Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

206 1360

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

114 295

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

150 174

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

5 21

Tập 08 - Mở đầu - Giấc mơ thuở nào

Từ thuở nhỏ, tôi đã yêu âm nhạc. Tôi nghĩ đó là một lẽ tự nhiên, bởi tôi chịu ảnh hưởng từ bố mẹ mình. Suy cho cùng, mẹ tôi là nghệ sĩ dương cầm, còn bố là nhà sản xuất âm nhạc. Tôi chưa bao giờ bị ép buộc phải theo đuổi con đường này. Niềm yêu thích của tôi đối với nhạc cổ điển, và cả khao khát được chơi dương cầm—tất cả đều xuất phát từ chính bản thân tôi. Dù vậy, nếu xét đến môi trường mà tôi được nuôi dưỡng, thì đó có lẽ là một kết quả tất yếu.

Mọi chuyện khởi đầu vào cái ngày bố đưa tôi đến một buổi độc tấu dương cầm có mẹ biểu diễn. Tôi đã ngồi chờ đến lượt của bà, đôi mắt cứ ríu lại vì buồn ngủ. Bầu không khí tĩnh lặng của khán phòng đã ru tôi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Khi tôi tỉnh giấc, bố đang lay nhẹ vai tôi.

“Dậy đi con, Yuino. Đến lượt mẹ rồi,” ông nói với giọng đầy phấn khích.

“Ưm? Mẹ sắp chơi ạ?”

“Đúng vậy. Mẹ trông thật lộng lẫy phải không nào?”

Trên sân khấu, mẹ tôi, trong bộ váy đỏ rực rỡ, trông như một người hoàn toàn khác.

“Vâng, đẹp lắm ạ…”

Khi màn trình diễn của mẹ cuối cùng cũng bắt đầu, những ngón tay bà lướt trên phím đàn tựa như đang khiêu vũ. Âm thanh cất lên mới thật tuyệt diệu làm sao. Dù một phần lý do tôi lắng nghe chăm chú đến vậy là vì đó là mẹ tôi đang chơi, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại âm sắc của bản nhạc ấy rõ mồn một như thể mới nghe ngày hôm qua.

Tôi bắt đầu học dương cầm ngay ngày hôm sau.

“Con cũng muốn được như mẹ!”

“Thật sao? Vậy thì sao con không thử chơi một chút nhỉ?”

Tôi đã đoán mẹ chắc chắn cũng rất muốn dạy tôi, nhưng bà đã cố kìm lại vì không muốn tạo áp lực cho con gái.

“Con cứ học theo tốc độ của riêng mình. Cứ chơi bất cứ khi nào con cảm thấy muốn.”

Mẹ tôi lúc nào cũng quá đỗi dịu dàng như vậy.

May mắn thay, tôi cũng có năng khiếu về âm nhạc, và cứ thế lớn lên trong những lời khen ngợi.

“Tuyệt vời! Con đã có thể chơi tốt đến thế này rồi ư? Con đã luyện tập chăm chỉ lắm đó, Yuino.”

Mẹ dường như luôn ngập tràn vui vẻ mỗi khi dạy tôi.

“Này, Yuino. Hay con thử tham gia một buổi độc tấu dương cầm nhé?”

“Một buổi độc tấu ạ?”

“Ừ. Con sẽ chơi trước rất nhiều người, giống như mẹ vậy đó.”

“Trước… rất nhiều người ạ?”

“Con không thích ý tưởng này sao?”

“Nghe có vẻ… căng thẳng quá. Con hơi sợ một chút.”

“Được rồi. Vậy thì con cứ tiếp tục những gì mình đang làm thôi.”

“N-Nhưng, con muốn thử! Con sẽ làm ạ!”

Và thế là, tôi được xếp lịch biểu diễn trong một buổi độc tấu.

“Cô bé Nanase đó thật sự rất giỏi.”

“Nghe nói cô bé là con gái của Nanase Miwako-san. Thảo nào.”

Tôi nhận ra mình giỏi vượt trội so với những đứa trẻ khác cùng trang lứa. Nhưng bởi vì mẹ tôi là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, mọi người đều mặc định tài năng của tôi là điều hiển nhiên.

Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu tham gia các cuộc thi dương cầm và giành hết giải thưởng này đến giải thưởng khác. Việc biểu diễn trước khán giả lại thú vị hơn tôi tưởng, và cảm giác được khen ngợi thật sự rất tuyệt vời.

“Có Nanase-san tham gia à?”

“Vậy là biết ai giành giải nhất rồi.”

Chẳng mấy chốc, người ta bắt đầu gọi tôi là một thần đồng.

Đến khi vào cấp hai, tên tuổi của tôi đã được biết đến khá rộng rãi. Mọi người xung quanh đều xem tôi là cô gái chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp, và bản thân tôi cũng đang nhắm đến mục tiêu đó.

Tuy nhiên, mẹ tôi lại bảo rằng tôi nên học hỏi nhiều thứ đa dạng hơn thay vì chỉ chăm chăm vào cây dương cầm. Hồi tiểu học, tôi được học trà đạo và thư pháp, còn khi lên cấp hai, tôi đã tham gia câu lạc bộ bắn cung Nhật Bản. Rốt cuộc, dù thế giới của tôi vẫn xoay quanh cây dương cầm, những trải nghiệm đó quả thực đã làm phong phú thêm cuộc sống của tôi. Mẹ tôi hiểu quá rõ sự khắc nghiệt của nghề nghệ sĩ dương cầm không bán được đĩa, nên bà muốn cho tôi thật nhiều con đường tương lai để lựa chọn.

Bà lúc nào cũng chỉ mong tôi được hạnh phúc.

Tôi biết mình đã được ban cho một cuộc sống may mắn. Và dù có bao nhiêu lựa chọn đi nữa, tôi vẫn quyết định theo đuổi cây dương cầm. Tôi chẳng hề bận tâm, ngay cả khi con đường phía trước chỉ toàn là chông gai.

“Tuyệt vời! Yuino-chan, cậu chơi dương cầm giỏi quá đi!”

Tôi cũng có một người bạn vô cùng quý giá luôn ủng hộ những nỗ lực của mình. Những phản ứng có phần cường điệu của cô ấy luôn tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

“Con muốn tham gia các cuộc thi ở cấp độ cao hơn,” tôi nói với mẹ vào năm hai cấp hai, và rồi đăng ký một cuộc thi lớn toàn quốc. Tôi đã vượt qua vòng sơ loại để tiến vào vòng chung kết.

Cuộc thi được tổ chức tại một địa điểm ở Tokyo, sân khấu lớn nhất mà tôi từng biểu diễn. Khán phòng chật ních người, và tất nhiên, bố mẹ tôi cũng ngồi đâu đó giữa đám đông. Mọi người đều coi tôi là tâm điểm của cuộc thi. Một sân khấu hoàn hảo nhất đã được chuẩn bị sẵn sàng cho tôi. Xét đến mục tiêu tương lai của mình, không có nơi nào tốt hơn để chính thức ra mắt.

Nói cách khác, tôi không được phép thất bại.

Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, những ngón tay tôi bắt đầu run lên. Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. Lượt biểu diễn của tôi đang đến gần, và tôi thấy mình sợ hãi—dù rằng việc chơi dương cầm vốn dĩ phải là điều tôi yêu thích. Mãi về sau này tôi mới hiểu rằng khi đó mình đã lo lắng đến nhường nào. Mồ hôi lạnh túa ra trên người tôi như thác đổ. Thường thì, một hình dung rõ ràng về bản nhạc sẽ luôn hiện hữu trong đầu tôi, nhưng giờ đây nó đã trở nên mờ mịt rồi tan biến.

Mình đã luyện tập đầy đủ cơ mà, tại sao lại thế này?

Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Thanh âm của những phím đàn mà tôi hằng yêu quý, bản étude của Chopin mà tôi đã miệt mài luyện tập bỗng trở thành một mớ âm thanh lạc lõng, chói tai. Và khi tôi nhận ra chính những ngón tay mình đang tạo ra thứ tạp âm đó, tôi rơi vào tuyệt vọng.

Màn trình diễn tệ hại của tôi cuối cùng cũng chấm dứt.

Lúc tôi đứng dậy, từng ánh nhìn trong khán phòng như những mũi dao xuyên thấu qua tôi. Không một tràng pháo tay nào vang lên. Trên thế giới này, tôi không có lấy một người đồng minh. Tôi đã quá đỗi sợ hãi những ánh nhìn ấy—để rồi tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

~ * ~

“Chỉ là một giấc mơ thôi.”

Khi tôi tỉnh lại, thứ tôi thấy là trần nhà quen thuộc. Các giác quan dần dần quay trở lại, đưa tôi về với thực tại. Tôi đang ở trên giường của mình.

Tim tôi vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Cả người tôi phủ một lớp mồ hôi nhớp nháp khó chịu, vùng quanh cổ đã ướt sũng.

Tôi liếc mắt sang bên. Chiếc đồng hồ cạnh giường chỉ đúng bảy giờ.

“Mình phải đến trường thôi…”

Tôi tung chăn ra, ngồi dậy rồi đặt chân xuống sàn nhà.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi khi bước ra khỏi phòng chính là phòng nhạc nơi tôi đã lớn lên. Tôi bước vào đó trên đôi chân không vững, như thể bị một lực vô hình nào đó hút vào. Mắt tôi lập tức dán chặt vào cây đại dương cầm được đặt trang trọng giữa phòng.

Tôi đưa tay ra, gần như sắp chạm vào những phím đàn.

“Không… Bây giờ mình không có thời gian.”

Tôi dứt mắt khỏi cây đàn và rời khỏi phòng nhạc.

Rốt cuộc, tôi đang viện cớ với ai thế này?