“Nanase đứng đầu ban Khoa học Tự nhiên đấy.”
“Hiển nhiên rồi. Từ lúc lên năm hai tới giờ cậu ấy đã bao giờ tụt xuống hạng hai đâu.”
Học sinh đang xúm lại ồn ào trước bảng xếp hạng được dán trên hành lang.
Bảng xếp hạng chỉ ghi tên năm mươi người đứng đầu. Tớ xếp sau mốc đó, nên chuyện này chẳng liên quan gì đến tớ cả.
Dù vậy, tớ vẫn không khỏi ấn tượng khi một người bạn cùng lớp có thể liên tục giữ vững vị trí số một kể từ khi bắt đầu phân ban.
Cậu ấy tên là Nanase Yuino, cũng là bạn cùng lớp với tớ hồi năm nhất.
Bọn tớ gần như chưa từng nói chuyện, nhưng vì cậu ấy thân với Hoshimiya-san—người tớ thầm thương—nên tớ vẫn nhớ mặt.
Hồi năm nhất, cậu ấy không hề đứng hạng nhất; có lẽ khi bước sang năm hai, cậu ấy đã trở nên chuyên tâm hơn vào việc học.
Cách biệt giữa cậu ấy và người xếp thứ hai lên đến hai mươi điểm. Cậu ấy hoàn toàn bỏ xa phần còn lại.
Thần thái của cậu ấy giờ cũng khác hẳn so với hồi năm nhất.
Năm học thứ hai của bọn tớ cũng sắp kết thúc. Hầu hết học sinh đều đã bước vào guồng quay chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh.
Tuy nhiên, không một ai có động lực mạnh mẽ được như Nanase.
Theo những lời xì xầm tớ nghe lỏm được từ một nhóm nữ sinh, Nanase đang nhắm đến Đại học Tokyo danh tiếng.
Từ trước đến nay chưa một ai từ trường bọn tớ đỗ vào UTokyo, thế nên toàn bộ giáo viên đều đang dốc toàn lực hỗ trợ cậu ấy.
Dù trường bọn tớ có điểm số trung bình cao trong tỉnh, nhưng vẫn còn một khoảng cách rất xa so với những trường đỉnh nhất.
Những trường cao trung hàng đầu chắc chắn có đầy những học sinh như Nanase.
Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến một đứa như tớ, kẻ đang phải chật vật để không trượt môn nào ở Ryomei cơ chứ.
Thay vì nghĩ chuyện người khác, tớ nên tập trung học hành chăm chỉ hơn để không phải thi lại.
Tớ biết rõ điều đó, nhưng thật khó để tự thúc ép bản thân.
Tớ lách qua đám bạn cùng lớp đang rôm rả, yên vị tại chỗ ngồi của mình. Thật may vì đó là một vị trí cạnh cửa sổ.
Nếu phải ngồi giữa lớp học, bị bao vây bởi những gương mặt nổi bật, thì đó đúng là địa ngục.
Tớ đảo mắt nhìn quanh phòng.
Chỉ có mình Nanase là đang mở sách giáo khoa, chiếc bút chì kim của cậu ấy lướt thoăn thoắt trên trang vở.
Vẻ mặt chán chường của cậu ấy như thể đang nói rằng ngoài việc học ra thì cậu ấy chẳng có gì khác để làm.
Trong một lần duy nhất bọn tớ nói chuyện, cậu ấy từng bảo rằng mình không thích các môn Khoa học Tự nhiên.
Khi cậu ấy nói với tớ rằng mình không thể tiếp tục làm điều mình thích được nữa, vẻ cam chịu trong đôi mắt cậu ấy đã thực sự để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tớ.
Tớ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Không phải là tớ tọc mạch, nhưng tớ dám chắc cậu ấy đã phải từ bỏ một điều gì đó vô cùng quan trọng, và giờ đây cậu ấy dành toàn bộ thời gian để vùi đầu vào sách vở.
Tớ đột nhiên nhớ lại ký ức về một ngày rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt đó.