn đường sáng trưng dọc vỉa hè với những hàng cây, thỉnh thoảng đèn pha xe ngược chiều lướt qua, chiếu rọi khuôn mặt chúng tôi.

Trong màn đêm nhá nhem, cô bé hậu bối lên tiếng.

「Nhưng, dù vậy cũng… nguy hiểm lắm đấy ạ, senpai. Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra trên những con đường lạ chứ. Đằng nào thì senpai cũng đã bị mù phương hướng rồi mà.」

「Nghe vậy thì tôi chẳng biết nói gì nữa.」

Quả nhiên, đây mới là phản ứng bình thường.

Bị nói là nguy hiểm nên hãy dừng lại đi.

Ngay cả ở nhà, khi tôi nói chuyện này với mẹ, cũng đã có một trận cãi vã. 「Nếu con tự gây tai nạn một mình thì không nói, chứ lỡ làm phiền người khác thì sao?」 mẹ nói vậy. Cuối cùng, tôi cũng thuyết phục được mẹ bằng cách hứa "tuyệt đối tuân thủ an toàn giao thông" và "sẽ gửi cua lông Hokkaido về làm quà bằng đường hàng lạnh". À, còn em gái thì bảo "Moe-chan muốn sô cô la! Với cả bắp nữa! Và sữa nữa!".

「Thông thường thì ba mẹ sẽ ngăn cản trước nhỉ.」

「…………」

「Nếu là nhà em thì chắc chắn sẽ không được phép đâu nhỉ?」

「…………Ba mẹ…………」

Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt của cô bé hậu bối nhanh chóng lạnh đi.

Hậu bối thường ngày, không, thậm chí còn lạnh lùng hơn bình thường, biến thành một "Yuki-onna" (nữ quỷ tuyết) vô cảm. Không chỉ tuyết, không chỉ băng, mà là băng khô. Đó là một sự thay đổi kịch tính. Một sự thay đổi, hay đúng hơn là một "biến thân" đột ngột, đến nỗi tôi không thể tin được đây là người mà tôi đã cùng lái xe suốt một ngày.

「Ba mẹ, sẽ không nói gì đâu ạ.」

Cô bé hậu bối lạnh lùng nói, như thể đẩy tôi ra.

「Ba tôi, tôi nghĩ sẽ không nói gì. Dù tôi có đi đâu, làm gì đi chăng nữa.」

「…………Vậy sao.」

Giọng của cô bé hậu bối sắc bén, và cũng có chút gì đó đau đớn. Nhưng trên khuôn mặt không hề có biểu cảm nào. Như thể mọi cảm xúc đều bị kìm nén.

Chắc chắn có những chuyện phức tạp.

Việc cô bé cố tình nói "ba" khiến tôi nghĩ rằng có lẽ mẹ cô bé không còn?

Nhưng trước đó, cô bé từng nói "Tôi gọi điện cho mẹ đây" mà.

Tôi mơ hồ tưởng tượng rằng mái tóc bạc và làn da trắng có lẽ là di truyền từ mẹ...

「…………」

Thôi nào. Đừng tò mò quá đáng nữa.

Giống như tôi có những chuyện riêng, cô bé hậu bối cũng vậy. Đặc biệt, chuyện gia đình thì thật rắc rối. Dù có là một ủy viên kỷ luật ưu tú đến mấy, cũng sẽ có một hai điều không muốn người khác biết. Và nếu đối tượng là tôi, thì càng hơn thế nữa.

「…Hà.」

「…Hù.」

Chúng tôi cùng lúc thở dài. Nỗi mệt mỏi cả ngày đột ngột ập đến. Chúng tôi im lặng lái xe chậm rãi một lúc.

Bỗng nhiên, cô bé hậu bối đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ màu hồng. Tôi cũng theo đó nhìn đồng hồ trên hệ thống định vị ô tô. Lúc này là hơn sáu giờ chiều một chút. Bên ngoài đã tối đen như mực.

「Senpai. Cảm ơn senpai nhiều. Senpai cho tôi xuống ở đó là được ạ.」

「…Được rồi.」

Tôi định nói là đưa cô bé đến gần hơn một chút nhưng lại thôi. Bến xe buýt lúc nãy ngay gần đây. Thời gian tan tầm nên lượng xe cũng tăng lên. Chắc không còn gì đáng lo nữa.

Cửa ghế phụ mở ra, váy của cô bé hậu bối bay phấp phới. Mùi cây cỏ nồng nồng của công viên tràn vào trong xe, và cùng lúc đó, một mùi hương sạch sẽ thoát ra ngoài.

Cô bé hậu bối quay lại nhìn tôi một lần, nở một nụ cười mơ hồ rồi khẽ cúi đầu.

「Vậy nhé, senpai.」

「À.」

Thật là một kết thúc chóng vánh cho một ngày dài và đầy trải nghiệm.

Không có "tạm biệt", "hẹn gặp lại", hay "bye bye". Một kiểu chia tay như vậy.

Nhưng mà…

Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ.

「Chỉ có hôm nay là, đặc biệt thôi.」

Mái tóc bạc sáng rực trong bóng đêm, cùng với chiếc gáy trắng ẩn hiện qua kẽ tóc, dần khuất vào khu dân cư.

Sau khi tiễn cô bé, tôi đạp ga chiếc xe đã nhẹ đi một người.

Trước khi về nhà, tôi ghé qua cửa hàng.

Nói là ghé, nhưng cửa hàng tiện lợi do nhà Sawabe điều hành nằm ngay sau nhà tôi. Ngôi nhà của chúng tôi bao gồm cả cửa hàng tiện lợi này, và dù nó là một cửa hàng tiện lợi bình thường có ở khắp nơi trên cả nước, đối với tôi, nó là một ngôi nhà vui vẻ.

Ở bãi đậu xe đạp, được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ hắt ra từ bên trong cửa hàng kính, có một chiếc xe mô tô màu xanh lá cây khổng lồ đậu đó. Tôi luôn nghĩ nó trông giống một chiếc máy bay ném bom chiến đấu. Nếu ai đó nói rằng chỉ cần nhấn nút bí mật ẩn trên tay lái, một ống phóng tên lửa sẽ "rầm" một tiếng bật ra từ bên cạnh đèn pha, tôi chắc chắn sẽ tin.

Khói bốc lên từ khu vực hút thuốc cạnh bãi đậu xe đạp. Một phụ nữ tóc hạt dẻ cao ráo, mặc áo liền quần đang hút thuốc. Cô ấy nhìn lơ đãng lên bầu trời đêm không trăng, khẽ tựa lưng vào tường, chu môi đỏ mọng và từ từ hút điếu thuốc ngắn lại – đó là cách hút thuốc của cô ấy. Tôi không có ý định trở thành người hút thuốc, nhưng tôi nghĩ cách hút, hay đúng hơn là cách tận hưởng thuốc lá của người này, thật phong cách.

「Shizuku-san!」

Tôi xuống xe và vẫy tay, cô ấy cũng vẫy tay lại.

「Chào mừng về nhà, chàng trai trẻ.」

「Chị làm ơn đừng gọi tôi như thế nữa mà.」

Tôi cười khổ. Kể từ lần đầu gặp mặt năm tôi học cấp ba, cô ấy vẫn luôn gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy mình vẫn chưa được coi là một người đàn ông trưởng thành. Tôi đã nghĩ có lẽ khi có bằng lái xe thì sẽ khác, nhưng có vẻ vẫn không thay đổi.

Khi tôi tiến lại gần, Shizuku-san bỏ điếu thuốc còn dài vào gạt tàn. Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy lớp son đỏ trên đầu lọc thuốc và giật mình.

「Chị cứ hút tiếp cũng được mà.」

「Phả nicotin vào một thanh niên đầy triển vọng thì tôi không đành lòng.」

Cô ấy cũng còn trẻ mà, tôi nghĩ.

Sakisama Shizuku-san đã làm thêm ở nhà tôi được bốn năm rồi. Cô ấy là sinh viên năm tư của một trường đại học có điểm chuẩn rất cao, nhưng có vẻ không định đi làm. Cô ấy nói sẽ đi du lịch bằng mô tô một cách tự do cho đến khi hết tiền tiết kiệm. Khi tôi nói 「Ngầu thật đấy!」, cô ấy cười mắng 「Ngốc」 rồi cốc nhẹ vào trán tôi. 「Đừng có giống chị đấy nhé.」

「Hôm nay chị về rồi sao?」

「Ừ. Em đi lái xe à?」

「Vâng, lên Takao-san ạ.」

「Ồ. Với bạn gái à?」

「…À, không,」

Tôi nghĩ, nếu có thể cười mà nói "Kiểu kiểu vậy ạ" thì thật ngầu biết bao.

Nếu đối tượng không phải là hậu bối, mà là một cô bạn cùng lớp bình thường, có lẽ tôi đã khoác lác trả lời như thế.

「…Người đó, là kẻ thù ạ.」

「Kẻ thù?」

Đôi lông mày thanh mảnh khẽ cong lại.

「Gì thế? Không phải con gái à?」

「Chúng tôi không hợp nhau. Em ấy chắc cũng chẳng coi tôi là con trai đâu.」

Shizuku-san bật cười.

「Đi lái xe với một đứa như vậy à? Nghe có vẻ thú vị đấy chứ.」

「À… Thật ra thì chẳng thú vị gì đâu ạ.」

「Cãi nhau suốt với một cô gái rồi không biết từ bao giờ lại yêu nhau. Không phải là kịch bản quen thuộc sao?」

「Riêng tôi và cô ta thì không đời nào có chuyện đó.」

Khi tôi nói dứt khoát, Shizuku-san lại cười.

「Trẻ tuổi thật đấy.」

「…Trẻ tuổi thì liên quan gì chứ?」

「Cố thoát ra khỏi những lối mòn. Cố phá vỡ chúng. Vùng vẫy. Nhưng rồi một ngày, sẽ nhận ra rằng thật ra đó mới là điều tốt nhất.」

「À. Thật vậy sao ạ?」

「『Mọi người』 là vậy đấy. Còn em thì chị không biết.」

"Ừm," Shizuku-san khẽ vươn vai. Bộ ngực đầy đặn dưới bộ đồ đua màu đen căng cứng, khiến tôi không biết phải nhìn đi đâu.

「Moe-chan kể chị nghe là hè này em đi Hokkaido đúng không?」

「Vâng. Một mình lái xe đi phượt ạ.」

「Liều lĩnh thật đấy, phiêu lưu nhỉ. Chị cũng đi Hokkaido bằng mô tô hồi hè năm lớp 12 đấy.」

「Em nghe chuyện đó nên mới có ý định này.」

Tôi chịu ảnh hưởng rất lớn từ người này. Những câu chuyện du lịch, chuyện về mô tô, chuyện cắm trại mà cô ấy thỉnh thoảng kể đều khiến tôi thực sự phấn khích, đầy sức hút khiến tôi muốn tự mình trải nghiệm.

Shizuku-san cười khổ, vò mái tóc ngắn hạt dẻ của mình.

「Chị cảm thấy có trách nhiệm đấy. Đừng có gây tai nạn nhé? Làm ơn đấy.」

「Vâng. Em sẽ cẩn thận ạ.」

「Giá mà có một người chỉ đường đáng tin cậy thì tốt nhỉ. Cũng giúp chống buồn ngủ nữa. Không có ai sao?」

「…」

Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh khuôn mặt nghiêng của cô bé hậu bối đó. Khuôn mặt trắng, chiếc cổ mảnh mai mà tôi đã nhìn chán chê suốt cả ngày hôm nay.

「Không có ai đâu ạ. Tôi thích đi một mình hơn.」

「Vậy sao.」

"Cũng được thôi"── Shizuku-san gật đầu như vậy.

「Vậy tôi đi dọn dẹp bãi đỗ xe đây ạ.」

「Cực khổ cho em. Chị sẽ hút thêm một điếu nữa.」

Shizuku-san gõ nhẹ ngón tay vào bao thuốc lá. Lắng nghe âm thanh nhỏ gọn ấy, tôi đi vào nhà kho phía sau lấy chổi. Khi đi ngang qua cô ấy, một mùi hương cam chanh thoang thoảng dịu nhẹ phảng phất qua mũi tôi. Đó là mùi nước hoa của Shizuku-san.

Một mùi hương khác với cô bé hậu bối.

「…」

「Sao thế? Chàng trai trẻ?」

Điều đó là đương nhiên mà, đâu cần phải so sánh, nhưng tôi lại ngạc nhiên vì chính mình đã nghĩ như vậy. Ngắm nhìn người phụ nữ mình ngưỡng mộ mà lại nhớ đến cô bé hậu bối mình ghét cay ghét đắng. Tôi không thể giải thích được cảm xúc của chính mình. Tôi không dám quay mặt lại nhìn Shizuku-san, và đứng sững ở đó một lúc.

「Dạ, không có gì đâu ạ.」

「Vậy à? Chị thấy em thẫn thờ lắm đấy.」

"Cố lên nào," cô ấy vỗ vào lưng tôi. Tôi suýt ngã về phía trước, rồi bắt đầu bước đi.

Shizuku-san là người tôi ngưỡng mộ. Tôi nghĩ phần lớn lý do tôi bị hấp dẫn bởi những người phụ nữ lớn tuổi là vì sự hiện diện của cô ấy. Nếu được bảo rằng "Ngày mai mày chết, hãy thổ lộ với ai đó", tôi chắc chắn sẽ mời người này đi hẹn hò.

Tôi cũng đã vài lần tưởng tượng.

Chuyến đi đầu tiên của tôi sau khi có bằng lái. Ở ghế phụ, một người phụ nữ tóc ngắn hạt dẻ mỉm cười, dịu dàng chỉ đường. Hai người cùng nhau ngắm biển, để gió biển thổi qua, và mơ tưởng về những vùng đất xa xôi bên kia con sóng. Khi về, chúng tôi lái xe trên con đường ven biển lúc hoàng hôn, nói chuyện về tương lai.

Nhưng hôm nay, người ngồi cạnh tôi lại là.

Màu tóc đó là.

──Tỉnh táo lại đi, Sawabe Rentarou.

Tôi lắc đầu lia lịa. Tôi cố gắng quên đi bằng cách vùi đầu vào việc dọn dẹp. Chiếc chổi tre thô sơ. Ba tôi thường dùng nó để quét dọn. Với đầu chổi chắc chắn như thể có thể cắm xuống đất, ông ấy quét sạch nhựa đường như thể đang cào nó.

Nằm trong chăn, tôi nhìn lên trần nhà, suy ngẫm về những gì đã xảy ra trong ngày.

Đồng hồ tròn trên tường chỉ mười một giờ năm mươi phút tối. Vẫn còn chút thời gian của "hôm nay". Tôi mơ màng mở mắt, cuộn mình trong chiếc chăn thơm mùi thuốc chống côn trùng mà tôi vừa thay vào hôm qua cho mùa hè.

Tôi đã trằn trọc khoảng một tiếng đồng hồ.

Cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Tôi định từ bỏ và đọc sách hay chơi game gì đó, nhưng lại không có tâm trạng để ngồi dậy.

Suy nghĩ mông lung của tôi, cuối cùng, lại quay về chuyến đi hôm nay.

Nếu nói rằng tôi đã đi Takao-san cùng Ayukawa Ayari đó, chắc chẳng ai tin. Nếu kể cho mấy thằng bạn xấu, chúng nó sẽ hăm hở xông tới hỏi cặn kẽ từng li từng tí cho mà xem.

Chuyện hôm nay, tuyệt đối, sẽ không nói cho ai cả.

Cô bé hậu bối chắc cũng sẽ không nói.

Nên giữ làm bí mật của hai người, và cứ thế, quên đi thôi. Dù không bàn bạc trước, nhưng chắc cô ta cũng muốn vậy.

──Thế nhưng.

Bùa hộ mệnh.

Bên cạnh gối tôi là chiếc chìa khóa xe. Kể từ khi nhận chiếc xe từ ba như một vật kỷ niệm, việc đặt chìa khóa cạnh gối đã trở thành thói quen của tôi.

Trên chiếc chìa khóa đang phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối căn phòng sáu chiếu, có một chiếc túi vải màu tím gắn vào.

Đó là bùa bình an giao thông mà cô bé hậu bối đã tặng.

Mặc dù nó chỉ là một món đồ "nhân tiện ghé qua", "nhân tiện lấy bùa kết duyên cho bạn bè" mà thôi, và có lẽ không có ý nghĩa gì hơn thế… nhưng chắc chắn nó là một thứ còn hiện hữu. Mỗi khi nhìn thấy chiếc bùa này đung đưa bên vô lăng, tôi sẽ nhớ đến khuôn mặt hờn dỗi của cô bé hậu bối khi đưa nó cho tôi.

Thật thảm hại quá, tôi ơi…

Chỉ vì lỡ thấy một chút dịu dàng từ người con gái mà mình từng ghét đến thế, mà thành ra nông nỗi này à.

Những mâu thuẫn đó, những ngày tháng đối đầu đó, đã biến đi đâu hết rồi?

Cứ đà này thì, đúng là… Nếu hậu bối mà nói rằng: 「Thật ra tiền bối, em từng cứu một chú chó con đói lả bị bỏ rơi bên đường vào một ngày mưa xối xả──」 thì chắc tôi sẽ tha thứ cho em ấy tất cả mất. Tôi ngốc thật à? Tôi ngu thật à? Không ngờ mình lại là một kẻ ngây thơ đến mức này. Thật thất vọng về bản thân.

──Hộp cơm, ngon thật đấy.

Không hiểu sao, nhưng toàn là món tôi thích.

Tôi chỉ mới nhận xét một câu thôi mà em ấy còn giơ nắm đấm ăn mừng nữa chứ.

Rốt cuộc là sao vậy, thật đó. Nhìn vào những chuyện đã xảy ra thì, rõ ràng đó chẳng phải là một buổi hẹn hò sao? Mặc dù nội dung hoàn toàn khác biệt. Chắc chắn những chàng trai bình thường sẽ hiểu lầm cho mà xem. Em ấy có tự nhận thức được là mình đào hoa không nhỉ? Hậu bối nên biết rằng trên đời này có rất nhiều gã đàn ông, loại mắt kém, loại có gu thẩm mỹ lệch lạc, và loại thích mấy thứ lập dị.

「…Haa」

Tôi đang nói cái quái gì vậy?

Hậu bối không đáng yêu đó đang nghĩ gì thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Lần này chỉ là tình cờ, thật sự chỉ là tình cờ, vì hoàn cảnh đưa đẩy mà chúng tôi có một chuyến đi kỳ lạ, còn từ ngày mai──đúng vậy, chỉ năm phút nữa thôi là ngày mai rồi──mối quan hệ sẽ lại trở về như cũ mà thôi.

Chỉ là.

Phải trả ơn thôi.

Bùa hộ mệnh. Chỉ đường. Điện thờ cầu nguyện. Hộp cơm. Đã được giúp nhiều đến thế này mà không đáp lại thì không được. Sawakita Rentarou là một người đàn ông, nhận ân huệ thì nhất định phải trả. Dù đối phương là kẻ thù, không, chính vì là kẻ thù, nên càng muốn dứt khoát mọi chuyện rõ ràng phải không?

──Mình nên làm gì đây?

Nên tặng gì thì em ấy sẽ vui?

Em ấy thích gì nhỉ?

Sở thích của em ấy là gì?

Có đọc sách không, có chơi game không, xem thể loại video gì, có dùng mạng xã hội không?

…Mình chẳng biết gì cả.

Dù đã gặp mặt nhau thường xuyên trong ba tháng qua, nhưng tôi chợt nhận ra mình chẳng biết gì về hậu bối cả. Đó là một bất ngờ lớn. Trong lúc cãi vã, tôi đã lầm tưởng rằng mình dần hiểu rõ về đối phương từ lúc nào không hay. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, tôi chưa từng nói chuyện phiếm đàng hoàng với hậu bối một lần nào.

Và rồi, phản ứng bất ngờ của cô ấy──.

『Hokkai, do』

Cái biểu cảm lúc đó, khi tôi nói sẽ đi Hokkaido.

Cái gương mặt như thể đang nhìn thứ gì đó chói sáng, gương mặt khao khát cháy bỏng đó, vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.

Tôi đã từng thấy biểu cảm đó.

Biểu cảm đó giống hệt khuôn mặt tôi khi nhớ về cánh đồng hoa oải hương Furano đã thấy năm lớp bốn. Giống hệt gương mặt tôi khi nghe Shizuku-san kể chuyện về chuyến đi Hokkaido bằng xe máy. Dù chưa nhìn vào gương, nhưng tôi cảm nhận được điều đó.

Tức là, hậu bối cũng khao khát Hokkaido sao?

Nhưng, thật khó hiểu.

Nghe nói bố mẹ em ấy là bác sĩ ở đâu đó. Chắc chắn là gia đình giàu có. Chẳng những Hokkaido, mà có thể đi cả Bắc Âu hay Nga nữa chứ. Có lẽ bố quá bận rộn nên chưa từng có một chuyến du lịch gia đình nào? Hay quan hệ không tốt với người bố quá chú tâm vào công việc mà không quan tâm gia đình? ──Nếu nghĩ như vậy, thì ít ra, cuộc trò chuyện lúc chia tay cũng có thể giải thích được.

Nhưng──.

Chỉ vì thế mà có thể tạo ra biểu cảm như vậy sao?

Chỉ vì 「Muốn đến Hokkaido」 mà người ta lại có biểu cảm như thế sao?

…………

…………Thôi rồi, chịu thôi, chẳng hiểu gì cả.

Đúng lúc tôi cảm thấy mỏi nhừ tận óc vì suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng tôi cũng nhận ra cơn buồn ngủ đang ập tới.

Không chống cự lại mí mắt ngày càng nặng trĩu, tôi buông mình vào giấc ngủ. Cuối cùng, ngày hôm nay cũng kết thúc. Chín phần nhẹ nhõm. Và một chút cô đơn──.

Cô đơn ư?

…Có gì mà cô đơn?

Có gì mà, …tôi…

Cái cảm giác bất an cuối cùng nảy sinh, tan biến trong cơn mơ màng ấm áp, lặng lẽ biến mất.