Trải nghiệm đầu tiên của Honoka: Hơi ấm da người
「──Trời ơi!! Trời ơi, trời ơi trời ơi!! Không thể tin được!! Thật không thể tin nổi!! Con nhỏ đó là cái thá gì!! Là cái thá gì!! Là cái thá gì chứー!!」
Tại một nhà hàng buffet nọ ở Tokyo. Đối diện với cô bạn thuở nhỏ đang nổi cơn tam bành, Kazuma chỉ biết lặng lẽ run sợ. Ngồi cạnh Kazuma, Honoka đang âm thầm xử lý đĩa thức ăn chất cao như núi.
Trên đường về sau khi cùng Honoka và Ruri đi xem một sự kiện doujin để học hỏi về làm game. Theo lời của Honoka, 「Nhân tiện thì chúng ta vẫn chưa ăn trưa nhỉ」, cả bọn Kazuma quyết định ghé vào quán này.
Cũng may là đã hơi quá giờ ăn trưa nên họ không phải xếp hàng lâu để có chỗ ngồi──mọi chuyện vốn sẽ tốt đẹp nếu chỉ dừng lại ở đó.
Ngay khi vừa ngồi xuống, như thể để xả hết những bực bội dồn nén qua đường ăn uống, Honoka liên tục đi đi lại lại giữa bàn và quầy thức ăn.
Còn Ruri thì, vừa tu nước cam như nốc rượu, vừa gào lên, 「Trời ơi là trờiiiiiiiiii!!」. Một câu đùa 「Trông như con bò vậy」 thoáng lướt qua đầu, nhưng nếu nói ra thì sẽ to chuyện nên cậu không dám mở miệng.
Việc bạn gái và bạn thuở nhỏ của cậu đồng loạt nổi giận đều có lý do của nó.
Tại hội trường sự kiện doujin hôm nay, nhóm Kazuma đã làm quen với chủ một circle game doujin.
HN là Meer. Một cô gái nổi bật với đôi tai mèo và trang phục cosplay, tự nhận mình bằng tuổi cả nhóm Kazuma, học sinh năm nhất cao trung. Tên circle của cô là『Cat Castle』, nghe nói là một circle khá nổi tiếng trong giới game doujin.
Lúc đầu Meer tỏ ra khá thân thiện, nhưng… khi biết nhóm Kazuma cũng đang định làm game doujin, chẳng hiểu cô ta nghĩ gì mà đột ngột đưa ra một đề nghị.
『Circle『Cat Castle』của tôi và "CLB Sub" của các cậu. Chúng ta hãy cùng ra mắt game trong cùng một sự kiện, rồi thi xem bên nào nhận được đánh giá cao hơn đi』
『Nếu tôi thắng──Kazuma-kun, cậu chia tay cô bé đó rồi hẹn hò với tôi nhé?』
…Nếu chỉ có vậy thì vẫn có thể cho qua, coi như 「gặp phải đứa dở hơi」 rồi lơ đi là xong.
Nhưng khổ nỗi, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó.
Bởi vì Meer đã… hôn lên má của Kazuma.
Kết quả là Honoka (và cả Ruri) trong cơn tức giận đã mua ngay cái kèo mà người ta mời chào, mặc cho có nên hay không.
Kể từ sau khi chia tay Meer, cơn giận của cả hai vẫn chưa nguôi, và cứ thế cho đến tận bây giờ.
(Bất ngờ thật… không ngờ Honoka lại dễ bị khiêu khích đến vậy…)
Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị gây sự đột ngột như thế, nhưng nếu suy nghĩ một cách bình tĩnh và hợp lý thì chuyện hẹn hò chắc chắn chỉ là đùa thôi. Kazuma chẳng đẹp trai hay có cuộc sống viên mãn gì cho cam để được một cô gái mới gặp lần đầu tỏ tình… buồn thay.
(Mà khoan, nhớ lại thì lúc mới gặp Ruri, con bé cũng có vẻ căng thẳng lắm… Tình huống đó, đáng lẽ mình phải đoán ra được chứ…)
Nghĩ lại thì, tình huống lúc đó có chút giống với bây giờ. Cậu và Honoka đang hẹn hò, rồi một cô gái khác xuất hiện.
Chỉ có một điều khác, đó là bây giờ ngoài Honoka ra, còn có thêm một cô gái nữa đang nổi giận──.
「Mà nè!!」
Ngay khi ý thức của cậu trôi về vài tháng trước, một tiếng hét vang lên từ bàn đối diện. Giật mình ngẩng đầu lên, cậu thấy Ruri đang lườm mình với đôi mắt híp lại.
「Nói chung!! Kazuma quá lơ là rồi đó!! Đã có Misaki-san rồi mà còn để một người ăn mặc hở hang như vậy làm chuyện bậy bạ!!」
「Ê ê ê, có làm chuyện bậy bạ gì đâu!! C-Chỉ là hôn má một chút──」
Khoảnh khắc vừa định nói ra, cảm giác đôi môi chạm vào lúc đó, cả hơi thở lướt trên da cũng sống lại một cách chân thực, khiến cậu bất giác nghẹn lời.
『──Thế nên đây, là quà cảm ơn nhé?』
「…………」
Dĩ nhiên, cậu không hề có chút cảm xúc tội lỗi nào như ngoại tình, bắt cá hai tay hay là nice boat cả, nhưng chuyện đó gác lại đã, cậu bất giác đưa tay lên sờ má mình.
Bất chợt, đôi mắt Ruri trợn trừng lên một cách dữ dội.
「Đó!! Thấy chưa thấy chưa thấy chưa!! Lại đỏ mặt rồi kìa!! Lại còn bẽn lẽn nữa!! Gì chứ!! Kazuma là bạn trai của Misaki-san mà!?」
「Đã bảo rồi!! Tớ có bẽn lẽn gì đâu!! Thì đúng là bất ngờ thật, tớ cũng giật mình, nhưng chỉ vậy thôi!!」
「Vấn-đề-không-phải-là-thế!! Kazuma!! Bị con nhỏ đó!! Hôn!! Lại còn bị!! Tỏ tình nữa!! Mấy chuyện đó!! Tất cả!! Đều không được!! Cậu phải né một cách điệu nghệ hơn đi chứ!!」
「C-Cậu nói vậy nhưng, ai mà ngờ người mới gặp lại làm chuyện như thế chứ…」
「Dù vậy cũng phải né!! Phải né bằng được!! Vì cậu là bạn trai!! Vì cậu đã có bạn gái rồi!!」
「Vô lý quá đi…」
Ruri vừa la hét vừa đập bàn rầm rầm. Mái tóc buộc hai bên của cô bé cũng rung lên dữ dội như thể hiện sự tức giận.
「…Mà này, tại sao cậu lại làm ầm lên hơn cả Honoka vậy… Ừ thì đúng là tớ cũng có hơi lơ là thật」
「Đ-Đó là…!!」
Cậu chỉ định buột miệng trêu một chút thôi, không có ý gì khác, nhưng Ruri lại có phản ứng bất ngờ.
Đôi má đỏ bừng vì phấn khích của Ruri bỗng ửng lên một sắc đỏ khác với sự tức giận.
Thấy vậy, Kazuma cũng nhận ra,「À」.
Cậu đã đinh ninh rằng, Ruri giận dữ với tư cách là một『người bạn』, một『người bạn thuở nhỏ』.
Nhưng cô bé còn có một〝lý do〟khác để nổi giận với Meer.
『Tớ… thích Kazuma』
Giọng nói ngày nào mà cậu vẫn thường giả vờ quên đi bỗng nhiên vang vọng trở lại.
Như để cắt ngang nó, Ruri lắp bắp mở miệng.
「Đ-Đừng có hiểu lầm nhé!? Đâu phải là, bây giờ tớ vẫn còn thích Kazuma… hay gì đâu!!」
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô bé vẫy vẫy hai tay. Rồi, cô cúi đầu xuống như khó nói.
「Chỉ là, ừm… nếu là Misaki-san thì, vì là bạn bè, tớ cũng đã dứt khoát rồi nên không sao. Nhưng bị một người mới gặp hôm nay làm gì thì làm, quả nhiên, tớ không thích. Ai cũng vậy thôi mà, phải không」
「…Shinomiya-san」
「À mà, không phải đâu nhé!? Tớ hoàn toàn không có ý định phá đám hai người đâu, cũng không còn cảm thấy khó chịu khi nhìn hai người nữa!! Tớ đã hoàn toàn quên được rồi!! Thật đó!! Phải không, Misaki-san!」
「…Ừm. Không sao đâu. Tớ hiểu mà」
Honoka nắm chặt lấy bàn tay của Ruri, người đang cố gắng giải thích một cách khổ sở.
「…Dù có hơi cay cú. Nhưng để đánh bại người đó một cách triệt để, sức của một mình tớ là không đủ. Vì vậy, tớ xin nhờ lần nữa… Tớ muốn Shinomiya-san cũng giúp một tay」
「K-Khoan đã Honoka? Cuộc thi đấu có thể quan trọng, nhưng vấn đề lớn nhất là CLB sắp bị giải thể đó…」
「Tất nhiên rồi!! Hai chúng ta hãy cùng hợp sức, đánh bại con nhỏ đó nhé! Misaki-san!!」
「Ừm! Chúng ta sẽ cho cô ta một trận ra trò! Để cô ta không bao giờ dám bén mảng đến Kazuma-kun nữa!!」
「Này, tớ không phản đối việc tạo ra một game hay, nhưng hai người làm ơn nhớ lại chuyện giải thể CLB một chút đi…」
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu ngay từ hôm nay đi!! Tớ nên làm gì trước đây? Vẽ vời gì đó là được đúng không?」
「Được thôi… Vậy thì, trước hết là thiết kế nhân vật cho các nữ chính nhé. Bản kế hoạch tớ nộp hôm trước. Tớ đã sửa lại những chỗ Kazuma-kun chỉ ra và làm một bản mới rồi, chúng ta hãy dùng nó đi. Lát nữa về tớ sẽ gửi qua mail ngay」
「Hiểu rồi! Phần vẽ cứ để tớ lo! Tớ sẽ cố gắng hết sức!!」
「Cảm ơn cậu. Tớ cũng sẽ về nhà ngay, nói chuyện với Suzuka và để con bé bắt tay vào viết kịch bản」
Hai cô gái nắm tay nhau, trao lời thề nóng bỏng. Kazuma cố gắng xen vào một cách dè dặt, nhưng dường như chẳng lọt vào tai hai người đang hừng hực khí thế chiến đấu.
◆◆◆
──Và rồi đầu tuần. Sau giờ học.
Sau khi xong phiên trực nhật, Kazuma hướng đến phòng CLB Subculture.
Hôm nay là buổi họp đầu tiên, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong việc sản xuất game.
Chắc hẳn các thành viên khác đã có mặt đông đủ ở phòng CLB rồi. Để họ chờ lâu cũng không phải phép, nên Kazuma rảo bước nhanh trên hành lang.
Nếu Honoka ở đây, hẳn cậu đã bị mắng,「Không được chạy trên hành lang」. Thời buổi này mà còn nhắc nhở chuyện đó chắc chỉ có giáo viên lớn tuổi hoặc là cô ấy mà thôi──.
「Bạn kia!! Không được chạy trên hành lang!!」
「Oái!? Xin lỗi Honoka!!」
Sau khi buột miệng hét lên, cậu mới nhận ra. Giọng nói vừa rồi không phải của Honoka.
「…Ai là〝Honoka〟cơ」
Quay lại, cậu nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính nheo lại một cách khó chịu.
Đó là một thành viên năm nhất của hội học sinh, và cũng là nguyên nhân gây ra nguy cơ giải thể CLB Subculture. Thủ phạm luôn gây sự vô cớ với Honoka, không ai khác chính là Saijo.
「A, ờm, xin lỗi ạ! Tại tôi đang vội…」
Trong khi Kazuma khẽ cúi đầu, Saijo-san lườm cậu bằng ánh mắt như muốn nói 「Chết đi cho rồi」.
(Mà khoan đã… lúc nãy mình gọi『Honoka』, bị nghe thấy rồi phải không…?)
Với một Neneko luôn coi Honoka như kẻ thù không đội trời chung thế này. Nếu bị truy hỏi và lộ ra chuyện hai người đang hẹn hò, có lẽ cô ta sẽ nhân cơ hội này mà gây khó dễ.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Kazuma vắt óc suy nghĩ xem nên lấp liếm thế nào đây──.
「…Thế nào rồi?『Thành tích』đang tiến triển thuận lợi chứ?」
「Ể? À, ừm… Chắc là vậy ạ──」
「Mà, sao cũng được. Đằng nào các người cũng chẳng thể làm ra được thứ gì ra hồn đâu. Cứ cố mà làm việc chăm chỉ vào nhé!」
Nói với giọng điệu như sắp cười phá lên 「Ô-hô-hô-hô-hô!」, Neneko nhanh chóng bỏ đi. Không kịp để cậu buột miệng 「Vậy thì hỏi làm gì」, Kazuma ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô ta.
Dù sao đi nữa, không bị hỏi xoáy vào chuyện gọi tên cũng là may rồi.
Dù vậy, phản ứng thờ ơ đến mức đó lại khiến cậu lo lắng, 「Liệu có chuyện gì không đây」…
(…A! Đ-Đúng rồi, bây giờ phải nhanh đến phòng CLB đã!)
Dù lòng còn vương chút bận tâm, Kazuma vẫn vội vã đi về phía phòng CLB.
◆◆◆
Và lần này thì đúng là phòng CLB Subculture thật.
Theo lời triệu tập của nhà sản xuất Honoka, các nhân sự chủ chốt tham gia vào dự án game đã tập trung tại phòng CLB.
Vậy thì, XIN GIỚI THIỆU DÀN THÀNH VIÊN ĐIÊN RỒ NÀY!
Người đầu tiên, phụ trách lên kế hoạch, ý tưởng và tổng chỉ huy. Nhà sản xuất Misaki Honoka.
Người thứ hai. Phụ trách toàn bộ phần minh họa, một dân real-life không phải otaku, Shinomiya Ruri.
Người thứ ba. Cố vấn trên danh nghĩa, thực chất gần như là NEET, con đường đến với ending trai bao ngày càng rõ rệt, game thủ eroge chuyên nghiệp Odagiri Kazuma.
Và──.
「Trùm cuối xuất hiện! Không giấu gì mọi người, tôi chính là thiên tài viết kịch bản! Một nhà văn kiệt xuất của thế kỷ có thể nói là sẽ viết lại lịch sử nhân loại, và là cô em gái đáng yêu của chị! Tôi là Misaki Suzuka!」
「Em đang nói với ai vậy Suzuka-chan?」
Vừa xen vào màn tự giới thiệu của Suzuka ngay khi cô bé bước vào, cậu vừa nhìn lại một lượt những gương mặt đã tập trung.
Đây là một đội hình hết sức èo uột, chẳng có họa sĩ doujin nổi tiếng hay nhà văn light novel chuyên nghiệp nào cả. Chỉ có duy nhất cô bạn gái mang danh nữ chính mà thôi.
Dù vậy, mục tiêu cũng không phải là xưng bá trong làng game doujin. Nếu chỉ là để 「thoát khỏi việc bị giải thể」, thì chắc chắn không phải là không thể. Trong bài hát nào đó cũng có nói, tin tưởng là điều quan trọng nhất mà.
「Tuy có hơi đường đột, nhưng Shinomiya-san đã vẽ xong bản thảo thiết kế nhân vật cho các nữ chính rồi. Chị sẽ phát bản copy ngay bây-giờ, mọi người cùng xem nhé」
「Ể!? Nhanh vậy sao? Mới hôm qua hôm nay thôi mà」
「Ừm, cũng không khó lắm đâu. Chị ấy cũng bảo,『Ban đầu cứ vẽ đơn giản là được』, nên tớ chỉ vẽ qua loa thôi. …V-Với lại. Lúc đầu khi mới bàn chuyện『làm game』, tớ cũng đã có nghĩ qua một chút, kiểu như thế này có được không nhỉ… c-chỉ một chút thôi đó!」
Ruri vừa vẫy tay một cách ngượng ngùng, vừa giải thích. Trong lúc đó, Honoka đưa cho Kazuma bản copy đã chuẩn bị sẵn.
(Thiết kế nhân vật à… không hiểu sao, thấy hơi háo hức. Dù sao thì…)
Kazuma cũng là một otaku. Dù có nhiều yếu tố bất an như giải thể CLB hay cuộc thi đấu, nhưng trải nghiệm tự tay làm game vẫn khiến cậu cảm thấy phấn khích.
Liệu『nhân vật』của họ do Ruri vẽ sẽ có hình dáng như thế nào đây.
Với tâm trạng khá mong chờ, Kazuma lật tờ giấy đang úp xuống.
「…………」
「Th-Thế nào…? Trông cũng dễ thương lắm phải không?」
Có lẽ do lo lắng về phản ứng của Kazuma, Ruri bồn chồn liếc nhìn cậu.
Nhưng.
「Không không không! Chị đang nói gì vậy senpai! Chị có tỉnh táo không đấy!?」
「Hở!? X-Xấu lắm à!?」
Người lên tiếng trước cả Kazuma đang chết lặng là Suzuka. Với giọng điệu gay gắt không giống như đang nói với đàn chị, Suzuka khiến Ruri sững sờ.
Trên giấy là những cô gái được vẽ theo phong cách deフォルメ dễ thương. Cụ thể hơn thì nó theo hướng của Sanrio. Thậm chí còn không phải shoujo manga.
Kazuma, người mặc nhiên tưởng tượng ra những bức tranh moe đậm chất otaku, cảm thấy hơi sốc nhiệt trước sự khác biệt này.
「Êぇー…… Tại sao? Xấu ở chỗ nào vậy?」
「Ngay tại thời điểm chị không hiểu được điều đó đã là không được rồi! Hãy suy nghĩ một cách bình thường đi chứ! Chúng ta đang làm eroge mà!?」
「Không, là galge mà?」
Kazuma nhẹ nhàng xen vào, nhưng Suzuka lờ tít và tiếp tục nói như tát nước.
「Nghe cho rõ đây Shinomiya-senpai! Nếu senpai đã từng chơi eroge thì hãy nhớ lại đi, nhớ lại hình minh họa của những game eroge chị đã chơi từ trước đến nay! Có cái nào trông fancy như thế này không!?」
「Nhưng, Suzuka. Để tạo sự khác biệt với các tác phẩm đã có, thay đổi phong cách vẽ cũng là một cách mà, phải không?」
「Đ-Đúng là có thể như vậy! Nhưng trong cuộc thi ramen thì ai cũng làm ramen chứ! Đề bài là ramen mà lại mang cà ri ra rồi nói『Em đã tạo ra sự khác biệt!』thì người đó chỉ là một kẻ lập dị thôi! Ý em là như vậy đó! Anh rể cũng nghĩ thế phải không!」
「À không, anh nghĩ cũng không đến nỗi phải chê bai thậm tệ như vậy đâu…」
Dù vậy. Kazuma cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Dù rất xin lỗi Ruri, nhưng nếu không nói ra những điều cần nói ở đây, Kazuma sẽ đánh mất cả vị trí cố vấn của mình.
「Đúng là anh cũng nghĩ, với nét vẽ này thì có hơi không hợp với phong cách của tác phẩm… Thi đấu với Meer-san cũng có vẻ sẽ bất lợi. Em có thể vẽ theo kiểu eroge hơn một chút… à không, theo kiểu galge hơn một chút được không?」
「Ừm, ví dụ như?」
「Thì… mắt to hơn chẳng hạn. Rồi, tỉ lệ cơ thể cũng cao hơn một chút…」
Cụm từ 「cả ngực cũng to hơn」hiện lên trong đầu, nhưng nếu nói ra thì một tràng「Không lành mạnh!」và「BIẾN THÁI!」sẽ bắt đầu ngay lập tức, nên cậu đành nuốt nước mắt vào trong.
Tuy nhiên, có lẽ lời giải thích của Kazuma không đủ rõ ràng, Ruri nhíu mày suy nghĩ.
「Ừm… nhưng mà, mắt to hơn, là khoảng bao nhiêu?」
「Cậu hỏi thế thì… anh cũng đâu biết vẽ, đưa ra lời khuyên cụ thể thì…」
「Việc đó cứ để em lo! Muốn tiến bộ thì trước hết phải học hỏi từ người giỏi! Vậy nên, tại sao chúng ta không thử bắt chước hình minh họa một cách nhanh chóng nhỉ!? Người này là một gợi ý hay đó! Gần đây em cũng đang mê mẩn và còn mua cả sách mỏng nữa──」
「Này, đó chỉ là đạo tranh thôi!」
Giữa lúc ba người đang ồn ào, giọng nói bình tĩnh của Honoka xen vào.
「…Không sao đâu. Hai người, cứ để đó cho tớ. Trước hết, chúng ta hãy phân tích hình minh họa của các〝eroge〟hiện có, thu thập số liệu và rút ra quy luật」
「Này, có gì đó sai sai thì phải!?」
…Nhưng mà, đúng là việc xem hình minh họa của người khác để học hỏi, về mặt phương pháp luận, hình như cũng không sai. Chỉ có điều người đề xuất là Honoka nên cảm giác có gì đó rất dị, nhưng liệu có đáng để thử không…?
「Vậy thì, Shinomiya-san! Chúng ta bắt đầu ngay thôi! Trước hết là từ những cuốn〝eroge〟có trong phòng CLB này!」
「H-Hiểu rồi Misaki-san! Tớ cũng sẽ giúp!」
Như thể việc tốt không nên để lâu, hai cô gái không phải otaku bắt đầu lôi ra tất cả các đĩa eroge có trong phòng CLB.
「…Honoka? Này, đúng là phong cách vẽ rất quan trọng, nhưng không cần phải làm đến mức kỹ càng như vậy đâu──」
「Kazuma-kun. Lấy giúp chị tựa game đằng kia được không? Sau đó, khởi động máy tính rồi nhập các số liệu chị đã ghi chú vào Excel nhé」
「A, vâng…」
Bình thường thì, Kazuma có thể mạnh dạn hơn để ngăn Honoka lại. Nhưng khổ nỗi cứ dính đến chuyện của Meer, thái độ của Honoka lại trở nên khác thường──đến mức cậu cảm nhận được một luồng khí tức giận ngang ngửa với thời kỳ chiến tranh lạnh dạo trước, khiến cậu theo bản năng mà chùn bước.
「…Này, Ruri? Honoka có vẻ hăng hái quá rồi, cậu có sao không? Nếu không cẩn thận, có khi lại bị áp đặt một lịch trình vô lý như lần trước đấy…?」
「…Không sao. Dù có hơi vô lý một chút──không, dù có vô lý đến đâu, lần này tớ cũng sẽ cố gắng. …Vì tớ cũng, tuyệt đối không muốn thua」
Dù cậu đã thử hỏi Ruri xem có thể cùng mình ngăn Honoka lại không, nhưng Ruri đã dứt khoát khẳng định như vậy.
Với một sự nghiêm túc đến nỗi Kazuma cũng phải cạn lời.
──Cứ như thế. Kế hoạch『huấn luyện họa sĩ không phải otaku』của nhà sản xuất Honoka đã vén màn.
──Những tưởng là vậy.
(…Tệ thật rồi)
Sau vài ngày bắt đầu huấn luyện. Hôm nay là thứ Sáu, ngày cuối cùng trong tuần.
Nhìn cô bạn thuở nhỏ đang mệt mỏi tựa lưng vào ghế, Kazuma bình tĩnh nghĩ,「Gay go rồi đây」.
Sau giờ học, ba người Kazuma như thường lệ tập trung tại phòng CLB và miệt mài với buổi『huấn luyện』của Ruri đã trở thành thói quen gần đây. Nhân tiện, Suzuka hôm nay có việc bận nên vắng mặt.
…Nhưng mà. Do đợt đặc huấn kiểu sparta liên tục, ai cũng thấy rõ Ruri đã đến giới hạn. Ngay cả Honoka cũng nhận ra có điều không ổn, nên đã nói,「Chúng ta nghỉ một chút nhé」, rồi ra ngoài mua nước uống lúc nãy.
Và Kazuma, ở lại cùng cái xác──à không, cùng Ruri đang rũ rượi như một cái xác, chờ Honoka quay lại.
「…Này, Ruri. Cậu có thật sự ổn không đấy? Đúng là CLB đang đứng trước nguy cơ giải thể, nhưng không cần phải cố gắng quá sức như vậy đâu?」
Trước đề nghị của Kazuma, Ruri vẫn nhìn vào khoảng không vô định, im lặng lắc đầu. Sau đó, cô bé giơ hai ngón tay hình chữ V như muốn nói,「Tớ ổn mà」.
Nhìn thế nào cũng thấy không ổn chút nào, nhưng sở dĩ đợt đặc huấn này vẫn tiếp diễn là vì chính Ruri cứ nằng nặc đòi,「Làm tiếp đi」.
Bởi vì không được thỏa hiệp.
Bởi vì muốn tạo ra một sản phẩm tốt hơn dù chỉ một chút.
Khi bị nói như vậy, nhóm Kazuma cũng khó mà nói,「Làm qua loa cũng được mà?」. Như đã nói nhiều lần, bây giờ là lúc CLB đang trên bờ vực giải thể (nhân tiện cũng là lúc sự trong trắng của Kazuma đang gặp nguy).
Nhưng, Kazuma lại cảm thấy có gì đó không ổn trong lý lẽ「làm ra thứ tốt hơn」của Ruri. Giống như đang bị đánh lừa.
Hơn nữa, kế hoạch làm game này vốn dĩ là do Honoka khởi xướng vì「muốn tạo ra kỷ niệm」. Tình hình bây giờ tuy đã khác lúc đó, nhưng vì thế mà phải cố gắng quá sức, hay khiến người khác phải cố gắng đến mức này, cậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Mà trên hết. Thiết kế mà Ruri cho cậu xem lúc đầu, giờ nghĩ lại thì──.
「…Này Ruri」
Ngay khi cậu định mở miệng lần nữa, Honoka đã quay lại.
「Shinomiya-san, cố lên. Tớ có mang nước trái cây đến đây. Uống đi này」
「Ực…」
Honoka nhét ống hút vào miệng Ruri đang kiệt sức.
Sau khi chắc chắn rằng Ruri đã bắt đầu tự uống được, Honoka lặng lẽ thì thầm vào tai Kazuma.
「…Kazuma-kun. Shinomiya-san, chúng ta nên làm gì đây. Cứ thế này thì không ổn phải không…?」
「Ừm」
Nếu cứ để mặc thế này thì sớm muộn gì bi kịch cũng sẽ xảy ra. …Dù cậu cảm thấy hình như đã lún một chân vào rồi.
「…Phải chi có cách nào đó để cậu ấy giải tỏa căng thẳng. Dù tớ có khuyên cậu ấy nghỉ ngơi, Shinomiya-san cứ nói,『Vì tớ muốn luyện tập』rồi không chịu nghe」
「…Anh cũng đã nghĩ ra một cách để dụ cậu ấy ra ngoài rồi」
「Ể?」
「Ừm. Thì đó, để vẽ đẹp thì việc quan sát vật thật cũng quan trọng, nên cứ nói là đi thực tế. Như vậy thì Ruri cũng sẽ đồng ý thôi」
Vừa hay, tối hôm qua cậu đã được Suzuka cho nghe một vài ý tưởng về kịch bản.
Trong đó có ý tưởng『nhân vật chính và nữ chính (một dạng yêu tinh tuyết) cùng nhau đi trượt băng』. Ý tưởng đó rất hợp với mùa này, và cậu nghĩ Ruri cũng sẽ thích. Khi nói chuyện với Honoka, cô ấy cũng gật đầu,「Chị nghĩ đó là một ý hay」.
…Dù vậy. Thiết kế nhân vật và kịch bản vẫn chưa đâu vào đâu cả, liệu làm như vậy có ổn không, cậu cũng có chút lo lắng. Cứ thế này thì có khả năng game sẽ không bao giờ hoàn thành mất…?
(Mà, thôi… nghỉ ngơi cũng cần thiết mà, ừm)
Cảm giác như những lá cờ xui xẻo đã bắt đầu xuất hiện… nhưng mà, mới là tháng Một thôi.
Chắc là vẫn chưa đến lúc phải hoảng loạn, có lẽ vậy.
◆◆◆
Theo lời của nhà sản xuất Honoka,「Một khi đã quyết thì phải làm ngay」, ngày đi trượt băng được ấn định vào thứ Bảy ngày mai.
Họ đến một sân trượt băng gần Yokohama.
Vì đã hẹn gặp nhau ở đó, Kazuma và Ruri cùng nhau khởi hành. Cả hai quyết định đợi Honoka ở ga gần nhất của điểm hẹn, nhưng──.
「…Hôm nay Misaki-san đến muộn nhỉ. Bình thường cậu ấy toàn đến trước chúng ta」
「Ừ nhỉ…. Nhưng mới trễ có năm phút thôi, chắc là lát nữa──」
Ngay khi cậu định nói「lát nữa sẽ đến thôi」thì điện thoại di động reo lên cuộc gọi từ Honoka. Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
「A, Honoka? Có chuyện gì vậy?」
『X-Xin lỗi nhé… khụ. T-Thật ra, tớ đột nhiên, bị cảm rồi… khụ, khẹc!』
「Ể!? Cảm ư… cậu có sao không!? Có sốt không!?」
『K-Không sao đâu. Tớ không sốt… khụ khụ. Chỉ là, ừm… ho nhiều quá… khụ!』
Như để nói「Thấy chưa?」, những tiếng ho liên tục vang lên. Ho dữ dội đến mức ngược lại nghe có vẻ như đang diễn.
『Vì vậy, khụ… xin lỗi nhiều nhé, nhưng chuyến đi trượt băng, hai cậu đi cùng nhau được không. …………khụ!』
「Không, nhưng nếu vậy thì chúng ta hủy trượt băng rồi đến thăm cậu. Khi nào cả ba cùng đi được thì──」
『K-Không được!! Tuyệt đối không được!! Chuyến trượt băng này, hai cậu nhất định phải đi cùng nhau trong hôm nay!!』
Bên kia đầu dây, Honoka hét lên. Giọng cô mạnh mẽ đến không ngờ đối với một người đang khổ sở vì ho.
『T-Tóm lại, đây là một chuyến đi thực tế quan trọng, nên không thể dời ngày được…! Hai cậu hãy đi trượt băng cùng Shinomiya-san cho đàng hoàng nhé. Đừng lo cho tớ』
「A, anh hiểu rồi… Vậy thì, anh sẽ đi thực tế thay cả phần của Honoka nữa. Cho nên, Honoka cũng đừng lo cho bọn anh, cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé」
『Ừm, nhờ cậu cả nhé. …Và, xin lỗi. Đã để cậu phải lo lắng…』
「Không sao đâu. Bị bệnh thì cũng đành chịu thôi」
『…………』
Cậu trấn an Honoka, người đang im lặng một cách khó xử,「Không cần phải bận tâm đâu」, rồi cúp máy.
「Ể? Misaki-san bị bệnh sao!? Cậu ấy có ổn không?」
「Ừ, cậu ấy bảo không sốt. Nhờ chúng ta đi thực tế thay」
「Vậy à…」
Ruri vẫn tỏ ra lo lắng, nhưng có lẽ cô bé cũng nghĩ rằng nếu mình lo lắng quá cũng không tốt cho Honoka. Như để chuyển đổi tâm trạng, cô bé lắc đầu nguầy nguậy rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
「Vậy thì… hôm nay, hai chúng ta đi nhé! Kazuma, cậu đi trượt băng lần đầu phải không? Tớ sẽ chỉ cho!」
「Ể? …Vậy là cậu trượt được à?」
「Ừ. Năm ngoái tớ cũng đã đến đây với bạn rồi」
Bị cô bạn thuở nhỏ vô tình khoe mẽ sự real-life của mình dẫn đường, Kazuma bắt đầu bước đi.
…Nhân tiện. Hôm nay cậu cũng đã rủ Suzuka đi cùng, nhưng nhận được câu trả lời là「Em bận (vì eroge) nên không đi được」. Không biết cái cô thiên tài tự xưng đó có thực sự định viết kịch bản không nữa.
◆◆◆
「…Vì có Honoka nên anh hay quên mất, nhưng mà. Cậu cũng khá là đa tài đấy nhỉ…」
「Đâu có đâu? Lần đầu tiên tớ cũng không trượt được chút nào hết. Này, bám vào cái thanh chắn kia đi」
「Đang bám đây! Cậu không thấy tay này à!! Bám vào rồi mà còn không đứng được đây này!! Tinh ý chút đi!!」
Kazuma ngồi bệt dưới đất nhìn lên cô bạn thuở nhỏ đang đứng trên băng một cách tự nhiên.
Mang đôi giày trượt không quen, được Ruri dắt vào sân băng thì tốt rồi, nhưng một người chưa có kinh nghiệm trượt băng như Kazuma làm sao có thể trượt một cách điệu nghệ ngay từ đầu được. Đừng nói là trượt, ngay cả việc đứng vững cũng còn khó khăn, thấm thoát đã gần ba mươi phút trôi qua. Cái lạnh của băng thấm qua lớp quần càng khiến cậu cảm thấy thảm hại hơn.
「…Anh ra ngoài xem được không?」
「Ê, chán thế! Nè, nếu không đứng được thì tớ nắm tay cậu nhé」
Bất ngờ, cô bé chìa tay ra một cách tự nhiên khiến Kazuma có chút bối rối.
Đúng là nhìn xung quanh, cũng có vài người được bạn đi cùng dắt tay để cố gắng trượt.
Nhưng mà, những trường hợp đó đa phần là nữ với nữ hoặc trẻ con──còn không thì là những cặp đôi.
Đã có bạn gái là Honoka rồi, mà lại ở trong tình huống này với Ruri, thành thật mà nói, cậu cảm thấy「Như vậy có ổn không」.
Tuy nhiên,
「Trời ơi, có gì mà phải ngại chứ? Nè──」
「Oái──」
Bàn tay cậu bị nắm chặt và kéo đi một cách mạnh bạo. Lực không mạnh lắm, nhưng Kazuma đã bị kéo đứng dậy theo.
Thật kỳ lạ. Mới lúc nãy dù làm thế nào cũng không thể đứng vững được, vậy mà khi được Ruri nắm tay, cơ thể cậu lại ổn định một cách đáng kinh ngạc.
「…Thấy chưa. Tớ đã nói là không sao mà」
Nụ cười rạng rỡ của Ruri lúc đó, không hiểu sao, lại trông thật chói lọi.
Vẫn nắm tay Kazuma, Ruri bắt đầu trượt đi một cách chậm rãi.
Lúc đầu cậu có hơi hoảng, nhưng có lẽ nhờ Ruri dẫn dắt khéo léo, Kazuma không bị mất thăng bằng và cùng Ruri di chuyển trên mặt băng.
「Thế nào? Thấy vui hơn một chút rồi phải không?」
「Ờ, ừm, cũng có một chút…」
…Tuy nhiên. Ruri, người hỏi câu đó, trông còn vui hơn cả Kazuma.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Xem ra, mục đích quan trọng nhất khi đến đây đã được hoàn thành một cách tốt đẹp.
「…………Này, Kazuma」
「S-Sao vậy…?」
「…Cảm ơn cậu」
Vì quá tập trung vào chân để không bị ngã, suýt chút nữa cậu đã không nghe thấy.
「Hôm nay ấy. Thật ra, không phải vì đi thực tế, mà là vì tớ, cậu đã rủ tớ đi, phải không」
「…Đâu có, đi thực tế cũng không phải là nói dối đâu」
「Nhưng mà, không chỉ có vậy, đúng không? …Misaki-san, có lẽ, cũng đã lo cho tớ」
「…Có lẽ, là vậy」
Cậu cũng đã nghĩ đến khả năng đó. Tiếng ho nghe qua điện thoại có vẻ cố tình một cách kỳ lạ. Dĩ nhiên, đó có thể chỉ là do cậu nghĩ vậy, và có thể cô ấy thật sự bị cảm.
Nhưng nếu suy đoán đó là đúng, thì Kazuma đã được giao phó một nhiệm vụ.
Chăm sóc Ruri. Người bạn thân, vô cùng quan trọng, của Honoka──bạn gái cậu.
Nếu vậy, Kazuma phải đáp lại sự tin tưởng đó.
Với tư cách là bạn trai của Honoka.
Và với tư cách là bạn thuở nhỏ của Ruri.
「…Này, Ruri」
「…Gì vậy?」
「Cậu… tại sao lại cố chấp như vậy」
Bất chợt, Ruri dừng lại.
Trong khi lướt đi trên băng theo quán tính, một khoảng lặng trôi qua giữa hai người đang nắm tay nhau.
「…Tại sao, cậu lại nghĩ vậy?」
「Hỏi tại sao thì, chỉ là cảm giác thôi… …Nếu phải nói rõ hơn, là vì cậu có vẻ mặt giống hệt như lúc đó」
「Lúc đó?」
「Cái lúc cậu làm đổ nước trái cây lên cuốn manga mượn của tớ, nhưng lại không dám nói ra, cứ khăng khăng nói,『Tớ vẫn đang đọc mà』ấy」
「Đ-Đó là chuyện hồi tiểu học mà! Tớ đâu có làm cái vẻ mặt trẻ con như vậy!」
「Thì đã bảo là cảm giác mà」
Kazuma cũng không có bằng chứng gì cả. Chỉ là bất chợt nhìn vào mặt cô bé và nhớ lại chuyện xưa thôi.
Nhưng có lẽ, cậu đã không nhầm.
「Trời ơi… Kazuma này, tại sao cậu cứ nhớ mấy chuyện vớ vẩn như vậy, lại còn để ý nữa chứ. …Trong khi những điều quan trọng thì lại chẳng bao giờ nhận ra」
Ruri cúi đầu giấu đi vẻ mặt, lẩm bẩm như vậy.
「…Lúc đó cũng vậy. Kazuma, trước khi tớ nói ra, cậu đã nhận ra rồi, đúng không」
「…Có chuyện đó à?」
「Ừ. Xong rồi cậu còn nói,『Không sao đâu. Tớ không giận đâu』… nên tớ mới nói ra sự thật, cuối cùng cậu lại giận. Rồi, chúng ta cãi nhau」
「A, nhớ rồi! Đâu phải cãi nhau, là cậu giận ngược thì có! Cuối cùng cậu lại khóc lóc nên tớ còn phải xin lỗi nữa!」
「A ha ha ha. Cũng có chuyện như vậy nhỉ」
Trái ngược với Kazuma đang nhăn mặt nhớ lại trải nghiệm vô lý, Ruri lại cười khúc khích một cách vui vẻ.
「…Xin lỗi nhé, Kazuma」
「Này, giờ mà xin lỗi chuyện hồi tiểu học thì…」
「Không phải chuyện đó. …Đúng như lời Kazuma nói, tớ đã cố chấp. Mà cũng không phải vì muốn làm ra một thứ gì đó tốt hơn… mà là vì một lý do trẻ con, ngớ ngẩn hơn nhiều」
Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã rời khỏi khu vực trung tâm đông đúc của sân băng và đến một góc vắng vẻ.
Vì tiếng người ở xa nên giọng nói nhỏ của Ruri cũng lọt vào tai một cách rõ ràng.
「…Cậu không cười chứ?」
「Không cười đâu. …Mà này, nếu không muốn nói thì cũng không cần phải nói đâu?」
「Không, tớ sẽ nói. …Hay đúng hơn là, tớ muốn nói với Kazuma. Bởi vì, tớ có điều muốn phàn nàn」
「Hả?」
Ngay khoảnh khắc cậu buột miệng, Ruri đột nhiên buông tay Kazuma ra.
Rồi, cô bé đẩy nhẹ vào vai Kazuma đang ngơ ngác.
「Oái!?」
Lực đẩy nhẹ thôi, nhưng vì đang ở trên băng, Kazuma vốn không quen trượt đương nhiên ngã ngồi xuống. Mông đập mạnh xuống nền băng cứng, đau đến ứa nước mắt.
「Đ-Đau quá… cậu làm gì vậy」
「Thì là, trả đũa. …Tại Kazuma khen cái cô tai mèo kia hơn tớ」
「Hả? A-Anh có làm thế đâu」
「Có mà. …Lúc đầu, khi tớ cho cậu xem tranh. Cậu nói tranh của người đó trông giống galge hơn tranh của tớ. …Rằng tranh của cô ta tốt hơn」
Ruri cố tình phồng má lên, lườm nhẹ Kazuma.
「Kh-Không… đúng là anh có nói vậy…」
Nhưng đó chỉ là một ý kiến chung chung, cậu hoàn toàn không có ý định so sánh Ruri với Meer. Cậu không ngờ Ruri lại hiểu theo cách đó, cũng không ngờ cô bé lại để tâm đến một chuyện cỏn con như vậy mà trở nên gay gắt đến thế.
「Cậu… vì một lý do trẻ con như vậy mà…」
「Aー! Tệ quá! Cậu đã hứa là không cười mà!」
「Không, nhưng mà… anh với Honoka đã lo là cậu đang cố ép mình quá đấy? Thế mà cậu lại…」
「Ch-Chuyện đó thì tớ xin lỗi! Nh-Nhưng, nói cho cùng, cũng tại Kazuma để người đó làm chuyện bậy bạ!!」
「Đã bảo là không có chuyện đó!! Đừng có nói kiểu đó nữa!!」
Cảm thấy mệt mỏi, Kazuma bám vào thanh chắn ở ngoài để đứng dậy.
「…Nhưng, anh xin lỗi」
「Hả…?」
「Vì đã phủ nhận thiết kế nhân vật của cậu, rồi so sánh với Meer-san nữa. Dù đó là bức tranh mà cậu đã phải suy nghĩ và dốc sức vẽ ra」
「Chuyện đó… nhưng mà, cũng đành chịu thôi. Tại tranh của tớ không giống eroge là thật mà…」
「Đâu có──thì, cũng có thể là vậy. Nhưng mà, dù không giống eroge, anh vẫn nghĩ bức tranh đó của cậu rất dễ thương và đẹp đó chứ?」
Như bị bất ngờ, Ruri chớp mắt một cái.
「Ể? C-Cái gì vậy… nhưng, lúc đó, cậu đâu có nói một lời nào như vậy…」
「À, lúc đó anh cũng bị định kiến『eroge là phải như thế này』ám ảnh… Nhưng nghĩ lại thì, điểm hay của『doujin』là được làm những gì mình thích theo cách mình thích. Đâu cần phải gò ép mình làm gì」
Và, vì bị trói buộc bởi định kiến đó, cậu đã quên mất một điều quan trọng.
Vì vậy, Kazuma nói lại một lần nữa. Điều mà lúc đó, cậu phải nói với Ruri.
「Cho nên, cậu cũng đừng cố chấp nữa. Ruri là Ruri, cô ta là cô ta. Cậu cứ vẽ những gì mình muốn vẽ, theo cách mà cậu muốn là được rồi」
「Nh-Nhưng, nếu làm vậy mà thua thì còn ý nghĩa gì nữa…!」
「Đừng có tự quyết định như vậy. Đúng là, nếu nói về lợi thế hay bất lợi thì có thể là bất lợi… nhưng mà, tranh trong eroge──game doujin có rất nhiều loại, từ moe cho đến không phải moe. Với những người sành sỏi, có khá nhiều người lại thích những nét vẽ『khác với xu hướng thị trường』đấy?」
「Th-Thật vậy à…?」
「Thật mà. Một chuyên gia eroge đang nói đó, cứ tin đi」
Kazuma ưỡn ngực ra, Ruri liền bật cười「phụt」một tiếng. Một nụ cười vừa có chút bất lực, lại vừa rạng rỡ.
「Ê, gì vậy trời… thế thì, chẳng phải tớ giống như một con ngốc đã phải đặc huấn vô ích sao」
「Không, thực tế là vậy mà… Trưởng CLB mà biết chắc sẽ cười khẩy cho xem」
「Đ-Đâu cần phải nói thẳng ra như vậy! Nói cho cùng, cũng tại Kazuma cứ chê này chê nọ!!」
「N-Này! Đừng có đánh, nguy hiểm lắm! Đây là trên băng đó!?」
Trong khi Kazuma thở dài, Ruri đấm thùm thụp vào vai cậu. Dù không đau, nhưng vì chỗ đứng không vững, Kazuma vội vàng bám chặt vào thanh chắn.
──Và rồi.
「…À, xin lỗi người ở đó một chút. Đang làm gì với cái ống nhòm đó vậy?」
「Ể…? Kh-Không phải! Tôi tuyệt đối không phải người đáng ngờ đâu ạ…!」
「Này, người không đáng ngờ không ăn mặc như vậy đâu nhé. Tạm thời tháo kính râm ra đi. Cả khẩu trang nữa」
「C-Cái này không tháo ra được ạ…! T-Tôi đang bị cúm, sẽ lây cho người khác mất…!」
…Không hiểu sao. Một giọng nói vô cùng quen thuộc, cùng với những lời thoại mang đến một điềm báo cực kỳ xấu, vang lên bên tai Kazuma.
Cậu từ từ quay đầu lại. Bên ngoài sân băng, ẩn mình sau một cây cột, một nhân vật ăn mặc đáng ngờ hết sức đang bị nhân viên an ninh chất vấn.
Dù không thể nhìn rõ mặt vì kính râm và khẩu trang, nhưng mái tóc đen óng ả lấp ló dưới mũ, thật đáng tiếc, nhìn thế nào cũng là.
「…………K-Kazuma. Này… kia có phải là… rốt cuộc là…」
Ruri dường như cũng đã nhận ra. Cô bé khều vai cậu từ phía sau như cầu cứu, nhưng Kazuma không thể quay lại.
Trong lúc đó.
「À, ừm… xin thất lễ ạ!」
「A! Này, đứng lại!」
Có lẽ không chịu nổi sự tra hỏi nữa, nhân vật đeo khẩu trang đã tìm cách bỏ trốn. Nhân viên an ninh vội vàng đuổi theo. Nhóm Kazuma cũng hoảng hốt.
「Ch-Chết rồi! Chúng ta cũng đi thôi Kazuma! Cứ thế này Misaki-san sẽ bị bắt mất!」
「Cái không, bị mắng thì có thể chứ làm gì đến mức bị bắt―― Này!? Khoan, đừng có kéo, nguy hiểm――!!」
Thế nhưng, lời can ngăn đã muộn mất một bước.
Trong cơn bối rối, Ruri quên mất rằng cả hai đang ở trên sân băng, cô kéo Kazuma rồi định chạy đi―― và hiển nhiên là mất thăng bằng. Bị nắm chặt tay, Kazuma tất nhiên cũng bị vạ lây.
「Phệ!? Á, áわわわわ……!?」
「Khoan, chờ, oái ái ái ái ái!?」
Kết quả là, cả hai vung vẩy tay chân, cùng nhau trượt dài trên sân băng, và cuối cùng ngã đè lên nhau lộn xộn.
Trên mặt băng cứng. Tệ hơn nữa là Kazuma ngã sấp mặt, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một cơn đau điếng người và một cú va chạm trời giáng―― thế nhưng trước đó, một thứ gì đó mềm mại đã đỡ lấy mặt cậu.
Hay nói đúng hơn.
Thẳng thắn mà nói―― là bộ ngực.
「…………Phệ?」
Trong tư thế mặt úp vào khe ngực và người cứng đờ, Kazuma nghe thấy tiếng Ruri.
Giọng nói ấy chậm rãi chuyển từ ngỡ ngàng, sang xấu hổ, rồi cuối cùng là giận dữ――.
「Ka―― Kazuma là đồ ngốc!!」
◆◆◆
「Tớ xin lỗi, Kazuma-kun…… lại còn nói dối là bị cảm nữa. Rồi còn gây ra bao nhiêu là phiền phức……」
「Không đâu, bọn tớ bị ngã là do tự làm tự chịu mà…… Tớ hiểu là vì Honoka lo cho Ruri nên mới đứng nhìn thôi.」
Tại khu ẩm thực ngoài trời liền kề với sân trượt băng. Cùng nhau ngồi xuống một chiếc ghế trống, Kazuma bật một nụ cười gượng gạo.
Sau vụ ngã nhào ầm ĩ lúc nãy. Vì làm ồn quá mức, Kazuma và Ruri đã bị nhân viên đưa vào hậu trường và bị khiển trách vì làm phiền các khách hàng khác.
Ở đó cũng có cả Honoka, người đáng lẽ đã bỏ chạy lúc nãy (dường như cô ấy đã bị bảo vệ bắt lại), và cả ba đã tạm thời hội ngộ.
Sau đó, Ruri nói 「Tớ đi trượt thêm một chút nữa nhé」 rồi quay lại sân băng, còn Kazuma thì đến khu ẩm thực này để nói chuyện với Honoka.
「Đã đến đây rồi, Honoka có muốn ăn gì không?」
「Ể? Nhưng mà…… không cần quay lại chỗ Shinomiya-san sao?」
「Ừm. Nhờ có Honoka mà tớ đã nói chuyện rõ ràng được với Ruri rồi…… Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nên từ giờ tớ sẽ ở cùng Honoka.」
Cũng như Honoka đã để ý đến Ruri mà tạo không gian riêng cho hai người họ, cậu nghĩ việc Ruri rời đi lúc này cũng là để ý đến cậu và Honoka. Nếu vậy thì bây giờ, cậu sẽ nhận lấy lòng tốt đó.
「……Cảm ơn cậu, Kazuma-kun. Ờ, ờm…… vậy thì」
Nhanh chóng đứng dậy, Honoka hăm hở đi đến quầy đồ ăn. Và sau khi xem một lượt tất cả những món được bán, cô gọi một đống đồ rồi trở về chỗ với vẻ mặt hớn hở.
「Ngon không?」
Vừa nhai miếng xúc xích, Honoka vừa gật đầu 「gật gật」. Cứ thế, cậu ngồi yên ngắm nhìn dáng vẻ phồng má trông đầy hạnh phúc của cô ấy, cảm thấy lòng mình được xoa dịu.
── Bỗng. Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua khiến Kazuma bất giác rùng mình. Honoka nhận ra, cô cầm chiếc bánh bao trên tay và nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
「Kazuma-kun, có sao không? Nếu lạnh thì mình vào chỗ ngồi bên trong nhé?」
「Không sao đâu…… Mà Honoka không thấy lạnh à?」
Dù đã mặc áo khoác, nhưng có lẽ do nơi này nhiều gió nên cậu cảm thấy lạnh hơn hẳn so với trong thành phố. Lúc trượt băng thì vì vận động nên không để ý, nhưng cứ ngồi yên thế này, thỉnh thoảng cơ thể lại run lên.
「Tớ thì không sao, nhưng…… mà thôi, mình di chuyển đi. Đợi tớ chút, ăn xong cái này là―― Hả!」
Bỗng nhiên. Honoka, người đang định ngoạm hết cái bánh bao chỉ bằng một miếng, đột nhiên dừng lại như vừa nhận ra điều gì đó, mắt nhìn vào khoảng không.
「Honoka?」
「Đợi đã, Kazuma-kun! Thôi, đừng vào trong nữa…… tớ, tớ có cách để làm ấm lên rồi!」
「Cách á……?」
Honoka hăng hái nói, mặt hơi ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc, Kazuma có một dự cảm không lành. Bởi vì, những lúc Honoka nói thế này, thì thường là――.
「Vậ, vậy thì, để Kazuma-kun không bị cảm, phải nhanh lên mới được……!」
「K, khoan đã…… Honoka, đợi một chút! Ít nhất cũng phải nói cậu định làm gì đã chứ――」
Bất chấp lời ngăn cản của Kazuma, Honoka đứng dậy với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đi đến quầy hàng, rồi thoắt một cái đã ngồi xuống ngay cạnh cậu.
Và rồi, cô nắm lấy bàn tay của Kazuma đang luống cuống―― kéo cổ áo mình ra, rồi nhét tay cậu vào trong với một tiếng 「phụt!」.
「――!?」
Hơi ấm từ cơ thể người, cảm giác nóng rẫy đối với bàn tay lạnh cóng. Và rồi, cái cảm giác mềm mại vô cùng đang bao trọn lấy lòng bàn tay từ mọi phía khiến đầu óc cậu hỗn loạn.
「Th, thế nào, Kazuma-kun……? Có ấm không……?」
「Ấ-ấ-ấ, ấm thì đúng là ấm thật nhưng!? N-nhưng cái này thì hơi…… mà tại sao chứ!?」
「Bởi vì…… l-lúc lạnh, thì sưởi ấm cho nhau là, là chuyện đương nhiên mà……」
Vừa nói, Honoka vừa dùng tay 「ấn chặt」 tay của Kazuma từ bên ngoài lớp áo. Hơi ấm và sự mềm mại bị ép chặt vào hơn nữa. Đến nước này thì đã vượt qua cả ấm mà thành nóng rồi. Vì quá phấn khích.
「Kh-khoan đã Honoka! V-việc này mà làm ở nơi thế này thì không ổn đâu! Lát nữa Ruri quay lại sẽ lại bị mắng là『không lành mạnh』――」
「……Ai quay lại cơ?」
Ngay khoảnh khắc Kazuma vừa dứt lời, một cái bóng 「lù lù……」 đổ xuống mặt cậu.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, và ở đó là hình ảnh của một con quỷ Dạ Xoa mang tên bạn thuở nhỏ, đang khoanh tay đứng nhìn với cặp lông mày xếch ngược.
「K-không phải đâu Ruri! Nghe tớ giải thích đã! Bọn tớ không hề có ý đồ đen tối nào cả!!」
「Đ-đúng vậy đó Shinomiya-san! Đây là một hành động cứu mạng để bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh mà thôi……!」
「Hai người, tách nhau ra rồi quỳ ngay tại chỗ.」
Bị ra lệnh một cách không thể chối cãi, Kazuma và Honoka ngậm miệng cúi đầu.
Bài thuyết giáo của Ruri sau đó tiếp tục một cách triền miên cho đến tận giờ sân băng đóng cửa…….
「Thiệt tình, không thể tin nổi Kazuma luôn đó! Tớ đã nghĩ hôm nay cậu có hơi đáng tin cậy hơn một chút, vậy mà! Đã vậy người ta còn đang định cố gắng vẽ lại hình minh họa nữa chứ!」
「Tớ không còn mặt mũi nào nữa……」
「Tớ xin lỗi, Shinomiya-san……」
Sau khi rời khỏi sân trượt băng, Kazuma và Honoka lủi thủi đi theo sau Ruri.
Ruri đi phía trước, vừa bĩu môi vừa liếc nhìn hai người qua vai.
「……Thiệt tình. Tại hai người cứ làm mấy chuyện kỳ quặc nên tớ lỡ mất thời điểm để nói luôn.」
「「Hả?」」
Kazuma và Honoka đồng thời ngẩng mặt lên.
Trước mặt cả hai, Ruri mở cuốn sổ phác thảo ra.
Trên đó là một bức vẽ phác bằng bút chì kim hình một cô gái. Nhìn thấy nó, Kazuma tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là bức vẽ nữ chính mà Ruri đã từng vẽ xong và bị Suzuka chê. Tuy thiết kế vẫn như cũ, nhưng nét vẽ đã có chút thay đổi, gần gũi hơn với phong cách vẽ quen thuộc trong các game eroge.
「Ruri, cái này……」
「Thế nào, tớ mà làm thì cũng được đến mức này đấy.」
Trước sự ngạc nhiên của Kazuma, Ruri tinh nghịch nháy mắt.
「Cho đến giờ, không hiểu sao tớ cứ có cảm giác là dù vẽ cái gì cũng『thế này thì không được』, vẽ đi vẽ lại mà vẫn không ưng ý…… Nhưng mà hôm nay, Kazuma đã nói với tớ. Rằng tớ cứ làm theo cách của mình là được. Thế là được rồi đúng không?」
Ôm cuốn sổ phác thảo, Ruri mỉm cười toe toét.
Giữa khung cảnh đêm, nụ cười ấy trông còn rực rỡ hơn cả ánh đèn đường. Hệt như một cảnh trong game eroge vậy, Kazuma đã nghĩ thế.
──Tiến độ làm game của CLB Subculture hiện tại: 5%, tiến thêm một bước.