Intermission.
Giờ tắm của Ayari
Hơi thở thoát ra khỏi môi khi Ayari tắm dưới vòi sen nóng.
Sau khi cẩn thận gội đầu và tắm rửa, cô thong thả ngâm mình trong bồn tắm.
Nỗi mệt mỏi của ngày dài hôm nay dường như đang tan chảy trong làn nước ấm.
Mùi hương tươi mát như thể được bao bọc giữa một cánh đồng hoa làm thư giãn tinh thần.
Sữa tắm hôm nay là hương hoa oải hương.
... Không phải vì ảnh hưởng của ai đó đâu nhé.
(Hôm nay có nhiều chuyện thật...)
Trong khi làn da ửng hồng vì hơi ấm của nước, Ayukawa Ayari hồi tưởng lại những sự kiện đã diễn ra hôm nay.
Buổi hẹn hò đầu tiên, à không, chuyến đi đầu tiên, hay buổi kiểm tra đầu tiên với Sawakita Rentaro – thôi thì sao cũng được – dù sao thì, đây là lần đầu tiên cô trải qua khoảng thời gian dài như vậy bên cậu ta. Kẻ thù đáng ghét ấy. Cô đã tự nhủ sẽ không bao giờ thể hiện sự vui vẻ hay mỉm cười, đã quyết tâm giữ vẻ mặt cau có suốt cả ngày, thế mà lại bị cậu ta làm cho bật cười đến hai lần.
Nào là món thịt băm dính dưới mũi ấy.
Nào là chiếc kính râm trông như đạo cụ diễn hài ấy.
(──Ehehe)
Nhận ra mình lại bật cười, Ayari khẽ lắc đầu. Mái tóc bạc phủ đầy những giọt nước vung lên, những hạt nước bắn tung tóe lên tường.
Không có gì thay đổi cả.
Cậu ta vẫn như cái ngày Ayari gặp lần đầu.
Điều đó vừa khiến cô vui khôn xiết, lại vừa bực tức... Hàng loạt cảm xúc lẫn lộn khiến cô không thể hiểu nổi chính mình. Lúc nào cũng vậy. Khi nghĩ về Sawakita Rentaro, Ayari không thể giữ được bình tĩnh. Dù cố gắng tiếp cận một cách lý trí, lạnh lùng, chỉ đơn thuần như công việc, thì những cảm xúc trào dâng từ sâu bên trong vẫn cứ tràn ra ngoài.
Có lần, một nam sinh lớp dưới cùng ban kỷ luật đã tỏ vẻ nghi ngờ và hỏi cô:
"Tại sao Ayukawa-san lại bận tâm đến Sawakita-senpai như vậy?"
"Việc đứng ở cổng trường cho phong trào 'Không còn đi học muộn' thì em hiểu rồi."
"Nhưng can thiệp sâu vào chuyện riêng của một học sinh không phải là nhiệm vụ của ban kỷ luật đâu. Cứ để thầy cô giáo lo là được."
Khi nhận được câu hỏi đó, Ayari đã không thể trả lời một cách rành mạch. Cô bối rối, và không muốn để lộ sự bối rối đó, cô đã trả lời như một đứa học sinh tiểu học: "Em không bận tâm đâu ạ, em chỉ 'chú í' thôi." Từ "chú ý" phát âm thành "chú í" làm cô càng thêm bối rối. Cứ nghĩ lại là thấy xấu hổ.
Nếu không có chủ tịch ban kỷ luật, người mà Ayari coi như chị gái, ra tay giúp đỡ bằng cách nói: "Quan tâm đến từng cá nhân cũng là một công việc quan trọng đấy", có lẽ cô đã xấu hổ mà bỏ chạy rồi.
──Thật lòng.
Ayari nghĩ những gì cậu ấy nói là đúng.
Phong trào "Không còn đi học muộn" do Ayari đề xuất là một phong trào rất đơn giản: các ủy viên kỷ luật sẽ thay phiên nhau đứng ở cổng trường và chào hỏi các học sinh đến trường. Cũng có những ý kiến cho rằng liệu như vậy có giảm được tình trạng đi học muộn hay không, nhưng Ayari tin chắc rằng nó sẽ có hiệu quả. Con người, chỉ cần có ý thức rằng "có ai đó đang đợi", tự nhiên sẽ vội vàng hơn. Thực tế là hoạt động này đã giúp giảm đáng kể tình trạng đi học muộn, và cô đã được thầy Onigawara-sensei, cố vấn của ban kỷ luật, khen ngợi.
Thế nhưng──.
(Mình đúng là đứa ranh mãnh)
Ayari vùi nửa mặt xuống nước, ùng ục ùng ục.
Xấu hổ quá.
Ayari tự biết mình.
Mục đích thực sự của cô không phải là "hãy giảm tình trạng đi học muộn" gì cả.
Cô nghĩ rằng nếu không làm như vậy, cô sẽ không có cơ hội nói chuyện với Sawakita Rentaro, người học khác khóa và cũng không tham gia câu lạc bộ nào. Khi biết cậu ấy thường xuyên đi học muộn vì lý do gia đình, Ayari đã vắt óc suy nghĩ làm sao để gặp gỡ và trò chuyện với cậu ấy thật nhiều, và đây là kết quả.
Cô tự thấy mình thật ngốc.
Nếu muốn nói chuyện, cứ nói chuyện bình thường là được rồi. Tại sao lại phải vòng vo như vậy chứ.
Thế nhưng──không thể được.
Tuyệt nhiên, không thể được.
Có một mối "duyên nợ" như vậy giữa Ayari và cậu ấy.
Hôm nay, Ayari đã ở riêng cả ngày với người có mối duyên nợ đó.
Thật sự đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên là cậu ấy đã nhận bùa hộ mệnh của cô. Tuy cô đã đưa nhầm bùa và nói dối một cách lộn xộn, nhưng may mắn là cậu ấy không truy hỏi.
Từ ghế phụ, cô có thể độc chiếm khuôn mặt nghiêng của người lái xe. Bài rakugo cô đã ghi nhớ đã trở nên vô ích, nhưng bù lại, cô đã nói chuyện được rất nhiều. Thật tốt.
Cuối cùng cô cũng có thể mời cậu ấy ăn món ăn tự tay mình nấu. Cậu ấy đã ăn một cách rất ngon miệng. Cô vui đến mức muốn nhảy cẫng lên khỏi ghế đá. Cô đã đấm nhẹ một cú "guts pose" bằng nắm đấm nhỏ xíu. Mong là cậu ấy không nhận ra.
Thật sự.
... Rất vui...
Chỉ riêng cái ngày hôm nay thôi, cô nghĩ rằng việc thay đổi trường nguyện vọng để vào trường cấp ba Namjo là rất xứng đáng.
Cô không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng ít nhất, cô đã trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc. Giá như có thể có một ngày như thế này nữa. Cô đã rất mong muốn điều đó. Giá như cô có thể nói ra, giá như cô có thể nói "hãy rủ em đi lần nữa nhé", nhưng cô chỉ có thể đưa ra một lời ám chỉ vòng vo, hơi khó chịu: "Em nghĩ senpai cần một người hướng dẫn giỏi." Thật sự, mình tệ quá.
Dù sao thì, rất vui.
Đáng lẽ mọi chuyện đã có thể kết thúc bằng câu "Đó là một ngày vui vẻ".
Vậy mà.
(... Ồ, tại sao...)
Một làn sương mù đen tối bắt đầu bao trùm trái tim ấm áp của Ayari.
Tiếng thở dài nặng nề rơi xuống mặt nước bồn tắm đang lay động.
──Tại sao cuối ngày vui vẻ này, mình lại thốt ra những lời đó?
『Cha tôi, tôi nghĩ sẽ không nói gì đâu.』
『Cho dù tôi có đi du lịch, có ở đâu hay làm gì đi nữa.』
Chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ mình thật kỳ lạ.
Nói về cha mình như vậy.
Cô còn nói rằng phải "giết thời gian" khi về nhà mình. Chắc hẳn cậu ấy đã tỏ vẻ nghi ngờ. Thật sự là cô đã quá bất cẩn. Từ trước đến nay, cô chưa từng để lộ một sơ hở nào như vậy với bạn bè ở trường hay các thành viên ban kỷ luật.
Nhờ cậu ấy đã quan tâm, Ayari tránh được việc đụng mặt cha mình.
Cha Ayari, người điều hành một bệnh viện lớn, làm việc cả ngày Chủ Nhật. Ông ấy thuê khách sạn gần bệnh viện ở Shinjuku, thường xuyên ngủ lại đó và không về nhà. Tuy nhiên, vào tối Chủ Nhật, ông ấy sẽ về để giải quyết một số việc riêng. Vì vậy, Ayari thường tránh có mặt ở nhà vào giờ đó. Cha cô dường như cũng mong muốn điều đó.
Chỉ có Ayari và người phụ nữ là vợ kế của cha cô sống trong căn biệt thự đáng ngưỡng mộ mà ai cũng ao ước.
Dù sống chung một nhà, cô không thể nhớ lần cuối cùng họ nói chuyện là khi nào. Bà ấy cũng là bác sĩ nên thường về nhà rất muộn. Bữa ăn thì riêng, thứ tự tắm rửa cũng tự nhiên được sắp xếp để không cần phải chạm mặt nhau. Hầu hết việc nhà đều do người giúp việc làm.
Ayari chưa bao giờ kể chuyện gia đình mình cho ai nghe.
Chuyện gia đình, dù ít hay nhiều, ai cũng có. Ai cũng có những điều không thể nói ra. Sawakita Rentaro cũng vậy. Mới mất cha vào mùa xuân này vậy mà cậu ấy không hề thể hiện một chút dấu hiệu nào, vẫn tươi sáng như bình thường. Cô nghĩ cậu ấy là một người mạnh mẽ. Đúng vậy. Ayari biết. Cậu ấy là một người mạnh mẽ và tốt bụng.
Tuy nhiên.
Ồ, tuy nhiên──.
(Hokkaido, sao...)
Giấc mơ của cậu ấy, lý do cậu ấy cố tình lấy bằng lái xe, lại là chuyến "du lịch mùa hè" đến Hokkaido.
Trong tất cả mọi nơi, lại là Hokkaido.
(Quả nhiên, mình và senpai có duyên nợ thật...)
Một cảm giác kỳ lạ dâng trào.
Cảm giác tắc nghẽn trong lòng lúc nãy, màn sương đen tối đang dần tan biến, thay vào đó là những đám mây không hình thù, bồng bềnh, mơ hồ bắt đầu xuất hiện.
Duyên nợ.
Mối duyên nợ giữa Ayukawa Ayari và Sawakita Rentaro.
Khởi đầu của nó là vào mùa hè năm ngoái.
Quay trở lại mùa hè năm lớp chín, trước khi Ayari vào trường cấp ba Namjo──.
◇
Một đêm hè năm lớp chín.
"Nếu mày ghét cái nhà này đến thế, thì mày cũng đi Hokkaido đi!"
Đó là những lời cha cô thốt ra trên bàn ăn, nơi người phụ nữ là vợ kế đang nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Lý do chỉ đơn giản là "khuôn mặt mày tối sầm khi ăn".
Ngay khi cô đáp lại: "Con đã cố gắng tỏ ra bình thường rồi", thì câu nói kia bay đến. Cô đã sớm từ bỏ việc nói chuyện bình tĩnh với cha, nhưng đêm nay là đỉnh điểm.
Cha đã nói những lời không nên nói.
Ông ấy đã vượt qua ranh giới cuối cùng.
Ít nhất Ayari đã nghĩ vậy.
Dù là cha con, vẫn có những điều được phép nói và không được phép nói.
Chính vì là cha con, nên có những lời không thể tha thứ.
Ayari không nói lại một lời nào, đi thẳng về phòng mình, nhét quần áo vào ba lô vừa đủ. Cô cầm túi đồ vệ sinh cá nhân, điện thoại thông minh và sạc, cùng sổ tiết kiệm và ví, rồi rời khỏi nhà. Cha cô và người phụ nữ kia không nói gì. Cũng không đuổi theo. Mặc dù biết điều đó, Ayari vẫn chạy hết sức. Cô luôn về cuối trong các cuộc chạy đua ở trường, vậy mà không thể tin được là cô lại chạy nhanh đến vậy. Đó là một đêm hè oi bức. Gió như bùn đập vào má cô. Những giọt nước mắt tuôn trào không ngừng, nhờ gió mà lập tức khô đi.
Cô ra đến đại lộ đầy xe cộ với đèn pha nối dài, bắt một chiếc taxi và hướng về ga Hachioji.
Tất nhiên, cô thực sự có ý định đi Hokkaido.
Thành phố Hakodate, Hokkaido.
Cô biết đường đi và giá vé vì đã từng tìm hiểu. Đi tàu Shinkansen từ ga Tokyo, mất khoảng bốn tiếng đến ga Shin-Hakodate-Hokuto. Chuyến cuối cùng khởi hành lúc 19:20. Nhưng bây giờ đã qua 21:00 rồi. Cô chỉ còn cách nghỉ đêm gần ga Hachioji và đi chuyến tàu sớm nhất vào sáng hôm sau.
Khi xuống taxi, nhìn lên ga Hachioji và suy nghĩ làm sao để trải qua một đêm──thực tế nặng trĩu đè lên vai cô.
Đi Hokkaido.
Cô nghĩ mình sẽ đi, đúng như lời cha cô nói, đúng như mong muốn của ông ấy.
Nhưng, sau đó thì sao?
Có nơi để đến.
Ở Hokkaido, có nơi đó.
Vì thế cha cô mới nói những lời đó.
Nhưng thực tế thì không thể. Ít nhất là Ayari không thể. Cô không có đủ dũng khí──à không, "tư cách" để đến thăm nơi đó. Ngay khi cô nhìn lên nhà ga, khi chuyến đi sắp tới trở nên cụ thể hơn, thực tế đó đã hiện ra trước mắt cô.
(Phải làm sao đây...)
Ayari lúc này mới nhận ra đây là một cuộc "bỏ nhà đi".
Bỏ nhà đi.
Trước đây, cô đã từng vài lần nghĩ đến việc này.
Vì ngôi nhà đó không phải là nơi Ayari có thể cảm thấy bình yên.
Nhưng khi nghĩ đến việc cụ thể phải làm gì, cô lại không biết phải làm sao.
Ayari là một nữ sinh lớp chín, mới mười bốn tuổi, chưa đến sinh nhật.
Bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật nông cạn. Nhưng lúc đó, cô thực sự tuyệt vọng. Cô kiên quyết không muốn trở về nhà. "Thấy chưa, mày cũng phải quay về thôi". Cô thực sự nghĩ thà chết còn hơn bị cha và người phụ nữ kia cười nhạo như vậy.
──Dù sao thì, hãy tìm một nơi để qua đêm nay đã.
Các khách sạn yêu cầu xác minh tuổi và các quán net café cần đăng ký thành viên đều không sử dụng được. Vậy thì chỉ còn lại các nhà hàng gia đình hoặc cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa suốt đêm. Nhưng cô muốn tránh việc nhân viên nghi ngờ cô bỏ nhà đi và gọi cảnh sát. Để làm được điều đó, cô phải che đi mái tóc nổi bật này.
Cô chen qua đám người mặc vest trở về nhà và bước vào một cửa hàng bán lẻ lớn mở cửa đến đêm khuya. Cô mua một bộ tóc giả rẻ tiền và một chiếc kính gọng đen dùng trong tiệc tùng. Bộ tóc giả nóng bức và có mùi khó chịu, chiếc kính thì quá lớn suýt trượt khỏi mũi, nhưng cô nghĩ nếu không làm như vậy thì không thể che giấu được.
Cô đi vào một nhà hàng gia đình cách ga một quãng.
Khách hàng khá thưa thớt. Có ba nam sinh viên trông khỏe mạnh, một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngủ gật, và ngoài ra chỉ có một nữ sinh cấp ba mặc đồng phục trông như vừa tan học thêm về. Tiếng ồn ào của đám sinh viên vang vọng lớn đến tận lối vào.
Cô phải đợi một lúc cho đến khi nhân viên ra. Nhân viên với mái tóc dài lôi thôi lếch thếch khi thấy Ayari đứng cô độc ở lối vào, liền uể oải đến gần và không hỏi số người mà chỉ nói "Mời ngồi chỗ bàn trống" rồi quay lại bếp. Dù thái độ phục vụ có phần cẩu thả, nhưng sự thờ ơ đó lại trở nên đáng quý đối với Ayari lúc này.
Cô ngồi vào chiếc bàn cuối cùng, xa nhất so với lối vào.
Đã từ hồi tiểu học Ayari mới ghé lại một quán ăn gia đình. Căng thẳng, cô mở thực đơn ra. Bữa tối cô chẳng ăn uống gì tử tế nhưng không có chút cảm giác thèm ăn. Nghĩ bụng chỉ gọi đồ uống, cô mới thấy ở đây chỉ có quầy tự phục vụ. Ayari gọi mấy tiếng "Xin lỗi!" vào bếp để gọi nhân viên ra, rồi lí nhí "quầy, quầy đồ uống". Nhân viên nhìn cô một cách khó hiểu, rồi chỉ tay qua một bên tỏ ý "ở đằng kia". Mãi đến khi nhân viên rời đi, Ayari mới nhận ra có cái chuông gọi trên bàn.
──Thật xấu hổ.
Mình đang làm cái quái gì thế này, ở cái nơi này chứ?
Đáng lẽ đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp hai, mà mình đang làm cái gì thế này? Mình định làm gì ở đây? Giờ mới nhận ra là nên mang theo sách vở ôn thi thì hơn. Rồi cô thấy mình thật lố bịch. Sách vở ôn thi sao? Mình chẳng có tí tự giác nào của một đứa bỏ nhà đi.
(Mình nên làm gì tiếp đây?)
(Thật sự sẽ đi Hokkaido chứ?)
Ayari lấy điện thoại ra. Trong ứng dụng danh bạ có một số điện thoại bắt đầu bằng 0138. Đó là số cô đã lưu từ khi học lớp bốn, nhưng đã rất lâu rồi không gọi.
Phần tên chỉ có duy nhất một chữ Hán.
Định chạm vào chữ Hán đó, nhưng ngón tay Ayari dừng lại giữa chừng. Chỉ cần chạm nhẹ là được, vậy mà không chạm nổi. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngón tay đang run rẩy của mình.
Giờ mình nên dùng khuôn mặt nào để đi gặp người đó đây?
Mình làm gì có tư cách đó.
Lúc rời nhà, sự dũng cảm vẫn bừng cháy rực rỡ, giờ lại thụt sâu vào trong, một cảm giác bất lực đến tuyệt vọng chiếm lấy tâm trí cô. Ayari muốn úp mặt xuống bàn mà khóc. Nhưng một phần lý trí lạnh lùng trong đầu lại bảo cô đừng có đóng vai nữ chính bi kịch nữa. Nữ chính bi kịch không phải là mình. Mình chỉ là kẻ gây ra lỗi lầm mà thôi.
──Dù sao đi nữa, mình phải nghĩ cách.
Ayari lê bước uể oải đến quầy đồ uống. Cô muốn một ly cà phê đá với thật nhiều siro đường, nhưng không biết cách sử dụng máy pha nên cuối cùng chỉ lấy một ly nước lọc.
Định quay về chỗ ngồi thì Ayari tình cờ nhìn thấy một nam sinh cấp ba đang ngồi một mình ở khu ghế hộp.
Trên bàn trải đầy sách tham khảo, nhưng cậu ta không hề học bài. Có vẻ cậu đang nghe nhạc bằng tai nghe. Đầu gối dưới bàn của cậu ta rung lắc đều đều theo một nhịp điệu nào đó.
Cậu khoanh tay, nhắm mắt nghiền.
Môi nở một nụ cười mờ nhạt.
Thỉnh thoảng, cậu lại gật đầu lia lịa theo kiểu "Ừm, ừm".
Ayari tò mò, thử lắng tai nghe chút âm thanh khe khẽ lọt ra.
Cứ tưởng cậu ta đang nghe hip-hop, nhưng không ngờ lại là "Lupin the Third no Theme". Hơn nữa còn có cả lời bài hát. Bài đó mà cũng có lời sao, Ayari bất giác nhìn chằm chằm vào cậu ta.
(…Một người kỳ quặc)
Tóc đen ngắn. Thân hình trung bình. Ngoại hình một nam sinh cấp ba bình thường, nhưng không hiểu sao lại có cái vẻ của một tên nhóc nghịch ngợm, một thằng quỷ sứ đã lớn. Đồng phục là của trường cấp Ba Nanjō, cách nhà Ayari không xa lắm. Cô nghe nói đó là trường công có điểm số cao, học sinh rất chăm ngoan. Nghĩ rằng cậu ta chắc sẽ bị "lạc lõng" ở trường, Ayari lập tức tự trách mình. Cô đâu có tư cách nói về người khác. Mình còn là một đứa bỏ nhà đi cơ mà.
Đúng lúc đó, cậu ta chợt mở mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Ayari lập tức quay mặt đi.
Cậu ta hơi nghiêng đầu.
Nhìn Ayari một cách mơ hồ, rồi dường như mất hứng thú, cậu ta gãi đầu và trở lại với thế giới âm nhạc của mình.
(Đúng là người kỳ quặc)
Định quay về chỗ ngồi của mình, Ayari chợt khựng lại.
Có ba sinh viên đại học đang ngồi ở đó. Họ cười cợt, nhìn Ayari bằng ánh mắt dò xét như thể đang đánh giá một món hàng. Cả ba đều có thân hình to lớn. Cánh tay rám nắng lộ ra từ tay áo cộc cơ bắp cuồn cuộn như đá. Chắc chắn họ là sinh viên các môn thể thao hoặc võ thuật.
"Này cô bé, học sinh cấp hai à?"
"Không được đâu đấy, lang thang đêm khuya."
"Cái kính đó là gì thế? Đi dự tiệc về à? Còn cái tóc đó, chắc cô bé nuôi chim sẻ ở trong đó chứ gì?"
Ba người cười phá lên. Đó là kiểu không khí mà Ayari ghét nhất. Trêu chọc người khác để tự cười đùa trong nhóm. Cái kiểu vui vẻ vô tâm như thể muốn nói "Bọn mình vui tính lắm đúng không?". Thế thì thà gặp cái tên kỳ quặc vừa nghe nhạc Lupin vừa gật gù kia còn hơn.
"Đó là chỗ của tôi."
Khi Ayari lạnh lùng chỉ ra, mặt mấy sinh viên lộ vẻ chán nản. Chắc họ muốn cô giận dữ hoặc sợ hãi. Ayari biết nếu phản ứng như vậy họ sẽ vui. Tất nhiên, Ayari cũng sợ hãi, nhưng cô cố gắng kiềm chế đầu gối đang muốn run.
"Giờ tính sao đây? Quay về chỗ ngồi à?"
"Anh rảnh mà, muốn nói chuyện với em JC-chan ghê."
"Muốn nạp năng lượng tươi trẻ hả."
Ayari bị kéo nhẹ vào tay và loạng choạng. Khi cô chống tay lên bàn, chiếc kính trượt xuống và tóc giả rơi xuống sàn. Mái tóc bạc được giải phóng dưới ánh đèn huỳnh quang. Nhìn thấy cảnh đó, mắt những tên kia sáng lên, một nụ cười dâm đãng dán chặt trên khóe môi. Ayari vội vàng đội lại tóc giả, nhưng đã muộn rồi.
"Ôi vãi. Xinh vãi. Hàng hiếm cực."
"Em là con lai à? Mẹ là người Nga hay gì đó hả?"
"Đi karaoke với mấy anh nha. Em uống rượu bao giờ chưa?"
Bàn tay của một tên đàn ông lại vươn ra, mạnh bạo kéo Ayari ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhe hàm răng ố vàng đến gần. Mùi rượu xộc vào mũi cô.
"Thả tôi ra! Tôi sẽ gọi người đấy!"
Ayari nói với giọng điệu nghiêm khắc nhất có thể. Nhưng những tên đó không hề nao núng, vẫn nhe răng cười cợt.
"Thích thì cứ gọi đi?"
"Cảnh sát? Cứu hỏa? Xe cứu thương?"
"Chắc em cũng không muốn gặp rắc rối chứ gì? Chắc là bỏ nhà đi đúng không? Một mình giữa đêm khuya thế này."
Bọn chúng đã nhìn thấu. Có lẽ, bọn chúng đã gặp không ít cô gái như Ayari rồi. "Một mình ra phố đêm thế này thì bị quấy rối là phải", "Tự làm tự chịu". Nghe như bọn chúng đang nói thế, ý chí định cất tiếng gọi của Ayari bị bẻ gãy.
Lý trí trong Ayari bảo cô: "Ngay lập tức la lớn gọi nhân viên!". Ngay cả người nhân viên uể oải kia, ít nhất cũng sẽ gọi cảnh sát. Ngay lập tức, cô nên cầu cứu. Lý trí mách bảo như vậy.
Trong khi đó, một lý trí khác lại nói: "Nếu cảnh sát đến, họ sẽ hỏi rõ mọi chuyện", "Gia đình sẽ được thông báo", "Bố sẽ đến". Điều đó thì tuyệt đối không được. Vừa mới bỏ nhà đi theo cách đó, chưa đầy vài tiếng đã "cầu cứu" một cách khóc lóc sao. Đúng vậy. Cầu cứu cảnh sát cũng giống như cầu cứu bố mình. Nghĩ đến đó, Ayari không thể gọi nhân viên.
Nghĩa là, mình…
(Chẳng còn nơi nào để đi nữa cả)
Đúng là mình không phải nữ chính bi kịch gì cả.
Mình chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, tầm thường, như bất cứ ai.
Vai Ayari rũ xuống như xì hơi. Cô cúi đầu, vùi mặt xuống bàn.
Bọn đàn ông nhìn nhau cười, rồi buông cổ tay Ayari ra. Chắc chúng nghĩ cô sẽ không còn bỏ chạy nữa. Thực tế, Ayari đã mất hết ý chí để đứng lên. Ngay cả sự tức giận đối với những tên đó cũng không còn, chỉ còn những lời lẽ tự trách bản thân thiển cận cứ hiện lên rồi lại tan biến trong đầu cô.
Đúng lúc đó.
Một bóng người tiến đến bàn.
Ba tên sinh viên ngừng cười, có vẻ hơi khựng lại.
Ayari ngẩng mặt lên. Cô tưởng là nhân viên nhà hàng nghe thấy tiếng ồn ào.
Nhưng người ở đó không phải nhân viên, cũng không phải cảnh sát hay nhân viên bảo hộ, mà chính là nam sinh cấp ba khi nãy.
"Yo, đợi lâu chưa. Fu-Fu-Fujiko-chan~?"
Mở lời, cậu ta nói.
Ayari đơ ra nhìn cậu ta. Fujiko? Là Fujiko đó sao? Cái người trong Lupin á? À mà không, tôi chẳng giống người đàn bà hung dữ như thế chút nào. Hơn nữa, tại sao lại kéo dài tiếng "Fu-Fujiko-chan~" một cách vô nghĩa vậy? Tại sao lại bắt chước?
──Thế nhưng cô không thể nói ra.
Vì ai cũng có thể thấy rõ ràng cậu ta đang diễn kịch một cách vụng về.
"Trễ quá rồi. Đi thôi. Kẻo hết tàu mất."
Với nụ cười gượng gạo, cậu ta nắm tay phải của Ayari và kéo cô đứng dậy. So với mấy tên sinh viên đại học, tay cậu ta yếu ớt. Hơn nữa, còn run lập cập. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"Này, dừng lại thằng kia!"
Một trong mấy tên sinh viên đứng dậy. Với giọng trầm gằn gừ, vai Ayari giật nảy. Bàn tay của Ayari đang run, nam sinh cấp ba lại nắm chặt hơn. Cậu ta cũng đang run, vậy mà vẫn nắm lấy tay cô.
"Mày là thằng nào? Đừng có nhảy vào mà phá!"
"À, cái đó, con bé này là em gái tôi. Sau khi học thêm xong thì chúng tôi hẹn nhau ở đây."
Nói dối một cách trắng trợn, cậu ta che chắn cho Ayari phía sau lưng. Dù có vóc dáng bình thường, tấm lưng cậu ta lại cảm thấy lớn đến lạ.
"Em gái á? Mày nói dối đi thằng khốn này!"
"Biến đi! Không liên quan gì đến mày!"
Hai tên còn lại cũng đứng dậy, tiến sát đến từ hai bên.
"Không, thật mà. Thật là phiền quá, làm sao để mấy người tin đây. Này, Fujiko?"
Cậu ta quay đầu lại qua vai, thì thầm với Ayari phía sau lưng bằng giọng nhỏ đủ để cô nghe thấy.
"Từ giờ đếm ba, rồi chạy thẳng ra cửa. Rõ chưa?"
Ayari gật đầu lia lịa. Trong lòng đếm ngược, cô lấy chiếc túi treo sau ghế, kẹp vào nách trái. Một, hai, ba, cô lao đi. Ngay trước khoảnh khắc đó, cậu ta kéo mạnh chiếc ghế đổ ập xuống sàn. Tên sinh viên đang nhoài người ra định bắt Ayari vấp phải ghế mà ngã lăn. Lối đi của hai tên còn lại bị chặn lại.
"Chạy đi!!"
Bị cậu ta kéo tay, Ayari chạy. Đây là lần thứ hai cô dốc toàn lực chạy trong ngày. Chiếc kính rộng thùng thình rơi xuống sàn. Tay và đùi cô va vào bàn ghế. Đau đến mức muốn lăn lộn nhưng cô vẫn chạy. "Khách hàng!?" Người nhân viên cuối cùng cũng xuất hiện, nói gì đó. Cậu ta vừa chạy vừa đáp lại: "Tiền ở trên bàn!". Rồi nói thêm: "Cảm ơn vì bữa ăn!".
Đẩy mạnh cánh cửa, cả hai lao ra ngoài.
Trước quán là một quốc lộ, xe cộ nối đuôi nhau như chuỗi hạt. Cả hai luồn lách qua vỉa hè bên cạnh mà chạy. Những tài xế đang chờ đèn đỏ nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu. Hít mùi khói thải, họ chạy mà không hề ngoảnh đầu lại. Càng ngày càng rời xa nhà ga. Ayari không biết cậu ta đang chạy đi đâu. Có lẽ, chính cậu ta cũng không biết chăng. Nhưng Ayari nghĩ, vậy cũng được. Cô chỉ muốn chạy mãi.
Chạy, chạy, chạy──.
Hết hơi, chân run rẩy, cho đến khi cảm thấy "chạy đến đây chắc an toàn rồi" thì cuối cùng cả hai cũng dừng lại. Đó là trước một máy bán nước tự động trên đường quốc lộ. Ánh sáng mờ ảo có những đám côn trùng nhỏ bu quanh, trong mắt Ayari, nó giống như một ốc đảo.
Một lúc sau, cả hai im lặng điều hòa hơi thở. Cậu ta ngồi bệt xuống đường nhựa, ngửa mặt lên trời, vai nhấp nhô liên tục. Nhìn trong ánh đèn, cậu ta ướt sũng mồ hôi như vừa bị dội một trận mưa xối xả. Ayari cũng không khác là bao, bên trong tóc giả ướt đẫm mồ hôi. Cô muốn tháo nó ra ngay lập tức, nhưng xấu hổ vì để lộ việc mình đang cải trang nên không thể.
Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, Ayari mới nói.
"À, ừm, cảm ơn anh ạ."
Cậu ta vẫn ngồi, ngẩng mặt nhìn trời. Sau một khoảng im lặng, có tiếng "Ừm" hoặc "À" vang lên. Sao cậu ta không chịu quay mặt lại nhìn mình nhỉ?
"Tại sao anh lại giúp tôi ạ?"
Lại một khoảng im lặng nữa.
"Tôi không giúp."
"…Hả?"
"Tôi không giúp. Tôi chỉ muốn chạy bộ đêm khuya mà thôi."
"…………"
Tưởng đó là một câu đùa, Ayari chăm chú nhìn nghiêng khuôn mặt cậu ta đang ngửa lên trời. Má cậu ta ửng hồng. Trong đêm hè nóng bức thế này, việc dốc sức chạy bộ là điều đương nhiên──nhưng trông cậu ta cũng có vẻ như đang xấu hổ. Mắt cậu ta cũng liên tục tránh né.
"Chạy bộ tốt lắm. Sẽ khỏe mạnh hơn. Thể lực cũng tăng lên. Con người, dù sao đi nữa, sức khỏe vẫn là vốn quý nhất mà!"
──Người này là ai vậy nhỉ?
Cứu người một cách hoành tráng đến thế, làm việc như một anh hùng đến thế mà giờ lại ngại ngùng sao? Hơn nữa, còn định che giấu điều đó nữa?
Rốt cuộc anh là người như thế nào vậy?
「À, ừm, nói chung là việc tôi được cứu vẫn không thay đổi. Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi nên trả ơn anh thế nào đây?」
「Tôi đâu có cứu cô」
「…Rõ ràng là tôi đã được cứu mà」
「Tôi không cứu cô」
Cái màn hỏi đáp vô bổ này là sao.
Ayari cũng dần trở nên bướng bỉnh.
「Tôi đã được cứu! Nếu là chạy bộ thì đâu cần phải lôi tôi chạy cùng chứ!」
「Tại tôi không có cái tạ nào vừa ý ở gần đây cả」
「Tạ ư!? Tôi là tạ sao!?」
「Đúng vậy. Giống như cái lốp xe buộc dây vào eo để kéo khi tập luyện điền kinh ấy」
Ayukawa Ayari mười bốn tuổi. Lần đầu tiên trong đời, cô bị ví như một chiếc lốp xe.
「Vậy, vậy thì 『Fujiko-chan』 là sao? Là cái gì vậy? Anh đã bắt chước mà phải không? Của Lupin ấy」
「…Cái, cái gì? Tôi không nhớ gì cả?」
Má anh càng thêm đỏ bừng. Anh quay mặt đi như muốn trốn tránh Ayari đang cố nhìn vào. Rõ ràng là anh đang xấu hổ. Chẳng lẽ anh đã làm vậy trong lúc cao hứng, và giờ lại hối hận?
「…Thôi, không sao cả…」
Không còn chút sức lực nào để vặn vẹo thêm, Ayari khuỵu xuống tại chỗ. Cảm giác mệt mỏi ập đến. Cô chỉ muốn ngủ gục luôn ở đây. Tuy nhiên, cổ họng lại khô khốc. E rằng khi tỉnh dậy cô sẽ chết khát mất.
Một lát sau.
「Này」
Ngẩng mặt lên, cô thấy anh đang đứng đó, hai tay cầm hai chai nước suối. Anh thô lỗ đưa một chai về phía cô.
「Uống một mình thì ngại, nên cho cô đấy」
「…Thật sao?」
「Bù nước sau khi chạy bộ rất quan trọng. Là quà cảm ơn vì đã chạy cùng tôi」
── Người phải nói lời cảm ơn là mình mới đúng.
Ayari nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn vẻ khó chịu của anh. Người này, chắc chắn có điều gì đó quan trọng hơn việc được cảm ơn hay ca ngợi. Anh ấy là người không muốn bị người khác biết mình đã giúp đỡ ai đó, dù có chết đi nữa. Cô đã nghĩ như vậy.
Ayari cúi đầu thật sâu, nhận lấy chai nước. Lúc đó, ngón tay ướt đẫm sương của anh chạm vào ngón tay Ayari. Tim cô đập thình thịch. Môi cô run rẩy không rõ lý do. Má cô nóng bừng. Cứ tưởng cơn nóng do chạy hết sức đã lắng xuống rồi. Ayari bối rối với cảm xúc của chính mình.
「À, ừm, tôi sẽ trả tiền nước」
「Không cần đâu」
「Không, không thể như vậy được──」
Khi rút ví ra, Ayari chợt nhận ra.
「Tôi vẫn chưa trả tiền nước lọc ở quán ăn gia đình」
「Nhưng cô chưa uống gì ngoài nước lạnh mà, đúng không?」
「Đúng vậy, nhưng đã gọi thì phải trả tiền. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho quán, ngày mai sẽ đến trả. Với lại, đây. Tiền nước」
Anh ta thở dài ra vẻ hết cách, rồi nhận lấy tiền.
「Cô đúng là người nghiêm túc đấy」
Đôi mắt anh chợt trở nên dịu dàng. Lần đầu tiên, cô thấy anh cười. Cô có cảm giác như mình được anh công nhận, và má Ayari lại nóng bừng. Để che giấu điều đó, cô đặt chai nước lên miệng. Tuy chỉ là nước lọc nhưng lại ngon không tả xiết, đến khi nhận ra thì cô đã uống cạn trong một hơi.
Anh lặng lẽ nhìn Ayari như vậy.
「Chà, cuộc đời ai mà chẳng có chuyện này chuyện nọ. Sống thì tất nhiên sẽ có đủ thứ chuyện」
Giọng anh vang lên như đang an ủi.
「…Phải nhỉ」
Ayari ngoan ngoãn gật đầu. Chắc anh đã nghe được cuộc trò chuyện với các sinh viên đại học. Hoặc có lẽ anh cũng nhận ra cô là một cô bé bỏ nhà đi.
「Ngay cả tôi cũng có lúc muốn ở một mình mà. Tôi hiểu cảm giác của cô. Hôm nay đúng là một ngày như vậy. Tôi muốn được đắm mình vào sự tự do cô độc ở quán ăn gia đình vào đêm khuya. ──Tôi học năm hai cấp ba, còn cô là học sinh cấp hai à?」
「Vâng, tôi học năm ba cấp hai」
「À vậy sao. Thế thì còn trẻ lắm」
Chỉ hơn có hai tuổi, vậy mà anh lại nói những điều như người lớn.
「Học sinh năm ba cấp hai. Cái tuổi mà tương lai rộng mở đang chờ đợi. Có thể làm lại bao nhiêu lần cũng được」
「Thật vậy sao?」
「Phải. Không thể sai được. Đàn ông đầy rẫy như sao trên trời vậy」
「………… Đàn ông?」
Cô buột miệng hỏi lại, anh ta giơ ngón cái lên thật mạnh.
「Đừng có buồn bã như vậy vì một, hai lần thất tình chứ! Chẳng mấy chốc sẽ có người đàn ông tốt đẹp khác xuất hiện thôi!」
「…………」
Sau một hồi đứng hình, một tiếng thét bật ra khỏi cổ họng Ayari.
「Không, không phải! Hoàn toàn không phải!!」
「Hả?」
「Không phải là thất tình hay gì hết! Tôi đã cãi nhau với bố! Rồi bỏ nhà chạy ra đây!」
Nói xong, cô giật mình. Mình đang nói gì với một người xa lạ thế này? Chuyện gia đình, ngay cả bạn bè thân cũng chưa từng kể rõ ràng.
「Cãi nhau với bố? Rồi bỏ nhà đi…?」
Anh ta chớp mắt liên tục.
Rồi sau đó, anh thở dài thật lớn 「Hàaaa~~~」, và:
「Cháááááááán quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!」
Anh ta gào lên một tiếng thật lớn, vang khắp cả xóm.
Một con chó ở đâu đó cũng hú lên 「Gâu gâu」 như để hưởng ứng.
「Cái, cái gì mà chán cơ chứ!?」
「Cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, sau đó hoàng hôn ngồi ở quán ăn gia đình đêm khuya à!? Úi chà, bình thường! Thật là sáo rỗng không thể tin được! Tầm thường! Quá đỗi bình thường! Kiểu này tôi thấy hoài trên nhật ký học sinh cấp hai ngày xưa, trên mục tư vấn đời sống báo chí cũng thấy rồi, thấy đến phát ngán rồi! Chán quá đi!」
「Bình thường thì không được sao?」
「Đương nhiên là không được rồi! Bình thường thì không có gì thú vị hết!」
Nước bọt của anh ta bắn vào má Ayari, nhưng cô cũng chẳng buồn lau đi.
「Nghe kỹ đây, nhóc con cấp hai. Thất tình thì được. Thất tình là nghịch cảnh lớn nhất trong đời. Thất tình đã sản sinh ra vô số tác phẩm nghệ thuật và văn học. Tác phẩm 『Tình bạn』 của Mushakoji Saneatsu chẳng phải tuyệt vời sao? Vì vậy tôi công nhận. Tôi ca ngợi những người hết mình chống lại nghịch cảnh đó. Thế nhưng – đây là cãi nhau với bố mẹ phải không? Để xác nhận lại, không phải bị ngược đãi hay bạo hành gì đúng không?」
「…Chuyện đó thì」
Ayari ấp úng. Dĩ nhiên cô có cảm giác bị bố đối xử vô lý. Nhưng cô cũng biết rằng ngoài xã hội còn rất nhiều câu chuyện tệ hại hơn, có những đứa trẻ thậm chí không được phép phản kháng.
「Nếu là bị ngược đãi thì」
Đôi mắt anh trở nên sắc bén đến giật mình.
「Đi báo cảnh sát hoặc trung tâm tư vấn trẻ em ngay lập tức đi. Tôi cũng sẽ đi cùng cô」
Ayari cụp mi mắt, lắc đầu.
「…Không. Không phải ngược đãi hay bạo lực」
「Vậy à」
Anh mỉm cười nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đôi mắt anh lại trở nên sắc bén.
「Nếu nói là cãi nhau, thì có rất nhiều việc có thể làm. Cứ đường hoàng trình bày suy nghĩ của mình, thử phản kháng đi. Nếu không thể chấp nhận được thì bỏ nhà đi cũng được. Hãy làm có kế hoạch. Nếu cô nói, tôi sẽ giúp. Nhưng – cô đã thực sự chiến đấu chưa? Đã cố gắng chống lại đến cùng chưa? Hay chỉ là nhất thời nóng giận, rồi vô tình bỏ chạy thôi?」
Anh ta thật sắc bén. Anh đã nhìn thấu sự hèn nhát của Ayari. Tuy anh toàn nói những điều ngốc nghếch, nhưng anh lại nhìn đúng vào vấn đề. Quả thật cô chưa hề phản bác lại bố mình. Cô đành phải chấp nhận điều đó.
Nhưng việc có thể chấp nhận ngay lập tức hay không, lại là một chuyện khác.
「Anh xen vào việc của người khác!!」
Ayari đã hét lên. Cô không nghĩ mình có thể cất tiếng lớn đến vậy. Lần này, một con mèo hoang ở đâu đó kêu 「Meow」.
「Tại sao tôi phải nghe anh nói những lời đó? Anh biết gì về chuyện nhà tôi chứ! Nhà tôi phức tạp lắm! Ly hôn rồi tái hôn rồi lại sắp ly hôn nữa, rắc rối lắm!」
「Hừm? Thế rồi sao? Rồi sao nữa?」
Cô vô cùng tức giận với giọng điệu khiêu khích của anh. Những lời cô đã kìm nén bấy lâu cứ thế tuôn trào ra.
「Tôi không muốn ở nhà nữa」
Cô nói như thể đang vắt kiệt từng lời.
「Bố cứ trút sự bực bội lên tôi, người vợ tái hôn lại nói những lời khó chịu, ở nhà chẳng có chỗ nào là của tôi cả. Tôi chẳng cần ở trong căn nhà đó. Vì vậy── ở đâu đó,」
Ở đâu đó.
Ở một nơi nào đó xa xôi.
Ở đâu đó. Không phải ở đây, mà là ở một nơi nào đó.
──── Ở Hokkaido, nơi có anh ấy.
「Cô làm được mà, phản bác lại đi chứ」
Anh ta cười nhếch mép.
「Nếu có cái gan dám la mắng tôi bây giờ, cô cũng có thể đấu tranh với bố mình mà, đúng không?」
Ayari thốt lên một tiếng 「Ực」, rồi lấy hai tay che miệng.
Một lúc sau, cô từ từ bỏ tay ra, ngượng ngùng nói.
「…Chắc là không dễ dàng như vậy đâu」
「Chà, ban đầu thì vậy thôi. Ngay cả tôi cũng hay cãi nhau với bố mà. Nhưng mà, cũng có những đứa trẻ không có bố mẹ, nên đôi khi tôi cũng nghĩ rằng có thể cãi nhau đã là hạnh phúc rồi. Ông ấy nghiện rượu, súc miệng bằng trà sau bữa ăn, rồi xì hơi to nữa, thật sự phiền phức lắm」
Đôi mắt anh chợt nhìn về nơi xa xăm.
Gia đình anh chắc cũng có nhiều chuyện riêng. Giống như Ayari, anh cũng vậy.
「À, tôi cũng muốn đi đâu đó thật xa」
Đôi mắt anh nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Ở đó, có những chòm sao mùa hè.
Chúng trải rộng tự do trên bầu trời đêm không một gợn mây.
「Bỏ nhà mà đi, bỏ thành phố này mà đi, vượt biển mà đi nữa. Đến một nơi nào đó ── một nơi nào đó không phải ở đây, thật xa」
「…………」
「Tôi nhất định sẽ đi」
Trong lời nói của anh toát lên một ý chí mạnh mẽ. Bất kể người khác nói gì, hay gặp phải bất hạnh nào, anh cũng nhất định sẽ đến được nơi đó. Ayari nghĩ anh là người như vậy.
──Mãi sau này Ayari mới nhận ra rằng cuộc trò chuyện này, chính là cách động viên của anh.
Ngay tại thời điểm này, Ayari chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.
Má Ayari còn đỏ và nóng hơn cả lúc nãy. Trong lồng ngực, trái tim cô đập thình thịch, thình thịch, mạnh hơn cả lúc nãy. Cô không biết tim mình lại có thể đập mạnh như vậy. Thật sự rất đau khổ. Đau đớn và khó chịu đến mức như muốn vỡ tung. Nhưng không hiểu sao, cô lại không nghĩ rằng thà mình không biết thì tốt hơn.
「──Này, nhân tiện, nhóc cấp hai」
Anh đột nhiên nói.
「Cái đó là gì thế, cô có biết không?」
Nhìn về phía anh chỉ, hai luồng ánh sáng đang tiến lại gần từ hướng ngược lại với nơi họ đã đến. Đó là đèn xe đạp. Những người đó đội mũ lưỡi trai. Bộ quần áo màu xanh nhạt lờ mờ hiện lên trong bóng đêm.
「Chắc là cảnh sát đó」
「Phải không. Chắc là tuần tra đêm nhỉ」
Anh nắm lấy tay phải của Ayari.
「Chạy thôi」
「Ế, lại nữa sao?」
「Gì thế, đã mệt rồi à? Kiểu như không đi bộ được nữa ấy hả?」
Lại là một giọng điệu khiêu khích.
Ayari giận dỗi.
「Đừng có coi thường tôi. Tôi sẽ không mệt mỏi vì chuyện nhỏ như vậy đâu!」
Đúng là phải như thế này mới được, anh ta cười.
「Cô đúng là có ý chí đấy」
Cứ thế, Ayukawa Ayari đã phải chạy hết tốc lực lần thứ ba trong đêm nay.
Anh ta luôn nắm chặt tay Ayari. Ayari cũng lần đầu tiên được một chàng trai nắm tay trong đêm nay. Cô cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ rũ tay ra.
Cô nắm chặt tay anh.
Cứ thế nắm đi nắm lại nhiều lần.
Chạy xuyên đêm trong thành phố.
Thật sự, cô có cảm giác như mình có thể chạy mãi như thế này.
Chỉ cần có anh ấy, dù có xa đến đâu.
Đến tận Hokkaido xa xôi ấy.
◆
Suy nghĩ của Ayari bay về mùa hè năm ngoái, rồi trở lại phòng tắm hiện tại.
「…Hừm…」
Nhìn những hạt sương lấp lánh trên trần nhà tắm, cô liên tưởng đến bầu trời đêm mùa hè năm đó.
Những chòm sao tự do và rộng lớn đó.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô thấy những vì sao đẹp đến vậy.
Cô không hề biết rằng một người lạnh nhạt như mình lại có cảm xúc như thế.
──Thật là.
Nếu ngày đó kết thúc như thế, thì đã có thể khép lại bằng một cuộc gặp gỡ định mệnh trong đêm hè, và một kết thúc có hậu rồi.
Thực ra, sau đó cô đã gặp phải một đống chuyện tồi tệ.
Bị hai cảnh sát truy đuổi gắt gao, và thậm chí còn gọi xe tuần tra hỗ trợ, Ayari và anh ta đã chạy trốn qua những con hẻm tối tăm trong khi còi hú vang, đèn rọi sáng và bị quát 「Dừng lại!」, đến mức không còn biết mình đang chạy ở đâu. Ngày hôm nay đi xe cũng đã xác nhận, anh ta quả nhiên là người mù đường.
Mặc dù vậy, họ vẫn bằng cách nào đó đến được con đường lớn dẫn ra ga tàu.
Khi đã không thể bước thêm một bước nào nữa, cảm giác không thể trốn thoát được nữa ── thì anh đẩy lưng Ayari về phía ga và nói:
『Đến đây thôi nhé, em gái trung học!』
『Ể, khoan đã, đợi đã, tên anh…』
『Nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại! Adios!』
Nói rồi anh quay lưng chạy ngược lại con đường mình vừa đi.
Giờ nghĩ lại, chắc anh muốn nói “Trong lúc tôi cầm chân bọn họ, em hãy chạy đi” chăng. Nhờ vậy mà Ayari đã thoát được, nhưng việc này có cả núi lời muốn nói.
(Cái gì mà "Adios" chứ!)
Nếu có thời gian để bày đặt làm màu như thế, sao anh không nói cho tôi biết tên mình đi chứ?
Bản thân tôi cũng không kịp tự giới thiệu.
Tóc giả cũng đội nguyên.
Tức là, trong ký ức của anh ấy, cô bé trung học đêm hôm đó đến giờ vẫn là "một đứa con gái tóc tai bù xù như tổ quạ"… Ôi, thật sự hối hận, hối hận đến chết đi được, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nếu có thể sống lại cuộc đời này, Ayari có ba điểm muốn quay về. Một trong số đó là đêm hôm đó. Tôi muốn tháo tóc giả ra trước mặt anh, và giới thiệu tên mình một cách đàng hoàng. Nhưng trước đó, cho tôi chỉnh trang lại dung nhan trong nhà vệ sinh cái đã.
Dù sao đi nữa──.
Kể từ đêm đó, Ayari đã thay đổi.
Ghi nhớ lời khuyên của anh, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với bố.
Thay vì nổi nóng trước những lời của bố, tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, trò chuyện như thể đang gỡ một cuộn chỉ rối.
Nhưng, kết quả vẫn như cũ.
Bố vẫn cau có, và việc ông trút giận lên Ayari cũng không thay đổi. Vốn dĩ, lý do khiến bố khó chịu là vì ông không hòa hợp với người vợ tái hôn. Chừng nào việc đó chưa được cải thiện, bố sẽ không thay đổi. Và theo những gì Ayari thấy, có lẽ cũng không có hy vọng cải thiện.
Tuy nhiên, Ayari không nản lòng.
Nếu lúc này lại tự buông xuôi, chẳng phải đến một ngày gặp lại anh, tôi sẽ không thể hãnh diện nói “Em cũng đã trưởng thành rồi” hay sao?
Nói gì với bố cũng vô ích, ông ấy sẽ không thay đổi.
Vậy thì── mình tự thay đổi là được rồi.
Ayari đã nghĩ như vậy.
Đầu tiên, Ayari cố gắng trở thành một học sinh gương mẫu tuyệt đối. Trước giờ điểm số và thái độ sống của tôi vốn đã xuất sắc, nhưng tôi còn cố gắng hơn nữa. Ayari đang học tại một trường tư thục danh giá dành cho con nhà giàu, nhưng trong số đó, tôi đã trở thành một người nổi bật xuất chúng. Tôi đắc cử chủ tịch hội học sinh, và thành tích học tập chiếm vị trí dẫn đầu một cách áp đảo.
Một điều nữa tôi luôn tâm niệm là phải luôn "lạnh lùng, lý trí" trong mọi lúc mọi nơi. Không phản ứng trước những lời nói vô lý của bố hay những lời châm chọc của mẹ kế. Luôn đối phó một cách bình tĩnh. Tôi đọc ngấu nghiến và thực hành các sách về tâm lý học, mindfulness, thiền tọa và thiền định, cố gắng kiềm chế cảm xúc bất cứ lúc nào.
Kết quả của những nỗ lực đó thể hiện qua cách tôi ăn nói.
Trừ một vài người bạn thân thiết, Ayari bắt đầu dùng kính ngữ. Cố gắng nói chuyện bằng kính ngữ giúp tôi ít nói lời cay nghiệt hay bị cảm xúc chi phối hơn. Kết quả của việc cố gắng tạo một ranh giới với bố, mọi thứ tự nhiên trở nên như vậy. Mọi người xung quanh nói “cô bé như biến thành người khác vậy”. Đôi khi cũng có người nói “lịch sự nhưng lại xa cách quá”. Tôi đã làm một cách triệt để đến mức đó.
Và cứ thế, “nàng tuyết trái mùa” theo cách nói của anh ấy đã ra đời.
Hè qua thu tới, khi cây cối ở công viên Nagaike khoác lên mình màu sắc rực rỡ, những cuộc cãi vã giữa tôi và bố gần như không còn nữa. Có lẽ bố tôi cũng có suy nghĩ gì đó về sự thay đổi của con gái. Hoặc có thể, ông quá bận rộn với việc chuẩn bị cho bệnh viện mới khai trương ở Shinjuku nên không có thời gian để ý.
Cuộc đối thoại đúng nghĩa duy nhất là về việc chọn trường cấp ba.
“Con sẽ không học trường tư.”
“Con muốn vào trường cấp ba Nam Thành.”
Với thành tích của Ayari, tôi thừa sức đỗ bất kỳ trường danh tiếng nào. Bố tôi tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Ayari đã giải thích “Nam Thành cũng là trường công lập hàng đầu”, “Nhà gần, không tốn thời gian đi lại”, và ông đã bị thuyết phục. Với điều kiện tôi sẽ học ngành y theo ý bố và tham gia lớp luyện thi chuyên ngành y, ông đã ký vào ô người bảo hộ trong đơn đăng ký dự thi. “Thương vụ” đã kết thúc một cách có lợi cho cả hai bên.
Mọi người có thể nói đó là mối quan hệ cha con lạnh nhạt.
Nhưng Ayari nghĩ như vậy là được. Được chấp nhận đã là tốt lắm rồi. Có rất nhiều gia đình còn tệ hơn. Về mặt kinh tế không thiếu thốn gì, thì mình vẫn còn may mắn chán.
Hơn tất cả những điều đó──.
Đầu óc Ayari lúc đó chỉ đầy ắp suy nghĩ làm sao để gặp lại anh.
Tôi muốn gặp anh.
Tôi muốn đứng trước mặt anh với con người thật của mình, không phải là cô bé bỏ nhà đi hay cô bé tóc bù xù đen nhánh.
Hôm sau, tôi đã đến nhà hàng đó để trả tiền, và sau đó cũng thử ghé vài lần. Tuy nhiên, anh không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi đã nhờ một người quen, chị gái của bạn bạn tôi, hỏi xem ở trường Nam Thành có học sinh nào trông giống anh không. Dấu hiệu duy nhất là "à ừm, hình như anh ấy thích Lupin". Rõ ràng là vô ích. Do thiếu đặc điểm ngoại hình, tôi không thể tìm được thông tin hữu ích nào.
Một buổi chiều tan học vào tháng Mười, tôi không kiềm chế được lòng mình, đã đi đến tận cổng trường Nam Thành.
Chỉ cần đợi một lúc, có lẽ anh sẽ xuất hiện chăng. Anh sẽ nhận ra "Có lẽ nào, em chính là cô bé ngày ấy?" chăng. Tôi đã hy vọng vào một cuộc hội ngộ kỳ diệu như vậy. Cắn răng chịu đựng cảm giác mình như một kẻ đeo bám, tôi đã kiên trì khoảng hai mươi phút nhưng anh vẫn không xuất hiện, mái tóc bạc của Ayari quá nổi bật, không chịu nổi những ánh nhìn tò mò và tiếng xì xào, tôi đành phải rút lui.
Thật sự, chỉ còn cách là phải vào trường này thôi.
Là hậu bối, tôi sẽ đường hoàng đứng trước mặt anh.
Mùa đông gió lạnh qua đi, mùa xuân hoa anh đào nở rộ đã đến.
Khoác lên mình bộ đồng phục của trường Nam Thành, Ayari cuối cùng cũng có thể gặp lại anh sau tám tháng. Ngay sau lễ khai giảng, tôi đã tìm đến phòng học của khối 12 và tìm thấy anh. Tôi cũng biết tên anh. Sawakita Rentarou. Cái tên nghe có vẻ nghiêm khắc, khác hẳn với hình dung của tôi. “Sawakita Rentarou♪”, “Rentarou♪-senpai♪”. Đêm đó, Ayari nằm lăn lộn trên giường một mình, ngân nga cái tên đó hết lần này đến lần khác.
Hôm đó tôi đã không thể gọi anh lại ngay tại chỗ. Chuyện về cô gái tóc bạc từ trường tư thục danh giá vào trường Nam Thành đã trở thành lời đồn trong trường. Tôi muốn cuộc hội ngộ với anh diễn ra bí mật, kín đáo, không ai biết. Bởi vì ký ức về đêm hôm đó là một kho báu mà Ayari không muốn bất cứ ai chạm vào.
Tôi đã chọn thứ Bảy tuần đó là "Ngày Định Mệnh".
Đó là ngày nghỉ, nhưng khối 12 phải đến trường để họp hướng nghiệp. Ayari, người cũng đang tính tham gia hội học sinh hoặc một ủy ban nào đó ở Nam Thành, đã đến trường dưới danh nghĩa gặp cố vấn để nghe nói chuyện. Tôi nghĩ rằng khối 1 và khối 2 vắng mặt thì dễ bắt chuyện hơn. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính, cơ hội đã đến. Anh được giáo viên gọi đến phòng giáo viên. Sau khi xong việc, anh có vẻ sẽ di chuyển đến hội trường để họp.
Ayari đi trước, chờ anh ở cửa hội trường.
Kịch bản là thế này.
Đầu tiên, tôi sẽ đứng trước mặt anh với diện mạo hiện tại.
Nếu ngay từ đầu, anh nhận ra tôi qua giọng nói hay khí chất “À, cô bé hôm đó!”── thì chẳng còn gì để nói. Cuộc trò chuyện sẽ sôi nổi. Tôi nghĩ tám tháng trống vắng sẽ được lấp đầy ngay lập tức.
Tiếp theo, nếu anh không nhận ra.
Thì đành chịu thôi. Dù nóng và khó chịu, tôi sẽ đội lại cái tóc giả hôm đó. Đúng vậy, tôi đã giữ nó lại cho ngày hôm nay mà không vứt đi. Hôm nay tôi cũng cố tình cho vào ba lô mang theo. Chắc chắn đội cái này vào, anh sẽ “À, cô bé hôm đó!” ngay. Phần còn lại cũng theo kịch bản như trên.
“Chào tiền bối Sawakita, em là Ayukawa Ayari.”
Tôi đứng ở lối vào trên cầu thang, nhìn xuống anh.
Để kén lại nhịp tim đang đập thình thịch như trống trận trong lồng ngực, giọng tôi đã trở nên lạnh lùng đến mức bản thân cũng phải giật mình. Đó là tác dụng phụ của tám tháng nỗ lực.
Trong lòng sốt ruột, Ayari vẫn cố gắng nói ra lời.
“Em là Ayukawa Ayari, học sinh năm nhất. Em đã vào Ban Kỷ Luật. Từ nay em sẽ có nhiều chuyện ‘nói chuyện’ với tiền bối── rất mong được giúp đỡ.”
Nói xong, tôi cảm thấy như đang cầu nguyện.
Trong lòng tôi thét lên: “Xin hãy nhận ra em!”. Nhìn biểu cảm ngơ ngác, há hốc miệng của anh, rõ ràng là vẻ mặt nhìn một người lạ, tôi đã bị sốc. “Sao anh không nhận ra em chứ?” Tôi muốn nói như vậy. Lý trí thì hiểu. “Màu tóc hoàn toàn khác nhau thì sao mà nhận ra được”, “Anh ấy sẽ không thể tưởng tượng rằng cô gái hôm đó đã cải trang như vậy”, tôi hiểu. Nhưng sâu thẳm trong tim, tôi vẫn nghĩ: “Nhận ra em cũng đâu có sao đâu chứ?”, “Từ đêm đó đến giờ, em toàn nghĩ đến anh thôi mà”, “Thật không công bằng”.
Không công bằng.
──Đúng vậy, định mệnh quả thực không công bằng.
Ayari không hề biết.
Về khoảng trống giữa giảng đường hai tầng phía sau lưng cô và tòa nhà học bốn tầng sừng sững phía sau lưng anh.
Trong khoảng trống đó, có lẽ do cách bố trí các tòa nhà, thường xuyên có một luồng gió mạnh bất chợt thổi qua.
Ayari là học sinh mới nên không biết cũng là điều dễ hiểu.
Lúc đó, một luồng gió mạnh hơn bao giờ hết đã thổi đến.
Nhẹ nhàng nhấc bổng chiếc váy đồng phục mới tinh.
Quá bất ngờ, không thể chống đỡ được.
... Không biết cũng phải.
“...”
“...”
Một sự im lặng ngượng ngùng.
Anh đứng đó, mặt đầy vẻ sửng sốt.
Tầm nhìn của Ayari nhòe đi vì nước mắt, méo mó một cách khó chịu. Tôi muốn nói gì đó để biện minh nhưng không tài nào thốt nên lời. Đầu gối run rẩy, đứng cũng không vững.
Cuối cùng, những lời đó đã bật ra.
Hối hận đến mức không thể hối hận hơn.
Tại sao, mình lại làm cái chuyện…
“...con sẽ gọi điện cho mẹ.”
“Hả?”
“Con sẽ gọi điện cho mẹ.”
“Hả!?”
Ayari chạy vút đi với tốc độ kinh hoàng. Nhanh hơn cả lúc cô bé chạy trốn khỏi đám đàn ông và cảnh sát đêm đó, cô chạy trốn khỏi mặt anh. Đầu óc tôi lúc đó hoàn toàn hỗn loạn, uốn éo, co giật, quay cuồng trong hộp sọ. 1% lý trí muốn "Quay lại ngay và giải thích mọi chuyện!" đã bị 99% con quỷ xấu hổ đánh đập dã man, bị đá vào căn phòng khóa chặt trong tim và nhốt lại.
Cái nút đầu tiên đã cài nhầm một cách thảm hại.
Nếu biết vậy, thà nói thẳng "Chào anh, em là cô bé bỏ nhà đi hôm đó. Lâu rồi không gặp (cúi đầu chào)" còn hơn. Tại sao lại phải làm những chuyện cầu kỳ như vậy chứ? Tôi hiểu lý do. Tôi muốn cuộc hội ngộ với anh thật kịch tính. Đó là một ký ức vô cùng quan trọng, nên tôi cũng muốn cuộc hội ngộ phải thật đặc biệt.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.
Cuộc hội ngộ không những không kịch tính, mà còn biến thành một vở hài kịch cười ra nước mắt.
Hoàn toàn là Ayari tự hủy diệt.
Tôi biết, đổ lỗi cho anh là không đúng. Tôi hiểu rõ điều đó.
Nhưng── dù sao đi nữa, sâu thẳm trong tim, cô bé bỏ nhà đi ngày đó vẫn thét lên:
『Tại sao, anh không nhận ra em chứ?』
『Em vẫn nhớ rõ』
『Những lời anh nói đêm hè năm ấy. Ánh mắt sắc sảo mà dịu dàng. Hơi ấm bàn tay anh』
『Tất cả, em vẫn nhớ như thể vừa mới hôm qua』
Còn anh thì không──.
Chính điều đó khiến tôi hối hận, hối hận khôn nguôi.
Tôi không thể tha thứ.
Cái gì đó còn thừa lại càng khiến tôi hận gấp trăm lần.
Tôi quyết tâm phải phân định thắng thua với anh, dù phải đánh đổi cả đời học sinh cấp ba. "Ayukawa Ayari là một hậu bối xinh đẹp, thông minh, ngầu lòi và tuyệt vời!". Tôi sẽ khiến anh phải nghĩ và nói như vậy, rồi lạnh lùng nhìn anh, tát nhẹ vào má và hỏi: "Ai là người đã quên sạch một hậu bối tuyệt vời như vậy?"
──Cái bản thân này, thật phiền phức.
Phiền phức vô cùng tận.
Bản thân mình, thật sự, phiền phức đến chết đi được.
Nhưng đã không còn đường lùi nữa rồi. Nước cờ đã đi. "Con sẽ gọi điện cho mẹ". Nói ra một câu vô nghĩa đến mức đó, thì cũng không thể biện minh được nữa. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, và bắt đầu lại mối quan hệ với anh từ con số 0, không, từ con số âm.
──Và cứ thế.
Ayukawa Ayari đã trở thành "kẻ thù" của Sawakita Rentarou.
Cuộc chiến ác liệt sau đó của hai người, là điều mà bất kỳ học sinh Nam Thành nào cũng đều biết──.
◆
Haizz, thôi rồi. Ôi, thôi rồi──.
Trong phòng thay đồ, Ayari vừa dùng chiếc khăn tắm bông mềm mại lau khô người, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhó của mình phản chiếu trong tấm gương lớn. Đáng lẽ cô đang đắm chìm trong những ký ức vui vẻ của chuyến lái xe, nhưng việc nhớ lại chuyện tháng Tư đã khiến cô lộ ra vẻ mặt này. Cứ nghĩ đến người senpai ấy là cảm xúc của cô lại bị xáo trộn, dù bình thường cô luôn có thể kiểm soát được.
Chính nhờ cuộc gặp gỡ với anh ấy mà cô đã nhận ra bản thân mình là một người điềm tĩnh, lạnh lùng.
Thế nhưng, hễ liên quan đến anh ấy là cô lại không thể giữ được hình tượng điềm tĩnh, lạnh lùng đó.
Ngọn giáo mạnh nhất trong lòng Ayari là Sawakita Rentarou.
Tấm khiên vững chắc nhất cũng là Sawakita Rentarou.
Người có thể khiến Ayari vui vẻ tột cùng, hay buồn bã tột độ, cũng chính là anh ấy.
Giờ đây, anh ấy sắp đến Hokkaidō.
── Hokkaidō.
「Hokkaidō」
Cô thử lặp lại lần nữa. Tuy vẫn là một phần của Nhật Bản, nhưng cái tên đó lại mang đến cho Ayari một cảm giác như thể đó là một vùng đất xa lạ. Nếu tính theo khoảng cách, nó gần hơn cả Bắc Cực hay Nam Cực. Nhưng khoảng cách lòng người thì còn xa hơn cả vũ trụ. Một nơi gần mà xa. Đó chính là Hokkaidō đối với Ayari.
Nếu anh ấy thực sự đi Hokkaidō.
Đúng như những gì anh đã nói đêm hôm ấy.
Nếu anh ấy rời bỏ thành phố này, đi đến một nơi thật xa, một nơi không phải ở đây──.
(Ayukawa Ayari. Cô sẽ làm gì đây?)
Cô tự hỏi mình trong gương.
Cô sẽ cứ mãi như thế này sao?
Cứ mãi ở lại căn nhà này, nơi chốn này sao?
Vĩnh viễn không thể đến được một nơi nào đó thật xa, một nơi nào đó không phải ở đây sao?
Hokkaidō.
Chính cô cũng có thể đến đó nếu muốn. Cô không có bằng lái, nhưng có máy bay, có cả shinkansen nữa. Tiền tiết kiệm cũng đã đủ. Nếu nói: 「Con đi du lịch một thời gian」 「Con vẫn sẽ hoàn thành tốt các bài tập của trung tâm」 thì chắc cha cô – một người cha chẳng mảy may quan tâm đến con gái mình ngoài thành tích học tập – cũng sẽ không ngăn cản.
Thế nhưng──.
Có một lý do duy nhất khiến cô không thể đi.
Và lý do duy nhất đó, lại nặng tựa ngàn cân.
(Senpai)
Trong lòng, Ayari khẽ gọi.
Senpai.
Sawakita Rentarou.
Cô hỏi người đã nắm tay mình và chạy mãi không ngừng trong đêm hè năm ấy.
Senpai.
Sau lưng em, không có đôi cánh tự do.
◆
Trong khi Ayari đang sấy tóc trước bàn trang điểm trong phòng, cô nghe thấy tiếng cửa mở ở lối vào tầng dưới. Tiếng dép lệt sệt vọng lại từ hành lang. Cha cô và người vợ tái hôn đã về. Dù đã gần mười một giờ, nhưng đây là giờ về nhà quen thuộc của bà.
Cô ấy cũng là bác sĩ như cha của Ayari. Thế nhưng, cô ấy lại không làm việc tại bệnh viện mới thành lập ở Shinjuku, nơi chồng cô làm việc, mà ở lại Hachiōji này. Mối quan hệ vợ chồng của họ bề ngoài có vẻ êm ấm, nhưng thực chất đã nguội lạnh, Ayari biết rõ điều đó.
Khi còn là học sinh tiểu học, Ayari đã từng cố gắng hàn gắn mối quan hệ của hai người họ. Cô đã nỗ lực để cả ba có thể trở thành một gia đình mới. Thế nhưng, đó là một sự sai lầm thảm hại. Khi nhận ra rằng một phần lý do khiến mối quan hệ vợ chồng lạnh nhạt là vì màu tóc của mình, Ayari hiểu rằng những nỗ lực của mình thật nực cười. Cô ấy chỉ là vợ tái hôn của cha cô, là một đối tác kinh doanh. Tuyệt đối không phải mẹ kế của Ayari. Giờ đây, cô đã hiểu rõ điều đó. Vì vậy, họ không chạm vào nhau. Cả hai đều hiểu rằng đó là cách tốt nhất.
Mẹ của Ayari.
Trên đời này chỉ có duy nhất một người.
Người phụ nữ có cùng màu tóc, và nụ cười tưởng chừng như sắp khóc.
Chỉ duy nhất một người mà thôi.