Hard mod extra has turned dark

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 80

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 138

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

25 175

Web novel - Độ khó ????

Tôi đã nhập vào cơ thể một nhân vật trong một trò chơi otome – trò chơi tình cảm hướng tới nữ giới.

Bối cảnh đặt tại một thế giới giả tưởng mang phong cách Trung Cổ, xoay quanh Học viện Reville.

Nữ chính, Sierra, sẽ vướng vào mối quan hệ tình cảm với năm chàng trai khác nhau và cuối cùng chọn một người – một cốt truyện tình cảm điển hình.

Tôi nhập thể vào một nhân vật phụ.

Tên tôi là Emil Tier, một quý tộc trung lưu không có vai trò đặc biệt gì trong cốt truyện.

Tuy nhiên... tôi đã nhận được một khả năng đặc biệt – phần thưởng từ việc nhập thể:

[Phép màu của Tuyệt vọng – Ngươi sẽ không bao giờ chấp nhận một kết cục tồi tệ!]

"Là buff may mắn à?" – tôi đã vui mừng khi thấy dòng chữ ấy.

Nó nghe như thể tôi sẽ luôn thoát khỏi các cái kết thúc bi kịch.

Tôi chỉ muốn sống yên ổn trong thế giới này. Nếu được sống thanh thản, thì năng lực này thật tuyệt vời.

Rồi nhiệm vụ đầu tiên của tôi xuất hiện:

Ding!

[Tìm thấy tình yêu đích thực và đón nhận một số phận hạnh phúc!]

[Cảnh báo! Nếu không tìm thấy tình yêu đích thực, bạn sẽ phải đối mặt với một kết cục tồi tệ!]

Đúng chất trò chơi hẹn hò – nhiệm vụ là đi tìm “tình yêu đích thực”.

Không có mục tiêu cụ thể nghĩa là tôi – một nhân vật phụ – có thể tiếp cận bất kỳ ai.

Tôi có một khả năng đặc biệt.

Nên tôi quyết định... thử thách nữ chính!

…Hoặc ít nhất, đó là ý định ban đầu.

Nhưng Sierra – nữ chính – không phải mục tiêu tôi nhắm đến.

“Ha, một nhân vật như tôi sao có thể với tới nữ chính chứ.”

Cô ấy chắc chắn sẽ kết đôi với một trong năm nam chính – những mỹ nam hoàn hảo, ai cũng tài năng và quyến rũ đến mức không ai khác có cơ hội.

Tôi đã từ bỏ Sierra.

Thay vào đó, mục tiêu của tôi là “ác nữ” – những đối thủ của nữ chính.

Những nhân vật này thường bị năm nam chính ruồng bỏ.

Họ bị gọi là “ác nữ” nhưng thực chất chỉ là đối thủ tình trường.

Trong quá trình chơi game, tôi nhận thấy họ rất quyến rũ – xinh đẹp, yêu chân thành, và không ngại dùng thủ đoạn để đạt được tình yêu.

Dù vậy, họ luôn là kẻ thua cuộc – bị phản bội, bị tổn thương, và rồi biến mất khỏi sân khấu.

Tôi đã nghĩ:

“Nếu bọn họ không cần những cô gái ấy… thì tôi sẽ yêu họ.”

Và thế là, tôi bắt đầu theo đuổi một trong năm ác nữ.

Dù sao, tôi cũng có [Phép màu của Tuyệt vọng], nên sẽ không có kết thúc tồi tệ.

Tôi không định trở thành người hứng chịu mọi đau khổ sau khi họ bị nam chính bỏ rơi.

Tôi muốn giành lấy trái tim họ trước khi điều đó xảy ra.

Tôi biết quá khứ của họ, biết họ cần gì…

Tôi dùng kiến thức ấy để tiếp cận một trong số họ – và thành công.

“Anh yêu em thật lòng. Em sẽ là của anh chứ?”

Chúng tôi yêu nhau.

Cô ấy cười, đỏ mặt, cảm động.

Tôi đã nghĩ –

“Thật tốt khi được nhập thể vào đây…”

Tôi hạnh phúc, biết ơn món quà mang tên [Phép màu của Tuyệt vọng].

…Cho đến khi mọi thứ sụp đổ.

“Em xin lỗi…”

Tôi chỉ là lựa chọn thứ hai.

Cô ấy yêu người khác – một trong năm nam chính.

“Emil… Em xin lỗi, nhưng trái tim em vẫn thuộc về anh ấy.”

“Vậy còn anh thì sao?”

Tôi đã yêu cô ấy bằng cả trái tim.

Nhưng cô ấy dễ dàng rơi vào vòng tay gã đàn ông kia.

Tôi đau đớn tột cùng.

“Đồ khốn nạn!”

Tôi lao vào hắn và cái kết bị đánh bại thảm hại.

Nam chính trong trò chơi không thể bị đánh bại.

Tôi bị làm nhục, bị đánh trước mắt người mình yêu.

“Ha… ha ha…”

Tôi cười trong tuyệt vọng.

Tôi chỉ muốn chết.

Tôi muốn cô ấy hối hận.

Tôi treo cổ trên mái trường – nơi tất cả học sinh sẽ thấy.

Và rồi –

Ding!

[Bạn đã gặp phải một kết cục tồi tệ. ‘Phép màu của Tuyệt vọng’ được kích hoạt.]

Ngay khoảnh khắc tôi chết, thời gian quay ngược lại.

Tôi trở lại khoảnh khắc ban đầu – trước khi gặp cô ấy.

“Cái quái gì…?”

Khả năng này không tránh kết thúc tồi tệ.

Nó chỉ thiết lập lại sau khi bạn đã gặp kết cục đó.

Một lần nữa, tôi bắt đầu lại – trái tim đã được chữa lành.

“Lần này mình sẽ chọn người khác… Cô ta chỉ được mỗi cái ngực to.”

Và rồi tôi tiếp cận người thứ hai.

Ding!

[Tìm thấy tình yêu đích thực!]

Ding!

[Tìm thấy tình yêu đích thực!]

Ding!

[Tìm thấy tình yêu đích thực!]

Ding!

[Tìm thấy tình yêu đích thực!]

Tôi hồi quy bốn lần nữa.

Và mỗi lần, tôi đều bị phản bội.

Cuối cùng tôi nhận ra – không phải tôi sai… mà là bọn họ đều tệ hại.

Tôi yêu thật lòng. Họ thì không.

Tôi muốn trả thù.

Sau khi hoàn thành cả năm “kết cục tồi tệ”, tôi nhận được một phần thưởng đặc biệt:

[Đã đạt toàn bộ kết cục tồi tệ. Nhận CG sự kiện đặc biệt!]

Một đoạn video được phát – góc nhìn là ngày tôi chết.

Trong video… họ cười, rên rỉ bên cạnh gã đàn ông khác.

Ngay cả khi biết tôi vừa chết, họ vẫn vui vẻ lên giường với người khác.

Tôi không thể tắt video.

Không gian chỉ còn tôi – và hình ảnh phản bội ấy phát đi phát lại.

“Đây là cái quái gì… Tôi không muốn nhìn nữa…”

Tôi lẩm bẩm.

Tôi không muốn sống tiếp.

Tôi ghê tởm chính cái “phước lành” nhập thể này.

Nó không phải món quà. Nó là địa ngục.

“Tôi chỉ… muốn yêu họ thật lòng…”

Những ký ức hạnh phúc thoáng hiện – nụ cười, ánh mắt, giọng nói.

Chúng từng là thật.

Chính vì vậy… vết thương lại càng sâu.

Ding!

[‘Phép màu của Tuyệt vọng’ được kích hoạt!]

Tôi muốn từ bỏ.

Dù khả năng có chữa lành vết thương bao nhiêu lần… ký ức vẫn không biến mất.

Tôi không còn tin vào hy vọng.

Tôi không muốn yêu nữa.

Tôi chỉ muốn thời gian trôi qua.

Ding!

[Giá trị tuyệt vọng của người chơi đã vượt quá ngưỡng.]

[Bạn có muốn điều chỉnh độ khó không?]

[Y/N]

“…Gì cơ?”

Một thông điệp chưa từng xuất hiện sau năm lần hồi quy.

Vậy nên.

Tôi ngơ ngác nhấn nút [Y].

Ding!

[Độ khó đã thay đổi từ [KHÓ] thành [DỄ].]

[Các đặc quyền bổ sung theo độ khó sẽ được cấp!]

“Cái…?”

Độ khó đã thay đổi từ khó sang dễ..?

Vậy, tất cả những chuyện cho đến bây giờ đều ở chế độ khó…?

Nhưng khoan đã, bản thân việc nhắm mục tiêu nữ phụ không khó đến thế, vậy tại sao lại…?

Nhưng tất cả những câu hỏi đó tan biến khi tôi nhìn thấy thông điệp tiếp theo.

Ding!

[Vẻ đẹp của Nước mắt – Phụ nữ sẽ coi bạn là một người cực kỳ hấp dẫn!]

[Tài năng nở rộ – Thử thách bất cứ điều gì. Bạn sẽ đạt được nó!]

[Giọng nói ngọt ngào – Giọng nói của bạn giờ đây đầy mê hoặc. Bất kỳ ai cũng sẽ dễ dàng chấp nhận lời nói của bạn!]

“Ưgh…”

Những đặc quyền khó tin lần lượt xuất hiện.

Tôi không biết những thứ như vậy tồn tại.

Năm vòng lặp, khoảng một năm mỗi vòng.

Đó là bí mật về sự nhập thể này mà tôi đã khám phá ra sau năm năm.

Sự thật phi lý đó trong khoảnh khắc đã kéo tâm trí tôi, vốn đang chìm trong tuyệt vọng, trở lại bình thường.

Và sau đó là lời giải thích của hệ thống về chế độ dễ.

Ding!

[Chào mừng đến với độ khó dễ!]

[Độ khó dễ luôn cung cấp ‘Chữa lành tinh thần’! Quên đi những ký ức đau buồn và thử thách để có một kết thúc hạnh phúc!]

[Tuy nhiên, đặc quyền ‘Phép màu của Tuyệt vọng’ từ độ khó khó đã bị thu hồi… thu hồi… thu hồi…, thu hồi… thu hồi… thu hồi…]

Nhưng.

Đột nhiên, cửa sổ hệ thống nứt vỡ và một thông báo lỗi xuất hiện.

Ding!

[Đã xảy ra lỗi do giá trị tuyệt vọng tăng cao.]

[Hệ thống đang bảo trì…]

[Hoàn tất]

Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, nên tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.

Và rồi, ở cuối thông báo, sau khi đã trở lại bình thường,

Nội dung thông báo đã thay đổi.

[Tuy nhiên, ‘Phép màu của Tuyệt vọng’ từ độ khó khó đã được chuyển hóa thành ‘Ký ức Tuyệt vọng’!]

“Ký ức Tuyệt vọng…?”

Đây có phải là một kiểu chơi chữ không?

Trong sự thất vọng, tôi nhấp vào phần đặc quyền trong cửa sổ hệ thống.

Dưới những đặc quyền tôi vừa nhận được ở chế độ dễ, một đặc quyền mới, ‘Ký ức Tuyệt vọng’, đã được thêm vào.

Cái quái gì vậy.

Sau khi đọc điều đó, tôi bật cười lớn.

“Haha, haha, hahaha!!”

Tôi cười như một kẻ điên.

Thật là sảng khoái.

Không đời nào tôi không cảm thấy tuyệt vời được.

“Hahahahahaha!!”

Dù sao thì, Nhập thể là một phước lành, và hồi quy là sự cứu rỗi.

[Ký ức Tuyệt vọng – Từ chối lời tỏ tình! Cho họ thấy lý do tại sao!].