Journey.5 Bắc tiến!
À!
Trong nháy mắt đã đến ngày khởi hành.
Trưa ngày 5 tháng 8. Trời quang mây tạnh.
Nhiệt độ ở Hachioji quê tôi, nơi bị mặt đường nhựa nung nóng hệt như chiếc chảo sắt, đạt 35 độ C. Giữa cái nóng hầm hập như thể sắp biến tôi thành món xào vàng ruộm, tôi lái xe đến công viên Nagaike.
Cái nóng ở Tokyo thật là điên rồ.
Dù nhiệt độ ở Okinawa hay Hawaii chắc chắn còn nóng hơn, nhưng nếu nơi đó mang cảm giác “dân hướng ngoại vui vẻ nướng BBQ” đầy vô tư lự, thì Tokyo lại như “dân hướng nội tức giận phóng hỏa” vậy đó, thật điên khùng. Tôi nghĩ người dân thủ đô sẽ gật đầu đồng tình thôi. À mà, những lời châm chọc phân biệt đối xử rằng Hachioji không phải Tokyo thì tôi xin bác bỏ nhé.
Haizzz──.
Mau lên. Hokkaido.
Tôi muốn thoát khỏi lũ phóng hỏa kia, hòa mình vào làn gió mát lành.
Đi dọc con đường bị kẹp giữa màu xanh của công viên và những bức tường trắng của khu dân cư, tôi thấy bóng một cô gái được viền bạc, đứng ở rìa vỉa hè đầy bóng cây.
Dù đứng giữa ánh nắng gay gắt, nơi đó vẫn như phát ra ánh hào quang.
Tôi tấp xe vào lề đường, mở cửa sổ, và Ayukawa Ayari mỉm cười ngại ngùng.
「Chào buổi chiều senpai. Trời nóng quá ạ.」
「Ch… chào buổi chiều.」
Cô ấy đội một chiếc mũ cói và mặc một chiếc váy liền màu trắng.
Một vóc dáng mảnh mai được bao bọc bởi đường viền trắng.
Màu vàng lúa mì trên mái tóc bạc tựa như một vương miện vàng óng.
Vạt váy trắng tinh lay động nhẹ nhàng trong gió, càng tôn lên vẻ mảnh mai của đôi chân.
...Tôi đã rất ngạc nhiên.
Tôi không ngờ cô ấy lại đến với bộ trang phục "kiểu cũ" như vậy. Bình thường quá đi──thật ra đó là lời nói dối. Trong mấy ngày nay, khi hình dung cảnh hai người cùng lái xe ở Hokkaido, trong đầu tôi kohai chắc chắn mặc đúng bộ này. Vì cô ấy đến với bộ đồ y hệt như tôi tưởng tượng, nên tôi mới bất ngờ thôi. Tôi không hề bị ngắm nhìn cô ấy đâu nhé. Chỉ là để cho chắc.
「Senpai? Anh sao thế ạ?」
「Hả? À không, không có gì. Chào buổi chiều.」
「? Vâng, chào buổi chiều ạ.」
「Nóng quá đi mất haha.」
「...Haiz.」
Kohai đặt hai chiếc túi boston lớn dưới chân.
「Đưa đây. Anh mở cốp sau.」
「Cảm ơn anh.」
Tôi nhét chiếc túi nặng trịch của kohai vào cốp. Hành lý của tôi gọn gàng là thế mà. Shizuku-san đã từng nói rằng hành lý của phụ nữ khi đi du lịch gấp hai, ba lần đàn ông mà.
Đóng cốp xe lại, tôi thấy bóng kohai đang chỉnh trang lại lớp trang điểm qua cửa kính ghế phụ. Chắc nghe thấy tiếng động, cô ấy nhanh chóng cất đồ vào túi. Chắc là các cô gái phải tốn rất nhiều công sức thế này ở những nơi đàn ông không nhìn thấy.
Tôi sắp sửa cùng một "cô gái" đi du lịch.
Cảm giác đó bỗng dâng trào──và tôi thấy lòng mình xốn xang lạ thường.
Tôi quay lại ghế lái, thắt dây an toàn. Kohai đã thắt rồi. Liếc nhìn sang khuôn mặt nghiêng của cô ấy, má cô ấy có vẻ hơi căng thẳng. Có lẽ kohai cũng đang lo lắng.
「Điều hòa có ổn không?」
「À, vừa đủ ạ.」
「Nếu thấy lạnh hoặc nóng thì cứ nói nhé.──Vậy, đi thôi.」
「Em nhờ anh ạ.」
Tôi tắt đèn khẩn cấp và khởi động xe. Khu dân cư vào ban ngày vắng vẻ, không có người hay xe cộ xung quanh. Chuyến đi mùa hè của tôi và kohai bắt đầu một cách thật yên tĩnh.
「Anh đã nhớ rõ đường đến Oarai chưa ạ?」
「Đương nhiên rồi. Bị bắt học thuộc kỹ như thế, ai mà chả nhớ.」
Hai tuần kể từ vụ ở Kichijoji, chúng tôi gần như đêm nào cũng gọi điện để bàn kế hoạch chuyến đi. Một bên là kohai với mong muốn "lập kế hoạch chi tiết", một bên là tôi với quan điểm "cứ để cảm xúc dẫn lối, gió đưa." Chúng tôi hoàn toàn không hợp ý nhau, và những cuộc chiến nảy lửa đã bùng nổ qua điện thoại không biết bao nhiêu lần──nhưng nói thật, rất vui. Ví dụ như ramen. "Khi đến Sapporo thì ăn ramen miso trước nhé." "Em thích ramen muối." "Không, phải là miso chứ. Đến Sapporo là phải miso." "Muối." "Không, miso mà." "Muối." Kohai nghiêm mặt, không đổi sắc, cứ nhất quyết đòi ramen muối, khiến tôi thấy vô cùng thú vị.
Tôi từng nghĩ rằng không gì tuyệt vời hơn sự tự do của một người.
Không ngờ việc bàn bạc kế hoạch du lịch với ai đó lại vui đến thế──.
「Senpai. Lần tới là rẽ trái, không phải rẽ phải ạ.」
「À.」
Đang định rẽ phải, tôi vội chuyển hướng chú ý sang trái và đổi làn.
「Anh có thật sự ổn không vậy ạ?」
「Kh... không sao mà! Anh nắm đại khái đường đi rồi!」
Tôi cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của kohai trên má.
「Thật may mắn vì em đã không để senpai đi một mình.」
「Anh bảo rồi, vừa nãy chỉ là tình cờ thôi mà!」
「Anh đang nghĩ mấy chuyện xấu xa gì đúng không? Rốt cuộc em vẫn phải giám sát anh mới được.」
Cô ấy vênh váo nói. Chết tiệt. Trong mắt cô ta, tôi trở thành một đứa trẻ sơ sinh chẳng làm được gì một mình sao?
Và──.
Bỗng nhiên, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nghiêng của kohai đã biến mất tự lúc nào.
Sự lo lắng của tôi cũng bay đi đâu mất, bàn chân đạp ga trở nên nhẹ bẫng.
Nhờ có màn cãi vã thường ngày, tâm trạng tôi như được thả lỏng.
「Hôm nay trời xanh thật đẹp nhỉ. Không một gợn mây.」
「Đúng vậy. Một ngày khởi hành tuyệt vời nhất. Hết lần ở núi Takao rồi đến lần này, có lẽ anh là người có vận may nắng chăng.」
「Cũng có thể em là người có vận may nắng đấy chứ ạ?」
「Vậy thì, là do cả hai chúng ta cùng có vận may nắng, nên mới siêu nắng thế này.」
Tôi cười, và kohai cũng cười theo, vai cô ấy rung lên.
◆
Xe chúng tôi chạy về phía đông bắc.
Chạy mãi, chạy mãi trên đường Noyaen, rồi chúng tôi nhập vào cao tốc Chuo từ trạm thu phí Kunirachi Fuchu. Từ giờ trở đi là cao tốc. Tôi đạp mạnh ga. Lực G ép vào ghế thật dễ chịu.
Quá dễ chịu.
Cao tốc thì tốc độ đều đều. Cảnh vật cũng đơn điệu.
Không có cua hay đèn tín hiệu. Đường cũng vắng, không có xe cộ xung quanh.
Vậy thì, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây──.
「...ngủ... ngủ quá...」
Bỗng nhiên, cơn buồn ngủ ập đến.
「Ế. Mới có một tiếng thôi mà.」
「Tối qua, vì quá mong chờ hôm nay nên anh không ngủ được mấy.」
「Anh là học sinh tiểu học trước ngày đi dã ngoại à?」
Tôi đã cố gắng ngủ đủ giấc, nhưng càng cố ngủ lại càng không ngủ được. Mãi đến khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, cơn buồn ngủ mới chịu tìm đến tôi.
「Anh có sao không ạ? Anh có muốn ngậm kẹo không?」
「Không... có vẻ như chỉ vậy thôi thì không ăn thua...」
Một khi đã ý thức được cơn buồn ngủ, mắt tôi nặng trĩu. Dù chưa đến mức ngủ gật, nhưng đầu óc cứ mơ màng, không cách nào ngăn lại được.
「Chúng ta nói chuyện đi. Thật ra, dạo trước, con mèo nhà hàng xóm em vừa mới sinh con đó.」
「Mèo... meo...」
「Này, đừng ngủ mà!」
Hiếm hoi lắm kohai mới luống cuống như vậy. ...Đúng rồi. Kohai. Hôm nay không chỉ có mình tôi. Tôi còn đang giữ tính mạng của một người khác. Nếu lỡ mà gặp tai nạn rồi cùng nhau "đi gặp ông bà" thì tôi sẽ suốt đời (dù đã chết) không ngẩng mặt lên được với cô ấy. Phải tỉnh táo lên thôi.
「Thật ra, em đã dự phòng trường hợp này rồi.」
Kohai nói như thể đó là một bí kíp gia truyền.
「Em đã nghĩ ra một trăm cách để đánh thức cơn buồn ngủ của senpai.」
「Một trăm...!?」
Tôi định cười phá lên vì nghĩ đó là trò đùa, nhưng giọng kohai lại nghiêm túc đến lạ thường.
「Thứ nhất, rakugo.」
Thật không thể tin nổi con bé này, vẫn chưa chịu bỏ cuộc à!
「Thứ hai, bánh su kem sốt Tabasco.」
Cô ấy làm ra cái quái gì vậy. Sao không làm cái bình thường thôi. Tôi muốn ăn cái bình thường.
「Thứ ba, véo.」
Cuối cùng cũng đến cái quen thuộc, nhưng với khí thế này thì chắc da tôi bị xoắn chặt mất.
「Thứ tư, hát.」
...Hát á?
「Em hát hay không?」
「Vâng. Hồi mẫu giáo, em từng được khen là Ayari-chan hát to thật là giỏi.」
「Hồi xưa ấy à!」
Đáng lo quá...
Quả thật, sự nghiêm túc của kohai có vẻ như đã bị lệch pha ở đâu đó. Có lẽ đây là cái tật quen thuộc của những người quá thông minh.
「Và, thứ năm...」
「Thôi thôi, đủ rồi! Đủ rồi mà!」
Tôi không biết điều gì sẽ bật ra tiếp theo nữa. Tôi không muốn mở thêm Hộp Pandora này.
「À thì, trong số đó chắc là 'véo' đi.」
「Em hiểu rồi. Vùng nào bị véo thì anh yếu nhất ạ?」
「Vùng nào là sao...?」
Giọng cô đáng sợ quá, kohai à.
「Má ạ? Đùi ạ? Sườn ạ? Rốn ạ? Hay là—」
「Tại sao anh phải nói điểm yếu của mình cho em biết chứ!? Tuyệt đối không nói đâu, đáng sợ lắm!」
Nói chung là.
Chẳng hiểu sao, khi cứ cãi cọ qua lại như thế này thì──.
「Cơn buồn ngủ, bay biến đâu mất rồi.」
「...Thế ạ.」
Kohai đang nhoài người về phía ghế phụ bỗng 'xụp' một cái, trở về vị trí cũ.
「Không cần véo nữa sao ạ?」
「Thôi đi. Ngược lại lại dễ gây tai nạn.」
「Hát cũng thế ạ? Không cần hát sao? Anh có thật sự ổn không đó ạ?」
「...Có lẽ em muốn hát à?」
「............Không, không có gì!」
Kohai 'hất mặt' quay đi.
...Cô ấy muốn hát à...
Tôi cũng tò mò muốn nghe xem cô ấy sẽ hát bài gì, và hát như thế nào.
Vậy là tôi lại biết thêm một khía cạnh mới của kohai.
◆
Tôi chợp mắt trong bãi đỗ xe ở khu dịch vụ.
Kohai đi ra chỗ khác nên tôi có thể ngả ghế lái xuống và ngủ một giấc thật sảng khoái. Dù chỉ khoảng mười lăm phút thôi, nhưng──ừm, đầu óc tỉnh táo hẳn. Cảm giác như được ngủ ba tiếng vậy.
Tôi bước ra ngoài, vươn vai thật dài và hít thở sâu.
Vào toilet rửa mặt rồi vỗ nhẹ lên má, giờ thì mắt tôi đã mở to, tỉnh táo hoàn toàn.
Khi tôi đi về phía xe, kohai cũng vừa trở về. Tay phải cô ấy cầm một lon cà phê, tay trái cầm một cây kem.
「Anh nghỉ ngơi ổn chứ ạ?」
「À. Hoàn toàn ổn.」
Chúng tôi ngồi trên hàng rào gỗ ở cuối bãi đỗ xe.
Phía sau là một sườn dốc, từ đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố xô bồ dưới chân. Nghĩ đến việc ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này và hòa mình vào thiên nhiên hoang dã, tôi thấy có gì đó thật kỳ lạ.
「Ngủ trưa dù chỉ một lát cũng có tác dụng hồi phục đáng kể đó ạ. Đây, cà phê cho anh. Nếu anh uống cà phê ít đường.」
「Ồ. Cảm ơn nhé.」
Cà phê sữa đá cực kỳ ngon, thấm đẫm vào cơ thể đang nóng bừng vì giấc ngủ trưa. Tôi không ngừng nuốt khan. Uống hết vèo trong chốc lát.
Kohai đang liếm kem một cách thanh lịch. Đó là cây kem tuổi mười bảy chỉ bán trong máy bán hàng tự động. Kem bạc hà sô cô la. Màu xanh lam tươi mát với những hạt sô cô la rắc bên trên trông thật mát lạnh.
「Trông ngon ghê.」
「Vâng. 140 yên ạ.」
Tôi đã nghĩ sẽ nhận được câu trả lời kiểu như vậy, nhưng tất nhiên tôi không có ý muốn biết giá bán lẻ.
Có lẽ nhận ra ý nghĩ đó, kohai vội xoay người, giấu cây kem đi như thể đang giữ một vật báu.
「Gì thế ạ. Em không cho đâu nhé?」
「Anh có bảo là đưa cho anh đâu.」
「Không. Anh đã tỏa ra cái khí thế như vậy mà.」
「Anh chỉ nghĩ là 'muốn ăn quá mà một mình không ăn hết được', 'chỉ cần một miếng thôi' thôi mà.」
「Anh đang đòi đấy còn gì.」
「Không, không phải thế mà!」
Thật là bị vu oan giá họa. Tôi không hề nghĩ ra những điều đê tiện như vậy. Chỉ là, nếu kohai bỗng nhiên nảy ra ý định kỳ lạ "Em cho anh một miếng" mà chỉ một trăm năm mới có một lần, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Đang cãi nhau om sòm thì tôi nghe thấy tiếng động cơ như tiếng đất rung. Nhận ra âm thanh quen thuộc, tôi vô thức quay lại, và một chiếc mô tô lớn màu xanh chanh dừng "rầm" một tiếng vào chỗ đỗ xe.
Một phụ nữ mặc bộ đồ lái xe màu đen.
Tháo mũ bảo hiểm, cô ấy lắc đầu, và khẽ chu môi thở ra.
Mái tóc ngắn màu hạt dẻ lay động vui mắt dưới ánh nắng mặt trời.
「Shizuku-san!?」
「Cứ ngỡ là ai, hóa ra đúng là mấy đứa trẻ ranh. Mấy cái xe màu nổi thế này cũng không phải lúc nào cũng chạy trên đường đâu. Hôm nay mấy đứa khởi hành à?」
「Vâng! Bọn em đi Oarai từ bây giờ. Shizuku-san thì sao ạ?」
「Chị thì như mọi khi thôi, đi tour. Lái một vòng quanh đường vành đai thủ đô, làm chiều lòng 'con bé cưng' này ấy mà.」
Mỉm cười rạng rỡ, Shizuku-san nhìn sang kohai.
「Chị cứ tưởng em đi du lịch một mình, vậy cô bé này là ai?」
「Em là Ayukawa Ayari. Rất vui được làm quen ạ.」
Kohai cúi đầu chào. Sau đó cô ấy liếc mắt sang tôi, ám chỉ bằng mắt "Người phụ nữ xinh đẹp này là ai vậy?". Sao ánh mắt có vẻ đáng sợ vậy nhỉ.
「Là Sakiyama Shizuku-san. Là người làm thêm ở cửa hàng của anh.」
「Đúng vậy. Chỉ là người làm thêm thôi. Rất vui được gặp em, Ayari-chan. Tóc bạc của em đẹp thật đấy.」
「...Vâng.」
Kohai gật đầu với vẻ mặt không mấy vui vẻ. Cái cách Shizuku-san nói "chỉ là người làm thêm" có một sắc thái kỳ lạ nào đó, không biết là gì nữa.
Sau đó Shizuku-san vỗ tay như thể vừa chợt nhận ra điều gì đó,
「À, ra vậy. Đứa nhóc đó chính là 'kẻ thù' mà cậu đã nhắc đến trước đây đúng không?」
「À, ừm… đại loại vậy」
Thật ngượng ngùng khi ngay trước mặt cô bé, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Shizuku-san khẽ mỉm cười nói 「Ồ」 rồi liếc nhìn tôi và cô bé hậu bối hết lượt.
「Kẻ thù ở đâu cơ chứ. Với tớ thì, trông họ chẳng khác gì một cặp đôi cả?」
Nhiệt độ cơ thể tôi đột ngột tăng cao, mồ hôi vã ra như tắm.
「A, a ha ha… Shizuku-san. Chị lại nói đùa rồi」
「Tớ nhìn thấy từ xa rồi mà. Cứ tưởng là cặp đôi ngớ ngẩn nào đó đang ôm ấp nhau, không ngờ lại là cậu thanh niên đó chứ」
Mặt đỏ như gấc là có thật.
Trời ơi, tôi xấu hổ chết mất. Chỉ muốn hét lên rồi chạy trốn ngay lập tức. Bị người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhìn với ánh mắt như vậy. Cặp đôi ngớ ngẩn. Lại còn nói mối quan hệ của tôi và hậu bối trông giống như vậy… Không, không thể tin được. Không thể chấp nhận được. Chắc chắn là chị ấy nhìn nhầm thôi mà…
Này hậu bối, mau nói gì đi chứ── tôi quay sang bên cạnh, thì ra cô bé cũng chẳng khá hơn là bao. Cả hai tay ôm mặt, liên tục lắc đầu bần bật, cứ như thể đang co giật. Cây kem đã rớt cả vỏ xuống đất, tan chảy sền sệt, ngay lập tức trở thành thức ăn cho lũ kiến.
「Vậy thì hai cậu đi đường cẩn thận nhé」
Khẽ vẫy tay, Shizuku-san đội lại mũ bảo hiểm, leo lên chiếc xe yêu quý rồi phóng đi, chẳng buồn ghé vào nhà vệ sinh hay máy bán hàng tự động. …Khoan, chị ấy đến đây làm gì vậy? Lẽ nào chỉ ghé qua để trêu chọc chúng tôi thôi sao?
Trong khi tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng khuất xa dần cùng tiếng nổ của động cơ, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hậu bối. Cô bé vẫn đang ngồi xổm, che mặt.
「Tôi đây… lại là bạn gái của tiền bối… Thật, thật là nhục nhã! Thật là nhục nhã mà!」
「Đó mới là lời tôi muốn nói」
「Không, đó là lời tôi muốn nói. Gì vậy, mặt anh đỏ bừng lên thế kia. Thật đáng xấu hổ」
「Hả, hả!? Có đỏ đâu chứ! Cô mới là người đỏ bừng cả tai lên kia kìa! Dù có che mặt cũng lộ hết rồi!」
「…! Đây là tại, tại ánh nắng chiều thôi ạ」
「Bây giờ vẫn chưa đến hai giờ chiều mà!?」
Đúng vậy, vẫn chưa đến hai giờ chiều.
Ngày đầu tiên của chuyến đi hè mới chỉ bắt đầu── mà đã thế này rồi!
◆
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường cao tốc dài bất tận.
Rời Tokyo, lướt qua Chiba, xuyên qua Saitama, rồi đến Ibaraki. Tôi phát âm là 「ibaragi」 và đã bị hậu bối chỉnh lại nhiều lần. 「Ibaraki, ạ」. Ừ thì tôi biết chứ? Biết nhưng vì lần đầu học sai nên cứ tiện miệng nói nhầm. Khi tôi nói 「Chữ 'Thành' (城) trong 'Amagi Goe' (天城越え) đọc là 'gi' (ぎ) mà」, thì cô bé lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu hỏi 「Amagi Goe là gì ạ?」. Không ngờ con bé lại không biết đến bài hát nổi tiếng đó… Lần tới tôi nhất định phải phân thắng thua với nó ở quán karaoke mới được.
Đi về phía Đông, về phía Đông, chúng tôi tiếp tục chạy ngược nắng chiều đang dần lặn.
Hướng về Thái Bình Dương. Hướng về bến cảng nơi con tàu của chúng tôi đang chờ──.
「Nhìn thấy rồi kìa!」
Hậu bối phấn khích nói với giọng hơi vỡ.
À, tôi cũng nhìn thấy rồi. Từ cảm giác của những đám mây, tôi biết nơi phía chân trời kia là biển, và một vật gì đó giống như ống khói màu đỏ đang nhô lên. Đó chính là con phà 「Sun Flower」 uy nghi sẽ đưa chúng tôi và chiếc xe yêu quý về phía Bắc. Càng lại gần, kích thước khổng lồ của nó càng hiện rõ. Nó cứ như một tòa chung cư cao tầng đồ sộ đang nằm nghiêng trên bến tàu vậy.
Chúng tôi dừng xe lại và hoàn tất thủ tục lên tàu. Việc thanh toán đã được thực hiện bằng thẻ của hậu bối khi đặt vé trực tuyến (tất nhiên là tôi đã trả lại tiền cho mình sau đó), nên bây giờ chỉ cần lấy vé từ máy tự động thôi. Theo quy định, chỉ người lái xe mới được lên phà cùng xe, còn người đi kèm sẽ đi bộ lên tàu.
Từ quầy vé, tôi có thể nhìn thấy hàng dài xe đang chờ lên tàu.
Theo chỉ dẫn của nhân viên đang vẫy đèn tín hiệu màu đỏ, chúng tôi tiến lên, và chiếc xe va 「Cộc!」 một tiếng khi đi qua tấm thép nối đất liền với phà.
…Trời ơi!
Tôi thấy phấn khích quá!
Cái cảm giác này, cứ như một chiếc máy bay chiến đấu đang hạ cánh xuống hàng không mẫu hạm vậy.
Cái chất lãng mạn của đàn ông bị kích thích một cách bất ngờ. Tôi muốn nói 「Wizard 01 đây. Chuẩn bị hạ cánh」. Không, nhất định khi lên tàu tôi sẽ nói vậy!
Hậu bối bên cạnh cũng đang rạng rỡ đôi mắt.
「Thật là, phấn khích quá đi」
「Ồ… Cô bé cũng hiểu được sự lãng mạn này sao?」
「Vâng. Cứ như là mình đang bị cá voi nuốt chửng vào bụng vậy」
Tôi suýt chút nữa thì ngã sấp mặt. Thế này thì hạ cánh thất bại rồi. Cá voi… Cá voi ạ? Cái gì mà câu chuyện cổ tích thế kia. Sự lãng mạn của tôi bị phá hỏng hết rồi!
「Kiểu gì thì tôi cũng phải xử lý cô một trận mới được, hậu bối à!」
「Tự nhiên anh nổi điên lên làm gì thế?」
Dù có một trận chiến nhỏ như vậy, tôi vẫn lái xe lên tàu và đỗ xe đúng vị trí được chỉ dẫn. Bên trong hàng không mẫu hạm hay bụng cá voi này quả là một mê cung. Nếu không có người hướng dẫn, chắc chắn tôi sẽ bị lạc. Tôi được phát một tấm thẻ chỉ dẫn nơi đỗ xe nên phải giữ cẩn thận kẻo làm mất.
Từ bãi đậu xe, chúng tôi đi thang máy lên tầng năm, nơi có các phòng khách, và nhập bọn với hậu bối.
Nơi đó không hẳn là một không gian sang trọng như trên tàu Titanic── mà là một hành lang rất dài và hẹp, hai bên là những cánh cửa xếp san sát nhau, mang đậm không khí 「tàu thủy!」. Tôi thì thích cái cảm giác 「đang ở trên tàu」 này hơn, nhưng không biết một tiểu thư khuê các như hậu bối sẽ phản ứng thế nào đây?
「Tuyệt vời quá. Thực sự có cảm giác như đang đi tàu biển vậy」
À, được đánh giá cao rồi. May quá.
Vậy thì, phòng của chúng tôi đương nhiên là riêng biệt.
Phòng của tôi là loại khách du lịch. Hay còn gọi là 「phòng ngủ tập thể」. Một căn phòng lớn được chia thành các khu vực riêng bằng rèm, trải nệm để ngủ. Hầu hết mọi người khi nghĩ đến phà đều hình dung ra loại phòng này. Mặc dù chỉ là phòng để ngủ, nhưng giá của nó rất rẻ.
Phòng của hậu bối là loại Comfort. Đây là một phòng riêng tư giống như khách sạn con nhộng, có TV và giường ngủ. À thì, cô bé là con gái mà, ngủ phòng tập thể thì không ổn.
Cũng có những phòng cao cấp hơn như Superior hay Suite, tương đương khách sạn sang trọng, nhưng giá cả cũng tương xứng.
「Cô bé có lẽ đã có thể đặt một căn phòng tốt hơn rồi chứ?」
「Mới ngày đầu mà đã phung phí như vậy thì làm sao được ạ. Phải tiết kiệm lộ phí chứ」
Lộ phí ư. Như trong phim cổ trang vậy.
「Kiểu như, những ý tưởng của cô bé thật độc đáo. Nào là 'cá voi-san', rồi…」
「Vẫn khá hơn ai đó suýt nữa thì hạ cánh thất bại đấy ạ」
「…! Sao cô bé lại biết chuyện đó!」
Thấy tôi bất giác rên rỉ, hậu bối khẽ mỉm cười.
Cái quái gì vậy, cô bé này có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao!?
◆
Sau khi cất hành lý vào tủ khóa, chúng tôi lập tức đi đến nhà ăn.
Chúng tôi đều đói bụng cồn cào, hơn nữa trên mạng còn nói có một số món sẽ hết rất nhanh nếu không đến sớm. Các món chính hôm nay là lẩu kim chi, cá bơn chiên xù phô mai, và hambuger sốt demi. Chúng tôi sẽ chọn một trong ba món này, còn cơm, salad, canh miso và đồ uống thì là buffet.
「Tôi chọn hambuger」
「Vậy thì, tôi cũng vậy」
Tôi xếp hàng trước máy bán vé, rồi chạm vào màn hình để mua vé.
Tiếp theo, hậu bối đứng trước máy nhưng có vẻ lúng túng.
「Anh ơi, em không bấm được」
Tôi ghé sang nhìn vào màn hình, nút 「Hambuger sốt demi」 mà tôi vừa chọn đã bị mờ đi.
「Chắc là hết mất rồi」
「Ơ! Hết sạch từ phần của tiền bối rồi ạ?」
Hậu bối có vẻ vội vàng. Có người đang xếp hàng phía sau nên không thể chần chừ. Cô bé luống cuống ấn vào nút, và rồi không ngờ lại chọn trúng 「Lẩu kim chi」, vé ăn màu đỏ chót và tiền thừa leng keng trở về.
「…Kim chi… Trời nóng thế này mà… kim chi…」
Tôi vỗ nhẹ vào vai hậu bối, người đang thất thần với tấm vé ăn trên tay.
「Này, a ha ha. Tiếc quá nhỉ, cô bé hậu bối-kun? Lẩu kim chi giữa mùa hè nóng nực thế này. Là cuộc thi chịu đựng à?」
「Sao, sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ…」
「Ha ha, trời cao có mắt mà nhỉ? Giữa trưa, có kẻ ngu ngốc nào đó đã độc chiếm món chocolate bạc hà, xong còn để lũ kiến ăn mất đó nhỉ? Ha ha ha!」
Bị cô bé lườm một cái đáng sợ nhất lịch sử, nhưng tôi vẫn lướt qua một cách điệu nghệ rồi vào nhà ăn. Tôi hớn hở nhận đĩa hambuger sốt demi nóng hổi, còn hậu bối rụt rè nhận nồi lẩu kim chi nóng hổi đỏ lòm rồi chúng tôi chiếm một bàn cạnh cửa sổ.
Chúng tôi chọn chỗ này là để ngắm biển qua cửa sổ, nhưng──.
「Sao mà, tối om chả nhìn thấy gì cả」
「Đúng vậy ạ」
Biển đêm đúng là chẳng có tí phong tình nào cả. Chỉ là một màu đen kịt. Nếu trăng lên cao hơn thì có lẽ sẽ đẹp hơn, nhưng giờ này thì chả ra sao cả. Hậu bối có vẻ hơi thất vọng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thôi, bây giờ ăn uống vẫn hơn phong tình. Tôi liền dùng đũa cắt miếng hambuger rồi ăn ngấu nghiến với cơm trắng. Mặc dù đã lấy cả dao và dĩa, nhưng tôi thấy lười quá.
Trong khi đó, hậu bối đang từ từ ăn salad với nhiều cà chua.
Cô bé không có vẻ gì là sẽ động đũa vào nồi lẩu kim chi. Lẽ nào cô bé không ăn được đồ cay? …À, thảo nào lại chọn muối mà không phải miso nhỉ?
…Haiz, đành chịu vậy…
「Nhân tiện, bố tôi từng nói. Ăn đồ nóng vào lúc nóng nhất là ngon nhất」
「Ơ?」
「Vậy nên, đưa đây. Cái này là tôi cho cô đấy」
Chưa kịp nghe câu trả lời, tôi đẩy đĩa hambuger sang trước mặt hậu bối. Tôi kéo nồi lẩu kim chi về phía mình, múc một thìa rồi húp nước.
「Cay quá. …À, nhưng mà cũng khá ngon」
Không phải nói để làm ra vẻ, mà thực sự là ngon. Ngon thật, nhưng mà, không phải món nên ăn vào mùa hè. Ngon nhưng nóng. Mà trời thì cũng nóng nữa. Tôi vừa phì phò mồ hôi vừa cắm cúi chiến đấu với nồi lẩu đỏ chót.
Hậu bối ái ngại nói.
「Anh có ổn không vậy?」
「Ổn. Cô bé cũng ăn nhanh đi chứ. …À, tôi ăn dở cô bé không thích sao?」
Hậu bối lắc đầu lia lịa.
「Không ạ. ──Mời anh ăn. Tiền bối」
Cô bé dùng dao và dĩa mà tôi không đụng đến, cắt hambuger một cách gọn gàng. Những cử chỉ thật uyển chuyển. Ngay cả tôi, người chẳng biết tí gì về phép tắc bàn ăn, cũng thấy nó thật đẹp mắt. Tôi thực sự cảm thấy cô bé đúng là một tiểu thư khuê các.
Tôi, một kẻ bình dân, ngấu nghiến kim chi như một con thú hoang, vừa ăn vừa nói:
「Phải phấu hiêu hứ, hậu bối」
「Đừng vừa ăn vừa nói chứ ạ. …Gì vậy?」
Tôi nuốt xuống một ngụm,
「Sáng mai, dậy sớm đi. Ra boong tàu ngắm biển đi」
「Buổi sáng ạ?」
「Bây giờ không nhìn thấy biển, nhưng sáng thì chắc sẽ đẹp. Nghe nói nếu may mắn còn có thể nhìn thấy đàn cá heo nữa」
「Cá heo-san…?」
Tôi thấy mắt hậu bối sáng rực lên. Con bé này, không chỉ cá voi mà có lẽ là thích tất cả các loài động vật. Cứ dùng kính ngữ 「-san」 với chúng mãi thôi.
「Hay quá ạ. Nhất định phải xem chứ!」
「Được. Đừng có mà đến muộn đấy」
「…Em không ngờ lại bị tiền bối nhắc nhở đấy」
Hậu bối cười khẽ với vẻ ngán ngẩm. Ưm, tôi cứ tưởng cô bé sẽ giận chứ nhỉ? Phản ứng mềm mại hơn tôi tưởng. …Không, có lẽ chỉ đơn thuần là cô bé quá ngán ngẩm mà thôi.
Dù sao thì, chắc chắn là cô bé đang vui.
◆
Thôi được, đi tắm một chút vậy.
Sau khi chia tay hậu bối và nghỉ ngơi trong phòng, tôi đi đến nhà tắm lớn ở tầng sáu.
Khác với khu vực phòng khách của tôi, nơi có những lối đi hẹp như mạng lưới hang kiến, khu vực này trải thảm rộng rãi. Có những chiếc ghế sofa lớn và máy bán hàng tự động, hành khách sau khi tắm xong đang thư giãn một cách thoải mái.
Tôi bước qua tấm rèm ở khu tắm nam, cởi quần áo và đặt chân vào phòng tắm.
Ồ, khá rộng rãi đấy chứ!
Lại còn có cửa sổ ngắm cảnh nữa chứ!
Bồn tắm có thể nhìn ra biển!
…Mà, đương nhiên vì là buổi tối nên vẫn tối om.
Tôi gội đầu, rửa người rồi ngâm mình vào bồn tắm lớn. Khẽ thở phào một tiếng, sự mệt mỏi do lái xe dần tan chảy vào làn nước ấm.
「…Phù」
Mặc dù mới là ngày đầu tiên, nhưng hôm nay đã là một ngày đầy sự kiện rồi.
Chỉ là lái xe trên đường cao tốc thôi mà, nào là cơn buồn ngủ, Shizuku-san, cá voi-san, lẩu kim chi. Đủ thứ chuyện. Đúng là, càng tìm hiểu Ayukawa Ayari, tôi càng thấy cô bé là một người kỳ lạ. Hoàn toàn khác với ấn tượng ở trường học. Nói cách khác, trước đây tôi chẳng biết gì về cô bé cả.
Kiểu như, hơi nghịch ngợm. Hay nói cách khác là hậu đậu.
「…Thực ra cũng có nhiều cái thiếu sót thật…」
Người đàn ông đầu hói đang ngâm mình cách đó không xa quay lại nhìn với vẻ mặt 「Hửm?」. Tôi khẽ gật đầu chào. Không phải nói về ông đâu ạ.
Mà, cô bé cũng là một người thú vị.
Có cô bé bên cạnh thì chẳng bao giờ buồn chán, đó là một ưu điểm khi làm bạn đồng hành trên chuyến đi nhỉ── cứ nghĩ vậy.
Không ngờ, đầu óc tôi toàn nghĩ về hậu bối.
Một điều mà tôi của trước đây không thể nào tưởng tượng nổi.
Kỷ niệm chuyến đi hè của tôi, chắc chắn chính là kỷ niệm với hậu bối.
Đi du lịch cùng hai người là như vậy sao?
Tôi đang bối rối.
Tôi không nghĩ rằng ước mơ của mình sẽ thay đổi theo cách này.
Ước mơ thay đổi, tôi cũng thay đổi.
…Sao mà có chút gì đó, hơi đắng lòng.
Bước ra khỏi bồn tắm, tôi mặc chiếc áo thun mới toanh, rồi kéo tấm rèm bước ra, vừa đúng lúc hậu bối từ phòng tắm nữ đi ra.
“Senpai cũng vừa tắm xong ạ?”
Hậu bối làm một biểu cảm hơi ngượng ngùng, rồi xoay nghiêng người. Có lẽ em ấy ngại bị nhìn thấy bộ đồ ngủ? Một chiếc áo thun dài trắng trơn và quần short. Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là đồ ngủ bình thường thôi. Nhưng chính vì thế mà vóc dáng của em ấy càng nổi bật, vô cùng thu hút. Ánh mắt của những vị khách đang thư giãn xung quanh đều đổ dồn về phía hậu bối.
Em ấy trông như một người hoàn toàn khác, tôi chớp mắt lia lịa.
Đôi má hồng hào ửng nhẹ vì hơi nóng, cùng mái tóc bạc lấp lánh hơi sương đã làm tôi không thể rời mắt─.
“Bồn tắm rộng nhỉ?”
“…Ừm.”
Tôi lảng tránh ánh mắt khỏi khuôn mặt em ấy đang mỉm cười nhè nhẹ.
“À, senpai. Nhìn này.”
Hậu bối vén tay áo bên trái lên.
Đôi mắt tôi lại bị hút vào cánh tay trắng muốt và mềm mại.
“Rồi cả bên này nữa.”
Lần này, em ấy vén tay áo bên phải.
So sánh thì thấy, cánh tay trái hơi rám nắng một chút.
“Em ngồi ghế phụ cả ngày nên bị nắng cháy đó ạ. Mỗi cánh tay trái thôi.”
“À, vì có cửa sổ mà.”
“Senpai cũng thử so sánh xem.”
Tôi cũng vén hai tay áo của mình lên.
“Tay phải của anh rám hơn này.”
“Đúng không ạ? Senpai ngồi ghế lái nên là tay phải.”
Hậu bối có vẻ hơi phấn khích. Cứ như một nhà thám hiểm vừa hoàn thành một phát hiện lớn vậy. Vô tư. Tôi từng nghĩ em ấy trẻ con, nhưng chưa bao giờ nghĩ em ấy vô tư như vậy, đây là lần đầu tiên.
“Vậy thì, senpai. Chúc ngủ ngon ạ.”
“…Chúc ngủ ngon.”
Khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, xương quai xanh thấp thoáng qua cổ áo sơ mi lướt qua tầm mắt tôi.
Chỉ vài centimet thôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt và mùi dầu gội từ vai em ấy.
Không được nhìn chằm chằm.
Tôi dùng ý chí và lòng tự trọng để kiềm chế ánh mắt đang muốn đuổi theo. Mày đang nhìn gì vậy hả? Đây là đàn em, là hậu bối đó. Mày thích người lớn tuổi hơn mà. Hơn nữa, nhìn chằm chằm như vậy chẳng phải là bất lịch sự sao? Tôi cố gắng tự nhủ.
─Đúng lúc đó.
“Senpai.”
Khi hậu bối quay lại, tôi suýt chút nữa đã giật mình nhảy dựng lên.
Tôi không nhìn, em ấy đã không nhìn, những lời biện minh đó suýt tuột ra khỏi miệng tôi.
“Sáng mai chúng ta hẹn gặp lúc mấy giờ ạ?”
“Ể, ể?”
“Chẳng phải senpai nói muốn ngắm biển buổi sáng sao. Còn bảo có khi sẽ thấy cả cá heo nữa mà.”
Hậu bối nghiêng đầu một cách khó hiểu. Cử chỉ đó lại… không, thôi đi, dừng lại thôi.
“Vậy thì, bảy giờ sáng ở đài quan sát.”
“Rõ rồi ạ. …Hehe. Cấm kỵ đi muộn đó nha.”
Có vẻ em ấy mong chờ cá heo lắm, hậu bối cứ cười toe toét. Chắc là vẫn đang phấn khích lắm đây.
Sau khi mái tóc bạc biến mất, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trống. Tôi ngửa người ra sau, ngước nhìn trần tàu thấp. Tôi cứ để mặc những cảm xúc bồn chồn của mình, chỉ biết ngẩn người ra. Một lúc lâu sau đó.
…Thật sự.
Hôm nay, tôi lại biết thêm rất nhiều khía cạnh mới của hậu bối.
Mỗi khi thời gian ở cùng hậu bối tăng lên, mỗi khi những trải nghiệm chung chồng chất, tình cảm của tôi dành cho em ấy lại thay đổi một chút.
Khi chuyến đi này kết thúc, tôi sẽ thay đổi như thế nào đây?
Chúng tôi, sẽ ra sao đây?
◆
Tôi thức dậy sớm hơn ba mươi phút so với giờ hẹn bảy giờ.
Tối qua mệt mỏi vậy mà mãi không ngủ được. Phòng tôi không có tivi, mạng cũng chập chờn. Chẳng có gì để làm nhưng quá nhiều chuyện cứ lướt qua đầu khiến tôi không thấy nhàm chán.
“…Ưm…”
Tôi uể oải đứng dậy, rửa mặt ở bồn.
Định đi thẳng luôn nhưng lại thấy lăn tăn, tôi quay lại trước gương để chỉnh lại tóc. Tôi dùng tay ấn chặt mấy lọn tóc bị dựng. …Vô ích. Chúng cứ lại nhảy dựng lên. Tôi từ bỏ mọi sự kháng cự vô ích, rồi rời khỏi phòng vệ sinh.
Tại sao mình lại quan tâm đến kiểu tóc làm gì chứ, mình…
Tôi đi cầu thang lên tầng sáu, rồi từ cánh cửa cạnh khu trò chơi đi ra đài quan sát.
Gió biển ùa tới vù vù.
Nắng vàng lấp lánh chói chang.
Bầu trời xanh thẳm và những con sóng bạc lấp lánh trải dài trước mắt tôi.
Biển.
Biển ơiiii!
Tôi muốn hét lên như vậy. Biển. Hôm qua chưa ngắm kỹ được nên cảm thấy thật xúc động. Đây là vùng nào rồi nhỉ? Chúng ta đã vào eo biển Tsugaru chưa?
Tôi đi về phía hàng rào trắng để ngắm kỹ hơn, và thấy một bóng người mảnh khảnh ở đó. Mái tóc bạc tung bay trong gió biển, em ấy chống hai tay lên hàng rào, say sưa ngắm biển.
“Senpai. Chào buổi sáng ạ.”
“Chào buổi sáng.”
Hậu bối đang mặc một chiếc áo gió nylon. Nó hơi quá khổ, tay áo thừa ra nên em ấy nắm gọn lại. Một người tôi thường ngày có lẽ đã nói những câu kiểu như “Moe-sode giả nai thế, kohai-san!”. Nhưng sáng nay không hiểu sao tôi lại chẳng có cảm giác muốn nói vậy.
“Đêm qua senpai ngủ ngon chứ?”
“Ưm, không được ngon lắm. Em thì sao?”
“Có lẽ em vẫn hơi buồn ngủ.”
“Chúng ta sẽ đến Tomakomai lúc một rưỡi chiều, nên ăn sáng xong cứ ngủ một giấc đi. Cả lái xe và người dẫn đường mà đều buồn ngủ thì không hay tí nào đâu.”
Hậu bối gật đầu, rồi lại đưa mắt về phía biển rộng.
“Cá heo không đến ạ.”
“Cần phải có may mắn chứ. Mà em, em đã đứng ngắm từ lâu rồi sao?”
“Khoảng mười lăm phút ạ. Biển rất đẹp, gió biển cũng dễ chịu nên em không thấy chán.”
Tôi đứng cạnh hậu bối, cùng nhìn ra biển theo hướng con tàu đang đi. Vẫn chưa thấy đất liền. Những chú chim biển vỗ cánh trên nền những đám mây lờ mờ.
“Đằng kia chính là Hokkaido phải không?”
“Đúng vậy ạ. Vùng biển này chắc là eo biển Tsugaru nhỉ?”
“Chỉ sáu tiếng nữa thôi là chúng ta sẽ đặt chân lên mảnh đất phương Bắc rồi.”
Hậu bối gật đầu.
“Cuối cùng, ước mơ của senpai cũng sắp thành hiện thực rồi nhỉ.”
“Cũng có thể là ‘đã’ thành hiện thực rồi.”
Ước mơ ấp ủ từ năm lớp bốn.
Liệu nó là “cuối cùng cũng thành hiện thực” hay “đã thành hiện thực rồi”. Tôi vẫn chưa cảm nhận rõ ràng được.
“Mà này, không phải cứ lên bờ là thỏa mãn đâu nha. Anh sẽ tận hưởng Hokkaido đến tận cùng, ngắm cánh đồng hoa oải hương, rồi đưa em đến Hakodate nữa. Phải làm hết ngần ấy chuyện.”
“Vâng. Từ đây mới là bắt đầu ạ.”
“Đúng là như vậy.”
Vạch xuất phát của giấc mơ.
Tôi đang đứng ở đó.
Tôi từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này…
“Nhưng không ngờ, người ngồi ở ghế phụ lại là em.”
“Bất ngờ sao ạ?”
“Quá bất ngờ luôn chứ. Anh không thể ngờ khi bị em bắt gặp ở bãi đậu xe siêu thị, mọi chuyện lại diễn biến đến mức này.”
“Em cũng không ngờ ạ.”
Môi hậu bối vẽ nên một nụ cười.
Kể từ đó, chúng tôi đã trải qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hai kẻ từng là đối thủ mà lại cùng nhau đi du lịch. Người ta có câu “Ngô Việt đồng chu” (kẻ thù chung thuyền), nhưng không ngờ chúng tôi lại ngồi cùng một chuyến phà.
“À, anh vẫn chưa cảm ơn em.”
“Cảm ơn ạ?”
“Thầy Onigawara-sensei đã dặn anh không được nói ra. Chuyện về nội quy trường học liên quan đến việc cấp bằng lái xe ấy. Em đã đứng ra nói chuyện với nhà trường phải không?”
“──À.”
Hậu bối lắc đầu như không có gì đáng kể.
“Đó là một nội quy mâu thuẫn nên việc chỉnh sửa là điều hiển nhiên. Hơn nữa, không phải chỉ riêng vì senpai đâu ạ.”
“Dù vậy, anh vẫn muốn cảm ơn em. Thật sự cảm ơn em, Ayukawa.”
Tôi quay hẳn về phía em ấy, cúi đầu thật sâu.
“──Không giống senpai chút nào nhỉ.”
Hậu bối bĩu môi, quay mặt ra phía biển.
“Vừa rồi có khi em đã bỏ lỡ cá heo rồi cũng nên. Senpai định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Lúc đó, anh sẽ đưa em đến đây lần nữa.”
Vừa nói xong, tôi đã giật mình nghĩ “Mình đang nói cái quái gì vậy?”. Cái câu sến sẩm này từ đâu mà ra thế? Chắc chắn sẽ bị em ấy lườm với ánh mắt lạnh tanh rồi mỉa mai “Anh giai đẹp trai nào đây ạ?” thôi.
Nhưng, hậu bối hôm nay lại không như vậy. Em ấy vẫn quay mặt đi, rồi nói “Em sẽ đợi, nhưng không mong chờ đâu ạ.” Đợi à? Không, không mong chờ sao? “Không mong chờ” “Sẽ đợi”. Một câu trả lời thật khó xử. Tôi băn khoăn không biết nên hiểu thế nào.
“Senpai. Em hỏi một câu được không?”
“Ừ?”
“Lý do senpai đi chuyến du lịch hè. Ở phòng kỷ luật senpai nói là ‘có hai lý do’ phải không ạ? Một là kỷ niệm về cánh đồng oải hương─ chắc là vậy, nhưng còn lý do thứ hai là gì ạ? Có lý do nào khác lớn lao như kỷ niệm với bố không?”
Tôi gãi má.
“À, cái đó thì, ừm…”
Thật lòng mà nói, tôi không muốn nói ra.
Vì nó bắt nguồn từ một kỷ niệm đáng xấu hổ nên tôi không muốn kể cho ai nghe.
Tuy nhiên, đã để em ấy đi cùng đến tận đây mà lại lảng tránh thì thật là bất nghĩa.
Tôi hít đầy lồng ngực gió biển, rồi hạ quyết tâm.
“Chuyện là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái…”
“Ể?”
“Anh đã từng cố gắng cứu một cô gái bị lũ trai tán tỉnh theo một cách thật ngầu.”
Hậu bối trợn tròn mắt.
“Không, nói thật là chẳng thành công chút nào cả. Định đánh gục lũ trai tán tỉnh một cách dứt khoát, ai dè vừa bị chúng lườm cái là anh đã sợ xanh mắt mèo, đành kéo cô bé chạy trốn thôi. Trời thì nóng bức, mồ hôi đầm đìa, chạy đến mức thở dốc. Lại còn bị lạc đường, rồi lạc mất cả cô bé nữa. Đến cuối cùng anh cũng chẳng biết mình đã cứu được hay chưa nữa. Cứ nhắc đến là anh lại không muốn nhớ đến, một kỷ niệm thật xấu hổ.”
Đến bây giờ tôi vẫn thấy nóng ran mặt.
Cái tôi thời đó, vừa muốn tỏ ra ngầu mà chẳng ngầu được chút nào, thật là thảm hại và hèn nhát.
“Lúc đó, anh đã nói với cô bé rằng ‘Hãy đến một nơi nào đó không phải ở đây’, ‘Một ngày nào đó nhất định anh sẽ đi’. Không hiểu sao anh lại cố tỏ ra ngầu như vậy. …Cô bé đó khá dễ thương mà.”
“Ể?”
Hậu bối giật mình di chuyển mạnh. Đôi đầu gối trắng trần va vào hàng rào sắt “cộp” một tiếng. Nghe đau điếng, nhưng em ấy chẳng mảy may để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không hiểu tại sao em ấy lại phản ứng như vậy, nhưng dù sao thì,
“Anh không muốn biến cái tôi của đêm hôm đó thành kẻ yếu đuối hơn nữa. Anh không muốn nuốt lời mình đã nói trước mặt cô bé ấy. ─À, đại khái là vậy đó.”
Hậu bối đứng sững sờ. Trông em ấy có vẻ rất ngạc nhiên. Chắc em ấy bất ngờ khi tôi có trải nghiệm như vậy chăng? Và đầu gối của em ấy có sao không vậy?
Đúng lúc đó.
“────A!”
Tôi kêu lên.
“Kohai, nhìn kìa, đằng kia!”
“Ể?”
Hậu bối quay lại theo hướng tôi chỉ.
Ở đó──.
“Đằng đó kìa! Hai cái vây lưng!”
“─Oa!”
Hậu bối lấy hai tay che miệng đang há hốc.
Hai cái bóng dập dềnh bơi song song với con phà đang tiến ra biển, lúc thì nhảy lên tạo bọt, lúc lại lặn xuống. Giữa những con sóng lấp lánh, những chiếc vây lưng đen bóng nhịp nhàng bay lên. Cứ như đang biến những con sóng thành phím đàn để tấu lên một bản rhapsody vậy, chúng nhảy nhót tung tăng. Bơi về phía Bắc, như thể đang dẫn đường cho chúng tôi.
Chúng tôi cứ thế say sưa ngắm nhìn điệu nhảy nhẹ nhàng đó một lúc lâu.
“Hai con cá heo lẻ loi như vậy chắc là hiếm nhỉ?”
“Người ta nói chúng thường sống theo đàn mà.”
“Chắc chúng lạc đàn nên đang đi du lịch hai mình đó.”
Đúng vậy. Giống như ai đó vậy.
Không vừa vặn, không hòa nhập, mà cứ vượt ra khỏi khuôn khổ của trường học hay gia đình.
Hai người, cùng đi du lịch─.
“Senpai.”
“Ừm?”
“Từ giờ trở đi, xin hãy chiếu cố em trong chuyến du lịch hè này ạ.”
Vì em ấy bỗng nhiên nói một cách nghiêm túc nên tôi không nhịn được mà bật cười.
“Không, tại sao lại là lúc này chứ?”
“Chỉ là tự nhiên thôi ạ.”
“Tự nhiên thôi. Ừ, anh hiểu nhưng mà─”
Tôi có lẽ không ghét cái tính cách này của em ấy đâu.
Hai con cá heo không biết từ lúc nào đã biến mất. Chúng rời khỏi phà chăng? Hay đã lặn sâu xuống biển? Chúng tự do lắm. Đi bất cứ đâu. Biết đâu bất chợt, chúng lại xuất hiện trên chuyến phà về. Tôi hy vọng sẽ có một điều kỳ diệu như vậy.
“Nào, vào trong ăn sáng thôi. Lần này đừng để bị bán hết sạch nữa.”
“Vâng.”
Chúng tôi bước đi song song.
“Nhân tiện senpai.”
“Ừm?”
“Cô gái mà senpai đã cứu đó, dễ thương đến thế sao ạ?”
“Ừm, thì, trời tối nên anh không nhìn rõ lắm, nhưng chắc là vậy.”
“Dễ thương đến mức nào ạ?”
Giọng em ấy, phấn khích một cách không giống thường ngày.
“Tại sao em lại muốn biết điều đó chứ?”
「Thôi được, trả lời đi. Đến mức nào? Trong mắt senpai thì là hạng nào từ A đến E? Có đáng yêu hơn Shizuku-san không? Anh có thỉnh thoảng lại nghĩ về cô bé đó không?」
「Ơ, cái này thì...」
「Tôi sẽ hỏi cho đến khi anh trả lời. Nào, mau thú nhận đi!」
Cứ thế──.
Suốt bữa sáng, tôi đã bị moi móc đủ điều về quá khứ đáng xấu hổ của mình.