Vào ngày 31 tháng Tám, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tôi đã đi chơi cùng Yui-Yui và Hikarin. Nhờ những buổi học nhóm định kỳ mà Natsu đã tổ chức trong suốt kỳ nghỉ, tôi thực sự đã hoàn thành xong bài tập về nhà của mình. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được trải qua một ngày cuối nghỉ hè thảnh thơi đến thế.
Tôi cần phải cảm ơn Natsu. Vừa nghĩ đến cậu ấy, tôi đã bất giác mỉm cười, rồi vội vàng cố nén lại. Người ta sẽ nghĩ mình là một đứa kỳ quặc vì cứ tự dưng cười tủm tỉm mất.
“Aaa! Tụi mình đã làm được bao nhiêu là thứ!” tôi thốt lên.
“Ừ. Tớ cuối cùng lại mua rất nhiều đồ mùa thu,” Nanase nói.
“Vui thật đấy! Dù vậy, tớ thấy hơi chán nản khi nghĩ đến việc ngày mai lại phải đi học,” Hoshimiya nói.
Chúng tôi đã lang thang qua vô số cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm, ăn pizza và mì Ý ngon tuyệt tại một nhà hàng kiểu Ý sang chảnh, và xem một bộ phim lãng mạn mới đang gây sốt dạo gần đây ở rạp chiếu phim. Tôi hơi mệt một chút vì lịch trình đã được nhồi nhét toàn những thứ vui vẻ, nhưng nhờ vậy mà tôi có thể kết thúc kỳ nghỉ hè một cách mỹ mãn.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên thời cao trung của tôi là kỳ nghỉ vui nhất mà tôi từng trải qua từ trước đến nay.
Có hai lý do cho điều đó. Thứ nhất là vì tôi đã có được những người bạn không thể thay thế. Tôi vốn luôn có nhiều bạn bè, nên chưa bao giờ thuộc về một nhóm cụ thể nào. Nhưng lên cao trung, tôi bắt đầu gắn bó với một nhóm vì cái cảm giác thoải mái mà họ mang lại.
Tatsu là một người bạn tốt mà tôi đã trân trọng từ rất lâu rồi. Cậu ấy hơi ồn ào, và cách dùng từ của cậu ấy nhiều lúc khiến tôi phát cáu, nhưng cậu ấy lại tốt bụng vào những lúc quan trọng và luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi chán nản.
Rei thì luôn quan sát mọi người từ một khoảng cách, và đôi khi tôi chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng nếu chúng tôi đề xuất một ý tưởng, cậu ấy chắc chắn sẽ sắp xếp để biến nó thành hiện thực. Cậu ấy siêu thông minh, dù theo tôi thì cậu ấy hơi quá tự tin vào khả năng của mình.
Yui-Yui là một cô gái ngầu lòi, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy lại cho chúng tôi thấy mặt dễ thương của mình, thật là bất công mà. Cậu ấy hành động tán tỉnh một cách vô thức, đúng là hèn nhát! Dĩ nhiên là tôi sẽ thích cậu ấy rồi. Nếu Rei là người trông chừng các chàng trai, thì Yui-Yui là người chăm sóc cho bọn con gái chúng tôi. Có những khía cạnh của bản thân mà cậu ấy chỉ thể hiện với Hikarin mà tôi chưa bao giờ thấy. Tôi muốn phá vỡ bức tường đó giữa chúng tôi.
Hikarin là người bạn nữ thân nhất của tôi kể từ khi vào cao trung. Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi đã nghĩ thật là một phép màu khi cậu ấy lại có thể dễ thương đến vậy. Sao lại có thể tồn tại một cô gái giống hệt như thần tượng thế chứ? Và tính cách của cậu ấy cũng tựa như thiên thần nữa. Tôi đúng là có nghi ngờ rằng tính cách của cậu ấy có phần nào được tính toán, nhưng tôi không nghi ngờ gì rằng cậu ấy bản chất là một người tốt. Cậu ấy nói chuyện rất sôi nổi, và mặt hậu đậu thỉnh thoảng của cậu ấy rất buồn cười—tôi rất thích dành thời gian cùng cậu ấy.
Và rồi có Natsu, chàng trai đầu tiên mà tôi phải lòng. Lý do còn lại khiến tôi có một kỳ nghỉ hè vui đến vậy là vì có cậu ấy ở đây. Natsu đã thay đổi thế giới của tôi: tôi mong chờ đến ngày mai hơn, tôi phấn khích vì những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi vui lên khi thấy cậu ấy cười. Nhưng khi thấy cậu ấy nói chuyện với những cô gái khác... một cảm giác khó chịu lại xâm chiếm lấy tôi.
“Nè, Uta-chan. Tụi mình nói chuyện một lát được không?” Hikarin hỏi khi chúng tôi chuẩn bị về nhà. Cậu ấy chỉ vào một công viên mà chúng tôi tình cờ đi ngang qua. Tôi đã lờ mờ đoán được chuyện gì rồi; chuyện đó sẽ là chủ đề được đề cập đến hôm nay.
Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài dưới bóng cây. Lũ trẻ đang chơi trong hộp cát. Thật đáng nể khi chúng có thể chơi dưới trời nắng trong cái nóng này. Ở phía bên kia công viên, một nhóm các bà trông giống như phụ huynh của lũ trẻ đang ngồi dưới bóng râm. Họ vừa dùng quạt giấy uchiwa phe phẩy cho mát vừa trò chuyện.
Tiếng ve kêu inh ỏi bị ngắt lời bởi Yui-Yui. “Tớ có nên đi chỗ khác không?”
“Không đâu,” Hikarin nói. “Tớ muốn cậu ở lại, Yuino-chan. Được không, Uta-chan?”
Sau một nhịp, tôi nói, “Được chứ.” Tôi có thể thấy rằng Hikarin đã rất quyết tâm. Cậu ấy khác với tôi. Bề ngoài, tôi đã hành động vui vẻ, nhưng thực chất, tôi lại đầy do dự và bất an. Tôi không có can đảm để diễn tả cảm xúc của mình thành lời. Đó là lý do tại sao tôi cứ giữ thái độ mơ hồ, nhắm mắt làm ngơ trước vấn đề hiển nhiên và trì hoãn cuộc nói chuyện này.
“Tớ yêu Natsuki-kun,” cậu ấy nói, mắt khóa chặt vào mắt tôi.
Tớ biết chứ. Tớ đã nhận ra từ lâu rồi. Nhưng tớ không muốn biến sự quan sát của mình thành lời. Rốt cuộc thì, nếu một điều gì đó được nói ra, nó sẽ trở nên rõ ràng. Tôi đã cố gắng rất nhiều để không nhận ra, nhưng cuối cùng, tôi đoán mình đang bị buộc phải đối mặt với nó.
Tôi nhìn xuống và không nói gì.
“Vậy nên tớ cần phải xin lỗi cậu. Cậu là người đầu tiên phải lòng cậu ấy, và tớ biết điều đó... vậy mà giờ đây, tớ lại thú nhận với cậu sau khi sự đã rồi,” cậu ấy tiếp tục bằng một giọng nói tử tế. “Tớ xin lỗi.”
“Hikarin, cậu không cần phải xin lỗi đâu.” Tôi cố gắng nặn ra những lời đó. “Cậu không thể ngăn được việc mình phải lòng ai đó. Tớ cũng vậy mà.” Không được. Nghe mình ảm đạm quá, không giống mình chút nào hết. Phải tươi tắn lên mới được. “Nhưng tớ sẽ không thua đâu! Đừng cố gắng tỏ ra chu đáo với tớ nữa, được không?”
Mình có đang cười đúng cách không? Giọng mình có ổn định không?
Không giống như tôi, người đang đầy rẫy sự bất an, Hikarin lại mỉm cười nhẹ nhõm.
“Đúng vậy. Tớ cũng sẽ không thua đâu,” Hikarin nói.
“Dù ai thắng cũng không được thù ghét nhau, được chứ?” tôi nói.
“Ừ. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để hành động như bình thường.”
Đó chỉ là một lời hứa bằng miệng. Rất có thể, mọi chuyện sẽ không kết thúc gọn gàng như vậy. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được việc nhìn Hikarin và Natsu hẹn hò ngay trước mắt, và chắc chắn cậu ấy cũng cảm thấy như vậy. Vì vậy, đây là mong ước của chúng tôi. Mình hy vọng mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc như vậy, cả hai chúng tôi đều cầu nguyện cho nhau.
“Dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ vẫn là bạn của tớ chứ?” tôi hỏi. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu quý Hikarin—tôi yêu quý Hoshimiya Hikari. Bỏ qua chuyện tình cảm, tôi yêu cậu ấy còn hơn cả Natsu. Tôi ghét cái ý nghĩ sẽ mất đi người bạn của mình chỉ vì cảm xúc của bản thân.
“Ừ, tớ hứa.”
Dù vậy, tôi không thể từ bỏ Natsu, đó là lý do chúng tôi lập ra lời hứa này. Hikarin có lẽ cũng cảm thấy giống tôi. Mình chưa bao giờ thực sự tin rằng bạn có thể thật sự thấu hiểu một người khác từ tận đáy lòng... Nhưng mình muốn tin rằng điều đó là có thể, chỉ trong lúc này thôi.
Quạt giấy Uchiwa (団扇) là một loại quạt truyền thống của Nhật Bản, có hình dạng tròn hoặc bầu dục, không gấp được, thường được làm từ giấy washi hoặc vải dán trên khung tre hoặc gỗ