Miori đang giận tôi vì dạo gần đây tôi không giữ liên lạc.
“Ồ? Thật sao? Tớ cũng chẳng đặc biệt quan tâm nếu cậu không cần tớ ở bên nữa đâu,” cô ấy nói, sự khó chịu trong giọng nói hiện rõ mồn một dù là qua điện thoại.
“Tớ đã nói xin lỗi rồi mà. Tớ cũng đã kể cho cậu chuyện gì đã xảy ra rồi!” tôi đáp lại.
Vụ việc này là chuyện riêng của Hoshimiya, nên dù rất muốn nhờ Miori giúp đỡ, tôi đã không thể làm vậy vì đó không phải là vấn đề của tôi để mà đi kể lể.
“Chà, tớ hiểu rồi… nhưng kể cũng bực thật,” cô ấy càu nhàu.
Tôi vừa mới kể tóm tắt cho cô ấy nghe về sự cố với Hoshimiya, một chuyện đáng lẽ chẳng có gì khiến Miori phải bận tâm.
“Vậy thì? Rốt cuộc đã có chuyện gì với Hikari-chan? Cậu ấy có đi được chuyến đi không?”
“Ừ, có vẻ như cậu ấy đã thuyết phục được ông ấy.”
Sei-san đã thừa nhận rằng cuốn tiểu thuyết của Hoshimiya rất thú vị. Xét cho cùng thì nó cũng đủ hay để thắng một cuộc thi viết lách, dù có thể tôi đã hơi thiên vị. Nhờ những nỗ lực của mình, Hoshimiya đã có được lợi thế lớn hơn đối với Sei-san. Cô ấy hứa sẽ cải thiện điểm số, và đổi lại, ông cho phép cô tiếp tục viết tiểu thuyết như một sở thích. Thêm vào đó, thay vì ép cô tìm một ngành nghề chính khác, ông đã chấp nhận khát vọng trở thành một tác giả của cô. Hơn nữa, ông thừa nhận rằng cô có thể tự chọn bạn bè cho mình, và không hiểu sao chuyến đi biển lại được gộp vào như một phần trong thỏa thuận của họ. Nhưng có vẻ như, vì lý do nào đó, ông ấy vẫn từ chối dời giờ giới nghiêm của cô lại.
Sei-san đã than thở rằng, “Con gái tôi đang trong thời kỳ nổi loạn.” Đúng là chuyện hài!
“Nghe có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết một cách vui vẻ nhỉ,” Miori nói.
“Ừ. Lần đầu nghe tin Hoshimiya bỏ nhà đi, tớ đã lo không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng tớ mừng là nó đã diễn ra tốt đẹp với cậu ấy.”
Tôi đã vô cùng nhẹ nhõm khi cô ấy gọi cho tôi để báo cáo kết quả. Đã một tuần trôi qua kể từ đó. Chuyến đi biển của chúng tôi sẽ diễn ra trong hai ngày nữa. Nếu tôi cuộn lên trong nhóm chat cho chuyến đi, tôi sẽ thấy tin nhắn của Hoshimiya: “Tớ đi được rồi!” theo sau là một nhãn dán hình nhân vật hoạt hình giơ ngón tay cái. Nhóm của chúng tôi giờ đây đang sôi nổi với những cuộc thảo luận về những thứ cần mang theo và chuẩn bị.
“Mọi chuyện bên cậu thế nào rồi?” cuối cùng tôi cũng hỏi, sau khi đã đắn đo không biết có nên làm vậy hay không. Rốt cuộc, tôi nghĩ sẽ kỳ quặc hơn nếu không hỏi. Có một lý do nữa khiến tôi đã không tìm đến Miori để xin lời khuyên: đội bóng rổ nữ đang ở giữa vòng sơ loại Interhigh. Vì cô ấy là một cầu thủ trong đội hình chính, tôi đã không muốn làm cô ấy phải lo thêm một chuyện nữa.
“Bọn tớ thua rồi; một thất bại hoàn toàn! Đối thủ tầm quốc gia mạnh thật đấy,” cô ấy nói bằng một giọng nhẹ tênh đáng ngạc nhiên.
Đội nữ của trường chúng tôi đã vào đến tận vòng bán kết Interhigh của tỉnh Gunma. Đối thủ của họ là trường trung học Endo, một ngôi trường thường xuyên thi đấu ở cấp quốc gia. Đội của chúng tôi mạnh, nhưng họ vẫn bị áp đảo hoàn toàn. Ngày Hoshimiya bỏ nhà đi cũng chính là ngày trước trận bán kết của họ. Tôi đã nghĩ Miori sẽ chán nản vì thua cuộc, nhưng nghe có vẻ như cô ấy đã vượt qua được chuyện đó rồi.
“Lần tới bọn tớ sẽ thắng. Cậu liệu mà giúp tớ luyện tập đấy,” cô ấy nói, giọng nhuốm một chút bực bội. Tuy nhiên, cô ấy không hề nản lòng, mà thay vào đó, đôi mắt cô đã hướng về tương lai, tràn đầy lạc quan.
“Nếu tớ thấy có hứng.”
“Không có nhưng! Nếu tớ nói cậu sẽ tập với tớ, thì cậu sẽ phải tập với tớ. Chúng ta là đối tác trong kế hoạch của cậu, đúng chứ?”
“Bóng rổ không nằm trong thỏa thuận đó.”
“Vậy thì giúp tớ vì tình xưa nghĩa cũ đi! Hay là cậu định bỏ rơi cô bạn thời thơ ấu quý giá của mình? Bạn bè của cậu vốn đã ít ỏi lắm rồi đấy.”
“Rồi, rồi. Tớ không ngại giúp đâu, nhưng ném vào mấy lời xúc phạm thì không cần thiết chút nào!”
Dạo này mình thấy Miori đòi hỏi nhiều ghê… Cô ấy lúc nào cũng thế này à? Mới gần đây thôi, cô ấy còn điềm tĩnh hơn và giữ một khoảng cách nhất định giữa chúng tôi.
“Nhân tiện, đội nam thế nào rồi?”
Tôi nghe Reita nói đội bóng đá đã thua trước cả khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Đội bóng rổ nam đã thắng hai trận và sau đó đang chuẩn bị cho trận thứ ba của họ khi kỳ nghỉ của chúng tôi bắt đầu.
“Cậu không nghe Tatsuya-kun nói à? Họ thua ngay ngày đầu tiên của kỳ nghỉ rồi.”
“Ồ, ra vậy,” tôi nhận xét. Xem ra chuyện đó cũng không thay đổi ngay cả khi mình được làm lại. Chà, cũng không phải là mình là một yếu tố quan trọng gì. Các câu lạc bộ khác có lẽ cũng gặp kết quả tương tự như trước, nhưng tôi không có cách nào chắc chắn được vì tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra với họ.
“Vậy có nghĩa là tất cả các cậu đều được nghỉ hoạt động câu lạc bộ một thời gian à?”
“Ừ. Chuyến đi này sẽ là một sự thay đổi không khí tốt cho dân thể thao bọn tớ,” cô ấy nói.
Và quan trọng nhất, với tư cách là người tổ chức sự kiện, mình rất vui vì mọi người đều có thể đi mà không gặp vấn đề gì!
“Tớ không thể chờ được nữa!” cô ấy thốt lên, giọng điệu tràn đầy phấn khích.
“Tớ cũng vậy,” tôi nói. Miori thường nói với giọng đều đều và lãnh đạm, nên việc cô ấy thể hiện sự nhiệt tình một cách công khai như vậy là không bình thường. Nghe cô ấy tràn đầy năng lượng như vậy cũng khiến tâm trạng tôi trở nên phấn chấn.
Sau khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đi tắm, đánh răng và thả mình xuống giường. Vẫn còn cả hai ngày nữa mới đến chuyến đi, nhưng tôi đã háo hức đến không thể chợp mắt. Tôi ép mắt mình nhắm lại, cố gắng kìm nén sự háo hức của mình.
Đêm trước chuyến đi, tôi đã bồn chồn đến mức không ngủ được ngon giấc.
Mình cứ như một đứa trẻ con! Tôi tự mắng mình, lê bước ra khỏi nhà trong tình trạng vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Trong kỳ nghỉ, tôi đã gặp riêng từng người vài lần, nhưng đã lâu rồi tất cả chúng tôi mới tụ tập cùng nhau. Tất cả chúng tôi đều sống gần các ga tàu khác nhau, vì vậy chúng tôi đã quyết định gặp nhau tại Ga Takasaki trước khi lên tàu cao tốc.
“Chào buổi sáng. Thời tiết đẹp thật.” Miori vẫy tay chào tôi khi tôi bước ra ngoài.
“Wow, cậu đợi tớ à?” tôi nhận xét.
“Dù gì chúng ta cũng đi cùng nhau mà, nên đợi cũng được. Vì tớ là bạn thời thơ ấu của cậu, có lẽ tớ nên đánh thức cậu dậy thay vì thế này nhỉ?”
“Thôi đi! Chỉ có các nữ chính trong truyện mới làm thế thôi,” tôi đáp lại một cách sợ hãi.
Miori khúc khích cười một cách nhẹ nhàng. “Những cô bạn thời thơ ấu hành động như vậy trong truyện không phải thường có xu hướng thua cuộc sao?”
Đ-Đừng có xúc phạm kiểu nữ chính yêu thích của tôi chứ! Trong quá khứ, tôi rất thích các nữ chính là bạn thời thơ ấu (những người luôn thua cuộc) trong anime và light novel, nên lời nói của cô ấy đánh rất trúng tim đen. Nhưng mình sẽ không nói cho cô ấy biết điều đó đâu, vì cô ấy chắc chắn sẽ trêu mình về chuyện này!
Trái ngược với những lời càu nhàu trong lòng, Miori bắt đầu sải bước một cách đầy nhiệt huyết. “Được rồi, đi thôi! Tất cả lên tàu nào!”
Mặc dù cô ấy đã cất công đợi tôi ngoài cửa nhà, cô ấy vẫn đi trước theo ý mình. Cảm giác này khiến tôi tràn ngập nỗi hoài niệm. “Thì vẫn vậy thôi,” tôi lẩm bẩm. Giống như trong quá khứ, tôi ngoan ngoãn đi theo sau Miori.
Chúng tôi bắt tàu và xuống ở Ga Takasaki. Trên chuyến đi đến đó, tôi đã nghe Miori kể không ngớt những câu chuyện về câu lạc bộ của cô ấy. Khi chúng tôi ra khỏi ga, cả nhóm đã tập trung trước bảng hiển thị.
“Chào buổiiii sáng!” Miori vẫy tay thật mạnh về phía họ. Tất cả họ đồng loạt quay về phía chúng tôi.
“A! Miorin! Natsu! Chào buổiiii sáng!” Người đầu tiên rạng rỡ lên là Uta. Cô ấy giơ cả hai tay lên và vẫy lại một cách nồng nhiệt.
“Này, lâu rồi không gặp.” Reita nở một nụ cười hiền lành với chúng tôi từ bên cạnh cô ấy.
“Yo.” Tatsuya uể oải giơ tay và ngáp một cái thật to. “Mệt chết đi được.”
“Này, hai cậu. Tới rồi à.” Hondo-san ngẩng lên từ chiếc điện thoại thông minh của mình, nơi cô đang dựa vào tường.
“Mioriiiin!” Uta lao vào Miori, ôm chầm lấy cô ấy thật chặt. Miori vỗ nhẹ lên đầu Uta như thể đang dỗ một đứa trẻ. Cùng lúc đó, Tatsuya khoác tay qua vai tôi. “Tớ buồn ngủ quá… Không đứng nổi…”
“Đừng dùng tớ làm gậy chống!” tôi phản đối.
Mặc dù tôi thường xuyên tập luyện, Tatsuya to con và cao hơn tôi nhiều. Cậu ta phải hơn bảy mươi kilôgam; nặng khiếp! “Mà sao cậu lại buồn ngủ thế?” Chà, có lẽ mình cũng mệt không kém, nhưng mình đang che giấu nó.
“Tatsuya giống như một đứa trẻ con, nên cậu ấy không bao giờ ngủ được vào đêm trước một sự kiện vui vẻ,” Reita giải thích.
“Im đi, Reita. Đừng có lảm nhảm nữa!” Tatsuya có vẻ hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự nên không trêu chọc.
Reita kiểm tra thời gian. “Sắp đến giờ rồi… Chỉ còn Nanase-san và Hoshimiya-san là chưa tới.”
“Ồ, họ kia rồi. Trông như vừa mới tới,” Tatsuya nói.
Tôi dõi theo ánh mắt của cậu ta và thấy Nanase và Hoshimiya bước ra khỏi cổng với những chiếc vali kéo theo sau. Họ nhận ra chúng tôi đang nhìn chằm chằm và vẫy tay nhẹ.
“Xin lỗi! Bọn tớ có đến muộn không?” Hoshimiya hỏi, hai tay chắp trước ngực một cách áy náy.
“Không đâu, các cậu đến đúng giờ mà. Đừng lo,” Reita đáp.
“Bọn tớ đã hẹn giờ gặp nhau để có thời gian dư dả trước khi tàu chạy,” tôi trấn an cô ấy.
Nanase đứng sau Hoshimiya, tay ôm trán và nói lời xin lỗi. “Tớ xin lỗi. Hikari không quyết định được nên chọn quần áo nào, nên bọn tớ đã mất dấu—”
“Yu-Yuino-chan?! Cậu đã hứa là sẽ không nói cho họ biết mà!”
Những người còn lại trong chúng tôi bật cười vui vẻ. Lâu rồi chúng ta không tụ tập như thế này, nhưng không khí vẫn như cũ. Sự khác biệt duy nhất là có cả Miori và Hondo-san ở đây nữa. Tôi liếc nhìn Hondo-san. Cô ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi từ trước, nên ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Haibara-kun, cậu có thích biển không?” cô ấy hỏi, mặt không biểu cảm.
“Hả? Ờm, có chứ, tớ đoán là có?”
“Ra vậy. Tớ cũng thế,” cô ấy nói và quay lại với chiếc điện thoại của mình.
Cô ấy… là kiểu người sống trong thế giới nhỏ của riêng mình à?!
Tất cả chúng tôi mua vé và lên tàu cao tốc. Sẽ mất khoảng một giờ để đến Niigata. Chúng tôi đã không đặt chỗ trước, nhưng may mắn là không có nhiều hành khách. Chúng tôi xoay một hàng ghế để đối mặt với hàng ghế phía sau. Thật không may, ngay cả khi làm vậy, mỗi bên cũng chỉ vừa sáu người, nên nhóm chúng tôi sẽ phải bị chia cắt bởi lối đi. Vì có tám người, chúng tôi tự nhiên để trống các ghế ở lối đi. Chúng tôi chia nhóm theo thứ tự lên tàu, với Reita, Nanase, Miori và Tatsuya ở phía bên trái lối đi và tôi, Hondo-san, Hoshimiya và Uta ở phía bên phải.
Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì không chỉ là người con trai duy nhất ở bên mình, mà tôi còn ngồi ngay trước Hondo-san. Uta ngồi cạnh tôi, và Hoshimiya ngồi chéo đối diện. Ba cô gái có vẻ đã là bạn tốt của nhau rồi, họ trò chuyện một cách sôi nổi. Biểu cảm của Hondo-san không thay đổi nhiều, nhưng hóa ra cô ấy khá hoạt bát.
Lỡ mất cơ hội tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời ạ, Uta và Hoshimiya không thèm bắt chuyện để mình tham gia vào… Buồn quá đi… Mình có phải tự chen vào không? Tất nhiên là có rồi.
Tôi liếc nhìn những người khác bên kia lối đi. Reita và Miori đang trò chuyện thân mật. Tatsuya chưa ăn sáng nên đang chén một hộp bento cậu ta mua ở ga.
“Tớ ấn tượng với sức ăn của cậu đấy,” Nanase nhận xét với vẻ ngưỡng mộ, quan sát cậu ta.
Trông họ có vẻ vui. Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, tôi đột nhiên cảm thấy những ánh nhìn đang tập trung vào mình.
“Hửm?” Tôi nhìn lại về phía bên mình và thấy Hoshimiya và Uta đang nhìn chằm chằm vào tôi vì lý do nào đó.
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
Mắt họ mở to vì giật mình.
“Kh-Không có gì đâu. Đúng không, Uta-chan?”
“Đ-Đúng vậy. Như Hikarin nói đó!”
Cái quái gì vậy? Tôi đã không chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, nên tôi không biết phản ứng thích hợp với hành vi đáng ngờ của họ là gì. Tôi nghiêng đầu bối rối và nhìn Hondo-san. Cô ấy nhún vai với tôi, vẫn vô cảm như thường lệ.
Không khí trở nên khó xử, và sự im lặng quen thuộc lại ghé thăm.
“Này,” Hondo-san đột ngột nói, mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi. “Cậu là người như thế nào vậy, Haibara-kun?”
Cậu… đang thực sự hỏi mình câu đó à? “Tớ là người như thế nào ư? Ờm, tớ không chắc nữa.”
Hoàn toàn bối rối, tôi nhìn Hoshimiya cầu cứu.
Cô ấy suy nghĩ một lúc với một tiếng “hừm” nhỏ. “Chà, cậu ấy cao 178 centimet, nặng 65 kilôgam, món ăn yêu thích là ramen và omurice, và tên cậu ấy có chữ kanji của ‘mùa hè’ vì sinh nhật cậu ấy là ngày 28 tháng 8. Sở thích của cậu ấy là đọc sách và tập thể dục, và cậu ấy đặc biệt giỏi bóng rổ. Cậu ấy cũng học giỏi, với môn tốt nhất là vật lý và toán. Gia đình cậu ấy…” Hoshimiya bắt đầu liệt kê các thông tin về tôi không ngừng nghỉ.
Mình biết mình đã trả lời những câu hỏi này khoảng một tuần trước, nhưng mình ngạc nhiên là cậu ấy nhớ nhiều về mình đến vậy!
“Hikarin… Sao cậu biết nhiều về cậu ấy thế?” Uta hỏi, đầu nghiêng sang một bên một cách tò mò.
Hoshimiya cứng đờ. “Ừm… Ờ, hôm nọ tớ có hỏi cậu ấy một chút chuyện này chuyện kia. Đúng không?”
“Ừ. Có vài chuyện xảy ra, và bọn tớ cuối cùng đã nói chuyện rất nhiều,” tôi trả lời một cách mơ hồ, không chắc mình có thể tiết lộ bao nhiêu về sự cố của cô ấy.
“Hừm,” Uta thốt lên, nghi ngờ về những câu trả lời không rõ ràng của chúng tôi. Cô ấy chỉ đang ném cho mình một cái nhìn khó hiểu thôi, nhưng sao mình lại cảm thấy hơi sợ nhỉ?
“Tớ biết cậu ấy thông minh,” Hondo-san nói. “Tớ thấy tên cậu ấy được xếp hạng nhất trên bảng thông báo sau mỗi kỳ thi. Và tớ nghe Miori nói cậu ấy giỏi bóng rổ. Tớ cũng nghe những câu chuyện hồi cậu ấy còn bé nữa.”
“Thật á? Tớ đã bảo cậu ấy đừng có lảm nhảm về tớ với bất kỳ ai rồi mà!” Mặt tôi nhăn lại vì đau khổ. Những câu chuyện thời thơ ấu của mình chỉ là một phần đáng xấu hổ trong quá khứ của mình thôi! Họ đã biết về màn ra mắt thời cao trung của mình rồi, nên cũng không tệ hơn bao nhiêu nếu họ biết thêm về lịch sử đen tối của mình, nhưng vẫn xấu hổ lắm!
“Miori có vẻ vui nhất khi nói về Haibara-kun, nên khó mà ngăn cậu ấy lại được,” Hondo-san nói một cách thản nhiên.
Chà, cô ấy quả thật luôn thích chơi với mình rất nhiều…
“Tớ cũng đã nghe một đống chuyện về Natsu hồi bé từ Miorin rồi!” Uta cười toe toét một cách tinh quái, khúc khích.
Cô gái đó… Đừng có đi kể lể về quá khứ của mình cho người này người kia nữa! Tôi lườm Miori từ bên kia lối đi, nhưng cô ấy không để ý, mải mê trò chuyện với Reita.
“Những câu chuyện về Natsuki-kun bé nhỏ à?” Hoshimiya hỏi, vô cùng tò mò.
Này! Không phải tớ đã kể đủ cho cậu qua điện thoại rồi sao?! Tôi có cảm giác không lành về hướng họ đang đi, nên tôi ra đòn phủ đầu.
“Được rồi! Chúng ta kết thúc chủ đề này ở đây! Chấm dứt!”
Sau khi đã thể hiện rõ sự không thích của mình đối với chủ đề này, Uta và Hoshimiya nhìn nhau và khúc khích cười.
Nhưng Hondo-san vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và tấn công tôi bằng một câu hỏi khác. “Haibara-kun, cậu là bạn thời thơ ấu của Miori, phải không?”
“Ờm, tớ đoán vậy… Bọn tớ ít nhiều cũng biết nhau từ hồi mẫu giáo.” Mặc dù, cùng lúc đó, chúng tôi gần như chỉ chơi với nhau hồi tiểu học với tư cách bạn cùng lớp, nên gọi là bạn thời thơ ấu cũng là nói quá. Chúng tôi chỉ biết về sự tồn tại của nhau trong một thời gian dài, thế thôi.
Hondo-san đột nhiên dí sát mặt vào mặt tôi.
“G-Gì vậy?” tôi lắp bắp. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lấp đầy tầm nhìn khiến tôi bồn chồn. Tại sao tất cả các cô gái ở đây đều dễ thương chết tiệt thế này? Mình sẽ bị quyến rũ mất! Làm ơn, thôi đi! Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Haibara-kun, cậu nghĩ sao về Miori?” cô ấy thì thầm vào tai tôi để Miori không thể nghe thấy. Tuy nhiên, Hoshimiya và Uta đủ gần để nghe thấy, và họ nhìn tôi chăm chú.
“Tớ nghĩ sao à? Tớ không biết phải nói gì… Cậu ấy là một người bạn tốt, mặc dù bọn tớ không nói chuyện nhiều hồi cấp hai. Dù sao thì, cậu ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều vì cậu ấy phiền phức một cách tốt bụng,” tôi thành thật đáp lại bằng một giọng thì thầm. Cô ấy có lẽ muốn biết liệu mình có thích Miori theo kiểu lãng mạn không, nhưng nếu mình trả lời theo cách này, cô ấy sẽ thấy rằng không có chuyện gì như thế giữa chúng tôi. Rất nhiều người nghi ngờ mỗi khi mình nói chúng tôi chỉ là bạn thời thơ ấu.
“Hừm… Thật sao?”
“Thật. Tớ không cảm thấy gì khác ngoài điều đó.”
Đôi mắt của Hondo-san nhìn xoáy vào tôi một lúc cho đến khi cô ấy cuối cùng lùi lại, hài lòng. Cô ấy ngồi thẳng dậy rồi ngả người lại vào ghế.
Cảm giác như mình sắp bị tra hỏi, nhưng có vẻ như mình đã thoát nạn an toàn.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, cô ấy lại tiếp tục với một câu hỏi sắc bén khác. “Vậy cậu và Uta đang hẹn hò à?”
Mặt tôi cứng đờ. “Kh-Không…”
So với câu trả lời nửa vời của tôi, Uta chen vào với sự hoảng loạn tột độ.
“C-Cậu đang nói gì vậy, Seri?! Tớ đã nói với cậu là bọn tớ chưa hẹn hò mà!”
“Ồ, phải rồi. Các cậu chưa hẹn hò.”
Ngay khi Uta tiêu hóa được câu trả lời bình tĩnh của Hondo-san, mặt cô ấy nhanh chóng đỏ bừng.
“Vậy là các cậu chưa hẹn hò… Chưa hẹn hò, nhỉ? Ra vậy, chưa,” Hondo-san lặp lại lần nữa.
“Seri?! Dừng lại đi!” Uta kêu lên, sắp khóc đến nơi và đỏ bừng đến tận mang tai.
Nói thật thì mình cũng khá xấu hổ. Để cho cô bé dễ thương đó yên đi!
“Xin lỗi, xin lỗi. Tớ hơi quá trớn một chút,” Hondo-san xin lỗi, đôi môi cô ấy khẽ cong lên.
Hoshimiya quan sát chúng tôi, vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi. Mình… Mình không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ cậu ấy… nhưng cậu ấy có vẻ hơi đáng sợ ngay lúc này. Tại sao chứ?
“Cậu biết không, tớ đã thấy các cậu trong lễ hội mùa hè,” Hondo-san giải thích.
“Ồ, ra vậy,” tôi lẩm bẩm. Nếu cô ấy thấy Uta và mình đi dạo trong lễ Tanabata, không có gì lạ khi cô ấy cho rằng chúng tôi đang hẹn hò. Chúng tôi cũng khá là tình tứ… Ngay cả mình cũng nhận thức được chúng tôi trông như thế nào trong mắt người khác.
“Hả? Seri, cậu cũng ở đó à?! Tớ không thấy cậu! Cậu nên gọi tớ chứ.”
“Ờ, không đời nào tớ làm thế được. Ý tớ là… tớ đã thấy hai cậu ở trước nhà cậu đó, Uta.”
Thật sao? Cô ấy thấy chúng tôi ở trước nhà Uta? Khoan đã… Trước nhà Uta?! Đó là lúc…
“Natsu.” Tôi nhớ lại lời thì thầm của cô ấy. “Đây là cảm giác của tớ.”
Có nghĩa là cô ấy đã thấy tất cả những chuyện đó sao?!
Hondo-san lặng lẽ nhìn qua lại giữa Uta và tôi. “Ừm, xin lỗi.”
“Có chuyện gì xảy ra à?” Hoshimiya hỏi, nụ cười vẫn dán trên môi.
“Kh-Không có gì nhiều! Natsu chỉ đưa tớ về nhà thôi,” Uta đáp, cố gắng né tránh câu hỏi. Cô ấy nhìn tôi cầu cứu. “Phải không?!”
Tôi gật đầu đồng ý.
“Thật sao? Chuyện là vậy à? Hai cậu đã đi lễ hội Tanabata cùng nhau, đúng không? Tớ ghen tị quá,” Hoshimiya nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy đã đi đến tỉnh Kanagawa với gia đình trong thời gian đó.
Dù sao đi nữa, Uta và tôi đã cố gắng dẹp yên cơn bão, mặc dù tim chúng tôi đập thình thịch. Bốn chúng tôi lại rơi vào im lặng, tình thế khó xử trước đó lại quay trở lại. Nhóm bên kia đang rôm rả chuyện trò, khiến không khí chết lặng của chúng tôi càng thêm nổi bật. Ph-Phải làm sao đây? Và tại sao Uta và Hoshimiya không nói nhiều? Trông họ không có vẻ gì là đang bực mình, nhưng họ có vẻ hơi bồn chồn. Tại sao lại thế nhỉ?
Dù sao thì, mình muốn làm cho không khí sôi động lên một chút. Mình luôn tệ trong việc bắt chuyện phiếm, nhưng giờ còn tệ hơn khi có một người mới ở đây. Thôi nào, chỉ là do lo lắng thôi… Hãy nhớ lời khuyên của Miori! Chìa khóa của giao tiếp là sự quan tâm đến người đối diện.
“Hondo-san, cậu ở trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, đúng không?” tôi hỏi, hy vọng có thể hiểu thêm về cô ấy. Nghĩ lại thì, cô ấy đã hỏi mình suốt cả ngày, nên đây có lẽ là bước đi đúng đắn.
“Ừ. Tớ ngạc nhiên là cậu biết đấy,” cô ấy đáp với một cái gật đầu.
“Miori thỉnh thoảng có nói về cậu. Cậu ấy có nhắc là cậu chơi guitar.”
Khi chủ đề chuyển sang âm nhạc, giọng điệu của Hondo-san rõ ràng trở nên năng nổ hơn. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy không thay đổi nhiều, nhưng rất dễ nhận ra. Chắc hẳn cô ấy rất thích âm nhạc.
“Thực ra, tớ cũng từng chơi guitar rồi.”
“Hả? Thật sao?” Cô ấy nhoài người về phía trước, sự phấn khích và hứng thú hiện rõ. Khuôn mặt cô ấy lại một lần nữa quá gần đến mức khó chịu, nên tôi theo phản xạ lùi lại, nhưng tôi vẫn bằng cách nào đó tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Tớ chỉ nghịch một chút thôi. Tớ chỉ mới chơi được hợp âm chặn thôi.”
Tôi nhớ lại khoảng thời gian ở đại học khi tôi đã thử mọi thứ có thể một mình. Tôi là một fan cuồng nhạc rock, nên tất nhiên tôi đã thử sức với nhạc cụ ngôi sao trong một ban nhạc—cây guitar. Tôi luôn ngưỡng mộ Jimi Hendrix, nên tôi đã mua một cây stratocaster. Cuối cùng tôi đã nản lòng trước khi chơi khá hơn, và nó bị bỏ xó trong góc phòng của tôi.
A, kỷ niệm ùa về. Có lẽ mình đã tiếp tục luyện tập nếu có người để lập ban nhạc cùng… Không, đó chỉ là một lời bào chữa. Suy cho cùng, trường đại học của mình cũng có câu lạc bộ nhạc nhẹ. Chỉ là mình không đủ can đảm để dấn thân vào.
“Thật sao? Muốn tớ dạy cậu không?” Hondo-san đề nghị, nhưng rồi nhớ ra điều gì đó. “Haibara-kun, cậu không tham gia câu lạc bộ nào, phải không? Có muốn tham gia câu lạc bộ nhạc nhẹ không? Bọn tớ luôn chào đón thành viên mới với vòng tay rộng mở.”
“W-Wow, cậu dồn dập quá…”
“A ha ha! Seri yêu âm nhạc lắm mà!” Uta xen vào, nhận thấy tôi đang ngả người ra xa.
“Với lại, cứ gọi tớ bằng tên riêng đi. Tớ ghét cái họ của mình nghe cứng nhắc lắm,” Hondo-san nói.
“Cậu thích gọi là Serika-san hơn à?” tôi hỏi.
“Bỏ cả ‘san’ đi.”
“Vậy là Serika?”
“Ừm.”
“Hay đấy, cậu cũng có thể gọi tớ là Natsuki thôi.”
“M’kay. Rất vui được làm quen lại, Natsuki.”
Wow… Sao chúng tôi lại tự nhiên bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng một cách thân mật như thế này nhỉ? Đây có phải là cách những người hướng ngoại xây dựng mối quan hệ với nhau không? Cảm giác như đã lâu lắm rồi, nhưng mình vẫn chưa đủ can đảm để gọi Hoshimiya bằng tên riêng. Chà, mình không suy nghĩ nhiều khi ở cạnh Serika, nên dễ dàng thuận theo cô ấy. Nếu là Hoshimiya, có lẽ mình sẽ đỏ mặt chỉ vì gọi tên cậu ấy. Hoshimiya… Ý mình là, Hikari… Hikari. Ừ, mình không nghĩ mình làm được. Uta và mình đã bắt đầu bằng việc gọi tên riêng, nên mình không có vấn đề gì với nó, nhưng mình đã dùng “Hoshimiya” quá lâu rồi nên cảm thấy thật xấu hổ khi phải thay đổi.
Không suy nghĩ, tôi liếc nhìn Hoshimiya. Cô ấy đang nhìn tôi. Trước khi tôi kịp nhìn đi chỗ khác, cô ấy đã nhanh chóng quay đi, trở lại với chiếc điện thoại của mình như không có chuyện gì xảy ra. Có phải chỉ là do mình tưởng tượng không, hay hôm nay Hoshimiya hành động hơi đáng ngờ?
“Này, Seri. Natsu cũng thích nhạc rock đấy,” Uta nói.
“Tớ nghe Miori nói rồi. Cậu đặc biệt thích ai?”
“Ban nhạc yêu thích của tớ chắc chắn là Alexandros,” Uta đáp.
“Tớ tưởng cậu ấy đang hỏi tớ chứ,” tôi nhận xét.
“Uta, tớ biết ban nhạc yêu thích của cậu là gì rồi,” Serika nói.
“A ha ha! Tớ chỉ đùa thôi; một trò đùa ấy mà. Nếu tớ nhớ không lầm, Natsu thích Bump và Elle!”
Tôi thích gần như mọi thứ, nhưng khi nói đến J-rock, hai ban nhạc đó là những ban nhạc yêu thích của tôi. Ngoài ra còn có One Ok Rock, UVERworld, Asian Kung-Fu Generation, Radwimps, The Oral Cigarettes, 04 Limited Sazabys, My First Story… Sẽ không có hồi kết nếu tôi bắt đầu liệt kê các ban nhạc đâu!
“Ồhh, gu tốt đấy. Tớ cũng thích Elle. ‘Kaze no Hi’ là một bài hay,” Serika nói.
“Đúng vậy! Bài hát đó có lời rất hay,” tôi đồng tình.
“Phải không? Gần đây, tớ đang quay lại với những bài hát tiếng Nhật có lời thực sự chạm đến mình.”
“Còn tớ thì gần đây lại nghiện nhạc Tây phương cũ.”
Nếu phải nói, thì tôi đã quay trở lại với những bản hit cũ trong những ngày này, vì tôi đã nhảy ngược về quá khứ bảy năm. Tôi không thể nghe bất kỳ bản nhạc nào mới theo góc nhìn của mình, và vì tôi gần như đã biết hết các bài hát nổi tiếng hiện tại rồi, tôi ngày càng quan tâm đến những bài hát cũ hơn để tìm kiếm những điều chưa biết. Trong giai đoạn này của cuộc đời lần đầu tiên, tôi đã không đi sâu vào các tác phẩm kinh điển, nhưng chúng chắc chắn là đỉnh cao của nhạc rock. Tôi bắt đầu với nhóm đã thay đổi thời đại của nhạc rock, The Beatles, sau đó chuyển sang Jimi Hendrix, The Rolling Stones, và Bob Dylan. Punk rock có Sex Pistols; hard rock có Led Zeppelin; heavy metal có Black Sabbath; và tất nhiên, tôi không thể quên Nirvana. Có rất nhiều ban nhạc tuyệt vời khác bị chôn vùi trong lịch sử rộng lớn của nhạc rock, nhưng đây là những ban nhạc mà tôi đã ghi nhớ được cho đến nay.
“Ồ, tớ hiểu mà. Cách đây không lâu tớ cũng cuồng Nirvana lắm,” Serika nói.
Đó quả là một sở thích khá gai góc đối với một nữ sinh trung học. Có vẻ như chúng ta có thể nói chuyện cùng ngôn ngữ nhiều hơn mình tưởng.
“Cậu cũng thích Nevermind à?” tôi hỏi. Nevermind là album của Nirvana đã có doanh số bùng nổ vào thời của nó.
Cô ấy gật đầu. “Nó quá nổi tiếng để mà không biết… Cậu biết không, cậu khá là am hiểu đấy.”
“Tớ nghe bất cứ thứ gì. Biết nói sao nhỉ? Tớ là một kẻ ăn tạp.”
Và cứ như thế, Serika và tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện của mình. Tôi đã quá vui khi nói về âm nhạc đến nỗi, khi tôi nhận ra, chúng tôi đã bỏ quên Hoshimiya và Uta. Uta có phần quen thuộc với chủ đề này, nên cô ấy thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu, nhưng Hoshimiya thì hoàn toàn mù tịt. Tất cả những gì cô ấy có thể làm là gật đầu và thỉnh thoảng xen vào một câu nhỏ.
Tôi nhìn cô ấy và chắp tay xin lỗi. “Xin lỗi nhé. Tớ đã quá phấn khích.”
“Đừng lo về chuyện đó. Natsuki-kun, cậu có nhiều sở thích thật đấy,” cô ấy đáp.
“Sở thích của tớ cũng giống như gu âm nhạc của tớ vậy… Tớ thử qua rất nhiều thứ, nhưng chỉ là kiến thức bề mặt thôi.”
Những sở thích ngẫu hứng của tôi trong quá khứ không hữu ích cho lắm, nhưng có cảm giác như chúng đã rất hữu ích trong cơ hội thứ hai này của tuổi trẻ. Suy cho cùng, niềm đam mê âm nhạc của tôi đã là một cách tốt để gắn kết với Serika. Mình nghĩ cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều. Mặc dù, mình vẫn không thể đọc được biểu cảm của cô ấy chút nào. Sẽ ổn thôi; mình đã khá hơn trong việc hiểu Nanase theo thời gian mà. Khoan đã… Có lẽ Nanase chỉ đang giữ kẽ với mình khi chúng tôi mới gặp. Gần đây cô ấy thực sự rất biểu cảm.
“Ồ, chúng ta sắp tới nơi rồi. Trạm của chúng ta là trạm tiếp theo,” Hoshimiya nói.
“Hả? Thật sao?” tôi hỏi.
“Thời gian trôi nhanh khi chúng ta vui vẻ,” Serika nhận xét.
“A ha ha! Natsu và Seri đã phấn khích suốt cả buổi.”
Dù sao đi nữa, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình (nếu bạn có thể gọi nó như vậy) là trở nên thoải mái khi nói chuyện với Serika. Sẽ rất tệ nếu tôi làm cho mọi thứ trở nên khó xử, nên tôi mừng vì chúng tôi đã hợp nhau ngay từ đầu chuyến đi.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát sau khi xuống Ga Niigata trước khi lên xe buýt. Sau đó, chúng tôi đến ngôi nhà gỗ nhỏ mà chúng tôi đã đặt trước để cất hành lý trước. Đó là một đường vòng nhỏ so với việc đi thẳng ra biển từ ga tàu, nhưng ngôi nhà gỗ nằm trong khoảng cách đi bộ ra bãi biển, nên tôi nghĩ đến đó trước sẽ tốt hơn.
Mặc dù tôi đã hỏi ý kiến mọi người, nhưng hầu hết việc lập kế hoạch đều do tôi thực hiện, nên tôi khá lo lắng. Tôi đã từng đi lang thang một mình khá nhiều trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chuyến đi nhóm ngoài các chuyến đi thực tế của trường. Tôi cảm thấy một trách nhiệm nặng nề khi tưởng tượng tương lai của mọi người phụ thuộc vào quyết định của mình.
“Cậu đang lo lắng về điều gì vậy? Cậu đã nghiên cứu rất nhiều, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Miori nói.
Ngay khi tôi đang cảm động vì sự quan tâm của cô ấy, cô ấy vỗ mạnh vào lưng tôi.
“Cậu biết không… Đau đấy,” tôi rên rỉ.
“Cô bạn thời thơ ấu của cậu đang cổ vũ cậu đấy. Hãy biết ơn đi!”
“Tớ không cần món đó ăn kèm với bạo lực.”
Tôi đang ngồi ở ghế cửa sổ trên chiếc xe buýt lắc lư với Miori ngồi cạnh. Chúng ta đang trong một chuyến đi đặc biệt—cậu nên ngồi cạnh Reita để tiếp tục cuộc trò chuyện gì đó mà các cậu đã có trên tàu cao tốc chứ!
“Cậu và Serika có hợp nhau không?”
“Có thể nói là vậy. Giờ tớ có thể nói chuyện với cậu ấy rồi, vì chúng tớ có sở thích tương tự.”
“Tốt rồi. Chắc cậu không để ý vì bọn tớ ở sau cậu, nhưng tớ đã bảo Serika đổi chỗ với tớ. Ban đầu, tớ mới là người ngồi trước cậu cơ.”
“Gì cơ? Cậu lo lắng cho tớ à?” Cậu làm thế để Serika và mình gần gũi hơn sao?
“Không hề. Rõ ràng là tớ làm vậy để có thể ngồi với Reita-kun!”
Hừm, cô ấy nói vậy, nhưng nghe có vẻ đáng ngờ. Mình biết tính cách hay can thiệp của cô ấy mà. Mình cảm thấy dạo này cô ấy đã ưu tiên việc hỗ trợ mình hơn cả chuyện tình cảm của bản thân quá nhiều. Ý mình là, nhìn xem, cô ấy đang ngồi cạnh mình ngay lúc này. Chà, mình đúng là cảm thấy thư giãn khi có Miori ở bên.
“Natsuki, đây là trạm của chúng ta, phải không?” Reita hỏi.
“Ồ, cậu nói đúng. Lỗi của tớ. Tớ mải nói chuyện quá,” tôi nói, biết ơn vì cậu ấy đã phát hiện ra sai lầm của mình.
Chúng tôi vội vã xuống xe buýt và thấy mình đang ở trên một con đường thẳng tắp đậm chất “nông thôn”.
“A! Nhìn kìa! Chúng ta có thể thấy biển từ đây!” Hoshimiya hét lên vui vẻ.
Tôi dõi theo hướng ngón tay của cô ấy. Mặc dù ở một khoảng cách vừa phải, biển chắc chắn hiện ra trong những khoảng trống giữa cây cối và nhà cửa.
“Ồhh! Tớ đang hưng phấn lên đây! Nhìn kìa!” Rõ ràng là rất phấn khích, Tatsuya khoác tay qua vai tôi.
“Này! Nóng chết đi được, ông bạn,” tôi phàn nàn. Trời đã nóng như thiêu đốt rồi, và cậu nghĩ tôi muốn có cái nách của một gã kinh tởm trên người mình à? Mặc dù, hôm nay sức nóng dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ Gunma chỉ đơn giản là quá nóng.
“Natsuki, đây là nơi đó, phải không?” Reita hỏi, chỉ vào ứng dụng bản đồ trên điện thoại của mình.
“Ừ.” Tôi gật đầu. Cảm ơn cậu, Reita… Cậu đúng là một người đàn ông có năng lực.
“Mọi người biết không, ở đây chẳng có ai cả,” Uta nói, nhìn xung quanh.
“Đó là vì con đường này chủ yếu có ryokan, nhà nghỉ và nhà gỗ nhỏ thôi,” tôi đáp. Có một vài người trông giống khách du lịch ở đây đó, nhưng chỉ có vậy thôi. Khu dân cư ở nơi khác, nên không có nhiều người dân địa phương lảng vảng ở đây. Sẽ đông đúc hơn nếu chúng tôi quay trở lại phía ga tàu.
Hoshimiya khúc khích không kiểm soát được. “Yuino-chaaan! Yaaay!”
“C-Có chuyện gì vậy, Hikari? Tớ không nghĩ mình theo kịp được sự nhiệt tình của cậu đâu,” Nanase đáp.
Mọi người đều khá phấn khích sau khi nhìn thấy biển, nhưng trong số tám người chúng tôi, Hoshimiya rõ ràng là người vui mừng nhất. Cô ấy đã tươi cười không ngớt suốt thời gian qua. Chà, cô ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện chỉ để đến được đây. Mình mừng vì ở đây khiến cô ấy cười rạng rỡ như vậy.
“Natsu?”
Tôi đã đang nhìn chằm chằm vào Hoshimiya, nhưng giọng nói của Uta đã đưa tôi trở về thực tại. “Đ-Đúng vậy? Có chuyện gì thế?”
“Không… Không có gì đâu! Tớ không thể chờ để ra biển nữa!”
Chúng tôi đi bộ vài phút và chẳng mấy chốc đã đến ngôi nhà gỗ của mình. Điều đầu tiên nổi bật là sân hiên rộng rãi. Đó là một tòa nhà kiểu phương Tây làm bằng gỗ, với không khí khá ấn tượng. Nó cũng có một chỗ đậu xe lớn. Chắc là nhiều người lái xe đến đây. Nếu đây là trước khi mình được làm lại, mình đã có bằng lái xe rồi. Chiếc xe đang đậu kia có phải của chủ nhà không?
“Xin chào! Chào mừng!” Khi chúng tôi bước đến cửa, chủ nhà bước ra chào chúng tôi và dẫn đi tham quan khu nhà. Sau khi ông ấy chỉ cho chúng tôi các trang thiết bị trong phòng tắm và nhà bếp, và lưu ý một vài điều nhỏ khác cho chúng tôi, ông ấy đưa cho chúng tôi chìa khóa.
“Tuyệt vời! Các cháu ở lại một đêm, phải không? Hãy tận hưởng nhé!” người đàn ông trung niên nói. Sau đó, ông ấy lên xe và lái đi.
“Oa! Phòng khách rộng quá!” Uta lao lên chiếc ghế sofa dài và nằm phịch ở đó.
Tôi nhìn quanh tòa nhà một lần nữa. Cầu thang ở ngay trước lối vào, và bên phải là một cánh cửa trượt dẫn đến một căn phòng lớn, không có vách ngăn. Có hai chiếc ghế sofa khá rộng đối diện nhau, kẹp một chiếc bàn thấp ở giữa. Cũng có một chiếc TV ở phía trước phòng và một chiếc bàn gỗ có ghế xếp hàng. Ban đầu tôi nghĩ chỉ có khu vực bếp và phòng tắm được ngăn cách bằng cửa với phần còn lại của tầng một, nhưng có một căn phòng khác ở phía sau. Đó là một căn phòng rộng vừa phải tám chiếu tatami—một căn phòng kiểu Nhật xinh xắn hoàn hảo để chúng tôi tụ tập.
Tôi leo cầu thang lên tầng hai, nơi có mười phòng nhỏ giống hệt nhau, mỗi phòng có hai giường, một bàn nhỏ và một ghế. Xem ra tối nay chúng ta có thể ngủ hai người một phòng.
Sau khi tôi xác nhận rằng cách bố trí của ngôi nhà gỗ khớp với thông tin được liệt kê trên mạng, tôi trở lại tầng một. Hành lý của chúng tôi được chất đống ở góc phòng, và những người khác đang thư giãn trên ghế sofa. Máy điều hòa đã nhanh chóng làm mát khu vực, và giờ bên trong cảm thấy rất dễ chịu và mát mẻ.
“Bọn tớ đã bàn và quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi ra biển,” Reita nói với tôi.
“Chắc chắn rồi.” Tôi gật đầu. Nếu chúng ta thúc ép bản thân mà không nghỉ ngơi trong thời tiết nóng như thiêu đốt này, Nanase sẽ gục ngã mất. Thêm nữa, bất kỳ ai cũng có thể bị say nắng, không chỉ riêng cậu ấy. Tốt hơn hết là mình nên để mắt đến tình trạng của mọi người.
“Kế hoạch cho hôm nay là gì? Chỉ đi xem biển thôi à?” Tatsuya hỏi.
“Chúng ta có thể đi bơi; mua thịt, rau và những thứ linh tinh khác ở siêu thị; và sau đó có một bữa tiệc nướng trên sân hiên,” tôi đáp. “Sau đó, tớ đoán chúng ta sẽ tắm rửa và đi ngủ.”
“Nghe hay đấy. Tớ đang hưng phấn lên đây!”
Đó là kế hoạch của tôi cho ngày đầu tiên. Nếu chúng tôi vẫn còn sức, tôi nghĩ chúng tôi có thể chơi board game hoặc làm gì đó khác.
Tatsuya đột nhiên đứng dậy một cách mạnh mẽ và tuyên bố lớn tiếng, “Được rồi! Chúng ta đã nghỉ mười phút rồi, nên hãy di chuyển thôi!”
Cậu ta chộp lấy túi của mình có đồ bơi và đồ đi biển, và nhanh chóng rời khỏi phòng. Đối với một gã đã phải vật lộn nhất để xoay xở đủ tiền cho chuyến đi này, cậu ta có vẻ là người hăng hái nhất.
Những người còn lại trong chúng tôi cũng để lại hành lý lớn, chỉ lấy những thứ cần thiết cho bãi biển, và rời khỏi ngôi nhà gỗ. Tôi ra khỏi nhà cuối cùng, đảm bảo rằng cửa đã được khóa đúng cách.
Khi tôi quay lại với những người còn lại, Tatsuya, Uta và Hoshimiya đã biến mất. Cái quái gì… Mình có thể hiểu được cặp đôi đầu óc chỉ có bóng rổ, nhưng cả Hoshimiya cũng đi mất rồi à?
Cầm một chiếc ô che trên đầu, Nanase nhún vai với tôi với một cái nhìn chán nản.
“Họ đi rồi. Và đúng vậy, Hikari cũng đi với họ.”
“Ba người đó muốn đi bộ cả quãng đường đến đó à?” tôi hỏi.
Chỉ mất mười phút đi bộ, nhưng đó cũng là cả mười phút đi dưới ánh nắng chói chang. Nếu chúng tôi đợi một chút, sẽ có một chiếc xe buýt đưa chúng tôi đến gần bãi biển.
“Họ quá phấn khích nên không thể chờ được,” Nanase nói.
“Để cho cậu biết, bọn tớ đã nói với họ rằng chúng ta sẽ đi xe buýt,” Miori xen vào.
Hai cô gái cười gượng.
“Không phải cậu là kiểu trẻ con sẽ chạy theo họ sao?” tôi hỏi.
“Này này, cậu nghĩ chuyện đó là từ bao lâu rồi hả?” Miori đáp lại, đánh vào đầu tôi. “Tuy nhiên, tớ cũng bất ngờ khi thấy Hikari-chan háo hức đến thế.”
“Hikari luôn yêu biển hơn người bình thường rất nhiều,” Nanase nói, gazing into the distance.
“Chà, đi đến trạm xe buýt thôi. Nó sắp tới rồi đấy,” Serika nói một cách thực tế.
Với lời đó, chúng tôi rời khỏi ngôi nhà gỗ của mình.
***
Việc đầu tiên chúng tôi làm khi đến biển là vào nhà tắm công cộng để thay đồ bơi.
Nhân tiện, Tatsuya và những người khác cũng đến nơi gần như cùng lúc với chúng tôi. Dù chúng tôi đã đợi xe buýt, nhưng đi xe riêng vẫn nhanh hơn đi bộ. Ba người đã chạy đi trước vẫn đang vô cùng phấn khích, nên tôi đồ rằng kết cục tốt đẹp là được.
Hiện tại, ba thằng con trai chúng tôi đang đứng đợi trước nhà tắm công cộng, chờ các bạn nữ thay đồ xong. Rốt cuộc thì con trai thay đồ lúc nào cũng nhanh hơn mà.
“Cuối cùng cũng đến rồi! Giờ khắc của sự thật!” Tatsuya vung nắm đấm với vẻ mặt dữ dội khi gầm lên trời.
“Hừm. Tao đã chạy xong mô phỏng đồ bơi của họ trong não rồi.”
R-Reita hỏng rồi… Mà không, cậu ta vốn đã có mặt này rồi. Ẩn dưới thái độ thờ ơ của cậu ta là một tình yêu dành cho những câu chuyện bậy bạ. Có những điều cậu ta chỉ thổ lộ với hội con trai chúng tôi thôi.
“Này, mày! Nói gì đi chứ. Không phấn khích à? Phải không?” Tatsuya nói.
Hai người họ khoác tay qua vai tôi, dựa vào tôi với thân trên trần trụi của mình.
Mấy cậu này hưng phấn quá mức rồi đấy. “Ừ thì, mình cũng muốn xem, nhưng…”
Khi tôi tưởng tượng Hoshimiya trong bộ đồ bơi, tôi có thể cảm thấy máu đang dồn về một nơi… không tiện nói ra.
Trời ạ, ý tôi là, chúng nó khủng thật mà! Cô ấy trông mảnh mai trong những bộ trang phục thường ngày, nhưng đồ bơi sẽ khá là… K-Không, bình tĩnh lại nào, tao ơi!
Mình nên tưởng tượng Uta trong bộ đồ bơi. Nếu là Uta, thì… Không, mình vẫn muốn xem!
Đương nhiên là mình muốn thấy cô ấy trong một dáng vẻ chưa từng thấy rồi! Dù gì thì mình
có thích cô ấy mà!
Dù tâm trí tôi đang hỗn loạn, tôi vẫn bằng cách nào đó giữ được vẻ điềm tĩnh bên ngoài. Trông ba chúng tôi lúc đó chắc giống hệt mấy thằng ngốc đang phấn khích một cách đáng ngờ, và ngay lúc ấy, khoảnh khắc được mong chờ từ lâu của chúng tôi đã đến.
“Yo! Mọi người đợi lâu không?” Uta chạy tới trong bộ bikini ca-rô đỏ trắng.
Nói một cách tương đối thì nó không hở hang đến thế, nhưng việc được chiêm ngưỡng làn da trắng ngà của cô ấy nhiều hơn thường lệ làm mắt tôi như lóa đi.
Trời đất. Dễ thương quá đi mất. Siêu cấp đáng yêu!
Đến giới hạn chịu đựng của việc nhìn thẳng, tôi dời mắt sang chỗ Hoshimiya.
“C-Cảm ơn đã chờ.” Cô ấy ngượng ngùng vẫy tay. Tôi có thể thấy một khe ngực sâu và hai gò bồng đảo đầy đặn trên ngực cô ấy. Chúng trông như sắp tràn ra khỏi hai mảnh vải mỏng manh che đậy chúng. Một mảnh vải lớn tựa váy được quấn quanh vòng eo thon gọn của cô ấy.
Đó có phải là một chiếc sarong không? Bên dưới thứ đó là quần bơi, phải không?
Hình ảnh Hoshimiya mặc đồ lót trong phòng tôi lóe lên trong đầu. Thật khó tin rằng cô ấy đã ở lại nhà tôi. Có lẽ khoảnh khắc đó chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi.
“Hikari, cậu bôi kem chống nắng chưa?” Nanase hỏi, như mọi khi, hành động như người giám hộ của cô bạn thời thơ ấu. Cô ấy đang mặc một bộ bikini màu đen.
Đó có phải là bộ đồ bơi cô ấy mua khi chúng ta đi mua sắm cùng nhau không? Chà, cô ấy là người hở da thịt nhiều nhất trong số họ!
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, cô ấy đã khoác một chiếc áo bơi chống nắng vào. Nhưng điều đó thực ra lại khiến cô ấy trông gợi cảm hơn vì tôi có thể thoáng thấy phần dưới của bộ bikini. Cô ấy cao, nghĩa là đôi chân dài của cô ấy càng được phô bày một cách hào phóng hơn cho mọi người cùng thấy. Tôi bất giác nuốt nước bọt.
“Reita-kunnn! Em trông thế nào?” Miori mỉm cười hài lòng khi khoe với cậu bộ đồ bơi sành điệu, chủ đạo là màu vàng của mình.
Khi cô ấy mặc đồ bơi, mình có thể nhận ra cô ấy đầy đặn một cách bất ngờ… Cô ấy chắc chắn là một vận động viên—nhìn những cơ bắp săn chắc kia kìa… Việc cô ấy dễ thương đến mức này có chút khiến mình bực bội.
Không, mình nghĩ mình thực sự đang cảm thấy khó chịu bởi sự thật: Miori rất dễ thương.
“Trông hợp với em lắm. Rất dễ thương,” Reita khen cô, nở một nụ cười dịu dàng.
“Natsuki.” Tôi quay lại và thấy Serika đang tiến lại gần mình. Cô ấy đang mặc một bộ đồ bơi sặc sỡ, họa tiết cầu vồng, hợp với hình ảnh một cô nàng cao trung thời thượng của cô ấy. Cô ấy săm soi cơ thể tôi từ trên xuống dưới rồi chạm vào cơ bụng của tôi.
“Chà… Cậu săn chắc ghê. Chắc là cậu đã nói sở thích của mình là tập thể hình nhỉ.”
“Ừ. Chỉ là tập để giết thời gian thôi,” tôi đáp.
Mặc dù tôi giữ giọng điệu thờ ơ, nhưng thực ra tôi đã vô cùng sung sướng khi nghe cô ấy khen cơ bắp của mình. Kể từ khi kỳ nghỉ bắt đầu, tôi đã thực hiện một thực đơn tập luyện đặc biệt tập trung vào cơ bụng.
Đúng vậy! Mọi nỗ lực của mình đều là vì ngày hôm nay!
“Chúng ta tìm một chỗ để xí trước đã,” Reita đề nghị.
“Ở đây đông người quá,” Miori nhận xét.
“Chỗ kia trông được không?” Hoshimiya nói.
“Hikari, cất đồ quý giá vào tủ khóa đi,” Nanase nhắc nhở.
“Đi nhanh nào! Tớ muốn đi bơi lắm rồi!” Uta thúc giục.
Ngoài Serika ra không ai khác nhắc đến cơ bụng của tôi, điều này khiến tôi hơi buồn một chút. Mà, Reita và Tatsuya bản thân họ cũng khá cơ bắp, nên cũng không phải là tôi nổi bật gì cho cam.
Gạt nỗi tủi thân sang một bên, bãi biển lúc nhúc người, nhưng chúng tôi đã xoay sở để chiếm được một khu vực để trải tấm bạt picnic của mình. Tôi mở chiếc ô che nắng bãi biển mà tôi đã mua bằng số tiền khó khăn kiếm được và tạo ra một không gian thư giãn đẹp đẽ trong bóng râm. Đây là một thứ cồng kềnh để mang theo, nhưng tôi mừng vì đã mang nó! Các điểm có bóng râm tự nhiên đã bị các nhóm khác chiếm hết rồi.
Khi chúng tôi dựng xong căn cứ của mình, Tatsuya và Uta lao ra biển.
“Tuyệt vời! Xung phooong!” cậu ta hét lên.
“Tớ cũng đến đây!” cô ấy hét lên. “Yaaaaaay!”
Họ nhảy xuống nước, tạo ra một tiếng tóe nước lớn nơi họ đáp xuống.
“Miori, chúng ta đi thôi,” Reita nói.
“Vâng!” cô đáp.
Cậu kéo tay cô, và họ nhập hội cùng hai người kia.
Mình mừng khi thấy họ hòa thuận với nhau. Trông họ như một cặp đôi đang đi dạo trên cát vậy.
“Hai người đó hẹn hò rồi à?” Hoshimiya hỏi từ phía sau tôi, nhìn chằm chằm vào Reita và Miori.
“Tớ chưa nghe gì cả… nhưng họ trông thân thiết hơn lần trước nhiều, phải không?”
“Ừ. Kể cả khi họ không hẹn hò, có vẻ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Cô ấy đang nghiêng người vào vì cô ấy nói thầm, điều này khiến cô ấy đến quá gần tôi. Tôi đã lo lắng đến mức vai chúng tôi có thể chạm vào nhau—tôi chắc chắn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc da kề da với cô ấy trong bộ đồ bơi. Bất ngờ, cánh tay trên của chúng tôi chạm vào nhau.
“Ô… X-Xin lỗi.” Hoshimiya nhanh chóng lùi lại.
Cậu không cần phải giữ khoảng cách nhanh đến thế đâu. “K-Không sao… Ừm, xin lỗi.”
Nanase cắt ngang cuộc nói chuyện lắp bắp khó xử của chúng tôi. “Hai cậu cũng nên đi đi. Tớ sẽ ở lại đây trông đồ.”
Tim tôi đập thình thịch như trống, nhưng tôi đã cố giữ bình tĩnh và trả lời. “Cảm ơn… Cậu chắc chứ?”
“Chúng ta đã cất đồ có giá trị vào tủ khóa rồi, nhưng vẫn tốt hơn nếu có người ở lại, phải không? Nếu tớ nô đùa ngay từ đầu, sức bền của tớ sẽ không trụ được. Điều quan trọng là phải giữ sức, cậu biết đấy?”
Nanase nghe như thể cô ấy đang giảng bài cho chúng tôi về cách chạy marathon.
Serika đang ngồi cạnh cô ấy, nên tôi nhìn sang cô ấy tiếp theo. “Còn cậu thì sao, Serika?”
“Tớ sẽ đi sau khi thổi xong cái phao,” cô đáp và bắt đầu thổi khí vào chiếc phao bơi hình bánh rán của mình.
“Được rồi. Trông nhà nhé các cậu,” tôi nói.
Hoshimiya và tôi rời khỏi căn cứ chăn và dù thoải mái của mình, cát lạo xạo dưới chân chúng tôi. Trên đường xuống bờ biển, tôi thấy cảnh tượng ấm lòng của những đứa trẻ đang chơi trên cát. Bất ngờ, Hoshimiya nắm lấy cánh tay tôi, khiến tôi dừng lại.
“Hoshimiya?” Tôi hỏi, quay lại đối mặt với cô ấy. Cô ấy buông tay, bẽn lẽn tìm kiếm từ ngữ thích hợp. “Có chuyện gì sao?”
“Ưm, ờ…” Giọng cô ấy lí nhí, và má cô ấy ửng đỏ. “Đồ bơi của tớ.”
“Hả?”
“Cậu… thấy nó thế nào?”
Sững sờ trước câu hỏi bất ngờ và rất thẳng thắn, não tôi ngừng hoạt động. Tôi đứng hình, ngây người nhìn cô ấy trong sự ngạc nhiên.
Tôi để dòng cảm xúc cuốn đi, và cảm xúc thật của tôi tuôn ra.
“Nó… nó đẹp lắm. Trông siêu hợp với cậu.”
Hoshimiya đỏ mặt hơn nữa, xấu hổ, khiến mặt tôi cũng nóng bừng lên. Mặt trời đang chiếu gay gắt xuống chúng tôi, nên chúng tôi đã đủ nóng rồi, nhưng tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng vọt hơn nữa.
Mình sẽ bị say nắng mất nếu cậu cứ tiếp tục thế này. Làm ơn nương tay cho mình đi!
“Natsuki-kun… tớ nghĩ hôm nay cậu trông ngầu lắm. Cậu thật sự săn chắc… rất nam tính,” cô ấy thì thầm, khuôn mặt giờ đã đỏ bừng.
Nếu… Nếu cậu nói với mình điều đó, thì mình sẽ đổ cậu, một cách nặng nề đấy!
Cảm giác như vừa bị đấm cho một trận nhừ tử dưới cái mác là một lời khen vậy.
Đừng có đánh úp người khác như thế chứ! Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Cái gì thế này? Sao mình lại cảm thấy xấu hổ thế này?
“C-Chúng ta nên đi thôi! Xin lỗi vì đã đột ngột chặn cậu lại!” Không thể chịu đựng được sự im lặng khó xử, Hoshimiya chạy về phía biển.
“Đợi đã! Hoshimiya?!” Tôi gọi theo cô ấy. Cô ấy trượt chân trên bãi cát và ngã một cú ngoạn mục.
Tôi hoảng hốt chạy đến chỗ cô ấy.
“A-A ha ha… T-Tớ không sao. Hoàn toàn không sao.”
“Đây.” Tôi đưa tay ra cho cô ấy. Cô ấy nắm lấy tay tôi, và tôi kéo cô ấy đứng dậy.
“C-Cảm ơn,” cô ấy nói, giờ đã dính đầy cát. Cô ấy rên rỉ, một vẻ mặt không hài lòng hiện ra, nhưng không nói gì thêm.
Không có gì để nói sau khi đã tự phơi bày mình là một đứa hậu đậu sao? Cậu đáng yêu chết tiệt đi được!
“Nèèè! Natsu! Hikarin! Ở đây!” Uta hét lên, vẫy tay lia lịa bên mép nước.
Miori và Reita đang vui vẻ té nước vào nhau gần đó. Tatsuya không thấy đâu, nhưng chắc cậu ta đang bơi ở đâu đó một mình.
“Chúng ta đi thôi, Hoshimiya.”
Hôm nay là một ngày mà Hoshimiya đã giành lấy bằng chính đôi tay của mình. Cô ấy ở đây vì cô ấy đã chiến đấu mà không từ bỏ ước mơ và bạn bè của mình.
“Ừ!”
Đó là lý do tại sao tôi hy vọng ngày của cô ấy sẽ tràn ngập niềm vui.
Đã đến lúc chúng tôi bung xõa hết mình ở bãi biển.
“Yo, Natsuki! Thi xem ai bơi ra tảng đá kia trước đi!” Tatsuya thách thức.
“Ừ, chắc được thôi. Nhưng cậu bơi có giỏi không đấy?” Tôi hỏi.
“Có chứ, bạn. Không đời nào tớ thua trong một trận bơi đâu!”
“Vậy tớ sẽ ra đó làm trọng tài!” Uta reo lên. “Cố lên, Natsu!”
“Này! Còn tớ thì sao?! Thôi nào, cổ vũ tớ nữa chứ!” Tatsuya càu nhàu.
“A ha ha! Xin lỗi! Tớ ở phe Natsu!”
Khi chúng tôi xuống nước, Tatsuya gầm gừ, “C-Cậu cũng không tệ đâu, Natsuki.”
“Ơ, tớ đã làm gì đâu…”
Chúng tôi thi bơi trong nước…
“Ààà. Cảm giác để sóng cuốn đi thật tuyệt,” tôi nói, thả mình trôi nổi thoải mái.
“Đừng có lười biếng trong cái phao bơi đó. Đến lúc chìm rồi!”
“Cái gì— Miori?! Cậu ngốc à! Ực… ực.”
“Moa ha ha! Giờ nó là của tớ rồi!”
Miori đã dìm tôi xuống nước và chiếm đoạt chiếc phao bơi…
“Đợiiii đã! Natsu!” Uta đột nhiên hét lên.
“Oái! Cậu lấy cái đó ở đâu ra vậy?” Tôi hét lên. Cô ấy đang cầm một khẩu súng nước.
“Mua ở cửa hàng! Hòa bình chưa bao giờ là một lựa chọn! Chịu chết này!!!”
“Ái, ái, ái! Này, đau thật đấy! Áp lực của cái thứ đó mạnh thật!”
Uta bắt đầu dùng tôi làm bia người…
“Ồ, Haibara-kun. Cậu cũng đang nghỉ ngơi à?” Nanase hỏi tôi.
“Nếu tớ không nghỉ giải lao một chút, cơ thể tớ sẽ không trụ được cả ngày đâu,” tôi đáp.
Cô ấy khúc khích. “Cậu
đã khá là năng nổ đấy. Khá là lạ thường. Chẳng phải cậu thường điềm tĩnh hơn sao?”
“Tớ biết rõ là mình đã bị lây năng lượng của mọi người.”
“Nhớ uống nước để không bị gục ngã đấy nhé,” cô ấy nói. “Lại đây, tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ uống lạnh trong thùng giữ nhiệt rồi.”
“Lúc nào cũng có thể tin tưởng vào cậu, Nanase. Cậu thực sự giống như một người mẹ mà mọi người có thể dựa vào.”
“Ai là mẹ cơ?” cô ấy đáp lại. “Tớ đã đủ bận rộn để chăm sóc đứa con gái duy nhất của mình, Hikari, rồi.”
“Thế không phải vẫn là mẹ sao?”
Tôi quan sát mọi người vui chơi trong khi thư giãn dưới bóng dù cùng Nanase…
“Này mọi người. Có muốn đi thuyền chuối không?” Uta hỏi một vài người trong chúng tôi.
“Hả? Ở đây có cái đó à? Nghe siêu đỉnh!” Tatsuya reo lên.
“Thuyền chuối là gì vậy?” Hoshimiya hỏi.
“Khi cậu thấy nó, cậu sẽ hiểu thôi. Chúng ta sẽ ngồi trên một cái phao hình quả chuối trong khi được một chiếc mô-tô nước kéo đi,” Reita giải thích. “Miễn phí đấy, ai muốn đi nào?”
“Tớ… Tớ nghĩ tớ thôi,” cô ấy trả lời. “Nghe có vẻ hơi đáng sợ.”
“Tớ tham gia; nghe vui đấy!” Miori lên tiếng. “Còn cậu thì sao?” cô ấy hỏi tôi.
“Dĩ nhiên là tớ chơi rồi.” Tôi nói. “Vậy là có tớ, Tatsuya, Uta, Miori, và Reita?”
“Wú-hu! Đi thôôôi!” Uta cổ vũ.
Chúng tôi cùng nhau đi thuyền chuối. Uta ngồi sau tôi và lắc vai tôi, và tôi đã ngã xuống…
“Sao mì xào Yakisoba ở bãi biển lại ngon chết tiệt thế này?!” Tatsuya thốt lên.
“Đừng quên món cà ri. Dù chắc chắn là từ hộp ăn liền,” Reita nói thêm.
“Ừ, thì, với tớ, ramen mới là đỉnh—một tô ramen shoyu đậm đà và cổ điển. Món này là nhất,” tôi nói.
“Là cái hiệu ứng đó, phải không? Gọi là gì ấy nhỉ?” Tatsuya suy ngẫm. “Cậu biết đấy, hiệu ứng sức mạnh đại dương.”
“Sai bét, anh bạn.” Tôi nhận xét. “Cậu đang nghĩ đến hiệu ứng giả dược à?”
“Ừ, cái đó! Vẫn thông minh như mọi khi, Natsuki.”
Reita, Tatsuya, và tôi ăn trưa tại nhà hàng trên bãi biển trong khi nói những chuyện phiếm ngớ ngẩn…
“Cậu đang làm gì vậy?” Tôi hỏi Serika.
“Như cậu thấy đấy, tớ đang chơi trên cát. Tớ đang ở phần khó nhất đây,” cô ấy đáp.
“Tớ chưa bao giờ thấy một lâu đài cát chất lượng cao thế này.”
“Tớ là một sinh vật luôn theo đuổi những đỉnh cao nhất có thể. Tớ sẽ không bao giờ thỏa hiệp với nỗ lực.”
“Việc cậu cố gắng như vậy thật ngầu, nhưng nó sẽ không tồn tại được lâu sau khi cậu làm xong đâu, cậu biết không?”
“Không sao. Bởi vì nó sẽ được khắc sâu trong trí nhớ của cậu, phải không?”
“Ừ thì, có. Một lâu đài cát ấn tượng thế này sẽ khá khó quên.”
“Chính xác. Miễn là cậu nhớ, hai giờ qua của tớ sẽ được đền đáp.”
Tôi mất một giây để hiểu những gì cô ấy vừa nói. “Cậu đã làm cái này trong
hai giờ á?!”
Tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị, nhàn nhã với Serika trong khi cô ấy tiếp tục say sưa tạc cát…
“Tớ giao bóng!” Uta reo lên, cầm một quả bóng chuyền. “Nhận nààày!”
“Hả? Oái!” Hoshimiya kêu lên. “X-Xin lỗi!”
“Này! Nhắm vào Hoshimiya là hèn hạ!” Tatsuya hét lên.
“Đồng ý. Hãy nghĩ đến phản xạ kém của Hoshimiya-san.”
“R-Reita-kun? Những lời đó còn đau hơn cả quả bóng…”
“Được rồi, được rồi. Bắt đầu pha bóng tiếp theo nào,” tôi nói.
“Natsuki-kun, đừng có lờ chuyện này đi!” Hoshimiya kêu lên.
Tất cả chúng tôi tiếp tục trận bóng chuyền bãi biển cùng nhau…
Như những đứa trẻ, chúng tôi đã hết lòng tận hưởng mọi thứ chúng tôi làm ở bãi biển. Sau khi tất cả đều mệt nhoài, chúng tôi tập trung dưới bóng dù để nghỉ ngơi.
“Tớ… Tớ mệt lử rồi,” tôi rên rỉ, nằm dài trên tấm bạt. Trong bóng râm cảm thấy mát hơn nhiều. Làn gió biển nhẹ nhàng, mằn mặn thật dễ chịu trên làn da ẩm ướt của tôi.
Uta đặt một chai nhựa lạnh buốt lên đầu tôi. “Oái! Lạnh quá!”
Ban đầu tôi đã giật mình, nhưng cảm giác chạm vào nó thật dễ chịu.
“A ha ha! Cậu bị lừa rồi!”
“Ừ, ừ, tớ biết mà không cần cậu thông báo.”
“Tớ là một cô gái nói sự thật,” cô ấy tự hào nói. “Cứ khen tớ đi!”
“Phải rồi… Ngoan lắm, ngoan lắm.”
Uta ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn tôi. Hài lòng với phản ứng của tôi, cô ấy cười rạng rỡ.
Nụ cười của cô ấy dễ thương đến mức gần như khó chịu. Tôi thực sự ước cô ấy ngừng làm trái tim tôi rung động qua lại liên tục
.
Và tôi đang chịu sát thương gấp ba lần bình thường vì bộ đồ bơi của cô ấy!
“Miori, đây!”
“Này! Ôi, thôi đi, Reita-kun.”
Bên cạnh chúng tôi, Reita đã chơi trò tương tự với Miori.
“Hai người chỉ là một lũ trẻ con à? Thiệt tình,” cô ấy nói với một nụ cười.
“Phù. Vui thật,” ai đó thì thầm.
Khi mặt trời dần lặn, không khí trở nên mát mẻ hơn, mặc dù vẫn còn nhiều thời gian cho đến khi nó lặn hoàn toàn. Những người đã lấp đầy bãi biển vào ban ngày đã dần tan đi theo thời gian, và bây giờ hầu như không còn ai.
Trong một lúc, không ai nói gì cả. Tất cả chúng tôi đều lơ đãng nhìn ra biển. Sự im lặng không hề khó xử; thay vào đó, tôi cảm thấy như muốn ở lại đây mãi mãi.
Tuy nhiên, kết thúc đã đến.
“Chúng ta quay lại nhà gỗ nhé?” Tôi đề nghị, miễn cưỡng rời khỏi khoảnh khắc này.
Chúng tôi mượn vòi hoa sen ở nhà tắm công cộng để tắm rửa sạch sẽ rồi thay lại quần áo. Chúng tôi không đi xe buýt mà cùng nhau đi bộ về nhà—không phải vì nhiệt độ dễ chịu hơn, mà vì có một siêu thị lớn trên đường đi. Kế hoạch là mua nguyên liệu ở đó cho bữa tiệc nướng tối nay của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ gây ồn ào cho cửa hàng nếu cả tám người chúng tôi đều líu ríu bên trong, vì vậy chúng tôi đã cẩn thận chọn ra người đi mua sắm. Sau khi cân nhắc xem ai sẽ hữu ích và ai đã thắng trong cuộc thi oẳn tù tì, nhóm của chúng tôi bao gồm tôi, Nanase, Serika và Reita.
“Để xem nào. Cái này, cái này, cái này, và…”
Tôi được cho là người chỉ huy những gì chúng tôi cần, nhưng Nanase đã thản nhiên ném mọi thứ vào giỏ.
Thực sự là mẹ của mọi người. Trông cậy vào cậu đấy, mẹ! Nghĩ lại thì, Nanase phụ trách việc đặt hàng nguyên liệu tại Café Mares
.
Chắc hẳn cô ấy quyết đoán như vậy là nhờ kinh nghiệm đó.
Khi chúng tôi đã có gần như mọi thứ, cô ấy hỏi, “Chúng ta có cần gì nữa không?”
“Không. Tớ nghĩ thế này là đủ rồi. Sẽ rất phiền nếu chúng ta mua quá nhiều và cuối cùng bị thừa,” tôi trả lời. Tôi nhận thấy Serika đã lén bỏ vào một loại gia vị mới lạ tên là “Maximum”, nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội để bình luận về nó.
“Tớ không thể đoán được Tatsuya-kun sẽ ăn bao nhiêu,” Nanase nhận xét.
“Nếu chúng ta không có đủ, chúng ta chỉ cần bắt cậu ta quay lại đây và mua thêm thôi,” Reita nói với một cái nhún vai.
“Đúng vậy,” những người còn lại chúng tôi nói, cười lớn.
Sau khi chúng tôi thanh toán xong, chúng tôi chia nhau những chiếc túi mua sắm nặng trịch và trở về nhà gỗ. Tôi đã nhận chiếc túi nặng nhất, và nó, có thể đoán trước được… rất nặng. Rốt cuộc thì tiệc nướng không chỉ có thịt. Tôi có gạo, rau, đồ ăn nhẹ và nước trái cây. Nhưng nhờ việc tập luyện hàng ngày, tôi đã xoay sở để mang tất cả mà không cần nghỉ ngơi.
“Này, Reita. Tớ hỏi cậu một câu được không?” Serika đột ngột nói.
“Chà,
cậu đang xin phép sao? Có chuyện gì vậy?” cậu ta trả lời, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi.
Họ có vẻ hợp nhau. Ngay khi ý nghĩ vô tư đó nảy ra trong đầu tôi, Serika đã ném một quả bóng nhanh vào ngay giữa vùng strike.
“Cậu và Miori bắt đầu hẹn hò rồi à?”
Mình… cũng khá tò mò về điều đó. Họ rõ ràng đã dành cả ngày bên nhau. Dĩ nhiên, nếu họ
đang hẹn hò, thì mình không có vấn đề gì với điều đó—đó là điều đáng để ăn mừng.
Rõ ràng là vậy. Tại sao mình lại không vui chứ?
“Trông có vẻ vậy à?” Reita trả lại một câu hỏi của riêng mình, một nụ cười nhẹ thoáng trên môi.
“Ừ, khá giống.”
“Vậy thì tớ sẽ để cho cậu tự tưởng tượng.”
“Vì cậu nói vậy, nên tớ đoán hai người vẫn chưa hẹn hò, hử?”
Tôi nín thở lắng nghe, háo hức muốn nghe kết luận. Cuối cùng, Reita thả lỏng, cười gượng.
“Chính xác. Chúng tớ chưa hẹn hò…
vẫn chưa.”
Ngay cả
tôi cũng hiểu những gì lời nói của cậu ta ngụ ý. Tuy nhiên, Serika chỉ hờ hững ậm ừ, mặc dù cô ấy là người đã khơi mào chủ đề.
“Tớ giúp một tay nhé?” Nanase nhiệt tình đề nghị.
Reita vẫn mỉm cười, nhưng không nói gì.
Vốn dĩ, Miori đã thích Reita rồi, nên cậu ấy không cần sự giúp đỡ của ai cả. Chỉ là vấn đề thời gian thôi
.
Khi chúng tôi trở về nhà gỗ và bắt đầu nấu nướng, trời đã tối. Sân thượng rộng lớn có ghế và một chiếc bàn với bếp nướng ở giữa—hoàn hảo cho việc nướng thịt. Chúng tôi đã có vài lát thịt trên vỉ nướng. Nghe tiếng nó xèo xèo làm Tatsuya mất kiên nhẫn. “Chín chưa? …Bây giờ thì sao?”
Bởi vì tiệc nướng là thứ đi đôi với một chuyến đi qua đêm, chúng tôi đã mượn một bộ đồ nướng từ chủ nhà. Thực tế, tôi đã chọn nơi này gần như
chỉ vì quảng cáo nói rằng có thể tổ chức tiệc nướng trên sân thượng.
“Được rồi! Để việc nướng thịt cho tớ!” Tatsuya hét lên.
“Cơm chín rồi! Mọi người mỗi người một bát để bắt đầu nhé!” Uta thông báo.
“Được rồi, tớ sẽ phát cốc giấy và đĩa,” Hoshimiya nói. “Ồ, đây là nước sốt Yakiniku. Chúng ta có nhiều loại.”
Tôi đã có nhiều lựa chọn chỗ ở khác, nhưng nhìn mọi người tất bật thế này khiến tôi nghĩ nơi này là lựa chọn đúng đắn.
Mặt trời đã lặn, và bên ngoài trời tối; tôi có thể nghe thấy tiếng dế kêu. Ánh sáng duy nhất của chúng tôi đến từ bên trong nhà gỗ. Ai đó càng ở xa cuối sân thượng, ánh sáng càng mờ và càng khó nhìn rõ chi tiết trên khuôn mặt họ. Xung quanh chúng tôi tối đen như mực vì chúng tôi đang ở vùng nông thôn. Cảm giác này tương tự như nơi Miori và tôi sống, nhưng Uta và những người khác sống gần thành phố, nên đây chắc hẳn là một trải nghiệm mới đối với họ.
Serika ngồi ở lối vào sân thượng. Cô ấy bắt đầu bật nhạc từ một chiếc loa mà cô ấy mang theo. Bài hát đầu tiên là “Kimishidai Ressha” của One Ok Rock. Uta và Tatsuya hăng hái hát theo trong khi nướng thịt. Họ sẽ làm phiền hàng xóm nếu đây là thành phố, nhưng các tòa nhà ở khá xa, nên việc họ hát chắc sẽ ổn thôi—
Này, đừng có khạc nhổ chứ!
Tôi đang tựa vào hàng rào gỗ ở phía sau sân thượng thì Hoshimiya đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
“Ăn xong rồi à?” cô ấy hỏi.
“Tớ no căng rồi. Còn cậu thì sao?”
“Tớ cũng vậy. Tớ ăn nhiều quá.” Cô ấy xoa bụng với một nụ cười nhỏ.
Tiệc nướng đúng là tuyệt nhất! Mình hài lòng với tất cả thịt, rau và cơm đã ăn
.
Sáu người còn lại vẫn đang ồn ào nướng thịt. Tối nay chúng tôi chỉ uống nước ngọt, nhưng mọi người đều vui vẻ đến mức có vẻ gần như say—ngay cả Reita cũng cười lớn. Mặc dù biểu cảm của Serika không thay đổi nhiều, sự nhiệt tình của cô ấy được phản ánh trong hành vi của mình, tạo nên một sự tương phản thú vị. Tôi không biết Miori và Uta đang nói chuyện gì mà vui thế, nhưng mỗi khi một trong hai người họ nói, họ lại phá lên cười sằng sặc. Mỗi khi Nanase nướng xong một miếng thịt, cô ấy sẽ để nó ở rìa vỉ nướng, và Tatsuya sẽ chộp lấy nó cho vào bụng.
Cậu ta định ăn bao nhiêu nữa vậy?
Hoshimiya và tôi quan sát cảnh tượng diễn ra trước mắt. Bất ngờ, tôi cảm thấy hơi ấm của da thịt chạm vào lòng bàn tay phải của mình. Tôi không cần nhìn cũng biết đó là một bàn tay. Bàn tay cô ấy siết lấy tay tôi như thể để kiểm tra hình dạng lòng bàn tay tôi trong bóng tối.
Tôi nhìn cô ấy. Cô ấy không nhìn lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào những người khác. Chúng tôi đang ngồi ở phía sau sân thượng, nơi rất mờ ảo. Chúng tôi có thể thấy những người khác vì họ ở gần nhà gỗ, nhưng đối với mọi người, chúng tôi có lẽ chỉ hiện ra như những hình bóng không rõ ràng. Họ sẽ không biết chúng tôi đang nắm tay trừ khi họ lại gần hơn.
Mình nên làm gì đây? là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu. Cảm giác may mắn, hạnh phúc và những cảm xúc tích cực khác đến sau đó.
Tại sao lại theo thứ tự đó nhỉ?
Mình đã biết lý do rồi—đó là vì mình vẫn còn bối rối.
Mình muốn ở lại như thế này mãi mãi. Bàn tay cô ấy thật nhỏ và thanh mảnh; mình cảm thấy chúng có thể gãy bất cứ lúc nào
.
Đó là lý do tại sao mình muốn bảo vệ cô ấy.
Mình muốn luôn ở bên cạnh Hoshimiya, tay trong tay khi chúng ta cùng nhau bước đi.
Nhưng đồng thời, có những cảm xúc mâu thuẫn đang cuộn xoáy trong trái tim mình.
“Tớ không nên làm thế này. Tớ khá là ranh mãnh, phải không?” cô ấy thì thầm.
Giọng điệu của cô ấy mang tính nghi vấn, nhưng cũng nghe như cô ấy đang tự nói với chính mình. Tay chúng tôi rời nhau.
Trong lúc tôi đang mải mê suy ngẫm về lời nói của cô ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía chúng tôi.
“Hai người đang làm gì thế?” Uta hỏi bằng một giọng điệu bình tĩnh bất ngờ.
Tôi ngước lên và thấy cô ấy đang nhìn chúng tôi với một biểu cảm thân thiện. Tôi không chắc phải trả lời thế nào, nhưng cô ấy lại mở miệng một lần nữa.
“Bọn tớ nướng thịt xong rồi. Tatsu không cử động nổi nữa.”
“Ừ thì… Cậu ấy đã ăn rất nhiều,” tôi nhận xét. Tatsuya ngả người ra ghế như một cục bột lười biếng trong khi xoa bụng.
“Vậy chúng ta nên vào trong thôi. Bên ngoài khá mát, nhưng vẫn nóng nếu không có điều hòa.”
“Ừ… Cậu nói đúng,” Hoshimiya đồng tình.
Uta có thấy chúng tôi không? Dù cô ấy không có vẻ gì là đang nhìn về phía này.
“Nèèè!” Serika gọi, đi về phía chúng tôi.
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
Cô ấy lôi ra một chiếc túi nhựa lớn. Bên trong là một bộ pháo hoa cầm tay các loại.
“Lúc nãy chúng ta đến cửa hàng, tớ đã bí mật mua chúng. Muốn dùng không?”
C-Cậu ấy làm thế khi nào vậy? Thảo nào mình thấy cậu ấy cầm nhiều đồ!
“Hả? Pháo hoa?! Ấn tượng như mọi khi, Seri! Cậu biết cách tận hưởng cuộc sống đấy!” Mức độ phấn khích của Uta tăng vọt.
Pháo hoa cầm tay, hử? Rất trẻ trung; mình tán thành.
Ý mình là, tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Argh, bực thật!
Điểm thanh xuân của mình vẫn còn quá thấp…
Đầu tiên, chúng tôi đã gọi cho chủ nhà để xin phép cho chắc, và ông ấy đã bật đèn xanh cho chúng tôi đốt chúng ở bãi đậu xe. Chúng tôi không đến bằng ô tô, nên có rất nhiều không gian trống.
“Chà, bên ngoài tối đen như mực,” tôi bình luận.
Khi chúng tôi rời khỏi lối vào của nhà gỗ, chúng tôi gần như không thể thấy gì. Nguồn sáng duy nhất đến từ cửa sổ. Ánh sáng từ tầng một chỉ vừa đủ để chiếu tới chỗ chúng tôi đứng. Tatsuya vẫn đang ngồi trên sân thượng trong đau đớn.
Cậu vẫn chưa cử động được à? Nanase đứng gần đó trông chừng cậu ta với vẻ mặt bực bội. Reita và Miori đang trò chuyện trên ghế sofa trong phòng khách.
“Họ không muốn tham gia à?” Tôi hỏi.
“Không. Họ nói họ sẽ chỉ xem thôi,” Serika trả lời.
Chỉ có bốn chúng tôi thôi sao? Ừm, chắc là cũng không có nhiều pháo hoa lắm
. “Nhưng mà, không phải trời tối quá sao?”
“Dù sao chúng ta cũng đang chơi với pháo hoa, và tớ cá là chúng trông đẹp hơn khi trời càng tối,” cô ấy nói.
Uta đang khéo léo dùng đèn điện thoại để chuẩn bị một xô nước để dập lửa.
Ồ, hay đấy. Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
Cầm một chiếc bật lửa ga trong một tay và một que pháo hoa trong tay kia, Serika bí ẩn lẩm bẩm, “Hỏa thuật… kích hoạt.”
Những vệt tia lửa dài, mỏng manh, sống động bay ra từ đầu—một que pháo hoa susuki điển hình. Cô ấy bắt đầu xoay nó vòng vòng.
Khá đẹp nhưng nguy hiểm!
“Natsu! Nhìn bên này!” Uta cầm một que pháo susuki trong mỗi tay. “Nhị đao lưu!” cô ấy hét lên một cách đầy năng lượng.
“Tớ làm thế này đúng không?” Hoshimiya hỏi, đốt một quả pháo chuột. “Hả… O-O-Oái?!”
Cô ấy hét lên khi nó bắt đầu quay cuồng trên mặt đất như một chiếc chong chóng, và rồi cô ấy nắm lấy vai tôi.
“Nó thực sự đáng ngạc nhiên đến vậy sao?” Tôi hỏi.
“N-Nó di chuyển nhiều hơn tớ nghĩ.” Cô ấy thở hổn hển và nhanh chóng giữ khoảng cách với tôi.
Đó là một sự thay đổi một trăm tám mươi độ so với cách cô ấy đã chủ động nắm tay tôi trước đó; bây giờ, có cảm giác như cô ấy đang tránh né tôi.
Điều này có nghĩa là gì? Mình không thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh, nhưng có lẽ mình hiểu được một chút
.
Tuy nhiên nếu linh cảm của mình sai, thì điều đó chỉ có nghĩa là mình đang quá tự ý thức… Nhưng, hãy nghĩ xem!
Mình nghi ngờ Hoshimiya sẽ nắm tay một chàng trai mà cô ấy không thích.
XÈÈÈO! Quả pháo chuột đã quay cuồng và bắn tia lửa trên mặt đất cuối cùng cũng tắt ngấm.
“Chúng ta còn lại nhiều lắm,” Serika nói.
Bộ mà cô ấy mua có đầy đủ các loại pháo hoa, bao gồm cả một quả pháo thăng thiên; cảnh tượng nó bay qua bầu trời đêm thật đẹp. Cuối cùng, chúng tôi đã tự giải trí với đủ loại pháo hoa, và màn trình diễn pháo hoa của chúng tôi sắp kết thúc.
“Natsu, lại đây.” Uta vẫy tôi lại từ chỗ cô ấy đang ngồi xổm với một que pháo bông trong tay.
Khi tôi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy đốt que pháo hoa trong tay mình. Những tia lửa nhỏ tí tách bắt đầu rơi xuống. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy Uta trong bóng tối—cô ấy liên tục chớp tắt trong tầm nhìn, biến mất và xuất hiện lại theo ý muốn của một vầng sáng màu cam. Cuối cùng, những tia lửa tắt dần, chỉ còn lại một quả cầu lửa âm ỉ mờ nhạt.
“Natsu, sinh nhật cậu sắp đến rồi, phải không?”
Quả cầu lửa nhỏ rơi xuống đất.
“Tớ ngạc nhiên là cậu còn nhớ.”
“Dĩ nhiên là tớ nhớ rồi! Đó là sinh nhật của người tớ thích mà, cậu biết không?”
Tôi nhìn cô ấy, sững sờ trước sự thẳng thắn của cô ấy. Tôi chỉ có thể nhận ra một hình bóng mờ ảo trong bóng đêm đen kịt, nhưng tôi có thể biết cô ấy đang nhìn vào que pháo bông đã tắt.
“Natsu, cậu muốn gì cho sinh nhật?”
“Hả? Tớ không biết. Tớ không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì ngay lập tức.”
Cậu tặng gì tớ cũng vui rồi.
“Được rồi, vậy thì tớ sẽ tự mình suy nghĩ. Tớ sẽ chuẩn bị một thứ gì đó sẽ làm cậu rấấất vui!”
“Cậu có chắc là muốn nâng cao kỳ vọng của tớ đến thế không?” Tôi hỏi đùa.
Uta trả lời chậm rãi, như thể cô ấy đang cố gắng xác định lại lời nói của chính mình.
“Tớ sẽ nghĩ về cậu thật nhiều để có thể chọn một thứ gì đó tốt như vậy.”
“Tớ là một chàng trai may mắn.”
“Ừm. Giờ cậu mới nhận ra à?” Cô ấy cười nhẹ và lấy ra một que pháo bông khác. “Đây là que cuối cùng.”
Cô ấy đốt nó, và một lần nữa, xung quanh chúng tôi trở nên sống động với những tia lửa tí tách. Tôi vẫn ngồi xổm bên cạnh Uta, mắt dán vào que pháo bông. Cho đến khi quả cầu lửa cuối cùng rơi xuống đất, chúng tôi không nói thêm một lời nào nữa.
“Và chúng ta xong rồi,” cô ấy nói một cách miễn cưỡng.
Tại sao pháo hoa chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc? Chúng cũng lấp lánh đẹp đến thế…
“Mọi người bắt đầu dọn dẹp rồi! Chúng ta nên giúp một tay!”
So với cách tôi đang chìm đắm trong sự ủy mị, Uta đứng dậy với một nụ cười rạng rỡ và tham gia cùng Serika và Hoshimiya để dọn dẹp. Thời khắc của pháo hoa đã kết thúc.
Sau đó, chúng tôi tắm rửa sạch mồ hôi của cả ngày. Tiếp theo, chúng tôi chơi board game và bài cho đến giờ đi ngủ. Khi chúng tôi chơi Daifugo, Nanase đã phải chịu một chuỗi thua bí ẩn. Mặt khác, trong các vòng Ma Sói, Serika đã thể hiện tài năng phi thường của mình. Tất cả chúng tôi đều hăng hái khi chơi Coyote, Uno và mọi thứ khác.
“Chúng ta nên đi ngủ sớm thôi,” Reita nói, kết thúc một đêm của chúng tôi.
Tatsuya đã ngáy to trên ghế sofa rồi. Miori cũng đang gật gù, mặc dù chỉ một lúc trước, cô ấy đã bị cuốn vào trò chơi tư duy đa chiều—Súp Rùa Biển. Tôi kiểm tra thời gian; đã muộn rồi.
“Cậu nói đúng.” Tôi đứng dậy và kéo Tatsuya đang bất tỉnh lên tầng hai. Serika kéo tay Miori và dẫn người bạn đang buồn ngủ của mình đến phòng ngủ của các cô gái.
“Chúc ngủ ngon,” Nanase nói.
“Ừm. Ngủ ngon,” tôi đáp.
Tôi đóng cửa và ngã phịch xuống giường. Khi vừa đáp xuống, tôi mới nhận ra cơ thể mình mệt mỏi đến mức nào. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ của tôi sớm biến mất khi Tatsuya lại phát ra một tiếng ngáy từ chiếc giường bên cạnh.
Mình nên ngủ cùng phòng với Reita… À mà thôi. Có vẻ như cậu ấy thích ngủ một mình hơn
.
Tôi tự hỏi mình đã nhắm mắt bao lâu. Mặc dù tôi không thể chợp mắt, thời gian vẫn tiếp tục trôi đi chậm rãi. Giấc ngủ không đến với tôi, nhưng tôi có rất nhiều điều để suy ngẫm, vì vậy nhiều suy nghĩ khác nhau chạy đua trong đầu tôi.
Không lâu sau, tôi cảm nhận được một tia sáng rất mờ trên da và mở mắt ra. Tôi ra khỏi giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời ngay trước bình minh thật tuyệt đẹp.
“Chắc mình đi dạo một lát.”
Dù có nằm đây nhắm mắt, mình cũng không ngủ được.
Đã đến lúc từ bỏ rồi. Đi xuống bờ biển để ngắm những sắc màu của bình minh bên đại dương sẽ đáng giá hơn
.
Tôi rời phòng và đi xuống tầng một. Sự yên tĩnh bao trùm nhà gỗ khiến khó có thể tin được nó đã từng sống động như thế nào vào ngày hôm qua.
Mọi thứ đã kết thúc rồi. Tôi tràn ngập sự luyến tiếc.
Chuyến đi này thực sự rất vui!
Bên ngoài, bầu trời tối sẫm có chút sắc đỏ, và một làn gió sảng khoái thổi qua những tán cây. Khi tôi đi xuống con đường vắng, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ thẫm. Cuối cùng, tôi có thể thấy biển ở phía trước, nơi mặt trời nhấp nhô ẩn hiện từ phía chân trời. Những tia nắng rải một con đường trên mặt nước. Đó là loại cảnh tượng chỉ có thể tìm thấy vào giờ sáng sớm này.
Muốn tận hưởng trọn vẹn cảnh đẹp sau khi đã đến tận đây, tôi tiến lại gần bờ biển hơn. Ở đó, tôi phát hiện một người đang ngồi trên đê chắn sóng. Trông giống như một nữ sinh cao trung.
“Hoshimiya?” Tôi gọi.
Cô ấy—Hoshimiya Hikari—quay lại, ngạc nhiên chớp mắt nhìn tôi. Làn gió biển mặn mà, thư giãn đùa nghịch với mái tóc cô ấy.
“Natsuki-kun. Tớ thấy cậu cũng dậy rồi.”
“Ừ, tớ không ngủ được nên đã bỏ cuộc.”
“Thật sao? Cậu có ổn không?” cô ấy hỏi với vẻ lo lắng.
“Tớ đã nhắm mắt theo đúng nghĩa đen, nên cơ thể tớ cảm thấy được nghỉ ngơi rồi.”
Tôi gồng bắp tay để cho cô ấy thấy tôi tràn đầy năng lượng như thế nào.
“Vậy thì chắc là ổn rồi.”
“Tớ nghĩ mình sẽ đến đây để tận hưởng bình minh và để đầu óc thư thái,” tôi giải thích, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Khi mặt trời mọc, sắc màu của bầu trời dần biến đổi.
Mình sẽ không bao giờ chán khi xem cảnh này.
“Tớ đã nghĩ mình sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi đến ngắm biển,” cô ấy nói.
Tôi liếc mắt về phía cô ấy; ánh mắt cô ấy đang tập trung vào mặt nước mênh mông.
“Tớ
yêu biển. Nó rộng lớn, trong xanh, xinh đẹp, và tớ cảm thấy như nó sẽ cuốn trôi đi những lo lắng và cảm xúc u ám của mình… Tớ yêu nó đến nỗi tớ muốn ngắm nhìn nó mãi mãi.”
Cô ấy đã nói rằng cô ấy muốn đi biển trước khi chuyến đi này được lên kế hoạch.
Và mình cũng có thể cảm nhận được nó có ý nghĩa với cô ấy như thế nào khi mình đọc tiểu thuyết của cô ấy.
“Giờ tớ có chút muốn viết lại vài phần trong bản thảo của mình. Có những đoạn miêu tả mà cậu sẽ không thể nghĩ ra được trừ khi cậu tận mắt chứng kiến. Tớ chắc chắn bây giờ mình có thể làm cho văn phong tốt hơn nữa.”
“Hoshimiya, cậu thật tuyệt vời. Tớ đang tận hưởng khung cảnh, nhưng từ duy nhất hiện lên trong đầu tớ lúc này là ‘đẹp.’”
“Natsuki-kun, tớ muốn chia sẻ những gì cậu đang cảm nhận ngay bây giờ với những người đọc tiểu thuyết của tớ. Tớ không nghĩ mình sẽ có thể truyền tải mọi thứ một cách hoàn hảo, nhưng tớ muốn làm nó tốt nhất có thể.”
Cách bình minh chiếu sáng góc nghiêng của cô ấy thật đẹp. Bất ngờ, cô ấy quay sang đối mặt với tôi, cười khúc khích như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay.
“Trời mát một cách đáng ngạc nhiên.”
Đó là một câu nói cực kỳ bình thường. Ngay khi tôi chuẩn bị đưa ra một câu trả lời thông thường, tôi cảm thấy một cảm giác déjà vu kỳ lạ.
“Dù sao thì mặt trời cũng chưa lên và gió đang thổi mà,” tôi đáp, mặc dù mặt trời đang ẩn hiện trong tầm mắt.
Đó là một dòng thoại từ tiểu thuyết của Hoshimiya. Tôi đã đọc nó rất nhiều lần đến nỗi tôi thuộc lòng từng chữ một. Cảnh này nằm ở phần cuối của cuốn sách—cao trào của chương ba, “Trong một đêm trăng sáng.” Ở đó, cảm xúc của các nhân vật chính đã va chạm. Đó là phần yêu thích của tôi trong cuốn sách.
Hoshimiya tiếp tục đọc thuộc lòng lời thoại của cô gái. “Gió biển khá mạnh, nên chúng ta có thể sẽ bị dính nhớp nếu ở ngoài này quá lâu.”
Vì vậy, tôi tiếp lời với lời thoại của chàng trai. “Này… Tớ có giúp được cậu không?”
Tôi chỉ đang mượn lời của cậu ấy, nhưng chúng vẫn vang vọng cảm xúc thật của tôi.
Mình có giúp được Hoshimiya không?
Mình có phải là một trong những yếu tố thúc đẩy cô ấy tiến một bước không?
“Dĩ nhiên là có rồi. Nếu không có cậu ở đây, tớ đã không thể làm được gì cả.”
Ánh mắt cô ấy xoáy sâu vào tôi khi cô ấy trích dẫn tiểu thuyết của mình. Nghe cô ấy nói vậy bằng cách nào đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù tôi biết chúng tôi chỉ đang diễn một cảnh.
Tôi đang cảm thấy vui, nhưng vở kịch của chúng tôi kết thúc ở đó. Một sự khác biệt quan trọng phân biệt bối cảnh hiện tại của chúng tôi với trong sách—trong sách, cảnh này diễn ra bên bờ biển vào đêm trăng tròn. Những lời nói theo sau rút ra từ tình huống đó, vì vậy chúng tôi không thể tái hiện nó hoàn toàn.
“Này, Natsuki-kun.” Hoshimiya gọi tên tôi, không phải tên của chàng trai. Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng khi nhìn tôi.
Bị cuốn hút, tôi không thể thốt nên lời. “Một ngày nào đó, vào đêm trăng tròn…”
Bỏ lửng câu nói ở đó, cô ấy bước xuống từ đê chắn sóng. Cát lạo xạo dưới đôi dép của cô ấy khi cô ấy đi một đoạn ngắn trước khi quay lại về phía tôi.
“Tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ không thua Uta-chan đâu.”
Cô ấy có ý gì khi nói vậy? Ngay cả một người ngốc nghếch như mình cũng hiểu.
Mình cảm thấy sung sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng mình biết mình chưa giành được quyền thể hiện hạnh phúc của mình.
Mình ghét sự thiếu quyết đoán của mình, nhưng sẽ là không chân thành nếu mình lựa chọn trong khi cảm xúc của mình vẫn còn dao động.
Nhưng có lẽ mình chỉ đang chạy trốn. Việc giữ nguyên hiện trạng có phải còn không chân thành hơn không?
Mình biết cả hai người họ đều đã cảm nhận được cảm xúc của mình, và họ đang để cho mình trì hoãn câu trả lời.
Và mình nhận thức rõ cảm xúc của họ dành cho mình… Nhưng chính vì vậy mình cần phải nhanh chóng quyết định.
Bình minh đã kết thúc, và bây giờ mặt trời đang lên cao hơn trên bầu trời. Hoshimiya và tôi trở về nhà gỗ trước khi trời trở nên quá nóng. Chuyến đi vui vẻ của chúng tôi đã kết thúc, cứ như vậy.