Tôi nằm trên giường, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà. Hôm nay là thứ Bảy. Chỉ cần lơ đãng một chút, hình bóng cậu ấy lại chiếm trọn tâm trí tôi.
Lời nói của cậu ấy đã gây sốc đến nhường nào. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cậu ấy lại yêu tôi.
Giờ nhìn lại khoảng thời gian chúng tôi đã ở bên nhau, tôi nhận ra đã có rất nhiều cơ hội để tôi có thể nhận ra tình cảm của cậu ấy.
“Cậu cũng nên sớm quyết định đi, nhé?”
“Cậu là bạn trai của Hikari-chan, còn tớ là bạn gái của Reita-kun. Cả hai chúng ta đều đã đạt được mục tiêu của mình rồi.”
“Cậu sẽ làm gì… nếu tớ nói tớ yêu cậu?”
“Miori-san, cậu yêu Haibara-kun, phải không?”
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không hề hay biết vì những định kiến vô thức của mình.
Là bạn thời thơ ấu, Miori hiểu rất rõ con người thật của tôi. Cậu ấy biết tôi là một kẻ hèn nhát không đáng tin.
Đó là lý do tại sao tôi đã tin rằng cậu ấy là người duy nhất chắc chắn sẽ không yêu mình.
“Mình đúng là một thằng ngốc,” tôi lẩm bẩm.
Suốt thời gian qua, tôi đã tìm đến Miori để xin lời khuyên về chuyện tình cảm. Cậu ấy đã giúp tôi biến tình yêu dành cho Hikari thành hiện thực.
Và sau khi chúng tôi đến với nhau, tôi vẫn tiếp tục tìm đến Miori để xin lời khuyên.
Cậu ấy đã cảm thấy thế nào? Người mà cậu ấy yêu lại nói chuyện với cậu ấy về một người khác mà anh ta yêu và nhờ cậu ấy giúp một tay.
Cậu ấy đã che giấu những cảm xúc gì dưới nụ cười đó? Chúng tôi đã dẹp tan những tin đồn ác ý, nhưng tôi không có một chút manh mối nào về những gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy.
Không phải tin đồn đã khiến cậu ấy nghỉ học nhiều ngày liền.
Nếu truy ngược vấn đề về gốc rễ của nó, thì đó là lỗi của tôi.
Tôi đã nghĩ cậu ấy muốn hẹn hò với Reita, nên tôi đã cố gắng giúp cậu ấy thực hiện các kế hoạch để đến gần hơn với cậu ta.
Tôi chắc chắn ban đầu cậu ấy đã nghiêm túc với cậu ta. Và cậu ấy đã tiến lại gần Reita bằng những bước nhảy vọt.
Nhưng sau khi mùa hè kết thúc, cuộc tấn công của Miori đã chậm lại. Tôi biết Reita cũng có hứng thú với Miori, nên đó lẽ ra phải là thời điểm hoàn hảo để cậu ấy thu hẹp khoảng cách.
Lẽ ra tôi phải nhận ra sự thay đổi trong lòng cậu ấy. Dù sao thì, tôi là người thân nhất với cậu ấy mà.
Thay vào đó, tôi vẫn không hề hay biết và ép cậu ấy tiếp tục trong khi cậu ấy đã dừng lại.
Tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ mong muốn thực sự của cậu ấy là gì.
“‘Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng’ cái đếch gì chứ.”
Tôi đã dồn người giúp đỡ mình nhiều nhất vào chân tường. Điều đó không bao giờ có thể được gọi là thành công.
Nhưng ngay cả khi tôi cố chen vào bây giờ, tôi nghi ngờ mình có thể giúp được Miori.
Tôi cũng không thể hành xử một cách xuất sắc như Reita. Cậu ta lúc đó giống như một người hùng.
Tôi có thể sống cả đời mà không bao giờ có thể bắt chước được điều đó.
Tại sao Miori lại yêu một người như tôi mà không phải cậu ta?
Không… Chẳng có ích gì khi nghĩ về điều đó. Đây là một kết quả khác của sự thay đổi của tôi.
Miori yêu tôi là vì tôi đã thay đổi bản thân trong lần chơi lại này.
Bản thân điều đó đã là một điều đáng để vui mừng rồi.
Nếu tôi không hẹn hò với Hikari, và Miori không hẹn hò với Reita, thì đó là chuyện khác.
Đột nhiên, một ký ức từ quá khứ—hay đúng hơn là tương lai—bùng lên trong tâm trí tôi.
Trong vòng lặp đầu tiên của tôi, mỗi khi tôi thoáng thấy Miori, cậu ấy dường như đang tận hưởng tuổi trẻ của mình.
Nếu chỉ vì tôi du hành thời gian mà cuộc sống của cậu ấy thay đổi và giờ đây cậu ấy phải đau khổ thì sao?
Chẳng phải trách nhiệm cứu rỗi cậu ấy thuộc về tôi hay sao?
Trong khi tôi đang bị dày vò bởi vấn đề không có lời giải đáp đó, điện thoại của tôi rung lên.
Hoshimiya Hikari: Tớ đang lên tàu đây!
Một tin nhắn trực tiếp từ Hikari. Hôm nay chúng tôi có một buổi hẹn hò. Vì cậu ấy muốn nghe tôi hát, sau khi mua sắm và ăn trưa gần ga Takasaki, chúng tôi dự định sẽ đi hát karaoke.
Tôi cũng muốn luyện hát, nên thật hoàn hảo.
Phải chuyển trạng thái thôi. Mình cần phải tận hưởng buổi hẹn hò với Hikari.
Trong tình hình hiện tại, mình không nên làm cậu ấy cảm thấy bất an, không nên để lộ ra rằng mình đang nghĩ đến Miori.
Natsuki: Được rồi! Tớ cũng thế!
Tôi nhanh chóng trả lời cậu ấy, rời khỏi nhà và lên tàu. Hôm nay trời u ám và nhiều mây.
Dự báo thời tiết cũng đã báo có mưa. Tôi có một chiếc ô gấp trong túi, phòng trường hợp cần.
Khi tôi đến ga Takasaki, Hikari đã đợi tôi ở trước cổng soát vé.
“Xin lỗi tớ đến muộn,” tôi nói.
“Không sao đâu. Tớ cũng vừa mới đến thôi,” cậu ấy nói.
Còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Thực ra tôi không đến muộn, nhưng bình thường tôi hay đợi cậu ấy, nên tôi cảm thấy hơi áy náy.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy; nó lạnh hơn bình thường.
“Chúng ta đi thôi.”
Tay trong tay với Hikari, tôi cất bước. Chúng tôi đến trung tâm thương mại gần đó trước và xem qua quần áo, phụ kiện.
Hôm nay là cuối tuần, nên các cửa hàng có phần đông đúc.
Hai chúng tôi bước đi giữa sự hối hả và nhộn nhịp ồn ào.
Tôi liếc sang bên cạnh—Hikari mang một vẻ mặt u sầu, đầu cúi gằm.
“Hikari?”
“Ồ, xin lỗi. Cậu vừa nói gì à?”
“Không, tớ không, nhưng mà, ừm…” Có gì đó không ổn với cậu ấy. Cậu ấy rõ ràng đang rất lơ đãng.
“Cậu không bị cảm lạnh hay gì đấy chứ?”
“Tớ ổn mà. Dù sao thì, chúng ta đi nhanh lên nào!”
Đây có phải lỗi của mình không? Không, mình không nghĩ vậy. Cậu ấy đang lo lắng về điều gì?
Chà, cậu ấy đang cố che giấu nó, nên mình không nên chỉ ra, phải không?
Khả năng khá cao là mình chính là nguyên nhân của bất cứ điều gì cậu ấy đang suy tư.
“Chúng ta qua đằng kia xem đi.”
“Nghe hay đấy.”
Tôi giả vờ không nhận ra và chọn vài bộ quần áo mùa đông cho Hikari thử.
Chúng tôi tự giải trí bằng cách làm nhiều việc như vậy, và chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
“Tớ đói rồi. Giờ mình đi ăn nhé?”
Ngay khi Hikari hỏi câu đó, điện thoại của cậu ấy và của tôi đồng thời rung lên. Chúng tôi đều nhận được một tin nhắn.
“Ai thế nhỉ?” Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và liếc nhìn màn hình.
Đó là một tin nhắn gửi đến “Nhà Natsuki,” một nhóm chat của sáu chúng tôi.
Uta: Có ai biết Miorin đang ở đâu không?
Một tin nhắn từ Uta… Về tung tích của Miori. Điều này làm dấy lên linh cảm xấu mà tôi đã có.
Natsuki: Cậu ấy vắng mặt trong buổi tập à?
Uta: Ừ. Cậu ấy nghỉ mà không báo cho ai và cũng không nghe máy.
Huấn luyện viên của bọn tớ gọi đến nhà thì gia đình nói cậu ấy đã đi đâu không rõ.
Tatsuya: Vậy là cậu ấy mất tích à?
Reita: Xin lỗi. Tôi cũng không nghe được tin gì. Tôi sẽ tìm hiểu ngay bây giờ.
Nanase Yuino: Tớ lo quá. Gần đây cậu ấy đã gặp nhiều chuyện.
Uta: Tớ hy vọng không có chuyện gì… Tớ sẽ hỏi cả Seri nữa!
Sau cuộc trao đổi nhanh đó, nhóm chat im bặt. Tôi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và bắt gặp ánh mắt của Hikari.
Hai chúng tôi đã dừng lại giữa dòng người qua lại trong trung tâm thương mại.
“Cậu ấy đã đi đâu cơ chứ?” tôi nói.
Từ thời thơ ấu, Miori thường bỏ nhà đi mỗi khi bị dồn vào chân tường về mặt tinh thần.
Lần này cũng có thể giống như vậy, nhưng cũng không hẳn là thế.
Có khả năng cậu ấy đã bị bắt cóc hoặc gặp tai nạn. Hoặc có lẽ cậu ấy đã ngã gục ở đâu đó.
“Miori-chan…” Sắc mặt Hikari trắng bệch, giọng cậu ấy run lên vì bàng hoàng. “C-Cậu… có định đi tìm cậu ấy không?”
Dĩ nhiên là tớ muốn đi tìm rồi. Tớ lo đến mức sẵn sàng đi ngay bây giờ!
Tuy nhiên, tôi không có thông tin gì, và có quá nhiều nơi để tìm kiếm.
Tôi nghi ngờ mình sẽ giúp được gì nếu vội vã lao đi trong hoảng loạn.
Bên cạnh đó, có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc.
Tốt hơn là nên để chuyện này cho bố mẹ Miori và các giáo viên.
“Không,” tôi nói. “Chúng ta không có đủ thông tin. Tìm kiếm cậu ấy một cách ngẫu nhiên sẽ không giúp được gì.”
Thành thật mà nói, mình biết một loạt nơi mà Miori có thể đến trong những lúc như thế này.
Nhưng mình không có bằng chứng nào cho thấy cậu ấy sẽ ở đó. Trước hết, nếu bỏ cậu ấy lại đây để đi tìm Miori, mình sẽ vứt bỏ trách nhiệm của một người bạn trai với Hikari.
Mình chỉ vừa mới quyết tâm sẽ trân trọng Hikari thôi mà.
“Thông tin…” Hikari thì thầm, đôi mắt cô ấy nhìn vẩn vơ. “Thật ra, tớ đã gặp Miori-chan hôm qua sau giờ học.”
Cái gì? Mắt tôi mở to vì ngạc nhiên.
Mang một vẻ mặt u tối, Hikari cúi đầu. Rồi cậu ấy từ từ kể lại những sự kiện của ngày hôm qua sau giờ học.
~ * ~
(Hoshimiya Hikari)
“Cậu đang làm gì vậy?”
Đó là chiều thứ Sáu sau giờ học. Một giáo viên đã nhờ tôi lấy một số tài liệu từ nhà kho.
Nghe thấy tiếng nói từ phía sau tòa nhà, tôi liếc nhanh qua thì thấy Miori-chan và Hasegawa-san từ lớp một.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy Miori-chan ướt sũng, và có một cái xô rỗng bên cạnh chân cậu ấy.
Nghe thấy giọng tôi, Hasegawa-san giật mình ngoảnh lại.
Cô ta tái mặt, quay người và bỏ chạy.
Miori-chan, vẫn không biểu cảm, hướng mắt về phía tôi. “Hikari-chan…” Dáng vẻ cậu ấy khiến tôi liên tưởng đến một cỗ máy đã hỏng.
“C-Cậu có sao không?!” Giờ không phải là lúc để tôi ngạc nhiên. Tôi hoảng hốt lao về phía cậu ấy.
Bây giờ là cuối thu; bị ướt vào thời điểm này trong năm có thể dễ dàng dẫn đến cảm lạnh. “Là Hasegawa-san làm phải không?”
“Không, cậu ấy không làm. Tớ chỉ tự dội nước lên người thôi,” Miori-chan nói nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu ấy chắc chắn đang nói dối. Ý mình là, nếu đó là sự thật, tại sao Hasegawa-san lại bỏ chạy?
Hai người họ chưa bao giờ ưa nhau, và mình biết về vụ ồn ào sáng nay. Tuy nhiên, mình không thể chỉ ra điều đó.
Giọng của Miori-chan nghe quá buồn bã.
“D-Dù sao thì,” tôi bắt đầu, “cậu nên thay đồ nhanh lên. Quần áo thể dục của cậu có ở trong lớp không?”
“Tớ sẽ thay sau. Quan trọng hơn, tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Còn gì quan trọng hơn việc thay quần áo trong tình trạng của cậu ấy chứ? Dù nghĩ vậy, tôi cảm thấy sẽ rất khó để thuyết phục cậu ấy.
“Chuyện gì vậy? Nếu là về tin đồn, đừng lo lắng về nó. Tớ đã nghe mọi chuyện từ Natsuki-kun rồi. Tớ hiểu đó chỉ là một sự hiểu lầm. Bên cạnh đó, cậu còn có Reita-kun mà.”
“Cậu nhầm rồi, Hikari-chan. Đó không phải là một sự hiểu lầm.”
Nghe thấy giọng điệu ngây ngô của Miori-chan, não tôi như đóng băng. Không phải là một sự hiểu lầm? Cậu ấy có ý gì? Mình không hiểu.
Nghe có vẻ như cậu ấy đang nói một phần của câu chuyện không phải là hiểu lầm. Mình thật sự không muốn biết đó là phần nào.
“Đó không phải là một tai nạn. Tớ đã cố tình ôm Natsuki.”
“C… Tại sao? Ý cậu là sao?” Tôi hỏi, nhưng đâu đó trong tim, tôi đã tự hiểu ra.
Khi tin đồn lần đầu đến tai tôi, tôi đã có cảm giác rằng đó là những gì đã xảy ra.
Nó không dựa trên bất cứ logic nào, chỉ là trực giác của tôi, nên tôi đã gạt nó đi như là trí tưởng tượng của mình.
“Bởi vì… tớ yêu Natsuki,” Miori-chan nói, giọng điệu của cậu ấy rất thẳng thắn, như thể chỉ đang nói lên sự thật.
Suy nghĩ đó đã lướt qua tâm trí tôi nhiều lần. Nếu cậu ấy yêu anh ấy thì sao?
Nhưng vì cậu ấy đã nói rằng cậu ấy yêu Reita-kun, tôi đã cho rằng sự thân mật mà họ chia sẻ chỉ là đặc trưng của những người bạn thời thơ ấu… Tuy nhiên, tôi biết mình đã sai.
Cậu ấy trông giống như một cô gái đang yêu.
“Vậy nên… tớ xin lỗi. Dù vậy, tớ không mong đợi sự tha thứ của cậu chỉ bằng một lời xin lỗi.” Miori-chan cúi gập người và hạ thấp đầu.
Cảm xúc của tôi không thể theo kịp. Tôi không biết phải đáp lại bằng gì.
Không, cậu ấy đã xin lỗi mình, nên tha thứ cho cậu ấy sẽ là điều đúng đắn phải làm.
“Có một điều tớ không hiểu… Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Reita-kun?”
Mặc dù tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho cậu ấy, một điều khác lại thốt ra từ miệng tôi.
Cậu ấy dừng lại. “Bởi vì tớ muốn yêu cậu ấy.”
“Và bây giờ cậu vẫn đang hẹn hò với cậu ấy, dù cho cậu chưa hề yêu cậu ấy sao?”
“Ừ… Đúng vậy.”
Trái ngược với nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt cúi gằm của Miori-chan, những cảm xúc đen tối, xấu xí trào dâng từ sâu trong tôi.
“Và cậu đã tiếp cận Natsuki-kun trong khi mang theo gánh nặng đó với mình?”
Giọng nói thoát ra từ miệng tôi lạnh lùng hơn tôi dự định.
Nếu cậu ấy làm vậy, thì mình cảm thấy thật tồi tệ cho Reita-kun. Và bây giờ Natsuki-kun đang gặp rắc rối vì bị nghi ngờ lừa dối… Không, đừng tự bào chữa cho mình nữa.
Chính mình là người đang tức giận với Miori-chan.
Suốt thời gian qua, tôi đã luôn lo lắng. Ngay cả sau khi hai chúng tôi bắt đầu hẹn hò, Miori-chan vẫn luôn ở gần Natsuki-kun.
Tuy nhiên, tôi đã tin tưởng cả hai người họ. Tôi muốn tin vào lời cam đoan của họ rằng họ chỉ là bạn thời thơ ấu.
Họ rõ ràng có một sự tin tưởng đặc biệt dành cho nhau khác với những tình bạn khác của họ, nhưng dù vậy, tôi vẫn ngoảnh mặt đi.
Tôi không muốn đi xa đến mức kiểm soát tình bạn của Natsuki-kun. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi đeo bám;
tôi không muốn anh ấy nhận ra sự ghen tuông của tôi sâu đến mức nào.
Nhưng mỗi khi ở bên Miori-chan, anh ấy luôn nở một nụ cười ngốc nghếch.
Biểu cảm của anh ấy khác với khi ở bên tôi: với cô ấy, anh ấy thoải mái.
Tôi đã ghen tị với điều đó—tôi ghen đến xanh mặt. Ở đó, nâng đỡ trái tim của Natsuki-kun, luôn là Miori-chan. Không phải tôi.
Ngay cả khi đó không phải là chuyện lãng mạn, tôi vẫn vô cùng sợ hãi.
Natsuki-kun chắc chắn không nhận ra mức độ tình cảm của mình dành cho Miori-chan.
Và có lẽ, một ngày nào đó, những cảm xúc đó sẽ biến thành tình yêu.
“Nếu vậy… tớ có thể sẽ không tha thứ cho cậu được đâu, Miori-chan.” Mình biết. Đây là sự ghen tuông.
Mình đang hoàn toàn trút những cảm xúc đen tối của mình lên cậu ấy. Mình sợ. Sợ rằng Natsuki-kun sẽ bị cậu ấy cướp mất.
“Tớ biết… Tớ xin lỗi. Thật sự.”
Nước nhỏ giọt xuống đất. Tôi không biết những giọt nước đó là từ quần áo ướt của cậu ấy hay là nước mắt.
Mình không nên nói điều đó. Quá muộn màng, tôi hối hận vì đã để cảm xúc kiểm soát lời nói của mình.
Ý mình là gì khi nói ‘không thể tha thứ cho cậu ấy’? Điều mình không thể tha thứ không phải là việc Miori-chan ôm Natsuki-kun—mình không thể chịu được việc anh ấy đặt một sự tin tưởng đặc biệt vào cậu ấy.
Biết được điều đó, thật sai lầm khi chỉ trích cậu ấy.
Cảm xúc của tôi nguội đi, và tôi đột nhiên lấy lại được sự bình tĩnh. Tôi đã nói một điều thật tồi tệ.
Trút giận lên Miori-chan là sai.
“Ừm… Miori-chan. Xin lỗi. Tớ không có ý nói vậy, nên—”
“Đừng xin lỗi. Chỉ có mình tớ là người có lỗi ở đây thôi.” Cậu ấy ngắt lời trước khi tôi kịp sửa sai và lắc đầu.
“Vậy nên vì thế, tớ sẽ sớm biến mất thôi.” Cậu ấy quay đi, định rời khỏi.
“Cậu đi đâu vậy?” Tôi hỏi. Tôi có cảm giác cậu ấy không chỉ đơn giản là “biến mất” về nhà.
“Tớ xin lỗi. Tạm biệt.”
Miori-chan đã không trả lời câu hỏi của tôi.
~ * ~
Miori đã tự ý biến mất. Tôi chắc chắn về điều đó sau khi nghe câu chuyện của Hikari.
Nếu vậy thì… Bây giờ không phải là lúc để thong thả.
Mình nghi ngờ đây không phải là một trường hợp bỏ nhà đi đơn giản. Có khả năng cậu ấy đang nghĩ đến việc tự tử.
“Tất cả là lỗi của tớ.” Hikari ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm mặt.
Những người xung quanh liếc nhìn chúng tôi tò mò. Họ có lẽ nghĩ chúng tôi đang cãi nhau.
Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó ngay bây giờ.
“Tớ đã biết. Tớ đã biết nếu cứ để cậu ấy đi, cậu ấy có thể sẽ biến mất vĩnh viễn. Mặc dù nhận ra điều đó, tớ đã không làm gì cả. Đâu đó trong tim, tớ đã nghĩ rằng nếu cậu ấy biến mất, tớ sẽ không cần phải lo lắng về việc cậu bị cướp đi… Mặc dù tớ thích Miori-chan… Vì vậy, là do tớ. Nếu tớ đã ngăn cậu ấy lại ngày hôm qua, thì cậu ấy đã không biến mất,” cậu ấy nói qua tiếng nức nở.
“Chính tớ là người đã đẩy Miori-chan đến bước đường đó.”
“Đừng dằn vặt bản thân như thế. Hikari, cậu không làm gì sai cả.”
Đúng vậy, Miori mới là người sai ở đây, và cậu ấy hiểu điều đó hơn ai hết.
Và chính vì vậy mà tôi không thể bỏ mặc cậu ấy. Sẽ là quá muộn nếu cậu ấy làm điều gì đó không thể cứu vãn.
“Hikari, tớ sẽ đi tìm Miori.” Tôi chắc chắn mình hiểu trách nhiệm của một người bạn trai là gì.
Và tôi biết rằng lẽ ra tôi nên để tình hình cho cảnh sát thay vì tìm kiếm cậu ấy một cách tùy tiện.
“Đừng lo. Tớ chắc chắn sẽ đưa cậu ấy trở về, nên hãy thư giãn và đợi tớ.”
Dù vậy, tôi biết mình chắc chắn sẽ hối hận nếu phớt lờ vấn đề trước mắt.
“Tớ hứa.” Đây không chỉ vì Miori. Mình chắc chắn sẽ giữ lời hứa này vì cả Hikari nữa.
“Cảm ơn cậu, Natsuki-kun.” Hikari lau nước mắt bằng tay và gật đầu.
“Tớ cũng sẽ giúp, dĩ nhiên… nhưng tớ có cảm giác cậu biết cậu ấy ở đâu.”
“Cứ để cậu ấy cho tớ. Tìm ra cậu ấy khi chúng ta chơi trốn tìm đã là việc của tớ từ khi chúng ta còn nhỏ rồi,” tôi nói và quay đi.
Tôi định chạy đi, nhưng Hikari đã níu lấy tay áo tôi.
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, cũng ngạc nhiên vì mình đã làm vậy.
“Tớ thật tệ. Tớ lại ước rằng cậu sẽ không đi, ngay cả trong tình huống thế này.”
Hikari rõ ràng đang rất lo lắng, và tôi biết điều mình sắp làm sẽ làm tổn thương cậu ấy.
Muốn xoa dịu sự bất an của cậu ấy, dù chỉ một chút, tôi ôm chầm lấy cậu ấy.
“Ừm, Natsuki-kun, chúng ta đang ở nơi công cộng đó!” cậu ấy kêu lên, bối rối.
“Tớ nhất định sẽ trở về,” tôi thề với cậu ấy.
~ * ~
(Motomiya Miori)
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã không dừng lại để nghĩ về bất cứ điều gì.
Tất cả những gì tôi làm là dốc toàn lực làm bất cứ điều gì mình muốn mỗi ngày.
May mắn thay, tôi đã được ban cho những người bạn sẽ cùng tôi tham gia vào sự liều lĩnh của mình.
Thành thật mà nói, tôi không hợp với các bạn nữ: tôi thấy vui hơn khi ở cùng các bạn nam.
Bởi vì tôi thích vận động, tôi tự nhiên dành thời gian của mình với họ.
“Này, Miori! Đấu với tớ lần nữa! Thêm một lần nữa!”
Người bạn đầu tiên của tôi là một cậu bé sẽ tùy tiện thách đấu tôi trong đủ loại cuộc thi.
Tên cậu ấy là Yano Shuto. Cậu ấy cao, hoạt bát và tự tin vào phản xạ của mình.
Bóng đá, bóng rổ, bóng chày—tôi đã đánh bại cậu ấy ở mọi thứ. Tuy nhiên, Shuto không bao giờ chịu thua và tiếp tục thách đấu tôi.
Lúc đầu cậu ấy tỏ ra thù địch, nhưng qua mỗi cuộc thi, chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn.
Và… khi chúng tôi lớn lên, bóng đá trở thành môn thể thao duy nhất tôi không thể thắng cậu ấy được nữa.
“Ha ha ha! Hai đứa vẫn còn ở đó à? Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng!”
Người thứ hai là một cậu bé với tiếng cười quá lớn. Tên cậu ấy là Midorikawa Takuro.
Mặc dù có thân hình mũm mĩm, thể thao lại là sở trường của cậu ấy.
Nghĩ lại bây giờ, cậu ấy đã trưởng thành một cách kỳ lạ từ khi chúng tôi còn nhỏ.
Cậu ấy thường xem Shuto và tôi thi đấu vì cậu ấy thấy nó thú vị.
Dĩ nhiên cậu ấy cũng tham gia và chơi với chúng tôi, nhưng Takuro thích quan sát chúng tôi từ phía sau một bước.
Cậu ấy luôn kiềm chế tôi vì tôi có xu hướng hành động hấp tấp.
Thực ra… có lẽ cậu ấy thường để tôi mặc sức tung hoành hơn vì cậu ấy nghĩ điều đó thật buồn cười.
“Tại sao cậu lại chơi với một người như tớ?”
Người thứ ba là… Haibara Natsuki. Cậu ấy luôn ở một mình, co ro trong một góc lớp học.
Trong giờ ăn trưa, cậu ấy sẽ nhìn chúng tôi đang chơi ở sân trường từ cửa sổ lớp học một cách thèm thuồng.
Đó là lý do tại sao tôi đã nắm lấy tay cậu ấy, và ép cậu ấy vào vòng bạn bè của tôi.
Lúc đầu Natsuki rất sợ hãi, nhưng khi đã quen với chúng tôi, cậu ấy cười rất vui vẻ.
Cậu ấy trầm tính nhưng tốt bụng.
Bốn chúng tôi luôn đi chơi cùng nhau từ sáng đến tối.
“Chơi bóng đá đi! Hai đấu hai!” tôi sẽ nói.
“Chơi thì chơi! Lần này tớ sẽ hạ gục cậu!” Shuto sẽ trả lời.
“A ha ha! Shuto, cậu còn phải đợi một trăm năm nữa mới thắng được tớ đấy!”
“Này, nói lại câu đó xem, tớ thách đấy!”
“Khoan đã, hai cậu. Bình tĩnh nào!” Natsuki sẽ nói.
“Ha ha ha! Kệ chúng nó đi, Natsuki! Cậu sẽ về phe nào?” Takuro sẽ nói.
“H-Hảảả?!”
“Natsuki, rõ ràng là cậu về phe tớ rồi, phải không?” tôi sẽ nói.
Tôi sẽ nổi loạn, Shuto sẽ thi đấu với tôi, Natsuki sẽ bối rối và cố ngăn chúng tôi lại, và Takuro sẽ ôm bụng cười.
Chúng tôi đã trải qua những ngày như thế hết lần này đến lần khác. Mỗi ngày đều vô cùng rực rỡ.
Trong tất cả những việc chúng tôi đã làm, tôi đặc biệt thích xây dựng căn cứ bí mật của chúng tôi và nô đùa trong đó.
“Có một tòa nhà trông giống như một túp lều ở ngoài này!”
Tất cả đã bắt đầu khi chúng tôi phiêu lưu vào sâu trong những ngọn núi gần khu phố của chúng tôi.
Shuto chỉ vào một bên của một con đường mòn, nên tôi cũng nhìn sang đó.
Takuro mon men đến gần túp lều đổ nát và nghiên cứu xung quanh.
“Có lẽ đó là một ngôi nhà hoang. Không ai dùng nó nữa,” cậu ấy kết luận.
“Quên chuyện đó đi. Chúng ta có nên ở đây không? Chúng ta không nên quay lại à?” Natsuki đi sau chúng tôi, vẻ mặt không yên.
“Tớ có ý này! Hãy biến nơi này thành căn cứ bí mật của chúng ta!” Nhờ ý tưởng của tôi, chúng tôi thường xuyên đến thăm túp lều nhỏ đó.
Tôi muốn quay trở lại thời gian đó.
“Đi thôi! Cố lên, các cậu! Hãy chạy đua đến mặt trời nào!” tôi sẽ hét lên.
Những ngày của chúng tôi tràn ngập niềm vui, mặc dù đôi khi chúng tôi làm hỏng việc, hoặc trời mưa.
“Em không được làm những việc như thế! Ra hành lang đứng và suy nghĩ về những gì em đã làm đi!”
Tôi có thói quen bỏ chạy khi mọi chuyện không theo ý mình.
Tôi sẽ đến một nơi không ai biết, cuộn tròn trên mặt đất, và khóc một mình.
Tôi mạnh mẽ, nên tôi không muốn ai nhìn thấy mình khóc.
Tôi có thể nhanh chóng trở lại bình thường sau khi khóc một mình một lúc.
Đó là lý do tại sao tôi ổn khi ở một mình.
Và thế nhưng…
“Tìm thấy rồi nhé.”
Cậu là người duy nhất không để tôi khóc một mình.
“Miori, cậu thua ván trốn tìm này rồi.”
Cậu đã giả vờ không nhận ra nước mắt của tôi, pha trò, và ở bên cạnh tôi suốt thời gian đó.
Luôn luôn là như vậy. Khi tôi muốn cậu tìm thấy tôi, cậu luôn làm được điều đó không sai một lần.
Khi tôi nghĩ lại bây giờ, vào thời điểm đó, tôi đã—
“Miori. Tớ yêu cậu.”
Vào năm lớp sáu tiểu học, Shuto đã tỏ tình với tôi.
Đó là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng họ yêu tôi như vậy, và tôi đã hơi sợ.
“Tớ không hiểu mấy chuyện đó… Này, cậu vẫn sẽ là bạn của tớ chứ, phải không?”
Vì vậy, tôi đã không xem xét cảm xúc của cậu ấy và chỉ quan tâm đến việc chúng tôi vẫn là bạn.
Bây giờ, tôi biết yêu cầu của mình tàn nhẫn đến mức nào.
“Xin lỗi… Tớ không thể làm thế được.”
Nhóm bốn người thân thiết của chúng tôi tan rã.
“Xin lỗi vì bây giờ mới nói chuyện này, nhưng tớ phải chuyển trường vì công việc của bố mẹ.”
Takuro biến mất do một hoàn cảnh mà những đứa trẻ như chúng tôi không thể làm gì được.
Chỉ còn lại Natsuki và tôi. Và những đứa trẻ khác đã trêu chọc chúng tôi.
Ngượng ngùng và tự ti vì chúng, tôi đã tạo một chút khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Đến khi tôi cố gắng kết nối lại với cậu ấy, thì đã quá muộn.
“Cậu không nên ở cùng một người như tớ.”
Cứ như vậy, tôi trở nên cô độc. Tất cả là lỗi của tôi. Bây giờ và trong quá khứ, không có gì thay đổi.
Tôi vẫn làm tổn thương những người quý giá đối với mình.
Một kẻ như mình… tốt hơn hết là nên biến mất.
~ * ~
(Sakura Uta)
Hôm nay tôi không thể tập trung vào buổi tập bóng rổ. Miorin đã mất tích, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến.
Các đồng đội của tôi dường như cũng bận tâm không kém, nên buổi tập của chúng tôi kết thúc sớm.
Tính đến hiện tại, Miorin đã không tham gia tập luyện trong tuần qua.
Cậu ấy đã đến trường vào thứ Sáu, nhưng đã về nhà vì cảm thấy không khỏe. Chúng tôi đều lo lắng cho cậu ấy.
“Uta. Có tin gì mới không?”
Tatsu, người đang tập ở sân bên cạnh, chạy qua. Đội bóng rổ nam cũng đã kết thúc.
“Không… Chẳng có gì. Có lẽ cậu ấy đã đi đâu đó một mình.”
Hai chúng tôi đang nói chuyện như vậy thì Wakamura-senpai gọi tôi.
“Uta! Bạn của em đang tìm em kìa,” cô ấy nói, chỉ về phía lối vào của phòng thể chất.
Đứng ở đó là Seri và một cô gái khác mà tôi không nhận ra.
“Có lẽ họ biết được điều gì đó,” tôi nói.
“Chúng ta qua xem sao,” Tatsu nói, và chúng tôi đi về phía đó.
Vẻ mặt của Seri nghiêm trọng một cách khác thường khi cô ấy bắt đầu nói. “Là về Miori. Tớ có thông tin mới từ Reita.”
“Hả?! Chuyện gì vậy?!” tôi kêu lên.
“Cậu ấy đã chất vấn Hasegawa từ lớp một, và cô ta đã thú nhận rằng mình đã nói điều gì đó khủng khiếp với Miori ngày hôm qua.”
“Điều gì đó khủng khiếp…?”
“Ừm, những thứ như ‘chết đi’ hay ‘biến đi’. Cô ta còn tát vào mặt và dội nước lạnh lên đầu cậu ấy nữa… Nếu Miori ở trong trạng thái bình thường, cậu ấy sẽ nổi điên và trả đũa, nhưng cậu ấy đang rất yếu đuối về mặt tinh thần. Bọn tớ nghĩ đó có thể là lý do tại sao cậu ấy đột nhiên biến mất.”
“Cô ta đã làm tất cả những chuyện đó? Đó rõ ràng là bắt nạt rồi.” Tôi biết Miorin và Hasegawa-san không ưa nhau, nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện lại tệ đến thế…
“Lời nói dối của cô ta bị vạch trần, và tình thế đảo ngược, nên cô ta chuyển sang bạo lực luôn à?” Tatsu nói một cách cáu kỉnh, nhíu mày.
“Bao nhiêu phần trong đó là lời nói dối?” Những lời đó tuột ra khỏi miệng tôi mặc cho bản thân.
Một vẻ mặt khó xử hiện lên trên khuôn mặt Tatsu. Mắt chúng tôi chạm nhau. Đó là một bí mật mà chỉ có cậu ấy và tôi biết.
Chuyện đó đã xảy ra vào ngày đại hội thể thao: hai chúng tôi đã nghe lén Rei và Miorin.
“Cậu vẫn còn thích Natsuki à?”
Chúng tôi không có ý đó, nhưng chúng tôi đã vô tình nghe được họ nói chuyện. Lúc đó họ trông không giống như đang nói đùa;
cả hai đều trông rất nghiêm túc. Miorin đã yêu Natsu. Rei biết điều đó và vẫn ổn với nó.
Điều đó không giống như một chuyện chúng tôi có thể tùy tiện hỏi, nên Tatsu và tôi đã giữ nó làm bí mật giữa hai chúng tôi.
Biết được thông tin đó, bao nhiêu phần của tin đồn là lời nói dối?
“Tớ biết Miorin sẽ không bao giờ làm điều gì như vậy!”
Tôi nhớ rất rõ điều đó. Lúc đó, tôi đã thực sự lo lắng cho cậu ấy.
Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu ấy rõ ràng đã đông cứng trong một khoảnh khắc. Đó là vẻ mặt của một người vừa nói dối.
“Nhìn mặt hai cậu kìa, hai người cũng biết gì đó, phải không? Chúng ta hãy chia sẻ thông tin với nhau,” Seri đề nghị.
“Tớ đã mời cả Hikari-chan và Natsuki rồi, nên chúng ta hãy tập trung tại một nhà hàng gia đình. Ngay cả khi chúng ta đi tìm Miori, việc chỉ tìm kiếm một cách mù quáng cũng sẽ không giúp được ai. Hãy làm rõ các chi tiết và tìm hiểu xem chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Seri chắc hẳn cũng rất lo lắng cho Miorin. Cô ấy bình thường rất thoải mái, nhưng bây giờ lại hành động thiếu kiên nhẫn hơn bình thường.
Cô gái bên cạnh Seri lên tiếng. “Senpai, chị có thể giới thiệu em được không?”
“Ồ phải rồi. Cô bé này là Yamano Saya. Em ấy học năm ba trung học cơ sở, và gần đây đã tham gia ban nhạc của chị.”
Yamano-san cúi đầu. Tôi vội vàng cúi đầu lại.
“Rất vui được gặp chị, senpai.”
“Em ấy học cùng trường cấp hai với Natsuki và Miori, nên chị nghĩ em ấy có thể sẽ hữu ích.”
“Miori-senpai và em khá thân, nên xin hãy cho em góp sức. Em nghĩ mình sẽ khá hữu ích đấy ạ.”
Yamano-san mang một vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi có thể nói rằng cô bé thực sự lo lắng cho Miorin. Và thế là, như Seri đã nói, tất cả những người thân thiết với Miorin đã tập trung tại một nơi.
~ * ~
(Hondo Serika)
Tôi đã tập hợp mọi người tại một nhà hàng gia đình gần ga Takasaki.
Chúng tôi im lặng so với một nhóm học sinh cao trung, nên có lẽ chúng tôi trông có vẻ kỳ lạ với người ngoài.
Uta, Tatsuya, Yuino, Hikari, và Saya đã ở đây, tính cả tôi là sáu người.
Tôi không thể liên lạc được với Reita và Natsuki. Điều cuối cùng Reita nói với tôi trong cuộc gọi là “Tớ sẽ đi tìm Miori.”
Rõ ràng, Natsuki cũng đã nói điều tương tự với Hikari trước khi chạy đi.
Tôi đã tính toán sai—hai người có lẽ biết nhiều nhất về tình hình đã không có mặt.
Đầu tiên tôi giới thiệu Saya với những người khác trước khi đi vào chủ đề chính.
“Được rồi, chúng ta hãy sắp xếp lại những gì chúng ta biết. Chúng ta đang thiếu hai người quan trọng nhất, nhưng không thể làm gì khác được.”
Hikari rụt rè giơ tay, nên tất cả chúng tôi đều tập trung vào cô ấy.
“Ừm, tớ không chắc mình có thể nói được bao nhiêu,” cô ấy nói, ngập ngừng.
“Tớ chắc rằng cậu đã giữ một số chuyện cho riêng mình vì lợi ích của Miori, nhưng bây giờ hãy quên chuyện đó đi.”
Tôi hướng những lời đó không chỉ đến cô ấy, mà còn đến tất cả những người khác. Dù sao thì, Miori tự biến mất cũng là lỗi của cậu ấy.
Nếu việc phơi bày bí mật của cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đến nơi cậu ấy đã đi, thì cậu ấy tốt hơn hết nên tha cho chúng ta.
“Cậu nói đúng… Vậy thì tớ sẽ bắt đầu từ những gì đã xảy ra vào chiều hôm qua…” Hikari kể lại cuộc trò chuyện mà cô ấy đã có với Miori vào chiều hôm qua.
Cô ấy có vẻ vô cùng hối hận, sự vui vẻ thường ngày của cô ấy không còn đâu nữa. Giọng cô ấy cũng run rẩy.
“Chết tiệt thật… Với tình trạng của Motomiya bây giờ, cú này chắc chắn đã đánh gục cậu ấy rồi,” Tatsuya cau mày nói.
Đó là một cách nói thẳng thừng, nhưng cậu ta nói đúng.
Điều đó chắc hẳn đã làm Miori bàng hoàng hơn bất cứ lời lẽ lăng mạ nào mà Hasegawa đã tuôn ra.
“Ừm… Tatsu và tớ cũng biết một chuyện,” Uta bắt đầu với giọng điệu xin lỗi.
Mặc dù cô ấy miễn cưỡng đề cập đến nó, cô ấy biết mình không có lựa chọn nào khác.
“Bọn tớ đã im lặng vì vô tình nghe được, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp.”
Cô ấy trao đổi một cái nhìn với Tatsuya, người đã tiếp lời từ đó. “Rõ ràng, Reita và Motomiya không ở trong một mối quan hệ bình thường.”
Theo những gì họ đã nghe, Reita đã biết rằng Miori yêu Natsuki ngay từ đầu.
Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Hikari. Câu chuyện của cô ấy không đề cập đến bất cứ điều gì tương tự. Và Miori sẽ không nói với cô ấy.
Biết Miori, cô ấy có lẽ đã nghĩ rằng bất cứ điều gì cô ấy nói cũng sẽ chỉ nghe như một lời bào chữa.
“Phải thôi. Tớ đã nghĩ mối quan hệ của họ tiến triển quá chậm.” Một tiếng thở dài vô tình tuột ra khỏi miệng tôi;
tôi đã có cảm giác nó là một cái gì đó như thế.
Reita rất rành trong việc đối xử với con gái, và Miori đã tích cực thu hẹp khoảng cách giữa họ cho đến một lúc trước.
Mặc dù vậy, cảm giác thật kỳ lạ khi mối quan hệ của họ lại lành mạnh đến thế.
“Miori chưa bao giờ có vẻ quá vui vẻ khi Reita được nhắc đến trong một cuộc trò chuyện, nên tớ đã nghĩ có chuyện gì đó không ổn,” tôi nhận xét.
“Nghĩ lại thì, cậu ta cũng không nói nhiều về Motomiya. Cậu ta vốn kín tiếng, nên tớ không nghĩ nhiều, nhưng bình thường cậu ta sẽ phải thao thao bất tuyệt về cô ấy nhiều hơn, phải không?”
Tatsuya nói.
“Đúng vậy,” Yuino trả lời với vẻ mặt nghiêm túc. “Hãy nhìn vào sự thật: trong một thời gian dài, tất cả những gì Hikari làm là nói đi nói lại về bạn trai của mình.”
“E hèm.” Hikari hắng giọng. “Yuino-chan, thông tin đó không cần thiết đâu.”
“Cậu nghĩ khi nào cậu ấy đã thay lòng?”
Có một cái nhìn xa xăm trong đôi mắt của Uta, như thể cô ấy đang nhớ lại quá khứ. “Ước gì mình đã nhận ra.”
Cô ấy chắc hẳn đang suy nghĩ rất nhiều. Cô ấy đã từng ở trong một vị trí tương tự như Miori.
Mặc dù, có một sự khác biệt giữa một người không được chọn và một người thậm chí không thể bước vào võ đài.
Uta tiếp tục. “Nhưng, cậu biết không, nghe rằng Miorin yêu Natsu cảm thấy… Tớ không biết nữa. Nó không có cảm giác kỳ lạ, và thực sự có lý, mặc dù tớ chưa bao giờ nhận ra tình cảm của cậu ấy.”
Yuino chống cằm lên tay và trả lời, “Họ cực kỳ hợp nhau, sau tất cả. Thật ra gần như kỳ lạ khi họ tin tưởng nhau đến mức nào.”
Tôi cũng thêm vào ý kiến của mình: “Dù họ có khẳng định thế nào đi nữa, họ không chỉ đơn thuần là những người bạn thời thơ ấu không thể thoát khỏi nhau. Điều đó là chắc chắn.”
Dù bạn nhìn nhận thế nào, hai người họ cũng có một mối liên kết đặc biệt.
“Chỉ là phỏng đoán thôi… nhưng có lẽ cậu ấy không hề thay lòng. Chỉ là cậu ấy chưa bao giờ nhận ra tình cảm của chính mình,” Saya nghiêm túc xen vào.
Mọi người đều chuyển sự chú ý của mình sang cô bé, thúc giục cô bé tiếp tục.
Trong số tất cả chúng tôi, cô bé là người duy nhất biết về quá khứ của họ.
“Chúng ta hãy cùng quay ngược lại một chút về quá khứ…”
~ * ~
Những lúc thế này, Miori thường đi đâu? Tôi đã ghé qua nhà cậu ấy một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy cậu ấy. Gia đình cậu ấy cũng đang nhìn nhận tình hình hết sức nghiêm trọng, bằng chứng là cảnh sát đã có mặt tại nhà họ. Các viên cảnh sát hỏi tôi vài câu, và tôi đã kể lại mọi chuyện mình biết.
Tính đến giờ đã hơn nửa ngày trôi qua. Thời gian càng trôi, ruột gan tôi lại càng nóng như lửa đốt. Mặt trời dần lặn, nhuộm một màu đỏ rực lên bầu trời rồi bao trùm cả thế giới trong bóng tối.
Cậu ấy không có ở khu vực ga tàu thị trấn. Công viên trong khu phố cũng không. Cả bờ sông cạnh trường tiểu học của bọn tôi cũng chẳng thấy đâu... Miori, cậu đang ở đâu? Cậu đã đi đâu chứ?
“Tớ muốn quay về những ngày xưa ấy.” Câu nói của cậu ấy đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Giả như đó vẫn là điều cậu ấy mong muốn lúc này, vậy thì “những ngày xưa ấy” là khi nào? Tôi lật giở từng trang ký ức. Có lẽ cậu ấy đang nói về khoảng thời gian rực rỡ nhất. Là khi có đủ bốn đứa chúng tôi, có cả Shuto và Takuro, ngày nào cũng chỉ biết rong chơi bên nhau.
Nghĩ lại thì, tôi nhớ ra trò vui nhất mà hồi bé chúng tôi từng làm là…
“…cái lần bốn đứa cùng nhau xây một căn cứ bí mật.”
Tôi đi sâu vào ngọn núi gần ngôi đền trong thị trấn. Cây cối ở đây dường như rậm rạp hơn nhiều so với trong ký ức của tôi. Cành lá quất vào người chan chát, làm bẩn hết bộ đồ hẹn hò của tôi.
Nếu suy nghĩ một cách tỉnh táo, chẳng có lý do gì để cậu ấy ở một nơi như thế này cả. Tuy nhiên, cảnh sát hẳn đã lùng sục khắp những nơi bình thường nhất có thể nghĩ tới rồi. Vì vậy, tôi sẽ tìm kiếm ở những nơi chỉ riêng tôi mới có thể nghĩ ra.
Sau ngần ấy năm, con đường mòn vốn là lối đi quen thuộc dẫn đến căn cứ bí mật của chúng tôi giờ đã không còn nữa. Tôi cứ thế băng qua con đường không dấu chân, vừa đi vừa phải cẩn thận xác định phương hướng sau mỗi bước.
“Hửm?” Có gì đó không đúng. Phía bên phải một chút, có dấu hiệu cây cỏ bị đè bẹp. Tôi men theo hướng đó; những dấu vết này cùng chiều với hướng tôi đang đi. Và quan trọng hơn cả, là những dấu chân hằn trên nền đất ẩm.
Đây không phải dấu chân của thú vật, mà là của con người. Hơn nữa, người để lại chúng còn đi giày lười. Vết hằn rõ ràng thế này, chứng tỏ chúng còn rất mới. Một linh cảm, không, phải nói là một sự chắc chắn—Miori đang ở ngay phía trước.
Không thể kìm được, tôi định co giò chạy nước rút.
“Natsuki,” một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Reita.” Tôi quay lại, và Reita đang đứng đó.
Trông cậu ta có vẻ cũng đã đi qua đúng con đường mà tôi vừa đi ; bộ đồng phục lấm lem, mặt dính đầy bùn đất. Gương mặt cậu ta u ám đến lạ, toát ra một bầu không khí hoàn toàn khác hẳn con người thường ngày. Vẻ điềm tĩnh cố hữu đã biến mất không một dấu vết. Nhưng bạn gái cậu ta đang mất tích, nên việc cậu ta trở nên như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Tớ đã nghĩ, có lẽ cậu sẽ tìm ra được Miori đang ở đâu,” Reita nói, mắt liếc về phía những dấu chân mà tôi phát hiện ra.
“Cái gì vậy? Cậu đi theo dấu của tớ à?” Để làm gì chứ? Chúng ta có thể tìm cùng nhau mà. Tôi cau mày.
Như đọc được thắc mắc của tôi, Reita giải thích. “Tớ đang tự tìm Miori thì thấy cậu.”
“Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh lên. Cậu ấy hẳn là ở phía trước rồi. Tớ nghĩ bây giờ tâm trạng cậu ấy đang rất bất ổn. Phải tìm được cậu ấy trước khi có chuyện gì xảy ra.”
Tôi một lần nữa quay lưng về phía cậu ta.
“Chờ đã,” Reita nói. “Từ đây để tớ đi tiếp cho. Cậu về nhà đi.”
Tôi không tài nào hiểu nổi cậu ta đang nói gì. “Hả?”
Reita nhìn tôi chằm chằm, gương mặt vô cảm như đeo một chiếc mặt nạ.
“Tìm được Miori là ưu tiên hàng đầu mà. Chẳng phải chúng ta nên tìm cùng nhau sao?”
Căn cứ bí mật ở ngay phía trước, nhưng đâu có gì đảm bảo cậu ấy đang ở trong đó. Ngọn núi này rộng lớn như vậy, chia nhau ra tìm sẽ hiệu quả hơn.
Thế nhưng, Reita lại lắc đầu. “Kể cả có chia ra, tớ vẫn chắc chắn người tìm thấy Miori sẽ là cậu.”
“Thì đã sao? Tìm được cậu ấy mới là quan trọng nhất.” Dĩ nhiên tôi có khả năng tìm thấy cậu ấy cao hơn rồi. Tôi rành khu này hơn mà. Tôi chẳng hiểu Reita đang muốn nói cái gì nữa. Cậu ta chưa bao giờ như thế này. Reita của thường ngày luôn là người đi trước một bước trong mọi cuộc đối thoại, nhưng lúc này ý định của cậu ta lại hoàn toàn mờ mịt.
“Tớ không đời nào chấp nhận chuyện đó... Tớ phải là người đầu tiên tìm thấy Miori!” Reita gầm lên, giọng nói khản đặc đến đáng sợ, và nét mặt điềm tĩnh thường ngày của cậu ta bỗng chốc méo mó đến biến dạng.
Tôi choáng váng trước sự bộc phát dữ dội của cậu ta. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta để lộ cảm xúc trần trụi của mình như vậy.
Reita hẳn cũng đã đau khổ lắm. Đương nhiên rồi. Bạn gái gặp hết chuyện này đến chuyện khác, giờ lại đột ngột mất tích. Cậu ta cảm thấy bất an cũng là điều dễ hiểu.
Tôi biết thế, nhưng tôi chưa một lần nào thực sự lo lắng cho cậu ta. Tôi đã mặc định rằng vì đó là Reita, nên cậu ta sẽ ổn thôi.
“Tớ biết Miori yêu cậu. Nếu cậu tìm thấy cậu ấy, trong mắt cậu ấy sẽ chỉ có mình cậu thôi. Tớ không muốn thế... Người giúp cậu ấy phải là tớ!”
Tôi đã từng ngưỡng mộ Reita. Cậu ta là hình mẫu lý tưởng mà tôi luôn khao khát vươn tới. Tôi đã tự cho rằng mình không cần phải bận tâm về một siêu nhân hoàn hảo như cậu ta.
“Dù chỉ là danh nghĩa, nhưng tớ mới là bạn trai của Miori. Việc tìm thấy cậu ấy là trách nhiệm của tớ!”
Nhưng mình đã sai. Bấy lâu nay, mình chỉ nhìn vào một hình mẫu lý tưởng tự mình dựng nên, chứ không phải con người thật của Reita. Mình đã không thực sự nhìn thấu những người bạn của mình. Đứng trước mặt mình lúc này chỉ là một nam sinh cao trung bình thường. Cậu ấy chỉ đơn giản là tài giỏi hơn người khác một chút, chứ không phải kẻ du hành thời gian như mình.
“Và đó là lý do cậu muốn tớ về nhà…?”
“Xin lỗi. Tớ thật lòng xin lỗi. Món nợ này, tớ nhất định sẽ trả,” Reita nói, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn.
“Vậy nên, hãy để tớ đi tiếp từ đây.”
Cậu là bạn trai của Miori, cậu muốn là người đầu tiên tìm thấy cậu ấy. Chuyện đó tôi có thể hiểu. Nhưng tôi sẽ không chấp nhận lý do này. Cậu ta đang đặt sự ưu tiên sai chỗ một cách trầm trọng.
“Vớ vẩn.” Giọng tôi rít lên, phản chiếu cơn thịnh nộ đang cuộn trào từ trong lồng ngực. Tôi biết cậu ta đang không bình thường. Nhưng dù vậy, đây là chuyện tôi không thể nhượng bộ.
“Tớ biết… nhưng đây là cơ hội duy nhất của tớ! Miori trước giờ chỉ nhìn về phía cậu, nhưng nếu tớ có thể khiến cậu ấy quay sang nhìn tớ thì sao?! Tớ yêu cậu ấy! Vì thế nên tớ không thể để cậu đi!”
Reita van nài một cách tuyệt vọng, cố gắng thuyết phục tôi.
Tôi áp sát lại và túm lấy cổ áo cậu ta. Bị cơn giận lấn át, tôi gằn giọng, “Cậu—”
“Cậu có gì không vừa lòng?! Hoshimiya-san không phải là bạn gái cậu sao?!”
Tôi và Reita nhìn nhau trân trối ở cự ly gần. Vẻ mặt cậu ta trông đau khổ vô cùng.
“Chuyện này không liên quan! Cậu không hiểu à?!”
“Tớ hiểu—tớ hiểu chứ! Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, tớ vẫn… Chết tiệt!”
Tôi không ở trong vị thế có thể nói mình hiểu cảm xúc của cậu ta. Nhưng tôi có thể thấy rõ, Reita thực sự yêu Miori. Tôi biết Reita không muốn tôi đến chỗ Miori. Vì Miori yêu tôi. Nếu không phải vì tình huống khẩn cấp này, có lẽ tôi đã nhượng bộ cậu ta rồi.
“Không, cậu chẳng hiểu gì hết.” Đúng vậy, giá như đây không phải là tình huống khẩn cấp.
“Reita, cậu không nhận ra sao?” Tôi hỏi.
Cậu ta cau mày. “Nhận ra cái gì?”
Biết ngay mà, cậu ta không hề nhận ra. Nếu là Reita của ngày thường thì chuyện này không bao giờ xảy ra.
“Từ nãy đến giờ, cậu chỉ toàn nói về bản thân mình thôi.”
Trong một cuộc khủng hoảng mà đến cả việc Miori còn sống hay không cũng không biết, vậy mà cậu ta chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tôi không quan tâm cậu ta có phải bạn trai của cậu ấy hay không, nhưng tôi không thể giao phó Miori cho một người như vậy và lùi bước ở đây được.
“Ý cậu là sao?” Đôi mắt Reita mở to kinh ngạc. Cậu ta cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình, tua lại từng lời mình vừa nói. “Tôi…”
Tôi buông cổ áo cậu ta ra, và Reita ngã khuỵu xuống đất.
“Xin lỗi, nhưng tớ không nghe theo lời cậu được. Tớ đi đây.” Tôi quay lưng lại với cậu ta.
Một phần trong tôi muốn ở lại xem Reita thế nào, vì cậu ta rõ ràng đang rất khác thường. Nhưng tìm thấy Miori là ưu tiên tuyệt đối vào lúc này.
Đợi tớ nhé, Miori. Làm ơn, đừng có suy nghĩ dại dột.
Tôi lao vào sâu trong núi, để những ký ức tuổi thơ dẫn đường trong khi rẽ lối qua những bụi cây rậm rạp.
“Kia rồi.”
Một nhà kho cũ nát hiện ra phía trước. Nó trông còn tồi tàn hơn trong trí nhớ của tôi. Dây thường xuân quấn chằng chịt, lớp vỏ ngoài lốm đốm rỉ sét, và một mảng tường đã mục ruỗng hoàn toàn. Cả nơi này đang trong quá trình sụp đổ, cánh cửa cũng đã biến mất từ bao giờ. Trông nó như thể có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
“Miori!” Tôi ngó vào bên trong cái lán đổ nát, nhưng không có một bóng người.
Chỉ có một cây chổi tre, một cái giẻ lau, một cây gậy bóng chày bằng kim loại, một cái bơm xe đạp, một chồng tạp chí từ cả chục năm trước, cùng đủ thứ đồ lặt vặt khác. Tất cả những món đồ phủ đầy bụi bặm đó được nhét trong một cái lán nhỏ có diện tích chỉ độ sáu tấm chiếu tatami. Tấm biển có dòng chữ “Căn Cứ Bí Mật” do Miori viết vẫn còn đó.
Và có một chiếc cặp đặt trên một thùng gỗ.
Đó là thứ duy nhất mới ở đây. Tôi chắc chắn. Miori hẳn đã để nó lại.
Vậy là cậu ấy để lại cặp ở căn cứ bí mật, nhưng sau đó đã đi đâu?
Dù sao đi nữa, cậu ấy chắc chắn đang ở gần đây. Ngay khoảnh khắc sự nhẹ nhõm vừa ập đến, tôi đã nhìn thấy nó.
Một tờ giấy trắng đặt ngay cạnh chiếc cặp.
“Cảm ơn vì tất cả mọi thứ cho đến bây giờ. Mình thực sự xin lỗi.”
Khi đọc những dòng chữ đó, máu trong người tôi như đông cứng lại. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Tôi lao ra ngoài và gào lên tìm cậu ấy. Tôi rẽ nát cả những bụi cây rậm rạp và hét tên Miori. Tầm nhìn của tôi mờ dần trong bóng tối, nhưng tôi vẫn bất chấp tiến sâu hơn, sâu hơn nữa vào trong núi. Tôi không còn biết mình đang ở đâu. Dù vậy, tôi quyết không về nhà cho đến khi tìm được cậu ấy.
Sẽ ổn thôi. Chắc chắn mà. Mình biết mình có thể tìm ra Miori đang ở đâu. Bởi vì…
Việc tìm ra cậu ấy mỗi khi cậu ấy khóc, đó luôn là nhiệm vụ của mình.
~ * ~
(Hoshimiya Hikari)
“Hồi tiểu học, hai người đó chính là tâm điểm của mọi sự chú ý,” Yamano-san bắt đầu, kể lại quá khứ của Natsuki-kun và Miori-chan. “Em nhỏ hơn các anh chị một tuổi, nên không biết trên lớp họ thế nào, nhưng chỉ cần họ làm gì là y như rằng sẽ trở nên nổi bật. Họ là những người nổi tiếng trong trường. À không, chính xác hơn thì phải gọi là những nhân vật tai to mặt lớn.”
Khởi đầu của câu chuyện thật đáng kinh ngạc. Natsuki-kun từng kể cho chúng tôi nghe lý do cậu ấy phải “ra mắt” thời cao trung, nên tôi cứ ngỡ cậu ấy luôn là một người trầm tính. Nhưng tôi đã nhầm. Dù vậy, Miori-chan thì đúng như những gì tôi tưởng tượng.
“Nói cho đúng thì, nhóm đó có tới bốn người cơ. Ngoài Miori-senpai và Haibara-senpai, còn có Takuro-senpai và Shuto-senpai. Bốn người họ lúc nào cũng kè kè bên nhau. Trông họ ngày nào cũng như đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời, và em đã rất ngưỡng mộ họ. Em đã ước gì mình cũng được như vậy.”
Tất cả chúng tôi đều chăm chú lắng nghe Yamano-san kể chuyện.
Nghĩ lại thì, việc họ là bạn thời thơ ấu là chuyện ai cũng biết, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự được nghe một giai thoại cụ thể nào về ngày xưa của họ. Tôi đã nghĩ Natsuki-kun thấy xấu hổ vì đó là quãng thời gian trước khi “ra mắt” nên không muốn kể, nhưng giờ tôi không còn chắc nữa.
“Cái gì…? Ngạc nhiên thật đấy. Cậu ta bảo hồi cấp hai mình là một kẻ cô độc cơ mà? Nên mới phải ‘ra mắt’ thời cao trung, đúng không? Giờ cậu lại bảo hồi tiểu học cậu ta nổi tiếng à?”
Tatsuya-kun hỏi đúng câu hỏi mà tôi đang thắc mắc.
“Phần lớn là do Miori-senpai nổi tiếng thôi ạ. Haibara-senpai và những người khác chỉ giống như là ‘bạn đi kèm’ thôi,” Yamano-san đáp.
“Ồ,” cậu ta nói. “Tớ hình dung được. Nhưng làm thế nào mà từ đó cậu ta lại thành một kẻ cô độc được?”
“Nhóm của họ tan rã. Miori-senpai và Haibara-senpai cũng nghỉ chơi với nhau vào một thời điểm nào đó. Đó là lý do Haibara-senpai lại đơn độc một mình.”
Yamano-san nói một cách chậm rãi, như thể đang hồi tưởng lại ký ức xa xăm.
“Chuyện này em nghe từ Miori-senpai... Hình như là vào năm em học lớp năm—tức là lúc các anh chị ấy học lớp sáu—Shuto-senpai đã tỏ tình với Miori-senpai, nhưng chị ấy đã từ chối thẳng thừng. Họ vốn rất thân, nhưng chị ấy không thể nhìn anh ấy theo hướng lãng mạn được.”
Chúng tôi bị cuốn vào một câu chuyện thật khó để đưa ra phản ứng. Tôi không thể không mường tượng ra những gì xảy ra tiếp theo. Tình yêu luôn là nguyên nhân đầu tiên người ta nghĩ đến khi một nhóm bạn thân thiết tan vỡ.
“Miori-senpai muốn tiếp tục coi anh ấy là một người bạn tốt như trước đây… nhưng Shuto-senpai đã là người dứt ra trước. Sau đó họ trở thành một nhóm ba người, và ngay vào lúc không khí đang khó xử thì Takuro-senpai đột ngột phải chuyển trường vì chuyện gia đình. Chuyện đó thì họ không làm gì được rồi.”
“Vậy là từ một nhóm bốn người, họ chỉ còn lại một đôi,” Uta-chan nói, vẻ mặt đầy phức tạp.
Mắt chúng tôi giao nhau, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Chỉ còn lại Haibara-senpai và Miori-senpai, mà họ lại là một nam một nữ, mọi người hiểu chứ? Lũ trẻ bắt đầu trêu chọc, nên chị ấy đã giữ khoảng cách.”
Đó là một phản ứng rất bình thường của trẻ con ở lứa tuổi ấy. Thời đó, chỉ cần đi chơi riêng với bạn khác giới là đã bị trêu chọc rồi.
“Rồi họ tốt nghiệp. Em vẫn còn học tiểu học, nên những chuyện xảy ra sau đó em chỉ nghe lại từ Miori-senpai... Khi họ lên cấp hai, chị ấy kết bạn mới. Nhưng ngược lại, Haibara-senpai không kết bạn với một ai cả. Cũng không hẳn là anh ấy bị buộc phải cô độc, mà là anh ấy đã muốn như vậy. Dù lý do là gì thì vẫn là một bí ẩn.”
Tôi chợt có một phỏng đoán về lý do Natsuki-kun đã không cố gắng kết bạn. Cậu ấy hẳn đã rất tổn thương khi nhóm bạn thân của mình tan rã. Và với tính cách của cậu ấy, cậu ấy chắc chắn đã tự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.
“Miori-senpai đã cố bắt chuyện với Haibara-senpai khi thấy anh ấy một mình, nhưng anh ấy đã từ chối... Haizz, chị ấy là người đã bỏ đi trước, nên đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.”
Tôi không hề biết chuyện như vậy đã xảy ra giữa họ. Tôi liếc nhìn những người khác—trông họ cũng không có vẻ gì là đã từng nghe về chuyện này.
“Đó là những gì em nghe được từ Miori-senpai,” Yamano-san nói, rồi dừng lại một chút.
“Và bây giờ, em sẽ kể cho mọi người nghe những gì em nghe được từ Haibara-senpai.”
~ * ~
(Motomiya Miori)
Tôi không biết tại sao mình lại đến đây. Ký ức của tôi là một mớ hỗn độn. Tôi không rõ chuỗi sự kiện nào đã đưa đẩy tôi đến nơi này, và đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Liệu tôi có đang bước đi vững vàng trên đôi chân của chính mình không?
Hồi lớp năm, tôi đã cùng Takuro, Shuto và Natsuki xây dựng nên căn cứ bí mật này. Gọi là “xây dựng”, nhưng thực chất chúng tôi chỉ sửa sang lại một cái lán bỏ hoang tìm thấy sâu trong núi mà thôi. Chúng tôi đã chất đầy những món đồ chơi vào đó và trang trí nó bằng một tấm biển ghi “Căn Cứ Bí Mật”. Chúng tôi đã phát quang cỏ dại quanh lối vào để tạo ra một khoảng sân chơi, nhưng giờ đây không còn một dấu vết nào của công sức ngày ấy.
Cây cỏ đã mọc um tùm. Bên trong căn lán nhỏ đã mục nát đi nhiều, và rỉ sét ở khắp mọi nơi.
Nhưng tôi nhớ nơi này da diết. Cây súng nước vỡ, thanh kiếm gỗ gãy, quả bóng đá xì hơi—tất cả đều là những thứ chúng tôi đã mang đến đây. Chúng tôi đã chơi ở đây hàng giờ liền cho đến khi kiệt sức.
Tôi đã ngừng đến đây từ khi nào nhỉ? Phải rồi... sau khi Shuto tỏ tình và tôi từ chối cậu ấy.
Những ngày tháng tràn ngập niềm vui đó đã vỡ tan như pha lê. Dù không bao giờ nói ra, nhưng tôi đã căm ghét Shuto. Cậu ta đã cho thấy tình bạn của chúng tôi đáng giá đến mức nào trong mắt cậu ta. Nếu không thể hẹn hò với tôi, thì cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa.
Nhưng tôi không có quyền phàn nàn về điều đó. Bây giờ, tôi đã hiểu quá rõ cảm giác của cậu ta.
Tôi biết. Tôi đang chạy trốn khỏi thực tại. Tôi chỉ đang bám víu vào một quá khứ huy hoàng.
Tôi muốn quay trở lại cái thời tôi chưa biết tình yêu là gì. Tôi muốn trở về những ngày tháng ấy.
Tôi muốn làm lại tất cả một lần nữa.
Để rồi bây giờ, tôi vẫn có thể là bạn của ba người họ.
Để rồi tôi sẽ không yêu Natsuki, và chúng tôi sẽ là những người bạn tốt.
Để rồi tôi sẽ là người thật tâm chúc phúc cho tình yêu của Natsuki…
Không, không phải vậy. Tất cả chỉ là những lời dối trá. Thật nực cười, phải không?
Nếu tôi thực sự có thể làm lại cuộc đời, tôi sẽ tìm cách hẹn hò với Natsuki trước khi cậu ấy đem lòng yêu Hikari-chan.
Bởi vì, tôi đã yêu cậu ấy từ rất, rất lâu rồi. Chỉ là tôi chưa bao giờ nhận ra cảm giác này chính là tình yêu.
Đó là lý do tôi đã vui mừng đến phát điên khi chúng tôi làm lành với nhau trước lễ khai giảng. Tôi muốn giúp Natsuki thực hiện màn “ra mắt” thời cao trung. Và dù tôi thực sự có hứng thú với Reita-kun, nhưng Natsuki mới là động lực chính của tôi. Cậu ấy đã dựa dẫm vào tôi trong mọi chuyện, và điều đó khiến tôi hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng mỗi lần thấy cậu ấy thân thiết hơn với những cô gái khác, lòng tôi lại nặng trĩu. Tôi lờ mờ nhận ra lý do, nhưng tôi đã chối bỏ những cảm xúc đó. Và tôi đã có thể kìm nén chúng.
Ít nhất là trong thời gian đầu. Nhưng khi giúp cậu ấy theo đuổi người trong mộng, tình cảm của tôi đã lớn dần đến mức không thể kiểm soát, và tôi buộc phải thừa nhận sự thật... Nhưng đến lúc đó, tất cả đã quá muộn.
Tôi thậm chí còn chẳng có tư cách để bước lên sân khấu, vậy mà tôi lại dám hành động với cậu ấy. Tôi đã làm cái việc đó, sau bức màn sân khấu, khi vở kịch hạnh phúc của họ đã hạ màn, trong một nơi không ai nhìn thấy.
Mình đúng là một con khốn! Một kẻ tồi tệ nhất trong những kẻ tồi tệ.
Mình thậm chí còn không có quyền ước được quay về quá khứ hay làm lại cuộc đời.
Mình không thể ở lại đây được nữa. Ít nhất thì, mình không xứng đáng được tồn tại cho đến khi tình yêu này biến mất. Nhưng nếu thứ tình cảm này không bao giờ phai nhạt, chẳng phải điều đó có nghĩa là lựa chọn duy nhất của mình là biến mất sao?
“Cảm ơn vì tất cả mọi thứ cho đến bây giờ. Mình thực sự xin lỗi...” Tôi rút một tờ giấy trong cặp và để lại thư tuyệt mệnh của mình.
Rồi, men theo những ký ức tuổi thơ, tôi leo lên núi. Nếu cứ leo mãi, tôi sẽ đến được một nơi có tầm nhìn rất đẹp. Đó là địa điểm yêu thích của cả nhóm chúng tôi.
À không, thực ra đó chỉ là nơi yêu thích của tôi thôi. Tôi nhớ mỗi lần đến đó, Natsuki đều nói, “Đồ ngốc mới thích chỗ cao.”
Tôi cứ thế băng qua những lùm cây, và chẳng mấy chốc trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu chỉ là những hạt lất phất, nhưng dần dần, nó biến thành một trận mưa rào xối xả.
Những hạt mưa lạnh buốt xuyên qua kẽ lá rơi xuống người tôi. Tôi run lên vì lạnh. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục bước tới. Mặc cho nền đất lầy lội níu giữ từng bước chân, tôi vẫn kiên trì leo lên núi.
Bất chợt, khoảng rừng cây kết thúc, và một vách đá hiện ra trước mắt tôi.
“Chẳng nhìn thấy gì cả.”
Tầm nhìn bị che khuất bởi màn đêm và cơn mưa. Tôi bước đến sát mép vực và nhìn xuống.
Trong bóng tối sâu thẳm, tôi có thể lờ mờ thấy một dòng sông.
Nếu rơi từ đây, mình sẽ chết.
Ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi một cách thờ ơ, như thể nó chẳng liên quan gì đến tôi.
Cảm giác này không thật. Vì thế nên tôi không thấy sợ hãi. Dù chỉ cần bước thêm một bước nữa là đến cái chết.
Nhưng thế này cũng được. Cứ thế này mà ra đi. Nếu cảm xúc quay trở lại, những thứ không cần thiết khác cũng sẽ kéo theo.
Trước khi thực tại ập đến, mình nên bước tới và…
“Miori!”
Ai đó ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Chỉ cần nghe giọng nói, tôi đã biết đó là ai.
Đó là người mà lúc này đây tôi không muốn gặp nhất trên đời. Nhưng đồng thời, đó cũng là người mà tôi muốn gặp nhất.
Cậu ấy kéo tôi lại một cách dứt khoát, đưa tôi ra khỏi mép vực mà đáng lẽ tôi đã rơi xuống. Natsuki đã kéo tôi lại trong cơn hoảng loạn, và lực quán tính khiến cậu ấy ngã ngồi xuống đất trong khi vẫn ôm chặt lấy tôi. Với lưng tựa vào ngực cậu ấy, tôi cũng ngã theo.
Cuối cùng, tôi ngồi trên mặt đất, được cậu ấy ôm chặt từ phía sau. Vòng tay cậu ấy siết chặt đến mức tôi không thể cử động.
Hơi thở cậu ấy hổn hển. Tôi biết cậu ấy đã chạy đến đây nhanh nhất có thể.
Khi lắng nghe từng nhịp thở của cậu ấy, cái thực tại mà tôi đã cố tình lờ đi bỗng ập đến.
Mình… vừa định làm gì vậy? Mặt tôi tái mét. Quá muộn màng, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.
Sợ quá. Tim mình đang đập thình thịch. Mưa lạnh quá. Lạnh cóng.
Tôi nhìn kỹ lại xung quanh—dưới ánh trăng mờ ảo, bóng tối thực ra không sâu đến thế.
“Ơn trời. Mình đến kịp rồi… Tạ ơn trời đất,” Natsuki thì thầm bên tai tôi, giọng cậu ấy hơi run.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt cậu ấy. Cậu ấy dính đầy bùn đất. Tôi có lẽ cũng bẩn không kém. Điều đó là đương nhiên, vì chúng tôi vừa băng qua một khu rừng dưới cơn mưa tầm tã.
“Tại sao… cậu lại ở đây?”
“Đi tìm cậu, chứ còn sao nữa.”
“Sao cậu lại nghĩ tớ sẽ ở đây?”
“Tớ đột nhiên nhớ ra cậu từng nói muốn quay về quá khứ.”
“Chỉ với một manh mối đó mà cậu tìm được tớ sao?”
“Việc tìm ra cậu mỗi khi chơi trốn tìm, đó luôn là nhiệm vụ của tớ mà,” Natsuki đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Cậu ấy vẫn giỏi tìm ra tôi một cách khó hiểu như ngày nào. Mỗi khi tôi trốn đi khóc một mình, cậu ấy sẽ luôn tìm thấy tôi và ở bên cạnh tôi.
Tôi đã yêu điều đó ở cậu ấy biết bao. Làm sao tôi có thể không yêu cậu ấy được chứ?
Và chính vì thế, tôi không thể tiếp tục ở trong tư thế này.
“Buông ra. Đau.” Tôi từ từ gỡ mình ra khỏi vòng tay cậu ấy và đứng dậy.
“Cậu ổn rồi chứ?”
“Ừm. Lúc nãy tớ hơi mất bình tĩnh.” Tôi đang bị choáng ngợp bởi sự nghiêm trọng của hành động mình vừa định làm. Bây giờ tôi không thể làm được nữa. Tôi không còn can đảm.
“Tớ không thể nói là tớ hiểu hết cảm giác của cậu lúc này. Có lẽ cậu muốn chạy trốn khỏi thực tại. Nhưng đừng cố chết nữa. Mọi người đang lo cho cậu lắm đấy. Không chỉ riêng tớ—tất cả mọi người đều lo cho cậu.”
Gia đình và bạn bè lướt qua tâm trí tôi. Họ đều rất tốt, chắc chắn họ đang lo lắng cho tôi.
“Về nhà thôi, Miori. Về với mọi người thôi.” Natsuki chìa tay ra.
Cậu ấy biết tôi là người thế nào, và vẫn chấp nhận con người tôi.
“Tớ không thể… Quá muộn rồi.”
Làm ơn dừng lại đi. Thật đấy. Cậu làm thế, tim tớ lại xao động mất.
Cứ thế này, mình sẽ lại nuôi hy vọng hão huyền. Sẽ lại ảo tưởng những điều không thực tế.
Mình sẽ chỉ càng thêm thất vọng về bản thân vì đã hèn hạ đến mức nghĩ rằng mình có cơ hội, dù chỉ một giây, trong hoàn cảnh này... Nhưng đó không phải điều mình thực sự muốn.
Không phải vậy. Mình không hề muốn tình yêu này được đáp lại.
“Miori.”
Đừng gọi tên mình dịu dàng như thế. Làm ơn, hãy từ chối mình đi. Mình muốn một sự kết thúc.
“Bởi vì chính tớ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.”
~ * ~
(Hoshimiya Hikari)
“Khi vào cấp hai, Haibara-senpai đã là một kẻ cô độc rồi. Anh ấy mất hết vẻ hoạt bát hồi tiểu học, đeo kính, lại còn mập hơn trước, nên em suýt nữa đã nghĩ đó là người khác. Thôi, chi tiết thì em xin phép bỏ qua,” Yamano-san kể tiếp.
“Bên phía em cũng có nhiều chuyện xảy ra, và cuối cùng em cũng có đôi lần nói chuyện với Haibara-senpai. Những gì em nghe từ anh ấy có hơi khác so với những gì Miori-senpai kể. Giờ em sẽ kể cho mọi người nghe chuyện đó.”
Tất cả mọi người đều đã bị cuốn sâu vào câu chuyện của cậu ấy. Không chỉ riêng tôi, mà tất cả chúng tôi đều chỉ đơn giản là tò mò về quá khứ của họ. Hơn nữa, nó có thể cho chúng tôi manh mối về nơi ở của Miori-chan.
“Haibara-senpai đã rất đau lòng khi nhóm bốn người tan rã, và đặc biệt là khi Miori-senpai giữ khoảng cách. Đó là lý do anh ấy đã xa lánh tất cả mọi người khi lên cấp hai.”
Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu lất phất mưa. Không gian bên trong nhà hàng vắng lặng, khiến giọng của Yamano-san càng thêm vang vọng.
“Miori-senpai đã tìm đến Haibara-senpai. Chị ấy hy vọng tình bạn của họ có thể quay lại như xưa. Nhưng cô bé tomboy tóc ngắn ngày nào, người thường bị nhầm là con trai, đã không còn nữa. Chị ấy đã lột xác thành một thiếu nữ xinh đẹp. Và về cơ bản, là cô gái nổi tiếng nhất trường.”
Tôi hiểu rồi. Với vẻ ngoài như vậy, những người xung quanh sẽ không để cho cậu ấy yên.
“Chàng trai nổi tiếng nhất lớp đã thích Miori-senpai. Cậu ta ghen tị khi thấy Miori-senpai đặc biệt quan tâm đến Haibara-senpai. Một câu chuyện rất quen thuộc, cậu ta đã nhắm vào Haibara-senpai, người vốn đã không có bạn, và cô lập anh ấy hoàn toàn. Em không nghĩ Haibara-senpai bận tâm đâu, vì đằng nào thì anh ấy cũng chẳng có ai… Nhưng Miori-senpai bắt đầu mất dần bạn bè, chỉ vì chị ấy cứ quan tâm đến một người bị cả lớp ghét. Chị ấy dần dần bị tẩy chay khỏi lớp học của mình.”
Miori-chan đã không màng đến việc mất bạn bè mà vẫn đặt Natsuki-kun lên trên hết. Ngược lại, việc danh tiếng của cô bạn bị ảnh hưởng vì mình cũng đè nặng lên trái tim cậu ấy. Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng đó một cách sống động, và nó khiến tim tôi nhói đau.
“Đó là lý do Haibara-senpai đã đẩy chị ấy ra xa. Anh ấy không muốn đẩy chị ấy vào tình thế khó xử chỉ vì chơi với mình. Chà, dù anh ấy sẽ nói khác đi đấy.”
“Hiểu rồi. Miori từng nói với tớ là hồi cấp hai họ không hợp nhau,” Serika nhận xét.
“Em đã rất khó xử về chuyện này. Miori-senpai thì liên tục hỏi xin lời khuyên, còn em thì thỉnh thoảng lại nói chuyện với Haibara-senpai, nên cả tình huống thực sự rất phiền phức. Hai người đó chỉ biết lo lắng cho nhau, nhưng lại không bao giờ chịu ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn.”
Yamano-san thở dài, nhún vai. “Họ chắc chắn yêu nhau—chỉ là họ chưa bao giờ nhận ra điều đó thôi.”
Phải, tôi cũng nghĩ vậy. Và đó không phải là câu chuyện của quá khứ.
Họ đã luôn cảm thấy như vậy, cho đến tận bây giờ… Tôi chắc chắn rằng tình cảm cậu ấy dành cho cô ấy lớn hơn rất nhiều so với tình cảm cậu ấy dành cho tôi.
~ * ~
Miori đang khóc.
Hồi còn nhỏ, tôi đã thấy cảnh này rất nhiều lần rồi. Đáng ngạc nhiên là, cậu ấy là một đứa mít ướt chính hiệu. Thật khó tin, vì cậu ấy luôn tỏ ra tự tin, nên nếu tôi kể cho ai nghe, họ cũng sẽ chỉ cho là tôi bịa chuyện mà thôi. Hơn nữa, cậu ấy chỉ khóc trước mặt một mình tôi.
“Vậy cậu định làm gì? Ở đây mãi mãi sao?” Tôi hỏi.
“Tớ không biết… Nhưng tớ không xứng đáng được quay về,” cậu ấy nói trong tiếng nấc, và lắc đầu.
“Ở lại đây cậu sẽ bị cảm lạnh đấy. Tớ sẽ dùng vũ lực đưa cậu về nếu cần.”
“Tại sao cậu lại quan tâm đến tớ nhiều như vậy? Tại sao lại phải đi xa đến thế, đến mức bầm dập cả người? Người cậu yêu là Hikari-chan cơ mà? Cứ mặc kệ một đứa như tớ đi.”
“Cậu là người bạn vô cùng quý giá của tớ. Tớ không thể bỏ mặc cậu được… ngay cả khi tất cả là lỗi của tớ.”
Tôi không thể cho Miori câu trả lời mà cậu ấy mong đợi. Dù vậy, tôi vẫn muốn con người thường ngày của cậu ấy quay trở lại.
“Không phải lỗi của cậu. Chỉ là của tớ thôi. Vì vậy nên tớ mới muốn biến mất.”
Chỉ cần tưởng tượng đến việc cậu ấy không còn nữa cũng đủ làm tôi khiếp sợ. “Đừng nói nữa. Không quan trọng là lỗi của ai. Tớ van cậu, hãy trở về với mọi người đi.”
Tôi biết những lời này sẽ làm cậu ấy tổn thương, nhưng đó là những gì tôi thực sự cảm thấy. Tôi muốn cậu ấy ở bên cạnh tôi mãi mãi. Tôi không muốn đánh mất cậu ấy thêm một lần nào nữa.
“Quá muộn rồi. Tớ đã không thể bước lên sân khấu.”
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Những giọt nước quất mạnh xuống mặt đất. Nước mắt của Miori hòa vào những dòng mưa, như thể tan biến vào hư không.
“Nhưng tớ sẽ nói ra thành lời, để có thể đặt dấu chấm hết cho nó.”
Miori hít một hơi thật sâu, nén lại nhịp thở, và rồi nói, “Tớ yêu cậu rất nhiều—tớ yêu cậu nhất trên đời.”
Lồng ngực tôi thắt lại khi thấy nụ cười của cậu ấy hòa trong nước mắt.
Mình biết.
Dù có ngốc đến đâu, ngay cả tôi cũng đã nhận ra. Tình cảm tôi dành cho Miori rõ ràng khác với tình cảm tôi dành cho những người bạn khác. Đó là một thứ tình cảm sâu đậm và đặc biệt hơn nhiều. Và rồi, một sự thật phũ phàng mà mình đã cố chôn vùi bấy lâu nay bùng lên, không thể nào chối cãi được nữa.
Từ khi nào?
Miori là mối tình đầu của tôi, nhưng lên cao trung, tôi đã yêu Hikari ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bảy năm đã trôi qua sau đó. Tình cảm dành cho Miori cũng đã phai nhạt trong khoảng thời gian ấy. Cô ấy chỉ là một người bạn thân thời thơ ấu—đó là tất cả những gì tôi nghĩ về cô ấy khi bắt đầu cuộc đời thứ hai của mình.
Vì lẽ đó, không nghi ngờ gì nữa, những cảm xúc đang trỗi dậy trong tôi lúc này đã được sinh ra sau khi tôi du hành thời gian.
“Natsuki?”
Tôi lục lại ký ức của mình.
“Nghe cho kỹ đây. Tớ thích cậu.”
Ban đầu, Miori là cộng sự của tôi trong “Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng.”
“Không! Tớ sẽ không bao giờ—!”
Là bạn thuở nhỏ, cậu ấy hiểu con người thật của tôi, nên tôi luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ấy.
“Cảm ơn vì đã đưa tớ về nhà.”
Cậu ấy đã luôn ở bên cạnh ủng hộ tôi, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã dựa dẫm vào cậu ấy.
“Không phải cậu đã nói tớ có thể dựa vào cậu sao? Đàn ông không nuốt lời, phải không?”
Tôi không muốn thấy Miori phải buồn.
“Không bao giờ, không bao giờ. Được chứ? Cậu sẽ không bỏ rơi tớ nữa, phải không?”
Những mảnh ký ức về mối tình đầu dần dần quay trở lại.
“Tớ sẽ tỏ tình với Reita-kun. Gần đây tớ đã hành động thận trọng, nhưng đó không phải là con người tớ... Tớ sẽ kết thúc trận chiến này một cách nhanh gọn và đảm bảo hạnh phúc của mình!”
Tôi đã muốn Miori được hạnh phúc.
“Từ bây giờ, Hikari-chan sẽ ở đó để giúp cậu.”
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng hành động của mình lại phản tác dụng như vậy.
“Cậu sẽ làm gì... nếu tớ nói rằng tớ yêu cậu?”
Bởi vì tớ cũng yêu cậu.
Tôi yêu Motomiya Miori. Nhiều như tình yêu tôi dành cho Hoshimiya Hikari, bạn gái của mình.
Và chính vì thế, tôi phải cho lời tỏ tình của cậu ấy một câu trả lời thật dứt khoát.
“Xin lỗi cậu. Đã có người con gái mà tớ quyết tâm ở bên rồi. Vì vậy, tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
Như Miori đã nói, tôi đã đưa ra lựa chọn của mình. Tôi đã quyết tâm sẽ mang lại hạnh phúc cho Hoshimiya Hikari. Chắc chắn là vậy.
Tôi sẽ không dao động nữa. Miễn là trái tim Hikari không rời xa tôi, tôi cũng sẽ không. Khi tôi nói yêu cô ấy, tôi đã mang theo sự cam kết đó.
“Cảm ơn vì đã cho tớ câu trả lời,” cậu ấy nói sau một khoảng lặng.
“Đó là tất cả những gì tớ có thể làm, nhưng tớ vẫn muốn cậu về nhà cùng tớ.”
Tôi suy nghĩ một lát.
Mình là kẻ đã được làm lại cuộc đời.
Nếu hành động của mình đã biến hạnh phúc của Miori thành bất hạnh, thì việc cứu cậu ấy là trách nhiệm của mình. Nhưng nghĩ vậy cũng chẳng ích gì. Tôi không thể làm được những việc lớn lao như thế. Ngay cả khi tôi nói rằng tôi cũng yêu cậu ấy, có lẽ đó cũng không phải là điều cậu ấy mong muốn nữa.
Cuối cùng, đây là điều duy nhất tôi có thể làm.
Tôi chỉ có thể sống hết mình để không bao giờ phải hối hận về khoảnh khắc này.
“Đừng nghĩ mấy chuyện ngớ ngẩn như là cậu có xứng đáng hay không nữa,” tôi nói, cố tình dùng một giọng điệu bông đùa, trêu chọc.
“Đừng lo. Kể cả khi cậu yêu tớ, cũng chẳng có vấn đề gì miễn là tim tớ không rung rinh, đúng không? Cứ lo cho thỏa thích đi, người tớ yêu là Hikari. Nên đừng tự dằn vặt mình nữa.”
“H-Hả? Tớ biết thế, nhưng vấn đề không phải ở đó...”
“Là nó đấy. Nếu cậu lo lắng về Hikari, thì từ giờ trở đi tớ sẽ thẳng thừng từ chối mọi thứ. Tớ đã quá mập mờ về giới hạn của chúng ta, nhưng bây giờ tớ sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng trong tình bạn này.”
Tôi không thể kiểm soát tình cảm của người khác. Vì vậy, việc Miori có yêu tôi hay không chẳng liên quan gì đến việc cậu ấy có “xứng đáng” được quay trở lại hay không.
“Thật sao? Tớ có thể tiếp tục yêu cậu à?” cậu ấy hỏi, như thể đang tìm kiếm một tia sáng trong bóng tối.
“Ừ.” Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu ấy. Nhưng cậu ấy có thể tiếp tục yêu tôi, và tôi có thể công nhận tình cảm đó.
“Yên tâm đi. Tớ sẽ không bao giờ yêu cậu đâu.”
Mình quyết định sẽ mang theo lời nói dối này xuống mồ.
Haibara Natsuki không yêu Motomiya Miori. Và trong tương lai, cậu ta cũng sẽ không yêu cô ấy.
“Cảm ơn cậu.” Vẻ mặt Miori dịu lại, một sự nhẹ nhõm hiện lên bất chấp lời tuyên bố phũ phàng của tôi.
Tôi lại chìa tay ra cho cậu ấy một lần nữa. “Về lại căn cứ bí mật của chúng ta trước đã. Tớ lạnh quá. Ở đây cóng chết đi được!”
Bạn bè chúng tôi, ai cũng có những tâm sự riêng, nhưng chúng tôi vẫn có thể hòa hợp với nhau. Chẳng có lý do gì phải lo lắng, lại càng không có lý do gì phải khổ sở đến mức nghĩ đến cái chết. Chắc chắn là cậu ấy đã làm sai, nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi. Vậy là mọi chuyện kết thúc.
“Này, Natsuki.” Đôi mắt sưng húp của Miori cong lên thành một nụ cười.
“Một khi tình cảm của tớ phai nhạt, cậu nghĩ chúng ta có thể quay lại làm bạn như trước không?”
“Tiếc cho cậu thôi, nhưng tớ sẽ không ngừng làm bạn của cậu đâu. Tự cậu giải quyết tình cảm của mình đi.”
“Cậu tệ thật đấy. Cậu định bắt tớ làm bạn với cậu trong khi tớ vẫn còn đang thích cậu à?”
“Tớ cần cậu cho tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng của tớ mà, cậu biết đấy.” Tôi đã luôn áp đặt những gì mình muốn lên cậu ấy.
Nghe thấy yêu cầu ích kỷ của tôi, cậu ấy cười toe toét. “Chắc là đành chịu thôi vậy... Được rồi. Vậy thì cậu liệu mà chờ tớ đấy. Chờ cho đến khi lời nói dối của tớ không còn là lời nói dối nữa.”
Cố giấu đi đôi chân đang run rẩy, Miori bước qua tôi. “À, phải rồi. Tớ nhờ cậu một việc được không?”
Chúng tôi cùng nhau đi về trong cơn mưa xối xả.
“Gì nữa? Nếu cậu lại than vãn chuyện chết chóc, tớ sẽ lôi cậu về bằng vũ lực đấy.”
“Tớ… tớ có than vãn đâu… Dù sao thì cậu cũng ích kỷ y như tớ còn gì.”
Cậu ấy nói đúng. Tôi đã nói một vài điều khá vô lý để thuyết phục cậu ấy.
“Cậu còn nhớ lời hứa cũ của chúng ta không?”
“Lời hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của cậu mỗi khi cậu khóc ấy hả?”
Đó là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi cậu ấy nhắc đến một lời hứa. Đó là một lời hứa tôi đã nghĩ ra sau vô số lần thử và sai để dỗ Miori nín khóc. Nghĩ lại bây giờ, tôi thấy nó khá là vô lý. Trách nhiệm đặt lên vai tôi quá nặng.
“Chà, cậu vẫn nhớ cơ đấy. Tớ có thể khóc trước mặt cậu cũng là vì cậu đã nói vậy đấy. Tớ gần như không bao giờ khóc trước mặt người khác.”
Tôi không cần biết chuyện đó. Ước gì cậu ấy đừng nói với tôi chuyện đó vào lúc này... Một vẻ mặt phức tạp hiện lên trên mặt tôi, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục.
“Vậy nên, hãy chiều theo yêu cầu của tớ, chỉ một ngày thôi nhé.”
~ * ~
(Hoshimiya Hikari)
Chúng tôi tổng hợp lại mọi thông tin và đã hiểu rõ hơn về tình hình của Miori-chan.
Cậu ấy đã hẹn hò với Reita-kun trong khi vẫn yêu Natsuki-kun, và Reita-kun hoàn toàn biết về tình cảm đó. Cậu ấy đã cố gắng yêu Reita-kun sau khi được tỏ tình, nhưng cuối cùng lại không thể chống lại tình cảm của mình dù chỉ trong một khoảnh khắc. Cậu ấy vốn đã đau khổ vì những gì mình đã làm, nhưng rồi tin đồn lại bắt đầu lan truyền, khiến mọi thứ càng thêm tồi tệ. Thêm vào đó là sự đối xử tàn nhẫn của Hasegawa-san, và những lời tôi nói với cậu ấy chẳng khác nào đổ thêm muối vào vết thương.
Việc cậu ấy muốn chạy trốn là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
“Dù sao đi nữa, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm cậu ấy thôi,” Uta-chan thì thầm.
Tôi gật đầu.
Mình lo cho tâm trạng của Miori-chan quá. Reita-kun và Natsuki-kun đã đi tìm rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
“Chúng ta hãy liệt kê những nơi có khả năng cậu ấy sẽ đến và chia nhau ra tìm,” Serika-chan quyết đoán nói.
Những người đáng tin cậy nhất cho việc này là Yamano-san, Serika-chan và Uta-chan, những người đặc biệt thân thiết với Miori-chan. Ba người họ vừa thảo luận vừa xem ứng dụng bản đồ trên điện thoại, mỗi người đề xuất những địa điểm khả thi.
Cuối cùng thì chúng ta vẫn không có manh mối cụ thể nào... Mình dĩ nhiên sẽ cố hết sức để tìm cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy đã đi đâu đó thật xa, thì chẳng ai trong chúng ta có thể đoán được.
Nhưng mình tin chắc Natsuki-kun có thể tìm thấy cậu ấy.
“Làm ơn, Natsuki-kun.”
Cậu không cần phải lo cho tớ đâu. Chỉ lúc này thôi, tớ muốn cậu hãy ở bên cạnh Miori-chan.
~ * ~
Chúng tôi quay trở lại căn cứ bí mật là cái lán bỏ hoang. Chúng tôi chui vào trong và thở hổn hển.
Ngoài trời, cơn bão vẫn đang hoành hành. Quần áo chúng tôi ướt sũng và dính đầy bùn. Bộ đồ này của tôi có lẽ tiêu rồi, kể cả có giặt cũng không sạch nổi.
Cảm giác ẩm ướt khó chịu trên da, và quan trọng hơn là tôi đang lạnh cóng, nên tôi cởi áo sơ mi ra.
“Này! Đừng có tự tiện cởi đồ như thế!” Miori giật mình lùi lại.
“Chỉ là áo sơ mi thôi mà. Mặc đồ ướt còn lạnh hơn.”
“Ừm, chắc là vậy... Được rồi. Tớ sẽ không nhìn sang bên đó đâu.”
Cậu ấy quay mặt đi và ngồi lên một chiếc thùng gỗ, ôm lấy đầu gối. Bộ đồng phục của cậu ấy cũng bẩn và ướt sũng như của tôi. Cậu ấy khẽ run lên.
Biết ngay mà—cậu ấy đang lạnh. Nhiệt độ bây giờ khoảng mười độ C, và mùa đông đang đến gần.
Tuy nhiên, chúng tôi không có gì để nhóm lửa. Lựa chọn duy nhất là ở lại đây cho đến khi cơn mưa ngớt.
“Cậu nghĩ mưa có tạnh không?” Miori hỏi.
“Có vẻ như nó sẽ còn mưa một lúc nữa,” tôi nói sau khi kiểm tra dự báo thời tiết trên điện thoại.
Sóng rất yếu. Chúng tôi đang ở sâu trong núi, nên chỉ còn một vạch. May mắn là vẫn đủ để liên lạc với mọi người.
“Miori, gọi cho gia đình cậu đi. Cảnh sát đang tìm cậu đấy, chuyện lớn rồi.”
“Cái gì? Th-Thật á? Tớ xin lỗi… Phải rồi, họ tìm là đúng rồi… Đương nhiên mà.”
Cậu ấy hẳn đã quá chìm trong mớ bòng bong của mình đến nỗi không nghĩ đến hậu quả hiển nhiên này.
“Được rồi. Tớ sẽ gọi cho mẹ.”
“Tớ sẽ báo cho mọi người biết chúng ta an toàn. Lát nữa cậu tự đi mà xin lỗi vì đã làm họ lo lắng đấy.”
Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu rồi gọi cho mẹ. Tôi nhắn tin vào nhóm chat chung của sáu đứa, “Tớ tìm thấy Miori rồi. Cậu ấy ổn.”
Tôi cũng gửi một tin nhắn tương tự cho Serika qua chat riêng.
Tin nhắn được đọc ngay lập tức, và Hikari gọi cho tôi.
“A lô,” tôi bắt máy.
“Natsuki-kun?! Cậu tìm thấy Miori-chan thật rồi à?!”
“Ừ, thật mà. Cậu ấy đang ở ngay cạnh tớ đây. Đang gọi điện cho gia đình.”
“Th-Tạ ơn trời… Các cậu đang ở đâu thế?”
“Hơi khó giải thích, nhưng bọn tớ đang ở trên núi gần thị trấn.”
“Trên… trên núi? Sao hai cậu lại ở đó?”
“Tớ cũng không biết tại sao nữa. Cậu hỏi Miori ấy. Thôi, ít nhất thì bọn tớ cũng an toàn rồi. Trời đang mưa như trút nước nên bọn tớ chưa đi đâu được, nhưng khi nào mưa ngớt bọn tớ sẽ về. Cậu báo với mọi người—”
“Mọi người đang ở cùng nhau cả đây. Đừng lo, họ nghe thấy hết rồi.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng của nhiều người reo lên “Tạ ơn trời” ở đầu dây bên kia: có cả giọng của Uta và Serika. Chắc hẳn mọi người đã tập trung ở một chỗ. Họ hẳn đã rất lo cho Miori.
“Miori-chan thế nào rồi?”
“Cậu ấy đã ở trong tình trạng khá tệ, nhưng giờ thì ổn định rồi. Cậu không cần phải lo nữa đâu.”
Khi tôi nói câu đó, mắt tôi và Miori chạm nhau. Cậu ấy vừa nói chuyện xong với mẹ.
“Cho tớ nói chuyện với cậu ấy được không?” Miori hỏi.
“Được chứ. Hikari, tớ đưa máy cho Miori nhé.” Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.
Tay cậu ấy run run, và có lẽ không phải vì lạnh.
Tôi vỗ vào lưng cậu ấy một cái và nói, “Không sao đâu.”
“Ái!” cậu ấy giật nảy mình.
“M-Miori-chan?! Sao thế?!” Hikari hoảng hốt la lên.
Miori lườm tôi một cái cháy má, nhưng tôi chỉ nhún vai.
“Nhanh trả lời cậu ấy đi,” tôi thúc.
“Không cần cậu phải nhắc.” Cậu ấy hít một hơi thật sâu. “Ừm, mọi người đều đang ở đó với cậu đúng không?”
“Đúng vậy! Tớ mừng quá… Miori-chan, tớ xin lỗi. Hôm qua, tớ đã—”
“Khoan đã, Hikari-chan. Để tớ nói trước đã.” Dù đang nói chuyện qua điện thoại và không ai thấy được, Miori vẫn cúi đầu xuống.
“Mọi người, tớ xin lỗi vì đã làm các cậu phải lo lắng,” cậu ấy nói bằng một giọng lí nhí, rồi im lặng chờ phản ứng.
Sự im lặng kéo dài trong một khoảnh khắc.
“Tất nhiên rồi! Đồ ngốc Miorin! Đồ khùng thích tỏ ra ngầu lòi!”
“N-Này, Uta. Cậu không nghĩ thế là hơi quá à?” Tatsuya nói.
“Tớ phải nói ra hết như thế thì mới nguôi giận được!”
“Miori, mừng là cậu an toàn. Đừng để bị cảm nhé,” Serika nói.
Nanase cười. “Dù Hondo-san bây giờ tỏ ra bình tĩnh thế thôi, chứ cậu ấy là người lo cho cậu nhất đấy.”
“Yuino… Cậu ấy không cần biết chuyện đó.”
“Miori-chan, tớ sẽ xin lỗi cậu đàng hoàng sau, nên làm ơn hãy quay về nhé,” Hikari nói.
Miori bị choáng ngợp bởi dàn hợp xướng hỗn loạn từ đầu dây bên kia.
Phản ứng lố bịch của Uta thật buồn cười, khiến tôi bất giác mỉm cười.
Miori đứng hình một lúc, nhưng rồi vẻ mặt cậu ấy đột nhiên giãn ra.
Có vẻ như mình không cần phải lo lắng nữa rồi. Tôi nhìn ra ngoài. Mưa đã ngớt.
Trời vẫn còn nhiều mây, nên có lẽ đây chỉ là tạm thời… Đây là cơ hội để chúng tôi về nhà.
Tôi đợi Miori và mọi người nói chuyện xong rồi lên tiếng. “Mưa ngớt rồi, đi thôi Miori.”
“Ừm. Vậy nhé, mọi người… Hẹn gặp lại ở trường.”