Tôi đã chẳng làm được gì hết.
Trong một lúc bốc đồng, tôi đã túm lấy cổ áo Natsuki-kun. Thế nhưng, khi cậu ta nhìn tôi bằng vẻ mặt ấy và buông lời xin lỗi, nắm đấm của tôi cũng tự lúc nào đã buông lỏng. Vốn dĩ ngay từ đầu cậu ta đã chẳng làm gì sai—chỉ là do tôi đơn phương tức giận mà thôi.
Là tôi, người đã dồn nén cảm xúc của chính mình. Là tôi, người đã tự ý trút gánh nặng lên vai Natsuki-kun mà chẳng hề hỏi han đến cảm nhận của cậu ta. Và rồi cũng chính tôi lại thấy mình bị phản bội bởi quyết định ấy. Thế nhưng, tất cả những gì cậu ta làm chỉ là thành thật với trái tim mình. Để rồi cuối cùng, người cậu ta chọn không phải Uta-chan, mà là Hoshimiya-san. Cơn giận của tôi đã trút sai chỗ. Vốn dĩ, tất cả chuyện này nào có liên quan gì đến tôi.
Tôi biết điều đó. Lý trí của tôi hiểu rất rõ. Nhưng tôi không thể lừa dối cảm xúc của mình. Cõi lòng tôi mờ mịt, những cảm xúc cứ rối tung thành một mớ phức tạp không lời nào tả xiết.
Tôi thậm chí còn chẳng thể thốt ra một lời an ủi tử tế khi Uta-chan bật khóc. Tất cả những gì tôi làm được chỉ là ở bên cạnh cậu ấy, mà chính tôi cũng không biết mình làm vậy có thật sự là vì cậu ấy hay không. Có lẽ, tôi chỉ hành động vì sự thỏa mãn của riêng mình. Tôi chỉ muốn làm bất cứ điều gì có thể, dù cho nó nhỏ nhặt đến đâu.
Ngay từ đầu, đó đã là một sai lầm tệ hại. Tôi lấy tư cách gì mà lại đi phó thác bất cứ điều gì cho Natsuki-kun cơ chứ? Tôi chắc chắn đã đặt thêm gánh nặng lên vai cậu ta. Và cũng vì lẽ đó, cho dù cậu ta đã chọn Uta-chan đi nữa, cậu ta cũng sẽ chẳng thể nào thật sự hạnh phúc.
Và trên hết, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong tim, một phần trong tôi đã muốn chuyện này xảy ra.
Tôi đúng là kẻ tệ hại nhất. Tôi đã quá thất vọng về chính bản thân mình.
Đó là lý do vì sao, ít nhất thì, tôi muốn trở thành một người tốt hơn.
Tại lễ hội trường, khi Natsuki-kun hát trên sân khấu trong vòng vây của khán giả, cậu ta dường như thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Dù tôi có ngoảnh mặt đi khỏi cảnh tượng chói lòa ấy, giọng hát của cậu ta vẫn cứ vang vọng bên tai. Phải, cậu ta là người ngầu nhất rồi. Hiển nhiên là sẽ có đủ loại người phải lòng cậu ta.
Cậu ta đã phải nỗ lực đến nhường nào để viết nên bài hát này? Còn tôi... liệu tôi có thể làm được như vậy không? Nếu tôi cố gắng, liệu tôi có thể thay đổi, dù chỉ một chút?
Tôi không biết. Thật sự không biết—nhưng như vậy vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Tôi không muốn trở thành người hùng tỏa sáng giữa đám đông như Natsuki-kun. Tôi cũng không muốn dùng một bài hát để tỏ tình với người con gái mình thương, giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.
Giá như tôi có thể trở thành người ở bên cạnh vỗ về khi cậu khóc, dù cho điều đó chẳng hề lớn lao...
Phải, đó là tất cả những gì tôi mong muốn.