Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1326

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 3 - Chương 6: 2. Tôi là cô ấy, cô ấy là tôi (2)

Người đàng hoàng tử tế ai lại mắc lỗi như vậy chứ? Dù Mahiro muốn mắng cho một trận té tát, nhưng nghĩ lại, nếu để câu chuyện cứ loanh quanh mãi thì cũng chẳng hay ho gì, thế nên cậu đành gạt bỏ ý nghĩ đó. Thế nhưng, Mahiro vẫn không kìm được mà buông ra câu hỏi đang vẩn vơ trong đầu.

"Vậy thì, hai phe phái còn lại là gì?"

"Là 'phái chỉ công nhận kỷ nguyên vũ trụ' và 'phái hoàn toàn công nhận bao gồm cả ngoại sử và SD' đó."

"Thực ra chỉ có phái ôn hòa và phái cứng rắn thôi phải không? Tôi hiểu hết rồi đấy."

Mahiro cảm thấy một sự mệt mỏi khó cưỡng dâng trào từ tận xương tủy.

"Chúng tôi đại khái đã hiểu. Tức là, chỉ cần tìm ra tên trinh sát của cái phái cứng rắn kia rồi đánh cho một trận nhừ tử là được phải không?"

Sau khi Nyarlathotep đưa ra kết luận đó, Isuka gật đầu.

"Vậy thì, tên trinh sát đó ở đâu?"

"Hê hê hê, hô hô hô. Tôi có mang theo thiết bị tìm kiếm Yith đó, một món đồ tiện lợi phản ứng với Đại chủng tộc Yith!"

"Vậy là dùng cái đó để tìm người đúng không? Tốt quá rồi, có vẻ có thể giải quyết nhanh gọn lẹ."

"Nhưng mà, tôi quên sạc điện rồi."

"Tôi sắp sửa giết cậu đấy!"

Mahiro cảm thấy máu trong người như muốn sôi lên.

"Ôi ôi, cái này cũng đang sạc cùng lúc đó..."

"Có thời gian cho chuyện đó à? Nếu kéo dài quá, chẳng phải sẽ bị tên trinh sát của phái cứng rắn tiến hành cái kế hoạch hoán đổi toàn bộ kia sao?"

"Để thực hiện kế hoạch hoán đổi toàn bộ, cần phải sử dụng thiết bị quy mô lớn đó. Tôi nghĩ, cần một khoảng thời gian để chế tạo thiết bị như vậy ở địa phương đó."

"Thiết bị quy mô lớn là cái thứ gì?"

"Máy hoán đổi tinh thần mà Đại chủng tộc Yith chúng tôi dùng, chính là cái máy ban nãy đó. Cứ coi nó là phiên bản siêu mạnh của cái máy đó là được."

Đúng là một lời giải thích hời hợt. Hơn nữa, từ nãy đến giờ cô ta cứ đưa ra một đống chi tiết rối rắm như thác đổ, Mahiro thật sự chẳng hiểu gì sất. Không thể nào tổng hợp thành một trang A4 cho dễ hiểu hơn sao?

"Haizz, đành chịu thôi. Có vẻ phải đợi sạc xong đã. Vậy thì, kẻ địch sẽ hoàn thành thiết bị hoán đổi tinh thần trước? Hay là thiết bị của Isuka sẽ sạc xong trước, rồi chúng ta thành công tóm được tên trinh sát và đánh cho một trận?"

"...Tôi không ghét mấy ván cược có tỷ lệ thắng thấp thế này."

Nhưng đây đâu phải là vấn đề thích hay không thích đâu chứ? Mahiro thở dài thườn thượt trước câu nói của Cthugha. Tại sao chỉ có mình cậu lại liên tiếp gặp phải những chuyện phiền phức thế này?

Trong cơ thể của Nyarlathotep có trái tim của Mahiro. Ngược lại, trong cơ thể của Mahiro lại có trái tim của Nyarlathotep. Chỉ vào lúc này, Mahiro mới thầm cảm ơn cơ thể mình có gương mặt và giọng nói trung tính, và cũng cảm ơn cách nói chuyện của Nyarlathotep. Nếu âm vực của Mahiro là giọng nam trầm thấp, mà Nyarlathotep lại dùng giọng đó để nói chuyện bằng giọng điệu của một cô gái ăn chơi, thì thật sự không thể nhìn nổi.

"...Cũng đến lúc có thể thỉnh quý vị giải thoát cho tôi rồi đó?"

Isuka nhìn Mahiro với ánh mắt cầu xin. Nhắc mới nhớ, cô ta vẫn còn bị trói bằng dây thừng. Vì đã biết Isuka không phải kẻ địch, có lẽ đã đến lúc nên giúp cô ta cởi trói. Mahiro nhìn Nyarlathotep, lập tức cô ta dùng khuôn mặt của Mahiro gật đầu. Nhìn thấy khuôn mặt mình cử động thật sự, Mahiro cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Mahiro lấy lại tinh thần, rồi ra hiệu bằng mắt cho Cthugha. Ngay lập tức, Cthugha nhẹ nhàng thổi một hơi vào sợi dây trong tay.

"Vũ trụ CQC Vô Thức của tôi. 'Đạo Tỏa Bộc Phá Cực Kỳ Trang Nghiêm và Phi Phàm'."

Sợi dây lập tức bốc cháy, ngọn lửa lan nhanh khắp sợi dây như ngòi nổ, và sợi dây ban nãy trói Isuka đã biến mất không còn một hạt tro. Quần áo của Isuka không hề có một vết cháy xém nào, thật đúng là một kỹ thuật ảo thuật điêu luyện.

"Cuối cùng cũng được tự do rồi đó, ban nãy cứ như đang mặc bộ giáp Chabbau bị nguyền rủa vậy đó."

"Ừ. Cậu cũng nên cố gắng nói sao cho người khác hiểu cậu đang nói gì nữa đi."

Mahiro "hù" một tiếng, thở ra một hơi thật dài.

"Vậy thì, tôi xin cáo từ đây. Tôi té đây, tạm biệt quý vị nha."

"Khoan đã, cậu định cứ thế bỏ lại chúng tôi mà về à?"

"Đầu tiên phải sạc xong đã, nếu không chúng tôi chẳng làm được gì cả đó. Tôi nghĩ dù sao thì chắc mai tối là sạc xong rồi đó, sau đó sẽ cố gắng tìm kiếm phái cứng rắn đó."

"Tại sao lại không có kế hoạch đến mức này... Khoan đã, cậu định về đâu?"

"Cơ thể này của tôi là của Kurei Tamao đó, nên cũng có gia đình đó. Nếu không sống như bình thường, lúc cô Tamao quay lại sẽ rất phiền phức đó."

"...Có vẻ cậu cũng tạm thời nghĩ cho cô ấy đấy."

Mahiro ban đầu cứ nghĩ Isuka chỉ đơn thuần là ít mưu mẹo hơn Nyarlathotep, nhưng mọi hành động của cô ta đều bừa bãi như nhau. Mặc dù vậy, cô ta vẫn khá cẩn thận ở những điểm cần thiết, điều đó có nghĩa là dù sao thì cô ta cũng được coi là phái ôn hòa sao? Mahiro cảm thấy hơi nể phục một chút.

"Với lại... hê hê hê, tối nay ăn cà ri đó! Tôi đã muốn ăn thử một lần rồi đó! Dù giải trí ở Trái Đất rất tuyệt, nhưng tôi cũng rất mong chờ văn hóa ẩm thực đó, chắc chắn là hương vị của người Ấn Độ quẹo phải, Sangira Siêu Urara đó! Tôi sẽ thưởng thức thật kỹ đó!"

"Đây chắc chắn là mục đích chính của cậu rồi!"

Mahiro không khỏi nghĩ, hãy trả lại sự nể phục thoáng qua vừa rồi của tôi đi. Hơn nữa, lời nói của Isuka như thường lệ vẫn ẩn chứa những từ ngữ khó hiểu, đó là tiếng Yith hay cái gì vậy?

"Vậy thì ba vị, ngày mai gặp ở trường nha! Không cần tiễn đâu!"

"Á, này!"

Tự luyên thuyên một tràng, Isuka hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của Mahiro, cứ thế lao ra khỏi phòng khách nhà Yasaka. Từ lối vào truyền đến tiếng sột soạt, rồi tiếng cửa lớn đóng mở.

Có vẻ Isuka đã hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà này.

Sau khi người ngoài hành tinh mang hình dáng của Kurei Tamao biến mất khỏi tầm mắt, Mahiro cảm thấy vô lực từ tận đáy lòng. Nói thật, tính cách của nhân vật này quá mạnh mẽ. Cứ như thể là đã rút bỏ cái tính cách tà ác của Nyarlathotep, rồi thêm vào cái bộ não trẻ con của Cthugha mà nấu lên thành một cái tính cách mới vậy.

Vì dù sao cũng có một mục đích chính đáng, nên cô ta chắc chắn nghĩ rằng mọi việc mình làm đều đúng. Kẻ tin rằng mình là chính nghĩa thì đúng là khó đối phó nhất.

"Ối chà, đúng là một cô nàng có tính cách mạnh mẽ thật đấy."

"Đủ để mấy người không nói nên lời, chứng tỏ cô ta thật sự quá đáng rồi."

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ biết tính cách của Isuka khác thường đến mức nào. Huống hồ cơ thể của cô ta là của Kurei Tamao, không thể tùy tiện dùng nĩa đâm cô ta được. Nếu sau này đối phương đòi chịu trách nhiệm thì cũng sẽ rất phiền phức, dù Mahiro nghĩ tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Vô tình nhìn sang bên cạnh, Cthugha đang phồng má lên. Đó là biểu cảm y hệt một đứa trẻ con đang dỗi, thể hiện rõ ràng "Tôi đang rất không vui". Nhưng cô ta không hài lòng chuyện gì vậy?

"Sao thế, Kuko, có chuyện gì à?"

"...Phần đất diễn của tôi ít quá."

"Hả?"

Nghe thấy câu trả lời bất ngờ này, Mahiro không khỏi phát ra âm thanh chẳng hiểu gì.

"...Khi Isuka nói chuyện, tôi cứ như không khí, chỉ là một cái máy chỉ biết gật đầu phản ứng thôi. Rõ ràng tôi cũng muốn tham gia nhiều hơn vào cuộc trò chuyện mà."

Xem ra là vậy.

Cách nói chuyện như súng liên thanh của Isuka quả thật quá thu hút sự chú ý. Ngay cả Mahiro và Nyarlathotep, những người trong cuộc, cũng chỉ kịp bận rộn đáp lời mà không còn tâm trí làm gì khác. Trong tình huống này, Cthugha, người duy nhất không bị ảnh hưởng trực tiếp bởi sự kiện, dĩ nhiên không thể tham gia vào cuộc đối thoại.

"Nói gì thế, được có mặt ở đây đã là tốt lắm rồi còn gì? Trên đời này thậm chí còn có nữ chính mà dù được đặt tên sách nhưng lại không có chút cảm giác tồn tại nào, hơn nữa nữ phụ lấn át lại còn ra ngoại truyện rồi được chuyển thể thành anime nữa chứ. Nhân vật nữ chính trong tập hai, cuối cùng lại bị coi như chưa từng tồn tại."

"Cái này chẳng an ủi được cô ấy chút nào cả."

Đẩy kẻ đáng ghét vào chỗ chết, đúng là phong cách mắng chửi của Nyarlathotep. Mahiro chỉ mong cô ta đừng dùng mặt mình mà nói ra những lời như thế.

"...Ư, tôi chỉ muốn Nyaruko để ý đến tôi hơn thôi..."

"Á à, đúng là phiền phức hết sức. Muốn ai đó để ý đến mình đến vậy thì tự đi nói chuyện với tinh linh Donnchadh (chú thích 5) ấy!"

"Tinh linh Donnchadh là gì?"

"Chỉ cần nói chuyện với nó, nó sẽ đưa ra nhiều phản ứng khác nhau tùy theo tình huống lúc đó, đó là một con búp bê tương tác trí tuệ nhân tạo có hình dạng cậu bé đó."

"À, Trái Đất cũng từng có đồ chơi như vậy."

"Ví dụ như dùng tay chém ngang vào nó, nó sẽ phát ra tiếng 'Murusa' và bị đánh bay xa tít tắp."

"Cái đó không còn gọi là giao tiếp nữa rồi!"

"Tiện thể, cũng có phiên bản nữ là tinh linh Joesiny đó."

"Thôi đi, đừng nói nữa, im mồm đi."

Mặc dù từ nãy đến giờ bị hào quang của Isuka che mờ, nhưng sự phiền phức của Nyarlathotep vẫn không hề giảm. Mahiro suýt chút nữa đã quên mất điều này, tóm lại là phải luôn cảnh giác cao độ. Một Tà Thần điên rồ đang bò lổm ngổm ngay bên cạnh.

"...Không nói chuyện này nữa. Vậy thì, tiếp theo phải làm gì?"

Lại một lần nữa bị bỏ rơi trong cuộc trò chuyện, Cthugha có vẻ hơi dỗi, nhưng cô vẫn đưa ra câu hỏi này để tình hình có thể tiến triển. Tâm hồn thiếu nữ như vậy thật đáng khen ngợi.

"Còn có thể làm gì nữa? Tóm lại là cứ đợi thiết bị của Isuka sạc xong... Khoan đã, cái cô nàng đó trước khi đi có nói hẹn gặp ngày mai ở trường không?"

(Chú thích 5: Quý tộc Ireland, nhà văn giả tưởng, H.P. Lovecraft cũng chịu ảnh hưởng từ ông.)

"Cô ta hoàn toàn là một bộ dạng muốn đi học mà. Dù sao cô ta phải giả làm Tamao, nên vào những ngày không phải ngày nghỉ nhất định phải đến trường."

Nghe Nyarlathotep nói vậy, Mahiro chợt nhận ra một điều. Bây giờ cơ thể cậu là của Nyarlathotep, mà ngày mai là thứ Hai, phải đi học. Vì bây giờ là ngày nghỉ nên mọi thứ vẫn yên ổn, nhưng ngày mai cậu phải đi học trong tình trạng này sao?

"...Nghỉ học đi thôi."

「Nói gì thế, thỏ con?」

「Cậu vẫn cứ cổ hủ như ngày nào nhỉ.」

「Mahiro chẳng phải vẫn hiểu đó sao? Chuyện đó không quan trọng, không được trốn học đâu!」

「Dù cậu có nói vậy thì với cái tình trạng này, làm sao mà đến trường được chứ?」

「Bổn phận của học sinh là học tập. Nếu lơ là chuyện này, dù bây giờ mới là lớp 11, mà kỳ thi đại học là chuyện của năm sau, thì tiền đồ cũng sẽ chênh vênh đấy nhé?」

「Nói thật đi?」

「Chả là, tôi siêu mong chờ được dùng dáng vẻ của Mahiro để đi học đó mà.」

「Coi chừng tôi đạp xe tông cậu đó, cái con ranh!」

Mahiro vốn đã cho rằng Nyarlathotep chẳng thể nào thốt ra lời hay ý đẹp từ cái miệng chó má đó, nhưng quả nhiên cậu đã đoán trúng phóc. Cậu nhất thời tức giận vớ lấy cái nĩa trên bàn ăn, thế nhưng với tình cảnh hiện giờ, động chân động tay thì người bị thương lại chính là cơ thể của cậu. Bởi vì đã sớm hiểu rõ điều này, Nyarlathotep mới toe toét nụ cười quỷ dị đến cực điểm kia chăng. Mahiro lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt của mình đáng ghét đến vậy.

「Dù coi những lời vừa rồi là đùa, nhưng có lẽ vẫn nên đi học thì tốt hơn nhỉ? Tôi tuy được tiến cử vào đại học nhưng cũng từng trải qua kỳ thi tuyển sinh rồi, nếu là tôi, một người từng trải nói ra thì xác suất các kiến thức lớp 11 xuất hiện trong đề thi cao đến bất ngờ đấy.」

「…Tôi có một chuyện cứ bận tâm mãi.」

「Ừm?」

「Cậu bao nhiêu tuổi?」

Nghe Mahiro hỏi, Nyarlathotep đột ngột quay người nhìn về một hướng không liên quan. Thái độ của cô ta đã vượt quá mức đáng ngờ, toát ra một vẻ trống rỗng không màng thế sự.

「Hôm qua cậu đã nói ở Cõi Mộng rồi còn gì? Cậu nói cậu đã học xong cấp ba. Và sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã vào làm việc tại Cơ quan Bảo vệ Hành tinh.」

Nghe Mahiro tiếp tục truy vấn, Nyarlathotep hoàn toàn không để mắt đối mắt với Mahiro, bắt đầu huýt sáo. Mahiro ngẫm nghĩ thấy bài hát này hình như đã từng nghe ở đâu đó, rồi chợt nhận ra đó chính là nhạc nền của trò chơi RPG Huýt Sáo và Hoang Dã.

「Dù tôi không biết thời gian ở vũ trụ trôi chảy ra sao, nhưng nếu đổi sang thời gian Trái Đất. Chẳng lẽ cậu đã hai mươi…」

「A~a~ tôi không nghe thấy gì cả~」

Như muốn ngắt lời Mahiro, Nyarlathotep bịt chặt hai tai và hét lớn. Nhìn cô ta phản ứng thái quá như vậy, có lẽ sự thật đúng là như thế thật.

「Kuko, thực tế là sao? Hai người hẳn là bằng tuổi nhau chứ?」

Để xác nhận, Mahiro cũng hỏi Cthugha câu hỏi tương tự.

「…Thiếu niên.」

「Ừm?」

「…Lần sau mà còn nhắc đến chuyện tuổi tác, tôi sẽ đốt Thiếu niên cùng cả thành phố này thành tro bụi đến mức linh hồn thoát ly luân hồi.」

「Cậu ghét chuyện tuổi tác đến thế sao…」

Ánh mắt của Cthugha rất nghiêm túc, tên này có cái “khí phách” nói là làm.

Nói vậy thì, chẳng lẽ cả hai người này đều lớn tuổi hơn Mahiro sao? Nhưng xét thái độ ngạo mạn của Nyarlathotep, nói cô ta lớn tuổi cũng không có gì không hợp lý nên không sao, còn xét về giọng điệu và logic suy nghĩ của Cthugha. Nếu tuổi thật của cô ta vượt quá hai mươi lăm, thì thật sự khiến người ta phải khiếp sợ ba phần. Cái cớ phụ nữ mãi mãi là một cô bé chẳng có tác dụng gì cả.

「Aish! Thật là, Mahiro giỏi lạc đề ghê. Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ… À đúng rồi, trường học. Tóm lại, vì Isuka nói ngày mai cô ấy sẽ đi học, chúng ta không thể cứ ru rú ở nhà được đúng không?」

「Nói thì đúng là vậy, nhưng cậu nhìn xem, tôi đang là cái bộ dạng này đây! Là thân thể của Nyaruko đó! Kiểu gì cũng sẽ bị lộ tẩy.」

「Yên tâm đi, không dễ bị phát hiện thế đâu. Theo tôi thấy, dù chúng ta có tuyên bố tinh thần hoán đổi, cũng chẳng ai tin đâu.」

Có lẽ đúng là như vậy thật. Ngay cả khi có lớn tiếng tuyên bố “Thật ra, nhân cách của chúng tôi đã hoán đổi” thì cũng sẽ bị nghi ngờ đầu óc có vấn đề, ngược lại còn có thể bị xem là Mahiro và Nyaruko đang đùa giỡn, khiến ấn tượng “hai người là tình nhân” trong lớp ngày càng rõ nét hơn.

Nói cách khác. Chỉ có thể giống Isuka mà sống một cuộc sống như bình thường ư? Mahiro rầu rĩ nhưng vẫn không thể chấp nhận được, cậu tức tối lườm Nyarlathotep, người đang mang khuôn mặt của chính mình.

「Dù cậu vốn dĩ đã như vậy rồi, nhưng tại sao cậu lại có thể bình tĩnh đến mức này chứ?」

「Dù gì thì hoảng loạn cũng không thể thay đổi thực tế. Tôi vừa nãy đã nói rồi mà, nếu định mệnh hôm nay không thể xoay chuyển, ít nhất sau này nhìn lại, nó cũng sẽ trở thành đề tài để mà cười đùa.」

Cái này hơi khác so với những gì cô ta vừa nói. Cái tên này chẳng lẽ ngay cả những lời mình vừa nói cũng không nhớ rõ sao?

「Tinh thần của tôi đang ở trong cơ thể cậu đó, cậu không thấy khó chịu sao?」

「Hì hì, làm sao tôi có thể khó chịu được chứ? Mong muốn người đàn ông mình yêu có thể quen thuộc với mọi thứ của mình, đó chính là cái gọi là trái tim hỗn độn của phụ nữ đó mà.」

「Cái trái tim đó thì miễn đi.」

「Hơn nữa, thế này cũng có ưu điểm.」

「Ưu điểm?」

「Vâng… À, tôi ra ngoài một lát nhé.」

Nói được nửa chừng, Nyarlathotep đột nhiên đứng dậy.

「Cậu đi đâu thế?」

「Đi hái một đóa hoa nhỏ.」

「Nói thẳng là đi vệ sinh không phải được rồi sao?」

「…Mahiro, đã là con gái thì nói chuyện phải chú ý một chút nhé.」

「Ai là con gái hả!」

Mahiro đang ngồi duỗi chân đạp tới, nhưng Nyarlathotep nhẹ nhàng né tránh rồi. Cậu ta bước những bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.

Vốn dĩ Mahiro đã có chút tự ti về khuôn mặt có phần trung tính thiên về nữ tính của mình. Giờ đây, ngay cả khi ở trong cơ thể của Nyarlathotep, bị coi là con gái cũng chẳng phải chuyện thú vị gì.

Mahiro rụt cái chân đạp hụt về, để cho cái đầu hơi quá nóng của mình bình tĩnh lại, cậu hít sâu và xoay đầu.

Lúc này, ánh mắt Mahiro và Cthugha chạm nhau.

Có cảm giác cô ta đang nhìn Mahiro bằng một ánh mắt nóng bỏng bất thường.

Lúc này, Mahiro chợt nhớ ra một chuyện quan trọng – cơ thể này là của Nyarlathotep, mà Tà thần Lửa trước mặt này, lại yêu Nyarlathotep đến mức gần như bệnh hoạn.

Nếu chỉ xét theo khía cạnh cơ thể, cái bóng đèn tên Mahiro đã biến mất, tại hiện trường chỉ còn lại hai người là Nyarlathotep và Cthugha.

Mahiro cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Chắc chắn rồi, đây là một cơn ớn lạnh. Mahiro nhận ra cơ thể mình đã co rúm lại. Giống như ếch bị rắn nhìn chằm chằm hay Kỵ sĩ Pegasus đối mặt với Cung thủ vậy.

「K-khoan đã, Kuko… Tuy là cái hình dáng này, nhưng bên trong là tôi đó, cậu hiểu chứ? Nyaruko mà cậu thích đang ở đằng kia, cô ấy đang ở trong cơ thể của tôi đó, biết không?」

Mahiro nói rất chi tiết như thể đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng thái độ lại vô cùng cố gắng. Nếu Cthugha lúc này muốn dùng thực lực trấn áp Mahiro, Mahiro e rằng không có khả năng chống cự, vậy thì theo mô thức hành động của Cthugha từ trước đến nay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện này chuyện kia.

Mồ hôi khó chịu lấm tấm trên trán. Cảm thấy trinh tiết lâm nguy, Mahiro từ từ lùi lại, giữ khoảng cách với Cthugha.

Thế nhưng. Khác với dự đoán của Mahiro, Cthugha chẳng làm gì cả. Không những thế, cô ta thậm chí còn nhắm mắt lại như thể bất lực, nhún vai như thể bó tay với Mahiro, rồi lắc đầu như thể cố ý làm cho Mahiro thấy.

「…Đừng hiểu lầm, tôi không phải chỉ thích mỗi thân thể của Nyaruko.」

「Đ-đúng vậy.」

「…Kể cả tính cách của Nyaruko, tôi cũng đều thích.」

「Cái kiểu tính cách đó mà cũng thích, cậu tự hành hạ mình đến mức nào vậy?」

Nyarlathotep thường mô tả Mahiro là người kiêu căng 100%, nhưng theo góc nhìn của Mahiro, mức độ kiêu căng của Nyarlathotep dành cho Cthugha cũng vượt quá giới hạn mà không thể đo lường được. Phải nói là, Nyarlathotep rõ ràng rất ghét cô ta.

「…Tình yêu của tôi dành cho Nyaruko, là một tình yêu mang tính chất Plato hơn.」

「Đã từng làm đủ mọi chuyện quá giới hạn đến mức đó, mà còn dám nói là tình yêu Plato sao?」

Những hành vi vượt giới hạn mà Cthugha đã làm với Nyarlathotep đến nay, Mahiro tuyệt đối không thể quên, ví dụ như bóp ngực, đột nhập đêm khuya và cưỡi gối ôm các kiểu. Nếu như vậy cũng có thể gọi là tình yêu thuần khiết, thì cần gì có hệ thống phân loại game nữa.

「…Phải nhanh chóng đưa hai người về trạng thái ban đầu mới được.」

「Không ngờ cậu lại đột nhiên nghiêm túc đến vậy… Nhưng, cậu nói đúng, tôi cũng muốn nhanh chóng trở lại bình thường.」

「…Thiếu niên đang sở hữu cơ thể của Nyaruko, và Nyaruko đang sở hữu cơ thể của Thiếu niên, khiến tôi không biết nên sinh con với ai.」

「Ai cũng không cho cậu sinh cả!」

「…Ơ… Vậy Thiếu niên… có muốn sinh con với tôi không?」

「Coi chừng tôi nhốt cậu vào tủ đông cả đêm đó!」

Lời còn văng vẳng bên tai đã bắt đầu đòi hỏi dục vọng, xem ra Cthugha quả nhiên vẫn là Cthugha. Đầu óc cô ta vẫn như thường lệ là nhiên liệu rắn không chút nếp nhăn nào chăng. Cuộc đời cô ta có vẻ thật vô lo vô nghĩ, thật đáng ghen tị.

Vì nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể giữ vững tình hình, nên Mahiro nhặt lấy chiếc điều khiển rơi trên ghế sofa và mở tivi. Chương trình mà Mahiro yêu thích vừa mới bắt đầu được một lúc.

Một nhóm nhạc thần tượng gồm năm thành viên, dù là thần tượng nhưng lại làm công việc nông nghiệp nặng nhọc ở một làng miền núi, sống tự cung tự cấp, đó là một chương trình như vậy. Quả không hổ danh là chương trình được Bộ Giáo dục và Khoa học khuyến nghị, trẻ em tiểu học có thể xem và học hỏi từ đó. Đây là một chương trình giúp khán giả hiểu được sự vất vả của người nông dân.

Mahiro vô tình nhìn đồng hồ. Chương trình này đã bắt đầu, có nghĩa là bây giờ đã bảy giờ. Vì sự náo động của Isuka mà Mahiro đã quên mất thời gian trôi qua, nhưng nghĩ kỹ lại. Cậu đến giờ vẫn chưa làm bữa tối.

Hôm nay vì xảy ra nhiều chuyện nên cảm thấy rất mệt mỏi, tối nay đành chịu khó ăn qua loa với vài món đơn giản vậy. Mahiro nghĩ vậy, đứng dậy để kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh.

Lúc này, cùng với tiếng “cạch” khẽ khàng, cánh cửa phòng khách mở ra. Nhìn về phía âm thanh, xuất hiện ở đó quả nhiên là Nyarlathotep.

「Lâu thật đấy.」

Vừa thốt lời, Yasaka Mahiro đã hối hận ngay. Hướng về cái kẻ vừa "giải quyết nỗi buồn" mà nói "Lề mề thế!" thì chắc chắn Nyarlathotep lại tía lia than vãn kiểu "Mahiro đúng là đồ vô duyên!", "Chả có tí tinh tế nào!" cho mà xem. Bản thân cô ta rõ ràng là một kẻ chẳng bao giờ tuân theo lẽ thường, vậy mà lại cứ đòi hỏi người khác phải hành xử chuẩn mực, bảo sao cậu ta chịu nổi! Đây chính là nguồn gốc của danh hiệu "Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn" sao?

Thế nhưng, khác với suy đoán của Mahiro, Nyarlathotep không hề buông lời cà khịa về chuyện này. Không chỉ vậy, cô ta tuy đã bước vào phòng khách nhưng dáng đi lại có vẻ lảo đảo, nặng nề.

"Này, Nyaruko?"

Thấy có gì đó không ổn, Mahiro dè dặt bước về phía Nyarlathotep. Quan sát biểu cảm của cô ta, Mahiro cau mày.

Dù vẫn là gương mặt của Mahiro, nhưng biểu cảm của Nyarlathotep lại cho người ta một ấn tượng vừa không thoải mái lại vừa thiếu sức sống. Ánh mắt cô ta hơi mơ màng, má phớt chút hồng, đôi môi hơi ướt khẽ hé mở, hơi thở cũng có phần gấp gáp.

Trông hệt như…

"Không lẽ cô bị sốt à?"

Đúng vậy, dáng vẻ cô ta giống hệt người bị cảm.

Mahiro cũng đoán được một phần, có lẽ là do trận cảm cách đây ba ngày tái phát? Dù khi đó người ốm là Mahiro, nhưng hiện tại Nyarlathotep đang sử dụng cơ thể này, vậy thì người bị ảnh hưởng hẳn phải là Nyarlathotep đang nằm trong cơ thể Mahiro.

Thế nhưng, như muốn phủ nhận suy đoán ấy, Nyarlathotep chầm chậm lắc đầu.

"Ôi chao, Mahiro…"

"Ch, chuyện gì?"

"Con trai tuyệt thật… khụ… khụ…"

"Hả?"

Vì không hiểu được ý nghĩa câu nói thốt ra rất khẽ của cô ta, Mahiro không biết phải đáp lại thế nào. Nyarlathotep thì lại dùng ánh mắt dịu dàng, tựa như vừa được giải thoát, nhìn Mahiro.

"…Cứ như mấy cậu chàng mới lớn, cái kiểu mà sau khi biết chuyện đó rồi, dù có thề sống thề chết không làm nữa, đến hôm sau vẫn không kìm được mà phải làm. Hèn chi Kamo Tatsuo lại muốn hát về chuyện này."

"Cô đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Đúng là cảm giác mà con gái chẳng thể nào hiểu được đâu! Hứ hứ hứ ~"

"Cô đã làm gì? Cô đã làm gì trong nhà vệ sinh hả?"

"Tôi đã trải nghiệm sự kỳ diệu của sinh mệnh đấy ~ Em bé từ đâu đến nhở ~"

"…Đi chết đi!"

BỐP!

Mahiro chắp hai tay, giáng một cú thật mạnh vào sau gáy Nyarlathotep. Dù biết đó là cơ thể của chính mình, nhưng cậu vẫn phải cho con nhỏ này một trận mới được.

"Ma… Mahiro, bình tĩnh nào, tôi chỉ đang tập dợt cho buổi học giáo dục giới tính ngày mai thôi mà…"

"Ngày mai không có tiết giáo dục giới tính!"

Mahiro túm lấy vai Nyarlathotep lắc mạnh.

"Không, để tôi nghĩ xem… Ối! Đã đến giờ này rồi sao! Mau ăn tối thôi, vậy là xong nhé! Tôi sẽ làm món gì đó đơn giản, ngon miệng mà không gây đầy bụng đến tận ngày mai, nên đợi chút nha!"

Nyarlathotep lộ liễu chuyển đề tài, rồi vùng thoát khỏi Mahiro, chạy biến vào nhà bếp.

"…Thiếu niên, đấu một ván đi."

Cthugha vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, thản nhiên với phong thái tùy hứng thường ngày, đưa tay cầm máy chơi game về phía Mahiro. Thời buổi nào rồi mà còn lôi MSX ra để chơi game đối kháng? Hơn nữa, những tựa game MSX ở nhà này hẳn phải là game hành động chơi đơn mới đúng.

Đã hoàn toàn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Mahiro cứ thế ngồi phịch xuống sàn. Cảm giác mệt mỏi ập đến, khiến cậu chẳng còn chút sức lực nào để nhúc nhích.

Từ nhà bếp vọng ra tiếng chảo xào rau, tiếng chiên rán, còn TV thì phát nhạc chủ đề của một trò chơi hành động. Lấy những âm thanh đó làm nhạc nền, Mahiro nguyền rủa sự bất hạnh của số phận mình. Lẽ nào phải đổ lỗi cho người cha vừa là bạn vừa là thầy của cậu sao?

Nhân tiện, món ăn tối là súp chả cá, tuyệt nhiên không phải là món cần phải xào hay chiên rán.

Mahiro đang lo lắng, thực sự rất rất lo lắng, ngay cả khi thi vào cấp ba cũng không lo lắng đến thế. Tình hình hiện tại, đối với cậu, chính là một thế bế tắc khó lòng phá vỡ.

Địa điểm là nhà vệ sinh kiêm phòng thay đồ. Đúng vậy, phòng thay đồ.

Sau bữa tối, Nyarlathotep đã đổ đầy nước vào bồn tắm. Cthugha, đã chuyển từ MSX sang NEOGEO, đang say mê chơi game, còn Nyarlathotep dường như định rửa bát, vì vậy Mahiro đồng ý đi tắm trước.