Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

206 1360

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

114 295

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

150 174

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

5 21

Tập 04 - Chương 2 Ban Nhạc Được Thành Lập

Serika triệu tập chúng tôi đến trường vào Chủ Nhật, thế là tôi lên đường. Dù trời vẫn còn sớm nhưng hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu buổi tập đầu tiên của ban nhạc. Tôi đọc lại đoạn trò chuyện trên RINE trong lúc ngồi trên tàu. Sau khi mời được Shinohara-kun vào hôm qua, Serika đã ngay lập tức tạo một nhóm RINE cho ban nhạc của chúng tôi. Tên của nó là "Ban nhạc của Tôi". Ban nhạc của cậu à? Ừ thì, chắc cũng đúng… nhưng không còn cái tên nào khác sao, kể cả khi đây chỉ là tên tạm? Mà thôi, đây đúng là kiểu của Serika rồi.

Hondo Serika: Ngày mai 9 giờ sáng, tập trung ở phòng âm nhạc số hai

Natsuki: Chúng ta sẽ tập luyện à?

Hondo Serika: Tớ sẽ gửi bản nhạc. Cùng chơi thử nhé. Học thuộc lòng trước ngày mai đi

Natsuki: Cậu là ác quỷ à!

Hondo Serika: Sẽ ổn thôi

Iwano: Cậu viết bài này à?

Hondo Serika: Ừm. Đây là bài hay nhất tớ từng viết đấy

Natsuki: Xin lỗi nhưng tớ chỉ đọc được tab guitar thôi

Hondo Serika: ‘Kay, tớ sẽ gửi cả cái đó

Shinohara@animefan: Cậu đã xin phép sử dụng phòng âm nhạc số hai vào Chủ Nhật chưa vậy?

Hondo Serika: Trừ Natsuki ra thì mọi người đều ở trong câu lạc bộ nhạc nhẹ mà, nên chắc không sao đâu?

Shinohara@animefan: Em sẽ kiểm tra lại với giáo viên cố vấn cho chắc.

Iwano: Sẽ nhanh hơn nếu Haibara tham gia câu lạc bộ luôn đấy?

Hondo Serika: Ý hay. Mai chúng ta có thể điền đơn cho cậu ấy luôn

Natsuki: Tớ thì không sao, nhưng không phải tớ cần hỏi chủ tịch câu lạc bộ hay gì đó à?

Iwano: Anh sẽ xin phép cậu ấy cho

Hondo Serika: Sẽ tốt hơn nếu cậu chào hỏi các thành viên khác trong câu lạc bộ sau đó. Tớ sẽ giới thiệu cậu với mọi người

Iwano: Có cần không? Câu lạc bộ nhạc nhẹ về cơ bản hoạt động theo từng ban nhạc riêng lẻ nên chúng ta chỉ tương tác với các thành viên khác để sắp xếp lịch sử dụng phòng câu lạc bộ thôi

Hondo Serika: Iwano-senpai, chỉ có anh nghĩ vậy thôi đó? Mọi người đều thân thiết trừ anh ra

Iwano: Ra vậy…

Natsuki: Này! Cậu cần lựa lời hơn đấy

Shinohara@animefan: Không sao đâu ạ. Dù gì thì cũng chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của em cả.

Natsuki: Như thế thì có gì mà ổn chứ…?

Tôi đọc xong cuộc trao đổi ngắn của chúng tôi. Thật tuyệt khi tất cả chúng tôi đều hòa hợp với nhau (tôi nghĩ vậy). Sẽ rất tệ nếu không khí trở nên lạnh lẽo. Hôm qua tôi đã cố gắng hết sức để ghi nhớ các hợp âm mà Serika gửi, nhưng một ngày là không đủ. Tôi đã gần như nắm chắc đoạn dạo đầu và các đoạn phiên khúc, nhưng đoạn điệp khúc thì vẫn còn lơ mơ. Rất có thể cô ấy đã cố tình làm cho phần của tôi dễ hơn. Độ khó rõ ràng là thấp hơn so với phần của cô ấy. Phần đệm đàn của tôi đầy những hợp âm mạnh và chủ yếu lặp đi lặp lại một đoạn riff đơn giản. Tôi ngáp một cái. Tôi bị thiếu ngủ vì đã thức khuya luyện tập tối qua.

Đây là lần đầu tiên tôi đến trường vào cuối tuần kể từ khi bắt đầu lại—lần đầu tiên kể từ khi tôi còn ở trong câu lạc bộ bóng rổ trong vòng đời cao trung đầu tiên. Tôi đến Ga Maebashi và đi bộ xuống con đường. Lối đi này cho cảm giác vừa lạ lẫm vừa sảng khoái. Bình thường con đường này đầy ắp học sinh đến trường, nhưng giờ thì hoàn toàn vắng vẻ. Sự tĩnh lặng yên bình thật dễ chịu. Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, một đôi tay đột nhiên xuất hiện từ phía sau và bịt mắt tôi lại, khiến thế giới của tôi chìm vào bóng tối.

"Ai đây ta?" một giọng hát líu lo vang lên.

"Người duy nhất làm trò này chỉ có cậu thôi, Serika," tôi đáp.

Và mình nhận ra cậu qua giọng nói rồi.

Tôi nắm lấy cánh tay thon thả của cô ấy và gỡ tay cô ấy ra khỏi mắt mình. Tôi quay lại—khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy gần hơn nhiều so với tôi dự đoán. Mùi nước hoa thoang thoảng bay vào mũi tôi.

Serika khúc khích cười. "Cậu tốt hơn là đừng có phải lòng tớ đấy. Cậu đã có Hikari-chan và Uta-chan để nghĩ đến rồi."

"Ôi, im đi. Tớ biết rồi," tôi nói. Đây là lý do tại sao những người nhận thức được sức hấp dẫn của mình lại chết tiệt đến thế—

"Trông cậu chẳng có vẻ nhiệt tình gì cả. Câu chuyện của chúng ta sắp bắt đầu rồi đấy," Serika nói trong khi làm một động tác gì đó giống như đấm bốc trong không khí.

Cậu ấy đang làm gì vậy? "Chà, hôm nay cậu tràn đầy năng lượng nhỉ."

"Rõ ràng rồi. Hôm qua tớ đã ngủ một giấc tròn mười tiếng."

"Cậu không nghĩ thế là hơi quá à?"

"Một đứa trẻ ngủ đủ giấc cũng sẽ phát triển tốt—cả chiều cao lẫn vòng ngực. Tớ tin là vậy."

"Cậu không nên nói về chuyện đó với con trai đâu," tôi nói sau một lúc.

Ngay từ đầu, theo như mình nhớ từ chuyến đi biển, Serika khá là… Không, hãy cất những ký ức đó đi.

"Thật sao?" Serika nghiêng đầu.

Chắc cậu ấy là kiểu người nói trước khi nghĩ. Tôi thở dài.

Không một lời báo trước, cô ấy ném cho tôi một câu hỏi kỳ cục.

"Natsuki, cậu là kiểu người thích ngực to hay ngực nhỏ?"

"Hả?!" Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh của Hoshimiya và Uta vụt qua tâm trí tôi.

D-Dừng lại ngay, mình ơi! Đừng có nghĩ gì hết!

Nếu bây giờ mình mà nghĩ đến bất cứ điều gì, mình sẽ gặp rắc rối to!

"Vậy, cái nào?"

"Không cái nào cả! Tớ không thích cái nào hết, rõ chưa?!" tôi điên cuồng lắc đầu.

"Thật không?" Serika hỏi một cách ngờ vực.

Đúng, thật mà. Nếu phải nói, thì mình thích kích cỡ nào cũng được, miễn là của cô gái mình yêu.

"Nhưng cậu không nghĩ to hơn thì tốt hơn à? Chúng rất mềm mại và núng nính."

Xin lỗi nhé, nhưng đó là quá nhiều thông tin đối với một chàng trai tân!

Thật khó để che giấu sự bối rối mỗi khi mình nói chuyện với Serika.

Kiệt sức, tôi nói, "Tớ không biết về chuyện đó. Ngực nhỏ cũng có nét quyến rũ riêng của nó."

Ví dụ, thật dễ thương khi các cô gái lo lắng về kích cỡ nhỏ của mình… Nó chỉ được cho là một ví dụ bịa đặt, nhưng một tình huống cụ thể lại hiện ra trong đầu, và mình thậm chí còn có một người cụ thể đóng vai đó nữa.

Này, mình đã bảo dừng lại rồi mà, mình ơi!

Cô ấy lẩm bẩm một cách nghi ngờ. "Chắc cuộc đời là vậy."

"Dù sao đi nữa, quyết định không phải được đưa ra dựa trên kích cỡ vòng ngực, đúng không?"

tôi nhận xét.

Nói chung thì, thà to còn hơn quá nhỏ… Những gì mình nói lúc nãy vừa đổ sông đổ biển rồi, phải không?

Serika và tôi trò chuyện về những điều ngớ ngẩn như thế trong khi đi lên phòng âm nhạc số hai.

Đột nhiên, một giọng nói rụt rè thì thầm ngay sau lưng chúng tôi.

"Ư-Ừm… Chào buổi sáng…"

Tôi giật mình quay lại. Shinohara-kun bắt đầu đi cùng chúng ta từ cái quái quỷ lúc nào vậy?!

"Ch-Chào buổi sáng… Cậu ở đây bao lâu rồi?"

"Chắc khoảng mười phút ạ?"

"Cậu đã đi cùng chúng tôi mười phút rồi á?!"

"Em xin lỗi. Em đã do dự không biết có nên lên tiếng hay không…"

"Trong suốt mười phút?!"

"Bình thường, khi mọi người không chú ý đến em và em lên tiếng, em lại làm họ giật mình."

Một tiếng cười tự giễu bật ra từ cổ họng cậu ấy.

Chỉ mình mình thấy, hay là cậu ấy trông thực sự xanh xao?

"Ai mà ngờ có người lại có thể vô hình đến thế," Serika nói, lùi lại một chút.

Này! Tôi đã bảo cậu đừng ném những bình luận như quả cầu lửa vào chàng trai tội nghiệp này nữa mà!

Dù đúng là không có nhiều người có thể hòa mình vào bối cảnh tốt như Shinohara-kun.

"Đó là điểm mạnh duy nhất của em… Dù em cũng không cần nó lắm. Ha ha ha…" cậu ấy nói.

Những chàng trai nền nã như chúng tôi thường có kỹ năng xóa bỏ sự hiện diện của mình… nhưng Shinohara-kun là một con quái vật hoàn toàn khác. Mình có thể nói rằng khoảng cách giữa tài năng ẩn mình của chúng tôi là rất lớn.

"Với lại, chủ đề mà hai người đang thảo luận… làm em khó mở lời quá…"

"Để nói cho rõ, Serika là người ép tớ vào chủ đề đó, rõ chưa?"

"Tất nhiên rồi, em hiểu mà," Shinohara-kun nói, gật đầu, nhưng rồi thì thầm để cô ấy không nghe thấy, "Kh-Khi ở trước mặt một cô gái, đó là cách duy nhất anh có thể trả lời. Em hiểu mà."

Cậu không cần phải hiểu phần đó đâu! Trạng thái tinh thần của mình bắt đầu trở nên tồi tệ vào lúc chúng tôi cuối cùng cũng đến được phòng âm nhạc số hai.

"Hai người đang thì thầm gì thế? Trông hai người thân thiết ghê," Serika nói.

"Ồ, không đâu ạ. Chúng em chắc chắn không phải như vậy," Shinohara-kun đáp.

Cậu không nghĩ là mình phủ nhận hơi nhanh quá à?

Là một người tiêu cực có kinh nghiệm, mình biết cậu ấy đang nghĩ gì đó như, "Haibara-kun có thể sẽ khó chịu nếu mọi người nghĩ cậu ấy thân với một người như mình," nên mình không bị tổn thương… Mình có thể đọc vị được cậu ấy. Khoan đã, mình có thể đọc vị cậu ấy như một cuốn sách! Mình hoàn toàn hiểu mọi thứ đang diễn ra trong đầu Shinohara-kun!

Cũng chẳng có vấn đề gì nếu mình làm được. Mình không biết phải đáp lại như thế nào. Không ai đối phó với mình khi mình hành động như thế này trong quá khứ, nên mình không có ai để tham khảo cả. Con người cũ của mình quá mạnh mẽ…

Đột nhiên, cánh cửa phòng âm nhạc số hai mở ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi.

"Nhanh lên vào trong và chuẩn bị đi. Chúng ta không có nhiều thời gian trước lễ hội trường đâu," Iwano-senpai nói. Anh ấy khoanh tay, và như mọi khi, biểu cảm của anh ấy làm tôi liên tưởng đến một tảng đá khổng lồ.

"E-Em xin lỗi." Shinohara-kun run rẩy, sắp bật khóc.

~*~

TÙNG, TÙNG, BÙM, RẦM. BÙM, BÙM, BÙM. TENG, ROÉNG!

Sau khi chúng tôi biến nó thành căn cứ của mình, phòng âm nhạc số hai tràn ngập âm thanh của nhạc cụ khi chúng tôi lên dây. Cảm giác như đang trò chuyện với nhạc cụ của mình vậy. Sau khi xong việc, tôi chuyển sang điều chỉnh âm lượng. Mình nên để âm lượng to đến mức nào? Mình chưa bao giờ chơi với người khác, nên mình không biết phải làm gì.

"Natsuki, giảm âm lượng của cậu xuống đi. Shinohara-kun, cậu đang đứng hơi xa quá đấy," Serika nói.

Tôi làm theo hướng dẫn của cô ấy và điều chỉnh bộ khuếch đại và bộ hiệu ứng của mình. Việc này khá khó. Serika-sensei về cơ bản đang làm mọi thứ cho mình. Và trong trường hợp của mình, mình còn có nhiều thứ phải suy nghĩ hơn là chỉ cây đàn guitar. "A, a," tôi nói vào chiếc micro mà Serika đã chôm từ phòng câu lạc bộ nhạc nhẹ. "Như thế này được chưa?"

Tôi đang điều chỉnh giá đỡ micro đồng thời kiểm tra cảm giác trong cổ họng mình.

"Được rồi, nghe ổn đấy." Serika làm một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ.

Cổ họng mình cảm thấy khá ổn. Trời, mình chưa bao giờ dùng micro ngoài phòng karaoke, nên đây là một trải nghiệm mới!

Khi mọi người đã chuẩn bị xong, Serika hỏi, "Natsuki, cậu hát được chứ?"

"Tớ nghĩ là mình đã thuộc lời rồi. Mơ hồ thôi," tôi đáp.

"Làm tốt lắm khi thuộc được nó trong một ngày trong khi nó toàn tiếng Anh."

"Nếu cậu biết nó vô lý, vậy cậu có thể không yêu cầu tớ học thuộc cả bài hát trong một ngày được không?"

Tớ đã phải vật lộn để nhớ các hợp âm guitar đấy, cậu biết không!

"Đây là bài hát của tớ, nên lần đầu tớ sẽ hát. Cậu có thể thêm phong cách của mình vào, nhưng hãy dùng tớ làm ví dụ."

"Hiểu rồi." Tôi lùi lại khỏi giá đỡ micro, và Serika thế chỗ tôi. Mình đã nắm được đại ý giai điệu từ các tab, nhưng mình chưa thực sự nghe bài hát thô, nên mình không chắc mình có thể hát theo cách Serika tưởng tượng không. Có một ví dụ sẽ rất hữu ích.

"Được rồi, bắt đầu từ đầu nhé. Chúng ta sẽ bắt đầu ở nhịp thứ tư," cô ấy nói.

Chết thật, bây giờ không phải là lúc để thư giãn. Mình là người nghiệp dư ở đây, nên mình cần phải tập trung.

Một, hai, ba, bốn, tiếng dùi trống gõ nhịp, và rồi đoạn dạo đầu bắt đầu với một đoạn arpeggio thoáng qua, mơ màng từ Serika. Như thể để hỗ trợ cho phần mở đầu thong thả, Iwano-senpai gõ một nhịp điệu đơn giản. Shinohara-kun thản nhiên tham gia—tiếng bass của cậu ấy vang lên nặng nề và trầm lắng như thể đang đập xuống đất—tạo thành một giai điệu vô tư và dễ chịu. Sau khi ô nhịp đầu tiên kết thúc và ô nhịp thứ hai bắt đầu, Iwano-senpai đánh mạnh vào chiếc chũm hi-hat. Khoảnh khắc cường độ của tiếng trống đột ngột tăng vọt, Serika cũng mạnh mẽ gảy cây guitar của mình. Không khí của bài hát hoàn toàn đảo ngược một trăm tám mươi độ thành một giai điệu dữ dội, và tiếng gảy đàn của cô ấy xé toạc không trung. Phần solo guitar của Serika kết thúc… ở đây! Tôi tham gia vào phần guitar đệm, gảy đàn một cách máy móc để khớp với nhịp trống. Phần của tôi không có hợp âm nào khó, nên tôi sẽ không mắc lỗi miễn là tôi tập trung—ít nhất là lẽ ra phải như vậy.

Tôi cúi xuống nhìn cây đàn guitar của mình, và trước khi tôi nhận ra, đã đến lúc phần hát tham gia. May mắn là, lần này tôi không phải là người hát. Giọng hát khàn khàn của Serika hòa quyện vào bài hát. Đoạn phiên khúc lặp lại một đoạn riff đơn giản. Nhịp điệu chính xác của Iwano-senpai thật đáng tin cậy, và cảm giác như âm thanh bass trầm của Shinohara-kun đang hỗ trợ tôi từ trong bóng tối. Dù tôi có mắc bao nhiêu lỗi, bộ phận nhịp điệu đáng tin cậy không bao giờ sai sót, đó là lý do tại sao Serika có thể lao vào đoạn điệp khúc với thời điểm hoàn hảo. Cô ấy đạp lên bàn đạp hiệu ứng và gảy đàn; giai điệu đơn giản được tô điểm một cách lộng lẫy. Cô ấy cất tiếng hát như thể đang gào thét, tăng thêm sự phấn khích cho đoạn điệp khúc vốn đã hoa mỹ.

Cậu ấy thật tuyệt vời! Vậy ra đây chính là con người của Serika.

Ngay cả một người mới như mình cũng có thể nhận ra cậu ấy tuyệt vời đến mức nào. Iwano-senpai và Shinohara-kun cũng rất giỏi, và mình cũng không thể so sánh với họ. Nhưng tất cả những âm thanh mà cô ấy dệt nên đều lấp lánh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Chà, thật dễ hiểu—mình biết cách làm cho bài hát này trở nên đỉnh cao. Serika là ánh sáng của bài hát này. Giọng hát và cây đàn guitar của cô ấy quyết định giá trị của nó. Ba người chúng tôi là những cái bóng. Tất cả những gì chúng tôi cần làm là hỗ trợ cô ấy để cô ấy có thể tỏa sáng hơn nữa. Chúng tôi không cần trao đổi thêm lời nào nữa; ba chúng tôi cùng chung một mục tiêu. Sự thay đổi trong âm thanh của nhạc cụ chúng tôi chính là câu trả lời. Đoạn riff guitar của Serika tung hoành trên nền tảng âm nhạc mà chúng tôi xây dựng, giống như những tia lửa dữ dội bay tứ tung trong không khí. Bài hát diễn ra một cách kịch tính và bước vào đoạn điệp khúc cuối cùng. Giọng hát khàn khàn của Serika vừa mãnh liệt vừa sầu muộn, và cô ấy gảy đàn với một sự nhiệt thành. Iwano-senpai đập mạnh vào các chũm đồng bộ với cô ấy, báo hiệu bài hát kết thúc. Khi một giọt nước chảy xuống cây đàn guitar của tôi, tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang đổ mồ hôi như tắm. Đó là mức độ tập trung sâu sắc của tôi.

Đó là một màn trình diễn tuyệt vời! Mình đã mắc một đống lỗi, nhưng thế là quá tốt cho lần đầu tiên của chúng ta. Thêm vào đó, hôm qua mình chỉ tập với các tab, nên có rất nhiều điều về bài hát mà mình không hiểu. Nhưng bây giờ mình sẽ có thể chơi tốt hơn khi đã nắm bắt được toàn bộ bài hát.

"Chúng ta vừa chơi ‘black witch.’ Đó là bài hát đầu tiên tớ viết," Serika nói.

"Nó siêu tuyệt vời và ngầu! Tớ không thể tin được là cậu đã viết bài này," tôi nói.

"Ừm. Khá hay, phải không? Tớ cũng thích nó."

Thật sự phù hợp khi gọi bài hát của cô ấy là hard rock. Phần lead guitar nổi bật, cạnh tranh với giọng hát cho vị trí ngôi sao. Phần nhạc cụ mãnh liệt và nặng nề, nghiêng về thể loại melodic hardcore, và đoạn điệp khúc phi nước đại. Nếu ai đó nói với tôi rằng một người chuyên nghiệp đã thực sự viết bài hát này, tôi sẽ tin họ không do dự.

"Tớ sẽ rất vui nếu mọi người cũng thích bài hát này."

Tôi ngước lên từ cây đàn guitar của mình nhìn Shinohara-kun, người đang mỉm cười.

"Đ-Đó là một bài hát hay! Thật tuyệt vời," cậu ấy nói, phấn khích.

Tôi gật đầu. "Tớ muốn thu âm bài này và xem nó nghe như thế nào. Chắc chắn sẽ nghe rất ngầu."

"Ồ, vâng, chúng ta quên mất điều đó. Lần sau em sẽ thu âm bằng điện thoại của mình," cậu ấy nói.

Iwano-senpai và Serika bình tĩnh hơn so với hai chúng tôi.

"Anh đã nghe bài này trước đây rồi. Em đã chơi nó với ban nhạc đầu tiên của mình," Iwano-senpai nói.

"Ồ vâng, đúng là có chuyện đó," cô ấy nhận xét.

"Hondo. Theo quan điểm của em, em sẽ cho buổi tập này bao nhiêu điểm?"

"Hmm, để xem…" Cô ấy suy nghĩ một lúc. "Xét rằng đây là lần đầu tiên chúng ta chơi cùng nhau… Ba mươi điểm?"

Đánh giá của cô ấy khiến tôi vô cùng sốc. "Thấp vậy á?!"

"Nếu một trăm điểm là lý tưởng của tớ, thì đúng vậy. Tất cả các cậu đều đang kìm nén quá nhiều."

"E… Em đã cố gắng kìm nén, dù sao thì…" Shinohara-kun rụt rè nói, ánh mắt cậu ấy lảng đi khắp phòng. "Em nghĩ sẽ là một bài hát hay hơn nếu em phối hợp với chị, Hondo-san."

"Tớ không thực sự thích lối suy nghĩ đó," cô ấy lẩm bẩm sau một lúc im lặng.

Vai của Shinohara-kun giật nảy và run rẩy.

"Shinohara-kun, cậu chơi bass rất tốt. Tớ đã rất ngạc nhiên. Vì vậy, hãy chơi nghiêm túc hơn."

"V-Vâng… Em sẽ cố hết sức."

"Iwano-senpai, anh cũng vậy. Tiếng trống mà em đã phải lòng không nhạt nhẽo đến thế đâu."

"Ừ, anh biết." Iwano-senpai gật đầu nghiêm nghị trước những lời nói sắc bén của cô ấy.

Cô ấy vỗ tay, xua tan không khí ảm đạm.

"Được rồi, các cậu đã hiểu bài hát rồi, phải không? Tiếp theo Natsuki sẽ hát. Màn trình diễn thực sự bắt đầu ngay bây giờ."

"Chắc chắn rồi… nhưng còn tớ thì sao? Cậu có lời khuyên nào cho tớ không?" tôi hỏi.

Serika gượng cười một cách đau khổ khác thường. "Natsuki… Cố lên nhé. Chúng ta cùng cố gắng nào."

Ồ… Có nghĩa là mình thậm chí còn chưa ở mức mà cậu ấy cần phải chỉ ra bất cứ điều gì cụ thể sao?!

Trước khi tôi kịp chìm vào suy sụp, Serika đã di chuyển giá đỡ micro đến trước mặt tôi.

"Nhịp độ hơi chậm ở đoạn dạo đầu," cô ấy nói.

"Hiểu rồi," Iwano-senpai đáp và sau đó bắt đầu một nhịp bốn khác.

Lẽ ra chúng tôi đã quen với bài hát rồi, nhưng lần thử thứ hai không suôn sẻ như lần đầu. Vấn đề xảy ra sau khi phần hát bắt đầu và tôi cần phải vừa chơi đàn vừa hát. Nếu tôi tập trung vào việc hát, thì tôi sẽ đánh trượt hợp âm, nhưng nếu tôi tập trung vào cây đàn guitar, thì tôi không thể giữ giọng hát ở một cao độ và âm lượng ổn định. Mình biết điều này sẽ khó khăn… nhưng đây là tất cả những gì mình có thể làm được sao? Mồ hôi chảy xuống trán và vào mắt tôi, làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi đã làm hỏng nhịp điệu của đoạn điệp khúc, khiến Shinohara-kun chậm lại một chút, trong khi Iwano-senpai vẫn duy trì nhịp điệu hoàn hảo—tiếng bass và trống đã lệch nhịp. Vì điều đó, nó đã làm Serika bị rối khi cô ấy bắt đầu chơi giai điệu. Những nhịp điệu xung đột đã biến một bài hát lẽ ra phải tuyệt vời thành một bản hòa âm hỗn loạn khủng khiếp. Đột nhiên, các ngón tay của tôi không thể cử động được nữa.

"Dừng lại một chút đi. Chúng ta lệch nhịp quá rồi," Serika giơ tay lên, và mọi người ngừng chơi.

Là lỗi của mình… Mình đang kìm hãm cả ban nhạc. Với trình độ này, liệu mình có thực sự gánh vác được vai trò ca sĩ kiêm guitarist—bộ mặt của ban nhạc—hay không?

"Shinohara-kun, cậu có thể nhìn lên nhiều hơn không? Tớ muốn chúng ta giao tiếp bằng mắt," cô ấy nói.

"Ừ. Anh muốn chúng ta đồng bộ nhịp điệu hơn," Iwano-senpai đồng tình.

"Ồ," Shinohara-kun nói, liên tục cúi đầu. "E-Em xin lỗi."

Serika quay sang tôi tiếp theo. Sẽ là gì đây? Mình sẽ không trách cậu ấy nếu cậu ấy nói rằng cậu ấy hối hận vì đã mời mình vào ban nhạc. Rõ ràng mình là người không cùng đẳng cấp với những người còn lại.

"Natsuki, khá ổn đấy. Tớ thực sự yêu giọng hát của cậu."

Cô ấy mỉm cười và đấm nhẹ vào ngực tôi bằng mu bàn tay.

"Cậu thích cái đó à? Tớ đã rối tung lên," tôi nói.

"Thật sao? Thế là đủ tốt rồi. Ồ, không phải lỗi của cậu mà chúng ta bị lệch nhịp đâu."

"Vâng… Đó hoàn toàn là lỗi của em." Shinohara-kun loạng choạng, mắt rưng rưng.

C-Cậu ấy có ổn không?

"Cần có thời gian để quen với việc vừa chơi guitar vừa hát. Không có cách nào khác ngoài việc luyện tập," cô ấy nói.

Tôi do dự. "Bây giờ có thể đã quá muộn, nhưng cậu có nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu hát không?"

"Chà, có lẽ ngay bây giờ thì có. Nhưng tớ có kỳ vọng cao vào cậu."

Kỳ vọng, hử? Cậu ấy nói đúng. Chúng ta chỉ mới bắt đầu luyện tập; còn quá sớm để phàn nàn.

"Nếu cậu không hát, thì tất cả những gì chúng ta còn lại là một tay guitar tầm thường," Iwano-senpai nói.

"Ực. Vâng, anh nói rất đúng," tôi nói.

Lời nói của anh ấy thật phũ phàng, nhưng đó chỉ là sự thật. Nếu tôi từ bỏ vai trò ca sĩ, thì việc giữ tôi lại trong ban nhạc cũng chẳng có ích gì nhiều. Thực tế hơn là tôi nên từ bỏ vai trò guitar đệm và cống hiến hết mình cho việc hát. Serika sẽ phải gánh vác nhiều hơn, nhưng đó sẽ không phải là vấn đề nhờ vào kỹ năng của cô ấy.

"A-Anh không cần phải nói đến mức đó… Cậu ấy giỏi hơn nhiều so với một người như em," Shinohara-kun nói.

Mình biết cậu ấy đang cố bảo vệ mình, nhưng sự tự ti của cậu ấy không làm mình vui. Sự khiêm tốn quá mức của cậu ấy chỉ cho thấy cậu ấy đánh giá bản thân thấp đến mức bất thường. Shinohara-kun là một tay bass xuất sắc. Mình có thể nhận ra điều đó sau khi chơi cùng cậu ấy hôm nay. Cậu ấy không cần phải tự hạ thấp mình nhiều như vậy.

"Dù sao thì, hãy tập luyện đi. Chưa đến lúc phải lo lắng đâu," Serika nói—và cô ấy đã đúng.

"Ừ," tôi nói.

"V-Vâng!" Shinohara-kun lắp bắp.

"Được rồi," Iwano-senpai đồng ý.

Chúng tôi gật đầu và bắt đầu lại một lần nữa.

~*~

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Chúng tôi bắt đầu tập luyện lúc chín giờ sáng, và bây giờ đã là bảy giờ tối. Trễ đến mức tôi nghi ngờ đồng hồ bị hỏng trong một khoảnh khắc. Thời gian trôi qua trong chớp mắt, nhưng giọng nói khàn khàn của tôi là bằng chứng cho thấy chúng tôi đã luyện tập bao lâu.

"A, a. Hừm," tôi thốt lên. "Sau tất cả thì thật khó để lên những nốt cao."

"Hãy chắc chắn rằng cậu chăm sóc cổ họng của mình. Thật ấn tượng khi cậu đã trụ được đến cuối cùng," Serika nói.

Mặc dù tôi đã học qua tự học, tôi đã tự luyện thanh, nên tôi biết cách sử dụng cổ họng của mình một cách hiệu quả. Tôi hát bằng giọng bụng để cổ họng không bị đau, nhưng tôi đã duy trì nó quá lâu. Thêm vào đó, tôi đã dốc hết sức mỗi lần, nên tất nhiên giọng tôi sẽ bị khàn. Chà, nó sẽ lành lại qua đêm thôi.

"Haaah…" Một tiếng thở dài nhỏ vô tình thoát ra khỏi tôi.

Điều đó không qua được mắt Serika, người đang đi bên cạnh tôi.

"Đó chỉ là ngày đầu tiên thôi. Cậu muốn trở thành một thần đồng à?"

Cô ấy mua một chai nước từ máy bán hàng tự động trước tòa nhà câu lạc bộ và ném cho tôi.

Tôi mở nắp và làm dịu cổ họng khô khốc của mình. Nước luôn ngon nhất khi tôi kiệt sức.

"Không… nhưng tớ cảm thấy buồn vì việc luyện tập không diễn ra suôn sẻ."

"Điều này đối với tớ thật mới mẻ. Tớ đã có ấn tượng rằng cậu có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo ngay trong lần thử đầu tiên," cô ấy nói.

"Đó là…" tôi ngập ngừng. "Tớ chỉ chuẩn bị ở những nơi mọi người không thể nhìn thấy."

"Ừm, sau hôm nay tớ đã nhận ra cậu thực sự là một người chăm chỉ."

"Đó có phải là một lời khen không? Không có cảm giác như vậy lắm…"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi.

"H-Haibara-kun, anh đã rất giỏi rồi. Em không nghĩ anh cần phải buồn như vậy đâu."

Th-Thật bất ngờ…!

Shinohara-kun xuất hiện từ đâu đó, đi theo sau chúng tôi. Ngay cả Serika cũng đã giơ tay lên trong một tư thế kỳ lạ vì sốc.

"Tớ suýt nữa thì phun cả trà ra," cô ấy lẩm bẩm.

Mình đoán ngay cả một người sống trong thế giới thoải mái của riêng mình như Serika cũng có thể bị bất ngờ.

"E-Em xin lỗi vì đã làm chị giật mình… Nhưng em đã lo lắng rằng Haibara-kun đang chán nản."

Shinohara-kun… Cậu là một người tốt!

"Anh có thể nghĩ rằng mình không giỏi vì anh đang so sánh mình với Hondo-san," cậu ấy tiếp tục.

"Ừm. Natsuki, cậu chơi guitar khá tốt đấy. Cậu sẽ còn giỏi hơn nữa khi quen với việc vừa hát vừa chơi đàn."

Đúng là âm sắc của cây đàn guitar của mình nghe thật buồn tẻ khi Serika đang chơi một cách rạng rỡ bên cạnh. Mình mới bắt đầu lại, nên tất nhiên mình sẽ trông như vậy khi so sánh với một người đã luyện tập mỗi ngày như cậu ấy… Mình biết điều đó, nhưng mình vẫn muốn chơi guitar giỏi hơn. Vào ngày hôm đó, mình đã ngưỡng mộ cách chơi của Serika và muốn trở nên giống như cậu ấy.

"Ngay từ đầu, thật kỳ lạ khi anh có thể trụ được qua cả buổi tập hôm nay khi bị gọi đến đây một cách bất ngờ… Hondo-san và Iwano-senpai không phải là những nhạc công trung học bình thường. Không có ích gì khi so sánh mình với họ đâu."

"Shinohara-kun, cậu cũng rất giỏi đấy. Tớ không thể tin một tay bass ở trình độ của cậu lại là một người bị bỏ lại," tôi đáp.

"Ha ha ha… Ngay từ đầu đã chẳng ai biết đến sự tồn tại của em trong câu lạc bộ nhạc nhẹ cả," cậu ấy nói, đôi mắt trông như mắt cá chết, nụ cười trống rỗng. "Và dù sao thì em cũng không giỏi… Nhịp của em hôm nay lộn xộn cả lên… Có ích gì cho một cây bass không thể giữ nhịp tồn tại không chứ? Và đây là lần đầu tiên em được mời vào một ban nhạc…" cậu ấy lẩm bẩm.

Luồng khí u ám tỏa ra từ cậu ấy lấn át cả Serika.

"Ch-Chúng ta không có nhiều thời gian, nhưng tớ chắc chắn chúng ta có thể tạo ra một màn trình diễn tuyệt vời," cô ấy nói.

Serika nói đúng. Mình có thể cảm nhận được tiềm năng trong ban nhạc này. Ít nhất, ba người còn lại cực kỳ tài năng. Đó là lý do tại sao… mình muốn luyện tập nhiều nhất có thể, ngay cả khi một mình, để có thể bắt kịp họ!

"Nhân tiện, em có qua được buổi thử giọng không ạ?" Shinohara-kun hỏi.

"Tất nhiên, với điểm số cao ngất ngưởng. Tớ thích tiếng bass của cậu. Rất dễ để chơi cùng," cô ấy đáp.

Đúng vậy. Mình cũng có ấn tượng rằng cậu ấy rất dễ chơi cùng hôm nay. Cảm giác như cậu ấy đang hỗ trợ cây đàn guitar của mình từ trong bóng tối. Biểu diễn cùng cậu ấy thật thoải mái.

"Nhưng từ bây giờ, chúng ta sẽ luyện tập rất nghiêm túc, giống như hôm nay. Cậu có ổn với điều đó không?"

Serika hỏi cậu ấy, giọng điệu của cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Cô ấy đang thăm dò xem cậu ấy có quyết tâm để tiếp tục không. Chúng tôi đã luyện tập cả ngày từ sáng đến tối; cô ấy đang ngụ ý rằng hôm nay không phải là một buổi tập duy nhất, mà là cuộc sống hàng ngày của chúng tôi cho đến lễ hội trường. Liệu cậu ấy có thể chịu đựng được điều đó không?

"Không sao đâu ạ," Shinohara-kun trả lời với một cái gật đầu.

Những lời đó là lần duy nhất trong ngày hôm nay tôi nghe thấy cậu ấy nói với sự kiên định.

"H-Hondo-san, khi chị mời em, em đã quyết định sẽ cống hiến hết mình cho ban nhạc này."

Serika mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động và ném cho cậu ấy.

"Được rồi. Vậy đây là để ăn mừng việc cậu được nhận."

Bối rối, Shinohara-kun vung tay lên không và bằng cách nào đó đã bắt được lon cà phê. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, mở nó ra, và đưa lên miệng, nhưng ngay lập tức nhăn mặt và lè lưỡi. Rõ ràng là cậu ấy không thích cà phê đen. Cậu ấy hành động thật hài hước.

"Chúng ta trở thành ban nhạc chính thức như thế này có ổn không vậy?" tôi thắc mắc.

"Ha ha ha… Iwano-senpai đã về ngay sau khi chúng ta kết thúc, dù sao thì," Shinohara-kun nói.

"Đó là chuyện bình thường của anh ấy. Ban nhạc của chúng ta coi trọng tính cá nhân theo chính sách," Serika đáp.

"Tớ rất vui vì chúng ta đã tập hợp được một ban nhạc, nhưng còn tên của chúng ta thì sao?"

tôi hỏi.

Đó là một câu hỏi cơ bản, nhưng Serika lẩm bẩm suy tư.

"Khó ghê… Tớ muốn một cái tên thật ngầu…"

"Chúng ta nên đặt tên ngắn? Dài? Nên dùng tiếng Anh hay tiếng Nhật?"

"Phải là tiếng Anh. Ý tớ là, tên tiếng Anh nghe ngầu hơn nhiều," cô ấy nói.

"Th-Thật sao ạ? Cũng có những ban nhạc có tên tiếng Nhật ngầu mà. Ví dụ như Ling Tosite Sigure," Shinohara-kun nói.

"Khi nói đến tên các ban nhạc rock Nhật Bản, tớ thích The Oral Cigarettes," cô ấy đáp.

Chúng tôi nhiệt tình thảo luận về các ý tưởng tên ban nhạc cho đến khi một giọng nói đầy năng lượng gọi chúng tôi.

"Hử? Này, là Natsu và Seri kìa!"

Tôi ngay lập tức biết đó là ai bởi cách âm thanh lớn vang vọng khắp tòa nhà câu lạc bộ. Uta-chan vẫy tay chào chúng tôi trong khi lau mồ hôi bằng khăn. Có vẻ như cô ấy vừa mới kết thúc hoạt động câu lạc bộ. Cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ tập, trông khá dễ thương. Quần áo bóng rổ thường rộng thùng thình, nhưng chúng trông đặc biệt rộng trên người Uta-chan. Ngoài ra, đồ tập của cô ấy màu đen, trông rất khác so với những gì cô ấy thường mặc. Đó là một diện mạo hoàn toàn mới—đáng yêu. Và không nói dối đâu, nhưng cách cô ấy ướt đẫm mồ hôi cũng có phần… hay ho. Không! Đừng nghĩ về những điều đáng sợ nữa! Bình tĩnh lại đi, mình ơi.

"Hai cậu đang tập với ban nhạc à?" cô ấy hỏi, rồi gật đầu với Shinohara-kun. "Rất vui được gặp cậu."

Tôi không mong đợi gì ít hơn từ cô ấy; những người có kỹ năng giao tiếp mạnh mẽ được tạo ra khác biệt. Mặt khác, Shinohara-kun, vẫn là Shinohara-kun, lẩm bẩm, "C-Cô ấy… để ý đến mình sao?" Cậu ấy bị choáng ngợp vì đã quá tin vào sự hiện diện yếu ớt của mình.

"Ừ. Chúng tớ vừa xong," Serika nói.

"Wow! Hai cậu ở lại muộn thế này á? Nghe có vẻ như hai cậu đang làm việc chăm chỉ!"

"Cậu cũng vậy, Uta-chan. Tớ đoán cậu cũng vừa tập xong, phải không?"

"Đúng vậy! Bọn tớ đang tự tập luyện bây giờ. Các anh chị năm ba đã nghỉ rồi, nên bây giờ là cơ hội để tớ trở thành một cầu thủ chính thức. Tớ cần phải nâng cao trình độ của mình! Tớ cũng không thể thua Miorin được!"

Uta-chan giải thích, rồi liếc nhìn tôi. Tôi bằng cách nào đó cảm nhận được điều cô ấy muốn tôi nói.

"Cố lên, Uta-chan. Kéo Miori-chan ra khỏi đội hình chính đi," tôi đùa.

Cô ấy cười rạng rỡ với tôi, hàm răng trắng của cô ấy lộ ra, và chào theo kiểu nhà binh. "Rõ!"

Nụ cười của cô ấy thật rực rỡ—sáng nhất thế giới.

"Này này! Hai người đang nói nhảm gì vậy?" Miori-chan vừa đi bóng rổ vừa tiến lại gần chúng tôi. Cô ấy lau mồ hôi trên cổ bằng áo, để lộ làn da trắng ngà và rốn. Vòng eo xinh đẹp của cô ấy cũng bị lộ ra. Không, mình không nghĩ gì cụ thể cả. Miori-chan vẫn hành động như con trai, nên rất giống cô ấy. Mình chỉ nghĩ cô ấy nên xem xét tuổi của mình và bỏ những thói quen đó đi!

"Thật lạ khi cậu lại tham gia tập luyện cá nhân," tôi nhận xét.

"Ồ… Tớ chỉ nghĩ mình nên cố gắng hơn một chút, thế thôi." Miori-chan khịt mũi. Cô ấy có vẻ hơi xấu hổ. Đã một thời gian dài trôi qua kể từ cuộc xung đột xảy ra trong mùa mưa, nên thái độ của cô ấy đối với đội có lẽ đã thay đổi.

"Dù sao thì, có vẻ như đúng là hai người đã lập một ban nhạc."

"Cậu đã nghi ngờ chúng tớ à?" tôi hỏi.

"Ừ thì, đúng vậy. Cậu? Trong một ban nhạc? Tớ thấy khó tin, nhưng hai cậu lại ở đây với cây đàn guitar trên lưng."

Cô ấy cười khẽ. "Tớ muốn nghe hai cậu chơi."

"Nếu cậu ghé qua phòng âm nhạc số hai, chúng tớ sẽ chơi cho cậu nghe," Serika nói.

"Thật sao? Vậy thì tớ sẽ ghé qua khi rảnh."

"Nhưng Iwano-senpai có thể sẽ tức giận," Serika nói thêm. "Dù sao thì chúng tớ cũng không phiền."

"Nếu các cậu có một đàn anh đáng sợ, thì có lẽ tớ sẽ không…"

Giáo viên cố vấn của câu lạc bộ bóng rổ nữ nhận thấy cuộc trò chuyện sôi nổi của chúng tôi. "Này, các em. Trời tối rồi, nhanh về nhà đi. Bố mẹ các em sẽ lo lắng đấy."

"Vânggg," tất cả chúng tôi đáp.

"Ài, nhìn tuổi trẻ kìa," cô lẩm bẩm rồi rời đi.

Cô ấy bị sao vậy? Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ chia tay ở đây, nhưng rồi có ai đó kéo vạt áo tôi.

"Natsu, Seri, có muốn đi bộ về nhà cùng nhau không? Tớ sẽ thay đồ nhanh thôi, nên đợi tớ nhé!"

Uta-chan nói rồi nhanh chóng chạy về câu lạc bộ của mình. Miori-chan nhún vai và đi theo sau cô ấy.

Serika chọc vào nách tôi. "Chà, may mắn cho cậu," cô ấy trêu chọc một cách mỉa mai.

"Im đi. Cậu không cần phải bình luận; tớ biết rồi," tôi gắt lại.

"Xin lỗi… Em đi trước đây," Shinohara-kun lẩm bẩm, cố gắng nhanh chân tẩu thoát trong khi có thể.

Tôi nắm chặt vai cậu ấy. "H-Haibara-kun?"

"Đừng nói thế! Cùng về nhà nhé, được không?" tôi nói.

Mình đang hành động như một vận động viên ngay bây giờ, và cảm giác thật sai trái. Nhưng nếu mình để Shinohara-kun trốn thoát ở đây, thì tỷ lệ nam-nữ sẽ rất vô lý! Mình đã chán cảnh là người con trai duy nhất rồi.

"Nh-Nhưng, em nghĩ mình sẽ chỉ là một trở ngại nếu ở lại."

"Tất nhiên là không. Tớ thích nói chuyện với cậu."

"Hả? Thật sao ạ? Đ-Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói với em như vậy."

Xúc động, nước mắt lưng tròng trong mắt Shinohara-kun. Tôi bị cảm giác tội lỗi bao trùm. Ý mình là, mình không nói dối. Mình cảm thấy thông cảm cho cậu ấy vì cậu ấy giống con người cũ của mình, và hành vi của cậu ấy rất hài hước… "Shinohara-kun, cậu thích thể loại nhạc nào?"

Tôi hỏi vì tò mò trong khi chúng tôi đợi Uta-chan và Miori-chan quay lại.

"Nếu phải nói, em thích alt rock và punk rock. Anh biết đấy, những bài hát về sự bất mãn của giới trẻ với xã hội. Chúng chỉ—làm sao để diễn tả nhỉ? Cứ như thể chúng đang gây sự với thế giới. Như thể chúng đang cố gắng để lại những vết sẹo… Em thích âm nhạc và rock đầy đam mê."

"Nói hay lắm, Shinohara-kun," tôi nói, bất giác mỉm cười.

"Ồ, ừm, em xin lỗi vì đã nói lan man quá lâu…"

Thật khó để ngừng nói khi ai đó hỏi bạn về một chủ đề bạn thích. Mình hiểu vì mình cũng là một otaku. Mình rất vui khi nghe được ý kiến thật lòng của cậu ấy, và có lẽ điều này có nghĩa là cậu ấy cảm thấy thoải mái khi ở gần mình. Mình nghĩ cậu ấy coi mình là một người khó tương tác, nên mình đã lo lắng không biết chúng mình có thể trở thành bạn không, nhưng nhìn xem—chúng mình đang kết nối qua âm nhạc.

"Ban nhạc yêu thích của cậu là gì?" Serika hỏi cộc lốc.

Với một sự thiếu do dự kỳ lạ, Shinohara-kun trả lời, "Sonic Youth."

"Tuyệt vời." Cô ấy giơ tay lên.

Cậu ấy nghiêng đầu, bối rối.

"Thôi nào," tôi nói, rồi nắm lấy cổ tay cậu ấy và giơ lên.

Serika đập vào tay cậu ấy, và một tiếng CHÁT giòn giã vang lên trong không trung.

Shinohara-kun nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, với vẻ mặt của một người vừa trải qua lần đập tay đầu tiên.

"M… Mình đã chạm vào tay một cô gái!"

"Hả? Đó là cách cậu phản ứng à? Đáng sợ…" cô ấy nhận xét.

"Em xin lỗi! Em thực sự đáng sợ. Em không có ý nói to điều đó, nhưng dù sao đi nữa, em xin lỗi sâu sắc…" cậu ấy nói nhanh, không lấy hơi giữa các từ.

Ngay lúc đó, Uta-chan và Miori-chan quay lại, bây giờ đã thay đồng phục.

"Được rồi! Về nhà thôi! Tớ mệt lử rồi!" Uta-chan kêu lên.

"Tớ không thấy cậu có vẻ mệt mỏi chút nào," Miori-chan thì thầm. "Cậu chỉ vui vì tình cờ gặp được Natsuki thôi."

"H-Này! Miorin?! Hoàn toàn không phải vậy đâu!"

Hoàn toàn không phải vậy, hử?

Thấy tôi chán nản, Uta-chan vội vàng nói thêm, "K-Không… Ừm, không phải là không không-đúng…" Trong một lần hiếm hoi, cô ấy càng nói càng nhỏ giọng. Tòa nhà câu lạc bộ đang nhộn nhịp với các học sinh đã kết thúc hoạt động, nên giọng nói của cô ấy không truyền đi được xa. Một nhóm đàn anh từ câu lạc bộ cầu lông ồn ào trò chuyện khi họ đi ngang qua. Họ ném một cái nhìn khó hiểu về phía nhóm chúng tôi vì cái cách tất cả chúng tôi đều trông lúng túng như muốn bay khỏi đây ngay lập tức. Uta-chan đỏ bừng mặt. "A ha ha…" Cô ấy gượng cười.

"Chết mất… Mình đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa của tuổi trẻ… Mình sắp chết rồi…" Shinohara-kun lẩm bẩm, lạc trong suy nghĩ của mình.

Miori-chan nhún vai và Serika chơi đàn guitar không khí.

Tại sao?!

"Tớ đang nghĩ về việc biểu diễn trên sân khấu. Đây là thói quen hàng ngày của tớ."

Lời giải thích của cô ấy không thể hiểu nổi, nhưng cô ấy vẫn lắc lư một cách mạnh mẽ.

Tôi vô tình nhìn Miori-chan, và cô ấy cười gượng.

"Cậu ấy luôn như vậy. Cứ để cậu ấy yên," cô ấy nói và đi về phía lối ra vào.

Theo sau cô ấy là một nhóm người kỳ lạ khi tất cả chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà. Nhóm này thật quá kỳ quặc.

~*~

Trên đường về nhà, do chiều rộng của con đường, chúng tôi tự nhiên chia thành hai hàng, một hàng gồm Serika, Shinohara-kun và Miori-chan, và một hàng có tôi và Uta-chan. Bị kẹp giữa hai cô gái xinh đẹp, mắt Shinohara-kun đảo quanh. Cố lên nhé, anh bạn.

"Tớ nghe từ Seri rồi. Hai cậu sẽ chơi trong buổi hòa nhạc lễ hội trường, phải không?" Uta-chan hỏi.

"Hy vọng vậy. Đó là điều chúng tớ đang luyện tập," tôi đáp.

"Tớ không thể chờ được. Tớ sẽ vẫy tay từ hàng ghế đầu!"

"Thế thì tuyệt quá. Sẽ rất khó biểu diễn nếu khán giả không có sức sống."

Đó là nỗi sợ lớn nhất của mình về buổi hòa nhạc. Nếu việc này diễn ra không tốt, nó có thể sẽ là một mục nữa trong lịch sử dài và đen tối của những nỗi xấu hổ trong quá khứ của mình. Ặc, đáng sợ quá… Mình không nghĩ mình có thể khuấy động được ai trong đời mình.

"Có lẽ mình nên tập làm MC."

"A ha ha! Ý hay! Dù sao thì cậu cũng là ca sĩ chính mà."

"À… À… Xin chào, tôi là ca sĩ, Haibara," tôi nói, giả vờ nói vào micro. "Xin hãy lắng nghe bài hát đầu tiên của chúng tôi."

"Chán quá! Cậu cần phải nghe có vẻ tự mãn hơn!"

Uta-chan cười toe toét và vỗ vào lưng tôi, khiến tôi cũng mỉm cười theo. Mỗi khi ở bên cô ấy, ngay cả những điều bình thường cũng trở nên vui vẻ.

"Vậy sao? Ban nhạc thế nào rồi?"

"Hôm nay mới là buổi tập đầu tiên của chúng tớ với đầy đủ các thành viên, nhưng mọi người đều siêu giỏi. Shinohara-kun đằng kia là tay bass, Iwano-senpai chơi trống, và như cậu đã biết, có Serika chơi guitar—cảm giác như một phép màu khi những người tài năng như họ lại chơi với một người mới như tớ," tôi nói. Mình không thể tin họ lại là những người bị bỏ lại trong câu lạc bộ nhạc nhẹ. Về mặt kỹ năng, chắc chắn họ nổi bật hơn so với các thành viên khác trong câu lạc bộ? Mặc dù đổi lại họ có những nét kỳ quặc cực kỳ khác biệt.

"Wow!" Uta-chan nói với giọng điệu vui vẻ, nhưng cô ấy nhận thấy năng lượng thấp của tôi và thắc mắc về vẻ mặt u sầu của tôi. "Đó là… tốt, phải không?"

"Ừm. Tớ rất phấn khích, nhưng ngay bây giờ… tớ đang kìm hãm tất cả họ."

"Cái gì? Dù cậu là một ca sĩ tuyệt vời như vậy sao?"

"Nó khác với karaoke, và tớ phải chơi guitar cùng lúc. Não tớ không thể theo kịp," tôi nói. "Tớ cần phải luyện tập nhiều hơn sau khi về nhà."

Uta-chan nhìn tôi với vẻ tò mò. "Natsu… Tại sao cậu lại cố gắng đến vậy?"

"Tại sao ư?" tôi suy nghĩ một lúc. "Bởi vì tớ thực sự muốn có một màn trình diễn tuyệt vời?"

"Tớ hiểu rồi," cô ấy nói với một cái gật đầu.

Cô ấy giơ một ngón trỏ và hỏi, "Này, cậu tham gia ban nhạc vì Seri mời cậu, phải không? Tớ chưa bao giờ nghe nói gì về việc cậu chơi trong một ban nhạc trước đó."

"Ừ, nếu Serika không mời tớ, thì có lẽ tớ sẽ không bao giờ thành lập một ban nhạc trong đời mình."

"Chà, cậu biết đấy… Tớ không thực sự thấy được động lực hay, ừm, điều gì đang thúc đẩy cậu? Tất nhiên là tớ có thể nói rằng cậu yêu thích việc ở trong một ban nhạc, dù vậy!"

"Động lực của tớ, hử?" tôi lẩm bẩm. Mình có rất nhiều lý do. Mình ngưỡng mộ âm sắc của cây đàn guitar của Serika, và mình đã luôn muốn ở trong một ban nhạc. Đây là cơ hội thứ hai để mình sống lại tuổi trẻ—mình không muốn hối tiếc về quá khứ nữa. Còn những thứ khác nữa… nhưng mình không thể nói về nó ở đây. Mình chắc chắn không có đủ can đảm để nói ra một cách tự hào.

Tại sao mình lại nghiêm túc với ban nhạc đến thế?

Câu trả lời đột nhiên đến từ sâu thẳm trong trái tim tôi.

"Tớ muốn cho mọi người thấy khía cạnh ngầu của mình," tôi nói.

Có những người yêu thương mình, và mình muốn trở thành một người xứng đáng với tình cảm của họ.

"Đừng ép mình quá sức, được không?" Uta-chan nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Hả? Ồ… Ừ, tớ sẽ cẩn thận."

"Nếu cậu cố quá, thì cậu sẽ tự làm mình kiệt sức. Tớ hơi lo lắng vì gần đây cậu chỉ toàn nghĩ về ban nhạc."

Sau một nhịp, tôi nói, "Cậu nói đúng. Tớ luôn có tầm nhìn hẹp mỗi khi bị cuốn vào một thứ gì đó."

"Cậu biết không, tớ nghĩ cậu đã đủ ngầu rồi."

Lời khen của cô ấy làm tôi thực sự hạnh phúc; cảm giác như cô ấy đang khẳng định con người hiện tại của tôi. Nhưng, bằng cách nào đó, sự quan tâm của cô ấy có vẻ không giống cô ấy. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để giải mã tại sao nó lại có cảm giác khác lạ; chúng tôi đã đến một ngã tư.

"Được rồi, nhà tớ ở lối này!" Uta-chan kêu lên thật to, thu hút sự chú ý của ba người phía trước.

"Ồ, phải rồi. Uta-chan không đi tàu," Serika nhận xét.

"Đúng vậy! Tạm biệt mọi người! Hẹn gặp lại vào ngày mai!"

Uta-chan chạy đi trong khi vẫy tay lia lịa. Tôi nhìn cô ấy đi, mắt tôi bị thu hút bởi cách cô ấy sử dụng thân hình nhỏ bé của mình để trông lớn hơn thực tế.

"Cô ấy thật táo bạo," Serika nói.

Miori-chan gật đầu. "Ừ."

"Không phải Uta-chan thường đi xe đạp về nhà sao?" Serika hỏi.

Ngay cả tôi cũng không cần phải giải thích lý do tại sao Uta-chan đã đi bộ về nhà với chúng tôi: cô ấy đã để lại xe đạp ở trường vì cô ấy muốn về nhà cùng tôi.

"Anh thực sự nổi tiếng đấy, Haibara-kun," Shinohara-kun nói, nhìn tôi với đôi mắt đầy tôn trọng.

"E… Em cũng ước gì mình được như anh…" Cậu ấy bật ra một tiếng cười kỳ lạ, khiến Serika và Miori-chan lùi lại một bước.

"Thích người khác dễ hơn là được thích," tôi buột miệng nói bằng một giọng thì thầm.

Cơn gió mùa thu cuốn đi những lời nói của tôi, và chúng biến mất cùng với những chiếc lá rụng.