Đó là câu chuyện của hơn mười năm về trước, xét từ thời điểm của tôi. Vì thế, ký ức của tôi đã nhạt nhòa đi nhiều, chỉ còn nhớ được một cách rời rạc những gì đã xảy ra mà thôi. Dù vậy, vẫn có những khoảnh khắc ghim chặt vào tâm trí một cách sống động. Một trong số đó, là lúc Miori bắt đầu tạo khoảng cách với tôi.
Nếu trí nhớ của tôi không sai, chuyện đó xảy ra vào mùa hè năm lớp sáu. Vài tháng trước, Takuro đã chuyển trường, còn Shuto thì bắt đầu tách ra để đi chơi với nhóm bạn khác của cậu ấy. Dù cả Shuto lẫn Miori đều chẳng nói với tôi lời nào, nhưng vì biết Shuto có tình cảm với cô ấy, tôi cũng phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.
Khi ấy, tôi căm ghét tình yêu. Tôi chẳng thể làm gì được việc Takuro chuyển trường, nhưng Shuto thì khác, cậu ấy đã rời bỏ chúng tôi chỉ vì chuyện yêu đương. Bất chấp những tháng ngày vui vẻ đã cùng nhau trải qua, nhóm bốn người cứ thế tan rã, chỉ còn lại tôi và Miori chơi với nhau. Khoảng thời gian đó tự nó cũng vui, nhưng chẳng thể nào sánh bằng những ngày tháng có cả bốn đứa.
Dù theo hướng tốt hay xấu, nhóm của chúng tôi vốn dĩ đã rất nổi bật. Thế nên khi chỉ còn lại hai đứa, những đứa trẻ khác trong khối bắt đầu buông lời trêu chọc. Chúng sẽ huýt sáo, gọi chúng tôi là “cặp đôi nồng thắm”, hỏi có phải hai đứa đang hẹn hò không, và đủ thứ chuyện tương tự. Dù biết chúng chỉ đùa, tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Bọn mình không phải như thế. Bọn mình sẽ không bao giờ hẹn hò. Bọn mình sẽ mãi mãi là bạn thân.
Tương lai của bọn mình sẽ ngập tràn niềm vui theo cách đó. Dù tôi đã tin là vậy, Miori vẫn dần rời xa tôi. Cô ấy không nói một lời, cứ thế bắt đầu đi chơi với những cô bạn gái khác. Chỉ còn mình tôi bị bỏ lại phía sau.
Khi đó, tôi đã phải chịu một cú sốc không lời nào tả xiết. Và rồi, tôi ngừng đặt kỳ vọng vào bất cứ thứ gì gọi là tình bạn. Tôi chẳng còn thiết tha chơi cùng ai nữa. Mối quan hệ giữa tôi và Miori cứ lửng lơ như vậy cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp tiểu học, rồi cùng bước vào trường cấp hai.
Tôi chẳng kết giao với một ai và dành toàn bộ thời gian của mình trong cô độc. Dù vậy, tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của Miori. Cô ấy là một người nổi bật. Trước đây, vì đã ở quá gần nên tôi không nhận ra, nhưng cô ấy thực sự rất dễ thương. Cô ấy trông có vẻ thật sự vui vẻ khi được mọi người vây quanh.
Dù chính tôi đã mong muốn được ở một mình, tôi lại không khỏi ghen tị với Miori.
Có lẽ, tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào không hay. Chỉ là tôi chưa từng nhận ra mà thôi. Nhưng vì căm ghét tình yêu, tôi đã chối bỏ thứ cảm xúc ấy.
Không lâu sau, Miori đã cố gắng bắt chuyện lại với tôi. Thật tâm tôi đã rất vui vì điều đó, nhưng đồng thời lại cảm thấy cô ấy đã đến quá muộn màng. Hơn nữa, bản thân tôi khi ấy đã trở nên quá cay nghiệt, nên dù có thể đáp lời khi cô ấy bắt chuyện, tôi không bao giờ là người mở lời trước. Tôi khoác lên mình bộ dạng của một con sói đơn độc đầy kiêu hãnh.
Và đúng như dự đoán, tôi trở thành kẻ bị cả trường tẩy chay. Cứ mỗi lần giao tiếp với tôi, danh tiếng của Miori lại bị ảnh hưởng tiêu cực.
“Cậu không nên dính dáng tới một đứa như tớ đâu!”
Thế là tôi đẩy cô ấy ra, tự huyễn hoặc rằng mình làm vậy là vì lợi ích của cô ấy—ít nhất, đó là cái cớ tôi đã vịn vào. Nhưng sự thật không phải thế. Tôi đẩy Miori ra chỉ vì ghen tị với ánh hào quang rực rỡ của cô ấy, ghen tị với việc cô ấy được mọi người vây quanh. Dù chính tôi là người đã lựa chọn sự xa cách. Tôi đúng là một kẻ tồi tệ hết thuốc chữa.
Tôi đã không muốn mình trở thành như vậy.
Và rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu ra khao khát thật sự của mình là gì. Tôi muốn tuổi trẻ của mình cũng phải rực rỡ như của Miori. Việc tuyên bố rằng mình thỏa mãn với sự cô độc, ít nhất là với tôi, hoàn toàn chỉ là một vỏ bọc dối trá. Thế nên tôi đã quyết định sẽ thực hiện một màn ra mắt thời cao trung. Tôi sẽ thay đổi bản thân và giành lấy tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng đó. Dù cho cuối cùng, kế hoạch đó đã thất bại thảm hại, và những năm tháng cao trung của tôi lại chìm trong một màu xám xịt.
Khi ấy, hình mẫu cho “tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng” mà tôi hằng ao ước chính là cuộc sống của Miori.
Tôi đã khao khát được trở thành một người như Motomiya Miori.
Tôi muốn thay đổi bản thân để có thể đường hoàng ngẩng cao đầu đứng bên cạnh cô ấy.
Đó chính là ước nguyện đầu tiên đã nhen nhóm trong tôi nỗi khao khát về một tuổi thanh xuân rực rỡ.
Thế nhưng, thực tại của tôi lại là một màu xám tro, trái tim tôi vì thế mà tan vỡ, và tôi đã từ bỏ. Tôi gói ghém khát vọng đó lại và chôn nó thật sâu dưới đáy lòng mình. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự hối tiếc, và cùng với thời gian, những cảm xúc đã khởi nguồn cho khát vọng ấy cũng phai nhạt rồi tan biến.
Tuy nhiên, bởi một sắp đặt nào đó của số phận, tôi đã được ban cho cơ hội để làm lại tuổi trẻ của mình.
Nhưng làm sao tôi có thể chạm đến đích trong khi bản thân đã quên mất mục tiêu ban đầu mình hằng theo đuổi?
Motomiya Miori chính là mảnh ghép tối quan trọng cho tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng của tôi.
Xét cho cùng, chính tôi đã từng chỉ tay về phía có Miori và gọi nơi đó là “tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng” của mình.