Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

206 1360

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

114 295

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

150 174

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

5 21

Tập 07 - Chương 1 Một cuộc ẩu đả

“Shiratori-kun đã bị đình chỉ học một tuần vì hành vi bạo lực.”

Thầy chủ nhiệm vừa thả một quả bom ngay giữa lớp.

“Hả?” Tôi phải mất một lúc mới tiêu hóa nổi ý nghĩa của những lời đó. Câu nói ấy quá xa rời hình ảnh của Reita trong tôi, đến mức tôi không tài nào kết nối được cậu ấy với nó.

Lớp học lập tức vỡ òa trong đủ thứ âm thanh. Ngạc nhiên, tò mò, thất vọng, lo lắng—tất cả những cảm xúc đó đang quay cuồng một cách hỗn loạn.

Trong khi đó, Hikari—ngồi ngay cạnh tôi—chỉ biết sững người, mắt mở to, bất động. Tôi cũng đang choáng váng y hệt cậu ấy. Chắc hẳn Uta, Tatsuya, và Nanase cũng có cùng một phản ứng.

“Trật tự nào! Giờ sinh hoạt vẫn chưa kết thúc,” thầy giận dữ quát lên, dẹp tan sự hỗn loạn. Dù vậy, một sự bồn chồn khó tả vẫn bao trùm lấy không khí lớp học.

“C-Cậu nghĩ đã có chuyện gì vậy?” Hikari thì thầm.

Tôi lắc đầu. “Tớ không biết.”

Thật sự không biết gì hết. Tôi vẫn không tài nào tin nổi lời thầy vừa nói. Reita vốn là một người hiền lành cơ mà. Cậu ấy không phải kiểu người sẽ dùng bạo lực với người khác. Tôi còn chưa từng thấy cậu ấy nổi giận bao giờ. Lúc nào cậu ấy cũng điềm tĩnh và đưa ra những quyết định sáng suốt.

Đó mới là Shiratori Reita mà tôi biết.

Reita đó, lại dính vào bạo lực ư? Còn bị phạt đình chỉ học nữa chứ?

Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Tôi tin chắc phải có một lý do nào đó đằng sau tất cả chuyện này. Reita cũng sẽ không bao giờ nói những lời như trong cái video đang lan truyền trên Minsta.

Ký ức về ngày Miori mất tích đột nhiên lóe lên trong đầu tôi. Hôm đó tôi đã chạm mặt Reita trên núi.

“Tớ biết Miori yêu cậu. Nếu cậu tìm thấy cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng còn để mắt đến ai khác ngoài cậu. Tớ ghét điều đó... Tớ phải là người giúp cậu ấy!”

Reita hôm đó chắc chắn đã hành động rất kỳ quặc.

“Dù chỉ là tạm thời, tớ vẫn là bạn trai của Miori. Nhiệm vụ của tớ là tìm ra cậu ấy!”

Cậu ấy sẽ không bao giờ nói thế nếu còn minh mẫn. Cậu ấy sẽ không đặt mình lên trên hết trong một tình huống mà chúng tôi thậm chí còn không biết Miori sống chết ra sao.

“Nãy giờ cậu chỉ toàn nói về bản thân mình.”

Lúc đó, cậu ấy đã hành xử như thể đang bị thứ gì đó dồn vào chân tường. Reita, người luôn tinh ý hơn bất cứ ai, lại trông như một người hoàn toàn khác. Tôi đã lạnh lùng và thẳng thừng nói xẵng vào mặt cậu ấy vì nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến cậu ấy tỉnh ra. Hơn nữa, ưu tiên hàng đầu của tôi khi đó là tìm cho được Miori. Tôi không có thời gian để bận tâm đến Reita.

“Là... lỗi của mình sao?” tôi lẩm bẩm. Lúc ấy, tôi chỉ nhận ra Reita cũng là một học sinh cao trung bình thường khác, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Miori. Sau khi giúp được Miori, lẽ ra tôi phải quan tâm đến Reita hơn mới phải.

Tatsuya giơ tay hỏi, “Đã có chuyện gì vậy ạ?”

“Thầy xin lỗi, nhưng thầy không thể nói chi tiết cho các em được.” Thầy chủ nhiệm lắc đầu.

“Tại sao lại không ạ?” cậu ta hỏi dồn.

“Thầy hiểu các em lo lắng cho bạn mình, nhưng quy định là vậy.”

Ẩn dưới những lời đó là một hàm ý rõ ràng: “Muốn biết thì tự đi mà hỏi nó.” Một giáo viên không được phép nói nhiều hơn thế. Hiểu được điều đó, Tatsuya im lặng.

Buổi sinh hoạt kết thúc, thầy chủ nhiệm rời khỏi lớp. Ngay lập tức, cả lớp vỡ òa trong một sự hỗn loạn còn hơn cả lúc nãy.

Hội quen thuộc lại tụ tập quanh bàn tôi: Tatsuya, Uta, Nanase, và Hikari từ chiếc ghế bên cạnh. Vẻ mặt ai cũng nặng trĩu. Chúng tôi tự nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý khi đứng túm tụm lại như vậy. Thật tình là không thoải mái chút nào. Bình thường nhóm chúng tôi đã nổi bật, nhưng hôm nay những ánh nhìn đổ dồn về phía chúng tôi lại mang một tính chất hoàn toàn khác.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Bàn chuyện ăn trưa hay gì đi.” Tatsuya cộc cằn xua đám bạn cùng lớp như đuổi tà.

Sự hăm dọa của cậu ta có tác dụng, và không khí trở nên dễ thở hơn một chút. Lúc nào cũng là lối tiếp cận bằng vũ lực. Chỉ cần sự hiện diện của cậu ta cũng đủ để giải tán tất cả. Gì đây, truyện tranh đối kháng à?

“Này, Uta. Cậu có nghe tin gì từ Reita không?” Tatsuya hỏi.

Chắc hẳn cô ấy đã nhắn tin cho cậu ta ngay sau giờ sinh hoạt.

“Không... Cậu ấy còn chưa đọc tin nhắn nữa.” Uta lo lắng nhìn vào màn hình chat RINE.

“Tớ đã thấy lạ khi cậu ấy im re trong nhóm chat... Không thể tin được là cậu ấy lại bị đình chỉ,” Hikari lẩm bẩm, mắt nhìn về phía chiếc ghế trống của Reita.

“Không biết đã có chuyện gì nhỉ,” Nanase nói.

Bất chấp sự ồn ào xung quanh, chúng tôi lại chìm vào im lặng. Tôi vẫn chưa kể cho họ nghe về cái video trên Minsta mà Yamano đã gửi. Tuy nhiên, chỉ còn ba phút nữa là tiết một bắt đầu. Nếu bây giờ tôi tung thêm thông tin mới, họ sẽ chỉ càng thêm hoang mang.

Tình hình thật ảm đạm, nhưng chúng tôi cũng không thể cúp học được. Làm vậy sẽ chỉ càng thu hút thêm sự chú ý tiêu cực về phía cả nhóm.

“Trưa nay gặp nhau nhé. Tớ muốn tổng hợp lại thông tin chúng ta có,” tôi đề nghị.

Tất cả đều gật đầu.

Bình thường... người đứng ra tóm tắt tình hình sẽ là Reita.

~ * ~

Dù không khí trong lớp khác hẳn mọi khi, chúng tôi cũng đã lê lết qua hết các tiết học buổi sáng. Vốn dĩ tôi chẳng bao giờ tập trung nghe giảng, nhưng hôm nay các tiết học có cảm giác dài một cách bất thường.

Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đến, nhưng nếu cả hội lại tụ tập trong lớp, chúng tôi sẽ trở nên quá nổi bật. Tôi nhắn địa điểm gặp mặt cho mọi người qua RINE. Lần này chúng tôi sẽ tụ tập ở một góc của nhà ăn. Mục tiêu là chia sẻ thông tin, nhưng chúng tôi vẫn phải ăn trưa đã. Sau cùng thì, trong mọi tình huống, một chiếc bụng no vẫn là điều quan trọng.

Trên đường đến nhà ăn, tôi cảm nhận được những ánh mắt đang liếc trộm mình. Ánh mắt của họ chắc chắn khác với mọi khi, và không khí cứ xôn xao cả lên. Tuy nhiên, nó cũng không tệ như ở trong lớp. Một khi tôi rời khỏi hành lang của khối năm nhất, những cái nhìn chằm chằm cũng ngớt hẳn.

Mà thôi, cũng đành chịu. Vốn dĩ Reita đã là ngôi sao của cả khối, nên giờ đứa nào không biết tên mà nghe tin một học sinh cùng khối bị đình chỉ vì bạo lực thì cũng tò mò thôi. Và dĩ nhiên, người ta sẽ không tha cho một đứa bạn thân nổi bật như mình rồi.

Tôi mua vé ăn ở máy bán tự động rồi đưa cho một cô nhân viên nhà ăn để đổi lấy một suất yakitori don. Tôi là người đầu tiên đến ngồi ở khu vực đã hẹn trên RINE. Không lâu sau, Hikari, Uta, Nanase và Tatsuya lần lượt kéo đến.

“Miorin và Seri nói họ cũng đang đến đấy,” Uta nói từ ghế bên phải tôi, mắt vẫn dán vào điện thoại. Có vẻ như cậu ấy đã liên lạc với hai người ở lớp bên.

“Rồi, ăn trước đã, tính sau,” Tatsuya cau có nói, rồi bắt đầu ngấu nghiến suất katsu don khổng lồ của mình.

Hôm nay Tatsuya, Uta và tôi ăn đồ của trường, còn Nanase và Hikari thì mang theo hộp cơm nhà làm. Trong nhà ăn có rất nhiều anh chị năm hai và năm ba. Nhờ vậy, không ai thực sự để ý đến chúng tôi. Chuyện Reita bị đình chỉ đã lan khá rộng trong khối năm nhất, nhưng với các khối trên thì không hẳn là vậy. Tôi mừng vì được thoát khỏi những ánh mắt khó chịu đã đeo bám mình suốt cả buổi sáng.

Mọi người đều im lặng ăn theo lời Tatsuya, chỉ tập trung vào việc xử lý phần ăn của mình. Uta im lặng một cách khác thường. Tôi chưa bao giờ có một bữa ăn nhạt nhẽo đến thế.

Khi tôi vừa ăn xong suất yakitori don của mình thì Miori và Serika xuất hiện ở lối vào.

“Miorin, Seri! Bên này!” Uta vẫy tay gọi họ.

“Mọi người...” Miori tiến lại gần chúng tôi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nụ cười mà tôi cứ ngỡ chúng tôi đã tìm lại được, giờ lại một lần nữa biến mất, và điều đó khiến tôi buồn lòng. Chắc hẳn Miori đang cảm thấy có trách nhiệm về chuyện này.

“Có thật là Reita-kun đã đánh nhau không?” cậu ấy hỏi.

Chúng tôi nhìn nhau, nhưng không ai trả lời. Không ai trong chúng tôi biết sự thật cả.

“Bọn tớ không biết... Nhưng bọn tớ có biết vài thứ, đó là lý do chúng ta tập trung ở đây,” tôi nói.

“Được rồi,” Serika nói, “bắt đầu chia sẻ những gì mình biết đi.” Giọng điệu của cậu ấy vẫn bình thản như mọi khi, và tôi thấy điều đó thật yên tâm.

“Đầu tiên, tớ muốn cho mọi người xem video này. Dù tớ chắc là một vài người đã xem rồi.” Cậu ấy mở đoạn video đang lan truyền trên Minsta. Nó quay cảnh một nhóm người trông khá ngổ ngáo đang tụ tập trong một con hẻm. Reita cũng có mặt ở đó, và đoạn phim trông như được quay lén từ một nơi ẩn nấp.

Mình đã khổ sở không biết phải mở lời về cái video này thế nào, hóa ra Serika cũng biết rồi. Chắc hẳn Yamano đã gửi nó cho cậu ấy cùng lúc với mình.

“Reita-san, cô bạn gái mới nhất của cậu sao rồi?”

“Bọn tôi chia tay rồi. Dù sao thì cũng chỉ hẹn hò vì tôi đe dọa cô ta thôi, nên chẳng có gì phải hối tiếc.”

Đó là một đoạn video rất ngắn, chỉ vài giây, và đó là phần duy nhất của cuộc trò chuyện có thể nghe được. Nó được quay vào ban đêm nên ánh sáng khá yếu, nhưng người trong khung hình không thể nhầm lẫn được, chính là Reita. Khuôn mặt, giọng nói, vóc dáng, và cả khí chất toát ra từ cậu ấy đều là của Reita mà tôi biết. Tuy nhiên, những lời thốt ra từ miệng cậu ấy lại chẳng giống Reita chút nào.

“Cái... gì đây?” Uta nói trong sự hoài nghi.

“Cậu ta không tin vào mấy lời đó đâu. Cậu ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?” Tatsuya gắt lên, mặt nhăn lại.

Tôi hoàn toàn đồng ý với Tatsuya. Vào ngày Miori biến mất, tôi đã nói chuyện với Reita. Lúc đó cậu ấy hành động rất lạ, nhưng gốc rễ của nó là tình cảm cậu ấy dành cho Miori. Reita chắc chắn yêu Miori. Hơn nữa, chuyện cậu ấy đe dọa Miori để được hẹn hò là bịa đặt, và tôi không tin cậu ấy không còn chút lưu luyến nào.

Reita rõ ràng đang nói dối trong video này.

“Miori, chuyện này có thật không?” Serika hỏi.

Tôi giật mình vì câu hỏi quá thẳng của cậu ấy. Đúng là Serika, không bao giờ vòng vo cả. Rất đúng phong cách của cậu ấy. Mà, ở đây cậu ấy là người thân với Miori nhất.

“Dĩ nhiên là không thật rồi.” Miori, người nãy giờ chỉ im lặng xem đi xem lại đoạn video, cuối cùng cũng dừng lại và từ từ lắc đầu. “Tớ đã hẹn hò với Reita-kun vì tớ muốn vậy. Đúng là chúng tớ đã hẹn hò với điều kiện là tớ vẫn có thể có tình cảm với Natsuki... nhưng tớ không hề bị đe dọa. Chắc chắn là không.”

Cậu ấy ngừng lại một chút, dường như đang suy ngẫm điều gì. “Đây chỉ là linh cảm thôi, nhưng... có lẽ Reita-kun đang cố tình diễn giải điều kiện đó thành một lời đe dọa. Dù nhìn thế nào đi nữa, tớ nghĩ cậu ấy đang cố tình đóng vai kẻ xấu.”

“Video này đang lan truyền trên Minsta, và những tin đồn tệ hại về Reita đang bay khắp nơi. Việc cậu ấy bị đình chỉ vì hành vi bạo lực càng làm cho chúng có vẻ đáng tin, nên tớ không nghĩ chúng ta có thể ngăn chặn những tin đồn này lan rộng mất kiểm soát được đâu,” tôi tóm tắt tình hình.

Vẻ mặt mọi người càng thêm u ám.

“Video này trông có vẻ gượng ép. Có lẽ là do chính Shiratori-kun làm,” Nanase nói cùng một tiếng thở dài.

“Nanase...?” tôi ngạc nhiên hỏi.

“Ngay từ đầu, cậu không thấy việc có người quay được một đoạn phim thế này là quá bất thường sao? Góc quay cho thấy nó được quay lén... nhưng nếu suy nghĩ logic một chút, giọng nói của cậu ấy nghe rất rõ, nghĩa là nó được quay ở một khoảng cách mà cậu ấy chắc chắn sẽ nhận ra. Chúng ta đang nói về Shiratori-kun cơ mà; khả năng quan sát của cậu ấy không bỏ sót thứ gì đâu.”

Ừ, dĩ nhiên rồi. Mình cũng nghĩ vậy.

“Nanase, ý cậu là Reita đã tự dàn dựng video này?”

“Theo quan điểm của tớ, đó là khả năng duy nhất,” cô ấy đáp.

“N-Nhưng tại sao Rei lại cố tình làm vậy...?” Uta nói được nửa câu thì đột nhiên há hốc, đưa tay lên che miệng.

“Tớ nghĩ... cậu ấy làm vậy để dập tắt hoàn toàn những tin đồn xấu về Miori-chan. Thay vì giải quyết hiểu lầm, cậu ấy lại lan truyền thêm nhiều tin đồn hơn... Bằng cách tung ra video này, Reita-kun có thể ghi đè lên những tin đồn cũ và biến Miori-chan thành nạn nhân của cậu ấy,” Hikari lẩm bẩm như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Trông cậu ấy không giống đang tham gia thảo luận, mà giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng thì đúng hơn. Cậu ấy thậm chí không nhận ra mình đang tự nói chuyện một mình. Đây có lẽ chính là con người của cậu ấy mỗi khi viết tiểu thuyết.

“Tớ hiểu rồi,” tôi lẩm bẩm. Suy luận của Hikari đã giải thích được mục đích của Reita một cách hợp lý, và đó là giả thuyết khả thi nhất cho đến lúc này.

“Không...” Miori chết lặng, không nói nên lời.

“Nếu đó là mục đích của cậu ấy, vậy tại sao Rei lại cố tình làm theo cách này?” Uta hỏi lại, vẫn chưa bị thuyết phục.

Động cơ sao? Mình nghĩ... mình có thể đoán được.

“Reita... Đây là cách cậu chuộc lỗi à?” Tôi vô thức siết chặt nắm tay. Cậu thật sự nghĩ rằng hy sinh bản thân sẽ giúp được Miori sao?

“Natsuki, bình tĩnh lại đi.” Một giọng nói trầm kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, đưa tôi về thực tại. “Cậu còn biết chuyện gì khác, đúng không? Nói hết ra đi.”

Tôi hơi do dự. Có ổn không nếu kể cho mọi người nghe cuộc nói chuyện với Reita hôm đó? Thôi kệ, tình hình đã cấp bách thế này rồi. Mình không nên giấu giếm nữa.

“Vào ngày tớ đi tìm Miori, tớ đã gặp Reita.” Tôi kể lại toàn bộ cuộc trao đổi với cậu ấy dưới cơn mưa, không bỏ sót một chi tiết nào. Cứ mỗi lời tôi nói ra, vẻ mặt của Miori lại càng thêm u ám.

“Sau đó, tớ đã đi tìm Miori. Thú thật, lúc đó tớ lo cho cậu ấy đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Reita. Tớ đã đinh ninh rằng cậu ấy sẽ ổn thôi, vì cậu ấy là một người mạnh mẽ mà.”

Khi tôi kể xong mọi chuyện, Serika nhìn tất cả mọi người và hỏi, “Kể từ đó có ai gặp Reita không?”

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả bàn. Giờ nghỉ trưa đã qua được một nửa, và nhà ăn đã vãn người đi nhiều.

Là lỗi của mình... Nếu mình để tâm đến Reita hơn một chút, có lẽ chuyện đã không thành ra thế này. Lẽ ra tôi phải thấy lạ khi Reita im lặng một cách đáng ngờ sau đó. Tôi đã không chủ động liên lạc với cậu ấy vì muốn tỏ ra ý tứ. Tôi đã nghĩ rằng bất cứ điều gì mình nói cũng sẽ chỉ phản tác dụng, nhưng chính sự im lặng đó lại phản tác dụng với tôi.

“Dù sao đi nữa, ngay cả khi đoạn video là giả, có vẻ như cậu ấy đã thật sự dính vào một vụ ẩu đả nào đó. Bằng chứng là cậu ấy đã bị đình chỉ. Điều tớ muốn biết trước tiên là rốt cuộc đã có chuyện quái gì xảy ra,” Nanase nói.

Cậu ấy nói đúng, nhưng chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về việc đó cả. Cách dễ nhất trong những lúc thế này là nghe thẳng từ chính chủ, nhưng nếu có thể làm thế, chúng tôi đã chẳng phải lo lắng đến vậy. Chẳng còn gì để mất, Tatsuya gọi cho Reita, nhưng sau vô số hồi chuông, cậu ta càu nhàu, “Biết ngay mà, nó không bắt máy. Thằng khốn,” rồi cúp máy.

Tôi đã có linh cảm khi cậu ấy không trả lời trong nhóm chat, nhưng có vẻ như cậu ấy không muốn nói chuyện với chúng tôi... Điều đó có nghĩa là cậu ấy không muốn giao du với chúng tôi nữa sao?

“Là lỗi của tớ... Tất cả là vì tớ đã lợi dụng Reita-kun,” Miori thì thầm trong tuyệt vọng.

Serika vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy. “Đừng nói vậy. Không phải lỗi của cậu. Cũng chẳng phải lỗi của ai cả, thật đấy.” Trong khi trấn an Miori, cô ấy liếc mắt về phía tôi. “Natsuki, cậu cũng thế. Cậu đã cứng rắn với Reita vì cậu nghĩ mình đang làm điều đúng, phải không?”

“Hả? Ừ-Ừ... Ít nhất thì lúc đó tớ đã nghĩ vậy,” tôi yếu ớt đáp.

“Vậy thì cậu không cần phải hối hận. Natsuki, tớ cũng không nghĩ cậu đã sai. Điều cậu nên nghĩ bây giờ là làm cách nào để đưa Reita trở lại với chúng ta. Đúng không?”

Serika đã cố tình đơn giản hóa cuộc trò chuyện. Nhưng cậu ấy nói đúng. Cứ ngồi ủ rũ thế này cũng chẳng giải quyết được gì.

“Để làm được điều đó, chúng ta cần tìm ra chuyện gì đã xảy ra với Reita-kun,” Hikari nói.

Tôi gật đầu. Nếu chúng ta không biết tại sao cậu ấy lại lạnh nhạt với chúng ta, chúng ta sẽ không biết làm thế nào để kéo cậu ấy về.

“Trước hết, tất cả chúng ta nên cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.

~ * ~

Các tiết học buổi chiều đã bắt đầu. Thầy dạy Toán của chúng tôi, Murakami-sensei, đang lạnh lùng viết hàng loạt công thức lên bảng. Tôi đang lén nhìn điện thoại dưới gầm bàn. Thú thật, tôi chẳng có tâm trạng nào để nghe giảng cả.

Tôi xem lại đoạn video của Reita trên Minsta. Người đăng đã dùng một cái tên giả; thông tin duy nhất trên hồ sơ của họ là họ là một học sinh trường Ryomei. Họ có một lượng người theo dõi kha khá là học sinh Ryomei, và việc video này có thể lan truyền cho thấy tài khoản này đã hoạt động từ lâu. Vậy là họ đã xóa hết bài đăng cũ hay sao? Vì tôi không thể tìm thấy chúng. Không có bất kỳ thông tin cá nhân nào có thể giúp xác định họ là ai.

Nếu Reita thực sự dàn dựng video này, điều đó có nghĩa là chủ nhân của tài khoản này là đồng phạm của cậu ấy. Tôi muốn nói chuyện với người đó... nhưng sẽ rất khó. Mạng lưới quan hệ của Reita quá rộng. Và đó cũng chính là lý do tại sao vụ việc này lại gây ra một sự chấn động lớn đến vậy.

“Dù sao thì, Shiratori-kun có ổn không?”

“Lo cho cậu ta làm gì? Gã đó đã đánh nhau cơ mà.”

“Chúng ta không biết chi tiết, nên giờ cũng khó mà bênh vực cậu ta được.”

“Tớ không nghĩ cậu ấy là kiểu người sẽ làm thế đâu. Bình thường cậu ấy tốt tính lắm mà.”

Trong giờ giải lao, tôi vểnh tai nghe lỏm các cuộc trò chuyện xung quanh. Đúng như dự đoán, rất nhiều người đang bàn tán về Reita. Cậu ấy thường xuyên nói chuyện với các bạn cùng lớp, nên không ai nói xấu cậu ấy cả. Tuy nhiên, học sinh từ các lớp khác lại có những lời lẽ không mấy thiện cảm.

“Thất vọng thật đấy. Shiratori-kun đẹp trai thế mà.”

“Dùng đến bạo lực thì đúng là đồ vũ phu! Ha ha ha! Khoan, chuyện này có ảnh hưởng đến đội bóng đá không nhỉ?”

“Đúng thế. Tội cho đội bóng thật. Bị lôi vào mớ hỗn độn này chỉ vì một thằng ngốc.”

“Chậc, tớ đã ghét cái gã đó ngay từ đầu rồi. Trông cậu ta có vẻ mờ ám.”

“Không phải cậu ta đã đánh Motomiya-san và ép cô ấy phải nghe lời sao?”

“Eo ơi, kinh khủng. Không thể tin nổi!”

Xen lẫn vào đó là những lời nói dối độc địa mà tôi không thể nghe nổi, nhưng nếu tôi xen vào thì chỉ có tác dụng ngược lại. Dù sao đi nữa, những lời bàn tán này cũng chẳng cung cấp thêm thông tin mới nào.

Được rồi, sắp xếp lại những gì mình có đã. Có một vài yếu tố đang khiến những tin đồn về Reita lan rộng. Thứ nhất, rõ ràng, Shiratori Reita giống như thủ lĩnh của cả khối. Thứ hai, đây gần như là phần tiếp theo của những tin đồn về Miori. Thứ ba, đoạn video là bằng chứng đủ để biến cậu ta thành kẻ xấu. Thứ tư, việc cậu ta bị đình chỉ vì bạo lực là sự thật.

Với tất cả những yếu tố đó kết hợp lại, việc tin đồn bùng nổ là không thể tránh khỏi. Tiếng xấu của Miori đã được tẩy trắng ngay lập tức. Nếu Reita đã sắp đặt tất cả những điều này, vậy mọi chuyện đang diễn ra theo đúng ý muốn của cậu ta đến mức nào? Tuy nhiên, mình không nghĩ cậu ta sẽ đi xa đến mức dùng bạo lực vì chuyện này.

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì Hikari chọc vào vai tôi từ ghế bên cạnh. Gì thế? Tôi ngẩng lên. Miệng cậu ấy đang điên cuồng ngáp ngáp như một con cá. Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được có người ở sau lưng mình, và vội vàng giấu điện thoại xuống gầm bàn. Một khoảnh khắc suýt soát, nhưng Murakami-sensei đã đi ngang qua mà không để ý gì. Đã đến phần giải bài tập, và thầy đang đi một vòng để đảm bảo các học sinh đang chăm chỉ làm việc.

H-Hú hồn... Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hikari liếc tôi, ánh mắt như đang thầm hỏi, “Cậu vừa làm gì đấy?” Trông cậu ấy còn hoảng hơn cả tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Này, kể cả có bị Murakami-sensei bắt được và tịch thu điện thoại, thì cũng phải đến lần thứ ba mới thực sự gặp rắc rối cơ. Sau lần thứ tư, thầy sẽ buộc học sinh phải hủy hợp đồng điện thoại. Tôi quá rành chiến thuật của thầy rồi, vì trong vòng cao trung đầu tiên của mình, điện thoại của tôi đã bị tịch thu hai lần và thầy đã dọa sẽ làm y như vậy.

Nói trước cho mà biết, hồi đó tôi toàn chơi game trên mạng xã hội hoặc đọc tiểu thuyết mạng thôi. Hãy học hành cho nghiêm túc vào.

~ * ~

Tan học.

“Cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả. Đến thẳng nhà Reita thôi,” Tatsuya nói.

Tôi đã đoán được điều này. Đó cũng là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

“Tớ đồng ý, nhưng cậu không phải đi tập à?”

“Đừng lo. Nghỉ một hôm cũng được.” Tatsuya đã có một suất chính thức trong đội bóng rổ, nên dù chỉ một buổi tập cũng rất quan trọng. Điều đó cho thấy vụ của Reita quan trọng với cậu ta đến mức nào.

Sau khi tiễn những người khác đi sinh hoạt câu lạc bộ, Tatsuya rời lớp, và tôi đi theo sau. Cậu ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi, “Nhân tiện, cậu để Hoshimiya lại một mình có ổn không?”

“Cậu ấy có câu lạc bộ văn học hôm nay. Vả lại, chỉ hai đứa mình đi thì tốt hơn.”

Một khoảng lặng trôi qua. “Ừ, cũng đúng. Không nên kéo cả đám đến nhà người ta.”

Trong giờ nghỉ trưa, chúng tôi đã lập một nhóm chat gồm tôi, Tatsuya, Hikari, Uta, Nanase, Miori và Serika. Tôi đã nói trong đó rằng Tatsuya và tôi sẽ đến nhà Reita, và dù Serika và Nanase hôm nay rảnh, họ chỉ trả lời “Nhờ cậu nhé,” và “Làm ơn đó.” Có lẽ họ cũng ý tứ, không muốn kéo cả một đám đông đến.

Chúng tôi im lặng đi về phía nhà Reita, rồi Tatsuya đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

“Nói thật thì, tớ cũng phần nào đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.”

“Cậu đoán được á?”

“Trong mắt cậu, có vẻ như cậu ta đã đánh mất chính mình, phải không?”

“Ờ thì... Tớ đã nghĩ là tình cảm cậu ta dành cho Miori đã đi quá xa.”

“Tớ không nghĩ cậu sai, nhưng... có thể có một lý do khác khiến cậu ta kiệt quệ về mặt cảm xúc... Tớ có một phỏng đoán, và tớ cá là Uta cũng vậy,” Tatsuya nói bằng một giọng trầm và đều. Dường như cậu ta đang kìm nén một mớ cảm xúc hỗn độn.

“Cậu đang cố nói gì vậy?” tôi hỏi.

“Cứ đến đó rồi sẽ thấy. Cậu sẽ hiểu ngay thôi.”

Nói rồi, cậu ta lại im lặng. Tôi thường chậm hiểu, nhưng đến cả tôi cũng có thể hiểu được ẩn ý của cậu ta. Nếu đến đó tôi sẽ hiểu, vậy có nghĩa là gốc rễ vấn đề nằm ở nhà của Reita.

“Đến nơi rồi,” Tatsuya nói và dừng lại.

Chúng tôi đã đi bộ khoảng hai mươi phút từ trường, đi sâu vào một khu dân cư. Trước mặt chúng tôi là một tòa nhà bốn tầng trông khá cũ kỹ. Nhìn qua cũng biết nó không được chăm sóc cẩn thận.

Reita sống ở đây ư? Thật tình... bất ngờ quá.

Chúng tôi lên tầng hai, và cánh cửa đầu tiên chúng tôi thấy có một bảng tên ghi chữ “Shiratori”.

“Được rồi, vào thôi.” Tatsuya hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa. Cậu ta ngập ngừng một thoáng, rồi dứt khoát ấn nút. Tatsuya có vẻ hơi lạ. Cậu ta đang lo lắng sao?

Tôi có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng và những âm thanh không rõ ràng từ bên trong. Rồi, với một tiếng “rầm”, cánh cửa bật mở.

“Chúng mày là ai? Không phải người giao hàng.”

Một người đàn ông mặc áo phông trắng dính bẩn và quần đùi xuất hiện. Ông ta thừa cân, tóc tai bù xù. Râu ria xồm xoàm, và—nói thẳng ra—trông ông ta khá lôi thôi. Thêm nữa, ông ta nồng nặc mùi rượu, khiến tôi bất giác nhăn mặt. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy mặt ông ta cũng đỏ bừng. Chắc hẳn ông ta đang uống dở. Về tuổi tác, ông ta có vẻ đủ tuổi để làm cha của Reita, nhưng tôi thật sự không thể hình dung ra được.

“Chào bác, lâu rồi không gặp ạ. Cháu là bạn của Reita, Nagiura,” Tatsuya nói sau một lúc im lặng.

Tuy nhiên, nhìn thái độ của Tatsuya, người đàn ông này đúng là cha của Reita.

“Hả? Nghĩ lại thì, tao có gặp mày rồi thì phải.” Ông ta nhìn chằm chằm vào mặt chúng tôi rồi gãi đầu một cách bực bội. Chỉ cần nhìn thái độ và giọng điệu thô lỗ của ông ta là đủ biết chúng tôi không được chào đón.

“Nếu chúng mày đến tìm thằng ranh đấy thì nó không có nhà đâu. Biến về cho nhanh,” ông ta vừa nói vừa ngoáy tai, rồi bắt đầu đóng cửa.

Ông ta vừa nói... “thằng ranh đấy”? Cách ông ta gọi Reita làm mình khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để ý chuyện đó. Con trai ông ta bị đình chỉ, mà lại không có nhà ư?

“X-Xin bác hãy đợi đã! Vậy bác có biết cậu ấy có thể ở đâu không ạ?!”

Câu hỏi của tôi dường như đã chọc giận ông ta, vì ông ta ném cho tôi một cái nhìn tóe lửa.

“Làm sao tao biết?! Kệ xác nó—biến đi cho nhanh! Cút đi nếu không muốn ăn đòn!” Ông ta gầm lên, giọng vang vọng cả hành lang, khiến tôi bất giác co rúm lại vì sợ. Tôi không thể nói thêm được lời nào, và sau một tiếng khịt mũi, cha của Reita đóng sầm cửa lại.

“Ông ta chẳng thay đổi gì. Thậm chí tớ nghĩ còn tệ hơn nữa.” Tatsuya nheo mắt lại.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý cậu ta khi nói rằng cứ đến xem tận mắt sẽ nhanh hơn. Trong thế giới của tôi, hoàn toàn không tồn tại một kiểu người lớn như cha của Reita. Chính vì vậy, tôi càng thêm sốc.

“Đi thôi. Reita không có nhà, chúng ta không còn việc gì ở đây nữa,” cậu ta nói.

Tôi đi theo Tatsuya, rời khỏi cánh cửa đó. Lúc cửa mở, tôi đã kịp liếc vào trong căn hộ; hành lang ngập ngụa đồ đạc. Vô số chai rượu sake lăn lóc, quần áo vứt bừa bãi trên sàn. Trông không giống một cuộc sống tử tế chút nào.

“Người đàn ông đó là cha của Reita, đúng không?” tôi hỏi.

“Ừ. Cùng huyết thống đấy. Bất ngờ, nhỉ?”

“Ừ thì... cũng khá...”

Mình đã nghĩ Reita được nuôi dạy trong một gia đình khá giả. Cậu ấy tử tế với mọi người và có những cử chỉ lịch thiệp, cứ như thể đã được giáo dục một cách bài bản.

“Reita mà cậu biết bây giờ, được tạo ra bằng cách lấy chính cha mình làm tấm gương phản diện hoàn hảo.”

“Tớ hiểu rồi.”

Nghĩ lại, tôi nhận ra Reita chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình trong các cuộc trò chuyện thường ngày. Thực ra, cậu ấy hiếm khi nói về bản thân. Cậu ấy là người lắng nghe giỏi hơn bất cứ ai, và luôn duy trì cuộc trò chuyện bằng cách khuyến khích người khác nói. Chính vì vậy, tôi nhận ra mình biết về Reita còn ít hơn cả tôi tưởng.

“Dạo này trời tối nhanh thật.” Tatsuya dừng lại trước một máy bán hàng tự động cách nhà Reita một đoạn ngắn. “Uống gì đó nóng đi.”

Tôi ngước nhìn lên—mặt trời sắp khuất sau những ngọn núi. Bầu trời được nhuộm một màu cam rực rỡ. Trời đã khá lạnh, nhưng khi đêm xuống, cái lạnh sẽ càng cắt da cắt thịt.

“Hoàn toàn là mùa đông rồi. Thời gian trôi nhanh thật.” Một làn hơi trắng phả ra từ miệng Tatsuya khi cậu ta mua một lon trà chanh nóng.

Tôi mua lon cà phê quen thuộc của mình, nhưng khi cầm lên, nó nóng bỏng tay.

“Nóng, nóng...” Tôi tung hứng lon cà phê qua lại giữa hai tay, chờ nó nguội bớt.

Tatsuya tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Chắc cậu cũng có thể tưởng tượng được môi trường mà Reita lớn lên rồi đấy.”

“Mẹ cậu ấy thì sao? Cậu ấy không có anh chị em, phải không?”

“Cậu ấy là con một. Hình như mẹ cậu ấy đã biến mất vào một ngày nọ. Reita đã kể với tớ.”

Biến mất. Tôi biết ý nghĩa của từ đó, nhưng nó nghe chẳng thật chút nào. Mà, sống với người đàn ông đó thì ai cũng muốn bỏ trốn thôi. Nếu đúng là vậy, tôi lại tự hỏi tại sao bà ấy lại cưới ông ta ngay từ đầu. Không... Giờ không phải lúc bận tâm đến chuyện đó.

“Tớ đã nghĩ đó không phải là chuyện nên đi kể cho người khác.”

Tôi gật đầu đồng tình với sự ý tứ của Tatsuya. Một sự chu đáo đúng mực.

“Dù sao thì, giờ chúng ta biết Reita đã không về nhà. Điều này có nghĩa là hoàn cảnh gia đình chắc chắn là một trong những yếu tố đã dồn cậu ấy vào chân tường. Cậu ấy đã ngừng nói về gia đình khi chúng tôi lên cao trung, nên tớ đã lầm tưởng rằng mọi chuyện đã ổn hơn... Cha cậu ấy rõ ràng đã trở nên tồi tệ hơn. Giờ nghĩ lại, tớ có cảm giác Reita gần đây trông rất bất ổn,” Tatsuya nói, giọng đầy hối tiếc.

Lon cà phê của tôi đã nguội bớt sau khi bị tung hứng, nên tôi bật nắp. Vẫn là nhãn hiệu quen thuộc, nhưng không hiểu sao, hôm nay nó lại đắng hơn mọi khi.

“Dù vậy, việc cậu ấy không có nhà trong thời gian bị đình chỉ là một tin rất xấu,” tôi nói.

“Chắc chắn rồi.”

Nếu nhà trường phát hiện ra, Reita có thể sẽ không chỉ bị gia hạn đình chỉ thôi đâu. Cậu ấy có thể không muốn ở nhà, nhưng làm vậy quá rủi ro. Tôi hy vọng mình sai, nhưng nếu cậu ấy không còn quan tâm đến trường học nữa thì sao? Nếu đúng là vậy, tình hình đang ngày càng nguy cấp.

“Hôm nay tớ đã bỏ tập, nên tớ có thời gian. Muốn tìm cậu ấy không?” Tatsuya hỏi.

“Cậu có manh mối nào về nơi cậu ấy có thể ở không?”

“Không hẳn. Gã đó có thể ở bất cứ đâu.”

Ừ... Cũng đúng. Cậu ấy cũng chẳng có sở thích nào đặc biệt để mà lần theo cả.

Tatsuya và tôi cùng nhau lùng sục các công viên và khu mua sắm quanh khu nhà Reita, nhưng không tìm thấy cậu ấy. Khi không có bất kỳ manh mối nào, việc này dường như là một nhiệm vụ bất khả thi. Trong khi đó, trời cứ tối dần.

“Hết cách rồi, hôm nay dừng ở đây thôi,” Tatsuya nói.

“Ừ.”

Trời tối thế này không thể tìm được cậu ấy. Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên, tôi lấy ra xem—là Hikari đang gọi. Cậu ấy đang thắc mắc chuyến đi đến nhà Reita của bọn mình thế nào sao?

“A lô?” tôi trả lời.

“Ồ, Natsuki-kun? Tatsuya-kun có ở cùng cậu không?” giọng cậu ấy vang lên dồn dập. Cậu ấy có vẻ rất hoảng hốt.

“Có. Bọn tớ vừa ghé qua nhà Reita, nhưng cậu ấy không có nhà. Nên là—”

“C-Cậu ấy ở đây. Reita-kun đang ở đây.” Khác với mọi khi, Hikari ngắt lời tôi.

Tôi sốc đến nỗi phải mất vài giây mới xử lý được thông tin.

“C... Cái gì? Reita đang ở đó với cậu à?”

Tatsuya không nghe được Hikari nói gì, nhưng cậu ta đã phản ứng lại lời tôi. “Cái gì?!” cậu ta kêu lên. Dĩ nhiên là chúng tôi ngạc nhiên rồi. Chúng tôi đã dành hơn hai tiếng đồng hồ để tìm Reita, và giờ Hikari lại báo rằng cậu ấy đã tìm thấy người cần tìm ngay sau khi câu lạc bộ của cậu ấy tan.

“Ừ-Ừ... Tớ tình cờ thấy cậu ấy trên đường về, nên tớ đang bí mật bám theo.”

“Bám theo?” tôi hỏi. “Tại sao? Nếu thấy cậu ấy thì sao không gọi?”

“Tớ đã định gọi, nhưng cậu ấy đi cùng mấy người trông đáng sợ lắm, nên...”

Hiếm khi Hikari lại nói năng ấp úng như vậy. Reita hẳn đang đi cùng những kẻ thực sự đáng sợ. Khi tôi nghĩ đến đó, đoạn video trên Minsta lại hiện lên trong đầu tôi.

“Cậu ấy có đi cùng đám người trong video đó không?”

“Giờ cậu nói tớ mới để ý, có thể họ trông giống nhau đấy? Trời tối nên tớ không nhìn rõ được...”

“Hikari, cậu đang ở đâu? Bọn tớ sẽ đến đó ngay.”

“Đ-Được. Tớ đang ở cách lối ra phía đông ga Takasaki một đoạn ngắn. Xung quanh đây không có nhiều người, nên tớ khó mà bám theo lâu hơn được... Họ có thể phát hiện ra tớ sớm thôi. Tớ sợ.”

“Hiểu rồi. Ở yên đó nhé. Mà thôi, bọn tớ sẽ mất một lúc mới đến được, nên tớ nghĩ cậu nên về nhà trước đi. An toàn của cậu quan trọng hơn.”

Trời đã về khuya. Cậu ấy nói xung quanh không có ai, nên để cậu ấy tiếp tục bám theo là quá nguy hiểm. Reita thì kệ, nhưng tôi không thể tin tưởng đám người đi cùng cậu ấy được.

“Natsuki-kun, cậu định làm gì?”

“Tớ sẽ cùng Tatsuya đuổi theo họ. Cậu cho tớ biết hướng họ đang đi được không?”

“Được. Trông họ giống côn đồ lắm, nên cậu cẩn thận nhé.”

Hikari gửi vị trí của mình qua một ứng dụng bản đồ. Kèm theo đó là một tin nhắn: “Đi dọc theo đường ray từ đây.”

Vị trí đó cách xa nơi Tatsuya và tôi đang đứng. Kể cả đi tàu, chúng tôi cũng phải mất khoảng ba mươi phút mới đến nơi.

“Họ ở đâu?” Tatsuya hỏi.

“Gần ga Takasaki. Cậu ấy nói tình cờ thấy cậu ta.”

“Hiểu rồi. Nhanh lên.” Cậu ta đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình qua cuộc gọi.

Hai chúng tôi cắm đầu chạy. Khi đến ga Maebashi, chúng tôi bắt tuyến Ryomo đến ga Takasaki. Trời đã khuya nên trên tàu không có nhiều người. Tôi ngồi xuống cạnh Tatsuya. Mặc dù lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng điều đó cũng chẳng làm tàu chạy nhanh hơn. Tôi hít thở sâu để tự trấn tĩnh lại.

“Cậu ta đang đi với một đám trông gớm ghiếc, đúng không?” Tatsuya hỏi.

Dựa vào những gì Hikari nói, tôi gật đầu. “Hình như vậy.”

“Biết ngay mà,” cậu ta lẩm bẩm. “Chắc là cùng đám từ hồi cấp hai. Hồi đó trường mình có một băng côn đồ khá lớn. Tớ nghe nói tất cả bọn nó đều vào trường Cao trung Kakiwari... Đúng là cậu ta lại dính vào đám đó một lần nữa.”

Trường Cao trung Kakiwari—dù ở cùng khu vực với trường Ryomei, nhưng trình độ học vấn lại khác một trời một vực. So với Ryomei, một trường top đầu của tỉnh, Kakiwari đang phải vật lộn ở top cuối. Khí chất của học sinh trường đó cũng khác biệt đáng kể. Nói thẳng ra là có rất nhiều côn đồ ở đó. Đó là lý do học sinh Ryomei luôn tránh xa họ.

“Reita thân với họ à?” tôi hỏi. Mình không thể tưởng tượng ra được.

“Cậu ta đã từng khá thân với họ một thời gian. Nhưng rồi đã cắt đứt.”

Cắt đứt ư? Nhưng Reita đang ở cùng họ ngay bây giờ mà.

Tàu vào ga Takasaki trong khi đầu óc tôi vẫn còn rối như tơ vò. Chúng tôi nhập vị trí Hikari đã chia sẻ vào ứng dụng định vị và lên đường ngay lập tức.

“Ồ, Natsuki-kun! Bên này.” Tôi nghe thấy giọng Hikari từ một con hẻm vắng. Tôi liếc nhìn và thấy cậu ấy đang vẫy tay chạy về phía chúng tôi.

“Hikari?! Tớ đã bảo cậu về nhà rồi mà!” tôi nói.

“Tớ... tớ biết, nhưng... tớ cũng lo cho Reita-kun.” Nhìn kỹ hơn, tôi thấy cậu ấy đang run rẩy vì lo lắng. Dù vậy, cậu ấy vẫn lo cho bạn mình đến mức quyết định ở lại.

“Xin lỗi,” tôi nói, nhận ra mình đã quá lời.

“Không sao đâu. Tớ biết cậu lo cho tớ mà.” Cậu ấy lắc đầu. “Họ đã đi dọc theo đường ray. Tớ nghĩ họ đang tụ tập dưới gầm cầu vượt đằng kia.”

Cậu ấy còn xác định được cả nơi họ sẽ đến sao? Đúng là giúp ích rất nhiều, nhưng liều quá!

Tôi quay về hướng cậu ấy chỉ, nhưng trời tối đen như mực, tôi chẳng thấy gì cả.

“Tớ nghe thấy tiếng cười. Đi thôi,” Tatsuya nói.

“T-Tatsuya?” tôi hỏi.

“Cậu nghe thấy mà, đúng không? Họ ở đó.”

Không, mình có nghe thấy gì đâu... Thính giác của cậu ta đúng là của loài thú.

Tôi bám theo Tatsuya, và dần dần tiếng cười của đám con trai ngày một lớn hơn. Thú thật, tôi không muốn đi tiếp chút nào. Hay nói đúng hơn, tôi sợ phải đối mặt với họ. Cả đời tôi chưa từng tiếp xúc với cái gọi là côn đồ. Ý tôi là, người bình thường có bao giờ dính dáng gì đến đám du côn đó đâu...

Hikari đi theo sau, bám chặt vào tay áo tôi và trốn sau lưng tôi.

“Hikari,” tôi bắt đầu.

“Tớ cũng đi. Reita-kun là bạn của tớ.”

“Được thôi,” tôi nói sau một hồi do dự.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến một khu vực có ánh sáng dưới gầm cầu vượt, nơi một nhóm người đang tụ tập. Có khoảng mười người tất cả, và trông họ cũng trạc tuổi chúng tôi.

“Hả? Bọn mày là đứa nào?”

Chỉ cần nhìn mặt họ thôi đã khiến tôi muốn quay đầu bỏ chạy rồi. Tóc nhuộm vàng, xỏ khuyên tai, quần áo sặc sỡ, đồng phục xộc xệch, dây chuyền và vòng cổ kêu loảng xoảng—thậm chí có cả mấy đứa đang ngang nhiên hút thuốc dù chưa đủ tuổi. Có hại cho sức khỏe đấy, bỏ đi thì hơn!

Và cuối cùng...

“Reita.”

Giữa trung tâm của nhóm đó, Reita đang dựa vào một cây cột, hai tay đút trong túi quần. Khi thấy chúng tôi, mắt cậu ấy hơi nheo lại.

“Gì đấy? Bạn của Reita à?” Cậu trai tóc vàng đã lườm chúng tôi lúc đầu giờ dịu giọng lại và hét về phía Reita, “Này, mấy đứa này mặc đồng phục Ryomei kìa!”

Tatsuya thở ra một hơi dài. “Bọn mày đúng là chẳng thay đổi gì,” cậu ta nói, giọng đầy bực bội.

“Hả? Mày nói cái gì— Khoan, không phải mày là Nagiura sao?!” cậu trai tóc vàng hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Tatsuya. Trời tối nên cậu ta đã không nhìn rõ mặt chúng tôi cho đến khi chúng tôi đến gần hơn.

“Cái gì?!”

“Thật á?”

“Đúng là gặp lại cố nhân!”

Những đứa khác cũng kinh ngạc kêu lên. Tuy nhiên, một vài đứa lại hỏi, “Ai vậy?” và nghiêng đầu bối rối. Mấy đứa đó chắc học trường cấp hai khác.

“Mãi mới nhận ra à,” Tatsuya gắt. Dù sao đi nữa, Tatsuya rõ ràng đang bực mình. Cậu ta vốn đã là một kẻ cục cằn, nhưng tôi chưa thấy cậu ta thù địch như vậy kể từ cuộc cãi vã của chúng tôi đầu năm học.

“T-Trời tối quá tao không thấy rõ,” cậu trai tóc vàng lúng túng đáp. Cậu ta có vẻ hơi e dè; có lẽ cậu ta và Tatsuya có quen biết từ trước. Dù sao đi nữa, có Tatsuya ở đây thật đáng tin cậy.

Tôi vẫn chưa nói được lời nào. Côn đồ là kẻ thù tự nhiên của một đứa hướng nội như mình... Nhưng Hikari đang ở ngay sau, mình không thể để họ thấy mình đang run được. Ít nhất mình phải ngẩng cao đầu. Dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ bảo vệ Hikari! Mình hoàn toàn nghiêm túc. Mình đã tập luyện mỗi ngày, nên nếu có phải đánh nhau, mình tin là mình đủ sức. Thân hình mình cũng khá ổn. Mà, chắc mình cũng chẳng có khiếu chiến đấu gì đâu...

“Nagiura, hử? Lâu rồi không gặp,” một cậu trai to con với giọng nói trầm đang ngồi trên một thùng gỗ ở phía sau cùng của nhóm nói. Cậu ta có mái tóc đen ngắn và một ánh mắt sắc lạnh đáng sợ. Cơ bắp rắn chắc của cậu ta hiện rõ ngay cả dưới lớp áo. Cậu ta toát ra khí chất của một đại ca đáng gờm, và chắc chắn là đô con hơn tôi.

“Hasegawa-senpai,” Tatsuya gọi cậu trai đó là đàn anh, “sao anh lại đi với Reita?”

“Mày nên hỏi Shiratori, không phải tao,” cậu ta đáp.

Ánh mắt Tatsuya chuyển sang Reita. “Cũng đúng. Được rồi, Reita, cậu đang làm cái quái gì vậy? Sao lại đi với đám vô dụng này?” Cậu ta lườm bạn mình tóe lửa.

“V-Vô dụng?” Cậu trai tóc vàng chỉ vào mình với một nụ cười gượng. Tôi thấy hơi tội cho cậu ta; cậu ta có vẻ không tệ lắm.

“Như các cậu thấy đấy, tôi đang đi chơi với bạn bè cấp hai. Có vấn đề gì sao?” Reita trả lời, mặt không chút biểu cảm. Khí chất của cậu ấy rõ ràng khác hẳn mọi khi. Cậu ấy đang từ chối chúng tôi.

“Được thôi, cứ cho là vậy đi, nhưng tại sao cậu không trả lời tin nhắn của bọn này? Gọi điện cũng không bắt máy.”

“Ồ, xin lỗi. Không để ý,” Reita thờ ơ đáp. Rõ ràng là cậu ấy đang nói dối.

“Đồ khốn!” Tatsuya theo phản xạ lao tới, như muốn tấn công.

“Ồ? Muốn chơi à?” Một tên côn đồ đứng trước Reita bẻ khớp tay.

Tệ rồi. Tôi nhanh chóng giữ vai Tatsuya lại. “Bình tĩnh đi. Chúng ta đến đây không phải để đánh nhau.”

“Cậu nghĩ tôi bình tĩnh được à?! Cậu có hiểu nó đang nói gì không?!” Tatsuya hét lên.

“Đừng để bụng, bình tĩnh nào. Hikari cũng đang ở đây nữa.”

Câu đó làm cậu ta nguội đi phần nào, và cậu ta im bặt. Đáng lẽ ra mình phải đưa Hikari về trước mới phải. Dù vậy, tôi cũng đã cố tôn trọng mong muốn của cậu ấy. Tình hình chưa đến mức ngoài tầm kiểm soát, nhưng rất mong manh. Tốt hơn hết là mình nên nói gì đó.

“Reita. Hôm đó, sau khi chúng ta tách ra”—tôi ngập ngừng một lúc—“đã có chuyện gì xảy ra?”

Một sự im lặng đến rợn người bao trùm lấy chúng tôi, đóng băng cả không gian. Tôi không biết đã bao nhiêu giây hay phút trôi qua trước khi Reita cuối cùng cũng lên tiếng.

“Xin lỗi... Tôi không có gì để nói với các cậu cả.”

Đúng như mình nghĩ, cậu ấy sẽ không giải thích gì hết.

“Tớ hy vọng điều này không đúng, nhưng... sau khi hết hạn đình chỉ, cậu cũng không định quay lại trường à?”

Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Sự im lặng của cậu ấy đã là câu trả lời rồi.

“Reita-kun. Tại sao cậu lại lan truyền video đó? Mục đích của cậu là gì?” Hikari hỏi từ phía sau tôi, vẻ mặt kiên quyết.

“Tôi không chắc cậu đang nói đến cái gì.”

“Đừng giả ngốc. Bọn tớ đều biết cậu không hề có ý đó.”

Trước sự tự tin của Hikari, Reita không thể đáp lại.

“Cái quái gì? Bị lộ rồi à,” cậu trai tóc vàng uể oải nói.

“Toshiya. Cậu im đi được không?” Reita lườm cậu ta.

“X-Xin lỗi,” cậu trai tóc vàng sợ hãi đáp.

Phản ứng đó đã xác nhận giả thuyết của chúng tôi rằng Reita đã dàn dựng video. Nhìn kỹ lại, cậu trai tóc vàng đó cũng có mặt trong đó.

“Cậu đang cố hy sinh bản thân để giúp Miori-chan sao?” Hikari hỏi, vẻ mặt nghiêm túc. So với Reita, cậu ấy rõ ràng đang tức giận hơn nhiều. Tuy nhiên, bàn tay đang nắm chặt tay áo tôi của cậu ấy vẫn run rẩy. Cậu ấy đang che giấu nỗi sợ của mình.

Reita tránh ánh mắt của cậu ấy. “Dù sao thì, những hành động ích kỷ của tôi đã làm tổn thương Miori. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm để chuộc lỗi.”

“Cậu nghĩ Miori sẽ vui nếu cậu biến mình thành vật tế thần à?” tôi hỏi.

“Ít nhất thì vẫn tốt hơn là để tiếng xấu của cậu ấy tồn tại mãi. Cậu ấy sẽ tiếp tục đến trường sau chuyện này. Dù các cậu có tẩy trắng tiếng xấu của tôi thế nào, đối với tôi cũng không thành vấn đề.”

“Bởi vì cậu sẽ không đi học nữa?”

“Đúng vậy. Tôi sẽ không gặp lại các cậu nữa.” Có một vẻ u tối trong mắt cậu ấy, như thể cậu ấy đã từ bỏ mọi thứ trên đời này. Nó làm tôi choáng ngợp.

“Nói rõ cho bọn này đi. Sao cậu lại đi đến kết luận đó?”

“Này, đã có chuyện gì? Vụ hành hung là sao?” Tatsuya xen vào.

“Không có gì để giải thích cả; đúng như những gì các cậu nghe thấy. Tôi đánh nhau, và bị cảnh sát tạm giữ. Chỉ vậy thôi.” Vẻ mặt Reita vô cảm từ đầu đến cuối. Nụ cười hiền hậu của cậu ấy đã biến mất không dấu vết.

“Và tôi đang hỏi chuyện đó đã xảy ra như thế nào!” Tatsuya gầm lên.

“Như tôi đã nói lúc nãy, tôi không có gì để nói với các cậu.”

“Cái thằng này... Nếu còn giở trò, tôi sẽ lôi cậu về bằng vũ lực!” Tatsuya giằng khỏi tay tôi và bước lên. Tuy nhiên, một cậu trai to con đã chặn đường cậu ta.

“Nagiura, nếu mày định gây sự với bạn tao, thì tao sẽ xử mày.”

Trước một gã khổng lồ cao hơn hai mét và tỏa ra một áp lực kinh người, ngay cả Tatsuya cũng phải lùi lại một bước. Lúc cậu ta ngồi trên thùng gỗ tôi đã không nhận ra cậu ta to đến thế, nhưng giờ trông cậu ta còn khổng lồ hơn.

“Bạn? Nghe nực cười đấy khi bọn mày đã từng cắt đứt quan hệ,” Tatsuya khiêu khích.

“Tao không cắt đứt quan hệ. Dù chúng nó có đi con đường nào, một khi đã là bạn, thì mãi mãi là bạn,” cậu trai to lớn được gọi là Hasegawa-senpai bình tĩnh đáp lại Tatsuya. Cậu ta nhìn xuống Tatsuya, toát ra một vẻ tự tin.

“Xin lỗi, nhưng bọn mày có thể biến về được không?”

Không khí căng như dây đàn.

“Tôi không thể quay về với các cậu được nữa. Tôi không có quyền đó,” Reita nói, giọng lạnh như băng. Cậu ấy hoàn toàn bất khả xâm phạm và đang đóng sập cánh cửa với chúng tôi. Tôi không thể nói thêm được lời nào.

“Vậy nhé, tạm biệt.”

Reita và đám du côn bỏ đi để chuyển đến một chỗ khác, bỏ lại ba chúng tôi đứng đó bất động. Lời từ biệt của cậu ấy đã truyền tải rõ ý định không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa.

“Thằng chó chết đó...” Tatsuya siết chặt nắm tay, cố kìm nén cơn giận.

Biết vậy đã chẳng làm, nhưng tôi mừng vì Hikari ở đây. Nếu không có cậu ấy, Tatsuya đã không kiềm chế được mình, và có lẽ đã xảy ra ẩu đả. Tôi không muốn chúng tôi cũng bị đình chỉ đâu.

“Dựa vào thái độ của cậu ấy, tớ không nghĩ cậu ấy sẽ quay lại đâu,” Hikari nói với vẻ mặt phức tạp, mắt nhìn về hướng Reita đã đi.

“Rốt cuộc đã có chuyện quái gì với nó vậy? Quá đột ngột—tớ chẳng hiểu cái quái gì cả,” Tatsuya gầm gừ.

“Không biết phải làm gì mới đúng đây,” tôi thì thầm. Mình thực sự không biết phải làm gì. Chúng ta cần phải nghĩ ra một kế hoạch nào đó.

Ngày hôm đó, sau khi dỗ dành cho Tatsuya nguôi giận, chúng tôi lặng lẽ ra về.

~ * ~

Ngày hôm sau là thứ Bảy, cuối tuần. Hôm nay tôi không có việc làm thêm hay tập ban nhạc; tôi hoàn toàn rảnh rỗi.

Khi tôi thức dậy, căn phòng lạnh cóng. Tôi phải vật lộn để chui ra khỏi chăn. Những lúc thế này, cách duy nhất để tôi ra khỏi giường là bật máy sưởi và đợi cho phòng ấm lên. May mắn là hôm nay được nghỉ học, nên tôi có thể thong thả. Vào các ngày trong tuần, tôi phải bò ra khỏi giường vào buổi sáng trong khi răng va vào nhau lập cập. Dù sao thì tôi cũng không muốn đi muộn.

Nghe nói tuần sau trời sẽ còn lạnh hơn nữa. Đáng sợ thật... Tôi ghét cái lạnh. Tôi là người ưa nóng hơn. Tôi thích mùa hè hơn mùa đông. Nếu tôi nói điều này với mẹ, mẹ sẽ cười tự mãn và nói, “Chắc là vì mẹ đặt tên con là Natsuki. ‘Natsu’ nghĩa là mùa hè mà.”

Mặc dù rất muốn cứ cuộn tròn trong chăn, nhưng phòng đã ấm lên, nên tôi dứt khoát hất chăn ra. Sau cùng thì, tôi không thể lười biếng trong việc tập luyện hàng ngày được. Nếu tôi bỏ một ngày, thân hình lý tưởng của tôi sẽ vuột mất. Để có cơ bắp, việc kiên trì tập luyện mỗi ngày là rất quan trọng.

Sau khi hoàn thành bài tập hít đất, gập bụng và squat hàng ngày, tôi đi chạy bộ quanh khu phố. Tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, tắm rửa, và nghỉ ngơi một lát. Tôi pha một tách cà phê rồi trở về phòng.

Màn hình điện thoại trên giường, nơi tôi đã để nó, đang nhấp nháy. Đó là một tin nhắn RINE từ Miori.

Miori: Hôm qua thế nào rồi?

Tôi đắn đo không biết nên trả lời thế nào. Nên giải thích chuyện đã xảy ra ra sao đây? Một câu trả lời không khéo có thể làm cậu ấy tổn thương. Làm sao bây giờ?

Tôi gần như đã trốn thoát khỏi thực tại nhờ vào thói quen hàng ngày, nhưng giờ đây có cảm giác như bị kéo tuột trở lại thế giới thực. Một tâm trạng u ám bao trùm lấy tôi, đúng lúc đó Miori gọi đến.

“Ừm... Chào,” tôi nói.

“Chào buổi sáng... Nếu định để tớ ở chế độ đã đọc thì ít nhất cũng trả lời một tiếng chứ,” cậu ấy nói.

“Tớ đang nghĩ xem nên nói gì. Chuyện này khó giải thích.”

“Tớ cũng đoán vậy, nên mới gọi cho cậu. Dù sao thì cậu cũng đang rảnh, phải không?”

“Này, tớ là một người bận rộn đấy. Tớ còn phải tập luyện. Mà, chẳng phải cậu nên đi tập sao?”

“Hôm nay buổi tập bắt đầu vào buổi chiều. Đội bóng rổ nam và câu lạc bộ cầu lông đang dùng sân sáng nay.” Miori ngừng lại rồi thở dài. “Reita-kun đang gặp rắc rối, nên tớ không chắc mình có nên thảnh thơi đi tập không, nhất là khi tớ cũng có liên quan đến chuyện này... Nhưng tớ đã làm phiền các bạn nữ trong đội đủ rồi, nên tớ cũng không thể nghỉ thêm được nữa.”

Cậu ấy đã nghỉ tập gần một tuần. Chưa kể, cậu ấy còn nghỉ một ngày không xin phép và thậm chí còn mất tích. Các đồng đội của cậu ấy chắc hẳn đã lo lắng vô cùng.

“Cậu ổn không?” tôi hỏi. Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy đã vực dậy được tinh thần, lại phải đối mặt với tình hình hiện tại. Biết tính Miori, cậu ấy chắc chắn đang tự trách mình, và hẳn là đang rất lo lắng.

“Tớ ổn rồi. Đừng lo.” Cậu ấy nói bằng một giọng cố ý để tôi không có cớ lo lắng.

Tôi luôn nhìn thấu được những lúc cậu ấy cố tỏ ra mạnh mẽ. Tuy nhiên, tôi giả vờ không nhận ra.

“Vậy, hôm qua thế nào rồi?” cậu ấy thúc giục. Thật lạ khi thấy cậu ấy kích động như vậy.

“Ừm... Miori, cậu có nghe tin gì từ Reita không?” tôi hỏi.

“Tớ đã nhắn cho cậu ấy cả đống tin, gọi điện cũng gọi rồi, nhưng không có gì cả.”

Nếu cậu ấy không trả lời cả Miori, vậy là cậu ấy thực sự đã quyết tâm rồi. Lời “tạm biệt” đó là dành cho tất cả chúng tôi.

“Tớ sẽ vào thẳng vấn đề. Bọn tớ đã tìm thấy Reita. Cậu ấy đang đi cùng một đám côn đồ từ trường Cao trung Kakiwari.”

Tôi kể lại tóm tắt cuộc nói chuyện với Reita hôm qua. Sau khi tôi kể xong, Miori im lặng một lúc lâu.

“Tớ biết mà... Là lỗi của tớ,” cuối cùng cậu ấy cũng nặn ra được những lời đó từ cổ họng. “Tớ đã lợi dụng Reita-kun rồi từ chối cậu ấy. Tớ biết mình đã làm cậu ấy tổn thương, nhưng tớ đã quá bận tâm đến cảm xúc của chính mình. Tớ đã không nghĩ cho cậu ấy chút nào...”

Thấy cậu ấy lại bị cảm giác tự trách nhấn chìm, tôi ngắt lời. “Không, là lỗi của tớ. Tớ là người đã cãi nhau với cậu ấy trong lúc dầu sôi lửa bỏng và dồn cậu ấy vào chân tường.”

Lúc đó, tôi chỉ lo lắng cho Miori, và đầu óc tôi đã không còn tỉnh táo. Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng thay đổi gì so với quá khứ. Tôi không để ý đến xung quanh, và đó là lý do tôi cứ làm tổn thương bạn bè mình như thế này.

“Nhưng trận đánh đó là do tớ mà ra,” Miori phản đối, ngoan cố nhận hết lỗi về mình.

“Ít nhất thì, Reita không nghĩ vậy đâu.” Nếu có thì, ngược lại mới đúng. Reita cũng cảm thấy mắc nợ Miori. Cậu ấy nghĩ rằng tất cả những lời đồn thổi khó nghe về cậu ấy là do cậu ấy mà ra. “Cậu ấy nói cậu ấy muốn chuộc lỗi. Đó là lý do cậu ấy chọn làm vậy.”

“Chuộc lỗi...”

Ngoài ra, vẫn còn quá nhiều điều chúng tôi không biết.

“Tớ muốn nói chuyện trực tiếp với Reita-kun. Tớ muốn xin lỗi cậu ấy một cách đàng hoàng. Tớ không muốn để mọi chuyện kết thúc như thế này và đường ai nấy đi,” cậu ấy nói qua những tiếng nức nở. “Nhưng có lẽ cậu ấy không muốn thế.”

Không hiểu sao, tôi cảm thấy một lỗ hổng trong lồng ngực mình. Cho đến nay, các mối quan hệ của tôi với những người xung quanh đã nhiều lần đứng trên bờ vực sụp đổ. Dù vậy, tôi chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ, và đó chắc chắn là vì Reita đã luôn ở bên cạnh tôi. Bởi vì cậu ấy đã luôn âm thầm hỗ trợ tôi, tôi đã lầm tưởng rằng hành động của mình đã tự đưa đến một giải pháp mỗi lần.

Cậu ấy luôn lặng lẽ dõi theo những kẻ ngốc chúng tôi từ phía sau một bước. Cậu ấy luôn là người có vẻ trưởng thành nhất trong nhóm... nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cậu ấy sẽ là người rời đi.

Shiratori Reita đã luôn là hình mẫu lý tưởng của tôi—Haibara Natsuki. Nhưng đó chỉ đơn thuần là một hình ảnh lý tưởng mà tôi đã áp đặt lên cậu ấy. Tôi không hề biết con người thật của Shiratori Reita.

Tôi đã nhận ra sai lầm đó trong vài ngày qua.

Sự im lặng kéo dài giữa chúng tôi. Tôi đã chia sẻ hết mọi thông tin mình có với cậu ấy. Vì không nghĩ ra cách nào để giải quyết vấn đề, tôi chẳng còn gì để nói. Và rõ ràng đây cũng không phải là không khí thích hợp để bắt đầu một chủ đề không liên quan.

“Cảm ơn. Tớ phải đi chuẩn bị cho buổi tập đây,” cậu ấy nói sau vài phút, rồi cúp máy.

Tôi không để ý, nhưng cà phê của tôi đã nguội ngắt. Tôi đành uống cạn thứ chất lỏng âm ấm đó để làm dịu cổ họng khô khốc của mình trước khi sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang.

Trong tình huống này, mục tiêu của tôi là đưa Reita trở về. Để làm được điều đó, tôi cần tìm ra lý do cậu ấy quyết định xa lánh chúng tôi và giải quyết tận gốc vấn đề. Cậu ấy đã chia tay với người mình hết lòng yêu thương, gặp rắc rối với bạn bè, và không có một nơi nương tựa ở nhà—xét đến hoàn cảnh của cậu ấy, tinh thần cậu ấy chắc chắn đang rất tồi tệ. Trên hết, dù tôi không biết chi tiết, nhưng cậu ấy đã đánh nhau... Với tính cách của Reita, tôi cá là cậu ấy đang tự trách mình rất nhiều.

“Kể cả vậy đi nữa...”

Reita sẽ không đến trường nữa và chỉ đi chơi với đám côn đồ đó thôi sao? Nếu vậy, cậu ấy hẳn đang vô cùng tuyệt vọng. Cậu ấy định vứt bỏ bạn bè ở trường, đồng đội bóng đá, tương lai, và mọi thứ khác sao? Cậu ấy có cảm thấy bị dồn vào chân tường đến mức không thể suy nghĩ một cách lý trí được nữa không?

“Tại sao, Reita? Nếu cậu không nói cho chúng tôi biết—nếu cậu không dựa dẫm vào chúng tôi—chúng tôi sẽ không biết phải làm gì cả.”

Những lời nói tuột khỏi môi tôi và tan vào không khí, biến mất không dấu vết. Đầu óc tôi cứ quay cuồng. Dựa vào thái độ của Reita hôm qua, thời gian sẽ không giải quyết được vấn đề gì.

Tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ trong khi nhìn lên trần nhà thì điện thoại reo. Đó là tin nhắn RINE từ Tatsuya.

Tatsuya: Tối nay rảnh không? Muốn nói chuyện về Reita

Natsuki: Tớ rảnh. Ok

Hôm nay tôi cũng không có kế hoạch đi chơi với Hikari. Tôi cũng không có tâm trạng để rủ cậu ấy đi đâu.

Tatsuya: Sẽ gửi cậu thời gian và địa điểm sau. Uta cũng đi cùng

Những tin nhắn ngắn gọn cho thấy cậu ta chắc đang nghỉ giải lao giữa buổi tập bóng rổ. Tôi gửi cho cậu ta một nhãn dán có nghĩa là “Ok”, nhưng nó vẫn chưa được đọc.

Tôi không có việc gì làm, nhưng lại không thể bình tĩnh được. Tôi mở bâng quơ cuộc trò chuyện riêng với Reita. Tin nhắn tôi gửi cho cậu ấy sau khi biết tin cậu ấy bị đình chỉ vẫn còn ở trạng thái chưa đọc.

~ * ~

Tôi tập guitar để đánh lạc hướng bản thân cho đến khi trời tối hẳn. Tôi không thể tập trung, nên cũng chẳng chơi hay ho gì, nhưng cuộc sống là thế.

Tôi liếc nhìn đồng hồ—còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Đến lúc đi thôi. Khi tôi mở cửa chính, bầu trời đã tối đen như mực. Gió lạnh buốt lùa vào da thịt. Hôm nay trời rất lạnh, nhưng tôi đã chuẩn bị kỹ càng, quấn trong áo khoác và khăn choàng. Tôi còn mặc cả một bộ đồ giữ nhiệt HeatTech bên trong, nên có hơi nóng.

Có lẽ mình đã mặc hơi quá... Tôi đã đổ mồ hôi một cách ngớ ngẩn trên tàu đến ga Maebashi.

Tôi bước vào nhà hàng gia đình mà Tatsuya đã hẹn, nơi cậu ta và Uta đã đợi sẵn.

“Natsu, ở đây.”

Uta và Tatsuya đang ngồi đối diện nhau. Tôi dừng lại suy nghĩ một giây trước khi ngồi xuống cạnh Tatsuya. Này, xét về kích cỡ, ngồi cạnh Uta thì rộng hơn, nhưng ngồi cạnh Tatsuya có vẻ an toàn hơn... Mình nghĩ vậy. Gần đây, tôi đã cố gắng ý tứ hơn trong những việc nhỏ nhặt như thế này.

Tatsuya đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng để gọi món. “Vừa ăn vừa nói chuyện. Bọn tớ gọi món rồi.”

Tôi chọn một suất ăn có bít tết hamburger phô mai và cơm. Tôi không phải người hay uống nước ngọt, nhưng tôi cũng gọi thêm quầy đồ uống tự phục vụ. Việc có quầy đồ uống là một cái cớ tuyệt vời để ngồi lì ở một nhà hàng gia đình. Dù chúng tôi không hề có ý định ngồi lâu, nhưng đó chỉ là một biện pháp phòng hờ.

“Vậy, cậu muốn nói chuyện gì?” tôi hỏi.

“Tớ chắc là cậu có rất nhiều câu hỏi,” Tatsuya đáp.

“Ừ. Tớ nhận ra mình biết về Reita ít hơn tớ tưởng.”

Tôi đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình trên đường đến đây. Tôi đã nhận ra một điều rằng tôi hoàn toàn không biết Shiratori Reita là ai. Tôi muốn nhân cơ hội này để nghe thêm từ hai người đã học cùng trường cấp hai với cậu ấy. Hôm qua, sau khi Reita rời đi, đã quá muộn để hỏi thêm chi tiết từ Tatsuya. Cậu ta hiểu điều đó, nên đã sắp xếp một buổi nói chuyện hôm nay.

“Đây không phải là chuyện tớ nên đi kể cho người khác, nhưng Rei đã có một quá khứ khá nổi loạn.” Uta bắt đầu câu chuyện trong khi khuấy ly soda dưa lưới bằng ống hút. “Chuyện bắt đầu vào khoảng năm hai cấp hai và kết thúc vào năm ba. Cậu ấy đột nhiên trốn học và bắt đầu đi chơi với một băng côn đồ khét tiếng trong trường. Ai cũng sợ và tránh xa cậu ấy.”

“Đó có phải là nhóm chúng ta gặp hôm qua không?” tôi hỏi Tatsuya.

“Ừ. Có lẽ tớ không nhận ra khoảng ba đứa, nhưng hơn một nửa trong số đó từng là thành viên của băng côn đồ trường cấp hai Mizumi.”

Tôi nhớ lại đám con trai hôm qua. Ở Ryomei cũng có vài đứa ngổ ngáo, nhưng không thể nào so được với đám bỏ học chính hiệu và những tên côn đồ khét tiếng từ trường Kakiwari. Thành thật mà nói, tôi đã rất sợ. Nếu không có Tatsuya ở đó, tôi đã chạy mất dép rồi.

Dù đã chứng kiến tận mắt, tôi vẫn khó tin rằng Reita đã từng ở trong đám đó. Nó quá khác biệt với hình ảnh của tôi về cậu ấy.

“Gã đó có thể hòa đồng với bất cứ ai. Cậu ta từng là người trung gian giữa băng côn đồ đó và những học sinh bình thường sợ họ. Dù vậy, cậu ta vẫn giữ một khoảng cách nhất định, và không ai, kể cả tớ, từng nghĩ rằng Reita đó lại có thể đi chơi với một đám du côn...” Tatsuya nói, như thể đọc được sự hoài nghi của tôi.

“Chuyện gì đã xảy ra lúc đó?”

“Tớ có nghe về hoàn cảnh gia đình của cậu ấy. Mẹ cậu ấy bỏ đi, cha thì bạo lực, và kinh tế khó khăn đến mức cậu ấy phải từ bỏ bóng đá... Tất cả những điều đó đã đẩy cậu ấy đến bờ vực sụp đổ về mặt tinh thần,” cậu ta đáp, rồi nói thêm, “Mà, đó cũng là những gì tớ nghe lại sau này thôi.”

Đây là một chủ đề nặng nề. Tôi thậm chí còn ngần ngại lên tiếng. Tôi có thể tưởng tượng được một môi trường như vậy sẽ khủng khiếp đến mức nào. Tuy nhiên, tôi không thể nào đồng cảm với cảm xúc của Reita một cách trọn vẹn được, bởi vì tôi đã may mắn có một gia đình hạnh phúc, ngay cả trong những năm tháng thanh xuân xám xịt của mình.

“Rei lúc đó như một người hoàn toàn khác, và đã không còn cười nữa.” Uta nhìn xa xăm, như thể đang nhìn về quá khứ.

“Reita hôm qua cũng y hệt như vậy. Vẻ mặt cậu ấy lạnh lùng, và chỉ toàn đẩy chúng tôi ra xa,” Tatsuya nói.

“Vậy... lúc đó làm thế nào mà Reita trở lại bình thường được?” tôi hỏi. Nếu chúng ta biết được điều đó, có lẽ nó sẽ cho chúng ta một manh mối.

“Không biết nữa. Cậu ta đột nhiên trở lại bình thường và cắt đứt quan hệ với băng đảng đó. Bọn tớ đoán là chuyện gia đình nên cũng không hỏi sâu.” Tatsuya thở dài. “Điều duy nhất cậu ta nói với tớ là những gì tớ vừa kể cho cậu.”

“Tớ... hiểu rồi.” Dù thân đến đâu, cũng có những giới hạn. Chuyện gia đình của bạn bè thật khó để hỏi han. Xem ra Tatsuya cũng có lúc tế nhị đấy chứ.

“Cậu đang nghĩ gì đó thô lỗ phải không?” Tatsuya ném cho tôi một cái nhìn sắc lẻm.

L-Làm sao nó biết được?! Tôi huýt sáo một cách thản nhiên để lảng tránh câu hỏi.

Uta phớt lờ tôi và nói thêm. “Bọn tớ chỉ mừng vì Rei đã trở lại là chính mình thôi.”

Và thế là quá khứ nổi loạn của Reita chỉ còn là một vết nhơ mà không ai muốn nhắc lại. Sau khi nghe về hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, việc này quả thực rất khó để đề cập.

“Ngay từ đầu,” Tatsuya bắt đầu, “Reita đã luôn là một kẻ kín tiếng. Cậu ta là một người lắng nghe tốt, nhưng không bao giờ nói về bản thân mình.”

“Ừ. Rei đúng là có xu hướng như vậy.” Uta gật đầu lia lịa đồng tình.

“Cậu ta vẫn thế. Cậu ta không bao giờ nhờ chúng ta giúp đỡ, nên chúng ta chẳng bao giờ biết khi nào có chuyện xảy ra. Vậy thì chúng ta là bạn bè để làm gì? Hay chúng ta chẳng là gì đối với cậu ta?”

Tôi thấy mình đồng tình với sự bất bình của Tatsuya. Một mối quan hệ mà cậu không thể nhờ cậy trong lúc khó khăn thì không thể gọi là tình bạn thực sự. Có lẽ đối với Reita, nhóm người mà cậu ấy đang ở cùng mới là những người bạn thực sự. Có lẽ cậu ấy chỉ chơi với chúng tôi đơn giản vì chúng tôi học cùng lớp.

“Nếu đúng là vậy thì buồn quá,” Uta lẩm bẩm.

Tôi thích Reita. Tôi thích đi chơi với cậu ấy. Tôi không thể giải thích được, nhưng tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ấy. Chỉ cần nói những chuyện ngớ ngẩn mỗi ngày cũng đủ khiến thế giới trở nên rực rỡ và đầy màu sắc. Đối với tôi, Reita là một người bạn quý giá. Tình cảm đó không hề thay đổi, ngay cả khi cậu ấy đã đẩy chúng tôi ra xa.

“Nhưng Tatsu này, tớ nghĩ cậu cũng có thói quen không bao giờ nhờ vả người khác đâu đấy,” Uta chỉ ra, liếc nhìn cậu ta.

“Ực.” Cậu ta ôm ngực như thể vừa dính một đòn chí mạng.

Ừ thì, tôi cũng có thể kể ra vài lần như vậy. Cậu ta cũng là kiểu người hay tự mình ôm đồm mọi chuyện.

~ * ~

Bữa tối của chúng tôi được dọn ra, nên chúng tôi tạm dừng để ăn uống nạp năng lượng. Khi tôi ăn xong và lấy lại hơi, tôi đã hỏi câu hỏi canh cánh trong lòng từ hôm qua.

“Tatsuya. Cậu đã gọi gã to con đó là Hasegawa-senpai, phải không?”

“Hử? Ừ, anh ta hơn bọn mình một tuổi. Từ hồi còn ở trường cấp hai Mizumi, Hasegawa-senpai đã luôn là trùm sỏ rồi.”

“Anh ta... có liên quan gì đến Hasegawa lớp bên cạnh không?”

Tatsuya và Uta nhìn nhau rồi gần như đồng thanh đáp: “Là anh trai của cậu ấy đấy.”

Tôi đã có linh cảm là vậy vì họ cùng họ. Ra là thế.

Tatsuya, bối rối không hiểu tại sao tôi lại hỏi vậy, nghiêng đầu. “Có chuyện gì à?”

“Thì, Hasegawa có liên quan đến vụ lan truyền tin đồn về Miori. Tớ nghĩ có thể cô ấy cũng có dính líu đến chuyện này.”

Tatsuya súc một ngụm cola trong miệng rồi nuốt xuống. “Cũng có lý,” cậu ta nói, vẻ đã bị thuyết phục.

“Cậu ấy đã nghỉ ốm một thời gian rồi. Tiếng tăm của cậu ấy bị ảnh hưởng vì mọi người phát hiện ra cậu ấy đã phóng đại tin đồn về Miorin, nên có lẽ cậu ấy đang cảm thấy bị dồn vào chân tường,” Uta nói với vẻ mặt lo lắng.

Tôi không biết chuyện đó. Tôi không cập nhật tình hình ở các lớp khác. Hasegawa là người đã lan truyền tiếng xấu của Miori, nhưng một phần trong tôi cũng có thể thông cảm cho cậu ấy. Dù sao thì cũng có một phần sự thật trong những lời đồn đó.

“Tớ có thông tin liên lạc của cậu ấy, để tớ thử hỏi xem,” Uta nói trong khi rút điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu gõ gõ lên màn hình.

“Cậu là bạn của cậu ấy à?” Tatsuya hỏi.

Uta cười gượng. “Không, không hẳn... Miễn là cậu ấy còn không ưa Miorin.” Nhưng cậu ấy vẫn sẵn lòng liên lạc với cô ấy vì muốn Reita trở lại.

“Tớ không biết phải nhắn thế nào đây... Tớ không muốn có cảm giác như đang tra khảo cậu ấy,” Uta lẩm bẩm trong khi loay hoay với điện thoại, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Này, có khi cậu ta đã biết Reita đang đi chơi với anh trai mình rồi đấy,” Tatsuya nhận xét.

“Nếu vậy, có thể cậu ấy cũng biết Reita đang ở đâu,” tôi nói.

Cuộc nói chuyện bên lề của chúng tôi nhanh chóng bị cắt ngang bởi một tiếng “Hả?!” ngạc nhiên. Uta há hốc mồm nhìn vào màn hình điện thoại, mắt mở to như hai cái đĩa.

“Cậu ấy trả lời rồi, và... cậu ấy nói muốn nói chuyện.”

Tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể biết chút gì đó, nhưng đây là một diễn biến hoàn toàn bất ngờ.

“Cách cậu ấy nói có nghĩa là muốn gặp trực tiếp à?”

“Chắc là vậy...” Uta gật đầu, vẻ bối rối.

“Hasegawa thì có chuyện gì muốn nói với chúng ta chứ?” Tatsuya càu nhàu rồi khoanh tay lại. Nhưng dù cậu ta có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra được.

Thì, chúng tôi cũng đang cần thêm thông tin, dù là ít ỏi đến đâu. Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Trước mắt, chúng tôi quyết định hẹn một thời gian và địa điểm để gặp Hasegawa vào ngày mai.

“Xin lỗi, nhưng ngày mai tớ có một trận đấu tập không thể bỏ được. Tớ đành để việc này cho các cậu. Vả lại, chắc cậu ấy cũng không muốn chúng ta kéo cả đám đến đâu. Tớ với cậu ấy không hợp nhau, nên tốt nhất là tớ không có mặt ở đó.”

“Nhưng tớ cũng có thân thiện gì với cậu ấy đâu,” Uta càu nhàu.

“Theo logic đó thì tớ còn chưa từng nói chuyện với cậu ấy lần nào, nên...”

Chúng tôi nhìn nhau trong khi thảo luận về kế hoạch. Mình muốn có thêm thông tin, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ rất khó xử...

“Ý tớ là, tớ không có mặt ở đó thì tốt hơn. Cậu ấy nói muốn nói chuyện với Uta. Tatsuya học cùng trường cấp hai với cậu ấy, nên loại cậu ta ra, nhưng Hasegawa chắc chắn sẽ ghét nếu tớ có mặt ở đó khi chúng tớ còn chưa từng nói chuyện với nhau.”

“Tớ đã nói với cậu ấy là cậu cũng sẽ đi cùng rồi,” Uta nói.

“Tại sao?!”

“Cậu ấy nói, ‘Được thôi.’”

“Hasegawa, đáng lẽ cậu không nên đồng ý chứ!”

“Thôi nào, tớ nghĩ có ba chúng ta thì sẽ đỡ khó xử hơn. Ha ha ha...” cậu ấy nói, cố cười cho qua chuyện.

Nếu đến cả Uta cũng ngại nói chuyện với Hasegawa đến mức này, họ hẳn là thực sự không ưa nhau.

Và thế là, đã quyết định rằng Uta và tôi sẽ đi gặp Hasegawa.