Hồi đó, Yuino-chan chẳng khác nào một cái vỏ rỗng. Đó là mùa hè năm hai trung học của chúng tớ.
Kỳ nghỉ dài mà cả hai đứa mong đợi cuối cùng cũng tới, nên tớ đã thường xuyên rủ cậu ấy đi chơi.
Trước đây, vì Yuino-chan bận đi học piano và các lớp học thêm khác nên việc cậu ấy từ chối lời mời của tớ là chuyện bình thường. Nhưng mùa hè năm nay, lần nào tớ ngỏ lời, cậu ấy cũng vui vẻ nhận lời ngay.
Bọn tớ đã cùng những người bạn khác đi mua sắm, đi hát karaoke—mùa hè năm đó thực sự ngập tràn niềm vui.
Vậy nhưng, thỉnh thoảng Yuino-chan lại đột nhiên thẫn thờ nhìn lên trời.
Dù vẫn cười đùa, trêu chọc tớ, nhưng đôi lúc, ánh mắt cậu ấy lại trở nên xa xăm, vô định.
Mỗi khi như vậy, trông cậu ấy lại chững chạc một cách lạ thường.
“Cậu nghỉ học piano rồi à?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Vì… tớ chẳng thấy cậu luyện tập gì cả.”
“Ừ. Tớ không còn chuyên tâm luyện tập như trước nữa.”
“Tại sao chứ? Tớ thích nghe cậu chơi đàn lắm mà.”
“Tớ hơi mệt một chút. Chỉ có vậy thôi.”
Yuino-chan tránh ánh mắt của tớ, và tớ cũng không nỡ lòng nào gặng hỏi thêm.
Rõ ràng, lý do của cậu ấy chẳng hề đơn giản chút nào. Cậu ấy yêu cây đàn piano; bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy điều đó.
Tớ không tài nào tin được cậu ấy lại từ bỏ chỉ vì “mệt”.
Vả lại, nếu đó thật sự là lý do, trông cậu ấy đã không phiền muộn đến thế.
Yuino-chan đang cố gượng ép bản thân. Ngay từ đầu tớ đã biết điều đó.
Tớ từng hy vọng rằng, qua kỳ nghỉ này, cậu ấy sẽ dần đứng dậy được.
Nhưng xem ra, đây không phải là một vấn đề có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đó chính là lý do hôm nay tớ quyết định hỏi thẳng. Và đây là câu trả lời mà tớ nhận được.
“Thấy cậu lo cho tớ, tớ vui lắm, Hikari.” Trước sự im lặng của tớ, Yuino-chan chỉ gượng cười.
“Nhưng tớ ổn mà.”
Đó là lần đầu tiên, tớ nhận ra câu nói “Tớ ổn mà” cũng có thể là một lời khước từ. Tớ muốn giúp cậu ấy.
Tớ muốn trở thành một chỗ dựa cho cậu ấy. Thế nhưng, tớ lại chẳng biết gì về thế giới của dương cầm.
Kể cả khi cậu ấy có giải thích hoàn cảnh của mình, có lẽ tớ cũng chẳng thể làm được gì.
Điều duy nhất tớ có thể làm, cũng là điều tớ vẫn luôn làm từ trước đến nay: ở bên cạnh cậu ấy.
Ngày lại ngày trôi qua, và rồi Yuino-chan—cô bạn từng tựa như một cái vỏ rỗng—đã dần tìm lại được ánh sáng trong đôi mắt nhờ vào một chất xúc tác thật giản đơn.
Cậu ấy đã mê mẩn các thần tượng.
“Đây là thần tượng số một của tớ đó! Cô ấy đáng yêu ghê không? Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô ấy kìa.”
“Y-Yuino-chan, tớ chưa bao giờ thấy cậu nói về điều gì say sưa đến thế.”
“Thật hả? Mà thôi kệ, cô ấy tuyệt vời lắm! Lúc nào cũng nỗ lực, lúc nào cũng cố gắng hết mình. Cô ấy đã tiếp thêm cho tớ rất nhiều năng lượng. Sắp tới có buổi hòa nhạc đó, cậu đi với tớ nhé?”
Tớ đã không khỏi ngỡ ngàng khi Yuino-chan bỗng dưng biến thành một người hâm mộ cuồng nhiệt, nói năng liến thoắng không ngừng, nhưng hơn cả là tớ thấy biết ơn vì cậu ấy đã tìm lại được sức sống.
Dù vậy, tớ vốn chẳng biết gì về thần tượng, nên cũng không thực sự hiểu những gì cậu ấy nói.
Tớ chỉ đơn giản là mừng vui vì ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt từng trống rỗng của cậu ấy.
“Ừ. Tớ cũng muốn được thấy những điều cậu thích.”
Tớ hạnh phúc vì cậu ấy đã vực dậy được. Dẫu vậy, tớ vẫn có một linh cảm rằng, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ chơi piano trên sân khấu nữa.
Kể cả khi đã vào cao trung, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc tớ.
Cậu ấy không chỉ là một người bạn, mà còn giống như một người chị gái. Đã không biết bao nhiêu lần tớ được Yuino-chan cứu giúp.
Vì vậy, tớ cũng muốn được giúp lại cậu ấy.
Biết đâu đấy, một trong những cuốn tiểu thuyết do tớ viết ra sẽ thắp lại ngọn lửa đam mê dương cầm trong lòng Yuino-chan.
Tớ đã từng mơ mộng về một điều viển vông như thế. Nhưng niềm hy vọng ấy của tớ đã không trở thành sự thật.
“Tớ quyết định sẽ chơi piano trở lại.”
Điều ước của tớ đã thành hiện thực, nhưng lại theo một cách mà tớ chưa từng tưởng tượng, tất cả là nhờ có Natsuki-kun.
“Khi xem Haibara-kun và ban nhạc của cậu ấy biểu diễn, tớ nhận ra mình vẫn không thể từ bỏ được.”
Tớ đã vui mừng khôn xiết, nhưng cũng không khỏi chạnh lòng vì người mang lại sự thay đổi đó không phải là mình.
“Thật sao? Vậy thì tớ sẽ cổ vũ cậu hết mình!”
Tớ lúc nào cũng bất lực như vậy—kể cả lúc này đây, khi Yuino-chan gục ngã ngay trước mắt, tớ vẫn chẳng thể làm được gì.
Tớ đã có một linh cảm chẳng lành. Có lẽ Natsuki-kun cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Cả hai chúng tớ đều biết Yuino-chan có gì đó không ổn, và những hành vi kỳ lạ của cậu ấy gần như chắc chắn có liên quan đến cây đàn piano.
Tớ đã muốn tin rằng sự thay đổi gần đây của cậu ấy là một dấu hiệu tích cực, nhưng lại không tài nào xua đi được điềm báo xấu cứ lởn vởn trong tâm trí.
Và hôm nay, nỗi sợ của tớ đã bị kiểm chứng theo cách tồi tệ nhất.
Đến tận bây giờ, tớ vẫn chẳng biết một chút gì cả.