Journey.4 Cánh chim tự do
Tôi bị đánh thức một cách thô bạo.
Mở mắt vì ánh nắng chói chang len lỏi qua khe rèm, vừa kịp linh cảm "Hôm nay chắc nóng lắm đây" thì tinh thần tôi đã sa sút. Vẫn còn buồn ngủ quá, mệt mỏi ghê, chắc là do lái xe hôm qua vẫn còn thấm mệt, tôi lăn qua lăn lại trên giường thì bị một thích khách vô tình giật tung chăn.
Chưa kịp dụi mắt xong đã thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của em gái tôi, còn chói chang hơn cả mặt trời.
"Mẹ bảo anh ra phụ xếp hàng hóa đó. Nghe nói hôm nay có hai người nghỉ nên vất vả lắm!"
"Anh còn phải đi học mà."
"Bây giờ mới bảy giờ mà, không sao đâu!"
"Đây này!" Con bé chìa cái đồng hồ báo thức có hai quả chuông ở hai bên, như thể là ấn tín. Cái đồng hồ cổ lỗ sĩ, kiểu chỉ còn thấy trong truyện tranh ngày xưa này, hình như là quà mà bố tôi được tặng nhân dịp vào tiểu học. Đúng là nhà Sawakita giữ đồ tốt quá sức.
"Ưm... anh biết rồi. Bảo mẹ là anh ra ngay."
"Rõ ạ!"
Tiễn em gái đang đùng đùng chạy ra khỏi phòng, tôi mới ngồi dậy.
Bảy giờ sáng, đó là lúc chuyến xe tải giao hàng thứ hai tới cửa hàng. Cũng là khung giờ mà các tài xế đổ xô vào mua đồ ăn sáng. Nếu hai nhân viên nghỉ làm thì cửa hàng sẽ hỗn loạn mất. Chắc giờ mẹ tôi đang quay cuồng ở quầy thu ngân và khu xếp hàng hóa rồi.
Thôi thì, chịu khó vậy.
Tôi cởi chiếc áo phông và quần thể thao đang mặc, lấy từ tủ quần áo nhựa ra bộ đồng phục gồm áo sơ mi, quần tây và thêm chiếc đồng phục cửa hàng tiện lợi. Mặc đồng phục cửa hàng lên trên đồng phục học sinh là một "tuyệt kỹ" giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Kể cả làm đến mức này, khả năng trễ học vẫn cao.
Em gái tôi nói nghe có vẻ lạc quan, nhưng hôm nay là thứ Hai. Đây là ngày mà cửa hàng đông khách nhất vào buổi sáng các ngày trong tuần. Cộng thêm, hôm nay công trình xây dựng chung cư gần nhà sẽ khởi công. Chắc chắn sẽ có rất đông thợ thuyền ghé mua đồ ăn sáng. Mẹ tôi đã cố ý sắp xếp để tôi không bị trễ học, nhưng có thể thoát ra kịp lúc hay không thì còn tùy thuộc vào vận may.
Nếu tôi trễ học—
Hôm nay chắc chắn đám ủy viên kỷ luật vẫn đứng trước cổng trường để thực hiện "chiến dịch không ai đi muộn".
Đương nhiên, cái hậu bối chẳng đáng yêu chút nào kia cũng sẽ có mặt. Các ủy viên khác thì luân phiên, nhưng con bé đó, người khởi xướng chiến dịch này, ngày nào cũng đứng trực.
Vừa mới hôm qua xong, giờ thì ngại cực kỳ.
Đã khó mà mặt đối mặt rồi, giờ lại còn đi học muộn nữa thì càng ngại hơn. Tôi không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào. Từ trước đến nay tôi chưa từng phải suy nghĩ về chuyện này. Những lời cằn nhằn mà hậu bối tuôn ra, tôi cứ nghe tai này bỏ tai kia, như Yosaku chặt cây mà miệng "hê hê hô hô".
Đầu tiên, tôi nên chào hỏi kiểu gì đây?
"Hôm qua làm phiền cậu" hay là gì đó?
Nếu bị học sinh khác nghe thấy thì sao?
Nếu bị hỏi "Hôm qua có chuyện gì vậy?", thì sao?
Hai kẻ vốn nổi tiếng là kẻ thù trong trường mà lại hẹn hò vào chủ nhật, tin đồn sẽ lan ra chỉ trong chớp mắt.
Có khi chuyện giấy phép lái xe cũng bị lôi ra hết.
Nhưng mà, mắc nợ lớn như vậy rồi mà im bặt thì cũng trái với đạo lý giang hồ...
"Đóaaaa, phiền phức quá đi mất!!"
Dù sao đi nữa, trễ học là không ổn.
Em gái tôi chìa ra một nắm cơm thay vì bánh mì nhân đậu đỏ, nói "Đây là loại mới đó!", tôi liền cắn ngấu nghiến trong khi xỏ vội giày và phóng ra khỏi cửa nhà, chạy thẳng đến cửa sau của cửa hàng ngay trước mắt.
◆
Và kết quả là—
Tôi suýt soát, vừa kịp giờ!
Chị Shizuku-san, người trực từ tám giờ, tình cờ đến sớm ba mươi phút và nói "Cứ để đây cho chị, em mau đi học đi", giống hệt như một người hùng trong truyện tranh thiếu niên vậy, nhờ đó mà mọi chuyện êm xuôi. Ánh hào quang dường như tỏa ra từ mái tóc ngắn màu hạt dẻ của chị. Đúng là chị ấy tuyệt vời nhất! Nữ thần của tôi! Lấy nhau đi!
Thế nhưng, cũng không phải là còn dư dả thời gian mà an toàn đâu.
Tôi đã chạy. Tháng Sáu sắp kết thúc, ánh nắng mặt trời đã mang hơi thở của mùa hè, chói chang từ phía đông. Tôi đã chạy hết sức trong cái nóng chết tiệt đó. Ôi, rõ ràng có bằng lái xe mà sao tôi lại phải chạy bộ thế này? Nếu đi xe hơi có điều hòa thì đã đến kịp dễ dàng rồi!
Vừa nghĩ vậy, khi tôi đến cổng trường thì đã không còn thấy bóng dáng học sinh nào khác, chỉ có hai ủy viên kỷ luật đang chuẩn bị rời đi.
Một trong số đó, đương nhiên, là Ayukawa Ayari.
"Chào buổi sáng, Sawakita-senpai. Tạm thời thì anh an toàn rồi."
"...Chào."
Gương mặt của hậu bối nhìn tôi đang thở dốc không thay đổi chút nào so với mọi khi.
"Anh đổ mồ hôi nhiều quá."
"À. Tại anh chạy."
"Nếu anh vội vàng như vậy sẽ gây mất an toàn giao thông đấy. Lần sau hãy ra khỏi nhà sớm hơn năm phút đi."
Thêm vào một lời cằn nhằn cũng y như mọi khi. Con bé không hề nhắc dù chỉ một lời về chuyện lái xe. Bình tĩnh, lạnh lùng, vẫn là giọng điệu "băng nữ" thường ngày của nó.
Khi tôi vừa định mở lời cảm ơn chuyện hôm qua, thì hậu bối đã nhanh hơn, như muốn ngăn tôi lại.
"Vậy thì chúng em cũng có tiết học rồi."
"À, ừ."
"Tiền bối cũng hãy nhanh chóng di chuyển đến phòng học. Em xin phép."
Con bé bước đi nhanh nhẹn trở lại tòa nhà trường. Thái độ không thích trò chuyện vô ích. Thậm chí cô gái ủy viên còn lại có vẻ muốn nói điều gì đó hơn.
—Sao mà hụt hẫng thế.
Hay là chỉ có mình tôi mới bận tâm đến chuyện hôm qua? Nếu phải nói, thì hôm nay thái độ của con bé không giống như băng giá lạnh lùng, mà vô tri vô giác như thủy tinh vậy. Băng và thủy tinh. Tôi cũng chẳng hiểu sự khác biệt là gì.
Tôi đứng bất động một lúc, nhìn mái tóc bạc rời đi.
"...Mà, chắc là vậy thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sức lực như tuột khỏi vai.
Chắc là chỉ có mình tôi mới suy nghĩ quá nhiều, còn đối với hậu bối thì đó vẫn chỉ là "công việc của ủy viên kỷ luật" mà thôi.
Một khi đã nghĩ vậy, suy nghĩ đó càng lúc càng chiếm ưu thế trong tôi. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy xấu hổ. Chuyện tối qua, tôi lăn lộn trên giường mà bứt rứt không yên là vì cái gì chứ? "Chứng kiến một khía cạnh dịu dàng của cô gái lạnh lùng và tim đập thình thịch" ư? Đúng là không giống với cái chất của đàn ông Sawakita Rentarou chút nào.
—Tôi đã để lộ sơ hở rồi, mình ơi.
Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn đã mắc một món nợ lớn với con bé đó.
Trước hết, hãy nghĩ cách trả ơn.
Sắp đến kỳ thi, con bé chắc cũng bận rộn, nên tôi nên làm gì đó để cảm ơn trước kỳ nghỉ hè—
Vừa suy nghĩ như vậy, tôi cũng bước về phía phòng học của mình.
◆
Trong lúc đó, tháng Sáu kết thúc, tháng Bảy đến, và kỳ thi cuối kỳ bắt đầu.
Không khí trong lớp căng thẳng, nhưng tôi, người không thi đại học, vẫn điềm tĩnh như không. Môn nào tôi cũng học qua loa, đạt điểm khá, và hoàn thành học kỳ một một cách suôn sẻ.
Cuối cùng, ngày mai là kỳ nghỉ hè rồi.
Cuối cùng, tôi vẫn không có cơ hội nói chuyện với hậu bối. Bởi vì là thời gian thi cử nên việc hướng dẫn tại cổng trường học kỳ một đã kết thúc vào tháng Sáu. Tôi chỉ gặp con bé một lần ở căng tin, nhưng vì nó đang ở cùng các thành viên của ủy ban kỷ luật nên tôi không thể bắt chuyện. Đương nhiên, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn. Món nợ cũng chưa trả được.
Phải làm sao bây giờ— Tôi đang nghĩ vậy trước giờ sinh hoạt lớp buổi sáng.
Như mọi khi, Shin-Yokohama Sango đang nhấm nháp chiếc bánh ngọt ăn sáng và say sưa nhìn điện thoại của mình.
"Mày đang xem cái gì vậy?"
"Trang tử vi đó~"
"Mày làm mấy chuyện không hợp với mày chút nào."
Bạn tôi vừa phủi vụn bánh dính trên tay, vừa nhếch mép cười một bên khóe môi.
"Không không, Ren-chon à. Tao á, tao coi trọng mấy cái này lắm đó nha? Còn là cái cớ để nói chuyện với con gái nữa chứ. Mai là nghỉ hè rồi, phải có khí thế chứ!"
Đúng là một lý do tán tỉnh.
"Mà... đúng là con gái thích bói toán, mấy thứ mê tín nhỉ."
"Đúng đúng. Như lén lút tìm hiểu ngày sinh của chàng trai mình thích rồi xem bói tình duyên ấy. Cái đó gọi là tâm hồn thiếu nữ đó."
"Ồ."
Nhân tiện, tôi nhớ có lần hậu bối biết ngày sinh của tôi vì lý do nào đó. Đương nhiên, con bé đó không phải kiểu tán tỉnh như bạn tôi. Chắc là trong lúc làm nhiệm vụ của ủy ban, nó tình cờ xem được dữ liệu của tôi thôi.
"Gì gì? Ren-chon cũng hứng thú với tử vi sao?"
"Không, không hẳn..."
Sau khi kể rõ ngọn ngành mọi chuyện, lần này, thằng bạn tôi cười phá lên.
"Ài, chuyện đó, có khi nào... lại có khi nào đó không?"
"Không đời nào!"
Vì lý do nào đó, thằng này luôn có xu hướng gán ghép tôi với hậu bối. Chắc là vì nó thấy thú vị hơn, nhưng mà bị đồn thổi những chuyện vô căn cứ thì thật phiền phức.
"Ren-chon đó, sao cứ cố chấp phủ nhận vậy? Chẳng phải được cũng tốt sao, mày đâu có bạn gái. Thế nào rồi với chị Shizuku-san?"
"Chắc không được đâu. Hình như chị ấy không coi tôi là đàn ông."
"Thế còn Mine Fujiko?"
"Cô ấy ở phía bên kia màn hình, đến cả chạm vào còn không thể."
"Đáng thương quá—", thằng bạn tôi cười khúc khích. Mày cũng có bạn gái đâu chứ.
"Nhân tiện, sao mày lại nghĩ như vậy? Hãy nói tao nghe lý do 'có khi nào đó không' của mày đi."
"Ưm..."
Thằng bạn nhìn xung quanh một chút rồi hạ giọng nói.
"Con bé đó, khi gọi tụi mình là tiền bối, nó gọi là 'Senpai' (先輩) đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
"Nhưng mà, khi nó gọi mày á, nghe có gì đó khác biệt lắm đó nha~"
"Khác biệt?"
"Cứ như là 'senpai' (せんぱい) chứ không phải 'Senpai' (先輩) vậy."
"Hảaaa???"
Tôi không hiểu. Cũng chẳng thấy sự khác biệt.
Ngay lúc đó.
"Senpai."
Nghe tiếng gọi, tôi quay lại, thấy một nữ sinh đang đứng ở cửa lớp học. Chiếc nơ đỏ trên ngực cho thấy em là học sinh năm nhất. Mái tóc bạc nổi bật ngay cả từ xa. Ánh mắt của lũ con trai đang trò chuyện hăng say đều bị hút về phía đó. Vừa nhắc đến là xuất hiện.
Hậu bối thỉnh thoảng lại đến lớp gọi tôi như thế này. Chỉ khi tôi gây ra chuyện gì đó rất lớn. Chắc là dạo gần đây tôi không làm gì sai mà nhỉ—
Bạn tôi nhếch mép cười.
"Đúng không?"
"Đúng gì mà đúng?"
"Trong lớp này chỉ có 'Senpai' thôi, mà Ren-chon, mày quay lại đúng không?"
"…………"
Không, lúc nãy không phải như vậy...
"Tại vì lúc nào cũng bị nó cằn nhằn nên nghe giọng nó quen thôi."
"Cũng có thể chính vì vậy mà mày khó nhận ra tình cảm đó đó."
Thằng bạn nhếch mép cười, tôi không nghĩ ra lời phản bác nào.
"...Ưm..."
Thật sao?
Không phải là "Senpai" mà là "senpai", nên tôi mới nghe ra sao? Dù sao đi nữa, tôi cũng không hiểu sự khác biệt tinh tế đó có ý nghĩa gì.
Dù sao đi nữa, ở đây quá lộ liễu. Tôi nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ hậu bối và ra hành lang.
"Có chuyện gì không? Trong kỳ thi thì anh đâu có đi muộn."
"Vâng. Em biết."
Sau một thời gian dài mới thấy hậu bối ở cự ly gần, con bé vẫn không thay đổi. Nghe nói kỳ thi cuối kỳ nó cũng đứng nhất tuyệt đối. Từ khi nhập học đến nay, danh tiếng của nó chỉ có tăng lên mà thôi.
"Chuyện đó, anh cứ định nói mãi mà chưa có dịp."
"Vâng?"
"Cảm ơn em hôm nọ nha. Về mọi thứ."
Nói xong, tôi cảm thấy hai má mình hơi nóng lên. Chuyện đã hơn hai tuần rồi, giờ mới nói ra có bị coi là "muộn rồi sao?" không nhỉ.
"Không có gì đâu ạ."
May mắn thay, hậu bối không hề làm ra vẻ mặt đó. Chỉ là nó hơi nhíu mày một cách khó hiểu.
"Senpai hôm nay hơi lạ. Có chuyện gì sao ạ?"
"Không... không có gì."
Đúng là tôi rõ ràng đang có biểu hiện khả nghi. Từ nãy đến giờ tôi không thể nhìn thẳng vào mặt hậu bối. Chết tiệt, thằng bạn tôi vừa nói mấy chuyện kỳ lạ trước đó mà.
Hậu bối hơi nghiêng đầu nhưng không truy hỏi thêm.
"Đây, anh cầm đi."
Nó chìa ra một mảnh nhựa màu đen nhỏ. Một chiếc thẻ SD.
Hậu bối hạ giọng nói.
"Trong này có dữ liệu về giao thông và lộ trình ở Hokkaido, thông tin về các danh lam thắng cảnh mà em đã tìm hiểu."
"...Thật sao."
"Vì Senpai là người bị lạc đường, nên dù có nhìn vào bản đồ xe hơi thì cũng có thể bị lạc. Cũng có khả năng anh sẽ bị phân tâm bởi lộ trình mà sao nhãng tay lái, nên em khuyên anh hãy ghi nhớ kỹ dữ liệu này trước khi khởi hành. Nếu anh thấy không cần thiết thì có thể vứt đi, nhưng cứ cầm lấy đi ạ."
Tôi gãi đầu bằng tay phải, đồng thời nhận lấy thẻ bằng tay trái.
"Anh thua rồi..."
"Có phải em đã xen vào chuyện không cần thiết không ạ?"
"Không. Chỉ là anh còn chưa trả xong nợ cũ mà lại mắc nợ mới rồi."
Hậu bối khẽ nhếch môi.
Đó là nụ cười hay là một cái nhếch mép chua chát, tôi không phân biệt được.
"Anh bận tâm đến chuyện đó sao? Hôm nay anh thật sự không giống với mọi khi."
「……Ồn ào quá!」
「Nếu thật sự muốn trả ơn──」
Hậu bối định nói gì đó, nhưng lại lập tức ngậm miệng. Cô bé nhìn xuống sàn hành lang, trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Có vẻ như đang phân vân điều gì đó, nhưng mái tóc che khuất khuôn mặt khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô bé.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, lũ học sinh đang tán gẫu ngoài hành lang bắt đầu vào lớp.
Hậu bối ngẩng đầu lên. Vẻ mặt vẫn như thường lệ.
「Dù sao thì, tiền bối hãy xem bên trong chiếc thẻ. Ở trường dễ bị người khác chú ý nên hãy xem ở nhà nhé.」
「À, tôi sẽ làm vậy.……Cảm ơn em.」
Tôi thắc mắc không biết cô bé định nói gì, nhưng dường như không có thời gian để hỏi lại.
「Vậy thì, tiền bối. Chúc tiền bối có một chuyến đi hè thật vui vẻ.」
Cúi đầu một cái, hậu bối nhanh chóng quay về tòa nhà của khối lớp một. Giống như lần chỉ đạo ở cổng trường hôm trước, cô bé vội vàng rời đi.
Vậy là từ giờ đến hết hè, tôi sẽ không gặp lại cô bé nữa──.
Tôi tự mình ngạc nhiên vì cái ý nghĩ đó. Không phải việc không phải chạm mặt hậu bối là một điều tốt sao? Chẳng phải đáng mừng sao? Chuyện nợ nần thì có chút bận tâm, nhưng đòi hỏi phải giải quyết xong trong học kỳ một thì thật kỳ cục, chẳng có lý do gì tôi phải bận tâm đến hậu bối nhiều đến thế.
Không, không có lý do nào cả.
──Vậy mà, tại sao chứ?
Tại sao tôi lại cảm thấy chán nản như thế này……?
◆
Khi tôi nhận ra, chỉ còn một mình tôi ở hành lang.
Đúng lúc tôi quay gót định vào lớp thì bắt gặp ánh mắt của cô Onigawara-sensei đang đi dọc hành lang.
Cô giáo nhận ra tôi, bước nhanh hơn. Cô sải bước đến gần.
「Xin lỗi cô, em sẽ vào chỗ ngay ạ!」
Tôi định vào lớp vì nghĩ sẽ bị mắng, nhưng cô giáo đã gọi lại.
「Vừa hay lúc này. Sawabe, cô có chuyện muốn nói với em.」
「……Dạ?」
Cô giáo cao hơn tôi một cái đầu, khiến tôi phải ngước nhìn một cách tự nhiên. Biểu cảm của cô nghiêm khắc hơn mọi khi. Rốt cuộc, vẫn sẽ bị mắng sao?
Cô giáo nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi khẽ thở dài.
「Chuyện cụ thể thì để sau giờ học nói, nhưng trước tiên, em──」
Cô giáo hơi cúi người, thì thầm vào tai tôi.
「Em. Đã lấy bằng lái xe đúng không?」
◆
Trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, tôi đón buổi tan học.
Đè nặng lên vai tôi là sự "tuyệt vọng". Cảm giác tuyệt vọng như cánh cửa đến chuyến du lịch hè tươi sáng đã đóng sầm lại, đẩy tôi xuống một biển sâu tăm tối.
Rốt cuộc, tôi đã bị nhìn thấy từ khi nào chứ?
Sau chuyến đi núi Takao đó, tôi luôn đeo kính râm khi đi qua những con đường mà học sinh của trường có thể đi qua. Hậu bối cũng vỗ ngực bảo rằng 「Với cái này thì không ai nhận ra đâu」, và tôi đã chủ quan nghĩ rằng sẽ không bị lộ. Tuy nhiên, thực tế không ngọt ngào như vậy.
『Nhân tiện, học sinh vi phạm sẽ bị đình chỉ học. Bằng lái sẽ bị thu giữ cho đến khi tốt nghiệp, thêm hai tuần đình chỉ.』
Cô Onigawara-sensei đã từng nói như vậy.
Trong tình huống này, bị đình chỉ học thì tôi không quan tâm nữa, nhưng "thu giữ bằng lái" mới là điều chí mạng đối với tôi. Tôi sẽ không thể đưa đón em gái, đừng nói đến Hokkaido. Chuyến du lịch hè coi như xong đời, không, là kết thúc từ "tập không" rồi.
Kết thúc buổi lễ bế giảng trong bộ dạng đến cả "kẻ phá đám" đó cũng phải thành thật lo lắng 「Làm sao vậy? Sắc mặt tệ lắm đấy」, tôi đi về phía phòng giáo vụ với tâm trạng của một tử tù đang bước lên ghế điện.
「Đến rồi đó. Ngồi xuống đi.」
Trong căn phòng nhỏ, kéo kín rèm cửa, ánh đèn huỳnh quang bật sáng, cô giáo nói.
Tôi ngồi đối diện cô giáo – một mỹ nhân mặc bộ vest xanh hải quân, qua một chiếc bàn dài. Dù điều hòa chắc chắn đang hoạt động, nhưng tay tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi. Tôi cố kìm lại cơn rung chân bằng cách nắm chặt đầu gối.
「Chuyện cách đây khoảng ba tuần rồi. Có một giáo viên nói rằng đã thấy một học sinh trông giống em lái xe gần trường tiểu học Matsuyugi. Người đó đã nói riêng cho cô biết.」
Tôi suýt chút nữa bật ra tiếng 「Ưm」. Đó là tên trường tiểu học mà em gái tôi đang học.
「Lúc đó cô cũng gạt đi rằng ‘chắc là nhìn nhầm thôi’, nhưng hôm kia, lại có thông tin từ thành viên ủy ban kỷ luật. Vẫn là gần trường tiểu học Matsuyugi.」
Lần này tôi đã lên tiếng. Ủy ban kỷ luật. Chẳng lẽ là hậu bối?…… Không, không thể nào. Một người như vậy sao có thể tặng bùa may mắn và dẫn đường cho tôi chứ? Chắc là bị một thành viên khác nhìn thấy.
「Báo cáo từ học sinh, lại là lần thứ hai, thì cô không thể bỏ qua được. Cần phải xác nhận, đó là lý do chúng ta đang ở đây.」
Dạ, tôi trả lời. Giọng tôi khản đặc đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.
「Thế nào, Sawabe? Em đã lấy bằng lái xe chưa?」
「……」
「Chẳng lẽ, em lái xe không bằng? Nếu vậy thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn nhiều đấy── thế nào?」
Tôi suy nghĩ. Nghĩ ra một lời bào chữa nào đó. Giả vờ không hề lái xe, là nhìn nhầm ư? Đánh trống lảng rằng có bằng chứng không? Khóc lóc xin bỏ qua ư? Cái tôi xảo quyệt trong tôi đưa ra một loạt lý do nông cạn. Chẳng có cái nào ra hồn, nhưng nó thì thầm rằng thà vậy còn hơn bị tịch thu bằng lái. Nó thì thầm: 「Hãy nói gì đó thật khéo léo để lừa họ đi」.
──Không. Không nam tính chút nào.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra mạnh mẽ. Đó là một nghi lễ để xua đuổi cái tôi xảo quyệt. Cùng lúc mở mắt, tôi cúi đầu thật mạnh.
「Em xin lỗi! Em đã lấy bằng lái xe rồi ạ!」
「Ừm. Khi nào?」
「Tháng trước thôi ạ.」
「Để làm gì?」
「Vì em muốn đi du lịch bằng xe ô tô trong kỳ nghỉ hè ạ!」
Tôi nghe thấy tiếng cô giáo khẽ bật cười.
「Lý do rất giống em đấy. Nhưng với tư cách là giáo viên, cô không thể cười rồi nói ‘hay đấy, nhớ mang quà về nhé’ được. Em hiểu chứ?」
「…………Dạ.」
À, thế là xong rồi.
Đâu đó trong tim, tôi vẫn còn một chút hy vọng. Mong chờ những lời như 「Cảm ơn vì đã thành thật. Lần này cô sẽ bỏ qua」. Nhưng không đời nào. Cô Onigawara-yuri không thể nào mềm lòng đến thế. Hiện thực vẫn khắc nghiệt và tàn khốc vô cùng.
Kết thúc rồi.
Giấc mơ của tôi, kết thúc rồi.
Kết thúc trước cả khi tôi kịp bắt đầu chuyến đi……
──────.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cô giáo thở dài thật dài.
Không biết cô đang tức giận, thất vọng hay chán nản. Tôi không thể đoán được. Tôi không thể ngừng rung chân. Tôi không thể ngẩng đầu khỏi cái quần của mình. Tôi sợ hãi không dám nhìn xem vẻ mặt cô giáo như thế nào.
Một tiếng `shuỵt` vang lên.
Đó là tiếng giấy sột soạt.
Có thứ gì đó trượt trên bàn.
Tôi rụt rè ngẩng mặt lên, trên bàn là một tờ giấy cũ kỹ.
Đơn xin cấp phép lái xe ô tô.
「……Hả?」
Ngẩng mặt lên thêm một chút, tôi thấy khuôn mặt cô giáo đang cười khổ.
「Đáng lẽ phải nộp trước, nhưng viết cái này đi. Lấy con dấu của phụ huynh và kèm theo bản sao bằng lái. Cô sẽ thuyết phục thầy hiệu phó.」
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt của nữ cường nhân mà toàn trường đều kính sợ.
「Ngoài ra, những gì cô vừa nói thì xem như em chưa nghe thấy. Em chắc chắn có một lý do chính đáng hơn đúng không? Hãy viết lý do đó vào.」
「Lý do?」
「Là đưa đón em gái đúng không? Cô đã nghe Ayukawa nói rồi.」
「Từ hậu bối!?」
Cô giáo làm vẻ mặt như kiểu "chết rồi". Tôi biết ngay đó là cái tên mà cô không định nói ra. Nhưng đối với tôi, tôi không thể làm ngơ được.
「Rốt cuộc là sao vậy cô? Tại sao con bé lại biết? Còn tờ giấy này là sao? Em lần đầu tiên nghe nói có quy định như thế này!」
「Ài, thôi được rồi. Cô sẽ kể lại từng bước một.」
Gãi đầu, cô giáo ngồi thẳng lại trên ghế, khoanh chân. Thái độ của cô đã thoải mái hơn lúc nãy.
「Khoảng hai tuần trước thì phải. Tại cuộc họp chung của hội học sinh và các ủy ban, Ayukawa đã đưa ra ý kiến. Về việc có nên cho phép học sinh có hoàn cảnh đặc biệt được cấp bằng lái xe hay không.」
Hai tuần trước, đúng là khoảng thời gian sau chuyến lái xe lên núi Takao.
「Ayukawa nói rằng, hơn hai mươi năm trước từng có một quy định như vậy. Đó là thời kỳ rất lâu trước khi cô nhận nhiệm vụ, khi trường ta bắt đầu nổi tiếng là một trường danh tiếng ở Tokyo. Khi trở thành trường chuyên, số học sinh lấy bằng lái cũng ít đi, và quy định cấp phép đó chắc cũng biến mất lúc nào không hay.」
「Vậy là, chỉ còn lại quy định cấm lấy bằng lái?」
Giáo viên chủ nhiệm, cũng là cố vấn của ủy ban kỷ luật, gật đầu.
「Thật lòng mà nói, cô rất ngạc nhiên đấy. Sao con bé có thể tìm ra được một hồ sơ cũ đến vậy chứ. Cô rất khâm phục Ayukawa. Em biết những chồng tài liệu trong phòng ủy ban mà phải không? Từ cái đống rác đó mà tìm ra được một mảnh giấy nhỏ xíu như thế này sao? Thật bất thường đấy.」
Cô không cần nói thì tôi cũng biết. Những chồng tài liệu cũ đó đã in sâu vào tâm trí tôi, một người thường xuyên bị hậu bối gọi đến.
「Tuy nhiên, cô cũng thắc mắc. Con bé có phải lấy bằng lái đâu, vậy làm vậy thì được lợi gì chứ. Những học sinh khác cũng thắc mắc nên cô cũng đã hỏi rõ điều đó.」
Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị siết chặt, tôi nắm chặt chiếc áo sơ mi.
Chẳng lẽ con bé……
Chẳng lẽ, vì tôi?
「Ayukawa đã nói gì?」
「Nó nói là vì không hợp lý. Quy định cấm vẫn còn mà quy định cho phép lại không còn thì là điều bất thường. Cả hai điều này phải cùng tồn tại thì mới có sự thống nhất về mặt quy tắc. Đúng là một đứa vừa lanh mồm lanh miệng vừa nhanh trí. Có lẽ sau này nó sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.」
「Bác sĩ…… con bé sẽ trở thành bác sĩ sao?」
「Chắc là vậy đó? Việc nó học thêm ở trung tâm luyện thi chuyên ngành y khoa là chuyện nổi tiếng mà.」
Cả điều đó tôi cũng lần đầu tiên được biết.
Rốt cuộc, tôi chẳng biết gì về con bé cả.
「Rồi sau đó một thời gian, lại có tin tố giác rằng em đã lái xe. Đáng lẽ ra phải là việc không thể chấp nhận được việc nộp đơn sau khi vi phạm, nhưng Ayukawa lại phản đối. 『Không công bằng』. Vì quy định cấp phép không được công bố rộng rãi, nên phải linh hoạt trong việc xử lý vi phạm. À thì, lời nó nói cũng có lý. Và bây giờ chúng ta đang ở đây── sau đó, Ayukawa đã hỏi ý kiến riêng của cô.」
Giáo viên chủ nhiệm nghiêng người về phía trước qua bàn.
「Nó nói rằng Sawabe-senpai có vẻ như đang đưa đón em gái thay cho mẹ bận rộn ở cửa hàng. Và mong cô hãy xem xét đến điểm này. Chẳng lẽ em đã kể lại tình hình khi đi học muộn sao?」
Lời giải thích đó có pha lẫn dối trá.
Có lẽ…… không, chắc chắn đó là lời nói dối mà hậu bối đã nói vì tôi.
「Này em, nếu có chuyện như vậy thì phải nói với cô chứ? Là giáo viên chủ nhiệm mà không biết, cô xấu hổ lắm đó.」
「……」
Lời nói của cô giáo trôi tuột qua tai tôi.
Sự hối tiếc cay đắng đã chiếm lấy mạch suy nghĩ, ngăn chặn các giác quan khác của tôi.
……Mình đang làm gì vậy chứ?
Cứ thong thả nghĩ rằng rồi sẽ trả ơn.
Giờ thì lại mắc nợ con bé một món nợ lớn nữa rồi.
「Thật ra Ayukawa đã dặn cô giữ bí mật. Rằng đừng nói với em. Nhưng thôi, lỡ nói rồi thì đành chịu vậy. Lần tới cô sẽ xin lỗi Ayukawa.」
「Cảm ơn cô đã nói cho em biết.」
Tôi thật sự mừng vì cô giáo đã lỡ lời. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ biết được.
「Vậy nên, ngày mai em hãy đến trường nhé. Cô sẽ cho em chào hỏi thầy hiệu phó, nên hãy ăn mặc chỉnh tề vào. Thế là em được miễn tội rồi đó. Muốn đi du lịch ở đâu thì đi đi.」
「……Dạ……」
「Sao thế, trông em không vui vậy? Cô tưởng em sẽ mừng lắm chứ.」
Mặc dù đã thoát khỏi tình thế nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi đã được hậu bối giúp đỡ nhiều đến thế, vậy mà tôi chẳng thể đáp lại được gì. Điều đó khiến tôi đau khổ.
Ngay cả khi gặp nhau lúc nãy, hậu bối cũng chẳng nói gì.
Không hề nói bất cứ lời nào để nhắc đến ơn nghĩa, chỉ đưa cho tôi dữ liệu về Hokkaido.
『Vậy thì, tiền bối. Chúc tiền bối có một chuyến đi hè thật vui vẻ.』
……Tại sao chứ?
Tại sao con bé lại làm nhiều điều như vậy cho một "kẻ thù" như tôi chứ……?
「Thế nhưng, Ayukawa đó lại vì em cơ chứ.」
Cô Onigawara-sensei dựa lưng vào ghế.
「Cô cứ nghĩ hai đứa em không hợp nhau, nhưng có vẻ không phải vậy sao? Những người trong hội học sinh và các ủy ban cũng ngạc nhiên lắm đó. Dù kết quả là thế, nhưng con bé đã đứng ra bảo vệ em mà.」
Tôi không thể trả lời. Nhận thức của tôi cũng không khác gì các thầy cô. Một cô hậu bối ngỗ ngược coi tôi là kẻ thù không đội trời chung. Một cô hậu bối đáng ghét luôn nói những lời cằn nhằn. Tôi đã luôn nghĩ như vậy.
Không hiểu.
Tôi không hiểu được tấm lòng của hậu bối.
Tại sao con bé lại làm nhiều điều đến vậy?
Muốn biết.
Muốn biết lắm.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lại bận tâm đến cảm xúc của một cô gái đến thế.
◆
Về đến nhà, tôi lập tức lên xe và đưa em gái đến lớp học thêm.
Mặc dù không cần che giấu nữa, nhưng tôi vẫn đeo kính râm đề phòng. Dù sao thì, vẫn chưa có sự cho phép chính thức, và tôi không muốn bị các học sinh khác nhìn thấy rồi làm ầm ĩ. Tôi không muốn làm đổ sông đổ bể nỗ lực của hậu bối.
Nỗ lực.
Đúng vậy, con bé đã nỗ lực vì tôi.
Khi tôi đang lơ đễnh mơ màng về miền đất phía Bắc, thì cậu ta đã hoàn tất các thủ tục để tôi có thể đường đường chính chính lên đường. Với sự nghiêm túc đúng kiểu cậu ta, cậu ta đã thuyết phục các thầy cô giáo. Việc này hoàn toàn không có lợi lộc gì cho cậu ta cả. Vì tôi.
── Vì tôi.
Tại sao, lại vì tôi?
Ngay cả khi đang lái xe, suy nghĩ của tôi cũng nghiêng về phía đó. Mất tập trung, tôi đã rẽ nhầm hai lần ở giao lộ. Đến cả em gái tôi cũng lo lắng hỏi: “Anh hai sao thế? Bị con gái đá hả?” Có vẻ tôi đúng là một tên mù đường thật.
Sau bữa tối, tôi vào quán giúp một tiếng, đứng ở quầy tính tiền. Vẫn không thể tập trung được, tôi còn suýt trả nhầm 24 vạn yên tiền thừa cho cậu học sinh tiểu học cầm 100 yên đến mua kem GariGari-kun, khiến thằng bé sợ chết khiếp. Shizuku-san còn trêu tôi: “Anh đang nghĩ về bạn gái à?” Chắc tôi lộ rõ vẻ đang bận tâm chuyện con gái trên mặt lắm.
Quay về phòng──.
Tôi khởi động chiếc laptop mà từ khi mua điện thoại thông minh nhân dịp nhập học cấp ba thì ít dùng đến. Đó là chiếc máy cũ của bố tôi. Chờ khoảng một phút trong khi nghe tiếng khởi động kêu lạch cạch như đang cào xước thứ gì đó, tôi cắm thẻ SD vào khe và đọc dữ liệu.
Có ba thư mục được tạo: 「Giao thông」「Danh lam thắng cảnh」「Khác」. Mở thư mục giao thông, có các tệp về Tomakomai, Sapporo, Otaru, Furano, Hakodate, và trong mỗi tệp lại ghi chi tiết dữ liệu các tuyến đường chính, những nơi dễ tắc nghẽn, các điểm nguy hiểm, cùng các liên kết đến những trang web hữu ích khác.
Thư mục danh lam thắng cảnh cũng chứa đầy thông tin khiến cả hướng dẫn viên du lịch cũng phải ngả mũ chào thua. Năng lực của cậu ta xuất sắc đến mức các công ty du lịch nên tuyển dụng ngay lập tức thì hơn. Thật đáng sợ khi biết cậu ta mới chỉ học cấp ba. Khi Onigawara-sensei nói rằng “Cậu ấy sẽ trở thành một bác sĩ giỏi”, tôi cũng cảm thấy thật có lý.
Cậu ta đã làm đến mức này sao…
Tôi thở dài trước mức độ tâm huyết còn hơn cả khi leo núi Takao. Quả đúng là công việc của một hậu bối, nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn “Tại sao lại phải làm đến mức đó?”. Vì tôi sao? Hay là có lý do nào khác?
Lúc đó, điện thoại thông minh của tôi kêu lên.
── Hậu bối?!
Tôi cứ nghĩ không phải, nhưng khi nhìn màn hình thì tên hiển thị là “Shinyokohama Sango”. Tôi “gục” một cái úp mặt xuống bàn. Cơ bản là tôi không biết số điện thoại của hậu bối. Tôi cũng chưa nói cho cậu ta, nên lẽ ra không thể có chuyện cậu ta gọi đến.
Miễn cưỡng nhấn nút nghe, loa phát ra một giọng nói vô cùng thoải mái.
『Yoohoo, Ren-chon. Khỏe không nè~?』
“Ngay lúc này thì tệ nhất rồi đấy.”
『Ôi chao, cậu ổn không? Đã ăn tối chưa đó~?』
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài và nằm ườn trên giường. Với tâm trạng hiện tại, tôi không muốn ngồi nghe tên này nói chuyện. Không chịu nổi.
『Nếu ngày mai cậu rảnh thì…』
“Không đi.”
『Đi họp mặt giao lưu trá hình karaoke không?』
“Không đi.”
『Có trường Đại học nữ sinh Ōtsuka đó, phải không? Mấy chị bên đó hình như thuộc câu lạc bộ tennis đấy. Ngon không hả?』
“Không đi.”
『Vậy thì, tập trung trước ga Minami-ōsawa lúc giữa trưa nha!』
Bạn thân tôi có những mối quan hệ bí ẩn. Không biết đó là quan hệ hay là mối lái kiểu gì, nhưng nó luôn mang đến những buổi hẹn hò giao lưu tuyệt vời đến khó tin, nên được bọn con trai trong lớp rất biết ơn. “Anh tao được gọi là Don của Hachiōji đấy,” nó cứ nói thế này thế nọ. Chắc nó phê đồ ăn vặt quá nên lảm nhảm gì đó?
“Tao đã bảo là không đi mà.”
『Ế, sao vậy~? Đi đi mà~. Ren-chon thích người lớn tuổi mà đúng không?』
“Đúng thế. Nhưng tao không đi họp mặt giao lưu.”
『À, tao biết rồi. Gần đây cậu thích người nhỏ tuổi hơn à? Thích hậu bối hơn tiền bối gì đó à?』
Tôi giật mình.
“...Mày đang nói cái quái gì vậy, thằng kia?”
『Trông cậu có vẻ không hoàn toàn sai thì phải?』
Bạn thân tôi “hừm” một tiếng, nói như thể đã nhìn thấu mọi chuyện. Tôi đã rất muốn cúp máy, nhưng lại dừng ngón tay mình lại đúng lúc.
“Này, bạn thân.”
『Sao thế bạn chí cốt?』
“Tao muốn hỏi mày một chuyện, nhờ vào cái mối quan hệ bí ẩn của mày.”
『Được thôi. Chuyện gì?』
“Gia đình Ayukawa Ayari là một gia đình như thế nào?”
Tôi định hỏi một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng giọng điệu cứ trở nên nghiêm túc. Cảm giác tội lỗi và căng thẳng khi xen vào chuyện gia đình người khác đã khiến tôi như vậy. Tôi biết hỏi chuyện này là tọc mạch, là ác ý. Nhưng lúc này, tôi muốn biết về hậu bối mà không màng đến bất cứ điều gì.
Im lặng một lúc, bạn thân tôi nói:
『Tao cũng không biết chi tiết lắm đâu. Chỉ những chuyện được đồn đại trong trường thôi.』
“Tao còn không biết cả những chuyện đó nữa. …Làm ơn đi mà.”
Lại một khoảng im lặng nữa.
『Bệnh viện Tama Wakaayu-kai, Ren-chon có biết không?』
“Biết chứ. Cái bệnh viện lớn nằm dọc đường Yaen Kaidō đó.”
Đó là bệnh viện mà bố tôi đã mất.
『Nghe nói bố của Ayari-chan là viện trưởng ở đó.』
“...Thật sao?”
Tôi biết cậu ấy giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến thế. Đó là một bệnh viện đa khoa có hơn một trăm giường bệnh. Bên trong có hai cửa hàng tiện lợi, thậm chí cả một bưu điện. Nếu là viện trưởng ở đó, thì chắc hẳn không còn ở mức “có tiền hay không có tiền” nữa rồi.
『Có một tập đoàn y tế lớn tên là Wakaayu-kai, nghe nói ông cố của Ayari-chan là người sáng lập. Thế nên, đó là một gia đình làm nghề y nhiều đời. Ayari-chan là công chúa ở đó, nếu là thời phong kiến thì là tiểu thư quý tộc đấy.』
Hóa ra thái độ cư xử khác biệt hoàn toàn so với những người cùng tuổi là do xuất thân đó sao.
『Đương nhiên, Ayari-chan cũng sẽ trở thành bác sĩ thôi nhỉ. Hay nói đúng hơn là bị buộc phải trở thành bác sĩ.』
“Nghe nói cậu ấy đang học thêm ở lò luyện thi chuyên ngành y đúng không?”
『Đúng vậy, đúng vậy. Lò Tetsuhekikai ở Kichijōji đó.』
“Đường xa thế mà cũng đi học được. Chắc về muộn lắm nhỉ.”
『Chắc bố mẹ đưa đón bằng ô tô chứ?』
“...Ước gì là vậy.”
Tôi nhớ lại lời của hậu bối: “Bố tôi không nói gì cả,” “Dù tôi làm gì.” Với cách nói lúc đó, mối quan hệ với bố chắc chắn không thể tốt đẹp. Tôi muốn tin rằng mối quan hệ với mẹ thì tốt, nhưng…
“Mẹ cậu ấy là người thế nào nhỉ?”
『Tao cũng không biết đến mức đó. Nhưng tao nghe nói là ly hôn khi học tiểu học rồi tái hôn.』
“Vậy, người mẹ hiện tại là mẹ kế?”
『Đúng thế. Đối với Ayari-chan thì là mẹ kế ấy à?』
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.
Ngày đầu tiên gặp mặt mà tôi không thể nào quên, hậu bối đã thẳng thừng nói với tôi: “Tôi sẽ gọi điện cho mẹ.” Người mẹ mà cậu ấy nói đến… là người mẹ nào vậy?
『Tao biết chừng đó thôi. Xin lỗi nha, không có nhiều thông tin giá trị.』
“Không, đủ rồi. Cảm ơn mày.”
Tôi cảm ơn từ tận đáy lòng. Riêng hôm nay, tôi cảm kích sự rộng rãi trong mối quan hệ và khả năng nghe ngóng tin tức của bạn thân mình.
『Chuyện gì bạn chí cốt nhờ thì phải giúp thôi. ──Mà, buổi họp mặt giao lưu thì sao?』
“Không đi.”
Tôi cúp điện thoại.
Tôi nằm ườn suy nghĩ một lúc. Hoàn cảnh gia đình của Ayukawa Ayari. Một gia tộc của tập đoàn y tế khổng lồ. Một người cha làm viện trưởng của bệnh viện lớn. Thông thường, đó hẳn là một hoàn cảnh đáng để người khác ghen tị. Nhưng, nhìn tình hình của hậu bối, chắc chắn cậu ấy đang che giấu điều gì đó.
Dù vậy, tôi có thể làm gì?
Liệu tôi có thể nắm tay cậu ấy và đưa cậu ấy đi đâu đó không?
Chỉ là một học sinh cấp ba như tôi.
Một người thậm chí còn không hiểu rõ cảm xúc thật sự của cậu ấy…
── Mà nhân tiện.
Tôi nhớ ra vẫn còn một thư mục chưa xem, và lại ngồi xuống bàn. Tôi nhấp vào thư mục ghi “Khác”. Bên trong chỉ có một tệp văn bản. Tiêu đề là “Gửi Sawauchi Rentarou-sama”. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái tiêu đề nghiêm túc đúng kiểu hậu bối đó, tôi có linh cảm điều gì đó và nhịp tim đập mạnh.
Đó dường như là một lá thư từ hậu bối gửi cho tôi.
Tôi là Ayukawa.
Đây là lần đầu tiên tôi viết một bức thư như thế này.
Chắc anh nghĩ tôi vòng vo và phiền phức lắm, nhưng tôi không tự tin có thể nói ra một cách trôi chảy. Mong anh thông cảm.
Tiền bối đã từng nói với tôi rằng muốn trả lại ơn.
Mặc dù tôi nghĩ anh không cần bận tâm, nhưng tôi sẽ ỷ vào lời nói đó mà nhờ anh một việc.
Đây là một yêu cầu biết rõ là quá sức.
Anh có thể bỏ qua nó.
Thậm chí, tôi khuyến khích anh làm vậy.
Tiền bối có biết thành phố Hakodate không?
Hakodate là một thành phố cảng cổ kính.
Gần nhà ga có biển, có cảng, có chợ.
Những nhà kho gạch đỏ được xây dựng từ thời Minh Trị vẫn còn tồn tại đến ngày nay.
Nơi đây có những người dân hiền hòa từ bao đời nay sinh sống.
Đó là một thành phố kỳ diệu và tuyệt vời.
Mẹ tôi đang sống ở thành phố đó.
Mẹ ruột đã ly hôn với bố tôi khi tôi học lớp bốn và sống xa tôi.
Vì một số lý do, chúng tôi đã không gặp nhau từ lâu.
Cũng không liên lạc gì.
Và có lẽ cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi muốn tiền bối hãy đến thăm mẹ tôi.
Để biết mẹ hiện giờ thế nào.
Có khỏe mạnh không.
Có sống hạnh phúc không.
Tôi không biết địa chỉ nhà, nhưng tôi biết tên và địa chỉ bệnh viện mẹ đang làm việc.
Mẹ tôi hẳn đang làm y tá ở đó.
Tôi muốn tiền bối hãy đến đó.
Mẹ có mái tóc màu giống tôi, nên tôi nghĩ anh sẽ nhận ra ngay.
Nếu như.
Anh có thể gặp và nói chuyện được với mẹ, xin hãy nói rằng:
“Ayukawa Ayari vẫn khỏe mạnh” và “Không có gì phải lo lắng cả”.
Nhưng.
Nếu mẹ đã tái hôn và đang xây dựng một gia đình hạnh phúc──.
Xin hãy trở về mà không nói gì cả.
Xin đừng đề cập gì đến tôi.
Xin hãy như vậy.
Tôi biết mình không có tư cách gì để nhờ vả chuyện này.
Tôi cũng biết đây là một yêu cầu quá đáng.
Nhưng, tôi không có ai khác để nhờ ngoài tiền bối.
Chỉ có tiền bối, người có đôi cánh tự do.
Xin hãy để tôi giao phó cho anh, người tự do hơn bất kỳ ai.
Thay cho tôi không có cánh, xin hãy đến Hokkaido.
Xin nhắc lại, dù ước nguyện này không thành, tôi cũng sẽ không trách tiền bối.
Tôi biết đây là một yêu cầu quá sức.
Và tôi là người hiểu rõ điều đó nhất.
Vậy nên khi đó, xin đừng bận tâm nhé.
Hãy lái xe thật an toàn.
Chúc anh thượng lộ bình an.
Gửi tiền bối đáng ghét nhất.
Từ hậu bối không đáng yêu.
Cuối bức thư, có ghi địa chỉ, số điện thoại, tên bệnh viện và tên của mẹ cậu ấy ở Hakodate.
── Thiệt hả trời?
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ cứng nhắc trên màn hình.
Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi được nhờ một việc quan trọng đến thế. Trước gánh nặng trách nhiệm phải can dự sâu vào cuộc đời người khác, tôi cảm thấy hoang mang đến tột độ.
Tôi ngẩn người một lúc lâu── rồi sau đó, tôi nghĩ về tâm trạng của hậu bối khi viết bức thư này.
Chắc hẳn việc viết bức thư này đã đòi hỏi rất nhiều lòng dũng cảm. Việc giao phó một mong muốn quan trọng đến vậy, nhờ đến xem tình hình của mẹ ruột mình, chắc hẳn đã cần một sự quyết tâm lớn lao.
Hơn nữa, đối tượng được nhờ là tôi.
Tôi, người tiền bối mà cậu ấy ghét cay ghét đắng.
Một yêu cầu như thế này không phải ai cũng có thể làm được. Khác xa với việc nhờ mua một món quà lưu niệm. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được hậu bối nhờ một việc như thế này. Tôi nên nghĩ rằng mình được tin tưởng đến vậy sao, hay là, đúng như những gì viết trong thư “không có ai khác để nhờ”?
Tôi không biết.
Càng lúc tôi càng không hiểu rõ cảm xúc của hậu bối.
Chỉ là──.
Có một điều, trở nên rõ ràng.
“...Này, hậu bối.”
Tôi nói chuyện với màn hình.
Khi nói chuyện về Hokkaido, tôi đã hiểu tại sao cậu lại có biểu cảm như vậy.
Đó là nỗi khao khát dành cho người mẹ bị chia lìa.
Cái biểu cảm đầy lo lắng đó, thể hiện cậu cô đơn đến mức nào, muốn gặp mẹ đến mức nào.
Chắc chắn đã có những chuyện khó khăn đến mức một người mạnh mẽ như cậu cũng không thể chịu đựng được.
Muốn gặp nhưng không thể gặp.
Chắc cậu đã khổ sở suốt một thời gian dài.
Tôi đã hiểu. Tôi đã cảm nhận được rồi.
Nhưng.
Nhưng mà, hậu bối à.
Ayukawa Ayari.
Cậu thực sự ổn với chuyện này sao?
Giao phó một chuyện quan trọng như thế này cho người khác.
Mà không gặp mẹ mình.
Cậu thực sự ổn với chuyện đó sao?
◆
Tôi chạy trên đường cao tốc Chūō vào ban đêm và ra ở nút giao Takaiido IC.
Thời gian dự kiến theo tìm kiếm là một giờ hai phút, nhưng tôi đến nơi chỉ trong bốn mươi lăm phút. Tôi không nhớ là đã chạy nhanh hơn bình thường. Mặc dù có người nói điện thoại thông minh là vạn năng, nhưng đôi khi nó cũng khá mơ hồ, thiếu chính xác. Vẫn còn chút lo lắng liệu nó có dẫn tôi đúng đường trên miền đất phía Bắc xa lạ hay không.
Lần đầu tiên tôi đi ô tô đến ga Kichijōji. Trước đây tôi từng đi tàu đến chơi, nhưng đi ô tô thì cảnh vật nhìn thấy lại khác. Tầm mắt cũng không giống khi đi bộ, lại còn sự khác biệt giữa vỉa hè và lòng đường. Chiếc xe hơi đưa tôi đến những cảnh quan xa lạ. Ngay cả từ ô cửa sổ. Và đôi khi, cả từ ghế phụ nữa.
Tôi lỡ đến tận đây vì một phút bốc đồng.
Không thể ngồi yên một chỗ, nên tôi cứ thế mà đến đây—
Rốt cuộc, tôi định làm gì ở nơi này đây?
Theo lời lũ bạn xấu thì có một trung tâm luyện thi gần đây mà Ayukawa Ayari đang theo học. Về địa điểm thì chắc chắn không sai. Nhưng không chắc là bây giờ đã đến lúc tan học. Có thể cô bé đã về từ lâu rồi, hoặc hôm nay vốn dĩ không phải ngày cô bé đi học thêm. Chẳng có gì đảm bảo tôi sẽ gặp được cô bé cả.
Mình đang làm gì thế này?
Thật là đi đến đâu hay đến đó.
Nhưng tôi không thể cứ ở yên trong nhà như vậy. Sau khi xem bức thư đó, tôi không thể ngồi yên. Tôi có chuyện cần nói với hậu bối, và cũng có chuyện muốn hỏi cô bé. Trước khi mùa hè bắt đầu. Nhất định phải vậy.
Trời đã quá chín giờ tối một chút. Tôi đi ngang qua những nhân viên văn phòng đang đổ vào cổng soát vé để về nhà, rồi rẽ vào một con đường hẹp, một chiều. Ở đó, dòng xe kẹt cứng như bị tắc nghẽn. Ô tô đỗ thành hàng dài bên lề đường, không thể tiến lên được.
Nguyên nhân là đây.
Các trường luyện thi và trung tâm gia sư san sát hai bên đường, và các bậc phụ huynh đến đón con bằng ô tô. Ở thành phố nào cũng tương tự, vào giờ này, khu vực có trung tâm luyện thi chắc chắn sẽ tắc đường. Nếu có một điểm khác biệt, thì ở đây có vẻ nổi bật những chiếc xe sang trọng. Mercedes, BMW, Audi, Lexus. Rõ ràng đây là trung tâm luyện thi dành cho giới thượng lưu. Những bộ đồng phục trên xe cũng đều là của các trường tư thục có học phí đắt đỏ.
Chiếc xe hơi cũ kỹ gần mười lăm năm tuổi của tôi chầm chậm lướt qua bên cạnh đoàn người rước đèn lồng lộng lẫy. Tôi nghe thấy tiếng một cô bé chạy lon ton lên xe, giọng nói lảnh lót: “Cảm ơn mẹ!”, “Con đói quá!”. Giọng nói tươi sáng ấy không hiểu sao cứ đọng lại trong tai tôi.
Đúng lúc tôi dừng xe chờ đèn đỏ.
Cách đó khoảng mười mét, trên vỉa hè, tôi nhìn thấy bóng lưng bạc màu mà tôi đang tìm kiếm.
“…Con bé…”
Hậu bối mặc đồng phục, đi một mình.
Ở trường, cô bé là một ủy viên kỷ luật nghiêm nghị, kiên quyết. Cái hình ảnh của một học sinh ưu tú đáng ghét không hề có ở đó. Cô bé đi tránh những đứa trẻ đang đợi người đón. Cúi đầu, như thể không muốn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, lê bước nặng nề.
Quả nhiên là vậy.
Con bé không có cha mẹ đến đón. Bây giờ nó sẽ đi bộ đến ga, rồi về nhà bằng tàu điện.
Xuống tàu điện, lại tiếp tục đi bộ.
Đi ngang qua khu vực gần công viên Nagaike tối tăm đó. Vào đêm muộn thế này mà một cô gái. Một mình.
…………。
………………。
Được rồi.
Mình sẽ trêu tức nó một phen.
“Ê, hậu bối!”
Cùng lúc đèn xanh bật sáng, tôi mở cửa sổ, cố tình nói thật to và tấp xe vào lề đường.
Mọi người xung quanh nhận ra điều đó trước cả hậu bối.
Giữa hàng xe sang trọng, mọi người đều tròn mắt nhìn chiếc xe cũ nát nổi bật kia.
Đây là một cách trêu tức hậu bối của tôi.
Tôi sẽ lái chiếc xe này, chiếc xe thể hiện rõ sự phân hóa xã hội Nhật Bản, tấp sát vào giữa đám người thượng lưu. Chắc hẳn nó sẽ xấu hổ lắm. Hơn nữa, đối thủ lại là tôi. Không phải sinh viên đại học đẹp trai, không phải nhân viên văn phòng ưu tú, mà chỉ là một học sinh cấp ba bình thường như tôi. Là cái tên mà hậu bối cực kỳ ghét. Có thể nó sẽ giả vờ không quen biết. Nếu nó quay mặt đi, tôi sẽ hét to tên trường và tên nó: “Ayukawa Ayari-san của trường Namjō Kōkō ơi, xe ngựa bí ngô đến đón cô đây!”. Chắc chắn nó sẽ đỏ mặt tức giận. Hoặc sẽ lạnh lùng nói: “Thưa ai đó ạ?”.
Thế nhưng—
“…À… senpai…”
…………。
Sao thế này.
Sao lại có vẻ mặt vui mừng như vậy?
Sao lại có vẻ mặt vừa cười vừa khóc thế kia?
Luôn luôn nói những lời chán ghét, sao có thể như thế được. Viết rằng ghét tiền bối lắm, sao có thể như thế được. Tôi thấy khó xử. Khi cô bé thể hiện vẻ mặt như vậy, thật sự… Tôi thấy khó xử. Vì tôi không biết nên thể hiện vẻ mặt nào.
“Lên xe đi”
Hậu bối hít mạnh một hơi rồi nói bằng giọng khàn.
“Đi lang thang buổi đêm là vi phạm nội quy trường học đấy ạ.”
“Đây là lái xe đi dạo, không phải lang thang.”
“Lý sự cùn.”
“Im đi!”
Hậu bối trèo lên ghế phụ. Tôi vờ không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của cô bé, rồi nổ máy. Chúng tôi im lặng, lái xe ra đường lớn sau khi rời khỏi con đường nhỏ đầy trung tâm luyện thi.
“Thư của em, anh đã đọc rồi.”
Vai hậu bối khẽ rung lên.
Tôi cảm nhận được cô bé đang rụt rè liếc nhìn tôi từ ghế phụ.
“Dù anh đã nợ em rất nhiều, nhưng yêu cầu đó anh không thể chấp nhận được. Tại sao anh phải gặp mẹ của em chứ? Đừng nói những điều vô lý như vậy.”
Vai hậu bối buông thõng xuống.
Tôi biết mình đang nói những lời thật tàn nhẫn.
Nhưng dù vậy, vẫn có điều tôi phải nói.
“Em phải tự đi gặp mẹ.”
Hậu bối yếu ớt lắc đầu.
“Nếu có thể thì em đã làm rồi ạ. Nhưng em không có tư cách để gặp mẹ.”
“Gặp mẹ ruột của mình mà cần tư cách sao?”
“──Là lỗi của em.”
Trong chiếc xe đang chạy, hậu bối bắt đầu kể về quá khứ.
“Năm lớp bốn, bố mẹ em ly hôn.”
“…”
“Mẹ về nhà ở Hakodate, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc để hỏi han em, đứa con gái ở lại Tokyo. Nửa năm một lần, mẹ lại từ xa đến thăm em. Em khi đó còn là một đứa trẻ, rất cô đơn nên cảm thấy rất vui. Nhưng bố và người mẹ kế lại không hài lòng về điều đó. ‘Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình mới gồm ba người’, ‘Vì vậy, con hãy quên người mẹ cũ đi’ – họ nói như thế. Em thấy bố thật đáng thương. Bố tuy trông oai vệ ở bệnh viện, nhưng thực ra lại là người yếu thế, bị cả gia tộc trách móc. Bố là một người bất hạnh, bị đối xử lạnh nhạt vì không có con trai nối dõi. Vì vậy, bố cần phải xây dựng một gia đình hòa thuận với người vợ mới, và lần này phải sinh được một bé trai. Bố thường nói như vậy. Vì thế…”
Hậu bối nghẹn ngào.
“Vì thế em đã nói với mẹ: ‘Chúng ta đừng gặp nhau nữa’. ‘Con sẽ cố gắng với bố ở Tokyo. Mẹ cũng hãy sống hạnh phúc ở Hakodate’. Mẹ đã cười. Với một khuôn mặt như muốn khóc, mẹ đã cười. ‘À, vậy sao’. ‘Ayari đúng là một đứa trẻ rất cố gắng nhỉ’. ‘Mẹ cũng phải cố gắng thôi’ – Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của em với mẹ. Chính em đã đẩy mẹ ra. Giờ đây em không có tư cách để gặp mẹ nữa.”
Vài tiếng hít mũi vang lên, hậu bối lấy khăn giấy từ balo ra. Tôi tập trung lái xe, giả vờ không để ý.
“Anh hiểu tình cảnh của em rồi. Nhưng, anh vẫn không thể chấp nhận được.”
“…”
“Em sợ đúng không? Chủ yếu là vậy.”
Tôi cảm thấy hậu bối khẽ co người lại.
“Thực ra em muốn gặp mẹ lắm đúng không, nhưng lại sợ phải đối mặt? Chỉ là em không đủ dũng khí thôi đúng không?”
“...Đừng có buông lời khiêu khích rẻ tiền như thế.”
“Lúc nào cũng giả vờ thanh cao, kênh kiệu, tỏ vẻ ta đây. Vậy mà đến lúc quan trọng thì lại nhát gan bỏ chạy. Đồ hèn nhát—”
“Không cần anh phải lo chuyện bao đồng!”
Tiếng nói đập vào tai tôi từ ghế phụ.
“Tiền bối thì biết gì chứ? Anh có biết gì đâu mà. Lề mề, tùy tiện, tự do tự tại, chậm chạp.”
“Anh biết chứ.”
“Không hề biết!”
Mái tóc bạc phấp phới dữ dội sang hai bên. Tôi đang lái xe nên không thể quay lại nhìn. Nhưng việc hậu bối bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như thế này, theo những gì tôi nhớ, là lần đầu tiên.
“Em ghét anh lắm, thật sự.”
Hậu bối lại hít mũi.
“Nhìn tiền bối là lòng em lại cồn cào. Tự hỏi mình liệu như thế này có ổn không, lòng em lại cồn cào. Em, người bị ràng buộc bởi chuyện gia đình, lại cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô vị. Tại sao anh lại thi bằng lái khi đang học lớp 12? Tại sao anh lại đi du lịch mùa hè? Tại sao không thể bình thường một chút? Nhạt nhẽo, tầm thường, bình thường, thế chẳng phải tốt hơn sao? Có gì sai khi trở nên như vậy chứ?”
Đến ngã tư, đèn tín hiệu chuyển sang vàng. Tôi giảm tốc độ và dừng lại ở vạch kẻ. Người đi bộ tràn qua đường. Khác với sự ồn ào của phố đêm, trong xe rất yên tĩnh. Một nhóm sinh viên đại học say xỉn, khoác vai nhau hát ca đi qua.
“Tháng tư năm nay, bố anh đã qua đời.”
Hậu bối nín thở.
Tôi nhìn chằm chằm vào đèn đỏ và tiếp tục nói.
“Đó là một buổi sáng se lạnh. Lúc ăn sáng, ông ấy nói ‘lưng tôi đau quá’. Rồi tiếp theo là ‘giờ thì cằm tôi đau’. Thế mà ông ấy vẫn cố gắng đứng quầy, và gục ngã ngay khi đang mặc đồng phục. Ngay lập tức được đưa đi cấp cứu và phẫu thuật, nhưng đã không kịp nữa rồi. Nghe nói là bóc tách động mạch chủ. Không kịp chuẩn bị tinh thần gì cả. Chẳng có cả thời gian để buồn bã. Ông ấy đã rời bỏ gia đình chúng tôi một cách đột ngột.”
Tôi nói một cách thờ ơ.
Nói như thể để xác nhận lại những gì đã xảy ra.
“Bố anh từ xưa vẫn thường nói như câu cửa miệng: ‘Con không biết chuyện gì sẽ xảy ra trên đời này đâu. Tương lai liệu có tồn tại hay không con cũng không biết đâu’. ‘Hãy sống cho hiện tại’. ‘Hãy sống hết mình cho hiện tại, đừng để lại điều gì phải hối tiếc. Kể cả nếu hôm nay là ngày cuối cùng trong đời, con cũng phải cười mà chết’. Bố đã sống theo cách đó. Vì vậy, anh nghĩ ông ấy đã ra đi một cách mãn nguyện.”
Hoặc có thể đó chỉ là ước muốn của tôi.
Nhưng tôi muốn tin như vậy…
“Ông ấy là một người rất tùy hứng, mặc dù thường nói ‘đừng có bắt chước anh’, nhưng riêng lời nói đó thì anh sẽ kế thừa. Vì vậy, bây giờ anh sẽ đi du lịch. Không phải là ‘khi nào đó’, mà là ‘ngay bây giờ’.”
Tôi quay sang nhìn hậu bối.
“Em không có điều gì phải hối tiếc sao?”
“…”
“Em có ổn không nếu cứ thế không gặp mẹ nữa?”
Hậu bối im lặng một lúc. Môi cô bé không hề động đậy. Nhưng, đầu cô bé chỉ khẽ lắc sang một bên.
—Tôi đã muốn nghe được tấm lòng thật sự đó của cô bé.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Tôi đến đây là để biết được tấm lòng thật sự của hậu bối.
Cứ tưởng là kẻ thù, vậy mà lại cùng lái xe đến núi Takao.
Cô bé đã đưa tôi bùa hộ mệnh. Chỉ đường cho tôi. Kể cho tôi về điện cầu nguyện. Thậm chí còn làm cả cơm hộp nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã vui vẻ với điều đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi ghế phụ.
Tôi, người muốn biết nhiều hơn về hậu bối.
Đúng vậy.
Tôi vẫn còn muốn biết nhiều hơn. Về Ayukawa Ayari.
Vì vậy—
Tôi hít một hơi thật sâu và nói.
“Cùng đi Hokkaido đi.”
Khóe mắt to tròn của hậu bối tràn ngập một tia sáng trong suốt.
“Anh sẽ đưa em đi. Đến chỗ mẹ em ở Hakodate, anh sẽ đưa em đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hậu bối. Hậu bối cũng nhìn tôi. Hàng mi ướt khẽ run rẩy. Đôi môi cũng run rẩy, nhưng tôi thấy cô bé đang cố gắng kiềm chế.
“Tự dưng lại mời một cô gái đi du lịch. Thật là kỳ cục. Không bình thường chút nào.”
“Cảm ơn vì đã khen anh. Em biết anh ghét sự bình thường mà, đúng không?”
Bàn tay nhỏ của hậu bối nắm chặt lại trên váy.
“Nếu có ai ở trường biết được thì sao ạ? Sẽ có lời đồn đại đấy. Về em và anh.”
“Để bọn chúng muốn nói gì thì nói. Chuyện của chúng ta, chỉ có chúng ta mới hiểu được thôi.”
Có lẽ, ngay cả tôi cũng không hiểu được.
Vì muốn đi, nên đi.
Vì muốn đưa đi, nên đi.
Không có lý do nào khác ngoài những điều đó.
“Anh chẳng có gì để mất cả. Dù có bị đồn thổi ở trường, hay bị gọi là thằng khốn rủ rê con gái hậu bối đi du lịch, anh cũng chẳng gặp vấn đề gì. Người gặp vấn đề là em. —Tóm lại, tùy em quyết định.”
“Tùy em quyết định ạ?”
“Em không muốn đi Hokkaido sao? Còn chuyện người khác thế nào, chẳng đáng bận tâm. Bản thân em thì sao? Em không muốn ăn ramen ở Sapporo sao? Không muốn ăn sushi ở Otaru sao? Không muốn ăn kem lavender ở Furano sao? Ăn bento yakitori ở Hakodate rồi—”
Ngừng một hơi, tôi tiếp tục.
“Không muốn nói với mẹ rằng ‘con vẫn khỏe’ sao?”
Mái tóc bạc rung lên dữ dội.
Ánh sáng tràn ra từ khóe mắt, trượt dài trên gò má trắng ngần.
“…Em không tự tin. Không biết nên nói gì. Không biết nên thể hiện vẻ mặt nào.”
“Chuyện đó cứ đến đâu hay đến đó thôi. Cứ đi rồi tính.”
Hậu bối im lặng.
Tôi kiên nhẫn đợi câu trả lời. Cho đến khi đến Hachiōji thì vẫn còn dư dả thời gian. Đến đèn tín hiệu tiếp theo. Nếu vẫn chưa có câu trả lời, thì đến đèn tín hiệu tiếp theo nữa. Đợi bao lâu cũng được. Lái xe cùng hậu bối, sự im lặng chẳng khiến tôi khó chịu chút nào.
Hậu bối không bắt tôi đợi lâu đến thế. Trước khi đèn tín hiệu chuyển xanh, cậu ấy nói:
「Senpai vô tổ chức quá. Bình thường thì người ta phải suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị trước chứ.」
「Đúng thế. Thế nên tôi mới cần một người chỉ đường xuất sắc chứ. Kẻ nói thế là cậu đấy thôi còn gì.」
Khóe miệng hậu bối khẽ nhếch lên.
Cậu ấy quay mặt đi, dùng khăn giấy lau khóe mắt.
「Đúng rồi. Trên đường về từ núi Takao-san, em đã nói thế với senpai mà.」
「Ừ. Phải chịu trách nhiệm với lời mình nói đấy nhé.」
「──Vâng.」
Giọng nói yếu ớt của hậu bối lúc đó, bỗng tìm lại được sức lực.
Câu trả lời đã── không cần nghe nữa.
「Vậy khi nào thì mình khởi hành ạ?」
「Bất cứ lúc nào. Tùy theo lịch của cậu thôi.」
Hậu bối gật đầu.
「Vì khóa học hè kỳ đầu kết thúc vào ngày bốn tháng Tám, nên mình sẽ đi vào ngày mùng năm. Kỳ hai bắt đầu vào ngày hai mươi, nên em muốn mình có thể trở về trước đó.」
「Thế là đủ rồi. Từ Ōarai của Ibaraki đến Tomakomai, Sapporo, Otaru, Furano, Hakodate và những nơi khác nữa. Giao phó việc chỉ đường cho cậu đấy nhé.」
「Senpai đừng lo. Em đâu giống ai đó đâu ạ.」
「Hả? Cậu nói gì cơ?」
「Em nói gì cơ ạ?」
Chúng tôi ghé mặt sát vào nhau và lườm nguýt. Cả tôi và hậu bối đều đang cố nén cười mà lại giả vờ giận. Mặt nhau nhìn rất rõ. Chắc đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ gần đến thế.
Khuôn mặt hậu bối được đèn đỏ chiếu sáng, giờ nhuộm màu xanh tươi rực rỡ. Tôi nhìn thẳng về phía trước, nhả phanh và đạp ga. Xe bắt đầu lăn bánh.
「Trước tiên, cậu giúp tôi đặt vé phà cho ngày mùng năm nhé. Chuyến buổi tối. Phòng của tôi là loại rẻ nhất.」
「Vâng.」
Vừa nói xong, hậu bối đã bắt đầu thao tác điện thoại thông minh. Những ngón tay di chuyển nhanh thoăn thoắt. Có vẻ cậu ấy định đặt ngay tại chỗ.
「Tiền xăng và phí đường cao tốc thì chia đôi nhé, còn chỗ trọ đương nhiên là phòng riêng biệt. Cậu ngủ một mình vào ban đêm có được không đấy?」
「Thà ngủ ngoài trời còn hơn là ở chung phòng với senpai.」
「Rồi rồi. Mà, tôi nghĩ cũng có vài hôm tôi sẽ ngủ trong xe đấy.」
「Ngủ… trên xe?」
Hậu bối tròn mắt.
「Là ngủ trong xe đấy. Cậu không biết sao?」
「Ngủ… là ngủ một đêm trong xe ư? Không mệt mỏi sao?」
「Không không, mà thậm chí bây giờ kiểu đó đang rất thịnh hành đấy──」
Tôi bắt đầu bài giảng về du lịch nghèo khổ cho cô tiểu thư không biết sự đời.
Aida.
Đáng lẽ tôi đã định đi du lịch một mình tự do tự tại cơ mà. Đáng lẽ tôi đã đi một chuyến đi thoải mái cơ mà.
Giờ thì lại có thêm đứa hậu bối lắm mồm đi kèm rồi.
──Thôi kệ vậy.