Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

206 1360

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

114 295

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

150 174

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

5 21

Tập 07 - Chương cuối - Chào một năm mới

Sau ngày hôm đó, tôi đã dành phần còn lại của kỳ nghỉ đông để luyện tập với ban nhạc và đi làm thêm. Tôi và Hikari thường xuyên gọi điện cho nhau, nhưng lịch trình của chúng tôi không khớp nên không thể gặp mặt được. Sau ngày hai mươi chín, ban nhạc của chúng tôi cũng tạm nghỉ, và tôi dành thời gian cho gia đình. Ngày ba mươi là ngày tổng vệ sinh cuối năm của cả nhà, và sau đó chúng tôi đến nhà bà vào ngày ba mươi mốt. Gia đình tôi về thăm bà hai lần một năm, vào dịp Năm mới và lễ Obon. Tất cả họ hàng thân thiết của chúng tôi đều tụ tập ở nhà bà, và chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối. Bác tôi say rượu mời tôi một ly, nhưng tất nhiên là tôi đã từ chối. Sẽ không hay nếu mình lại nhớ ra vị của rượu bia. Mọi người chui vào dưới chiếc bàn sưởi kotatsu ấm cúng, nơi chúng tôi vừa ăn tối vừa xem chương trình Kohaku Uta Gassen trên TV.

Sau khi tôi cùng gia đình chào đón năm mới, điện thoại của tôi báo có tin nhắn chúc mừng năm mới trên RINE. Tôi trả lời “CMNM” cho họ rồi chui vào chăn. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, kim đồng hồ đã chỉ đến giữa trưa ngày hôm sau. Tôi đã ngủ mất nửa ngày. Bà và bố tôi đang xem cuộc thi chạy tiếp sức Ekiden Năm mới thường niên của Gunma trong phòng khách.

“Anh hai, hiếm khi anh ngủ nướng muộn thế này đấy,” Namika vừa nói vừa ăn món súp mochi ozoni, món ăn đặc trưng của Năm mới.

“Năm mới là thời điểm duy nhất trong năm mà mình cảm thấy có thể lười biếng một chút mà không áy náy,” tôi đáp.

“Anh nghe ở đâu ra thế? Buồn cười thật.”

“Mà mẹ và mọi người đâu rồi?”

“Mọi người đi ngắm bình minh đầu năm rồi, nên chắc là đi viếng đền đầu năm luôn rồi ạ.”

“Sao em không đi?”

“Hả? Vì trời lạnh mà. Với cả ra ngoài phiền phức lắm.” Cứ mỗi một từ thốt ra, con bé lại càng rúc sâu hơn vào dưới bàn kotatsu.

Mẹ quá nuông chiều nó rồi. Mà thôi, mình cũng chẳng nói được gì—chính mình còn ngủ đến trưa cơ mà.

“Natsuki. Cháu có muốn ăn trưa không?” bà tôi hỏi từ chỗ ngồi dưới bàn kotatsu.

“Dạ thì tốt quá ạ. Cháu sẽ giúp bà,” tôi nói.

“Cháu đã trở thành một cậu bé chu đáo quá! Nhưng thôi cháu cứ ngồi đi. Không sao đâu, bà có nhiều thời gian mà,” bà dịu dàng đáp.

“A! Bà ơi, con cũng muốn ăn nữa!” cô em gái của tôi tuyên bố một cách không hề kiêng dè.

Đúng vậy, đây là cảnh tượng duy nhất sẽ không thay đổi, ngay cả sau bảy năm trôi qua...

~ * ~

Ngày năm tháng một.

Kỳ nghỉ Năm mới thảnh thơi của tôi đã kết thúc, và trường học lại bắt đầu. Một bầu không khí uể oải bao trùm lên các học sinh đang trên đường đến trường.

Tôi được chào đón ngay khi vừa bước vào lớp 1-2.

“Natsuki-kun! Chúc mừng năm mới!” Hikari hào hứng reo lên.

“Ừ, chúc mừng năm mới. Cảm giác như lâu rồi không gặp nhỉ,” tôi đáp.

“Chúng ta đã không gặp nhau cả một tuần rồi còn gì. Mong một năm nữa lại tuyệt vời nhé,” Reita nói.

Tôi nghe thấy một tiếng ngáp dài. “Tatsuya, trông cậu buồn ngủ thật đấy,” tôi nhận xét.

“Năm mới làm đảo lộn hết cả thói quen sinh hoạt của tớ,” cậu ta vừa nói vừa gãi đầu.

“Tớ cũng thiếu ngủ đây! Hôm qua tớ đã phải cuống cuồng làm cho xong bài tập về nhà.” Uta đang nằm vật ra bàn một cách bơ phờ.

“Kỳ nghỉ đông ngắn hơn cậu nghĩ đấy. Cậu cần phải bắt đầu làm bài sớm hơn,” tôi trách nhẹ.

“Oaaa, Natsu đúng là học sinh gương mẫu ghê,” cậu ấy nói.

Lớp học của chúng tôi tràn ngập sự uể oải sau kỳ nghỉ đông. Tôi để ý thấy Nanase đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc đen dài bóng mượt của cậu ấy nhẹ nhàng bay trong gió.

Có chuyện gì xảy ra sao?

“Này, này. Natsuki-kun.” Hikari kéo tay áo tôi. Cậu ấy cũng nhìn Nanase và thì thầm, “Yuino-chan sắp tham gia một cuộc thi piano đó.”

“Thật sao?” Tôi từng nghe Nanase nói rằng dạo gần đây cậu ấy đang rất nỗ lực tập piano.

“Tớ có vé rồi. Cậu có muốn đi xem cùng tớ không?”

“Tớ chẳng biết gì về piano cả, nhưng được thôi.”

“Không sao đâu, đừng lo. Tớ đã nghe cậu ấy chơi rất nhiều lần rồi, và cậu ấy thực sự rất giỏi đấy.”

Hikari nhìn Nanase với ánh mắt có phần ngưỡng mộ. “Suy cho cùng thì, Yuino-chan từng được biết đến như một thần đồng nhí mà.”

Các mùa xoay chuyển—mùa đông vốn đã hóa xám xịt của tôi, một lần nữa đã tìm lại được sắc màu.

Điều đó báo hiệu sự kết thúc của năm đầu tiên trong cơ hội trở về tuổi trẻ lần thứ hai của tôi.