萌 Hương の Sơ trải nghiệm: Làm mới
「Ta da~! Sao hả? Thiết kế nhân vật vẽ lại đó! Thế này thì ổn thỏa rồi chứ?」
「「Ooooh~」」
Ruri giơ cao cuốn phác thảo bằng cả hai tay, nở một nụ cười rạng rỡ. Mặt khác, Kazuma và Honoka, người được cho xem bức vẽ, đồng loạt thốt lên những tiếng cảm thán.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Ruri và cả hai người (Honoka cũng chen ngang từ giữa chừng) đi trượt băng.
Bức vẽ mà Ruri mang đến hôm nay có độ hoàn thiện cao hơn nhiều so với bức mà cậu ấy cho tôi xem trên đường về từ sân trượt băng. Giữ lại bầu không khí ban đầu của bức vẽ, đồng thời chú trọng đến sự "moe" đặc trưng của game gal, Kazuma không ngớt lời khen ngợi.
「Tuyệt vời! Thế này là hoàn hảo rồi! Giỏi lắm Ruri!!」
「Đương nhiên rồi! Tớ mà đã làm thì cái gì chả xong! Với lại, Misaki-san cũng đã giúp tớ luyện tập nữa mà」
Vừa nói 「Cảm ơn bạn!」, Ruri vừa ôm chầm lấy Honoka. Một màn bách hợp đột ngột.
「...Kazuma-kun? Sao thế? Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tớ vậy?」
「A...à! K, không phải thế mà! Hay là chúng ta nói về game đi! Thiết kế nhân vật xong rồi, giờ chúng ta cũng nên bàn về cốt truyện chứ nhỉ!」
Dù nói vậy, người phụ trách cốt truyện chính không phải là học sinh cấp ba, nên vẫn chưa đến phòng câu lạc bộ.
「Honoka. Suzuka-chan nói hôm nay sẽ đến vào khoảng mấy giờ?」
Ban đầu, việc muốn nói chuyện với cả Suzuka cũng là điều mà cậu đã bàn với Honoka, và cậu đã nhờ Honoka bảo Suzuka liên lạc với mình vào hôm nay.
Tuy nhiên, trước câu hỏi của Kazuma, Honoka áy náy lắc đầu.
「Xin lỗi. Suzuka cũng nói là sẽ đến...nhưng vừa nãy em ấy có nhắn là 'vì không khỏe nên em ấy sẽ về nhà'」
「Hả? Vậy à...ừm, nếu không khỏe thì đành chịu thôi」
Thật ra mà nói, tình hình hiện tại không mấy dư dả, nhưng nếu bắt em ấy làm việc quá sức thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển. Dù sao thì đây cũng chỉ là một trò 'game doujin', việc chúng ta có thể tận hưởng nó là quan trọng nhất, điều này mình cũng vừa mới xác nhận với Ruri rồi.
「Nhưng, ít nhất mình cũng muốn xác nhận tiến độ...Honoka, cậu có nghe gì không?」
「Hôm qua tớ nghe nói là đã hoàn thành được khoảng bảy phần rồi」
「Ồ, nếu vậy thì cũng yên tâm phần nào. Honoka, cậu đã được đọc thử chưa?」
「Chưa ạ. Vì vậy tớ hoàn toàn không biết gì về nội dung cả」
「A, vậy à...hả? Hoàn toàn?」
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên má Kazuma.
「Ể, v, vậy thì, cậu cũng đã thấy qua một chút rồi chứ? Dù không đọc được, nhưng cũng đã lén nhìn thấy lúc em ấy viết chẳng hạn...?」
「Không ạ. Em ấy nói là 'sẽ xấu hổ nếu bị nhìn thấy', nên trong lúc viết em ấy không cho ai vào phòng cả」
「Ừm...nhưng, nếu là Suzuka-chan thì chỉ cần viết được một chút thôi là em ấy sẽ khoe ngay mà...?」
「Có vẻ không phải vậy. Lần này đặc biệt, em ấy muốn giữ bí mật đến cùng. Em ấy nói 'Hãy chờ đến khi hoàn thành nhé!', và không hề hé lộ một chút nào về nội dung cả」
「H, hả... Ra là vậy... Thật mong chờ quá đi...」
Cảm nhận được mùi vị của một "flag", cậu bất giác im lặng.
...Không, suy nghĩ tiêu cực thì không tốt. Tốc độ viết của Suzuka đã được chứng minh trong sự kiện lễ hội văn hóa rồi mà. Chắc chắn, chắc chắn sẽ ổn thôi.
「Ế? Vậy hôm nay giải tán luôn hả? Tớ hết việc để làm rồi?」
「Không, thì cứ tạm thời vẽ立ち絵 đi, dù không có cốt truyện thì cậu cũng có thể vẽ được phần nào mà, tạm thời cứ nhờ Ruri làm cái đó đi...」
Tuy nhiên, việc đó cũng có giới hạn. Dù là trạng thái chưa hoàn thành cũng được, cậu vẫn muốn Suzuka đưa cho mình xem phần cốt truyện đã viết càng sớm càng tốt.
...Đúng vậy, chỉ cần phần đã viết thôi cũng được.
「Ừm...nếu vậy, hôm nay tớ về luôn nha. Bị nhìn thấy lúc vẽ thì tớ ngại lắm」
「Vậy hả? Hay là, bọn tớ chuyển chỗ khác nhé?」
「Ehh, thôi, tớ không phải là không vẽ được ở chỗ khác. Vậy nha, tạm biệt hai người」
Nói rồi, Ruri vẫy tay nhẹ nhàng rồi rời đi.
...Mặc dù vậy, Kazuma và những người còn lại cũng không có việc gì cần phải làm ở đây cả.
「Hôm nay chúng ta cũng nên về thôi nhỉ. Nếu ngày mai Suzuka có vẻ khỏe hơn, tớ sẽ liên lạc lại với em ấy」
「Ừ, nhờ cậu nhé. Vậy, đi thôi」
「Vâng...ưm」
Honoka vừa đứng dậy đã bất ngờ nhíu mày.
「Honoka?」
Khi Kazuma lên tiếng, Honoka đáp "Tớ không sao" và duỗi người nhẹ nhàng.
「Gần đây, tớ nghĩ rằng mình nên xem các trang web và SNS của các circle để tham khảo cho việc làm game...nhưng có lẽ vì thời gian tớ ngồi trước máy tính quá lâu, nên cơ thể tớ hay bị đau nhức」
「À. Nhìn màn hình lâu thì vai cũng sẽ mỏi mà. Chị tớ cũng hay than phiền」
Nhờ đó, Kazuma thường xuyên bị chị gái mè nheo 「Kazu-chan~, xoa vai cho chị đi~」... và cậu chợt nghĩ đến đó.
「Honoka. Nếu cậu không ngại thì tớ có thể massage ch--à, xin lỗi, không có gì!」
Cậu suýt chút nữa đã nói bằng giọng điệu quen thuộc với chị gái, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu cảm thấy có vấn đề nếu tự ý chạm vào một cô gái cùng tuổi, và vội vàng sửa lại.
Nhưng, Honoka dường như đã nghe rõ ràng từ "massage" mà Kazuma vừa nói. Cô ấy không hề nghi ngờ cậu có ý đồ đen tối, mà tò mò hỏi lại 「Massage?」.
「Kazuma-kun, cậu có thể làm được việc đó sao?」
「Không, tớ không thể làm chuyên nghiệp...nhưng, xoa vai thì tớ làm được」
Ít nhất thì theo lời của Kazuma thì, kỹ năng xoa vai của Kazuma là "giỏi". Tuy nhiên, gần đây cậu chưa từng xoa vai cho ai ngoài chị gái, nên cậu không biết thực tế thế nào.
「Nếu vậy thì...tớ có thể nhờ cậu một chút được không?」
Sau khi suy nghĩ một lát, Honoka mới lên tiếng. 「Tớ hiểu rồi. Cứ giao cho tớ」, Kazuma đặt chiếc cặp đang cầm xuống.
「Vậy, cậu ngồi xuống đó đi. Tớ sẽ cẩn thận điều chỉnh lực, nếu đau thì cậu cứ nói nhé--」
「À, khoan đã. Chỗ tớ muốn được xoa bóp, không phải là vai mà là eo. Vì vậy, tớ nghĩ rằng sẽ khó làm nếu ngồi」
「À, ra vậy, eo à...──────Eo!?」
Cái gì cơ, chuyện này cậu không hề biết.
Trong khi Kazuma đang bối rối, Honoka đặt tay lên chiếc bàn gần đó và cúi người xuống.
「Thế này thì, được chứ? Xin lỗi, thật ra nằm xuống thì sẽ dễ hơn, nhưng ở đây thì khó quá...」
「K, không, k, không sao đâu không sao đâu không sao đâu...」
Đối diện với Honoka đang hoàn toàn sẵn sàng được xoa bóp eo, Kazuma trong lòng vô cùng bối rối.
Như vậy có ổn không? Nếu là vai thì còn chấp nhận được, nhưng eo thì...nếu xét về độ "out" thì có lẽ là "out" quá rồi.
Tuy nhiên, nếu Honoka vẫn bình tĩnh mà Kazuma lại từ chối ở đây, thì chẳng khác nào tự thú rằng mình đang suy nghĩ đen tối cả. Cậu cảm thấy như vậy còn "out" hơn nữa. Xét về mặt phẩm giá của bạn trai thì...
「V, vậy thì...tớ, tớ thử xem sao...」
Không sao, chỉ cần chạm nhẹ vào eo thôi, như lúc khiêu vũ vậy, không có vấn đề gì cả...Vừa tự nhủ với bản thân như vậy, cậu vừa từ từ đưa tay ra.
Vòng eo của Honoka thon thả, nhưng không hề gầy guộc, khi tay chạm vào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại nữ tính.
Không giống như sự mềm mại dễ nhận thấy như ở ngực, mông hay đùi, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Tim đập thình thịch trước trải nghiệm mới lạ, Kazuma rụt rè dồn lực vào đầu ngón tay.
Đột nhiên.
「Ưm...!」
Một tiếng rên gợi cảm không thể coi là massage đơn thuần thoát ra, khiến toàn thân Kazuma cứng đờ.
「A...Kazuma-kun...lúc nãy, cái đó, thích quá...」
「V, VÂNG Ạ...」
「Thật đó, tuyệt quá...a, chỗ đó, làm lại lần nữa đi...ah, aah...!」
Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế này. Đầu óc như tan chảy vì nóng, cậu không còn biết đâu là ảo tưởng, đâu là thực tế nữa. Chỉ có các ngón tay là không thuộc về cậu mà thôi, chúng cứ ngọ nguậy không ngừng, xoa bóp eo Honoka một cách cần mẫn.
Cứ thế này thì, lý trí sẽ thoái hóa đến mức không thể tiến hóa ngược trở lại từ loài vượn mất...Một mối nguy chợt lóe lên trong đầu cậu.
「Phù...cảm ơn cậu, Kazuma-kun. Tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi」
「K, không có gì đâu cậu đừng khách sáo! Giúp được cậu là tớ vui rồi! Thật sự đó!」
「Kazuma-kun? Cậu không sao chứ? Sao tớ thấy cậu đổ mồ hôi nhiều vậy?」
「K, không có gì đâu!? H, hay là! Chúng ta đi về thôi nào!」
Vừa lau mồ hôi không ngừng chảy, cậu vừa gần như cưỡng ép cầm lấy cặp.
Honoka nhìn Kazuma như vậy với vẻ mặt khó hiểu, nhưng cô ấy không hỏi thêm gì, và cũng cầm lấy cặp của mình.
...Nhưng mà.
「A...!」
「E!? C, có chuyện gì vậy, Honoka...?」
Ngay khi vừa định bước ra khỏi lớp học, Honoka đã kêu lên một tiếng hoảng hốt và dừng lại. Một biểu cảm đau khổ như thể đang tự trách bản thân 「Sao mình lại không nhận ra điều quan trọng như vậy」.
Tuy nhiên, biểu cảm đó nhanh chóng thay đổi thành một biểu cảm凛然 đầy quyết tâm.
Nắm chặt lấy tay Kazuma, Honoka có vẻ vội vã mở lời.
「À, ừm Kazuma-kun! T, thật ra tớ còn có một chỗ muốn cậu massage hơn cả eo nữa...!」
「E...? E, chỗ nào? Chẳng lẽ là vai...?」
「C, cái đó thì...」
Moe moe moe, cô ấy ngượng ngùng cúi mặt xuống một lúc, rồi cuối cùng, Honoka nói như thể đã hạ quyết tâm.
「T, thật ra vì tớ hay phải ngồi nhiều, nên tớ nghĩ rằng mông của tớ cũng hơi, bị cứng lại...vì vậy, nếu được thì tớ muốn Kazuma-kun--」
「Em xin từ chối ạ!!」
◆◆◆
Cuối cùng, không lâu sau đó, câu lạc bộ cũng giải tán.
Nếu là bình thường thì cậu sẽ về nhà cùng Honoka, nhưng hôm nay Honoka có việc bận cần phải đến một nơi khác.
Vì vậy, Kazuma, người trở nên cô đơn, quyết định ghé qua Akiba rồi mới về nhà sau một thời gian dài.
Vì còn mặc đồng phục nên cậu không thể mua eroge, nhưng cậu đã mua vài cuốn manga và light novel mới ra rồi rời khỏi cửa hàng.
Cậu không nghĩ rằng mình đã ở lại đó lâu như vậy, nhưng không biết từ bao giờ, bên ngoài trời đã tối hơn cậu nghĩ.
(Không ổn rồi...mình phải nhanh chóng về nhà thôi)
Vội vã, Kazuma bước về phía nhà ga--ngay lúc đó, cậu đã va mạnh vào một người đang đi bộ từ bên cạnh.
「A! Xin lỗi!」
「Không, chính tôi mới là người phải xin lỗi--」
Vừa xin lỗi vừa quay lại, Kazuma nhìn mặt đối phương. Người kia cũng ngước nhìn mặt Kazuma.
「Ơ Suzuka-chan!? Ủa, sao em lại ở đây!? Chẳng phải em nói là không khỏe sao--」
「Nhầm người rồi xin chào tạm biệt!!」
「A, ch--!?」
Không để Kazuma nói hết câu, Suzuka (giả) đã chạy vụt đi với tốc độ như chạy trốn. Kazuma vội vàng đuổi theo.
...Nhưng, không chạy được bao xa thì Suzuka vướng chân và ngã sấp mặt xuống đất một cách ngoạn mục.
「Uwa, lại ngã sấp mặt nữa rồi...Có sao không? Suzuka-chan」
「Ưeehh...đ, đau quá...」
Suzuka vừa ôm mũi vừa rơm rớm nước mắt.
「...mà dù gì thì em vẫn là Suzuka-chan nhỉ」
「Há!? C, chết rồi...chẳng lẽ anh trai, gài bẫy em!?」
「Không, anh biết từ trước khi đuổi kịp em rồi. Hơn nữa, em có đứng dậy được không?」
「A, vâng...xin lỗi」
Khi Kazuma chìa tay ra, Suzuka ngoan ngoãn nắm lấy tay cậu.
Nắm chặt lại bàn tay đang siết chặt mình, trước tiên cậu giúp em ấy đứng dậy--sau đó, Kazuma nắm chặt lại tay Suzuka.
「Được rồi, bắt được em rồi. Vậy trước mắt, chúng ta vào quán ăn gia đình đằng kia đi. Anh sẽ nghe em giải thích mọi chuyện bên trong」
「Haaaa!? L, lại nữa sao...?」
Kazuma kéo Suzuka đang kinh ngạc vào quán ăn gia đình qua cánh cửa tự động.
「Được rồi. Giờ thì chúng ta bắt đầu thẩm vấn nhé」
「Im! Tôi có quyền im lặng! Hoặc là cho tôi gặp luật sư!!」
Sau khi gọi đồ uống ở quầy đồ uống tự chọn, Kazuma và Suzuka ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn.
Nhân tiện, Suzuka cũng gọi luôn cả món tráng miệng vì em ấy đói bụng. Đúng là có những nghi phạm tùy hứng như vậy.
「...Trước mắt anh cứ hỏi em, chuyện em không khỏe chỉ là giả vờ thôi đúng không?」
「Vâng...em xin lỗi...」
Khi cậu hỏi thẳng, Suzuka cúi đầu một cách ngoan ngoãn hơn cậu nghĩ.
「Em xin lỗi! Em xin lỗi nên xin chị đừng mách chuyện này cho chị em nhé! Em xin chị cứ làm gì em cũng được!」
「...chịu thua em luôn. Nhưng, nếu lần sau em còn nói dối Honoka, anh sẽ không che chở cho em đâu đấy」
「Đúng là anh trai có khác!! Lòng dạ thật rộng lượng!! Quả không hổ là người đã chiếm được trái tim của chị em!! Tuyệt vời anh hai!!」
Vừa nãy còn đang ra sức lạy lục thì nay thay đổi 180 độ. Nghe Kazuma trả lời xong, Suzuka reo lên 『Yay!』. Thật là thực dụng.
「Nhưng, tại sao em lại nói dối để trốn tránh như vậy? Bộ em muốn đi chơi lắm hả?」
「Há!? Ơ, ừm...chuyện đó thì...em phải nói sao đây...」
Nhìn Suzuka đang lảng tránh ánh mắt một cách rõ ràng, 'dự cảm tồi tệ' mà cậu đã ôm ấp trong phòng câu lạc bộ ban nãy, lại một lần nữa lướt qua tâm trí cậu.
「.........Chẳng lẽ nào Suzuka-chan. Đến nước này rồi, em định bảo với anh là em hoàn toàn chưa viết gì cả, chuyện đó không có chứ?」
「................T, Tehepero...?」
Không dám nhìn thẳng vào mắt Kazuma, Suzuka vừa nói vừa đổ mồ hôi như tắm. Kazuma không khỏi hét lên 「Đùa hả!?」.
「Anh đã nghĩ là "có lẽ" rồi mà quả nhiên đúng là như vậy!! Nếu vậy thì em phải nói thật với anh chứ!! Cái gì mà "đã viết được khoảng bảy phần" chứ!!」
「X, xin lỗi ạ! Chuyện đó thật sự là lỗi của em ạ!! Nhưng xin anh hãy nghe em giải thích! Chuyện này có nguyên nhân sâu xa ạ! Thật ra em...em, đang bị bí ý tưởng ạ!」
...Tóm tắt câu chuyện mà Suzuka vừa khóc vừa kể như sau:
Ban đầu, khi nghe Kazuma và những người khác nói về game doujin, Suzuka đã rất hào hứng.
Em ấy lại có thể cùng chị gái tạo ra những kỷ niệm vui vẻ như hồi lễ hội văn hóa. Honoka đã lên kế hoạch--em ấy có thể dùng đôi tay của mình để tạo ra thế giới mà chị gái hằng mơ ước.
Nhưng. Đến khi bắt tay vào viết thì, một chữ cũng không nảy ra được.
Không những thế, em ấy hoàn toàn không biết nên viết một câu chuyện như thế nào. Em ấy đã tham gia các hoạt động sáng tác cũng khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em ấy gặp phải chuyện như vậy.
Và, trạng thái không thể viết được vẫn tiếp tục cho đến tận bây giờ. Em ấy cũng không thể thổ lộ với Honoka, và hôm nay, em ấy đã nói dối là 'không khỏe' để đánh trống lảng.
「Ể!? Vậy là em thật sự chưa viết được gì luôn hả!? Một chút cũng không!?」
「Em xin lỗi ẠAAAAAAA!」
Vừa khóc mếu máo, Suzuka vừa gục mặt xuống bàn một cách mạnh bạo. Chẳng khác gì đang dập đầu.
「E, em đã nghĩ là mình phải nói ra! Nhưng, nếu em nói ra thì nhất định em sẽ bị chị mắng...!」
「...Nhưng nếu em không nói thì em sẽ bị mắng nhiều hơn đấy?」
「Vâng.........」
Với khuôn mặt như thể ngày tận thế, Suzuka húp sùm sụp ly nước cam.
「...Em cũng đã thử đủ mọi cách để giải tỏa bí ý tưởng trên mạng rồi. Em nghĩ rằng nếu em làm xong trước hạn cuối thì em sẽ được chị và anh trai tha thứ...nhưng mà...」
「...không được à?」
Khi cậu hỏi, Suzuka gật đầu.
Sau đó, em ấy thận trọng nhìn trộm mặt Kazuma.
「A, anh giận em ạ...?」
「Không, à thì...anh chỉ nghĩ là "lẽ ra em nên nói thật từ đầu thì hơn"...Nhưng, nếu nói là giận thì không hẳn, mà là lo lắng nhiều hơn. Suy cho cùng thì, em vẫn chưa hết bí ý tưởng đúng không?」
「Đúng zậy đoạ OOOOỌỌỌỌỌ!」
Suzuka gục mặt xuống bàn, rồi duỗi tay ra nắm lấy tay áo Kazuma.
Và, em ấy ngẩng mặt lên một cách nhanh chóng.
「Xin anh! Đừng nói với chị em và hãy giúp em! Nhân danh người em gái tương lai!!」
「Ehhhー...」
Chà, cậu đã nghĩ là chuyện này sẽ xảy ra rồi mà.
...Vì vậy.
「Em xin phép làm phiền Ạ~!」
「Ừ ừ, làm phiền đi」
Ngày hôm sau sau khi Kazuma gặp Suzuka ở Akiba. Sau khi tan học, Kazuma đã mời Suzuka đến nhà mình.
Chuyện là, sau khi cậu đem chuyện bí ý tưởng của Suzuka kể với chị gái (nghề nghiệp: tác giả light novel●mỹ nữ văn khố),
『Ừm~ Chuyện này khó nói quá ha~. Tại chị hổng có chắc "làm vậy sẽ ổn đâu!". Nhưng trước mắt em đọc mí quyển tiểu thuyết khác nhau nè~, rồi chơi game nè~, coi phim nè~, thu thập cảm hứng đồ hen~』
──nên cậu đã nhận được lời khuyên như vậy.
Sau khi kể cho Suzuka nghe, Suzuka đã nói 「Vậy thì trước mắt anh cho em mượn mấy quyển sách anh có đi」, và sự việc đã diễn biến thành thế này.
「...Nhân tiện, chuyện hôm nay em đến đây, Honoka có biết không?」
「Sao em có thể nói cho chị ấy biết chứ ạ! Nếu chị em biết là em đã giấu chuyện mình bị bí ý tưởng và lừa dối rằng em hoàn toàn chưa viết gì cả, thì em sẽ bị chị ấy gọi là "đứa em vô dụng" suốt đời mất!」
Suzuka ôm đầu và than thở 「Aaaa!」. Với Kazuma mà nói, cậu nghĩ rằng Honoka dù có giận thì cũng sẽ không ruồng bỏ Suzuka, nhưng vì Suzuka cần phải kiểm điểm lại bản thân, nên cậu quyết định cứ để em ấy khổ sở như vậy.
「Vậy, anh đi chuẩn bị bánh kẹo gì đó nhé. Suzuka-chan cứ lên phòng trước đi. Em cũng vào phòng anh rồi mà, biết đường đi chứ?」
「Dạー! Anh trai, hôm nay em thèm ăn đồ mặn hơn đồ ngọt! Khoai tây chiên chẳng hạn!」
Thật là một vị khách lắm điều.
Kazuma đuổi Suzuka hay ồn ào lên tầng hai, và cậu đi về phía nhà bếp.
Nhưng, khi cậu định bước vào thì cậu đã đụng phải một vị khách đến trước.
「A~ Kazu-chan~」
Người đang vẫy tay trước tủ đựng bánh kẹo là chị gái của cậu, Kazuha. Một tay chị đang cầm một túi khoai tây chiên vừa mới mở.
「Hả? Chị xong việc rồi à? Hôm nay em nghe chị nói là đến hạn chót mà...」
「Hông~ sắp xong rồi nê~n chị xuống đây nghỉ ngơi~. Mà nè~, chị nghe thấy tiếng nói chuyện đó, bạn em~ hả?」
「À...hồi hôm em có nói với chị rồi đó? Suzuka-chan, em gái Honoka đang buồn phiền vì bí ý tưởng đó. Em ấy đó」
Sau khi giải thích, Kazuha vừa gặm khoai tây chiên vừa gật gù 「À~」.
「Vậy hả~, em ấy đến nhà chơi đó hả~. Chị gái cũng mún~ nói chuyện với em ấy ghê~. Khi nào xong việc chị s~ẽ lên phòng em chơi có đ~ược không~?」
「À, cũng được thôi. Đúng rồi, nếu được thì chị có thể trực tiếp nghe em ấy nói và cho em ấy lời khuyên đó」
「Ư~m, đương nhiên là được~. Nếu là việc chị gái làm được~」
Có lẽ vì nghe chuyện của Suzuka nên chị ấy trở nên có hứng thú, Kazuha nói 「Vậy chị mau chóng làm cho xong việc đây~!」 rồi nhẹ nhàng quay trở lại phòng của mình. Vẫn ôm chặt túi khoai tây chiên trong lòng.
(......Chẳng lẽ chị định ăn hết một mình hả?)
Kazuma bất giác cảm thấy lo lắng cho tương lai của chị gái. Về mặt trao đổi chất hay bệnh tật liên quan đến lối sống.
(Oa~i, mình không có thời gian ngẩn người ra nữa. Mình phải nhanh chóng lên đó thôi)
Cậu không muốn để Suzuka phải chờ...nói đúng hơn, cậu cảm thấy nếu để em ấy một mình thì em ấy sẽ lại gây ra chuyện gì đó, nên Kazuma vội vàng chuẩn bị trà và bánh kẹo.
Thật tiếc là, khoai tây chiên đã hết vì Kazuha đã mang đi rồi, nên thay vào đó cậu quyết định cho em ấy ăn bánh gạo. Dù sao thì đây cũng là đồ mặn, coi như là đáp ứng yêu cầu của em ấy.
Đặt hai cái ly và một đĩa đầy ắp bánh gạo lên khay, cậu đi đến trước phòng mình.
「Suzuka-chaaーん. Cho anh xin lỗi nha, mở cửa hộ anh được khôngー?」
「──A! Cái giọng này là anh trai!! Đến đúng lúc quá!! Xin hãy cứu em!」
「Ể...? Có chuyện gì vậy?」
Đúng như dự đoán, Suzuka có vẻ đã sớm gây ra chuyện gì đó rồi. Có thể nói, em ấy là một người em gái (tạm thời) không làm người ta thất vọng.
「Em biết rồi, anh sẽ giúp em...Vì vậy trước tiên hãy mở cửa ra đi. Tay anh đang bận bưng khay」
「Em không mở được TT w TT! Hay nói đúng hơn là em không cử động đượcー!」
「Ehhh...?」
Cái con bé hậu đậu đó đang gây ra chuyện gì trong phòng người khác vậy chứ.
「Anh traai nhanh lên đi! A-a-anh traiiii!!」
「Anh biết rồi, anh biết rồi mà! Chờ một chút...!」
Trước tiên, cậu đặt khay xuống bên cạnh, rồi mở cửa ra.
Chỉ cần liếc nhìn vào trong phòng là cậu đã biết chuyện gì đã xảy ra.
...Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không hiểu 「tại sao lại thành ra thế này」.
「...Em đang làm cái gì vậy Suzuka-chan」
「Thì anh nhìn là biết rồi đó thôi! Em không ra được!」
Với tư thế chỉ có chân thò ra từ dưới gầm giường, Suzuka nói với giọng sắp khóc.
Có lẽ, em ấy đã định giấu gì đó, rồi chui đầu xuống gầm giường. May mà cậu đã đổi chỗ giấu trước, đề phòng trường hợp này xảy ra.
「Không, không ra được là sao...Em cứ từ từ chui ra là được mà? Giống như bò bằng cảng tay nhưng ngược lại」
「Thì tại cái đó...e, eo em bị mắc kẹt...」
Ngay cả Suzuka cũng cảm thấy xấu hổ khi nói điều đó. Em ấy ngượng ngùng ngọ nguậy cái mông lộ ra một cách vụng về.
「K, không phải đâu nha! Không phải là eo của em đặc biệt to hay là em mập đâu nha! Không phải đâu nha!!」
「A, anh biết rồi mà, đừng có đạp lung tung như vậy nguy hiểm lắm!」
Chuyện là, Suzuka đến thẳng đây sau khi tan học, nên em ấy đang mặc đồng phục--nói cách khác, là mặc váy. Nếu em ấy cử động chân quá nhiều thì gấu váy sẽ bị vén lên, và có vẻ như là cậu sẽ nhìn thấy lớp vải bên dưới.
...Hay đúng hơn, là hiện tại đã thấy một chút rồi. Không, thật ra chỉ là một chút thôi.
「Ưmmm...nhưng, bảo anh cứu em thì anh cũng không biết phải làm gì...C, cứu thương gọi được hẻm?」
「Để người ta thấy cảnh này thì còn nhục hơn á! Chẳng lẽ anh trai muốn em chết à!?」
「Đúng ha...」
Chà, nói một cách phổ biến, cậu sẽ phải kéo em ấy ra thôi. Nếu làm vậy mà vẫn không ra được, thì cậu thật sự chỉ còn cách gọi cứu viện thôi.
「Ưmmm...Vậy, hay là anh cầm chân rồi kéo thử xem sao?」
「Dạ...xin anh ạ...」
Như muốn nói 『Tùy anh thôi』, Suzuka thả lỏng cơ thể.
Ngay lập tức, Kazuma nhấc hai chân trần bị ném ra một cách vô ý thức lên--cho đến đó thì vẫn ổn.
(M, bây giờ nghĩ lại thì...Đây chẳng phải là một cảnh tượng hết sức không ổn hay sao!?)
Chỉ cần việc cậu đang nắm lấy chân của một cô gái đang mặc váy thôi đã là một chuyện kinh khủng rồi, đằng này cô gái đó lại là một nữ sinh trung học cơ sở trẻ tuổi hơn cậu, hơn nữa lại còn là em gái của bạn gái cậu nữa chứ. Đây là một tình huống vô đạo đức theo mọi nghĩa.
Và, điều khơi gợi cảm giác tội lỗi hơn cả là cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay cậu đang nắm lấy.
Đôi chân trần của Suzuka--của một nữ sinh trung học cơ sở. Làn da trắng nõn mịn màng và mềm mại, nhưng vẫn có độ đàn hồi.
Nếu cậu lơ đãng thì có lẽ cậu sẽ vô thức trượt tay mất, Kazuma vội lắc đầu lia lịa.
(K, không được không được...! Bình tĩnh, bình tĩnh...Đúng rồi, hãy tưởng tượng khuôn mặt của Honoka vào!!)
「...Anh trai!? Sao anh lại cứ cầm chân em rồi đứng hình vậy!? Chẳng lẽ, anh đã chụp hình bộ dạng không mảnh vải che thân của em rồi gửi cho chị em rồi đúng không!? Anh không có làm cái trò 『Biên kịch phế vật vì bế tắc』đó chứ hả!?」
「Không có đâu!!」
Hay đúng hơn, nếu cậu dám gửi những bức ảnh như vậy thì chắc chắn cậu sẽ phải đền mạng. Ở góc độ này thì cái quần chip thấy rõ luôn rồi.
「Ừmmm, vậy thì, sau tiếng "một hai ba", anh sẽ kéo đấy nhé!」
「Anh làm gì cũng được, nhanh chóng lôi em ra đi TT A TT! Em ghét cái tư thế này lắm rồiー!」
「Anh biết rồi mà!」
Vừa dỗ dành Suzuka đang than vãn, Kazuma vừa hít một hơi thật sâu.
Và, cùng với tiếng hô "một hai ba!", cậu dồn hết sức kéo chân Suzuka về phía sau.
Cơ thể nhỏ bé của Suzuka rất nhẹ, và Kazuma có thể dễ dàng kéo em ấy ra với lực cánh tay của mình. Vị trí cơ thể trượt đi, và phần ngực của em ấy đã lòi ra khỏi gầm giường--.
Cùng với nhịp điệu đó, váy của em ấy cũng bị lật lên.
Váy của Suzuka.
「Phụt...!?」
Chiếc quần chip dễ thương màu hồng nhạt với họa tiết quả anh đào được in trên đó. Và, chiếc mông nhỏ nhắn được che phủ bởi chiếc quần chip đó, đang chào "xin chào" một cách vui vẻ trước mặt Kazuma.
「A! Anh trai, anh làm tốt lắm! Với đà này thì em tự mình ra được rồi!」
「K, không, trước đó Suzuka-chan, váy của em...!」
Kazuma vội vàng cố gắng truyền đạt tình hình khẩn cấp cho Suzuka, nhưng có vẻ như Suzuka rất vui vì cuối cùng cũng ra được, và dường như em ấy hoàn toàn không nhận ra rằng quần chip của mình đã bị lộ hết cả.
Vì quá bối rối, Kazuma quên luôn cả việc buông tay ra, và đảo mắt lung tung.
Mặt khác, Suzuka thì không hề bận tâm đến chuyện đó. Vẫn còn đang giơ chân lên, em ấy khéo léo chống hai tay xuống đất rồi tự mình thoát ra khỏi gầm giường.
Vô tình, em ấy tạo ra một tư thế như thể tự mình đẩy mông ra. Những trái anh đào dễ thương, và sự trắng trẻo phía bên kia của chúng, tràn ngập tầm mắt Kazuma.
Cánh cửa bị gõ đúng vào khoảnh khắc đó.
「K~azu-cha~n. Chị gái nè~. Bạn của em, vẫn còn ở đó chứ nhi~? Chị vào làm phiền được không~──」
Cánh cửa mở ra mà không cần Kazuma trả lời. Kazuha ló đầu vào và nhìn thấy tình huống bên trong rồi đứng hình luôn.
Trong khi chị gái và em trai nhìn nhau một cách im lặng, Suzuka, người cuối cùng cũng nhận ra tình trạng của mình, đã hét lên một tiếng hoảng hốt.
「Hwaaa!? A, anh đang làm gì vậy anh trai!? Chẳng lẽ...K, không được! Chị em trong nhà không được phép lên giường với nhau đâu đó!! Đây là thế giới hai chiều thôi!!」
「Ầm ĩ quá!!」
Kazuma dùng hết sức tát vào sau gáy Suzuka đang la hét.
「...Thế nên. Đây là em gái của Honoka, Mizusaki Suzuka-chan. Còn đây là chị gái của anh, Kozuki Kazuha」
Cậu đã cố gắng giải thích những hiểu lầm của cả hai. Ba người một lần nữa ngồi đối diện nhau trong phòng Kazuma.
「Xin chào~, Suzuka-chan~. Lúc hội chợ mùa đông chị hông kịp ra d~o tiếp em nha~, xl nha~. Dù chị hổng biết phải d~ãi khách em như nào n~ữa. Nê~n cứ tự nhiên như ở nhà nhaa~」
「V, vâng ạ...e, em xin nhờ chị ạ」
Trái ngược với khuôn mặt tươi cười không hề thay đổi của Kazuha, Suzuka có vẻ đang căng thẳng. Đôi mắt em ấy cứ liếc nhìn khuôn mặt và ngực của Kazuha. Tiện thể thì cả mặt Kazuma nữa.
「Ngực...đúng là ngực khủng luôn...Có thật ạ......」
「A~ Anh, chị ơi. Trước đó em có kể với chị rồi đó...」
「Ừ ư~m. Chị biết đó~. Suzuka-chan thik~ viết tiểu thuyết nè~? Chị cũng vậy đó~. Chị cũng hay viết tiểu thuyết nọ kia nữa nạ~. Nê~n, chị thấy mình cũng nên có c~hut chuyện v~ới Suzuka-chan mừ haa~」
「E. Vậy ạ? Thật là tình cờ quá ạ! Nhưng, nếu chị đột nhiên muốn em đưa ra lời khuyên thì em cũng khó xử lắm ạ~. Thật ra em cũng đã đoạt giải trong lễ hội văn hóa, và em thấy mình đúng là thiên tài rồi, nhưng mà nhưng mà, em hổng biết là em có thể cho ngta lời khuyên không nữa ạ~」
(Êy, có ai nói đến mức đó đâu trời)
Mặc kệ tiếng lòng của Kazuma, Suzuka đã nhanh chóng lấy lại phong độ vốn có. Cái mũi cao lên như Pinocchio dường như hiện ra trước mắt cậu.
(Hay nói đúng hơn, cậu ta dám ăn nói ngông cuồng với một tác giả chuyên nghiệp như vậy...Không biết mới sợ chứ...)
Cậu liếc nhìn trộm mặt Kazuha.
Dù Kazuha đã là người lớn, nhưng khi cậu ta phô trương đến mức này, cậu nghĩ rằng chị ấy dù có giận hay ngán ngẩm thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng trái với lo lắng của cậu, Kazuha vẫn chỉ mỉm cười như mọi khi.
「Ơ? Có chuyện gì vậy ạ anh trai? Chẳng lẽ anh trai cũng muốn em cho lời khuyên ạ?」
Khi Kazuma lắc đầu im lặng, Suzuka vênh mặt tự đắc 「Anh không cần phải ngại đâu ạ!」. Thật là một con người không hề lung lay.
「...Mà nèy~. Hồi nãy Kazu-chan có kể là~. Suzuka-chan bị bế tắc hả~? Nếu mà em hổng có p~hiền thì~, để chị cho em l~ời khuyên nghen~」
「Ưk...thì, em có nói chuyện đó ớ ạ? Nhưng! Chị đừng lo! Em là thiên tài mà! Chắc chắn em sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi! Tại em là thiên tài đó mà!!」
Mặc dù chỉ mới hôm qua thôi cậu ta còn yếu đuối than thở 「Em đang bị bế tắc~」, Suzuka đã tự tin tuyên bố như vậy. Kẻ khoác lác đến nước này thì đã vượt qua cái danh "đồ ngốc", mà trở thành một người tuyệt vời
「Em vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời! Phải mau về nhà viết ra ngay mới được!」
Nói rồi, Suzuka quay lại với vẻ mặt hừng hực tự tin và nhiệt huyết như mọi khi. Dù không được nói thẳng ra, nhưng Kazuma đoán rằng con bé hẳn đã vực dậy được tinh thần rồi.
「Nè, onii-san! Nhanh lên chứ! Em bỏ lại anh bây giờ!」
…Mà, cứ bung hết công suất thế này, có khi Kazuma lại nghĩ thà con bé cứ ủ rũ một chút thì có phải ngoan ngoãn dễ bảo hơn không.
Tuy nhiên, dù tốt dù xấu, đây mới chính là Suzuka.
Và cũng chính vì một Suzuka như vậy, cậu mới muốn cùng con bé thực hiện dự án này.
Thế thì, đành chịu vậy.
Mỉm cười gượng, Kazuma bắt đầu chạy theo Suzuka đang vẫy tay gọi từ phía xa.
Và rồi, vài ngày sau.
「Ta-da! Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu! Mọi người có biết đây là gì không ạ!」
Suzuka, cuối cùng cũng chịu ló mặt đến phòng sinh hoạt, vừa vào đã dõng dạc tuyên bố với vẻ mặt vô cùng đắc ý. Vênh cằm một cái đầy tự mãn, trên tay cô bé là một chiếc USB trông không khác gì những cái bình thường. Ý nghĩa của nó thì…
「A! Tốt quá, Suzuka-chan, cuối cùng em cũng viết xong kịch bản rồi à!」
「Hả!? Chị, chị nói gì vậy chứ Shinomiya-san! Nói thế cứ như thể em đã phải chật vật với nó lắm không bằng!」
「Ơ, nhưng mà chị nghe Misaki-san nói là em mãi không cho xem, nên chị cứ nghĩ em gặp khó khăn gì, lo lắm đó…」
「Đ-đ-đ-đâu có chuyện đó đâu ạ! L-lý do tốn thời gian là vì, ờm… chính là nó! Em phải gọt giũa thêm! Mấy thứ như kịch bản hay tiểu thuyết không phải cứ viết xong là hoàn thành đâu ạ! Chỉ có gọt giũa liên tục mới xứng là dân chuyên nghiệp! Phải không onii-san!」
「Rồi rồi, Suzuka-chan đã vất vả rồi. Vậy, cho bọn anh xem ngay được không?」
Cậu vừa đáp lại ánh mắt 『Cứu em với!』 của Suzuka, vừa nhận lấy chiếc USB.
「Thế nào ạ! Lần này là một tác phẩm tâm đắc của em đó! À không, tác phẩm nào của em cũng tâm đắc cả! Nhưng lần này còn tâm đắc hơn nữa! Có thể gọi là siêu siêu siêu phẩm luôn!!」
「Rồi, rồi.」
Mặc kệ Suzuka đang thể hiện vốn từ nghèo nàn chẳng giống một thiên tài kịch bản chút nào, Kazuma và mọi người mở file trong USB ra.
File được chia theo từng cảnh, các thư mục cũng được sắp xếp gọn gàng, trông dễ nhìn đến bất ngờ. Xem qua thì có vẻ kịch bản đã hoàn thành từ phần mở đầu cho đến phần kết. Ngoài ra còn có một bản tóm tắt sơ lược diễn biến từ đầu đến cuối.
Chỉ là…
「Này, Suzuka. Kịch bản này, có vẻ hơi khác… so với bản kế hoạch chị đưa em thì phải…?」
Honoka, người nãy giờ vẫn im lặng đọc kịch bản, buột miệng thốt lên. Tuy nhiên, giọng cô không hề có ý trách móc, mà更mang vẻ tò mò, không hiểu tại sao lại thế.
Ngược lại, Suzuka bị chỉ điểm thì giật bắn cả mình một cách lộ liễu.
Nhưng cô bé ngay lập tức thu lại vẻ mặt đó. Liếc nhìn Kazuma một cái, Suzuka như đã hạ quyết tâm, bèn mở lời.
「Ừm, em xin lỗi vì đã tự ý thay đổi. Nhưng… e-em nghĩ thế này sẽ thú vị hơn!」
Hai tay nắm chặt, mặt đỏ bừng. Tiếng hét đầy quả quyết của Suzuka vang vọng khắp phòng sinh hoạt.
「N-nếu chị vẫn muốn làm theo bản kế hoạch thì em sẽ sửa lại! Nhưng mà, ừm, vì chị đã tin tưởng giao kịch bản cho em, nên em muốn làm nó tốt hơn dù chỉ một chút… mang một chút dấu ấn của riêng em! Không chỉ đơn thuần là một thứ thú vị, mà phải là thứ chỉ em mới làm được, hay là ý nghĩa của việc em tham gia vào dự án này, nói chung là…! Huhu…やっぱりVậy là không được ạ!? Em bị đuổi rồi sao!?」
Vẻ tự tin ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là đôi mắt ngấn lệ đầy lo lắng, Suzuka nhìn quanh một lượt gương mặt của Kazuma và mọi người.
Vì vậy, Kazuma đã lên tiếng trước hai người còn lại.
「Không đâu. Anh thấy hay mà. Cái này cũng đủ thú vị rồi… với lại, anh thấy nó rất ra dáng Suzuka-chan đó.」
「A, tớ cũng thấy vậy!」
「Th-thật không ạ!?」
「Ừm… Cơ mà nói gì thì nói, nhà sản xuất là Honoka, nên cũng phải nghe ý kiến của cậu ấy nữa.」
「Tớ thì…」
Khi Kazuma hỏi, Honoka đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính. Suzuka nín thở dõi theo gương mặt của chị gái mình.
Một lúc sau.
「…Ừ nhỉ. Ý tưởng này thì chắc chắn tớ không bao giờ nghĩ ra được. Suzuka, cứ tiếp tục với bản này được không em?」
「Thật ạ!? Yay! Em được chị khen rồi!」
「Ủa, đó có được tính là khen không vậy…?」
Mặc kệ Kazuma đang thắc mắc một cách ngô nghê, Suzuka nhảy cẫng lên và giơ hai tay lên trời.
Cứ tưởng lại một vấn đề nữa được giải quyết êm đẹp, nào ngờ ngay ngày hôm sau, sự cố đã xảy ra──.
「Kazuma-kun. Nghe nói hôm nay Suzuka sẽ đến câu lạc bộ đó.」
「Tớ biết rồi. Hôm nay tớ phải trực nhật quét dọn, nên cậu cứ đi trước đi.」
「Ừm. Vậy tớ sẽ đợi cùng Shinomiya-san và mọi người nhé.」
「Ừ, gặp lại sau.」
Kazuma tiễn Honoka rời khỏi lớp rồi bắt đầu dọn dẹp.
Hôm nay cậu phụ trách khu vực cầu thang bộ bên ngoài ở cuối hành lang. Sau khi nói với các bạn cùng lớp đang dọn dẹp trong phòng một tiếng, Kazuma vội vã đi đến địa điểm của mình.
Như thường lệ, khu vực cầu thang bộ này không một bóng người.
Chắc chạy một chút cũng không sao đâu, nghĩ vậy, Kazuma bèn tăng tốc độ,
Và ngay lúc đó, cậu va phải thứ gì đó.
「Oái…!?」
「Woa!? X-xin lỗi!」
Xem ra, thứ cậu va phải không phải là ‘cái gì đó’ mà là ‘ai đó’.
Hơn nữa, đối phương lại là người quen──chính là Neneko Saijo.
「Đau… quá đấy! Lại là cậu à!? Lần trước tôi đã nhắc là ‘Không được chạy trên hành lang’ rồi cơ mà!?」
「X-xin lỗi…」
Neneko vừa đứng dậy phủi váy, vừa nhíu mày một cách khó chịu.
Kazuma, trong lúc cúi đầu theo phản xạ, bỗng để ý thấy một chiếc túi giấy đang nằm dưới chân mình. Nó phồng căng như sắp rách, không biết bên trong đựng thứ gì. Cậu nhặt lên thì thấy nó nhẹ một cách đáng ngạc nhiên.
「N-này…!? Đừng có tự tiện chạm vào!!」
「A, x-xin lỗi──」
Neneko giật phắt chiếc túi giấy khỏi tay Kazuma với một tốc độ kinh hoàng, trước cả khi cậu kịp nói hết lời xin lỗi.
Nhưng vì hành động của cô quá nhanh, Kazuma không kịp buông tay ra. Bất đắc dĩ, chiếc túi giấy bị kéo căng giữa hai người rồi rách toạc ra với một tiếng động lớn.
「「A──」」
Vốn dĩ bên trong đã đầy ắp, nên chiếc túi rách toạc làm đôi chỉ trong nháy mắt. Đống đồ được nhét bên trong văng tung tóe ra sàn.
Những vật thể đầy màu sắc lấp lánh trên hành lang──
「Tóc giả… và, trang phục…?」
Kazuma ngơ ngác nhìn xuống những thứ quen mắt đó.
Nổi bật nhất giữa đống trang phục là một thứ rơi ra──một đôi tai mèo.
Quả nhiên, cậu đã từng thấy ở đâu đó rồi.
「……………………Hả?」
Với suy nghĩ ‘không thể nào’, Kazuma vô thức nhìn cô gái trước mặt.
Hai ánh mắt chạm nhau──và ngay khoảnh khắc đó, cô ấy kêu lên một tiếng với vẻ mặt bối rối tột cùng.
「N-nyan…」
──Tiến độ làm game của Câu lạc bộ Văn hóa phụ hiện tại: Chắc được khoảng một phần mười.