Khi tôi tỉnh dậy và liếc nhìn đồng hồ, trời đã hơn mười giờ sáng. Bình thường vào cuối tuần tôi đều dậy sớm chạy bộ, nên đây là một chuyện hiếm khi xảy ra. Tôi đã kiệt sức hơn nhiều so với dự tính vì cuộc tìm kiếm Miori ngày hôm qua. Sau khi mưa ngớt, chúng tôi đã về nhà cậu ấy và bị cảnh sát vặn hỏi khá lâu. Tôi chỉ nói rằng mình đi tìm vì bạn mất tích chứ không biết cụ thể sự tình. Tôi không rõ Miori đã giải thích với gia đình và cảnh sát ra sao, nhưng hẳn là cậu ấy đã tránh nhắc đến tên Hasegawa và nhóm của cô ta. Đến cùng, cậu ấy vẫn quyết định nhận hết mọi tội lỗi về mình.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, đến lúc tôi được cho về thì trời đã sẩm tối. Tôi về nhà, quẳng bộ quần áo bẩn cho bố mẹ xử lý, đi tắm, rồi ngủ say như chết. Chẳng biết bộ đồ đó giặt kỹ xong có sao không nữa... Lo thật đấy. Mình đã mua nó để đi hẹn hò cơ mà, đắt tiền lắm chứ bộ!
Mà thôi, giờ không phải lúc lo mấy chuyện đó. Phải dậy đã. Vừa nghĩ vậy, tôi định hất tung chăn ra. Hử? Sao cơ thể mình nặng trĩu thế này. Một cơn đau đầu buốt óc cùng cảm giác mệt mỏi rã rời ập đến. Cái cảm giác quen thuộc này—mình bị cảm rồi. Tôi đặt tay lên trán, nó nóng ran. Tôi kẹp nhiệt kế vào nách, đợi một lát. Khi có kết quả, màn hình hiển thị ba mươi bảy độ C. Tuy không phải sốt cao, nhưng đây đích thị là một cơn cảm lạnh rồi.
Hôm nay mẹ đi vắng, đành nhờ Namika đi mua đồ giúp vậy.
“Anh bị ốm vì về nhà ướt sũng chứ sao nữa! Onii-chan đúng là đồ ngốc mà!”
Dù Namika tỏ vẻ bực bội và hậm hực, con bé vẫn đi mua cho tôi những thứ cần thiết như thuốc cảm và miếng dán hạ sốt. Thật ra con bé luôn lo lắng hơn nhiều so với thái độ bên ngoài. Chà, may mà hôm nay là Chủ nhật. Chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là sẽ khỏe lại để mai đi học thôi.
Tầm nhìn của tôi chao đảo, cả người hoàn toàn kiệt sức. Thôi thì ngủ hết ngày hôm nay vậy. Ngay lúc tôi sắp chui lại vào chăn, chiếc điện thoại bên gối reo lên. Là cuộc gọi từ thủ phạm đã gây ra tình trạng này cho mình.
“A lô?”
“Giọng cậu lạ thế, hay tớ nghe nhầm?” Miori lo lắng hỏi khi nghe thấy giọng khàn đặc của tôi.
“Thế cậu nghĩ là tại ai hả?”
“Xin lỗi... Cậu sốt à?”
“Ba mươi bảy độ rưỡi. Sốt nhẹ thôi. Tớ sẽ khỏe sớm thôi.”
“Cậu có cần gì không? Để tớ mang qua cho.”
“Namika mua đồ cho tớ rồi, nên không sao đâu.”
“À phải. Có Namika-chan ở đó thì tớ không cần lo nữa.”
“Mà này, cậu có sao không đấy?”
“Ừ. Tớ khỏe như vâm. Tớ ít khi bị cảm lắm.”
“Ra vậy. Cũng phải, đồ ngốc thì làm sao biết cảm là gì.”
“Ý cậu là sao hả?”
Tôi định trêu một câu, nhưng thay vào đó lại là một tràng ho sặc sụa.
“C-Cậu ổn không? Tớ định hỏi về lời đề nghị của mình, nhưng để lúc khác cũng được. Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé,” Miori nói rồi cúp máy.
Cuối cùng... cũng được ngủ rồi... Tôi vừa nhắm mắt lại thì điện thoại lại reo lần nữa. Lại gì nữa đây?
Tôi liếc nhìn màn hình. Lần này là cuộc gọi từ Hikari, và cơn bực bội trong tôi bỗng tan biến không dấu vết. Thậm chí, cảm giác như cơn cảm của mình đã khỏi hẳn rồi (xạo hết chỗ nói). Chà, hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.
“Natsuki-kun? Tớ nghe nói cậu bị cảm. Cậu thấy trong người thế nào rồi?”
“Tớ nghĩ nghỉ ngơi hết hôm nay là sẽ ổn thôi. Mà khoan, ai nói cho cậu biết vậy?”
“Namika-chan nói cho tớ. Em ấy bảo ‘Hoshimiya-senpai, anh trai em bị cảm rồi,’” cậu ấy thuật lại.
Chết tiệt, Namika! Anh đã không muốn Hikari phải lo lắng mà! Cứ phải bép xép ra thế à?
“Tớ qua thăm cậu được không?”
“Tớ cảm kích lắm, nhưng tớ sợ lây bệnh cho cậu.”
“Nhưng tớ vẫn muốn qua. Mà nếu cậu không muốn tớ chăm sóc thì tớ sẽ không đến đâu.”
Cậu ấy thực sự đã học được cách khiến người khác khó lòng từ chối... Dĩ nhiên là tôi vui lắm rồi.
“Vậy thì... phiền cậu nhé. À, báo trước là Namika-chan có ở nhà, nhưng bố mẹ tớ thì đi vắng.”
“Không sao đâu. Em ấy nói cho tớ biết rồi.”
Từ bao giờ mà em gái mình lại trở thành kênh thông tin cho cậu ấy mà mình không hề hay biết thế này? Mạng lưới của cậu ấy đáng sợ thật.
“Tớ sẽ qua cùng Miori-chan, nên cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Đầu óc tôi đang quay cuồng, thật khó để giữ cho mình tỉnh táo. “Được thôi,” tôi đáp.
Cuộc gọi kết thúc. Ngủ thôi. Mọi chuyện để sau khi khỏe lại rồi tính. Tôi nhắm mắt, kéo chăn lên và nằm được một lúc thì chợt nhận ra.
“Tớ sẽ qua cùng Miori-chan”? Cậu ấy vừa nói thế đúng không? Tức là cả hai sẽ cùng đến đây ư? S-Sao lại thế được?
~ * ~
Tôi nghe có tiếng người nói chuyện. Tâm trí tôi từ từ tỉnh lại, cảm giác như đang trồi lên từ đáy biển sâu. Khi mở mắt, vẫn là trần nhà quen thuộc của phòng mình. Trên trán có một cảm giác mát lạnh dễ chịu. Là một miếng dán hạ sốt.
“Hửm? Cậu tỉnh rồi à?” một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên.
Tôi quay về phía phát ra âm thanh và thấy Hikari đang nhìn mình chằm chằm. Chúng tôi ở gần đến mức hai chóp mũi gần như chạm vào nhau. Làn da trắng sứ của cậu ấy thật đẹp.
“Chào buổi sáng,” tôi nói.
“Chào buổi sáng, Natsuki-kun. Dù đã ba giờ chiều rồi.”
“Cậu sẽ lây cảm của tớ nếu ở gần thế này đấy.”
“Thôi được rồi... Tớ sẽ kiềm chế một chút,” cậu ấy hờn dỗi nói rồi lùi ra.
Aaa! Dễ thương chết mất! Sức công phá của cậu ấy lớn đến mức thổi bay cả cơn buồn ngủ của tôi. Thậm chí, cảm giác như cơn cảm của mình đã khỏi hẳn rồi (xạo hết chỗ nói).
Để phòng ngừa, Hikari đeo một chiếc khẩu trang trắng. “Cảm ơn cậu, Natsuki-kun. Cậu đã giữ lời hứa của chúng ta rồi.”
“Không có gì đáng để cảm ơn đâu.” Thật đấy, tôi nói thật lòng. Nếu xét một cách khách quan, tôi đã bỏ rơi bạn gái giữa buổi hẹn hò để đi tìm một cô gái khác... Hả? Nói thế này, chẳng phải tôi nghe như một thằng tồi sao?
“Đáng lẽ tớ mới là người phải xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu, Hikari.”
“Không sao đâu. Chính con người đó của cậu mới là lý do tớ yêu cậu mà.” Cậu ấy mỉm cười dịu dàng.
Cậu ấy là thiên thần sao? Là người dễ thương nhất trên thế gian này.
Chúng tôi tiếp tục nhìn vào mắt nhau, cho đến khi có người khác hắng giọng.
“Cậu thấy trong người thế nào rồi?” Câu hỏi không phải của Hikari. Tôi chuyển ánh mắt sang và thấy Miori đang ngồi trên ghế của mình, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Má Hikari nhanh chóng đỏ bừng, cậu ấy vội vã lùi ra xa tôi. À phải rồi, cậu ấy có nói là Miori cũng đến. Không thể tin được là họ lại đi cùng nhau thật.
“Chà, tớ thấy khỏe hơn sáng nay rồi... Tuy còn hơi uể oải, nhưng đã hạ sốt.” Tôi cố giữ giọng tự nhiên nhất có thể, nhưng vẫn không giấu được vẻ căng thẳng.
Tình huống này thật khó hiểu. Tại sao Miori và Hikari lại đến thăm tôi cùng lúc chứ? Thật lòng mà nói, cảm giác này siêu ngượng ngùng. Ý tôi là, tôi đang ở cùng bạn gái mình và người bạn mà tôi vừa từ chối tình cảm ngày hôm qua. Sao mà không ngượng cho được? Giờ tôi phải làm cái quái gì đây?
“Tớ nấu cháo rồi. Cậu ăn chút không?” Miori hỏi.
“À... ừm... Cảm ơn cậu, tớ sẽ ăn,” tôi đáp.
“Để tớ mang lên cho.” Cậu ấy đứng dậy và đi ra khỏi phòng, tạo ra một tiếng động nhỏ.
Hikari và tôi nhìn nhau. Tôi muốn hỏi tại sao cậu ấy lại đi cùng Miori. Nhưng không biết có nên hỏi không nữa, vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Tôi nên làm gì bây giờ? Nhưng nếu không hỏi thì cũng kỳ quặc quá, phải không?
“Cậu đang thắc mắc tại sao Miori-chan lại nấu cháo cho cậu mà không phải tớ, đúng không?” cậu ấy hỏi với vẻ ngờ vực.
Cậu đoán trật lất rồi. Hoàn toàn sai luôn. Đừng có tỏ vẻ không vui như thế chứ! Tôi phải làm sao bây giờ? Đây là hiểu lầm thôi mà! Tôi chẳng hề nghĩ gì cho đến khi chính cậu nhắc đến nó!
“Là vì tớ vẫn đang trong quá trình tập luyện. Phải đó. Tớ đang phấn đấu để trở thành một người phụ nữ của gia đình mà. Nhưng mà này, chúng ta đang nói về Miori-chan đó. Tại sao một người có cá tính như cậu ấy lại nấu ăn giỏi được chứ? Lạ thật, đúng không?!”
“Vì bố mẹ cậu ấy đều đi làm, nên cậu ấy và bà đã thay phiên nhau nấu ăn từ nhỏ rồi. Nhưng mà... tớ không chắc món cháo có được tính là ‘nấu ăn’ thực sự không nữa...”
“La-la-la! Không nghe! Tớ không nghe gì hết! Không nghe một chữ nào!” Hikari bịt tai và lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ đang ăn vạ.
“Tớ hiểu cả rồi. Miori-chan đã rèn luyện kỹ năng nấu nướng để quyến rũ đàn ông.” Cậu ấy gật gù tự tán thành. “Phải, chắc chắn là thế rồi.”
“Cậu ấy là người như vậy sao?” Đó không phải là cách tôi hình dung về Miori.
“Chứ sao nữa. Nếu không thì quá bất công. Một cô nàng tomboy mà lại giỏi việc nhà? Chắc chắn cậu ấy đang nhắm đến hiệu ứng tương phản đó!”
Hikari quả quyết, hoàn toàn không nhận ra Miori đã đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào. Cậu ấy chỉ đi lấy cháo thôi, một việc chẳng tốn mấy thời gian.
“Hikari-chan. Đừng nói nhảm nữa và tránh ra một chút đi.” Miori nở một nụ cười khô khốc khi đặt một chiếc bàn gấp xuống sàn. Cậu ấy đặt bát cháo và thìa lên bàn, rồi đẩy nó về phía giường tôi.
“K-Không đời nào! Tớ sẽ không nhường ‘vị trí’ này cho cậu đâu, Miori-chan!” Hikari nói một cách thách thức, rõ ràng đã hiểu lầm, rồi nắm lấy tay tôi.
“Hikari... tớ muốn ăn cháo mà...”
Cậu ấy nhận ra mình đã hiểu sai ý Miori và vội vàng lùi ra. Hử? Bạn gái mình lúc nào cũng ngốc nghếch thế này sao?
Miori đặt chiếc bàn vào chỗ Hikari vừa đứng. Tôi ngồi xếp bằng dậy và bắt đầu xúc từng thìa cháo. Vị mặn vừa phải, ngon thật.
“Cậu tìm thấy cái bàn đó ở đâu vậy?” Hikari hỏi.
“Hửm? Cậu ấy luôn để nó dưới gầm giường mà. Dùng khi có khách tới,” Miori đáp. Rồi, như chợt nhận ra điều gì, cậu ấy vội vàng giải thích. “À, ừm... Tớ giải thích được. Đúng là tớ biết cậu ấy để nó ở đâu, nhưng lần cuối tớ ở đây là kỳ nghỉ hè rồi. Từ đó đến giờ tớ chưa qua nhà cậu ấy lần nào. Thật đấy.”
Dù đã nghe lời giải thích, Hikari vẫn liếc Miori bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ngượng quá đi mất. Cảm giác thực sự rất ngượng ngùng, nên làm ơn hai cậu đừng đấu đá nhau nữa được không. Tôi đã mệt sẵn rồi, giờ lại thêm đau bụng nữa.
Nói một cách khách quan, cô gái dễ thương nhất và dễ thương thứ hai trường đang tranh nhau chăm sóc mình, vậy mà tại sao tôi lại thấy kiệt sức thế này? Giờ thì tôi đã bắt đầu hiểu tại sao các nam chính light novel trông chẳng mấy vui vẻ khi có cả một dàn harem. Trước đây tôi chẳng thể nào hiểu nổi.
“Tớ không tin cậu được. Cậu đã ôm Natsuki-kun sau lưng tớ mà.”
“À... Chà... Về chuyện đó thì tớ chịu, không bào chữa được. Tớ xin lỗi. Thật lòng xin lỗi... Tớ đã sai. Hikari-chan, cậu có toàn quyền chỉ trích tớ.” Vẻ mặt Miori lập tức tối sầm lại, cậu ấy cúi gằm mặt.
“Đ-Đừng buồn mà! Tớ đùa thôi! Tớ đã tha thứ cho cậu chuyện đó rồi, nên cho qua đi!” Hikari luống cuống an ủi Miori.
Bụng... Bụng tôi đau quá. Chuyện này vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi. Tôi không thể ở đây thêm nữa. Tôi lặng lẽ ăn cháo, chỉ mong rằng họ sẽ tạm thời coi như tôi không tồn tại.
“Ngay từ đầu, một nửa lỗi trong chuyện này là của Natsuki-kun.”
Gì cơ? Sao tôi có cảm giác cuộc trò chuyện đang đi theo một hướng kỳ quặc vậy?
“Natsuki-kun, cậu đã gieo hy vọng cho Miori-chan! Dù cậu đã có tớ rồi!”
Một nhát dao như đâm thẳng vào tim tôi. Tôi không hề cố ý, nhưng tôi hiểu vì sao mọi chuyện trông lại như vậy.
“H-Hikari-chan? Không phải đâu. Tớ đã giải thích rồi mà, là do tớ tự mình làm thế. Tớ đã đẩy Natsuki vào thế khó, cậu ấy không biết phải làm sao cả. Đừng đổ lỗi cho cậu ấy.”
Xem ra hai người họ đã nói chuyện rất nhiều lúc tôi ngủ. Họ đã tỏ ra thân thiết một cách khác thường suốt từ nãy đến giờ, tôi rất tò mò họ đã nói những gì, nhưng chắc chắn là không nên hỏi. Dù sao đi nữa, thật tốt khi họ đã hòa giải.
“Miori-chan đã kể cho tớ nghe mọi chuyện rồi. Natsuki-kun, tớ thật sự tức giận cái cách cậu luôn cố tỏ ra tốt đẹp! Cậu hành động như thế thì đương nhiên cậu ấy sẽ yêu cậu say đắm rồi!”
Tôi thật sự đã làm vậy sao? Hay là Miori đang tô hồng ký ức về tôi?
“Ừm, Hikari-chan... Chuyện đó xấu hổ lắm, đừng nói nữa mà...” Mặt Miori đỏ bừng một cách khác thường khi cậu ấy lay vai Hikari.
“Không! Tớ không im đâu!” Hikari cau mày nhìn tôi đầy vẻ không hài lòng.
Chỉ là cảm giác thôi, nhưng tâm trạng của Hikari hôm nay lạ thật. Dù vậy, tôi không thể cãi lại nếu ai đó nói rằng chính lỗi của mình đã khiến cậu ấy cảm thấy bất an.
“Ngay từ đầu cậu đã luôn như vậy rồi, Natsuki-kun! Bình thường thì ngốc nghếch, nhưng lại nhận ra ngay khi bọn tớ có tâm sự, rồi lại xía mũi vào giúp đỡ... Đồ lăng nhăng bẩn thỉu!”
“Ặc...” Thêm một nhát dao nữa cắm vào trái tim tôi.
Họ không đến đây để chăm sóc tôi, phải không? Họ đến đây để kết liễu tôi thì có! “Tớ... tớ xin lỗi.”
Được rồi, tôi sẽ giả vờ bệnh nặng hơn và ngủ thiếp đi vậy.
~ * ~
Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy, cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tôi ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã nhuốm màu đỏ rực. Tôi xem giờ, đã năm giờ chiều.
Miori vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng tôi. Dù đang lơ đãng nhìn điện thoại, cậu ấy vẫn nhận ra tôi đã tỉnh.
“Hikari đâu rồi?” tôi hỏi.
“Về rồi. Cậu ấy nói rằng mình đến không những không chăm sóc được gì mà còn gây phiền toái.”
Chà... cũng đúng thật. Phải thừa nhận là vậy. “Miori, cậu vẫn nên ở đây sao?”
“Cậu ấy bảo tớ ở lại cho đến khi cậu tỉnh. Hikari-chan là một người mạnh mẽ.”
Ừ, điều đó có nghĩa là cậu ấy tin tưởng Miori.
“Cậu thấy sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Cứ đà này thì mai tớ đi học được.”
“Tuyệt, vậy tớ về đây. Cậu không cần gì nữa, đúng không?”
“Không. Cảm ơn vì bát cháo nhé.”
Miori xách chiếc túi để trên bàn và đặt tay lên nắm cửa.
“Về lời đề nghị của tớ, tớ đã nói với Hikari-chan rồi, nên mọi chuyện ổn cả. Khi nào chúng ta đi được nhỉ?”
“Cuối tuần sau được không?”
“Hừm... Cuối tuần sau tớ có việc bận rồi, nên nếu được thì tớ muốn đi ngay ngày mai.”
“Ngày mai ư? Nhưng mai là thứ Hai mà. Là ngày đi học.”
“Tớ đoán là cậu quên mất. Mai là ngày lễ.”
Thật sao? Tôi quên béng mất. Tôi liếc nhìn cuốn lịch, và đúng là ngày mai được đánh dấu là ngày lễ quốc gia.
“Dù sao thì, chẳng phải là quá đột ngột sao? Tớ vẫn đang trong giai đoạn hồi phục mà.”
“Dĩ nhiên là tớ sẽ đợi nếu cậu thấy không khỏe. Tùy cậu quyết định thôi.”
Vẫn quyết đoán như mọi khi. Tôi luôn yếu lòng mỗi khi cậu ấy nói chuyện kiểu này.
“Được rồi, tớ sẽ đi.”
“Yay! Nhưng tớ nói thật đấy, nếu thấy không ổn thì phải nói ngay nhé,” cậu ấy nói rồi nhanh chóng rời đi.
Thật tình... Tự ý quyết định mọi chuyện đã đành, nhưng đừng có mặc định là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm chứ! Mà thôi, đúng là hôm nay tôi rảnh thật... và ngày mai cũng vậy.
~ * ~
Sáng hôm sau.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở ga tàu của thị trấn lúc chín giờ. Tôi cảm thấy mình đang ở trong trạng thái hoàn hảo. Chắc chắn là đi được! Tôi chuẩn bị đồ đạc và rời nhà.
Lúc tôi đến nơi, Miori đã đứng đợi sẵn ở trước nhà ga.
“Chào buổi sáng. Đợi lâu chưa?” tôi hỏi.
“Chưa. Đi thôi,” cậu ấy đáp.
Tôi đi cạnh cậu ấy lên tàu. Chúng tôi không đứng gần hơn mức cần thiết, nhưng cũng không cố tình giữ khoảng cách. Suy cho cùng, chúng tôi là bạn bè.
“Chúng ta gặp Shuto ở đâu?” tôi hỏi.
“Tớ bảo cậu ấy hôm qua là gặp ở ga Takasaki rồi,” cậu ấy đáp.
“Cậu liên lạc được với Takuro chưa?”
“Rồi. Tớ hỏi vài người bạn cũ và tìm được tài khoản Minsta của cậu ấy.”
“Cậu tìm hay thật.”
“Cũng vất vả lắm đấy,” cậu ấy nhún vai.
Mục tiêu của chúng tôi hôm nay là gặp lại những người bạn thân thời xưa. Miori đã nhờ tôi việc này, và tôi cũng không có lý do gì để từ chối khi Hikari đã đồng ý. Cả tôi và Miori đều tiếc nuối về cách những ngày tháng vui vẻ đó đã kết thúc. Đó là lý do chúng tôi muốn sống lại những khoảnh khắc ấy một lần nữa, dù đã nhiều năm trôi qua.
“Tớ ngạc nhiên là Shuto và Takuro lại đồng ý đến ngay hôm nay dù gần như không được báo trước.”
Đúng là một lời mời gấp gáp. Nhưng với Miori thì có lẽ đây là chuyện bình thường.
“Cậu không nghĩ là cả hai người họ cũng có cùng cảm giác với chúng ta sao?” Cậu ấy nhìn xa xăm. “Tớ không còn ước mình có thể quay lại những ngày đó nữa, nhưng tớ vẫn còn hối tiếc, vậy tại sao không bắt đầu lại từ bây giờ? Sau ngần ấy thời gian, đây chính là lúc thích hợp nhất.”
Sống hết mình để không phải hối tiếc. Và nếu có, hãy thử làm lại. Nếu điều đó là có thể. Tôi hoàn toàn đồng cảm với phương châm hành động này của Miori.
“Với lại, lâu lắm rồi không gặp, tớ cá là ai cũng nhớ nhau cả thôi,” cậu ấy mỉm cười, xua tan mọi nhu cầu phải phân tích sâu xa.
“Cũng phải.” Không cần phải phức tạp hóa vấn đề. Cứ coi như một buổi họp lớp thôi. Chúng tôi chỉ đơn giản là muốn gặp lại bạn cũ và đi chơi cùng nhau. Đó là lý do chúng tôi đang cùng Shuto đi đến Osaka, nơi Takuro sống.
“Kế hoạch hôm nay là gì?” tôi hỏi.
“Chúng ta sẽ đến nơi vào khoảng giữa trưa, gặp Takuro rồi đi ăn. Sau đó thì tớ chưa nghĩ, nhưng mai phải đi học nên chúng ta cần bắt tàu cao tốc chuyến tối để về.”
Nghe hơi gấp, nhưng không còn cách nào khác. Gunma và Osaka cách nhau khá xa. Sẽ mất khoảng ba tiếng rưỡi di chuyển, tính cả lượt về là gấp đôi. Chi phí cũng không hề nhỏ, nhưng chúng tôi tin rằng chuyến đi này hoàn toàn xứng đáng.
“Xuống tàu thôi, Natsuki.”
Đến ga Takasaki, hai chúng tôi bước xuống. Chúng tôi đứng đợi Shuto, và chẳng bao lâu sau, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Yo! Lâu rồi không gặp.” Một giọng nói đầy kiêu ngạo và tự tin.
Tôi quay lại và thấy một chàng trai cao lớn, vạm vỡ. Cậu ta có mái tóc đen ngắn và khuôn mặt ưa nhìn. Vài nét trẻ con vẫn còn vương lại. Cậu ta mặc đồ đơn giản với áo sơ mi trắng và quần jean, toát ra phong thái của một vận động viên.
“Shuto, khỏe không?” tôi hỏi.
“Khỏe. Trông hai cậu cũng vẫn ổn cả nhỉ.”
Cậu ta cười toe toét thân thiện, nhưng trong nụ cười ấy vẫn có một chút ngượng ngùng. Chắc là cậu ta đang lo lắng. Tôi cũng vậy, hai vai đang căng cứng cả lên. Phải thừa nhận rằng, cậu ta đã rời nhóm trong một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp. Đã lâu đến mức tôi không chắc liệu chúng tôi có thể nói chuyện bình thường được không.
“Ngạc nhiên thật, cậu nhận ra bọn tớ nhanh thế.”
Dù bây giờ, khi đã biết đó là Shuto, tôi có thể nhận ra vài nét quen thuộc từ hồi nhỏ, nhưng tôi không chắc mình có thể tìm thấy cậu ta giữa biển người ở ga Takasaki. Vậy mà cậu ta lại tiến đến chỗ chúng tôi không chút do dự.
Bị tôi lái câu chuyện theo hướng đó, Shuto giải thích.
“Dĩ nhiên rồi. Thỉnh thoảng tớ vẫn thấy ảnh Miori trên Minsta, còn cậu thì biểu diễn ở lễ hội trường. Tớ đã ở đó xem đấy. Buổi hòa nhạc đó tuyệt lắm.”
“Cái gì?! Cậu đã ở đó á?! Sao không nói cho tớ biết?!” tôi kinh ngạc thốt lên. Shuto cũng ở trong đám đông khán giả hôm đó sao?
“Tớ cũng định đến chào hỏi... nhưng cậu giờ đã có nhóm bạn riêng, nên tớ nghĩ sẽ không hay lắm nếu mình đột nhiên xuất hiện sau ngần ấy năm.”
Xem ra cậu ấy cũng đã luôn nghĩ về chúng tôi. Điều này làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Tớ rất vui vì các cậu đã rủ tớ đi. Mặc dù đúng là đột ngột thật.”
“Công nhận. Tớ cũng mới nghe Miori báo hôm qua là hôm nay đi. Bất ngờ thật sự.”
“Một khi đã quyết định là làm ngay. Đúng chất Miori.”
“Ừ, khỏi phải nói! Cậu ấy đã thế từ hồi bé rồi.”
Shuto và tôi cùng mỉm cười. Miori đứng nhìn chúng tôi với vẻ mặt phức tạp.
“Tớ xin lỗi về chuyện hồi nhỏ. Lúc đó tớ đã không thể xem cậu chỉ là một người bạn.” Shuto vừa gãi đầu vừa nói lời xin lỗi với Miori.
“Vậy còn bây giờ?” Miori hỏi.
“Đừng lo, giờ tớ có bạn gái rồi.” Cậu ta giơ ngón cái lên và cười toe toét.
“Thế có nghĩa là chúng ta có thể làm bạn lại được chứ?”
“Nếu cậu muốn thì tớ sẵn lòng.” Nụ cười của cậu cho thấy cậu không còn vướng bận gì về quá khứ nữa—đôi khi, những vấn đề xuất phát từ tình cảm lại có thể được giải quyết bằng thời gian.
“Được thôi. Vậy thì cậu phải đợi tớ đấy. Cho đến khi lời nói dối của tớ không còn là lời nói dối nữa.”
Những lời nói của Miori lúc đó hẳn đã chất chứa một niềm hy vọng như vậy.
Sau lời xin lỗi của Shuto, không khí ngượng ngùng tan biến—không, phải nói là mọi thứ đã trở lại như xưa. Không khí trở nên thân thiện hệt như thời thơ ấu, và chúng tôi lại cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Chúng tôi bắt tàu cao tốc từ ga Takasaki. Ba chúng tôi ngồi cùng một hàng, bắt đầu một cuộc hành trình dài. Chúng tôi ôn lại chuyện cũ và kể cho nhau nghe về khoảng thời gian xa cách. Shuto học cấp hai ở trường khác và giờ đang theo học tại trường trung học Higashi ở Takasaki. Cậu ta vốn đã đá bóng giỏi từ tiểu học và giờ vẫn là thành viên đội tuyển của trường. Ba tiếng rưỡi trên tàu trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
“Chào mọi người! Lâu lắm không gặp!” Vừa đến ga Shin-Osaka, Takuro đã chạy tới, vẫy tay chào lia lịa. “Cảm ơn vì đã lặn lội đến tận đây nhé. Tớ đã ngạc nhiên lắm khi các cậu báo là sẽ đến hôm nay đấy.”
Ngoại hình tổng thể của cậu ta không thay đổi nhiều, chỉ có điều là cậu ta đã phát triển theo chiều ngang. Nói thẳng ra là cậu ta đã tăng cân
rất nhiều.
“Chà, tớ cũng đang định ăn kiêng đây.” Cậu ta tự vỗ vào bụng mình và cười ha hả. Hồi nhỏ cậu ta chỉ hơi mũm mĩm thôi, không ngờ bây giờ lại to đến thế...
“Các cậu đều thay đổi nhiều quá. Shuto thì trông ra dáng vận động viên thực thụ, Miori thì xinh đẹp ngất ngây, còn Natsuki... nói sao nhỉ? Cậu đẹp trai hơn, nhưng quan trọng nhất là trông tự tin hơn hẳn. Ngày xưa cậu cứ cuống quýt chạy theo Miori thôi,” Takuro trìu mến nhớ lại thời thơ ấu của chúng tôi.
Dù ngoại hình không thay đổi nhiều, cậu ta có vẻ đã điềm tĩnh hơn trước. Cũng phải thôi, sau ngần ấy năm xa cách, ai cũng phải trưởng thành hơn.
“Giờ sao đây? Các cậu chưa ăn trưa đúng không?” cậu ta hỏi.
“Ừ. Tớ đói đến mức ăn được cả con bò ấy. Món gì cũng được! Đi ăn thôi,” Shuto vừa xoa bụng vừa đáp.
“Miori, kế hoạch thế nào?” Tôi hỏi, nhường quyền quyết định cho cậu ấy.
Như ngày xưa, cả ba chúng tôi đều quay sang nhìn cậu ấy với ánh mắt mong đợi.
“Mọi người không nhớ sao? Chúng ta đã hứa là khi lớn lên sẽ cùng nhau đi ăn yakiniku mà,” cậu ấy nói.
Bất ngờ trước lời tuyên bố của cậu ấy, tôi liếc nhìn Shuto và Takuro. Cả hai dường như cũng chẳng nhớ gì và đồng loạt lắc đầu. Thấy vậy, tôi đành đại diện cho cả ba lên tiếng.
“Ai mà nhớ hết mấy lời hứa ngớ ngẩn đó chứ!”
“Hả?! Tớ tức thật đấy! Không một ai nhớ sao?! Đồ tồi! Tớ mặc kệ các cậu!”
Cậu ấy dậm chân bỏ đi, hai vai run lên vì tức giận.
“Ơ, cậu ấy đi đâu thế?” tôi hỏi.
“Ai biết. Chắc cậu ấy nghĩ cứ đi lang thang là sẽ tìm được quán yakiniku thôi.” Shuto nhún vai.
“Ồ, tớ biết một quán yakiniku ngon lắm. Đi theo tớ.” Takuro nói với giọng thản nhiên.
“Thế thì tốt, nhưng chúng ta phải gọi Miori quay lại đã.”
Shuto chạy theo cậu ấy, để lại tôi và Takuro đứng một mình. Chúng tôi im lặng một lúc. Giữa dòng người hối hả và không khí ồn ào của nhà ga, Takuro là người lên tiếng trước.
“Tớ đoán là sau khi tớ chuyển trường, ba cậu đã không còn đi chơi với nhau nữa.”
“Đúng vậy. Lần cuối tớ gặp Shuto là hôm tốt nghiệp tiểu học,” tôi đáp.
“Ngay trước khi tớ chuyển đi, chúng ta đã ngừng chơi với nhau rồi, nên tớ cũng đoán vậy,” cậu ta nói. “Còn cậu và Miori thì sao?”
“Miori và tớ học cùng trường cấp hai. Lúc đó chúng tớ không nói chuyện nhiều, nhưng lên cấp ba lại học cùng trường nên đã làm bạn trở lại. Sau rất nhiều chuyện, chúng tớ đã nghĩ đến việc tập hợp lại nhóm cũ, nếu có thể. Và giờ thì chúng ta ở đây, tất cả là nhờ sáng kiến táo bạo của Miori.”
Thực tế thì còn nhiều chuyện hơn thế, nhưng tóm tắt vậy là đủ rồi.
“Tớ cũng muốn gặp các cậu lắm chứ. Nhưng lúc chuyển đi mọi thứ khó xử quá, tớ cũng không biết bây giờ các cậu thế nào, nên cứ do dự mãi. Chưa kể, hồi tiểu học làm gì có điện thoại, nên muốn liên lạc cũng chẳng biết tìm đâu,” cậu ta nói. “Thế nên tớ đã rất vui khi nhận được tin từ các cậu. Thật ra, tớ muốn là người đến thăm mọi người, vì cả ba cậu đều ở Gunma, nhưng dạo này tớ hơi kẹt tiền.”
“Là Miori đột ngột quyết định đến chỗ cậu thôi, nên đừng bận tâm chuyện đó.”
Giữa lúc chúng tôi đang trò chuyện thì Shuto và Miori quay lại. Bằng cách nào đó, cậu ta đã thuyết phục được cô nàng đang hờn dỗi kia.
Sau đó, chúng tôi đến quán yakiniku mà Takuro giới thiệu. Chúng tôi vừa vui vẻ ôn lại chuyện xưa, vừa liên tục lấp đầy vỉ nướng bằng thịt. Shuto và Takuro đã chén sạch đến miếng cuối cùng. Sức ăn của một anh chàng béo và một vận động viên đúng là không thể đùa được. Tôi và Miori cũng ăn khá nhiều, nhưng không tài nào bì được với họ.
“...Nói chung là, tớ chỉ muốn cậu ấy đồng cảm với mình một chút thôi. Tớ vừa bị từ chối, buồn muốn khóc đến nơi, mà tất cả những gì cô nàng này quan tâm là liệu tớ có còn làm bạn với cậu ấy nữa không!” Shuto vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò.
Có những chuyện chỉ có thể nói ra khi đã đủ thời gian trôi qua.
“Tớ... Tớ đã xin lỗi rồi mà. Cần phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa đây? Lúc đó tớ có thực sự hiểu tình yêu là gì đâu,” Miori đáp.
“Cậu ấy lúc nào cũng nói kiểu đó, đúng không?” Shuto quay sang Takuro tìm đồng minh.
Cậu ta gật đầu lia lịa. “Chắc chắn luôn.”
Shuto quay lại phía Miori. “Với lại, rõ ràng là cậu yêu Natsuki còn gì.”
“Cái gì?!” Mặt Miori đỏ như trái cà chua, cứng họng không nói nên lời.
Đây quả là một chủ đề đúng thời điểm. Phản ứng của cậu ấy khiến không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Thật không? Miori thích tớ từ hồi nhỏ á?” tôi hỏi.
“Cậu ấy không nhận ra thôi, chứ tớ chắc chắn đấy. Làm gì cậu ấy cũng tìm đến cậu đầu tiên. Tớ đứng đó chứng kiến hết cả, cậu thử đặt mình vào vị trí của tớ xem. Khó chịu kinh khủng!”
“Từ góc độ của tớ, tớ hoàn toàn hiểu tại sao Shuto lại muốn giữ khoảng cách,” Takuro nói.
Hai người họ lại gật gù đồng tình với nhau. Tôi liếc mắt sang Miori. Mặt cậu ấy đỏ bừng, thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
“Này, nói thẳng cho tớ biết đi. Giờ hai người đang hẹn hò à?” Shuto hỏi, quyết tâm tìm ra sự thật.
Cũng phải, chúng tôi học cùng trường cấp ba, quan hệ bây giờ cũng tốt. Tôi hiểu sự nghi ngờ này đến từ đâu.
“Không, bọn tớ không hẹn hò. Hơn nữa, tớ có bạn gái rồi.”
“Đùa chắc! Không chỉ Shuto mà cả Natsuki cũng có bạn gái rồi á? Cả thế giới này đang chống lại tớ,” Takuro than thở, và thêm một bát cơm trắng nữa.
“À, tớ đoán vậy mà. Bài hát cậu dành tặng cho cô gái mình thích ở lễ hội trường là cho người khác, đúng không? Lời bài hát nghe không giống viết cho Miori... Dĩ nhiên là không rồi,” Shuto nói một cách đầy quả quyết.
“Hả? Lễ hội trường nào? Buổi hòa nhạc gì thế? Nghe vui vậy.” Takuro tò mò chộp ngay lấy chủ đề.
Shuto bắt đầu kể lại những gì cậu ta đã thấy ở lễ hội trường của chúng tôi. Tôi xấu hổ chết đi được, ước gì cậu ta đừng kể nữa. Nghĩ lại việc mình đã cố gắng thể hiện đến mức nào, tôi lại thấy ngượng chín cả người!
“Natsuki, khá lắm. Ghen tị thật đấy, cậu đang sống một tuổi trẻ đúng nghĩa!” Takuro cười toe toét vỗ vai tôi.
“Này, cho xem ảnh bạn gái cậu đi,” Shuto nói.
Tôi miễn cưỡng lôi điện thoại ra, mở thư viện ảnh và cho cậu ta xem bức ảnh chụp chung của tôi và Hikari.
“Cái gì?! Xinh đẹp cỡ này luôn á!” cậu ta thốt lên.
“Không thể tha thứ được. Natsuki, tớ sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu chuyện này.”
“T-Takuro, bình tĩnh. Cậu cứ lù lù trước mặt tớ với cái thân hình hộ pháp đó đáng sợ lắm, dù chỉ là đùa thôi!”
“Nhưng mà tớ ngạc nhiên thật,” Shuto càu nhàu sau màn trêu chọc của chúng tôi. “Tớ đã chắc mẩm hai cậu sẽ thành một đôi.”
“Ừ, tớ cũng thế. Natsuki, chẳng phải ngày xưa cậu cũng yêu Miori sao?” Takuro hỏi.
“Tớ đoán là... giờ nghĩ lại thì có lẽ vậy. Cậu ấy là mối tình đầu của tớ, chỉ là lúc đó tớ không nhận ra mà thôi,” tôi trả lời.
“Mà thôi, lúc đó chúng ta mới chỉ học tiểu học,” Takuro kết luận.
Miori ngồi bên cạnh tôi, bồn chồn không yên.
“Chuyện đó lâu lắm rồi. Một tình yêu trẻ con như vậy dĩ nhiên không thể kéo dài đến tận bây giờ được,” Shuto nhận xét.
“Đây có phải manga hay phim truyền hình đâu. Thế thì phi thực tế quá. Thật ra nếu cứ mang thứ tình cảm đó đến tận bây giờ thì còn nặng nề nữa là đằng khác.”
Shuto và Takuro cùng nhau cười khúc khích.
Không thể chịu đựng được nữa, Miori, người đã im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng. “Cậu ấy từ chối tớ rồi, thì sao nào?”
Mắt hai người kia tròn xoe vì sốc, miệng há hốc.
“Tớ đã yêu cậu ấy từ khi còn nhỏ, nhưng mãi gần đây mới nhận ra. Phải đến khi Natsuki có bạn gái tớ mới vỡ lẽ. Rồi tớ tỏ tình, và bị từ chối thẳng thừng. Có vấn đề gì không?! À mà nhân tiện, chuyện này mới xảy ra hai ngày trước thôi đấy!” cậu ấy hét lên một cách thảm thương, giọng như người vừa nốc cả vại bia.
Dù quán yakiniku vốn đã ồn ào, tôi vẫn ước gì cậu ấy có thể nói nhỏ hơn một chút xíu.
Hai chàng trai đột ngột thoát khỏi trạng thái hóa đá, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha! Ra thế! Thì ra là vậy! Ha ha ha! Tớ đã thấy có gì đó là lạ giữa hai người rồi! Bị từ chối mới hôm kia thì dĩ nhiên là phải ngượng rồi!” Takuro gầm lên.
“Này, thân nhau đến thế mà sao cậu lại không đến được với cậu ta vậy? Chết tiệt, cậu kém khoản yêu đương thật đấy!”
“Im đi. Tớ biết rồi.” Miori càu nhàu.
“Kể cả khi đã bỏ lỡ thời điểm, tại sao lại đi tỏ tình lúc người ta đã có bạn gái chứ? Đương nhiên là thất bại rồi. Họ hẹn hò sau lễ hội trường, tức là đang trong giai đoạn mặn nồng nhất!” Shuto lý luận một cách quá logic.
“Tớ muốn có một sự kết thúc rõ ràng để chấm dứt tình cảm của mình! Tớ muốn quay lại làm bạn!” cậu ấy hét lên như một đứa trẻ hờn dỗi.
Tôi cảm thấy ngượng vô cùng. Cực kỳ ngượng. Tôi đang ngồi ngay đây mà. Hoàn toàn không biết phải nói gì nữa!
“Vậy, hai người nghĩ có thể làm bạn lại được không?” Shuto hỏi một cách nghiêm túc.
“Ư...” Miori rên rỉ. “Vẫn đang trong quá trình.”
“Câu trả lời của cậu chẳng đáng tin chút nào. Thôi kệ, thời gian sẽ giải quyết được thôi. Tớ cũng từng như vậy mà.”
“Thật không? Nếu đủ thời gian trôi qua, tình cảm này sẽ biến mất chứ?” cậu ấy hỏi Shuto, vẻ mặt đầy lo lắng.
Takuro nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt và khẩu hình miệng:
“Cậu đúng là một gã đàn ông tội lỗi.”
Im đi. Tôi hiểu rồi! Ít nhất là bây giờ thì tôi đã hiểu.
“Nó sẽ biến mất nếu hai cậu xa nhau một thời gian, nhưng học cùng trường thì khó đấy.”
“Xin lỗi. Giữ khoảng cách không phải là một lựa chọn lúc này,” Miori nói.
“Hả, thật sao?” Shuto ngạc nhiên hỏi.
“Natsuki nói cậu ấy sẽ không ngừng làm bạn với tớ... và cậu ấy bảo tớ phải tự mình giải quyết tình cảm của mình.”
Shuto và Takuro đồng loạt liếc tôi một cái nhìn như muốn hét lên:
“Tên này...!”
Tôi biết mình đã nói những điều vô lý, nhưng tôi còn có thể làm gì khác được chứ? Việc làm bạn với Miori liên quan trực tiếp đến việc hoàn thành Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng của tôi (
đúng là ích kỷ).
“Cậu đã yêu phải một gã tàn nhẫn rồi,” Shuto nói.
“Ha ha ha! Nhưng sự ích kỷ đó mới đúng là Natsuki chứ!” Takuro gầm lên.
Sau khi rời quán yakiniku, chúng tôi ghé vào một quán cà phê ngẫu nhiên và tiếp tục trò chuyện. Chúng tôi cùng nhau cười đùa, như thể đang cố gắng tìm lại khoảng thời gian đã mất. Trái với ngoại hình của mình, Takuro đang theo học một ngôi trường danh tiếng hàng đầu ở Osaka. Cái bụng của cậu ta phình to ra như vậy là do căng thẳng học hành. Mục tiêu của cậu ta là đỗ vào Đại học Tokyo.
“Nếu tớ đỗ, chúng ta sẽ dễ gặp nhau hơn,” cậu ta cười nói.
Mỗi chúng tôi đều có con đường riêng. Sau ngày hôm nay, mỗi người sẽ lại bước về tương lai của riêng mình. Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu thỉnh thoảng chúng tôi có thể rẽ ngang khỏi con đường đó, và giống như hôm nay, làm mới lại tình bạn xưa cũ.
Thời khắc chia tay ập đến quá nhanh—chuyến tàu cao tốc về nhà đang đến gần từng giây. Ba chúng tôi đứng đối diện Takuro tại nhà ga. Không nỡ rời đi, tất cả đều im lặng.
“Lần tới, tớ sẽ đến thăm các cậu,” Takuro nói, phá tan không khí ảm đạm, và cười toe toét. “Chúng ta sẽ gặp lại và đi chơi, cả bốn đứa.”
“Ừ. Hôm nay đột ngột quá không có nhiều thời gian. Lần sau hãy lên kế hoạch đàng hoàng nhé,” Shuto nói.
“Chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau hay làm gì đó,” tôi đề nghị.
Nhìn chúng tôi bàn về tương lai, Miori mỉm cười hiền hậu.
“Vậy là hứa nhé. Chúng ta chắc chắn sẽ đi chơi một lần nữa... Không, phải là đi chơi nhiều lần nữa!”
Cứ như vậy, tình bạn cũ của chúng tôi đã được hàn gắn. Ba chúng tôi lên chuyến tàu cao tốc về nhà, dành cả quãng đường để nghe Shuto giảng giải về tình yêu. Rõ ràng, cậu ta không thể làm ngơ trước sự vụng về của Miori trong chuyện tình cảm. Khi biết chính Miori là người đã tư vấn tình cảm cho tôi, cậu ta đã cười một trận no nê trước khi chuyển sang bối rối.
“Nghe này, cậu đã dựa vào cái gì để tư vấn cho Natsuki thế?” cậu ta hỏi.
“Thì... vào mấy thứ tớ đọc trên mạng, trong manga, hoặc nghe bạn bè kể lại...” Miori đáp.
“Cậu hiểu rồi chứ, Shuto? Cậu ấy luôn khoác lác và thích thể hiện mà,” tôi nói.
“Cậu biết thế mà vẫn chạy đến nhờ tớ giúp á!”
“Thì tớ nghĩ ít nhất cậu cũng biết nhiều hơn tớ!”
Chúng tôi trò chuyện như thế suốt đường về đến ga Takasaki.
“Thôi, hẹn gặp lại lần sau nhé. Miori, cậu tìm một tình yêu mới đi là vừa,” Shuto nói.
“Không cần cậu nhắc tớ cũng sẽ làm thế!”
Cậu ta vẫy tay rồi rời đi. Tôi vui vì chúng tôi chia tay không phải bằng lời “tạm biệt”, mà là “hẹn gặp lại”.
“Chúng ta cũng về thôi,” tôi nói.
“Ừ, đi thôi.”
Hôm nay thật vui! Thế giới trông thật sống động. Tôi chắc chắn đây chính là cảm giác của một tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng... Nhưng chuyến đi khứ hồi bảy giờ bằng tàu cao tốc cũng khiến tôi mệt rã rời. Phải về nhà nhanh rồi đi ngủ thôi. Dù gì thì mình cũng mới khỏi cảm.
Trời đã hơn tám giờ tối. Dù là tối ngày lễ, chuyến tàu khá vắng. Miori lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cũng không nói gì. Con tàu cứ thế lắc lư đưa chúng tôi về lại quê nhà.
Từ nhà ga về nhà mỗi đứa mất khoảng mười phút đi bộ. Miori, đang đi phía trước, đột ngột dừng lại và quay mặt về phía tôi.
“Tớ ghé qua cửa hàng tiện lợi một lát. Chúng ta tách ra ở đây nhé.”
Đó là cách cậu ấy vạch ra một ranh giới giữa chúng tôi; ngay cả tôi cũng nhận ra điều đó.
“Được thôi... Hẹn gặp lại ở trường vào ngày mai.” Tôi lướt qua cậu ấy và đi về phía trước.
“Natsuki!”
Nghe thấy tên mình, tôi ngoảnh lại. Miori đang mỉm cười—đó là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười cậu ấy trao cho tôi khi nắm lấy tay tôi ngày còn thơ bé.
“Tớ sẽ tìm một tình yêu mới. Có thể là Reita-kun, có thể là một ai đó khác, nhưng tớ sẽ làm mọi thứ để được hạnh phúc, nên... lần sau tớ sẽ không còn hối tiếc nữa.”
Nghe những lời này, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Có lẽ tôi không cần phải lo lắng cho cậu ấy nữa.
“Cậu sẽ làm được thôi, Miori. Ngoài kia có rất nhiều chàng trai tốt hơn tớ.”
“Đúng vậy.” Cậu ấy gật đầu rồi nhún vai. “Cậu biết không, tớ có cảm giác như mình vừa tỉnh ngộ. Nghĩ kỹ lại, tại sao tớ lại có thể yêu cậu được nhỉ? Với tư cách một người bạn thì cậu rất tốt, nhưng là một người đàn ông thì lại chẳng đáng tin chút nào.”
“Này, không cần phải thực tế đột ngột thế đâu. Trái tim tớ mỏng manh lắm đấy!” tôi vội đáp lại.
“Đồ ngốốốc!” Cậu ấy lè lưỡi, rồi vẻ mặt chợt trở nên điềm tĩnh. “Tớ không còn yêu cậu nữa,” cậu ấy khẳng định.
Giọng điệu của cậu ấy quả quyết đến mức, trong một khoảnh khắc, tôi đã thực sự tin vào điều đó.
“Xem ra tớ không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn.”
Chúng tôi sẽ cùng nhau giữ vững lời nói dối này cho đến khi nó trở thành sự thật. Nếu Miori đã quyết tâm bám lấy nó, thì tôi cũng sẽ tiếp tục bị lừa dối, cho đến ngày sự giả dối ấy kết thúc.
“Ừ. Chúng ta sẽ là bạn mãi mãi.” Cậu ấy vẫy tay chào tôi thật lớn. “Gặp lại sau.”
Tôi chỉ vẫy tay nhẹ đáp lại và quay đi hẳn lần này. Tôi không nghe thấy tiếng bước chân của cậu ấy phía sau. Cứ thế, tôi đi thẳng một mạch về nhà mà không hề ngoảnh lại.
Hôm nay trời ấm hơn thường lệ. Một làn gió nhẹ thổi qua vai tôi.