Thuở nhỏ, tôi là một đứa trẻ được ban cho rất nhiều phước lành.
Bố tôi quản lý một công ty khởi nghiệp đang trên đà phát triển ổn định, và gia đình chúng tôi cũng có một khoản tiết kiệm kha khá. Nhờ vậy, tôi đã lớn lên trong một gia đình sung túc, dưới sự chăm sóc của mẹ tôi, một người nội trợ toàn thời gian.
Chúng tôi có tiền bạc rủng rỉnh, nên bố tôi luôn giữ được tinh thần ổn định và rất hòa thuận với mẹ. Dù các ngày trong tuần ông bận đến mức thường xuyên về nhà lúc nửa đêm, nhưng cuối tuần nào ông cũng đưa tôi đi chơi khắp nơi.
Bố tôi là một người đàn ông nhân hậu. Ông luôn nở một nụ cười thân thiện, hiền lành, nhưng vẫn toát lên phong thái dũng cảm và tràn trề tự tin—ông là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người. Khi ấy, trong ánh mắt của ông luôn chứa đựng một sức mạnh diệu kỳ. Tôi đã vô cùng kính trọng ông.
Bước ngoặt ập đến vào năm tôi lên năm hai sơ trung. Khi ấy, tôi vừa giành được một suất đá chính trong đội bóng và đang say sưa với các hoạt động của câu lạc bộ.
Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì tôi được nghe là công ty mà bố tôi quản lý đã phá sản. Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn không thể lường hết được sự nghiêm trọng của tình hình. Chắc từ giờ nhà mình sẽ eo hẹp về tiền bạc lắm đây, đó là suy nghĩ duy nhất lướt qua đầu tôi.
Thế nhưng, ngày lại ngày, tháng lại tháng trôi qua, tôi buộc phải thấm thía một sự thật: việc công ty của bố phá sản chính là một đòn chí mạng đẩy gia đình tôi đến bờ vực tan vỡ. Tiền tiết kiệm của chúng tôi bốc hơi sạch sẽ, còn bố tôi, với gánh nợ đè nặng trên vai, dần suy sụp về mặt tinh thần. Đôi mắt ông, nơi từng ngập tràn sinh khí, giờ đây đã vẩn đục, và ông dành cả ngày dài chìm trong men rượu để chạy trốn khỏi thực tại.
Mẹ tôi đã rất giận ông vì điều đó. Vốn dĩ bà là người nóng tính, nhưng người bố điềm đạm ngày xưa của tôi luôn biết cách khéo léo xoa dịu những cơn thịnh nộ của bà. Nhưng bố của bây giờ thì khác. Cứ mỗi lần về nhà, tôi lại thấy hai người họ đang cãi vã.
Những cuộc tranh cãi ấy thường không chỉ dừng lại ở lời qua tiếng lại. Số đĩa vỡ cũng không chỉ dừng ở một hai cái. Căn nhà của chúng tôi dần hóa thành một đống hoang tàn. Và rồi, tôi đâm ra căm ghét việc phải trở về nhà.
Tôi đến trường, tập luyện xong lại ra công viên đá bóng một mình. Tôi tìm mọi cách để rút ngắn thời gian phải ở nhà đến mức tối thiểu. Dù vẫn phải về đó để ngủ, nhưng ngoài khoảng thời gian ấy ra, tôi chỉ ở ngoài đường và đá bóng. Bố mẹ tôi đã quá khổ sở để bận tâm xem tôi đang ở đâu.
“Ủa? Thằng kia không phải Shiratori à?”
Ngày nào tôi cũng đá bóng ở công viên đến tận khuya, và trong một lần như vậy, tôi đã tình cờ chạm mặt băng bất hảo của Hasegawa Koya. Bọn họ là một đám khét tiếng ở trường, và tôi vốn chẳng muốn dính dáng gì. Tuy nhiên, tôi lại thường phải đứng ra làm người hòa giải giữa bọn họ và những học sinh bình thường khác. Chừng nào còn học chung một mái trường, việc đôi lúc phải nói chuyện với nhau là khó tránh khỏi. Vài đứa bạn sợ sệt đã đến nhờ tôi giúp, và tôi đã không nỡ từ chối. Tôi bất đắc dĩ trở thành người đứng giữa, và dần dà, đám bất hảo đó cũng bắt đầu chào hỏi tôi.
Nhờ vậy, ấn tượng ban đầu của tôi về họ đã thay đổi. Dù thường xuyên gây chuyện, nhưng khi thực sự nói chuyện, tôi nhận ra họ cũng không phải là những kẻ quá tệ.
“Khuya thế này còn tập bóng à? Mày nhiệt huyết ghê.”
“Dạy bọn tao vài chiêu đi. Đang rảnh không có gì làm.”
“Ừ, được thôi.”
Tôi đồng ý lời đề nghị của họ. Đằng nào tôi cũng chẳng có việc gì khác để làm, mà tập cùng người khác thì hiệu quả hơn. Kể từ đó, buổi tối nào Koya và đám của cậu ta cũng ra công viên chơi bóng cùng tôi.
Trong lúc đó, tình hình ở nhà tôi ngày một tồi tệ. Khoảng thời gian ở bên ngoài trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi. Làm ơn hãy để mọi chuyện sớm kết thúc đi, tôi đã không ngừng cầu nguyện như vậy. Và rồi một ngày, điều ước của tôi đã được đáp lại.
Sáng hôm ấy khi tôi thức giấc, mẹ đã không còn ở nhà. Căn phòng của bà trống không. Chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ đồ đạc của bà đã biến mất. Bà không thể nào dọn đi hết chỉ trong một đêm được. Hẳn là bà đã âm thầm chuẩn bị từ lâu. Cứ thế, mẹ tôi bỏ đi, và tôi cũng mất liên lạc với bà từ đó.
Bố tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ tiếp tục dìm mình trong men rượu. Những tiếng cãi vã, la hét mà tôi từng chán ghét bỗng chốc tan biến. Như thể đã buông xuôi tất cả, bố bán căn nhà mà chúng tôi đã sống bấy lâu. Hai bố con chuyển đến một khu chung cư cũ trong vùng. Ngôi nhà xưa quả thực quá lớn cho hai người, nên bản thân việc chuyển đi cũng không khiến tôi phàn nàn gì.
“Bây giờ mình sẽ làm gì hả bố?” tôi rụt rè hỏi.
“Chỉ còn nước đi tìm việc thôi,” ông đáp.
Trớ trêu thay, chính sự ra đi của mẹ mới là thứ sau cùng đã đánh thức ý thức khủng hoảng nơi ông. Vấn đề lúc này của chúng tôi là tiền. Hầu hết số tiền bán nhà đều dùng để trả nợ. Chúng tôi không còn khả năng đóng lệ phí cho câu lạc bộ bóng đá, thế là tôi đành phải nghỉ.
Tôi cũng đã lờ mờ đoán được chuyện này. Quần áo và giày tập của tôi đã sờn rách hết cả, nhưng tôi không dám mở miệng xin mua đồ mới. Hoàn cảnh của chúng tôi đã bi đát đến mức ấy.
Dù hiểu rõ tình hình là vậy, nhưng cảm giác tồi tệ trong tôi không hề vơi đi. Tôi yêu bóng đá. Tôi đã nỗ lực giành được một suất đá chính, vươn lên đến vị trí được cả đội gọi là át chủ bài. Đó đáng lẽ phải là quãng thời gian rực rỡ nhất đời tôi, thế nhưng tấm thảm dưới chân tôi đã bị giật phắt đi.
Có biết bao điều tôi muốn nói ra. Nhưng khi nhìn thấy bố phải đi làm những công việc tay chân nặng nhọc ở một công trường xây dựng gần nhà, mọi lời ca thán đều nghẹn lại. Chơi bóng ở công viên với Koya và đám bạn vào ban đêm trở thành nguồn an ủi duy nhất của tôi. Từ ngày nghỉ câu lạc bộ, tôi đột ngột mất đi sợi dây kết nối với những người bạn thân thiết.
Lúc ấy, tôi chẳng còn thiết tha bất cứ điều gì nữa. Tôi buông xuôi tất cả và chạy trốn khỏi thực tại. Tôi thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu lêu lổng cùng đám của Koya. Ở bên họ, tôi cảm thấy thoải mái. Ít nhất, nó vẫn tốt hơn là phải ở trong căn nhà đó mỗi đêm.
Giờ đã không còn ở trong đội bóng, tôi chẳng còn lý do gì để phải đắn đo trước những trận ẩu đả. Khi băng nhóm có xích mích, tôi đi theo Koya, rồi dần dần cũng tham gia. Dù là ở lĩnh vực nào, tôi vẫn luôn tự xem mình là một thiên tài. Tôi học vài mánh khóe từ Koya, rồi nhanh chóng trở thành một kẻ đáng gờm.
Ở trường, tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người dành cho mình đã thay đổi. Họ rõ ràng đang giữ khoảng cách, nhưng đến cả điều đó cũng chẳng còn quan trọng với tôi nữa. Tôi đã chẳng còn điều gì muốn làm.
Ngay cả trong những tháng ngày đó, một phần con người lý trí vẫn luôn ngồi trong một góc khuất của trái tim tôi. Mày sẽ chẳng thay đổi được gì nếu cứ tiếp tục làm mấy trò ngu ngốc này. Mày phải chấp nhận rằng đây chính là thực tại mới của mày. Chúng ta phải bắt đầu lại, từng bước một. Dù biết thế, tôi vẫn không thể ngừng bám víu vào sự dễ chịu tạm thời này.
Một tối nọ, khi bố về nhà muộn, ông đột nhiên bảo tôi: “Bố tiết kiệm được một ít rồi. Con có thể quay lại câu lạc bộ.” Bố tôi, người đã đoạn tuyệt với rượu chè, cuối cùng cũng đã nhớ đến sự tồn tại của tôi.
“Bố xin lỗi vì đã để con phải chịu đựng tất cả những nỗi đau này.”
Những lời ấy, bây giờ nghe sao mà quá đỗi muộn màng. Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì. Đội bóng đã không còn chỗ cho tôi. Danh tiếng ở trường cũng không thể nào cứu vãn được nữa. Tôi đã là một thành viên của băng nhóm bất hảo, và lựa chọn duy nhất của tôi là tiếp tục sống một cuộc đời vô vọng.
Giữa lúc tôi đang loay hoay không biết phải làm sao, Hasegawa Koya bỗng nói với tôi một câu.
“Làm một trận đi. Nếu mày thua, thì quay về đội bóng.”