「…Shabuko cung Ma Kết dù là vai phản diện nhưng lại có nhiều đất diễn."
"Đề tài này coi bộ nên dừng ở đây là vừa rồi nhỉ?"
Nếu cứ để Cthugha tiếp tục cằn nhằn, e rằng Mahiro cũng sẽ phát bực theo.
"Mahiro, Mahiro, lại đây một chút! Tôi thấy một cửa hàng hay ho lắm... Khoan đã, hai người đang làm gì thế kia? Này, gần quá rồi đấy, làm ơn tránh xa ra một chút đi!"
Nyarlathotep xuất hiện đúng lúc cuộc đối thoại tạm ngưng. Tuy nhiên, vừa tới nơi, cô nàng đã lập tức chen vào giữa Mahiro và Cthugha, dang hai tay ra đẩy hai người tách xa nhau.
"Cô làm gì thế?"
"Ngoài tôi ra, cấm mọi thứ khác bén mảng vào 'khu vực Mahiro'!"
"Tôi chỉ muốn tống khứ cô ra khỏi cái khu vực đó thôi."
"Thôi không nói chuyện đó nữa. Mahiro, lại đây, lại đây này!"
"Khoan đã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Bị Nyarlathotep dùng sức kéo mạnh, Mahiro mất thăng bằng, phải nhảy lò cò mấy bước. Sau khi lấy lại được thăng bằng một cách khó nhọc, cậu đành bất đắc dĩ để Nyarlathotep kéo đi khắp tầng lầu.
"Nhìn này, chính là ở đây!"
Điểm đến cuối cùng là...
"...Tiệm kính mắt?"
Quan sát cửa hàng nằm cạnh thang cuốn, Mahiro đưa ra kết luận đó. Bên trong bày đủ loại kính mắt với đủ kích cỡ và hình dáng khác nhau. Gọng kính có loại dày, loại mảnh, loại không gọng; tròng kính thì tròn, vuông, lại còn chia thành loại cầu và phi cầu. Vô số cặp kính được kết hợp từ vô vàn kiểu gọng và tròng khác nhau.
"Nguyên bộ kính kèm tròng và gọng chỉ từ 5250 yên", những tấm biển quảng cáo như vậy được đặt ở nhiều nơi trong cửa hàng. Là một người không mấy liên quan đến kính mắt, Mahiro không biết giá này là đắt hay rẻ. Nếu là Yoichi thì chắc chắn sẽ rất rành rẽ những nơi như thế này, vì cậu ta dường như có cả tá kính mắt với đủ công dụng khác nhau.
"Thế nào, Mahiro? Nhìn này, nhìn này!"
Thấy Nyarlathotep vui vẻ đeo thử cặp kính mẫu, Mahiro khẽ thở dài.
"Thị lực của cô kém sao?"
"Hả? Đâu có, mắt tôi tốt đến mức chỉ cần nhìn thấy đồ vật chưa giám định là có thể giám định được ngay."
Cái ví dụ này chẳng thể giải thích được thị lực của cô nàng tốt đến mức nào, hơn nữa Mahiro nghĩ thứ cần khi giám định không phải là thị lực mà là kiến thức mới đúng.
"Vậy sao cô lại cần đeo kính?"
"Hả... ừm... bây giờ tôi đang đeo kính mà?"
"Thì sao?"
"Kính mắt đó! Bây giờ tôi là một cô nàng kính cận đó! Mahiro không thấy tim mình đập thình thịch sao?"
"Vậy thì sao?"
"Sao có thể..."
Nyarlathotep lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Mahiro như thể vừa chứng kiến điều gì đó không thể tin nổi. Nhưng đừng nói là tim đập thình thịch, Mahiro chỉ muốn bóp cổ cô nàng thôi.
"Nếu không dùng đến thì đừng lấy hàng trong tiệm ra chơi. Cô không định mua đúng không?"
"Mahiro, anh lạ quá đi! Lại không có 'thuộc tính kính cận'. Anh như vậy mà còn là người Nhật sao?"
"Quan niệm của cô về người Nhật chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Ư, tôi ghét những người nói mấy lời này! Vậy Mahiro cũng thử đeo đi! Như vậy, anh chắc chắn sẽ biết được điều hay của kính mắt!"
"Đừng lải nhải nữa, tôi chẳng muốn biết cái chuyện đó."
"Ấy dà, đâu phải chưa từng thấy thế giới bao giờ! Đeo đi, nhanh đeo đi, đeo nhanh lên nào!"
"A, thôi được rồi, ồn ào quá!"
Mahiro giật phắt cặp kính từ tay Nyarlathotep.
Tuy có thể phớt lờ cô nàng, nhưng Nyarlathotep một khi đã vào chế độ mè nheo thì tuyệt đối không chịu nhượng bộ. Không cẩn thận, cô ta còn có thể cầm cặp kính trưng bày trong tiệm chạy đuổi theo Mahiro khắp cả tầng. Nếu vậy, Mahiro sẽ muối mặt đến mức không dám bén mảng đến trung tâm thương mại này nữa.
"Được rồi, thế này là ổn chứ gì!"
Bất đắc dĩ, Mahiro đành chiều theo yêu cầu của Nyarlathotep mà đeo kính vào. Ngay lập tức, một cảm giác lạ lẫm mạnh mẽ khiến Mahiro nhíu mày. Mặc dù tròng kính không có độ, nhưng cái bóng mờ của gọng kính lờ mờ hiện ra trong tầm nhìn vốn bình thường của cậu vẫn khiến Mahiro cảm thấy khó chịu.
"..............."
"Nyaruko?"
Nyarlathotep không hề đưa ra nhận xét nào. Không, thật ra cô ta không có nhận xét cũng chẳng sao, Mahiro không cần lời nhận xét của cô ta, nhưng cái kẻ ồn ào này im lặng thật sự quá bất thường.
Chính Nyarlathotep, người trong cuộc, đang hé miệng, nhìn chằm chằm Mahiro với ánh mắt ngây dại. Tiếp đó, hai gò má cô nàng ửng hồng.
"Mahiro đeo kính... kính mắt... kính mắt... GLASSES..."
"Này, Nyaruko."
"Ư!"
"Cô sao thế?"
"...Không sao cả, cái đó... Mahiro."
"Hửm?"
"Xin, xin hãy kết hôn với tôi!"
"Hả?"
Nyarlathotep chủ động rướn người về phía trước, hai mắt sáng ngời, long lanh, cả khuôn mặt hơi đỏ bừng, trông hệt như lúc bị cảm vậy.
"A, không phải, không phải ý đó. Điều tôi thực sự muốn nói là xin hãy kết hôn với tôi... sửa lại, xin hãy kết hôn với tôi... cũng không phải, xin hãy kết hôn với tôi... Aaaa! Ghét quá đi, toàn là nói sai thôi! Không, không phải nói sai!"
"Đầu óc cô có vấn đề không? Tôi tháo cái này ra được chưa? Từ nãy đến giờ sống mũi tôi vừa nặng vừa ngứa."
"Aaa, đừng tháo ra! Tôi mua nó làm quà tặng anh. Mahiro hãy đeo nó 24/24 nhé!"
"Thôi khỏi, tôi không cần."
"Tiện thể, tôi cũng tặng anh cả cuộc đời tôi nữa, vô giá!"
"Thế thì tôi được lợi lộc gì?"
Dù cô ta có bù thêm tiền, Mahiro cũng chẳng muốn cái món quà này.
Lúc này, Cthugha, người nãy giờ bị coi như không khí, nắm lấy mái tóc bạc dài của Nyarlathotep và kéo nhẹ. Ngay cả Cthugha cũng đang đeo cặp kính trưng bày trên mặt.
"Hả? Kuko, chuyện gì?"
"...Thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"...Có thấy tim đập thình thịch không?"
"Hả? Tôi không hiểu cô nói gì. Tôi nói cô này, đừng có lấy đồ trong tiệm ra chơi để giết thời gian. Dù là hàng mẫu, nhưng khi đã lắp tròng thì đó là hàng hóa để bán rồi đấy."
"...Ư, tôi là cô nàng kính cận mà..."
Hôm nay, thái độ của Nyarlathotep đối với Cthugha dường như cũng dưới điểm đóng băng. Câu "Dù đều là biến thái thì nên sống hòa thuận với nhau chứ" suýt chút nữa đã bật ra, nhưng bình tĩnh lại, Mahiro nhận ra mình vừa rồi cũng có thái độ tương tự với Nyarlathotep, nên cậu quyết định bỏ qua.
"Nếu chỉ vào chơi thôi thì tôi đi chỗ khác đây."
"Aaa, Mahiro thật là! Ít nhất cũng phải mua một cặp kính không độ chứ, chờ một lát thôi mà!"
"Cho cô 40 giây để sửa soạn xong xuôi."
Mahiro lạnh lùng nói xong, Nyarlathotep liền vội vã túm lấy hàng hóa và lao về phía quầy tính tiền. Thực ra, Mahiro vốn dĩ sẽ đợi cô ta thanh toán xong xuôi rồi mới đi, nhưng với tính cách của cô nàng, nếu ngay từ đầu đã nói vậy, cô ta chắc chắn sẽ được đà lấn tới mà cứ vờn vãi ở đây không chịu đi.
Từ cái ngày định mệnh ấy đến nay đã một tuần, Mahiro đã có chút kinh nghiệm trong việc đối phó với các sinh vật thông minh ngoài Trái Đất, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ gì khi quen thuộc với những chuyện này.
"Ôi chà, một ngày Chủ Nhật thật 'viên mãn'!"
"...Vui quá, tôi muốn đi nữa."
"Tôi sẽ không bao giờ dẫn hai người đến đó nữa đâu..."
Giữa cảnh phố xá nhuộm màu hoàng hôn, Mahiro rũ vai xuống hết cỡ rồi lê bước về nhà.
Kết quả là, chuyến mua sắm ngắm đồ ở trung tâm thương mại không chỉ dừng lại ở tiệm kính mắt, mà còn lan sang cả tiệm thú cưng ở tầng trên và khu vui chơi trẻ em trên sân thượng.
Thật không ngờ, đã là học sinh cao trung rồi mà cậu lại còn phải ngồi lên cái thứ xe ô tô điện đụng mà chỉ cần nhét một đồng xu là chạy được vài phút đó. Đương nhiên, đó là do Nyarlathotep khăng khăng đòi cậu phải lên xe chơi cùng. Giờ nghĩ lại, lẽ ra lúc đó Mahiro nên đá Nyarlathotep xuống rồi lái xe cán qua mới phải. Mahiro vô cùng hối hận vì lúc đó đã không nghĩ ra cách này.
Cthugha cũng có vấn đề không kém. Cô nàng chỉ cần thấy chim hay cá trong tiệm thú cưng là lại chảy nước dãi mà nói "Trông có vẻ ngon miệng". Khi cô nàng năn nỉ Mahiro mua bánh quy thú cưng làm đồ ăn vặt, Mahiro thật sự không biết phải làm sao. Nếu cứ mặc kệ cô nàng, không biết chừng con bé này còn ăn thịt cả Shoggoth nữa.
Vì dẫn theo hai kẻ như vậy đi mua sắm, Mahiro giờ đây xấu hổ đến mức không dám bén mảng đến trung tâm thương mại đó nữa. Mà không phải, thực ra cậu vốn dĩ cũng chẳng có cơ hội hay ý định đến đó.
"Như vậy là có thể cố gắng thêm một tuần nữa rồi."
"Khốn kiếp, tôi đã chiều ý hai người đi mua sắm rồi, nên từ tối nay trở đi phải làm việc chăm chỉ vào đấy."
"...Làm... việc?"
Nyarlathotep lộ vẻ mặt hoàn toàn không hiểu lời nói đó và nghiêng đầu. Có lẽ não cô nàng đã cạn kiệt đến mức không thể nhận ra hai chữ "làm việc" nữa rồi. Hay là tát cho con nhỏ này một cái nhỉ?
"Kuko, vị Thần mới của Trái Đất sắp đến rồi phải không?"
"...A ừm... ừm... liếm liếm... đúng vậy..."
Nghe Mahiro hỏi, Cthugha gật đầu. Tuy nhiên, ánh mắt và miệng của cô nàng vẫn bị kem ốc quế kìm kẹp trong tay. Đó là cây kem ốc quế 100 yên mà Mahiro vừa mua cho cô nàng ở cửa hàng tiện lợi, tay phải cô nàng cầm vị sô cô la, tay trái cầm vị vani.
"Lau miệng đi kìa, lem đầy hết rồi."
"...Hai tay đều bận rồi."
"Aaa, thôi được rồi, đừng phiền phức như vậy chứ!"
Mahiro bất đắc dĩ, đành rút giấy ăn ra giúp Cthugha lau miệng.
"Mahiro, lần trước ở tiệm thức ăn nhanh, anh rõ ràng không lau miệng cho tôi..."
Nhắc mới nhớ. Hình như đã từng có chuyện như vậy, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi. Trên thực tế, mức độ căng thẳng của tuần này cao đến mức đáng kinh ngạc. Và điều đáng buồn là, đó không phải là "từng cao" trong quá khứ, mà là "đang cao" trong hiện tại. Tình cảnh bất khả kháng này khó tránh khỏi khiến người ta muốn cầu trời giúp đỡ, nhưng hai kẻ bên cạnh lại chính là Tà Thần. Vì thế, Mahiro đã trở thành người vô thần.
"Mahiro, anh có vẻ cưng Kuko quá đấy!"
"Cũng đành chịu thôi, vì đầu óc con bé này chỉ tầm đứa trẻ ba tuổi."
Dù Kuko đến Trái Đất chưa lâu, Mahiro cũng đã dần dần nắm bắt được tính cách của vị Hoạt Hỏa Diễm Tà Thần này. Thực lòng mà nói, Kuko đích thị là một đứa trẻ. Nàng chỉ dành cho Nyarlathotep một tình yêu mãnh liệt, vượt trên mọi khuôn khổ, còn ở những khía cạnh khác, cứ y hệt như cái cách hai người kia hay nói về cấp độ mẫu giáo vũ trụ vậy.
Thế nhưng, chính vì thế mà lại dễ đối phó hơn nhiều. So với một kẻ làm gì cũng có ẩn ý, luôn chọn hành động sao cho tăng thiện cảm của đối phương, thì Kuko có thể nói là thuần khiết hơn vạn phần.
“Mong chờ quá đi mất, không biết kỳ nghỉ tới mình sẽ đi đâu nhỉ?”
“Tôi chẳng muốn đi đâu cả.”
“Đừng có nói mấy lời như kẻ ru rú xó nhà thế chứ. Cậu nghĩ mà xem, nếu không phơi nắng thì sao mà biến thành hình thái mạnh nhất được!”
“Biến thành rồi thì sao?”
Thật chẳng hiểu cô ta đang nói cái quái gì nữa.
“Đến lúc đó… Thôi được rồi, giờ thì tôi nhắm mắt quay vòng vòng rồi chỉ đại một hướng nhé, mình sẽ đi dã ngoại ở đó. Ưm… Được rồi, chỗ đó!”
“Đừng có thêm mấy yếu tố ngẫu nhiên vô nghĩa vào chứ.”
“Ơ, đó trông giống khu dân cư nhỉ, có vẻ chẳng có gì thú vị… Ủa? Chỗ đó định xây gì à?”
Mahiro nhìn theo hướng Nyarlathotep chỉ. Đó là một khu dân cư yên tĩnh, nơi có giá nhà đất khá cao. Dù nói vậy có hơi kỳ quặc, nhưng đó là nơi những người có mức sống cao hơn một bậc sinh sống.
Giữa khu dân cư ấy, chỉ có duy nhất một góc của vật thể được che bằng bạt nhựa màu xám, đứng trơ trọi. Mahiro nhớ gần đó có một công viên, khác với cái công viên mà Nyarlathotep đã dùng Lựu đạn Báng bổ trước đây.
“Không, cái đó tôi không rõ. Hình như nó nằm ngay giữa công viên… Chắc là đang xây thiết bị vui chơi mới chăng?”
“Thiết bị vui chơi gì mà cao thế?”
Đúng như Nyarlathotep nói, vật thể bị che bạt nhựa, dù nằm giữa khu dân cư vẫn có thể nhìn thấy, thậm chí còn cao hơn cả những tòa nhà bên cạnh. Một thiết bị vui chơi cao đến mức đó, với tình hình hiện tại, chắc chắn sẽ bị cấm xây dựng vì bị coi là nguy hiểm mới phải.
“Vậy thì, có phải đang xây đài tưởng niệm gì đó không?”
“Ồ ồ, có vẻ thú vị đấy, cuối tuần này cứ quyết định đi đó đi! Theo tiếng Anh thì là Woodball (chú thích 2).”
“Tôi tuyệt đối không đi.”
Đối với Nyarlathotep đang vô cớ hưng phấn, Mahiro bực bội đáp lời phủ định.
Ngay lúc đó –
“Ưm! Cái… cái này là!”
Một lọn tóc trên đỉnh đầu Nyarlathotep, vốn rủ xuống như một xúc tu, bỗng nhiên động đậy. Lọn tóc đó, ban đầu buông lơi, lắc lư nhẹ nhàng, giờ đây như nắm bắt được cơ hội, thẳng tắp vươn lên với khí thế xuyên thủng bầu trời.
Và, Mahiro đã thấy lọn tóc này biến thành trạng thái đó không ít lần rồi.
“Gì vậy? Chẳng lẽ Radar Tà Thần lại có phản ứng?”
(Chú thích 2: Từ “quyết định” và “bóng gỗ” trong tiếng Nhật có âm đọc giống nhau.)
Radar Tà Thần – một trong vô số năng lực vô bổ mà Nyarlathotep sở hữu, dường như có thể dò được phản ứng của các sinh vật trí tuệ ngoài Trái Đất. Nếu radar có phản ứng, chẳng lẽ lại có Tà Thần mới xuất hiện ư?
“Cõi Mộng gặp nguy hiểm rồi! Phải mau chóng dùng Chìa khóa Bạc này đi ngủ mơ thôi!”
Nyarlathotep vừa nói vừa lấy ra một chiếc chìa khóa kim loại bạc màu từ túi. Đúng như tên gọi, đây chính là chiếc chìa khóa duy nhất dẫn đến Cõi Mộng – thế giới tiềm thức chung của loài người Trái Đất.
“Cõi Mộng lại xảy ra chuyện gì nữa à?”
“Không biết nữa, việc đã gấp rồi, ngủ mau đi! Mahiro, chính là ở đó!”
Nyarlathotep với vẻ mặt hớt hải, chỉ vào tòa nhà đối diện cách một con đường.
Biển hiệu treo trên tòa nhà ấy viết: “Lưu trú, 15.000 yên; Nghỉ ngơi, từ 5.000 yên.”
Mahiro dùng hộp đĩa DVD anime mà Nyarlathotep vừa mua đập vào gáy cô ta.
“Đùa cợt thì cũng phải xem thời gian và hoàn cảnh chứ?”
“Hu hu… Tôi cứ nghĩ mình đã mất công chôn cái điềm báo Chìa khóa Bạc này, cuối cùng cũng chờ được thời cơ tốt nhất để mở phòng…”
“Sao những điềm báo cô chôn toàn là mấy cái vô vị vậy?”
Quả nhiên là giả. Thấy Kuko vẫn chuyên tâm thưởng thức cây kem tươi trên tay, Mahiro đã cảm thấy có gì đó không ổn. Hơn nữa, Radar Tà Thần không phải lúc nào cũng phát huy tác dụng hay có phản ứng, nên cái radar đó có lẽ chỉ là một cái tên, Nyarlathotep tự chọn thời điểm để lọn tóc đó cử động thôi. Mahiro thầm nghĩ vậy. Vì thế, sau này tốt nhất đừng nên quá tin vào thứ đó.
“Hu hu, thông thường, nếu một thiếu nữ xinh đẹp như thế này mời vào khách sạn nghỉ ngơi. Chẳng phải ai cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo sao?”
“Nếu cô là bướm, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn bay vào mạng nhện trước mặt?”
“Chúng… chúng tôi, là bướm!”
“…Thôi đủ rồi, cô đừng nói nữa.”
“…Tôi là trưởng làng.”
“Cô cũng đừng có tự nhiên nhảy vào đối thoại chứ, tóm lại, mau đưa kem tươi đây!”
Chỉ riêng Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn thôi đã đủ mệt mỏi rồi, nếu thêm cả Hoạt Hỏa Diễm Tà Thần vào quấy rối nữa thì dù là Mahiro cũng không kịp mà mắng trả.
Hơn nữa, Mahiro đã bắt đầu cảm thấy chán nản với sức nặng của đống đồ trên tay. Trong túi giấy rõ ràng là truyện tranh và DVD anime của hai cô nàng kia, tại sao lại phải là cậu cầm? Mahiro không muốn nghĩ rằng việc xách đồ chứng tỏ giá trị của một người đàn ông.
Lúc này –
“…Ưm.”
Như muốn cắt đứt bầu không khí lười nhác làm tan chảy cả não bộ này, Nyarlathotep đột nhiên phát ra một âm thanh sắc bén. Cô ta lại nghĩ ra ý tưởng vô vị nào nữa đây? Dù cảm thấy khó chịu, Mahiro vẫn chuyển ánh mắt từ Kuko sang Nyarlathotep.
Rồi, cậu thở dài từ tận đáy lòng.
“Lại là Radar Tà Thần à? Tôi sắp phát ngán lắm rồi đấy.”
Lọn tóc bạc của Nyarlathotep lại một lần nữa thẳng tắp chỉ lên trời. Nên nói là cũ kỹ không? Theo thuật ngữ chuyên môn, việc lặp đi lặp lại cùng một trò đùa dường như được gọi là “trần nhà”. Nếu là diễn hài thì còn chấp nhận được, nhưng cứ lặp đi lặp lại chuyện chẳng có gì thú vị như thế này chỉ khiến Mahiro cảm thấy phiền phức thôi.
“À… không, lần này là thật đấy.”
“À, biết rồi biết rồi, tôi biết, nên đi mau đi. Tôi muốn về nhà trước khi trời tối. Còn phải giặt quần áo nữa.”
“Cái… cái đó… không phải đùa đâu, đúng nghĩa đen là nghiêm túc đấy.”
Nyarlathotep vẫn kiên quyết nhấn mạnh như vậy. Mahiro không còn cách nào khác, đành dẫn đầu bước đi. Một ngày nghỉ quý giá mà lại mất nửa ngày đối phó với hai Tà Thần này, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi rã rời, Mahiro chỉ mong ít nhất về nhà có được thời gian riêng tư.
Vì thế. Ngay lúc Mahiro đang tăng tốc bước chân muốn nhanh chóng về nhà – cậu dừng lại.
Phía trước có một người đứng đó. Dù đang đứng giữa đường, người đó vẫn đứng thẳng tắp không động đậy, có thể nói là sừng sững tại chỗ. Tư thế hiên ngang, hùng dũng, như muốn chặn đường Mahiro.
Mahiro cảm thấy có điều bất thường, nheo mắt nhìn về phía người đó.
Đường nét cơ thể của đối phương mềm mại uyển chuyển. Chắc hẳn là nữ giới… không, có lẽ nên gọi là thiếu nữ. Dù chỉ là ước chừng, nhưng chiều cao của cô ấy tương đương với Mahiro, hoặc hơi nhỏ nhắn hơn một chút. Còn khuôn mặt cô ấy –
“Ơ… cậu là… Kurei?”
Nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ, Mahiro có cảm giác như bị trúng một mũi tên lạnh.
Kurei Tamao là nữ sinh cùng lớp của Mahiro, đồng thời cũng là bạn học chung của Nyarlathotep và Kuko. Cô ấy tự xưng là người biết tuốt mọi chuyện. Những thông tin dù không chính xác nhưng độ lắm lời của cô ấy thì được đánh giá cao đồng đều. Kể cả Mahiro, hầu hết các bạn nam đều coi cô ấy là một cái loa.
Tamao như vậy, đang đứng ngay trước mặt Mahiro. Dù không phải là điều không thể xảy ra, nhưng đây là một tình huống mà Mahiro chưa từng dự liệu trước.
Từ trước đến nay Mahiro chưa từng gặp Tamao ở đâu ngoài trường học. Dù không biết nhà Tamao ở đâu, nhưng lại đụng phải cô ấy vào buổi hoàng hôn như thế này. Xác suất xảy ra chuyện này thấp đến mức gần bằng không, nói kỳ lạ thì cũng thật là kỳ lạ.
“Ơ, Tamao?”
Nyarlathotep cũng ngẩn ra. Không hiểu sao, hai người này lại cực kỳ hợp cạ, dường như trong chớp mắt đã trở thành bạn bè rất thân thiết. Dù vậy. Nyarlathotep cũng không ngờ lại gặp Tamao ở nơi này.
Và đúng lúc này, Radar Tà Thần của Nyarlathotep đang thẳng tắp chỉ về một hướng.
Theo hướng radar chỉ – đó chính là Kurei Tamao.
“Này, Nyaruko. Đùa cũng phải có giới hạn chứ.”
“………………”
“Này, Nyaruko?”
“………………”
“…Không thể nào?”
Mahiro cảm thấy mồ hôi túa ra trên trán.
Vẻ mặt của Nyarlathotep vô cùng nghiêm túc, thậm chí không còn thấy bóng dáng của sự quậy phá thường ngày, hoàn toàn biểu lộ vẻ không thể tin nổi ngay cả với chính cô ta.
Nếu Radar Tà Thần thật sự có chức năng dò tìm, thì đối tượng mà radar chỉ vào, chính là sinh vật trí tuệ ngoài Trái Đất.
Tức là, đó là sự thật…
Mặc kệ sự bàng hoàng trong lòng Mahiro, Tamao không biết từ đâu lấy ra hai vật thể giống máy quay phim cầm trên tay. Sở dĩ nói “giống” là vì Mahiro không biết thứ đó có thật sự là máy quay phim hay không. Chỉ là vì chúng trông giống hai cỗ máy hình hộp, có gắn thứ giống ống kính và tay cầm, nên Mahiro mới nghĩ vậy.
Ngoài ra. Trên tay cô ấy không biết từ lúc nào lại cầm thêm một vật thể nhỏ hình trụ. Ban đầu cứ ngỡ là pin, nhưng bề mặt vật thể không hề bóng bẩy, kích thước cũng lớn hơn một cỡ, lại nói là cuộn phim thì cũng không đủ dày.
Tamao dùng bàn tay cầm những vật thể kỳ lạ đó để thao tác chiếc máy quay phim, ngay lập tức một phần thân máy mở ra như một nắp trượt. Tiếp đó, Tamao cắm vật thể hình trụ vào máy, hệt như đang nạp đạn vậy.
Khi Tamao đưa phần mở của máy về trạng thái ban đầu, một âm thanh khó tả, tương tự tiếng tổng hợp điện tử lọt vào tai Mahiro. Chắc đây là tiếng phát ra từ chiếc máy nhỏ giống máy quay phim kia, Mahiro hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tại sao Tamao lại ở đây?
Tại sao cô ấy lại vận hành cái cỗ máy kỳ lạ đó ngay trước mặt Mahiro và mọi người chứ?
Tại sao Radar Tà thần lại phản ứng nhỉ?
Khi đủ mọi thắc mắc cứ luẩn quẩn trong đầu Mahiro, Tamao bất ngờ chĩa cỗ máy đó thẳng vào cậu —
"Ta là thành viên của Đại chủng tộc Yith! Trái Đất đang gặp nguy hiểm rồi đó!"
Ngay lập tức, ống kính của cỗ máy phát ra luồng sáng mạnh hơn ánh hoàng hôn gấp mấy lần.
Mahiro lãnh trọn luồng sáng ấy từ phía trước, và ý thức của cậu cũng vì thế mà ngắt quãng.
"Ưm, ừm… Khẽ nào…"
Mahiro từ từ mở mắt.
Trong tầm nhìn còn mờ mịt, thứ đầu tiên cậu thấy là một khung cảnh quen thuộc đến lạ. Mahiro nhanh chóng nhận ra đó là trần nhà mình. Hơn nữa, nhìn màu sắc và vết ố thì đây chính là phòng khách.
Mình ngủ quên từ lúc nào thế nhỉ? Cứ có cảm giác như vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ. Đó là giấc mơ cùng Nyarlathotep và Cthugha đi mua sắm, rồi bị lôi đi khắp nơi. Nội dung giấc mơ giống hệt việc phải tung xúc xắc sáu mặt, sau đó nhân điểm số ra được với một trăm để tính điểm phạt trừ chỉ số SAN. Nếu tung được một điểm thì coi như là điên loạn luôn.
Nhắc mới nhớ, nửa sau giấc mơ còn xuất hiện một nhân vật ngoài dự kiến. Việc Nyarlathotep và Cthugha, những người luôn ở bên cạnh và gây ấn tượng sâu sắc cho cậu, xuất hiện trong mơ thì có thể hiểu được, nhưng không ngờ cả cô bạn cùng lớp Kurei Tamao cũng xuất hiện. Cô ấy còn nói một chuyện kỳ lạ, rằng Radar Tà thần của Nyarlathotep cũng có phản ứng.
"... Đúng là một giấc mơ kỳ quái."
"Không không không, đó không phải là mơ đâu, đừng có chối bỏ chứ."
Lời tự lẩm bẩm của Mahiro nhận được hồi đáp, khiến suy nghĩ của cậu nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Mahiro ôm cái đầu nặng trịch ngồi dậy.
Cảm giác mềm mại trơn tuột truyền đến, đột nhiên có thứ gì đó từ trên đỉnh đầu Mahiro rủ xuống.
Nhìn kỹ thì đó là một vật thể mảnh dài trông giống sợi tơ. Hơn nữa, không phải một sợi mà là cả một chùm. Không chỉ vậy, thứ này còn phản chiếu ánh đèn huỳnh quang, lấp lánh màu bạc.
Thứ này… tại sao lại từ đỉnh đầu mình…
"Mahiro, cậu tỉnh rồi sao?"
Giọng nói vang lên từ phía sau.
Mahiro theo phản xạ muốn quay người lại, nhưng bỗng có thứ gì đó trong lòng cậu đạp phanh. Giọng nói vừa nghe, theo ngữ điệu thì là của Nyarlathotep, nhưng âm thanh lại không giống cô ấy thường ngày. Tuy cao độ khá cao, nhưng không phải giọng thiếu nữ mà giống giọng thiếu niên hơn… hoặc gần với giọng cao của một cậu bé.
Dù mang một cảm giác kỳ lạ khó tả, Mahiro vẫn quay người lại.
"Mahiro, cậu thấy trong người thế nào?"
— Mahiro đang ở ngay trước mắt.
Mahiro nheo mắt, nhìn chằm chằm vào người giống hệt mình đang đứng đối diện.
Trong thoáng chốc, cậu còn tưởng đó là một tấm gương lớn. Thế nhưng trong nhà cậu không hề có thứ đó, vả lại cậu rõ ràng không nói gì, nhưng Mahiro trước mặt lại thao thao bất tuyệt.
Phía sau khung cảnh trong đầu Mahiro bắt đầu hiện ra những chữ "Ầm ầm ầm ầm" và "Rào rào rào rào".
Rốt cuộc là chuyện gì sắp bắt đầu đây? Cái tôi trong đầu Mahiro bắt đầu chất vấn thống đốc California như vậy.
Ngay khoảnh khắc Mahiro định mở miệng nói vài lời với "Mahiro" trước mặt, lại một chùm sợi bạc nữa từ đỉnh đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Cái thứ sợi tơ kỳ lạ này từ nãy đến giờ là cái quái gì vậy? Mahiro bực mình vơ lấy một nắm, định ném sang một bên —
"Ái!"
Khi cậu làm vậy, một cơn đau nhói truyền đến từ đầu, khiến tay cậu không khỏi buông lỏng.
Đồng thời, Mahiro giật mình nhận ra một chuyện.
Đó là giọng mình vừa nãy sao? Tại sao cái giọng nói quen thuộc đã nghe suốt mười bảy năm qua lại có cảm giác kỳ lạ như lần đầu tiên được nghe? Và cả cơn đau ở đầu vừa rồi nữa. Giống như bị giật tóc vậy.
Mahiro đưa tay lau đi mồ hôi đột nhiên túa ra trên trán. Bàn tay giơ ra cũng khác thường ngày, hơi mảnh và trắng hơn một chút. Đến lúc này, cảm giác bất thường đã đạt đến cấp hai mươi và chuyển nghề thành điềm báo chẳng lành.