Một ngày nọ, vào khoảng đầu học kỳ hai trên đường đi học về, tôi quyết định xuống tàu ở một ga ngẫu nhiên và ngồi xuống mấy bậc thềm gần bờ sông. Tôi cũng không có lý do gì đặc biệt, nhưng nếu phải đưa ra một lý do, thì đó là vì cảm thấy làm vậy nó… ra dáng thanh xuân. Chẳng phải việc ngồi thơ thẩn gần một con sông mang lại một liều vitamin thanh xuân đậm đặc hay sao? Dù có hơi hạ cấp một chút so với việc ở trên sân thượng, nhưng cái chất học đường vẫn còn đó. Thôi được rồi, đúng là mình đã bị ảnh hưởng bởi mấy bộ anime đời sống học đường rồi.
Có nhiều nhóm học sinh khác cũng đang tụ tập quanh đây giống như tôi, chỉ có điều tôi là người duy nhất ở đây một mình. Tôi đăm đăm nhìn ra sông, một cơn gió oi nồng thoảng qua. Trời thực sự rất nóng, khiến tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Cái nóng cuối hè như thiêu như đốt thế này thì không hợp để chơi trò đóng kịch thanh xuân ngoài trời chút nào. Có lẽ tôi nên về nhà, vào căn phòng điều hòa mát rượi của mình thì hơn.
Ngay lúc tôi vừa đứng dậy, tôi nghe thấy một giọng nói từ sau lưng. “Sao cậu lại ở đây?”.
Tôi quay lại và thấy Serika đang nghiêng đầu nhìn tôi, mặt không biểu cảm như mọi khi. Bộ đồng phục của cậu ấy có hơi xộc xệch, và vẫn như thường lệ, sau lưng là chiếc bao đàn guitar. Sau một thoáng, tôi đáp, “Không có lý do gì đặc biệt cả.” Tôi sẽ không bao giờ để lộ chuyện mình đang diễn lại cái hình dung của bản thân về tuổi thanh xuân cao trung đâu.
“Cậu ra đây mà không có lý do gì à? Đây đâu phải ga của cậu, đúng không?”.
“Ừm... Thế còn Serika, sao cậu lại ở đây?”.
“Tớ đang trên đường về. Hôm nay câu lạc bộ nhạc nhẹ không có buổi tập.”.
“Thật à? Cậu sống ở quanh đây sao?”.
“Ừ. Nhà tớ cách đây khoảng năm phút.”.
Tôi chẳng thể biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng Serika đã ngồi xuống ngay cạnh chỗ tôi vừa ngồi lúc nãy. C-Chuyện gì thế này? Cậu ấy muốn nói chuyện với mình à? Cậu ấy lúc nào cũng bí ẩn quá, chẳng thể nào hiểu nổi.
Dù trong lòng đầy hoang mang, tôi vẫn ngồi xuống lại và liếc nhìn cậu ấy. Cậu ấy đăm chiêu nhìn ra sông. Góc nghiêng của cậu ấy đẹp đến mức gần như làm tôi mê mẩn.
“Cậu... thích sông à?” cậu ấy hỏi.
“Không, cũng không hẳn.”.
“Ra vậy. Tớ thì khá là thích đấy. Ngồi ngẩn người nhìn sông thế này cũng hay.”.
Trông cậu ấy đúng là kiểu người sẽ thích việc đó thật. Gần đây, tôi đã bắt đầu hiểu ra về Serika từng chút một.
“Lúc ngẩn người, đôi khi tớ lại nghĩ ra được vài giai điệu hay ho.” Cậu ấy nhìn tôi. À, chính xác hơn là, cậu ấy liếc nhìn cặp tai nghe của tôi mà tôi đã quên tháo ra lúc cậu ấy xuất hiện.
“Cậu đang nghe gì thế?”.
“Hử? À, tớ đang nghe bài ‘Arubeki Katachi’ của UVERworld.”.
“Hay đấy.” Không thèm hỏi một lời, cậu ấy giật lấy một bên tai nghe của tôi.
Ơ-Ơ khoan đã?! Cậu có thể đừng tùy tiện chạm vào tai người khác như thế được không?! Ôi trời, tim mình đập thình thịch...
Hoàn toàn không hay biết gì về sự náo loạn trong nội tâm tôi, Serika nhét tai nghe vào tai. Tôi để ý thấy khóe môi cậu ấy khẽ nhếch lên một chút khi nghe bài hát.
“Âm nhạc đúng là tuyệt nhất. Nó làm tâm trạng tớ tốt lên.”.
Tôi cảm thấy những lời này của cậu ấy rõ ràng hơn bất cứ câu nào thường phát ra từ miệng cậu ấy.
Chúng tôi ngồi trên những bậc thềm bên bờ sông, để thời gian trôi qua. Chúng tôi cùng nghe một danh sách phát ngẫu nhiên những bài hát tôi yêu thích. Cuối cùng, sau khi bài “Guild” của BUMP OF CHICKEN kết thúc, Serika tháo tai nghe ra và trả lại cho tôi.
“Giờ tớ lên tinh thần rồi. Tớ sẽ về nhà và luyện tập.”.
“Tớ tưởng hôm nay cậu không có hoạt động câu lạc bộ chứ.”.
“Tớ không bao giờ bỏ tập luyện một mình. Tớ sẽ thay đổi thế giới bằng cây đàn guitar của mình!”.
Giọng điệu của Serika trở nên sống động hẳn khi cậu ấy đưa ra lời tuyên bố của mình. Cậu ấy đứng dậy và bước lên các bậc thang.
Nhìn từ phía sau, dáng vẻ của cậu ấy trông thật sự ấn tượng. Thật tốt khi có một điều gì đó đặc biệt để toàn tâm toàn ý cống hiến. Tôi đã bị sự nồng nhiệt của cậu ấy gây ấn tượng mạnh đến nỗi nhận ra quá muộn thứ đang lọt vào tầm mắt mình khi cậu ấy bước lên. Váy của Serika vốn đã ngắn, và đã thế tôi lại còn đang ở vị trí thấp hơn trong lúc cậu ấy bước lên.
Thế nên... tôi đã thấy nó. Lấp ló giữa đôi chân thon dài xinh đẹp của cậu ấy là một mảnh vải đen hình tam giác có trang trí.
Hoảng hốt, tôi vội quay mặt đi hướng khác về phía con sông, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi rồi.
“Gặp lại sau nhé,” cậu ấy nói, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Ừ,” tôi đáp, chậm một nhịp. “Gặp lại ở trường.”.
Serika bắt đầu bước đi, nhưng rồi đột nhiên dừng lại. Một lúc sau, cậu ấy hỏi, “Này... Cậu vừa thấy đúng không?”.
Tôi tập trung hết sức nhìn vào con sông, giả vờ như không nghe thấy cậu ấy nói gì.