Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 3 - Chương 2: Buổi sáng Chủ nhật (2)

Nếu cô nàng đã thành thạo những thứ cơ bản, thì Yasaka Mahiro cũng chẳng có gì phải bận tâm dạy dỗ, bởi những gì cậu làm chỉ là những việc vụn vặt thường ngày. Ngược lại, nếu cô nàng còn chưa biết cầm dao bếp, thì những thứ cần dạy sẽ chất chồng, tốn không ít công sức. Nếu Cthugha có được một nửa tay nghề của Mahiro, đó mới là tình huống lý tưởng nhất.

Nghĩ đến đây, Mahiro không khỏi ngạc nhiên khi bản thân lại đồng ý truyền thụ bí kíp nấu ăn cho cái kẻ mà cậu chỉ muốn tống khứ ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.

Trước đây, Nyarlathotep từng nói rằng tính cách của Mahiro rất mâu thuẫn. Dù cảm thấy Nyarlathotep lắm chuyện, nhưng lời cô nàng nói quả thật rất đúng. Cứ hành động thuận theo tình thế lúc đó, kết quả là ra nông nỗi này đây.

Có lẽ sự hỗn loạn thật sự không phải là Nyarlathotep, mà là chính cái tính cách của mình thì phải?

Mahiro trầm tư suy nghĩ về chuyện có thể sẽ trở thành một "điềm báo" trong tương lai xa, đoạn chờ đợi Cthugha trả lời.

“...Tôi từng làm qua đồ ăn rồi.”

“À, thế cô làm món gì?”

“...Kiểu như mì xào chỉ có mỗi nhân.”

“Thế chả phải là rau xào thịt băm thôi à?”

“………………”

“……”

“...Với lại, bánh mì kẹp không có nhân.”

“Đấy là bánh mì nướng (toast).”

“……”

“……”

“...Còn nữa, thịt bò hun khói.”

“Tôi không hiểu sao tự dưng lại nhảy sang đồ hun khói... nhưng tay nghề của cô khá lắm đấy chứ? Món đấy đến tôi còn không làm được mà. Thật ra tôi đâu cần phải dạy cô nấu ăn?”

“...Nhưng nguyên liệu không phải bò, mà là một sinh vật có cánh, giống như kiến.”

“Đấy không phải Byakhee sao? Làm ơn đừng có lúc nào cũng lấy mấy thứ đấy ra làm đồ ăn được không?”

Kể cả món sandwich BLT của Nyarlathotep, tại sao lũ người này lại không thể dùng nguyên liệu bình thường để làm ra món ăn bình thường chứ? Nếu không cải cách lại quan niệm về chuyện này, e là cậu không thể nào dạy cô nàng làm ra món ăn "người thường" được.

“...Thiếu niên, không được coi thường tiểu thư Kuko này đâu nhé.”

“Hả?”

“...Dù sao đi nữa, tài nấu nướng của tôi vẫn được gọi là số một Kuko đấy.”

“Thế chả phải là không ai thèm so tài với cô à?”

“...Ngay bây giờ tôi sẽ cho thiếu niên thấy tài nấu nướng xuất thần nhập hóa của tôi.”

Nói xong, Cthugha lấy ra hai thứ.

Tay phải cô nàng là một quả chuối, tay trái là hộp bánh quy.

Mấy thứ này lấy từ đâu ra? Lấy ra để làm gì? Mahiro còn chưa kịp hỏi, Cthugha đã nhanh chóng hành động.

Chỉ thấy cô nàng xé hộp bánh quy, lấy ra thứ bên trong. Đó là bánh xốp bọc sô cô la, bình thường người ta toàn ăn trực tiếp hoặc cắm vào kem ly, là loại bánh quy sô cô la cơ bản mà ai cũng từng thấy qua.

Tiếp đó, Cthugha thoăn thoắt bóc vỏ chuối. Quả chuối trắng sữa lộ ra, thẳng đứng, tỏa hương thơm nồng nàn chứng tỏ nó đã chín tới.

Rốt cuộc là cô nàng định dùng hai nguyên liệu này làm món gì đây?

Không bận tâm đến thắc mắc của Mahiro, Cthugha bắt đầu hành động. Đôi mắt sâu thẳm như có thể hút người vào của cô nàng ánh lên vẻ rực rỡ.

*Phụt xì—* Cô nàng cắm thẳng chiếc bánh xốp từ trên xuống vào quả chuối. Rồi, không chờ đợi giây phút nào, cô nàng đắc ý đưa ra món ăn thần bí đó.

“...Đây, thiếu niên, ăn đi.”

“...Đây là cái quái gì?”

“Một trong những món ăn ngon tuyệt đỉnh của Kuko, ‘Que Sera, Sera – Chuối que kỳ diệu đến lạ lùng khiến người ta say đắm’.”

“Cấm cô lấy đồ ăn ra đùa nghịch! Đủ rồi đấy, đi ra khỏi đây ngay!”

“Ư... ngon mà... nhai nhai.”

Cthugha rơm rớm nước mắt, nhưng dù vậy vẫn nhét nốt miếng đồ ăn còn sót lại vào miệng, đoạn quay lưng rời khỏi bếp. Theo một ý nghĩa khác với Nyarlathotep, cô nàng cũng là một cô gái khiến người ta kiệt sức khi phải đối phó.

“Vậy Mahiro, hôm nay chúng ta làm gì nào?”

Khi Nyarlathotep đột nhiên nói ra câu này, Mahiro đang dùng khăn ướt lau khóe miệng lấm lem của Shoggoth. Vì món trứng ốp la kẹp thịt xông khói được đặt trên đĩa, Shoggoth không thể dùng tay cầm, đành phải ghé miệng vào ăn trực tiếp, kết quả là khóe miệng dính đầy dầu mỡ. Thật không nên làm trứng lòng đào mà.

“Còn hỏi tôi làm gì... Hai người không có việc để làm à? Mấy cái việc liên quan đến Cõi Mộng ấy.”

Mahiro nhớ rằng theo lời hôm qua, cả Nyarlathotep và Cthugha đều nhận được lệnh điều động nhân sự từ cấp trên.

Sự kiện do họ hàng của Nyarlathotep gây ra đã phá vỡ hoàn toàn hệ thống quản lý của Cõi Mộng. Để duy trì hoạt động của Cõi Mộng, Cơ quan Bảo vệ Hành tinh đã quyết định phái đợt quản lý viên tiếp theo, tức là các Cổ Thần tiếp quản Trái Đất. Còn Nyarlathotep và Cthugha thì được lệnh tiếp tục ở lại Trái Đất làm nhiệm vụ, với tư cách là người phụ tá cho những người mới.

Mahiro nhớ là phải như vậy mới đúng. Nhưng theo cậu thấy, từ sau khi sự kiện đó kết thúc và qua một đêm đến tận sáng nay, cả hai đều không hề đến Cõi Mộng.

“...Các Cổ Thần tiếp quản Trái Đất, theo đúng lịch trình sẽ đến đó vào tối nay.”

Cthugha vừa thưởng thức miếng thịt xông khói cuốn lòng đỏ trứng lòng đào, vừa khẽ nói. Mà nói mới nhớ, cô nàng này rõ ràng là người ngoài hành tinh, vậy mà kỹ năng dùng đũa lại điêu luyện đến vậy. Dựa vào chuyện cô nàng từng nhắc đến việc bố mẹ mình hay đến quán sushi băng chuyền, có lẽ hành tinh của cô ấy lấy ẩm thực Nhật Bản làm chủ đạo. Hơn nữa, cô ấy còn nói đơn vị tiền tệ ở đó là yên Nhật nữa chứ.

“Đúng vậy, nên hôm nay chúng ta hãy chơi cho thỏa thích đi! Dù sao cũng là ngày nghỉ hiếm hoi mà!”

“Khoan đã, nói gì mà chơi cho thỏa thích... Bây giờ Cõi Mộng không có Cổ Thần nào quản lý cả đúng không?”

“Đúng vậy, bởi vì anh trai... à quên, bởi vì một Nyarlathotep hoang dã đã SATSUGA (sát hại) hết đám người đó rồi.”

Có vẻ như cô nàng muốn phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ anh em này. So với việc vô tình, thì đây đã đạt đến trình độ tàn nhẫn rồi.

“Vậy thì, Cõi Mộng chẳng phải sẽ hoàn toàn không có phòng bị sao?”

“Chắc là vậy.”

“Còn dám nói ‘chắc là vậy’! Cõi Mộng là bức tường chắn về mặt tinh thần của Trái Đất, nếu cứ mặc kệ như thế thì sẽ rất nguy hiểm.”

“Đừng lo, Mahiro.”

“Tại sao?”

“Dorothy Day cũng từng hát ‘Que Sera, Sera’ (Mặc kệ đời) mà nhỉ?”

Trong khoảnh khắc, Mahiro siết chặt cái nĩa, vung xuống mu bàn tay của Nyarlathotep.

*Cạch!* Đầu nĩa ba chạc đập mạnh xuống mặt bàn cứng. Mặc dù bị né, nhưng Mahiro không bỏ cuộc, cậu tận dụng phản lực của mặt bàn để nĩa bật ngược lên. Mũi nĩa bám riết lấy mục tiêu, là làn da mềm mại mà Nyarlathotep đang giơ lên không trung để né tránh.

*Keng!*

Tuy nhiên, đòn tấn công hai đoạn này lại bị Nyarlathotep chặn lại. Hơn nữa, lại còn bị cái thìa trong tay cô nàng chặn được nữa chứ.

“Hì hì hì... Mahiro, con người là sinh vật ngày càng trưởng thành và tiến hóa đó nha!”

“Nyaruko, nhìn lên trên kia kìa.”

“Hả?”

*Ghu chát!*

Nyarlathotep ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Một cái nĩa từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng vào trán cô nàng. Mahiro đã sớm hoàn thành một kế hoạch khác. Nhìn thấy đòn tấn công vừa rồi bị chặn, cậu đã ném thêm một cái nĩa nữa vào đỉnh đầu Nyarlathotep.

“Ừm, con người là sinh vật ngày càng trưởng thành và tiến hóa.”

“...Mahiro, ngày nào cậu cũng tự giác học được mấy kỹ năng vô ích vậy.”

“Cô nghĩ đây là nhờ phúc ai hả?”

Mahiro thở dài, quay lại chỗ ngồi.

“À.”

Cthugha đang cuộn miếng thịt xông khói từ đĩa của Mahiro.

“Hai người không thể nào hiểu được cái gọi là tiết chế một chút sao?”

“...Vì đồ ăn thiếu niên nấu rất ngon.”

Cứ như là có thêm một đứa em gái hay con gái phiền phức vậy.

“Chờ đã. Tôi không nói về chuyện đó, bây giờ Cõi Mộng không có phòng bị, vậy mà hai người lại muốn đi chơi, như thế không phải rất kỳ lạ sao?”

“Mahiro còn trẻ mà sao lo lắng nhiều thế. Cứ yên tâm đi, sẽ không có cái tên phá đám nào tùy tiện tấn công tinh thần đâu.”

“Cái sự tự tin vô căn cứ này từ đâu ra thế?”

“Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ mà, dù là công chức, chúng tôi cũng có quyền được nghỉ. Trước đây vì chuyện của Mahiro mà ngày nghỉ tôi cũng phải làm việc vất vả. Hôm nay nghỉ ngơi một chút thì có sao chứ? Huống hồ tôi rõ ràng đang được nghỉ mà vẫn bị ép làm việc...”

“Chắc cô phải chơi đến chín phần ấy chứ? Làm việc nghiêm túc vào!”

“Tôi~ không~ chịu~! Hôm nay tôi muốn đi~ chơi~!”

Nyarlathotep thậm chí còn vung tay vung chân làm nũng, đúng là một tình huống phiền muộn đến cùng cực. Mahiro nghĩ, dùng nĩa một lần nữa để cô nàng im lặng sẽ tốt hơn, đoạn lại thò tay vào túi.

“...Thiếu niên.”

Khi Mahiro làm vậy, Cthugha kéo tay áo cậu.

“Chuyện gì thế, Kuko? Với lại, khóe miệng cô có hạt cơm kìa.”

“...Chỗ này á?”

“Không phải chỗ đó.”

“...Lấy đi chưa?”

“Lấy đi rồi. Vậy, có chuyện gì?”

“...Dù là để vào Cõi Mộng, cũng cần phải chuẩn bị trước, phải đi mua nhu yếu phẩm đã.”

“Cái gọi là nhu yếu phẩm là thứ gì?”

Nghe Mahiro hỏi vậy, Cthugha lấy ngón trỏ đặt lên khóe miệng, phát ra tiếng “Ưm” suy nghĩ.

“...Kiểu như quần áo để thay.”

“Khôi phục về hình dạng ban đầu là được rồi mà? Hình dạng ban đầu có mặc quần áo đâu.”

Cthugha thì là vậy, còn Nyarlathotep thì có thể thay đổi trang phục theo ý thích, nên cái cớ quần áo để thay chẳng ăn thua.

“...Kiểu như game để chơi lúc chán.”

“Lấy cái ở nhà tôi mà dùng.”

Mahiro chỉ vào tủ tivi, nơi cất giữ PLAYDIA và PC-FX.

“...Kiểu như ba trăm yên tiền đồ ăn vặt.”

“Hai người là trẻ con đi dã ngoại à?”

Trán Mahiro bắt đầu đau nhức âm ỉ.

“...Hôm nay tôi muốn đi~ chơi~”

Cuối cùng, ngay cả Cthugha cũng cùng Nyarlathotep vung tay vung chân làm nũng. Hai kẻ nguy hiểm nhất vòng xoáy Trái Đất, giờ đây lại giống như những đứa trẻ con làm nũng.

“Thôi được rồi. Mahiro, chúng ta nhường nhau một bước nhé.”

“Hả?”

“Cầm theo Chìa khóa Bạc ra ngoài thì sao? Nếu có chuyện gì cần phải đến Cõi Mộng, dù đang ở bên ngoài cũng có thể lập tức tìm một chỗ để ngủ, rồi đi đến Cõi Mộng.”

“Ưm...”

Mahiro khoanh tay suy nghĩ.

Tốt nhất là hai kẻ này chịu khó đi thẳng tới Cõi Mộng. Nhưng đời nào mọi sự đều được như ý, nhất là khi đối phương lại là Nyarlathotep, kẻ được mệnh danh là Đệ nhất Lừa đảo trong thần thoại. Thế nên, Mahiro cũng đành phải chấp nhận một mức độ thỏa hiệp nhất định. Dù không đạt được kết quả lý tưởng nhất, nhưng nếu có điều kiện thuận lợi, có lẽ chấp nhận cũng chẳng sao.

Họ nói các vị thần mới của Trái Đất sẽ tới Cõi Mộng vào tối nay, vậy thì điều quan trọng là ban ngày đừng xảy ra chuyện gì. Sau đó, đám người mới kia hẳn sẽ xử lý ổn thỏa.

Đúng thế. Chỉ cần ban ngày không có chuyện gì xảy ra là được. Dù có linh tính chẳng lành, như thể đây sẽ là một điềm báo (flag) cho rắc rối, nhưng dù sao Mahiro vẫn chấp nhận điều kiện này.

“Mahiro này, cậu thấy sao?”

“—Thôi được rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi một bữa đi.”

“Thật ư? Không hổ danh Mahiro, tấm lòng rộng lượng hệt như võ sĩ đô vật đến từ Nga ấy!”

“…Thiếu niên, tôi thích cậu. Không phải ‘LOVE’ đâu nhé, là ‘LIKE’ cơ.”

“Nhưng nhớ đấy, nếu mấy người mà gây ra rắc rối gì thì tôi sẽ chẳng ngại ngần mà xiên cho đấy!”

Mahiro không quên lời cảnh cáo ấy, tay vẫn cầm chặt chiếc nĩa. Nói thẳng ra, hai cô nàng này y hệt trẻ con mẫu giáo, nếu không có ai trông nom, họ sẽ cứ thế mà gây ra vô số vấn đề không kiểm soát được.

“Biết rồi, biết rồi, Mahiro. Vậy thì, đã quyết định thế rồi thì—”

“—Chúng ta đi thôi!”

Nyarlathotep tràn đầy năng lượng tuyên bố.

“Mấy người hành động nhanh hơn cả tốc độ ra quyết định ấy à?”

Mahiro bực bội vò đầu.

Hiện tại, Mahiro đang đứng ở khu vực trung tâm thành phố, ngay lối ra của ga tàu điện ngầm. Đây quả nhiên là trái tim kinh tế của thành phố. Các trung tâm thương mại và cửa hàng chuyên dụng mọc san sát khắp nơi, lại thêm hôm nay là ngày nghỉ, nên trên những con phố được quy hoạch vuông vức như bàn cờ, dòng người qua lại tấp nập không ngớt.

“Ôi chao, thật là náo nhiệt quá đi, tốt lắm, tốt lắm.”

“Đáng ghét… Nghe này, không được làm bất cứ điều gì quá gây chú ý đâu đấy, giải quyết xong việc thì phải về nhà ngay!”

“Ghét ghê, Mahiro đúng là, hiếm lắm mới có một buổi hẹn hò mà lại nói mấy lời phá hỏng không khí thế.”

Nyarlathotep vừa nói xong liền thò tay vòng lấy cánh tay Mahiro.

Phụt!

Một cảm giác mềm mại và ấm áp truyền từ cánh tay Mahiro lên đến não cậu. Không cần nói cũng biết, đó chính là từ cặp “gò bồng đảo” đầy kiêu hãnh của Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn.

“Buông ra! Đừng có dính lấy tôi!”

Mahiro dùng sức gạt phăng cảm giác ấm áp dễ chịu đó, giữ khoảng cách với Nyarlathotep. Dù nhịp tim có tăng lên trong tích tắc, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không để bị phát hiện.

“Tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc Mahiro có điều gì không hài lòng về tôi chứ? Lại từ chối sự tiếp xúc da thịt với một mỹ thiếu nữ như vậy. Huống hồ tôi còn yêu đôi mắt cậu, hệt như nhóm nhạc ‘Boys Town Gang’ ấy…”

“Đừng tự xưng là mỹ thiếu nữ. Với lại, ví dụ của cô lúc nào cũng lỗi thời thế.”

Mahiro bực bội nói.

Đứng trên lập trường của Mahiro, thành thật mà nói cậu thừa nhận cô nàng này rất dễ thương. Gương mặt Nyarlathotep đoan trang đến mức người mẫu cũng phải lu mờ, mái tóc bạc dài óng ả bay lượn theo từng cử động cũng rất đẹp. Hơn nữa, đôi mắt cô ấy nhìn mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng chán, tứ chi săn chắc mịn màng vừa phải, bộ ngực lại đầy đặn. Nhìn bề ngoài, Mahiro hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cô.

Vấn đề nằm ở nội tâm. Tính cách cô ta có khuyết điểm, hành động tàn nhẫn, suy nghĩ siêu xảo quyệt, cho đến giờ vẫn chưa thể xác định liệu cô ấy có thực sự là người phe mình hay không. Xét về lập trường, cô ta rất có thể sẽ trở thành kẻ thù ở tập cuối cùng, và cứ thế trở thành đại ma vương cuối cùng.

Huống hồ, thứ tình yêu mà cô ta thường xuyên treo trên miệng dành cho Mahiro, rốt cuộc chân thật đến mức nào? Liệu có phải chỉ có ngoại hình là thay đổi tùy ý được thôi không? Chẳng lẽ suy nghĩ nội tâm của cô ta cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào sao? Hơn nữa, Mahiro từng đọc một câu chuyện miêu tả một loài người ngoài hành tinh không chỉ sao chép được ngoại hình mà cả ký ức, rồi bị ảnh hưởng bởi tâm lý của đối tượng mình sao chép mà thay đổi suy nghĩ.

“…Nyaruko, lại đây khoác tay đi, lại đây tình tứ đi.”

“Tôi chết cũng không đời nào, hơn nữa như thế nóng chết đi được.”

“…Ư, Nyaruko rốt cuộc có gì không hài lòng về tôi chứ? Tôi vừa dễ thương vừa lợi hại, còn có thể phun lửa nữa.”

“Everything. Tất cả.”

Nyarlathotep lộ rõ vẻ chán ghét, đá vào mông Cthugha một cái. Thì ra là vậy, những gì Mahiro thường làm với Nyarlathotep, từ góc nhìn của người ngoài sẽ trông như thế này đây. Mahiro vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cậu không hề có ý định thay đổi thái độ hiện tại của mình.

“Vậy ra đến khu trung tâm thành phố rồi, tiếp theo sẽ làm gì?”

“Đúng rồi, đi mua đồ! Ấn phẩm mới tôi muốn đã lên kệ rồi!”

“Lại là mấy thứ đó nữa à…”

Mahiro cảm thấy mệt mỏi đang bò dọc sống lưng. Dù sao thì, đã ra đến phố rồi thì cũng chẳng còn cách nào. Việc Mahiro có thể và buộc phải làm bây giờ là giám sát hai con người ngoài hành tinh này đừng gây rắc rối cho người khác.

“Thôi, vào cửa hàng đó trước đã.”

Nyarlathotep chỉ vào một tòa nhà lớn bên cạnh một trung tâm thương mại nổi tiếng. Đó chính là tòa nhà chứa cửa hàng anime mà Nyarlathatolep đã kéo Mahiro đến thăm vào ngày hôm sau khi cô ta đặt chân lên Trái Đất. Tầng một, tầng hai, tầng ba và tầng hầm đều là các cửa hàng bán những mặt hàng tương tự nhưng thuộc các công ty khác nhau, chỉ riêng tòa nhà này đã có thể cung cấp tất cả các mặt hàng anime mà cả thành phố cần.

Dù cảm thấy chán nản, Mahiro vẫn lê bước nặng nề, đi theo Nyarlathotep và Cthugha vào tòa nhà.

“Sao mấy cửa hàng tương tự lại tập trung ở cùng một chỗ thế này? Hầu như cửa hàng nào cũng bán cùng một loại đồ mà? Cần gì phải mở nhiều cửa hàng đến thế?”

Vì hỏi Nyarlathotep có vẻ sẽ nhận được câu trả lời rất phức tạp, nên Mahiro dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi Cthugha.

“…Khi mua cùng một sản phẩm, quà tặng kèm của mỗi cửa hàng có thể khác nhau. Với lại, có vài cuốn doujinshi chỉ bán giới hạn ở một số cửa hàng nhất định thôi.”

“Hoàn toàn không hiểu gì cả.”

Không thể mua ở hiệu sách bình thường sao? Dù sao thì Nhật Bản đang thực hiện “chế độ duy trì giá bán lại” (ghi chú 1). Vì giá mua ở đâu cũng như nhau, Mahiro nghĩ chỉ cần chọn cách mua đơn giản nhất là được. Lại còn phải tốn năm trăm yên tiền vé tàu điện ngầm khứ hồi, quà tặng kèm có sức hấp dẫn đến vậy ư?

“Là người bản địa mà lại không biết ngành công nghiệp tự hào nhất vũ trụ của Trái Đất ư? Xem ra phải dạy dỗ Mahiro từ đầu rồi.”

“Miễn đi, miễn đi.”

“Được thôi. Bổn cô nương Nyako sẽ dẫn dắt cậu du hành trong ngành công nghiệp này. Du hành, trong tiếng Anh đánh vần là N!A!V!I!G!A!T!I!O!N!”

“Tôi không phải đã nói miễn rồi sao?”

Nyarlathotep cố ý nhấn mạnh từng âm tiết và thêm cả động tác cơ thể khi nói, thật là phiền phức quá đi.

Bước vào tòa nhà và đi xuống cầu thang, Mahiro và mọi người đến cửa hàng anime ở tầng hầm. Lần trước đến là vào dịp lễ hội trường của Mahiro, nên không phải ngày nghỉ, nhưng hôm nay là chủ nhật trên toàn quốc, do đó cửa hàng rất đông khách. Ban đầu tưởng toàn khách nam, nhưng bất ngờ là khách nữ cũng chiếm một nửa.

(Ghi chú 1: Các ấn phẩm có bản quyền phải được bán đúng giá niêm yết, cấm các cửa hàng tự ý giảm giá để tránh độc quyền.)

“Ưm, hàng ở đây vẫn phong phú đến mức làm người ta say đắm!”

Nyarlathotep đã ở trạng thái “thăng hoa” rồi.

“…Tuyệt vời quá, may mà đã đến.”

Đôi mắt của Cthugha bên cạnh cũng lấp lánh sáng ngời. Nhắc mới nhớ, Cthugha đến Trái Đất chắc là lần đầu tiên đến nơi như thế này nhỉ? Dù sao thì cô ấy cũng ưu tiên công việc, khác xa Nyarlathotep quá chừng.

“Mahiro, lại đây. Giỏ mua hàng.”

“…Biết rồi.”

Cũng như lần trước, ý là muốn cậu giúp cầm đồ đây mà. Dù Mahiro rất muốn than phiền vài câu, nhưng cậu không muốn gây rối trong cửa hàng mà thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ lần trước đến đây cậu đã từng “động thủ” với cái nĩa trong cửa hàng rồi.

“À… Có rồi, có rồi. Độc Bộ Thần Quyền, Liệt Hải Hoàng Kỷ, Dục Tình La Mạn Gia Phả… Ôi, Tình Yêu Của Douglas cũng ra ấn phẩm mới rồi! Cái này cũng lấy, cái kia cũng lấy.”

Nyarlathotep vừa lao đến khu ấn phẩm mới liền bỏ đủ loại sách vào giỏ trong tay Mahiro, bao gồm cả truyện tranh dành cho thiếu niên, thiếu nữ và tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên, với các định dạng như bản sách mới, bản khổ bốn sáu hay bản văn khố, đủ loại không theo nguyên tắc nào cả.

Ngoài ra, vài cuốn manga khổ lớn mà Nyarlathotep ném vào giỏ còn in cả dấu hiệu truyện tranh dành cho người lớn. Với vẻ ngoài của cô nàng này, liệu cô ta có mua được mấy thứ này không?

Mahiro khẽ ngước nhìn lên phía trên quầy thu ngân, thấy một tấm bảng treo từ trần nhà xuống, trên đó viết: “Khi mua sản phẩm có biểu tượng giới hạn độ tuổi, xin vui lòng xuất trình giấy tờ liên quan.”

Thế này thì làm sao bây giờ? Lẽ nào phải đưa ra cái thẻ mèo in dòng chữ “Đừng coi thường tôi” sao? Hay là phải xuất trình cái loại chứng minh thư có hiển thị MP của Cthugha? Dù là cái nào, hình như cũng sẽ bị tống ra ngoài mất.

“…Nyaruko, cái này, cái này.”

“Ơ? Này, đây không phải là trò chơi giới hạn độ tuổi đã gây ra vấn đề ở nước ngoài, bị thu hồi và còn thúc đẩy việc sửa luật sao? Ấy, khoan đã, cái này thật sự có thể bán sao?”

“…Làm sao đây?”

“Đằng nào cũng lỡ rồi, cứ coi như không biết mà mua thôi. Yên tâm, là lỗi của cửa hàng đã đem ra bán.”

Nyarlathotep và Cthugha hạ giọng thì thầm những lời lẽ đáng ngờ và nguy hiểm. Nói gì thì nói, con gái chơi game người lớn dành cho nam giới thì có gì hay ho chứ?

Trong lúc họ cứ thế dạo chơi, trọng lượng của cái giỏ mua hàng trong tay Mahiro tăng lên theo cấp số nhân, trong đó có sách, DVD, và đồ lưu niệm. Nhìn số tiền, nó đã không còn là con số mà một học sinh cấp ba có thể tùy tiện rút ra được nữa. Hai người ngoài hành tinh này chẳng lẽ không thấy tiêu xài quá hoang phí sao?

「Nyaruko, mua kiểu này tốn kém lắm đó…」

「Không sao đâu, Mahiro. Nhìn tôi thế này thôi chứ tôi nhiều tiền lắm đấy!」

「Cô cũng từng nói vậy rồi, nhưng thật hả?」

「Thật chứ. Cậu có muốn thử chơi trò ‘thế nào, sáng bừng lên chưa?’ bằng cách dùng cả xấp tiền vạn yên không?」

「Cô là phú ông mới nổi sau Chiến tranh Thế giới thứ Nhất à? Sao cô chỉ rành mỗi lịch sử Nhật Bản vậy?」

Kiến thức của cô ta vẫn cực đoan như ngày nào.

Sau khi mua sắm tẹt ga ở cửa hàng đồ anime, chẳng hiểu sao Mahiro lại bị lôi đến một trung tâm thương mại lớn gần đó. Cậu tự nhiên lãnh luôn nhiệm vụ xách đồ, tay lỉnh kỉnh những túi giấy trông lạc quẻ hẳn so với không khí xung quanh. Bên trong, khỏi phải nói, là chiến lợi phẩm mà hai cô gái ngoài hành tinh kia đã vung tiền mua sắm.

「Vậy… sao lại chạy đến trung tâm thương mại vậy?」

「Ủa? Dạo cửa hàng ngắm đồ không phải là một trong những hoạt động hẹn hò bắt buộc sao?」

「Ai đang hẹn hò chứ?」

「Nhưng là ‘cửa sổ! cửa sổ!’ dạo phố đó nha.」

「Đừng có nhân cơ hội này mà định làm SAN của tôi tuột dốc chứ!」

Rốt cuộc vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thì hơn, Mahiro lúc này mới nghĩ đến chuyện đó, rồi cậu rũ rượi cả người vì sức nặng vật chất lẫn sức nặng tiền bạc của đống chiến lợi phẩm trên tay.

Đúng lúc này, Cthugha dừng lại trước một cửa hàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào thứ gì đó bên trong. Thứ gì có thể thu hút ánh mắt của một Tà Thần Lửa đến mức đó cơ chứ? Nghĩ vậy, Mahiro quay sang nhìn cô.

「Kuko, cậu thích cá nhiệt đới à?」

Thứ Cthugha đang chăm chú nhìn là những chú cá nhiệt đới đầy màu sắc đang bơi lượn nhẹ nhàng trong bể kính đặt trước cửa hàng thú cưng.

「…Ừm, thích.」

Thật là bất ngờ. Cô nàng này lại bị thứ gì đó khác ngoài Nyarlathotep thu hút sự chú ý, hơn nữa lại còn là cá nhiệt đới. Đối với Cthugha, đó hẳn là những sinh vật chỉ cần chạm vào là sẽ biến thành cá nướng ngay.

「Cậu thích loại nào nhất?」

「…Kiểu như cá cam hay cá bơn ấy.」

「Đó không phải là cá nhiệt đới.」

Toàn là cá để ăn, hơn nữa lại còn là những loại đắt tiền. Nghe cô ta nói vậy, việc tiệm sushi ở Fomalhaut làm ăn phát đạt nghe càng có lý hơn.

「…Mấy đứa trẻ này thật đáng thương.」

Bỗng nhiên, Cthugha đang ngắm nhìn lũ cá nhiệt đới bơi lội khe khẽ thốt lên câu đó. Giọng cô có chút buồn bã, đôi mắt phản chiếu mặt nước cũng rũ xuống đầy vẻ lạc lõng.

「Đáng thương ư?」

「…Ừm.」

Cthugha gật đầu. Quả thật, những chú cá nhiệt đới này vốn dĩ nên được tự do bơi lội trong đại dương xa xôi phía Nam, nhưng lại bị nhốt trong chiếc bể cá chật hẹp chỉ để con người ngắm nhìn. Nói là đáng thương thì có lẽ cũng đáng thương thật. Tuy nhiên, việc cô ta có suy nghĩ này có nghĩa là Cthugha cũng miễn cưỡng được coi là một thiếu nữ thuần khiết sao?

「Ừm, dù sao con người cũng là loài sinh vật ích kỷ mà.」

「…Chỉ có lũ cá là mãi bị bắt nạt.」

「Hả?」

Không thể hiểu được mối liên hệ giữa cá và việc bị bắt nạt, Mahiro thốt ra âm thanh khó hiểu đó.

「…Chuyện này là từ hồi tôi mới vào trường mẫu giáo vũ trụ. Tôi thuộc cung Song Ngư, lúc chơi trò chơi với mọi người, tôi với cung Cự Giải thường xuyên bị bắt đóng vai phản diện.」

「Sao lại chỉ giới hạn là cung Song Ngư và Cự Giải?」

「…Mấy đứa cung Sư Tử hay Thiên Yết lúc nào cũng được đóng vai anh hùng chính nghĩa, gian trá thật.」

「Ai quan tâm chuyện đó chứ?」

「…Thiếu niên thuộc cung gì?」

「Thiên Bình.」

「…Vì thiếu niên là phe chính nghĩa nên mới nói được mấy lời như vậy đó. Lại còn là người dẫn dắt mọi người, đúng là cái vai diễn sướng nhất. Với lại, vũ khí cũng nhiều nữa.」

「Tôi không hiểu ý cậu.」

「…Dù sao đi nữa, dù là vai phản diện nhưng ít nhất vẫn được tham gia trò chơi. Như Hastur thuộc cung Kim Ngưu ấy, mọi người còn chẳng thèm mời cậu ấy tham gia nữa là.」

「Thật sự quá đáng…」