Kỳ nghỉ hè đã sắp trôi về những ngày cuối. Dạo này Miori rảnh rỗi đến mức gần như ngày nào cũng sang nhà tớ chơi. Bố mẹ tớ vốn biết bọn tớ thân nhau từ nhỏ, nên lúc nào cũng chào đón cậu ấy nhiệt tình. Đã thế, con bé Namika lại còn mừng quýnh lên mỗi khi Miori ghé qua. Có điều, nó cũng biết là Hikari mới đến chơi cách đây không lâu, thế nên cứ lườm nguýt tớ suốt. Khổ, dù tớ đã giải thích rằng giữa tớ và Miori không phải mối quan hệ như thế rồi nhưng mà...
Tớ rót cho mỗi đứa một cốc trà lúa mạch rồi quay lại phòng. Miori đang ngồi trên chiếc đệm lót sàn, lưng tựa vào thành giường. Vẫn như mọi khi, cậu ấy đang đọc một bộ manga hành động dài tập vừa lấy xuống từ giá sách của tớ.
“Hay không?”
“Ừm. Manga hành động đúng là đỉnh nhất—đọc vào là thấy khí thế hừng hực liền.”
Miori đã cắm đầu vào bộ truyện đó từ hôm qua, và chỉ trong hai ngày đã đọc hết khoảng hai mươi tập.
“Cậu theo dõi bộ này từ bao giờ thế?”
“Ừmm, từ hồi năm hai trung học cơ sở. Tầm đó là lúc tớ bắt đầu nghiện manga và đi sưu tầm chúng.”
“Ra vậy. Thế là cậu biến thành otaku từ lúc đó à.”
“Thì, tớ mê cả manga, light novel, rồi anime nữa... Nên cứ thế mà tới thôi.”
Cảm giác như bọn tớ đã quay về những ngày xưa cũ, một cảm giác thật dễ chịu.
“Không biết nếu hồi đó bọn mình nói chuyện với nhau thì có vui không nhỉ,” Miori buông một câu bâng quơ.
Câu nói đó đột nhiên khiến một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng tớ. Thấy có lỗi ghê... “Ai biết được. Có khi cậu đã ọe ra, gọi tớ là đồ otaku kinh tởm rồi chuồn thẳng cũng nên.”
Thấy không khí có vẻ sắp chùng xuống, tớ vội pha trò.
Cậu ấy bật cười khúc khích. “Cũng đúng. Hồi đó tớ chẳng có tí hứng thú nào với mấy cái sở thích trong nhà cả.”
“Biết tỏng rồi. Cậu thì lúc nào mà chẳng phải con bé tiểu quỷ đại tướng chỉ thích chạy lông nhông ngoài đường.”
“Cậu bỏ ngay cái kiểu gọi tớ là tiểu quỷ đại tướng đi được không? Sao lại nỡ nói một cô gái đáng yêu như này như thế chứ!”
“Chà, mấy người không biết bản chất thật của cậu là gì thể nào cũng bảo tớ là đồ nói điêu cho xem.”
“Cậu dám đi kể xấu tớ cho người không quen biết á?! Này, cấm đấy nhé!”
“Ừ thì, nhưng mà họ cứ hỏi miết. Lũ con trai đứa nào cũng muốn nghe chuyện về cậu.”
Miori bối rối nghiêng đầu. “Tại sao?”
Rõ ràng biết mình xinh xắn mà mấy chuyện thế này lại ngốc nghếch ghê.
“Chẳng phải là vì họ muốn tìm hiểu về cậu hơn sao?”
Cậu ấy chớp mắt nhìn tớ. “Ồ-ồ, ra vậy,” cậu ấy lẩm bẩm. “Khoan đã, họ hỏi cậu á?”
“Ừ, vì chuyện tớ với cậu là bạn thuở nhỏ thì ai cũng biết mà. Họ lúc nào cũng ca bài ghen tị: ‘Không tin nổi mày lại có con bạn thuở nhỏ xinh như trong manga vậy, thằng khốn...’ Đại loại thế.”
Mà đời thực thì làm gì có chuyện giống hệt rom-com.
“‘Bạn thuở nhỏ xinh xắn,’ à... Cậu cũng nghĩ thế sao?”
“À, thì, theo dư luận chung thì vẻ ngoài của cậu cũng được đấy.”
“Tớ không hỏi dư luận. Tớ muốn biết chính cậu nghĩ gì cơ.”
Miori dí sát mặt vào mặt tớ.
Đừng có lại gần đây! Dừng lại ngay! Cậu mà dí sát thế này, tớ sẽ buộc phải thừa nhận mất—rằng cậu thực sự là một cô gái rất xinh đẹp. Đã thế trông cậu lại còn có vẻ hơi dỗi nữa, nên tớ sẽ sinh ra ảo tưởng mất! Tớ biết thừa chuyện đó không bao giờ, không bao giờ có thể xảy ra, nhưng rồi tớ sẽ lại tự mình ảo tưởng rằng nó sẽ thành sự thật! Tim trong lồng ngực tớ bắt đầu đập thình thịch.
“Nếu tớ có đồng ý với họ thì cậu thấy có vấn đề gì à?”
Vừa lảng mắt đi chỗ khác, tớ vừa cố nặn ra từng chữ.
Không hiểu sao Miori lại vội vàng lùi lại, rồi tự tiện ngã phịch lên giường tớ.
Sao tự dưng lại im thin thít thế?! Người đang ngượng chết đi được ở đây là tớ cơ mà! Tớ lườm cậu ấy một cái đầy bực bội.
Tớ không thể thấy mặt cậu ấy vì cậu ấy đã quay vào tường, nhưng đôi tai thì đỏ lựng cả lên. Rõ ràng là đang ngại rồi.
“Đừng có hỏi ý kiến của tớ nếu rồi lại cuống lên như thế chứ.”
“Câm ngay, Natsuki. Dám hỗn với tớ à!”