Hoshimiya Hikari: Cậu đang làm gì thế?
Natsuki: Tớ vừa tắm xong, đang ở trong phòng đây.
Hoshimiya Hikari: Ra vậy.
Hoshimiya Hikari: Tớ chuẩn bị đi ngủ đây.
Natsuki: Cậu đi ngủ sớm thật đấy.
Hoshimiya Hikari: Nhưng tớ dậy muộn mà.
Natsuki: Người ta bảo trẻ con phải ngủ mới lớn được.
Hoshimiya Hikari: Cậu ngủ muộn mà vẫn cao đó thôi.
Natsuki: Là vì hồi bé tớ ngủ 12 tiếng một ngày đấy.
Hoshimiya Hikari: Ehhh, tớ không ngủ nhiều thế được đâu hehe.
Hoshimiya Hikari: Nè, cuối tuần này cậu rảnh không?
Natsuki: Tớ rảnh~ Cậu muốn làm gì à?
Hoshimiya Hikari: Ừm, làm “gì đó”! Hehe.
Natsuki: “Gì đó” là gì chứ hehe. Có nơi nào cậu muốn đi không?
Hoshimiya Hikari: Có chứ! Nhiều lắm!
Hoshimiya Hikari: Tớ muốn nói chuyện một lát.
Natsuki: Gọi điện nhé?
Hoshimiya Hikari: Ừm! Tớ gọi cho cậu nhé~
~*~
“Oaaa~p,” tôi ngáp một tiếng.
“Trông cậu buồn ngủ thế,” Reita nhận xét với một nụ cười gượng.
“Hôm qua tớ với Hikari gọi điện, chẳng mấy chốc đã nửa đêm...” Tôi thiếu ngủ cũng vì chuyện đó.
Tôi đã phải gồng mình chống lại cơn buồn ngủ trong suốt tiết học đầu tiên.
Hikari thì đang ngủ say tít bên cạnh, nhưng nếu cả tôi cũng ngủ nốt thì sẽ bị để ý mất, nên tôi đành phải thức.
“Tớ mừng là hai cậu thân thiết, nhưng cố đừng ngủ gật trong tiết tiếp theo đấy.”
Tiết học tiếp theo của chúng tôi là tiếng Anh.
Mỗi khối đều có các lớp tiếng Anh cùng một lúc, và học sinh được chia lớp dựa trên điểm kiểm tra.
Reita và tôi ở lớp có trình độ cao nhất, lớp A. Nanase cũng từng học cùng lớp cho đến kỳ thi cuối kỳ trước, nhưng tiếng Anh không phải sở trường của cô ấy, nên cô ấy đã bị xuống lớp B. Hiện tại, trong nhóm bạn của chúng tôi chỉ còn Reita và tôi ở lớp nâng cao.
“Ừ, tớ biết mà. Dù gì đây cũng là lớp của Kato-sensei,” tôi nói.
Kato-sensei, giáo viên tiếng Anh phụ trách lớp A, giảng bài dễ hiểu nhưng rất nóng tính.
Chỉ cần bạn lơ là một chút thôi, bài giảng sẽ ngay lập tức bỏ bạn lại phía sau.
Thêm vào đó, bất cứ ai bị bắt gặp đang ngủ đều có khả năng bị mắng cho một trận.
“Hai cậu đã nói chuyện gì mà khuya thế?” Reita hỏi.
“Ừm... Bọn tớ bàn xem cuối tuần này đi hẹn hò ở đâu.”
Hikari đã gửi cho tôi đủ loại thông tin qua RINE, khiến cuộc trò chuyện của chúng tôi trở nên sôi nổi.
Phần lớn những nơi cô ấy gửi là các điểm tham quan mà chúng tôi không thể đi ngay được, và cuối cùng chúng tôi đã đi chệch khỏi chủ đề ban đầu là tìm một địa điểm hẹn hò cho cuối tuần này.
Nhưng cô ấy có vẻ rất hào hứng, luôn miệng nói những câu như “Hôm nào đó mình đi nhé! Nhất định phải đi đấy!”, nên tôi không nỡ ngắt lời cô ấy.
Tôi đã hùa theo, và chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua 2 giờ sáng.
Vui thì vui thật, nhưng mình buồn ngủ quá...
“Vậy cuối cùng hai cậu quyết định thế nào?”
“À thì... Bọn tớ sẽ hẹn hò ở nhà tớ.”
Reita tròn mắt ngạc nhiên. Phải, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.
“Hai cậu không ra ngoài đâu à?”
“Bọn tớ cũng muốn lắm, nhưng khi nghĩ kỹ lại, bọn tớ nhận ra cả hai đều đang kẹt tiền,” tôi giải thích.
Dù tôi có thu nhập từ việc làm thêm, việc mua cây guitar và các thiết bị đã ngốn gần hết tiền tiết kiệm của tôi.
Tôi cũng đã tiêu kha khá cho bữa tiệc tổng kết lễ hội trường và buổi hẹn hò tuần trước, nên nếu không tiết kiệm cho đến khi nhận lương trong hai tuần nữa, tôi sẽ gặp rắc rối to.
Tôi còn phải nghĩ đến bữa tiệc tổng kết của ban nhạc nữa.
Hikari cũng đã hết sạch tiền tiêu vặt tháng này.
Bình thường cô ấy được nhận tiền tiêu vặt và có thể xin thêm nếu cần, nhưng có lẽ sẽ không ổn nếu cô ấy nói với bố mẹ rằng mình muốn có thêm tiền để đi chơi với bạn trai.
Hơn nữa, cô ấy cũng không muốn dựa dẫm vào bố mình quá nhiều.
Ông bố tội nghiệp... Tôi thương hại ông ấy, nhưng đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
“Nhưng hẹn hò tại nhà ư? Cậu không nghĩ là mình đang đốt cháy giai đoạn à?” Reita hỏi.
“Thật tình thì tớ cũng nghĩ vậy,” tôi đáp.
Nhưng nếu nói thẳng ra như thế thì chẳng phải sẽ nghe như mình đang quá tự ý thức về nó sao?
“Mà, cậu với Hoshimiya-san vốn là kiểu thích ở nhà mà. Nghĩ lại thì, một buổi hẹn hò tại nhà lại hợp với hai cậu đấy. Cứ thoải mái dành thời gian cho nhau là tốt rồi.”
Cậu ấy thay đổi ý kiến và gật đầu thấu hiểu.
Lúc nào cậu ấy cũng tinh ý...
Khi tôi đang thầm ngưỡng mộ cậu ấy, Reita cười toe toét và vỗ vai tôi.
“Cứ vui vẻ chim chuột nhé, nhưng đừng đi quá giới hạn đấy, được không?”
Trong một tích tắc, tôi tự hỏi ý cậu ấy là gì, nhưng một lúc sau, tôi hiểu ra cậu ấy đang ám chỉ điều gì.
Một hình ảnh lóe lên trong đầu tôi—Hoshimiya Hikari đang nằm trên giường của tôi.
“Hảảả?! Này, mới là buổi hẹn hò thứ hai thôi đấy!”
“Vào lớp thôi, Natsuki.” Trái ngược với sự hoảng hốt bối rối của tôi, Reita chỉ mỉm cười và đi về chỗ của mình.
Chết tiệt, đừng có trêu mình nữa... Cảm giác như cậu ấy là người duy nhất mình không bao giờ thắng nổi.
Gì cơ?
Một kẻ chơi lại cuộc đời lần thứ hai như mình mà lại yếu đuối trước mấy chuyện yêu đương thế này ư?
Vâng. Chính xác là như vậy.
~*~
Tôi đã vượt qua được tiết tiếng Anh bằng ý chí sắt đá, và sau đó chúng tôi có tiết thể dục.
Bắt đầu từ hôm nay cho đến đại hội thể thao, chúng tôi sẽ luyện tập cho từng môn thi đấu.
Các lớp thể dục của chúng tôi học chung với lớp 1-1, trong khi các lớp 1-3 và 1-4 học cùng nhau.
Điều này có nghĩa là những người trong lớp 1-2 chúng tôi phải đối mặt và luyện tập cùng với lớp 1-1.
Sau khi chạy và khởi động xong, theo chỉ dẫn của giáo viên thể dục, tất cả chúng tôi bắt đầu tự mình tập ném rổ một cách lộn xộn.
Nếu cứ để mọi người tự xoay sở thế này, chúng ta sẽ dành toàn bộ thời gian chỉ để ném bóng một cách nhàn nhã mất.
Murakami-kun, lớp trưởng của lớp 1-1, tiến lại gần tôi. “Kế hoạch của cậu là gì?”
Sao lại hỏi mình chứ? Cậu ta có lẽ nghĩ tôi là hạt nhân của lớp chúng tôi.
“Hừm... Khó nói thật. Chúng ta muốn luyện tập, nhưng nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Cứ đấu tập là đơn giản nhất, phải không?” Tatsuya xen vào trong lúc tôi đang băn khoăn không biết phải làm gì. “Chúng ta có thể tập các bài cơ bản, nhưng không nhiều đứa theo kịp đâu.”
Cậu ấy nói hoàn toàn đúng. Và trên hết, chơi một trận đấu vui hơn nhiều.
Hơn nữa, phương pháp nhanh nhất để những người nghiệp dư quen dần là ném họ vào một trận đấu thực sự.
“Chà, đúng là vậy. Vậy thì chúng ta đấu tập đi, lớp một đối đầu lớp hai,” Murakami-kun đề nghị.
“Ừ,” Tatsuya nói.
Cứ thế, phương hướng của chúng tôi đã được quyết định.
Reita, Hino, và Okajima-kun tập trung quanh Tatsuya và tôi.
“Chúng ta nên phân chia vị trí chứ?” Reita hỏi.
“Tao sẽ đảm nhận vị trí hậu vệ và chuyền bóng. Reita, mày hỗ trợ tao. Okajima, mày đứng dưới rổ.”
Tatsuya đưa ra chỉ thị trong khi xoay quả bóng trên ngón tay.
Tôi hiểu ý cậu ấy. Reita có thể thực hiện hoàn hảo bất cứ điều gì bạn yêu cầu, và cậu ấy có tầm nhìn rộng, nên cậu ấy là người phù hợp nhất để hỗ trợ.
Okajima-kun thì cao và vạm vỡ, nên cậu ấy sẽ là một đối thủ mạnh trong việc tranh bóng bật bảng.
Đột nhiên, Tatsuya ném quả bóng đang xoay về phía tôi. “Còn Natsuki, mày khuấy đảo bọn nó đi.”
Tôi bắt lấy quả bóng. “Tớ tưởng vai trò của chúng ta sẽ đảo ngược chứ. Cậu làm tiền đạo chẳng phải tốt hơn sao?”
“Này, tao ở trong câu lạc bộ bóng rổ đấy. Sẽ thật trẻ con nếu bung hết sức. Lùi lại và chuyền bóng là vừa sức với tao rồi.”
Một cái ngáp mệt mỏi thoát ra từ miệng cậu ta.
“Khoan, còn tao thì sao? Này, Nagiura! Đừng quên tao!” Hino kêu lên.
“Hả? Hino, mày cứ làm gì tùy thích, rồi chúng ta sẽ thắng,” Tatsuya đáp.
“Tại sao tao lại là đứa duy nhất bị bỏ rơi?!”
Khi tôi xem họ tấu hài, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Mình hiểu Tatsuya đang nói gì.
Đây chỉ là đại hội thể thao; sẽ thật trẻ con nếu một thành viên đội bóng rổ chơi nghiêm túc và càn quét những người mới bắt đầu.
Tôi chắc chắn có rất nhiều người sẽ đồng ý.
Nhưng ngay cả khi tính đến điều đó, tôi cũng không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ cậu ấy.
Tatsuya gây cho tôi ấn tượng là kiểu người luôn muốn trở thành ngôi sao trong những sự kiện như thế này.
Reita dường như cũng nghĩ giống tôi khi chúng tôi nhìn nhau.
Nhưng chúng tôi không có cơ hội để bình luận—đã đến lúc tung bóng bắt đầu trận đấu.
Quả bóng bay vút lên không trung. Okajima-kun nhảy lên và đập nó xuống trước mặt Tatsuya.
“Được rồi, ghi điểm đầu tiên nào.” Tatsuya rê bóng lên và chuyền cho Reita.
Thấy Reita đang ở cánh phải khi cậu ấy bắt bóng, tôi di chuyển ra góc sân. “Reita!”
Tôi bắt được đường chuyền của cậu ấy và quay mặt về phía trước.
Một học sinh đeo pinny số bốn bám dính lấy tôi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Tôi liếc mắt về phía Reita và đồng thời bước chân phải qua vạch.
“Hả?!” cậu học sinh kia kêu lên kinh ngạc khi tôi vượt qua cậu ta.
Tôi lách vào để lên rổ, vươn tay về phía vành rổ, nhưng cậu học sinh đeo số sáu đã đến để kèm tôi.
Tôi rút tay lại và thay vào đó chuyền bóng cho Hino, người lúc này đang không bị ai kèm.
“Ô-Ố?!” Hino hét lên, ngỡ ngàng trước quả bóng đột ngột bay về phía mình.
“Ném đi! Cậu rảnh tay rồi!” tôi hét.
Hino làm theo lệnh và thực hiện một cú ném—quả bóng đi gọn vào rổ.
“Hay lắm. Vẫn tuyệt vời như mọi khi, Natsuki.” Reita đập tay với tôi, khoe hàm răng trắng bóng.
“Haibara, mày giỏi quá!” Okajima-kun gầm lên, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
Reita và Tatsuya thì bình thản vì họ đã biết về kỹ năng của mình, nhưng với những người khác thì chắc là sốc lắm nhỉ?
Hino đập vào lưng tôi. “Oa, Haibara, tao không biết mày là cao thủ bóng rổ đấy!”
Cậu ta cười toe toét và giơ ngón tay cái lên.
“Cú ném đó tuyệt lắm, Hino,” tôi nói, quay trở lại phòng thủ.
“Được rồi! Phòng thủ nào!” Okajima-kun hét lên đầy nhiệt huyết.
Gã này lúc nào cũng ồn ào. Một nụ cười khô khốc vô tình nở trên môi tôi.
“Kèm người là đủ tốt rồi chứ?”
Tôi hỏi Tatsuya để xác nhận chiến thuật phòng ngự của chúng tôi.
“Chắc là ổn thôi. Tao sẽ kèm Murakami,” cậu ta trả lời.
Lượt tấn công của lớp 1-1 bắt đầu với việc Murakami-kun dẫn bóng vào sân.
Cậu ta không thuộc đội bóng rổ, nhưng những chuyển động của cậu ta rõ ràng là của một người có kinh nghiệm.
Quả bóng gần như dính vào tay cậu ta khi rê bóng.
Tuy nhiên, cậu ta phải gánh một trọng trách lớn khi đối đầu với Tatsuya, một thành viên tích cực của đội tuyển.
“Chết tiệt... Không thoát ra được!”
Bực tức vì hàng phòng ngự của chúng tôi, lớp 1-1 thực hiện một cú ném tuyệt vọng—và trượt.
Quả bóng đập vào vành rổ và nảy lên.
“Raaaaaah!” Okajima-kun bật cao, thân hình to lớn của cậu ta nhảy múa trên không trung.
Cậu ta vững vàng chộp lấy quả bóng bằng cả hai tay rồi tiếp đất.
Sau khi giành được bóng bật bảng, cậu ta chuyền cho Tatsuya.
“Được rồi! Tatsuya!”
“Đúng là một cú bật nhảy phi thường,” Reita nhận xét tán thành.
“Trong câu lạc bộ của bọn tao, không chiến trước khung thành cũng là sở trường của tao đấy,” Okajima-kun nói.
Phải rồi, cả hai đều ở trong đội bóng đá.
“Tuyệt, kiếm thêm một điểm nữa nào.” Tatsuya rê bóng từ nửa sân của chúng tôi sang phần sân bên kia.
“Tatsuya!” tôi gọi từ cánh. Cậu ta chuyền bóng về phía tôi.
Tôi bắt được nó, nhưng khi nhìn về phía trước, Murakami-kun đang kèm tôi.
Hả?
Lẽ ra cậu ta phải kèm Tatsuya chứ?
Murakami-kun đọc được câu hỏi trong ánh mắt tôi và trả lời, “Trông cậu ta không có vẻ chơi nghiêm túc, nên tôi sẽ chặn cậu trước.”
Cậu ta đã nhận ra ý đồ chỉ chuyền bóng từ phía sau của Tatsuya rồi ư?
Đúng là phán đoán nhạy bén.
Và cậu ta cũng không có kẽ hở nào trong phòng thủ. Sẽ khó để vượt qua cậu ta.
“Vậy là cậu từng chơi bóng rổ à, Haibara? Không biết đấy.”
Murakami-kun liếm môi, đôi mắt theo dõi mọi cử động của tôi.
Mình nên chuyền bóng lại cho Tatsuya để chúng tôi tái định vị, nhưng... “Eh, mình sẽ thử xem sao.”
Tôi muốn thử xem liệu mình có thể hạ gục cậu ta không.
Tôi lắc lư nhẹ nhàng.
Phải? Trái? Chuyền? Ném?
Tôi cố tình giữ cho các chuyển động của mình thật thoải mái và làm một động tác giả, đùa nghịch với quả bóng trong tay.
Nhịp độ của tôi là quan trọng nhất—từ tĩnh sang động.
Tôi đột ngột bước vào, đột phá sang bên phải.
Murakami-kun phản ứng, dù chậm một nhịp, và bám sát ngay bên cạnh tôi.
Tôi có thể tiếp tục ép vào và lên rổ, nhưng tôi đã làm điều bất ngờ và rê bóng qua giữa hai chân, rồi lùi lại.
Cú dừng đột ngột của tôi đã tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.
“Cái gì?!”
Tư thế của Murakami-kun đổ sập trong khi tôi vẫn giữ thăng bằng và thực hiện một cú nhảy ném.
Quả bóng lơ lửng trên không; dù nó đập vào vành rổ, nhưng vẫn vừa đủ để lọt qua lưới.
“Thật luôn?” Murakami-kun ngã phịch xuống mông, há hốc mồm.
“Cần thêm chút lực nữa...” tôi lẩm bẩm.
Chúng tôi đã có bàn thắng thứ hai, nhưng khả năng xử lý bóng của mình bị lệch đi vì đã lâu không chơi.
Mình cần phải chơi nhiều hơn, nếu không sẽ không sửa được lỗi này.
Tốt hơn hết là nên tự mình luyện tập để lấy lại cảm giác.
“Hay lắm, Natsuki. Khá là điệu nghệ đấy,” Tatsuya nói.
“Cảm ơn,” tôi đáp.
Khi cậu ta khen tôi, giọng điệu của cậu ta vẫn như thường lệ.
Cậu ta dường như không hành xử khác biệt gì đặc biệt, nhưng điều đó thực ra lại càng kỳ lạ.
Khi Tatsuya chơi bóng rổ, cậu ấy thường...
“Tatsuya, có chuyện gì không ổn à?” tôi hỏi.
“Hả? Không, không hẳn.” Cậu ta nhíu mày. “Có gì lạ à?”
Thấy cậu ta có vẻ thực sự không có gì trong đầu, tôi lắc đầu. “Không, không có gì đâu.”
Có gì đó không ổn, nhưng không có gì bất thường rõ ràng cả.
Trong trường hợp đó, tôi không có lý do gì để xen vào.
Đó là kết luận của tôi lúc này.
Còn về trận đấu tập, cuối cùng chúng tôi đã đè bẹp lớp 1-1, ghi được gấp đôi số điểm của họ.
~*~
“Này, chúng mày không nghĩ là chúng ta có cơ hội à? Chúng ta có thể thắng đại hội thể thao đấy.”
“Chúng ta có Nagiura và Haibara cho môn bóng rổ, và tất cả các bạn nữ giỏi thể thao đều chơi bóng đá. Và không phải Fujiwara từng chơi bóng chuyền à? Còn bóng bàn thì... có Hoshimiya... Thôi, quên đi.”
“Nhưng các anh chị khối trên sẽ ở một đẳng cấp khác đấy. Tao sẽ có nhiều hy vọng hơn nếu chỉ đấu với các lớp năm nhất thôi.”
Sau giờ học, trong khi nhóm bạn của Hino đang bàn tán sôi nổi về đại hội, tôi bước ra khỏi lớp.
Hôm nay tôi phải tham dự cuộc họp ban chấp hành lần thứ hai.
“Ồ.”
“Chào,” tôi nói.
Ngay khi tôi bước ra ngoài, tôi tình cờ gặp Miori.
Sẽ kỳ lạ hơn nếu chúng tôi cố tình đi riêng lẻ, nên chúng tôi đi cạnh nhau.
“Hôm nay chúng ta làm gì ấy nhỉ?” cô ấy hỏi.
“Chúng ta sẽ điều chỉnh hệ thống tính điểm, làm đồ cho bảng tin, và các công việc lặt vặt khác,” tôi trả lời, nhớ lại lời của Yanagishita-senpai.
“Ôi, trời... Nghe có vẻ phiền phức thật,” cô ấy rên rỉ.
“Này, không phải hội học sinh phải giúp một tay sao?”
“Hội học sinh trường mình chẳng có động lực gì cả,” tôi than thở một cách thấu hiểu.
Hội học sinh cũng có rất ít quyền hạn, nên họ hiếm khi can thiệp vào ban chấp hành của mỗi sự kiện.
Đó là lý do tại sao các ban chấp hành ở trường chúng ta có nhiều nhiệm vụ hơn so với các trường khác... tôi nghĩ vậy.
Chắc là thế. Tôi chỉ từng học ở Ryomei, nên tôi không biết điều đó có thực sự đúng không.
“Ồ, Natsuki-kun! Chào cậu,” Mei-kun nói khi thấy tôi, và vội vã chạy lại.
Chúng tôi đang đi đến cùng một nơi vào cùng một thời điểm, nên dĩ nhiên chúng tôi sẽ chạm mặt nhau trên đường đi.
“Tớ đang rất mong chờ buổi họp ban chấp hành hôm nay!” Mei-kun cười rạng rỡ.
Có gì để mà mong chờ chứ?
“Có phải vì Funayama-san cũng sẽ ở đó không?” Miori hỏi.
“Chààà...” Cậu ta khúc khích một cách ngại ngùng.
“Ồ hôôô,” cô ấy nói một cách tinh nghịch. “Thì ra là vậy.”
“X-Xin đừng nói cho cậu ấy biết!”
“Tớ sẽ không nói đâu. Cậu cần phải tự mình truyền đạt những cảm xúc đó.”
Khi Mei-kun và Miori đang trò chuyện, cả ba chúng tôi rẽ ở góc hành lang và thấy Funayama-san đang đi phía trước.
Vai của Mei-kun ngay lập tức bắt đầu run lên trông thấy khi cậu ta bị sự căng thẳng lấn át.
“Nào, ra nói chuyện với cậu ấy đi,” Miori nói.
“C-Cááái?! Tất cả chúng ta đều ở đây, vậy tại sao lại là tớ?!” Mei-kun kêu lên.
“Cậu sẽ tạo ấn tượng tốt hơn nếu chào trước. Hay đại loại thế,” tôi nói.
Trong lúc chúng tôi đang cãi nhau, Funayama-san đã chú ý đến chúng tôi và quay lại.
“Chào các cậu,” cô ấy nói, cúi đầu rất cẩn thận.
“C-Chào cậu!” Mei-kun nói. Rõ ràng là đã hết cách, cậu ta thêm vào một bình luận không cần thiết. “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ!”
Hôm nay trời nhiều mây mà. Hơn nữa, những "bộ bài đối thoại" về thời tiết về cơ bản là yếu, nên tôi không khuyến khích dùng chúng.
Funayama-san nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói với vẻ không chắc chắn, “Vâng... trời nhiều mây ạ.”
“V-Vâng, đúng vậy... Tớ xin lỗi.”
Cô ấy im lặng, và Mei-kun cười một cách ngượng nghịu.
Trời ạ, cậu đang làm cái gì vậy?
Cậu ta tiếp tục phát ra một tiếng cười sáo rỗng, nên Funayama-san mất đi cơ hội để tham gia vào cuộc trò chuyện.
Thôi nào, hai người phải có chuyện gì khác để nói chứ!
Hai người có thực sự muốn thân thiết hơn không vậy?!
Không thể chịu được áp lực giao tiếp với người mình thích, Mei-kun nhìn tôi lo lắng.
Đừng nhìn tớ như thế. Lỗi của cậu vì chỉ chuẩn bị một bộ bài thời tiết thôi!
Cậu phải biết là, lần này, ngay từ đầu năm học, tôi đã dày công xây dựng hơn mười “bộ bài đối thoại” để luôn thủ sẵn trong tay! Mọi sự chuẩn bị đều được tính toán tỉ mỉ, mỗi “lá bài” tung ra đều được cân nhắc cẩn trọng.
Người bình thường không làm thế ư? Này, tôi đang chơi lại cuộc đời lần thứ hai, tôi không còn bình thường nữa rồi...!
“Buổi họp ban chấp hành đúng là một mớ phiền phức, nhưng chúng ta hãy cùng cố gắng nhé.”
Tôi chọn cách chen vào cuộc trò chuyện quá đỗi cằn cỗi của họ bằng một lời nhận xét nhạt nhẽo.
“Tớ hy vọng việc này sẽ kết thúc trong nháy mắt,” Miori xen vào.
Dù cô ấy đang mỉm cười, đôi mắt cô ấy lại cho thấy sự bực bội và suy nghĩ của mình, “Mấy người này đang làm cái quái gì vậy?”
Cảm xúc của tôi cũng y hệt. Mei-kun và Funayama-san rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm trước sự can thiệp của chúng tôi.
Này các cậu, đừng có thở phào! Nói chuyện đi chứ!
Tôi đứng cạnh cậu ta và thì thầm vào tai cậu ấy, “Mei-kun, tớ nói chuyện một lát được không?”
Tôi liếc nhìn Miori, ra hiệu, “Này, đánh lạc hướng Funayama-san một lát đi!”
Cô ấy gật đầu, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt.
“Này, Funayama-san... Thực ra, tớ gọi cậu là Shizuki-chan được không?”
“Hả? Ồ vâng, tất nhiên rồi ạ. Tớ không phiền đâu.”
Khi hai người kia đã nhảy vào cuộc trò chuyện của riêng họ, Mei-kun hỏi bằng một giọng thì thầm, “C-Có chuyện gì vậy?”
“Cậu không thể nói chuyện thêm chút nữa à?”
“Tớ... Tớ không biết cách bắt chuyện.”
“Nghe kỹ này. Bí quyết để duy trì một cuộc trò chuyện là phải tỏ ra quan tâm đến đối phương.”
Ngay cả khi bạn không quan tâm đến họ, bạn cần phải giả vờ như bạn có.
Và điều đó cụ thể đòi hỏi những gì?
Hãy đặt câu hỏi về họ. Đó là nền tảng của giao tiếp.
Tôi chỉ đang lặp lại mớ kiến thức lượm lặt được từ người khác, nhưng dựa trên kinh nghiệm của tôi, nó là đúng.
“Tất nhiên là tớ quan tâm đến cậu ấy rồi, nhưng...”
Tôi biết Mei-kun thực sự quan tâm đến cô gái tên Funayama Shizuki.
“Vậy thì tất cả những gì cậu cần làm là cho cậu ấy thấy điều đó,” tôi nói.
Làm sâu sắc thêm một mối quan hệ có nghĩa là tìm hiểu về người kia.
Cậu ta lấy hết can đảm và quay sang cô ấy. “Ừm, Funayama-san.”
“V-Vâng?” cô ấy đáp, đôi vai khẽ động.
“Cậu đã nói là cậu đã xem buổi hòa nhạc ở lễ hội trường, phải không?” cậu ta hỏi.
“V-Vâng.”
“Có lẽ nào cậu thích nhạc rock không?”
Bắt đầu với cái đó trước à? Cậu ta là một otaku âm nhạc, nên rất giống phong cách của cậu ta.
“Vâng, có ạ,” cô ấy trả lời. “Có thể hơi bất ngờ, nhưng tớ nghe khá nhiều nhạc rock. Đặc biệt là các ban nhạc phương Tây.”
“Tớ... Tớ cũng thích rock phương Tây! Cậu thích ban nhạc nào?”
“Tớ...thích Oasis. Tớ chắc là cậu đã nghe về họ rồi, phải không?”
“T-Tất nhiên rồi! Sao tớ lại không biết được chứ? Họ cực kỳ nổi tiếng! Tớ cũng thích họ nữa! ‘Morning Glory’ là một tuyệt tác! Ồ, và một bài hát khác của Oasis...”
Ngay khi chủ đề chuyển sang âm nhạc, Mei-kun nói nhanh và dài, theo đúng kiểu của dân otaku.
Cậu ta đã vào vùng an toàn của mình, có lẽ là hơi quá, nhưng Funayama-san đã lắng nghe và vui vẻ đáp lại bằng ý kiến của riêng mình.
Có vẻ như sở thích của họ hợp nhau; đây là giải pháp lý tưởng.
Lẽ ra họ nên làm thế này ngay từ đầu!
“Chà,” tôi lẩm bẩm.
Mấy người này cần được trông nom kỹ lưỡng thật.
Tôi liếc sang một bên, và ánh mắt tôi chạm phải Miori.
Cô ấy đang cười gượng. “Hóa ra đây là cảm giác của cậu mỗi khi phải đối phó với tớ à?”
Cô ấy nhún vai. “Chắc là không. Cậu không khó nhằn đến thế.”
“Cậu trở thành mẹ của tớ từ khi nào vậy? Tớ cảm thấy mình đã làm phiền cậu rất nhiều.”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng Miori không hẳn là đồng phạm của tôi.
Mình đã dựa dẫm vào cô ấy đến mức nào cơ chứ?
“Cậu nghĩ vậy sao? Cậu mới là người đã giúp tớ. Bất cứ ai cũng có thể nói với cậu những gì tớ đã làm. Cậu thực ra không cần tớ.”
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Màn ra mắt thời cao trung của tớ chỉ thành công vì có sự giúp đỡ của cậu,” tôi nói.
Ban đầu tôi đã được định mệnh cho những ngày tháng xám xịt buồn tẻ giống như vòng đời cao trung đầu tiên của tôi.
“Nếu không có cậu ở đây, tớ sẽ không được như ngày hôm nay. Cậu đã thay đổi màu sắc tuổi trẻ của tớ.”
Đó là lý do tại sao lời khẳng định của cô ấy đã khiến tôi phẫn nộ một cách kỳ lạ.
“Tớ rất biết ơn cậu,” tôi tiếp tục. “Tớ đã cần cậu. Nên đừng nói như vậy.”
Vẻ mặt của Miori chùng xuống, và cô ấy gật đầu. “Xin lỗi.”
Mei-kun và Funayama-san đã ngừng trò chuyện từ lúc nào và giờ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Chết rồi...!
Mình không nên nói về chuyện này ở đây. Rốt cuộc mình đã làm gián đoạn khoảnh khắc của họ.
“Ối, xin lỗi, xin lỗi! Chuyện của bọn tớ thôi; hai cậu cứ quên nó đi.”
“V-Vâng,” Miori thêm vào. “Đừng lo, hai cậu. Cứ tiếp tục trò chuyện với nhau đi.”
Mei-kun và Funayama-san gật đầu, hy vọng là đã bị thuyết phục bởi nỗ lực xoa dịu tình hình của chúng tôi.
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, chúng tôi đã đến lớp học hoạt động của ban chấp hành.
Khoảng một nửa số thành viên đã ở đó rồi. Các anh chị khối trên đang thong thả tán gẫu.
“Chào mọi người ạ!” tôi kêu lên.
Tôi được đáp lại bằng một dàn đồng thanh “Chào!” và “Hey!”
Mei-kun và những người khác cũng cúi đầu, trao đổi một chuỗi lời chào tương tự trước khi vào phòng.
“C-Cậu tuyệt thật đấy, Natsuki-kun,” Mei-kun nói.
“Tuyệt gì cơ? Tớ chỉ chào hỏi thôi mà,” tôi bảo cậu ta.
Mặc dù vậy, tôi không quen một ai ở đó, nên rất khó để tôi lên tiếng.
Nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng tôi nếu cả bốn học sinh năm nhất vào mà không chào hỏi các anh chị khóa trên, cậu biết đấy?
Thêm vào đó, ngay cả khi chúng tôi hầu như không biết nhau, chúng tôi đang ở trong cùng một ban chấp hành...
“Trước đây cậu sẽ không thể làm được điều đó đâu.”
Nghe Miori nhận xét, tôi nhận ra: Bây giờ mình có thể làm những việc này một cách tự động rồi!
Có lẽ mình cũng đã trưởng thành hơn.
Tôi cảm thấy như không lâu trước đây, tôi đã do dự trước mọi hành động nhỏ nhặt.
“Ừm, tớ hỏi một câu được không?” Mei-kun thì thầm sau khi chúng tôi ngồi cạnh nhau.
“Chuyện gì thế? Hai cậu đang có không khí tốt mà,” tôi đáp.
“Ồ, ờ... Không phải về chuyện đó đâu ạ,” cậu ta nói, giọng lảng tránh.
Vậy thì chuyện gì? Tôi nghiêng đầu sang một bên.
“Motomiya-san là bạn gái cũ của cậu à?”
“Hảảả?!”
Chết rồi! Tôi đã vô tình hét to, thu hút mọi sự chú ý trong phòng về phía mình.
Tôi vội vàng cúi đầu trước các anh chị khối trên đang nhìn chằm chằm.
“Này, đừng hỏi tớ mấy thứ kỳ cục đột ngột như thế chứ,” tôi rít lên bằng giọng trầm.
“C-Có kỳ lắm sao? Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ vậy sau khi nghe cuộc trò chuyện của hai cậu mà,” Mei-kun nói, bối rối.
Ồ, cuộc trò chuyện của chúng tôi à? Chắc chắn đó không phải là thứ tôi muốn người khác nghe, nhưng tôi không hiểu làm thế nào mà nó lại khiến cậu ta kết luận rằng cô ấy là bạn gái cũ của tôi!
“Cô ấy không phải bạn gái cũ của tớ. Bọn tớ chỉ là bạn thôi.”
“Chỉ là bạn thôi...? Tớ thấy điều đó còn khó tin hơn nữa, dù sao thì...”
Tôi đang nói sự thật, nhưng Mei-kun vẫn đang nghi ngờ tôi vì lý do nào đó.
Có gì khó tin về điều đó chứ?
“Đượccccccc rồi, mọi người chú ý nào. Chúng ta bắt đầu thôi!”
Cuối cùng, Yanagishita-senpai đã bắt đầu cuộc họp ban chấp hành, nên tôi không thể hỏi câu hỏi của mình được.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Phần lớn, vì anh ấy đã tạo ra một dàn ý về những gì chúng tôi cần quyết định hôm nay, nên tất cả những gì chúng tôi cần làm là đưa ra ý kiến về các chi tiết cụ thể.
Tôi lắng nghe cuộc thảo luận:
“Vậy là đã xong phần phân chia điểm cho mỗi môn thi.”
“Không có phản đối gì. Tiếp theo là gì?”
“Lịch trình trong ngày. Tôi đã soạn một bản nháp; nếu có ý kiến gì, xin mời phát biểu.”
“Nhà thi đấu của trường mình có ba sân, rất tiện cho những sự kiện kiểu này.”
“Phải không? Có thể điều chỉnh lịch trình ngay cả khi có sự chậm trễ. Thế này không ổn sao?”
Ngay khi tôi nghĩ chúng tôi đã đưa ra xong các quyết định cần thiết và chuẩn bị kết thúc, một người bất ngờ giơ tay.
“Xin lỗi ạ. Nếu chúng ta theo lịch trình này, tôi không nghĩ sân gần tòa nhà chính sẽ có đủ thời gian trống đâu ạ,” Funayama-san nói.
Chủ yếu là các anh chị năm ba tham gia thảo luận, nên mọi người cũng ngạc nhiên khi cô ấy lên tiếng.
“Hừm... Ý kiến hay, có lẽ chúng ta nên phân bổ thêm thời gian thi đấu ở đó.”
Yanagishita-senpai xoa cằm, cẩn thận xem xét ý kiến của cô ấy.
“Nhưng như vậy không phải sẽ khó sao?” một trong những người ủng hộ năm ba của anh ấy nói, cau mày. “Sân phía trường là dành cho bóng rổ nam, phải không? Không giống như các môn khác, các trận đấu dài hơn, và năm nay có nhiều đội nam hơn. Nếu chúng ta không cắt giảm ở đâu đó, thì chúng ta sẽ không bao giờ xong được.”
Thành thật mà nói, tôi đã không chú ý nhiều đến cuộc thảo luận, nhưng bằng cách nào đó tôi đã xâu chuỗi được vấn đề.
Vì các bạn nam và nữ được chọn chơi bóng rổ hoặc bóng đá, số lượng đội cho mỗi môn thay đổi hàng năm.
Lần này, có nhiều nam sinh chơi bóng rổ hơn, và nhiều nữ sinh chơi bóng đá hơn.
Do đó, vấn đề là sân gần trường nhất, chủ yếu được phân bổ cho bóng rổ nam, không có chút thời gian dự phòng nào.
“Em có đề xuất cụ thể nào không?” Yanagishita-senpai hỏi.
“Dạ có... Em đã viết nó ở đây trên tờ handout của mình. Mọi người nghĩ sao về cái này ạ?”
Funayama-san trình bản lịch trình đã sửa đổi của mình cho anh ấy.
Các anh chị năm ba xem xét nó, và không lâu sau, Yanagishita-senpai giơ ngón tay cái lên với cô ấy.
“Được rồi! Chúng ta sẽ theo cái này! Em là Funayama-chan, phải không? Cảm ơn em.”
“Ồ, không có gì đâu ạ... Em xin lỗi vì đã đường đột.”
“Này, này! Em không cần phải khiêm tốn như vậy đâu! Em thực sự đã giúp bọn anh tiết kiệm rất nhiều rắc rối đấy. Ngoài ra, cảm ơn các em năm nhất khác đã đóng góp ý kiến. Xin lỗi vì bọn anh đã tự mình quyết định,” anh ấy nói rồi hướng ánh mắt về phía tôi.
“Em là Haibara-kun, phải không? Buổi hòa nhạc ở lễ hội trường siêu tuyệt vời luôn! Rất truyền cảm hứng.”
“Hả? Ồ vâng. Cảm ơn anh rất nhiều ạ.”
Đó là một cảm giác kỳ lạ. Tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng Yanagishita-senpai vẫn là đội trưởng của tôi trong đội bóng rổ, nhưng ở đây anh ấy lại đối xử với tôi như một thành viên năm nhất của câu lạc bộ nhạc nhẹ.
Mặc dù, đó là điều hiển nhiên.
Tôi rất quý anh ấy. Chúng tôi chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, từ mùa xuân khi tôi gia nhập đội cho đến khi anh ấy giải nghệ vào mùa hè, nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm đến một đứa đàn em phiền phức là tôi.
“Em tham gia môn nào?” anh ấy hỏi.
“Bóng rổ ạ,” tôi trả lời.
“Ồ! Rất tốt. Anh cũng chơi bóng rổ. Chúng ta hãy có một trận đấu hay nếu gặp nhau nhé, được không?” anh ấy nói một cách thân thiện, và nhẹ nhàng vỗ vai tôi. “Nhưng anh sẽ không thua đâu. Anh có thể đã giải nghệ vào mùa hè này, nhưng anh từng là đội trưởng đội bóng rổ đấy.”
Anh ấy cười toe toét một cách táo bạo. Ánh lấp lánh trong mắt anh ấy cho tôi biết anh ấy đang nghiêm túc; anh ấy không coi đây là một đại hội thể thao vớ vẩn. Nhưng tôi hiểu tại sao.
Anh ấy luôn nghiêm túc khi nói đến bất kỳ cuộc thi nào.
“Em cũng sẽ không chịu thua đâu. Trông em không giống vậy, nhưng em chơi bóng rổ khá giỏi đấy ạ,” tôi nói.
“Ồ hô! Nói hay lắm! Tuyệt vời, sẽ chẳng vui chút nào nếu em không máu lửa.”
Yanagishita-senpai cười vui vẻ.
Sau đó, anh ấy lướt qua từng học sinh năm nhất và nói, “Này, đây là một sự kiện đặc biệt. Hãy bỏ qua những nghi thức cứng nhắc và tận hưởng hết mình đi.”
Sẽ rất đáng ngờ nếu nghe điều đó từ người khác, nhưng nó lại nghe rất thuyết phục khi đến từ anh ấy.
Thêm vào đó, với tư cách là một người đang làm lại những năm tháng tuổi teen của mình, tôi có thể đồng cảm với thái độ của anh ấy.
Mình không thể ép người khác phải cố gắng, nhưng nếu chúng ta đã định làm điều này, thì sẽ vui hơn nếu chúng ta chơi hết mình.
Tuổi trẻ chỉ có một lần, suy cho cùng.
Khoan đã, mình đang chơi lại lần thứ hai mà...
~*~
“Shizuki-chan, hôm nay cậu đỉnh thật đấy. Tớ đã bị sốc luôn,” Miori nói.
Bốn người chúng tôi, các học sinh năm nhất, cùng nhau đi bộ về lớp.
Đây là lần thứ hai chúng tôi làm vậy, nên giờ nó đã trở thành thông lệ.
“Không có gì đâu ạ,” Funayama-san khiêm tốn đáp. “Tớ không nói điều gì quan trọng cả.”
Cô ấy có vẻ bối rối, nhưng tôi không thể đồng ý với đánh giá của cô ấy.
“Không đời nào! Thật tuyệt vời khi cậu có thể nói một cách tự tin như vậy với tất cả các anh chị năm ba xung quanh!”
Miori nói và liếc trộm Mei-kun.
Hiểu được tín hiệu của cô ấy, cậu ta gật đầu. “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Cậu ta sau đó cười với một cái nhìn xa xăm.
“Tớ sẽ quá lo lắng để có thể nói bất cứ điều gì ở đó,” cậu ta nói thêm một cách tự ti.
Cậu chỉ cần khen cậu ấy thôi—cậu không cần phải tự hạ thấp mình!
Tôi lo lắng không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào, nhưng Funayama-san lắc đầu.
“Không phải vậy đâu. Shinohara-kun, cậu đã biểu diễn trước một đám đông lớn như vậy ở lễ hội trường, nhớ không? Cậu thậm chí còn giơ nắm đấm lên trời trong phần giới thiệu của mình nữa.”
“X-Xin đừng nhắc lại chuyện đó thường xuyên,” cậu ta lẩm bẩm, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Bực mình, Funayama-san phồng má lên. “Tớ sẽ nhắc lại chứ. Cậu đã truyền cảm hứng cho tớ. Xin lỗi vì cách dùng từ không hay, nhưng bình thường cậu cũng giống như tớ... Tôi đã nghĩ cậu là kiểu người giản dị và trầm lặng, nhưng trên sân khấu cậu lại tỏa sáng một cách lạ thường... Điều đó khiến tôi nghĩ mình cũng có thể thay đổi—nó khiến tôi muốn thay đổi.”
Mei-kun trông choáng ngợp trước sự chân thành của cô ấy.
Có vẻ khó tin, nhưng âm nhạc của chúng tôi đã chạm đến tất cả mọi người.
Tiếng bass của cậu, lòng dũng cảm của cậu, nó đã lay động trái tim mọi người. Tốt lắm.
Tớ nói thật đấy.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy lời khen mà cậu ấy nhận được cũng là của riêng mình, và tôi vô cùng phấn khích.
“Không giống cậu, tớ không thể làm bất cứ điều gì hoành tráng, nhưng tớ cho rằng ngay cả tớ cũng có thể nêu ý kiến của mình... Tớ đã rất lo lắng, nhưng tớ đã làm được.”
Vẻ mặt của Funayama-san dịu đi với sự nhẹ nhõm.
Tôi đã cho rằng cô ấy là kiểu người có thể bất ngờ lên tiếng trong những hoàn cảnh như vậy, nhưng có vẻ tôi đã sai.
Cô ấy đã lấy hết can đảm và quyết tâm thay đổi bản thân.
Mei-kun chết trân, miệng há hốc. Tôi vỗ lưng cậu ta.
Cậu ta nhìn tôi, bối rối và vẫn không tin rằng đây không phải là một giấc mơ.
“Natsuki-kun, việc có người nói những lời tốt đẹp như vậy với tớ là tất cả nhờ cậu đã mời tớ vào ban nhạc,” cậu ta nói.
“Không đâu, đó là thành quả nỗ lực của cậu. Tự tin lên đi.”
Tôi đập vào lưng cậu ta một lần nữa, cố gắng đưa cậu ta trở lại thực tại.
“Nhân tiện... Shinohara-kun, cậu thích loại ban nhạc nào?” Funayama-san hỏi, chuyển chủ đề sang âm nhạc.
“Ồ, tớ thích Sonic Youth,” cậu ta đáp. “Album yêu thích của tớ là Goo. Tớ cũng thích Red Hot Chili Peppers và Radiohead. Còn gì nữa nhỉ? Ừm, tất cả đều rất nổi tiếng, nhưng...”
Tôi không rành về các ban nhạc phương Tây đến thế, nên tôi không thể theo kịp cuộc trò chuyện.
Miori giả vờ theo dõi, nhưng những dấu hỏi gần như được dán đầy trên mặt cô ấy.
Chà, mình đã thấy trước điều này.
“Ồ,” Funayama-san đột nhiên nói. “Các cậu có định tổ chức một buổi hòa nhạc khác không? Tớ rất muốn xem.”
Mei-kun và tôi mang vẻ mặt khó tả khi chúng tôi nhìn nhau.
Cô ấy không phải là người đầu tiên hỏi chúng tôi; chúng tôi đã nhận được câu hỏi đó từ nhiều người khác.
Tuy nhiên, ban nhạc của chúng tôi đã tan rã.
Chúng tôi không biết liệu chúng tôi có khởi động lại với một thành viên mới hay không.
Ngay cả bây giờ, chúng tôi vẫn đang chờ câu trả lời của Serika-san.
Và hôm nay, cô ấy cũng sẽ không xuất hiện ở phòng âm nhạc thứ hai.
~*~
Sau khi cuộc họp ban chấp hành kết thúc, Mei-kun và tôi đến một công viên gần trường có sân bóng rổ.
Tôi cũng đã từng sử dụng nó vài lần trong vòng đời đầu tiên của mình.
Lúc đó khoảng 6 giờ tối, và bầu trời được nhuộm trong màu hoàng hôn.
Ngày đã ngắn đi đáng kể, nhưng công viên được trang bị đèn pha, nên chúng tôi có thể chơi mà không gặp vấn đề gì ngay cả khi trời tối hơn.
“Nói thật, tớ không ngờ lại có ngày mình lại thực sự dạy cậu chơi bóng rổ đấy.”
Tôi lấy quả bóng mà chúng tôi đã mua ở một cửa hàng thể thao gần đó và ném nó cho Mei-kun.
Cậu ta đã bắt được nó dù có hơi hoảng hốt.
“Tớ cũng nói đùa một nửa thôi... nhưng Funayama-san đã bảo tớ rằng cậu ấy sẽ cổ vũ cho tớ. Tớ chơi thể thao rất tệ, nhưng tớ muốn cố gắng hết sức để có thể cho cậu ấy thấy mặt ngầu của mình.”
“Hô, hai cậu đang tiến triển tốt đấy. Giờ cậu chỉ cần tỏ tình nữa thôi.”
“X-Xin đừng nói nghe dễ dàng như vậy! Có vẻ như cậu ấy không ghét tớ, nhưng có lẽ cậu ấy chỉ đơn giản là lo lắng cho tớ thôi. Bên cạnh đó, mới chỉ vài ngày kể từ khi chúng tớ bắt đầu có những cuộc trò chuyện tử tế. Tỏ tình chỉ đến sau khi chúng tớ thân thiết hơn.”
“Đừng lo. Tin tớ đi, cậu làm được mà.”
“Cậu đã dám tỏ tình trên sân khấu lớn—xin đừng gộp chung tớ với cậu!”
“Này, lúc đó tớ cũng rất lo lắng đấy.”
Tôi hiểu Mei-kun đang nghĩ gì. Cậu ta không muốn tỏ tình nếu có khả năng bị từ chối.
Cậu ta muốn hoàn toàn chắc chắn rằng cô ấy sẽ đồng ý. Tại sao ư?
Bởi vì có khả năng cậu ta sẽ mất cô ấy.
Cần có dũng khí để thay đổi mối quan hệ của bạn với ai đó.
Miori đã thông báo cho tôi về cảm xúc của Funayama-san dành cho cậu ta, nên tôi biết cậu ta sẽ không thất bại.
Từ góc nhìn của tôi, có vẻ như họ đang mất quá nhiều thời gian, nhưng sẽ rất tệ nếu nói với cậu ta điều đó.
Tôi đang ở một vị thế khó xử.
“Bọn tớ đã trao đổi thông tin RINE. Bọn tớ sẽ tiếp tục xây dựng mối quan hệ từ đây,” Mei-kun nói với vẻ mặt quyết tâm, rồi ném quả bóng lại cho tôi.
Dáng của cậu ta mơ hồ giống như cách bạn ném một quả bóng chày, khiến nó trông rất vụng về.
Chúng ta nên bắt đầu với việc chuyền bóng.
“Giữ bóng ở ngực cậu và tạo một hình tam giác bằng ngón cái và ngón trỏ. Sau đó, bước một chân về phía trước và búng cổ tay. Tưởng tượng như cậu đang dồn trọng lượng của mình vào quả bóng khi đẩy nó đi.”
Tôi giải thích cách thực hiện một đường chuyền ngang ngực và ném bóng lại cho Mei-kun.
“Oa, oa!” cậu ta kêu lên khi lóng ngóng với nó, và cuối cùng làm rơi nó xuống đất.
“Để nhận một đường chuyền, hãy chuẩn bị tay trước ngực. Đừng sợ, và đưa bóng vào phía mình. Cậu vừa chật vật để bắt nó là vì cậu đã vung tay ra ngoài. Chờ đợi, rồi mới bắt,” tôi nói, lồng ghép các cử chỉ vào lời hướng dẫn của mình.
Mei-kun gật đầu. “Đ-Được rồi!”
Sau đó, chúng tôi liên tục chuyền bóng qua lại.
Cậu ta không có khiếu bóng rổ theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, nhưng cậu ta rất chân thành.
Chắc hẳn cậu ta thực sự muốn trông thật ngầu trước mặt Funayama-san.
Tôi có thể đồng cảm với động cơ đó, và nó khiến tôi muốn giúp cậu ấy.
Nếu cậu ta định nghiêm túc với việc này, thì việc dạy cậu ta sẽ vui hơn.
“Tốt, tốt! Cậu đang nắm bắt được rồi đấy. Nhưng hãy đẩy bằng cơ thể nhiều hơn.”
“Được rồi! N-Như thế này à?!”
“Chưa đúng lắm! Nhìn này, làm như thế này!”
“Như thế này à?!”
“Ừmmmm... Chưa đúng lắm!” tôi nói. “Nhìn này, nó giống như thế này hơn!”
“Tớ hiểu rồi! Như thế này!”
“Không, sai hoàn toàn rồi.”
“Cááái?!”
Chúng tôi lặp đi lặp lại quá trình thử và sai này nhiều lần để rèn luyện động tác chuyền bóng cơ bản cho Mei-kun.
Cậu ta đã nản lòng nhiều lần, nhưng ban đầu tôi cũng không có khiếu bóng rổ.
Tôi chắc chắn rằng với việc luyện tập đều đặn, cậu ta sẽ tiến bộ từng chút một.
Có những trường hợp mà sự chăm chỉ của một người bình thường có thể vượt qua một thiên tài.
Giống như khi tôi đã đánh bại Tatsuya...
“Được rồi! Việc chuyền bóng của cậu đang khá hơn rồi. Tớ nghĩ cậu sẽ khá hữu ích trong một trận đấu như thế này,” tôi nói.
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều!” Mei-kun kêu lên. “Tất cả là nhờ cậu đấy!”
“Ừm hửm, vậy tiếp theo, chúng ta sẽ tập ném rổ.”
“Hả? Chúng ta... vẫn chưa xong cho ngày hôm nay à?”
“Cậu nói gì vậy? Cậu định cho Funayama-san thấy cậu ngầu như thế nào, phải không?”
“Ha... Ha ha ha... Vâng, cậu nói đúng.” Lẽ ra cậu ta phải tràn đầy động lực, nhưng thay vào đó, mắt cậu ta lại đang bơi lội vì lý do nào đó.
Cậu ta cảm thấy áy náy vì đã chiếm thời gian của mình à?
Cậu ta không cần phải lo lắng về điều đó đâu!
Và thế là, tiếp theo tôi đã dạy Mei-kun tư thế ném rổ cơ bản.
~*~
Lúc tôi gần như đã mổ xẻ xong các khía cạnh của môn bóng rổ thì bầu trời cũng đã tối đen như mực.
Dù đèn đã được bật lên, tầm nhìn vẫn trở nên rất kém nếu chúng tôi đi chệch ra xa khỏi sân một chút.
“Tớ... Tớ kiệt sức rồi.” Hoàn toàn đuối sức, Mei-kun ngã phịch xuống một chiếc ghế dài.
Cậu ấy đã thực sự cố gắng hết mình đối với một người thường không vận động.
“Mai cậu ê ẩm mình cho xem, hử?”
“Natsuki-kun, sao cậu vẫn còn tràn đầy năng lượng thế?”
“Vì tớ có tập thể dục. Tốt cho sức khỏe lắm đấy. Vận động làm phong phú thêm thế giới.”
“Hả? Sao nghe có vẻ đáng sợ thế...”
Giờ thì Mei-kun đã gục, tôi tự mình luyện tập. Tôi cần lấy lại cảm giác bóng trước trận đấu.
Với trình độ hiện tại, tôi không đủ sức để đánh bại các đàn anh khóa trên.
Tôi nhẹ nhàng đập bóng rồi thực hiện một cú ném. Các ngón tay của tôi hơi lệch một chút; quả bóng đập vào vành rổ và nảy ra ngoài.
“Cao hơn một chút chăng?” tôi lẩm bẩm, rồi thở dài và chạy theo nó.
Tôi ngước nhìn lên phía trước và thấy một người khác nhặt quả bóng đang lăn.
Một cô gái mặc đồng phục cùng trường với tôi bước ra từ bóng tối—đó là Miori.
“Cậu làm gì ở một nơi như thế này?” Cô ấy đập quả bóng, nó dường như dính chặt vào tay cô, rồi xoay nó trên ngón tay mình.
“Bọn tớ đang luyện tập cho đại hội thể thao,” tôi nói.
“Tớ đoán được ở cậu rồi, nhưng cả Shinohara-kun nữa sao?”
“Cậu ấy muốn cho Funayama-san thấy mặt ngầu của mình.”
“Cậu ta có hơi giống cậu đấy. Toàn nỗ lực vì mấy cái lý do trẻ con.”
Miori khúc khích cười.
Im đi! Dù mình đồng ý là bọn mình có giống nhau thật.
“Cậu thì sao? Công viên này đâu có nằm trên đường cậu về nhà.”
“Mmm... Tớ đang có hứng đi dạo một chút. Rồi tớ phát hiện ra cậu.”
Cô ấy cố tỏ ra như bình thường, nhưng tôi chắc chắn đó chỉ là vỏ bọc.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra. Tôi có thể nhận ra chỉ qua âm sắc trong giọng nói của cô ấy.
Nhưng cô ấy không nói gì, nên tôi do dự không biết có nên đề cập đến chuyện đó hay không.
“Này, Natsuki.” Miori đứng giữa sân và chuyền bóng cho tôi.
“Tớ sẽ chơi cùng trong lúc cậu luyện tập,” cô ấy nói, vào thế phòng thủ.
Mình hiểu rồi. Nếu cậu không chịu nói, thì mình cũng sẽ không hỏi.
“Một chọi một, ai được ba điểm trước thì thắng.”
~*~
“Rồi, đây là trận thắng thứ hai của tớ,” tôi nói.
“Ă-Ăn gian! Tớ chưa ra hiệu lệnh bắt đầu! Làm lại!” Miori la lên.
“Tuyệt, hoàn hảo luôn. Lần này không phàn nàn gì nữa nhé?”
“Grừừừ... Đấu lại! Thêm một trận nữa, nhanh lên!”
“Được thôi, chắc tớ phải...”
“Gah! Cậu đùa tớ chắc. Chỉ là ăn may thôi!” tôi kêu lên.
“Thắng là thắng, dù chỉ là ăn may. Thua thì chịu đi, đồ cay cú!” Miori chế nhạo.
“Cậu thua hết các trận khác rồi. Sao lại khoe khoang về một trận thắng chứ...?”
Tôi mua nước từ máy bán hàng tự động và nốc cạn.
“Phù! Tớ cảm thấy sống lại rồi,” tôi nói. Tôi đã hoàn toàn kiệt sức và không thể cử động thêm một cơ bắp nào nữa.
Lẽ ra chúng tôi chỉ chơi một trận ai được ba điểm trước, nhưng Miori cứ mè nheo khi cô ấy thua... Mình mệt rã rời.
Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi kiểm tra điện thoại; đã 10 giờ tối, quá muộn rồi.
Nếu bây giờ tôi đi tàu thì phải hơn mười một giờ mới về đến nhà.
Nhân tiện, Mei-kun đã kiệt sức và về nhà từ lâu.
Ban đầu cậu ấy còn đợi chúng tôi, nhưng các trận đấu của chúng tôi kéo dài không dứt, và cậu ấy đã phát chán vì xem.
Mình cảm thấy có lỗi vì đã bỏ mặc cậu ấy.
Tôi mang mấy chai nước vừa mua từ máy bán hàng tự động về chỗ Miori. Cô ấy đang nằm sõng soài trên bãi cỏ trong công viên.
Được rồi, giờ này thì đúng là chỉ có mình bọn tôi ở đây, nhưng cậu đang làm cái quái gì vậy?
“Cậu sẽ làm bẩn đồng phục đấy,” tôi nói.
“Muộn rồi. Dù sao cũng là thứ Sáu, cuối tuần giặt là được,” cô ấy đáp.
“Tớ có mang nước đến này.”
“Cậu mua gì thế?”
“Nước ép dâu cam. Là vị cậu thích nhất, phải không?”
“Đáng lẽ tớ sẽ khen ‘Làm tốt lắm,’ nhưng giờ tớ chỉ muốn uống nước lọc thôi.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà, nên tớ cũng có mua nước lọc đây.”
“Hửm, chà, làm tốt lắm! Cậu thực sự trưởng thành rồi đấy.”
Miori ngồi dậy, và tôi đưa cho cô ấy một cái chai.
“Nhưng mà tớ uống một ít rồi,” tôi nói thêm.
“Phụt! N-Này! C-Cậu...” Cô ấy ho sặc sụa, có vẻ như một ít nước đã đi nhầm đường.
“Dù sao thì cậu cũng chẳng phải là người quan tâm đến mấy chuyện đó.” Tôi cười trước vẻ mặt ngớ ngẩn của cô ấy và ngồi xuống bên cạnh.
“Đấy là hồi chúng ta còn là con nít. Bây giờ khác rồi! Ừm… Giờ có khác biệt giới tính và đủ thứ nữa, hiểu không hả?”
Giọng cô ấy ngập ngừng, mặt đỏ bừng. Một cảnh tượng tôi không thường thấy.
Nhưng mình đoán cô ấy nói có lý. Mọi thứ thực sự không còn như xưa nữa.
Tôi, Miori, những người xung quanh chúng tôi—mọi thứ giờ đã khác.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây. Những vì sao rải rác trên đó thật đẹp.
“Này, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Ngay cả bây giờ, đó là khoảnh khắc duy nhất tôi có thể nhớ lại một cách rõ ràng.
“Có gì đặc biệt à? Tớ không nhớ rõ lắm,” cô ấy đáp.
Chẳng có gì đặc biệt với cậu cả.
Đối với Miori, đó có lẽ chỉ là một cảnh nhỏ trong cuộc sống thường ngày của cô ấy. Nhưng đối với tôi, đó là một ký ức quý giá.
“Này, làm gì đó? Ra đây chơi với bọn tớ đi!”
Chuyện đó xảy ra vào mùa xuân năm lớp một của chúng tôi. Khi tôi không thể hòa nhập vào bất kỳ nhóm bạn nào, Miori đã nắm lấy tay tôi. Và qua cô ấy, tôi đã có những người bạn tốt.
“Không biết bây giờ Takuro đang làm gì nhỉ,” tôi nói, nhớ lại một người bạn cũ từng ở trong cùng nhóm bạn với tôi và Miori.
“Lâu rồi tớ không nghe cái tên đó. Cậu ấy là một người vui tính.”
Hồi tôi còn biết cậu ấy, Takuro hơi mũm mĩm và dễ nổi nóng, nhưng cậu là một cậu bé vui vẻ và luôn mỉm cười.
“Sau khi cậu ấy chuyển đến Osaka, thế là hết. Hồi đó chúng ta không có cách nào để giữ liên lạc,” tôi nói.
“Hửm, khi nào nhỉ? Lớp năm? Lớp sáu?” Miori hỏi.
“Lớp năm. Cậu ấy đã đi trước chuyến dã ngoại của trường rồi.”
“Ồ phải rồi. Lúc đó chỉ còn tớ, cậu... và Shuto.”
“À, Shuto. Cậu ấy học cấp hai khác trường chúng ta, rồi bọn mình không còn nói chuyện nữa.”
Đó là một cái tên hoài niệm khác. Không từ nào phù hợp hơn từ “ngốc” để miêu tả cậu ta. Shuto là một cậu bé với sự vui vẻ vô biên, luôn tràn đầy năng lượng.
“Tớ cũng đoán là vậy,” cô ấy nói. “Tớ thỉnh thoảng vẫn gặp cậu ấy. Giờ bọn tớ giữ liên lạc qua Minsta. Tớ thỉnh thoảng vẫn thấy cậu ấy đăng bài. Cậu ấy vẫn đang chơi bóng đá ở trường trung học Higashi.”
“Thật sao? Tớ mừng vì cậu ấy vẫn ổn.”
Ngày đó, Miori, Shuto, Takuro và tôi là một nhóm bốn người.
“Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi để quyết định ai là người ném đá lướt trên mặt nước giỏi nhất! Hãy chạy hết tốc lực ra sông nào!” Miori đã tuyên bố như vậy.
“Awww yeah! Tớ sẽ không thua đâu! Raaagh! Tớ sẽ đến đó đầầầầu tiên!” Shuto kêu lên.
“Thật là ngẫu hứng, tại sao chứ?” tôi đã càu nhàu.
“Miori và Shuto tăng động quá. Tớ không theo kịp.”
“Ha ha ha! Họ vẫn tự do như mọi khi! Thôi nào, Natsuki, chúng ta cũng đi thôi!”
Không quan trọng là có ba cậu con trai trong nhóm, Miori luôn là thủ lĩnh của chúng tôi. Tôi nhớ lại tất cả những việc chúng tôi đã làm cùng nhau. Chúng tôi đã chơi khăm giáo viên và bị mắng một trận tơi bời; Miori đã quá giỏi trong trò trốn tìm, và chúng tôi đã tìm cô ấy trong vô vọng cho đến khi trời tối; chúng tôi đã lẻn vào trường sau khi trời tối. Có lần, chúng tôi thậm chí đã cố gắng đạp xe đến Tokyo, nản lòng ở khoảng Saitama, rồi quay trở lại. Cả bốn chúng tôi đều không thể hoạt động vào ngày hôm sau vì đau nhức cơ bắp.
Hồi đó chúng tôi thật ngốc nghếch—đến nỗi chỉ cần nhớ lại cũng khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
“Vui thật,” Miori thì thầm. Cô ấy có lẽ cũng đang hồi tưởng lại những ký ức tương tự như tôi.
Hồi đó chúng tôi là một đám vô vọng, nhưng chúng tôi vẫn đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
“Tớ đã từng nghĩ rằng bốn chúng ta sẽ luôn ở bên nhau,” cô ấy tiếp tục.
“Tớ cũng vậy. Tớ đã nghĩ rằng không đời nào mình lại đi chơi với ai khác ngoài các cậu,” tôi nói.
Tuy nhiên, dòng chảy của thời gian thật tàn nhẫn—không có gì có thể giữ nguyên mãi mãi. Takuro và Shuto đều đang đi trên con đường riêng của họ. Thật kỳ diệu khi Miori và tôi vẫn còn kết nối với nhau ngay lúc này. Rốt cuộc, trong lịch sử ban đầu, chúng tôi đã hoàn toàn ngừng tương tác vào thời điểm này.
Và cũng giống như vậy, nhóm sáu người hiện tại của tôi cũng sẽ thay đổi theo dòng chảy của thời gian. Nơi mà tôi từng cảm thấy vô cùng thoải mái giờ đây lại có chút ngột ngạt.
“Tớ muốn quay lại những ngày ấy,” Miori nói. “Bởi vì lúc đó rất vui, và tớ không phải lo lắng gì cả.”
“Cậu đang lo lắng về điều gì à? Cậu đang hẹn hò với Reita, vậy không phải mong muốn của cậu đã thành hiện thực rồi sao?” tôi hỏi.
“Tớ có cả đống thứ trong đầu. Chúng ta chưa phải người lớn, nhưng chúng ta cũng không thể mãi là trẻ con. Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ toàn những cảm xúc đơn giản như vui hay buồn.” Cô ấy nhìn tôi. “Cậu cũng vậy phải không?”
“Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?”
“Cuối cùng cậu cũng hẹn hò với Hikari-chan, nhưng trông cậu buồn rười rượi.”
Không gì qua được mắt Miori. Tôi chỉ biết lao về phía trước hết tốc lực, tất cả chỉ để không phải hối tiếc lần này. Cái “hiện tại” mà tôi đang sống là một hiện tại do tôi đã thay đổi—và đó là lý do tại sao tôi không có quyền phàn nàn.
“Cậu... hối hận về con đường mình đã chọn sao?” cô ấy hỏi.
Tôi lắc đầu. Đã có những cách khác để tôi xử lý việc này. Tôi chắc chắn rằng mình có thể thỏa mãn những mong muốn của bản thân mà không để rạn nứt hình thành trong tình bạn. Tuy nhiên, dù biết vậy, tôi vẫn chọn con đường này. Đó là lựa chọn chân thành nhất đối với tôi, vì vậy dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không hối tiếc.
“Tớ hiểu rồi,” Miori nói.
Mọi chuyện thực sự là như vậy... phải không? Cảm giác này thực sự không phải là hối tiếc ư?
Tôi không chắc chắn, mặc dù lẽ ra tôi đã có được những thứ mình muốn.
“Nhưng cậu biết đấy, cậu không cần phải từ bỏ.” Cô ấy đột nhiên ngồi dậy và chỉ vào mũi tôi. “Tớ cá là cậu đang nghĩ kiểu như, ‘Mình không có quyền làm bất cứ điều gì, vì đó là lỗi của mình mà mọi thứ trong nhóm bạn trở nên khó xử.’ Dù vậy, sự chân thành của cậu là một trong những điểm tốt của cậu. Tớ công nhận điều đó.”
“Chà, đó thực sự là lỗi của tớ. Tớ đã thao túng tất cả họ.”
“Đúng vậy, nhưng cậu sẽ không đạt được tuổi trẻ lý tưởng của mình với tốc độ này đâu, phải không?”
“Ừ, có lẽ là không...”
Miori bắt đầu uống nước ép dâu cam của tôi mà không hỏi—dù cô ấy cũng đã uống nước lọc.
“Này, chọn một thôi chứ,” tôi phản đối.
“Tiếc quá, cả hai đều là của tớ!”
Nhìn cô ấy uống nước ép một cách ngon lành như vậy khiến cơn giận của tôi tan biến.
“Tớ nghĩ cậu cứ ích kỷ hơn một chút như tớ cũng được,” cô ấy nói. Lời nói của cô thấm vào lồng ngực tôi. “Cậu không muốn có bất kỳ hối tiếc nào, phải không?”
Cô ấy nói đúng. Chẳng phải tôi muốn làm lại cuộc đời cao trung của mình vì tôi đã đầy hối tiếc sao? Tôi nên ưu tiên việc đạt được tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng của mình lên trên tất cả mọi thứ khác.
“Chà, nghe điều đó từ một người đầy hối tiếc như tớ cũng thật kỳ lạ,” cô ấy nói.
Một khoảng lặng bao trùm giữa chúng tôi một lúc. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm.
“Tớ có thể hỏi đã có chuyện gì xảy ra không?” cuối cùng tôi nói.
“Cậu là người duy nhất tớ sẽ không nói. Nhưng tớ cho cậu biết, đó là lỗi của cậu đấy.”
“Cái gì?!” Là lỗi của mình ư?! Điều đó càng làm mình lo lắng hơn!
Nhưng Miori có vẻ không định nói. Điều quái gì đang làm phiền cô ấy vậy?
“Chúng ta nên về nhà ngay bây giờ,” cô ấy nói.
“Ừ. Muộn hơn nữa là chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu cuối cùng.”
“Nhưng tớ mệt quá không đứng dậy nổi.” Dù nói vậy, cô ấy vẫn đứng lên. “Hử?”
Chân cô ấy bị tê, và cô ấy đột nhiên loạng choạng. Trước khi cô ấy ngã, tôi đã kịp đỡ lấy cô trong vòng tay mình.
“X-Xin lỗi,” cô ấy nói lắp bắp. “Chân tớ không nghe lời.”
Chà, không giống mình, cô ấy đã chơi một loạt trận một chọi một bên cạnh lịch tập của đội. Chẳng trách chân cô ấy đã đến giới hạn. “Tớ đã bảo chúng ta nên dừng lại sớm hơn.”
“Không đời nào, tớ ghét điều đó. Tớ không thể kết thúc bằng một trận thua.”
“Cậu vẫn là đứa trẻ cay cú mà tớ nhớ.” Tôi cười gượng và buông cô ấy ra khi cô đã lấy lại được thăng bằng.
“Ơ, Miori?”
Cô ấy không di chuyển ra xa và tiếp tục bám lấy tôi không một lời. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy vì cô ấy áp trán vào ngực tôi.
“Có chuyện gì không?” tôi hỏi, vỗ nhẹ vào sau đầu cô.
“Này, Natsuki,” cô ấy bắt đầu bằng một giọng nói yếu ớt. Điều tiếp theo thật kinh khủng.
“Cậu sẽ làm gì... nếu tớ nói tớ yêu cậu?”
Chuyện quá đột ngột khiến đầu óc tôi trống rỗng. Mình sẽ làm gì? Khoan đã, Miori… thích mình ư? Thế còn Reita thì sao? Tôi đứng hình tại chỗ.
Miori tách khỏi tôi rồi phá lên cười ha hả.
“Sao cậu lại phản ứng nghiêm túc thế? Đùa thôi mà, rõ ràng là vậy!”
“Im đi! Đùa hay không thì lúc đó tớ phải nói gì chứ?!”
Và nó thật sự chẳng giống một trò đùa chút nào. Đừng có dùng kỹ năng diễn xuất siêu đỉnh của cậu cho mấy trò đùa ngớ ngẩn nữa!
“Tớ về nhà đây! Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu cuối cùng đấy!” cô ấy la lên, rồi bắt đầu chạy. Cô ấy tạo ra một khoảng cách giữa chúng tôi rồi vẫy tay gọi tôi.
“Chân cẳng hoàn toàn ổn mà,” tôi lẩm bẩm. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc đuổi theo Miori.
~*~
Ngày hôm sau, cơ bắp tôi ê ẩm, việc ra khỏi giường là cả một cuộc vật lộn. Dù là cuối tuần, tôi không thể thảnh thơi ngủ nướng được. Lát nữa Hikari sẽ đến, nên tôi cần phải chuẩn bị.
Đúng vậy—hôm nay là buổi hẹn hò tại nhà của chúng tôi!
“Natsuki? Bạn gái con đến chơi phải không? Nhớ dọn phòng cho sạch sẽ đấy,” mẹ tôi nói.
“Con biết rồi. Giờ con bắt đầu dọn đây,” tôi đáp.
“Lúc nào con cũng nói vậy. Nào, nghe mẹ nói đây...” bà càu nhàu, tuôn ra một tràng phàn nàn.
Tôi chỉ nghe tai được tai mất trong khi bắt đầu dọn dẹp phòng mình. Tôi thường xuyên dọn dẹp nên nó đã khá ngăn nắp, nhưng tôi muốn làm kỹ hơn nữa. Nhân tiện, Namika hôm nay đã ra ngoài với bạn, nhưng mẹ tôi sẽ ở nhà.
“Mẹ nóng lòng muốn gặp con bé quá! Cách đây không lâu mẹ còn nghĩ con sẽ chẳng bao giờ có bạn gái,” mẹ tôi vui vẻ nói trong lúc hút bụi phòng khách.
“Thật tình thì con ước mẹ ra ngoài đâu đó,” tôi nói với bà.
“Mẹ chỉ liếc qua một chút thôi, rồi mẹ sẽ đi mua đồ ăn.”
Nghe vậy làm tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi đã lo không biết phải xử lý thế nào nếu bà cứ ghé vào mọi lúc mọi nơi.
“Ồ! Hay là mình nên chuẩn bị ít đồ ăn vặt nhỉ? Nhưng nhà mình vừa hết mất rồi...” Mẹ đi đi lại lại trong phòng.
Mẹ có thể đừng lo lắng hơn cả con được không?
“Được rồi, thế này chắc là ổn,” tôi nói sau khi làm cho phòng mình sạch bong. Tôi lau mồ hôi trên trán.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên—tôi nhận được một thông báo RINE.
Hoshimiya Hikari: Sắp đến ga rồi! Natsuki: ‘Kay, tớ ra đón cậu. Đợi ở đó nhé.
Tôi rời khỏi nhà và đi bộ đến ga tàu. Hàng cây rực rỡ dọc đường thật đẹp. Một chiếc lá ngân hạnh bay lượn trong không trung; lá rụng tụ lại ven đường. Tôi rảo bước trên con đường quê quen thuộc ít khi có xe qua lại và đến nơi trong năm phút.
Hikari phát hiện ra tôi từ lối vào không người và vẫy tay. Vẻ mặt cô ấy bừng sáng ngay lập tức. Cái vẻ mặt khi cô ấy tìm thấy mình thật không công bằng chút nào. Rõ ràng là nó dễ thương chết đi được! Aaargh, bạn gái mình đáng yêu quá.
“Chào! Natsuki-kun!” Hikari lao đến chỗ tôi và nắm lấy tay tôi.
“Hweh.” Nó bất ngờ đến mức một âm thanh kinh khủng lọt ra khỏi cổ họng tôi.
Xin đừng tung hết chiêu ngay từ đầu chứ!
Cô ấy khúc khích cười. “Âm thanh đó là sao vậy?”
“Tớ xin lỗi vì đã thật đáng sợ.”
“Không đâu. Natsuki-kun,” cô ấy nói, “lúc nào cậu cũng ngầu cả.”
Whoa, cái gì?! Đừng kích thích tớ quá mức! Sẽ có người chết đấy! Và nạn nhân sẽ là mình. “T-Tiến lên nào!”
“A! Cậu ngượng kìa! Dễ thương quá!”
C-Cô gái này... Sao cậu dám trêu tớ! Tớ ngầu hay tớ dễ thương? Chọn một đi! Tớ hy vọng là mình ngầu!
“Đây là lần thứ hai tớ đến đây, hử?” Hikari nhận xét.
Chúng tôi rời ga và hướng về nhà tôi. Vẫn là khung cảnh bình dị như vài khoảnh khắc trước, nhưng lần này, tôi đi cùng Hikari. Chỉ cần thế thôi cũng đủ để làm cho thế giới dường như sống động hơn.
“Ừ, lần đầu tiên của cậu là vào kỳ nghỉ hè,” tôi nói.
Đó là một câu chuyện từ gần ba tháng trước. Hikari đã đến đây để nhờ tôi giúp đỡ sau khi cãi nhau với cha và bỏ nhà đi. Cảm giác như nó mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng thời gian đã trôi qua thật nhanh.
“Tớ xin lỗi về tất cả những chuyện đó—vì đã đột ngột xông vào,” Hikari nói.
“Không sao đâu. Tớ rất vui vì cậu đã dựa vào tớ,” tôi trấn an cô. Bởi vì cậu đã tin tưởng vào mình, mình mới biết được con người thật của Hoshimiya Hikari. Mình vốn đã yêu cậu rồi, nhưng mình lại càng yêu cậu hơn nữa.
“Natsuki-kun, tất cả là nhờ cậu mà bây giờ tớ mới được hạnh phúc thế này.”
“Tớ chỉ giúp cậu một tay thôi. Tất cả là thành quả từ nỗ lực của chính cậu.”
Cô ấy đột nhiên im lặng.
“Hikari?” Tôi liếc nhìn cô. Đầu cô ấy cúi xuống vì lý do nào đó, và cô ấy húc trán vào vai tôi.
Gần đây, mình đã bắt đầu hiểu cô ấy đang nghĩ gì khi dùng đến bạo lực.
“Cậu... đang ngượng à?”
“Suỵt! Tớ không muốn nghe điều đó từ Ngài Lính Mới Cao Trung đâu.” Hikari lườm tôi một cách trách móc, má cô đỏ bừng và phồng lên.
“Ơ, hả? Vô lý! Thật nực cười khi nghe điều đó từ Cô Nàng Tự Xưng Thần Tượng Học Đường,” tôi buột miệng đáp trả.
Hikari không nói gì mà liên tục chặt karate vào tôi. Hơi đau đấy!
“Nữ chính bạo lực không còn được ưa chuộng ngày nay đâu, cậu biết không.”
“Dù vậy, tớ sẽ không từ bỏ,” cô ấy nói.
Chắc rồi, cậu không cần phải từ bỏ, nhưng cậu có thể đừng mang hành vi đó vào thực tế được không?
“Này, Natsuki-kun, trường cũ của cậu có ở gần đây không?” cô ấy đột nhiên hỏi khi liếc nhìn xung quanh khu phố.
“Nếu chúng ta đi bộ khoảng mười phút theo hướng đó, chúng ta sẽ đến trường cấp hai của tớ. Trường tiểu học của tớ cũng ở quanh đó.”
“Chúng ta ghé qua một chút được không? Tớ tò mò về những nơi cậu đã lớn lên.”
“Chúng chỉ là mấy ngôi trường ở vùng quê hẻo lánh thôi, không có gì thú vị để xem đâu,” tôi cảnh báo cô.
Nhưng Hikari đã quyết tâm. “Không sao đâu. Tớ vẫn muốn đi.”
Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường một lúc cho đến khi ngôi trường ở trung tâm khu dân cư hiện ra.
“Đến rồi. Đây là trường cấp hai của tớ,” tôi nói. Chà, lâu lắm rồi không quay lại đây. Có một loạt tòa nhà mình chưa từng thấy bao giờ.
“Nó đang được xây dựng à?” Hikari hỏi.
“Nghĩ lại thì, tớ có nghe nói gì đó về một tòa nhà học mới.”
“Vậy, tòa nhà cũ kia là trường học cũ của cậu à?”
“Ừ, đó là nơi tớ đã học.”
“Wow. Tớ hiểu rồi. Vậy ra đây là nơi cậu đã đến...” Cô ấy nhìn chằm chằm vào tòa nhà cũ không có gì nổi bật và khu vực xung quanh. Đội bóng chày và bóng đá đang luyện tập trên sân.
Trong lúc chúng tôi đi dạo quanh sân trường, cô ấy hỏi, “Hồi cấp hai cậu như thế nào?”
“Tớ chẳng có bạn bè gì cả. Tớ chỉ là một kẻ cô độc không đáng kể,” tôi trả lời. Do đó, tôi không có câu chuyện nào để kể cho cô ấy. Tôi thực sự không có gì cả. Tôi đã kết thúc những ngày cấp hai của mình một mình.
“Nhưng cậu có bạn bè hồi tiểu học mà, phải không? Vì cậu và Miori-chan là bạn thời thơ ấu.”
“Ừ. Ngoài Miori, tớ còn có hai người bạn thân khác. Bốn chúng tớ luôn ở bên nhau.”
“Vậy... Tớ có thể hỏi làm thế nào mà cậu lại trở thành một kẻ cô độc nếu cậu có họ không?” Hikari hỏi, liếc nhìn sắc mặt tôi.
“Một người chuyển trường, một người khác chuyển đi xa, và rồi chúng tớ cứ thế không còn chơi với nhau nữa. Để chốt hạ, tớ và Miori đã cãi nhau một trận. Cảm giác như tình bạn của chúng tớ đã kết thúc sau đó. Và tớ cũng không có bạn bè nào khác.”
“Hai người đã cãi nhau ư? Tại sao?”
“Là lỗi của tớ. Tớ đã đẩy cô ấy ra xa.” Tôi đã làm tổn thương Miori vì những cảm xúc tồi tệ như sự ghen tị ngu ngốc của mình. Thành thật mà nói, tôi không muốn đi quá sâu vào câu chuyện đó.
Hikari dường như đã nắm bắt được cảm xúc của tôi và chỉ nói, “Tớ hiểu rồi.”
“Cuối cùng, tớ đã không thể kết bạn được với một ai trong suốt thời gian học cấp hai,” tôi nói. “Tớ đã hối hận, vì vậy tớ muốn bắt đầu lại từ đầu ở trường cao trung—tớ muốn thay đổi bản thân và trải qua những ngày tháng vui vẻ.”
Trong lúc trò chuyện về quá khứ của tôi, chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi đến trước trường tiểu học của tôi. Nơi đây không có gì thay đổi, cả tòa nhà học cũ kỹ lẫn sân trường rộng một cách không cân đối.
“Kể cho tớ nghe về thời tiểu học của cậu đi. Tớ tò mò không biết cậu và Miori-chan lúc nhỏ như thế nào. Trước đây cậu từng gọi cô ấy là ‘chỉ huy nhí’ phải không?” Hikari nói.
“Ừ. Tớ có thể kể cho cậu nghe tất cả về những ngày đó. Có thể khó tin vì cậu chỉ biết Miori của bây giờ, nhưng hồi đó, cô ấy cứ xông xáo làm bất cứ điều gì mình thích. Thật sự là...”
Tôi chọn một vài câu chuyện thú vị từ những ngày tiểu học của mình, và Hikari lắng nghe một cách thích thú, cười lớn, dù tất cả chúng chỉ là những câu chuyện về việc tôi bị Miori lôi kéo đi khắp nơi.
Chúng tôi đi ngang qua một công viên gần trường tiểu học, nơi bốn chúng tôi đã thường xuyên chơi. Hikari đi vào và ngồi xuống một chiếc ghế dài. Vài đứa trẻ đang chơi trên cầu trượt và xích đu. Gợi nhớ về những ngày xưa cũ.
“Natsuki-kun, giữa bây giờ và hồi tiểu học, cậu nghĩ lúc nào vui hơn?” Hikari hỏi.
Tôi không thể trả lời ngay lập tức.
“Xin lỗi,” cô ấy nói sau một lúc. “Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Mấy thứ đó không phải là thứ có thể so sánh được.”
“Ồ không, không có gì phải xin lỗi đâu,” tôi nói. Mình thích cái nào hơn? Mình thật sự không biết. Thời tiểu học của tôi đã là quá khứ xa xôi rồi. Rất có thể chỉ còn lại những ký ức về những khoảng thời gian tốt đẹp, hoặc có lẽ những ký ức đó thậm chí đã được thi vị hóa.
“Hồi đó chúng ta còn là những đứa trẻ. Không giống như bây giờ, chúng ta không phải lo lắng gì, và việc học cũng không quá vất vả. Đó là lý do tại sao nó rất vui,” tôi nói. “Tuy nhiên, tớ thích hiện tại hơn. Tớ đã ra mắt cao trung thành công, trở thành bạn của các cậu, và bây giờ cậu đang ở đây bên cạnh tớ. Tớ được biểu diễn trong một ban nhạc như tớ luôn mong muốn, và tất cả nỗ lực của tớ đang được đền đáp.”
Và đó chính là lý do tại sao tôi muốn những khoảng thời gian vui vẻ này tiếp tục. Miori đã bảo tôi đừng từ bỏ, vì vậy tôi đã quyết định sẽ tiếp tục vật lộn.
“Natsuki-kun, cậu đang lo lắng... về Uta-chan và Tatsuya-kun phải không?” Hikari hỏi.
Tôi gật đầu. “Nếu có thể, tớ muốn mối quan hệ của chúng ta trở lại như xưa.”
“Uta-chan cũng nói vậy. Cô ấy muốn làm bạn trở lại. Nhưng cô ấy chưa thể buông bỏ cảm xúc của mình, nên cô ấy cần thêm một chút thời gian. Cô ấy đã xin lỗi... dù đó chẳng phải là chuyện gì đáng để xin lỗi,” Hikari nói. “Tớ nghĩ chúng ta sẽ phải đợi Uta-chan sắp xếp lại cảm xúc của mình. Rốt cuộc, đó là điều cô ấy đã nói—cô ấy sẽ đem tình cảm dành cho cậu và sự ghen tị với tớ, và dồn tất cả những cảm xúc đó vào bóng rổ.”
“Hai cậu đã nói chuyện đó ư? Tớ không hề biết.”
Chà, Uta và Hikari là bạn thân mà. Tất nhiên cô ấy sẽ nói chuyện với Hikari nhiều hơn tôi.
“Uta-chan mạnh mẽ lắm. Mạnh mẽ hơn tớ rất, rất nhiều.” Hikari siết chặt tay tôi như thể cô ấy đang kìm nén những cảm xúc không thể tả. “Tớ không biết Tatsuya-kun đang nghĩ gì, nhưng có cảm giác như cậu ấy đang giữ khoảng cách với cậu, phải không?”
“Cậu cũng thấy vậy à?”
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Bọn tớ đã có một cuộc tranh cãi. Là lỗi của tớ.” Tôi giải thích cho Hikari những gì đã xảy ra trong lễ hội trường.
“Tớ không hề biết,” cô ấy nói.
“Chà, việc cậu ấy giữ khoảng cách với tớ vì chuyện đó cũng ổn thôi. Không, không ổn, nhưng lỗi là ở tớ, nên tớ có thể làm gì được chứ? Chỉ là, điều làm tớ bận tâm nhất là...” Tôi nhớ lại cảm giác bất an về hành vi gần đây của Tatsuya. “Cậu ấy có vẻ như... Gần đây, không phải cậu ấy trông không vui chút nào sao?”
Hikari chớp mắt nhìn tôi. “Ừ, giờ cậu nói tớ mới để ý... Tớ có thoáng nghĩ rằng gần đây cậu ấy đã siêng năng hơn, và cậu ấy cũng học rất chăm. Nhưng cậu ấy cười ít hơn hẳn so với trước đây.”
Đúng như cô ấy đã nói. Nagiura Tatsuya là một người tươi sáng, vui vẻ, ồn ào, và luôn mỉm cười—cậu ta là một người đàn ông bộc lộ cảm xúc một cách cởi mở. Ấy vậy mà, dạo gần đây, cậu ta lúc nào cũng bị bao bọc bởi một không khí trầm tư. Cậu ta chắc chắn đang nghiêm túc hơn với việc học và bóng rổ so với trước đây. Nhưng sự thay đổi đó có thực sự được gọi là trưởng thành không?
“Tớ không thực sự thích con người của cậu ấy hiện tại,” tôi thừa nhận.
Mình có linh cảm về điều đang thúc đẩy cậu ta. Có thể mình chậm hiểu, và thế giới quan của mình hẹp hòi hơn những người khác, nhưng mình sẽ cố gắng để không lặp lại những sai lầm tương tự.
“Vậy cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ mang Tatsuya cũ trở lại.”
Tôi đột nhiên nhớ lại việc cậu ta đã giữ khoảng cách với chúng tôi vào khoảng cuối mùa xuân. Hồi đó cậu ta ghen tị với tôi. Nhưng lần này mọi chuyện đã khác. Bây giờ, cậu ta đang cố gắng tiến về phía trước. Tuy nhiên, cách cậu ta đang làm là sai.
Trong trường hợp đó, bạn bè để làm gì nếu không phải để ngăn cản nhau?
“Nhìn xem! Cậu đã quyết định phải làm gì rồi à?”
“Tớ đã đắn đo về chuyện này cho đến tận hôm qua, nhưng cuối cùng tớ đã quyết định rồi.” Bởi vì Miori đã cho tôi cú hích cần thiết. Cứ cúi đầu ủ rũ thật là ngốc nghếch. Tóm lại, điều duy nhất tôi có thể làm là nhìn về phía trước và chạy.
“Là vì... Miori-chan, phải không?”
“Sao cậu biết?”
“Không có lý do đặc biệt gì cả. Tớ chỉ nghĩ, ‘Trời ạ, chắc chắn là chuyện đó đã xảy ra rồi,’” Hikari nói bằng một giọng bực bội, nhìn lên trời. “Được rồi!” Cô ấy năng nổ bật dậy. “Một cuộc đi bộ thật mãn nguyện. Chúng ta đi thôi!”
Tôi nắm lấy bàn tay đang chìa ra của cô và cũng đứng dậy khỏi ghế.
~*~
Chúng tôi về đến nhà tôi, và tôi dẫn Hikari lên phòng mình. Cho ngày hôm nay, tôi đã trải một tấm thảm, đặt đệm lên trên, và dựng cái bàn gấp mà tôi thường cất đi. Tôi ngồi xuống, và cô ấy ngồi vào chỗ đối diện bàn, quay mặt về phía tôi.
“Cảm giác trong này bây giờ thoải mái hơn,” cô ấy nhận xét.
“Lần trước cậu đến bất ngờ quá, nhưng lần này tớ đã chuẩn bị đầy đủ. Ồ, tớ đi lấy nước cho chúng ta.”
Tôi định đứng dậy, thì có tiếng gõ cửa.
“Natsuki, mẹ mang nước và đồ ăn vặt lên này. Mẹ mở cửa được không?”
Mẹ mở cửa trước khi tôi kịp trả lời. Tại sao mẹ còn hỏi làm gì? Bà đặt một cái khay với đồ uống và đồ ăn vặt lên bàn.
Hikari khẽ cúi chào bà. “Ừm, cảm ơn vì đã cho cháu đến chơi ạ.”
“Ôi, không có gì đâu! Cháu là Hoshimiya Hikari-chan, phải không? Trời ơi, cháu còn dễ thương hơn trong ảnh nữa! Mẹ không thể tin được thằng bé nhà mình lại tìm được một cô bạn gái đáng yêu như vậy,” mẹ tôi tuôn một tràng. “À, cô là mẹ của Natsuki. Rất vui được gặp cháu.”
“V-Vâng ạ. Cháu là Hoshimiya Hikari.” Hikari trông bối rối, không thể theo kịp với sự tấn công dồn dập không ngừng của mẹ tôi.
“Thằng con trai của cô chẳng có gì nổi bật cả, nhưng làm ơn đừng bỏ nó nhé. Gần đây nó cũng đã nỗ lực rất nhiều đấy!”
“Bọn con biết rồi, mẹ đi đi.” Tôi đẩy mẹ, ép bà ra ngoài phòng tôi. Một khi mẹ đã bắt đầu lảm nhảm thì không bao giờ dừng lại! Nếu tôi không xen vào và đuổi bà đi, bà sẽ không bao giờ để chúng tôi yên, dù có bao nhiêu thời gian trôi qua.
“Ôi trời, chắc mẹ đã làm phiền rồi. Chà, mẹ đây sẽ đi mua sắm bây giờ nhé? Cứ tự nhiên như ở nhà. Mẹ sẽ về vào khoảng giờ ăn tối,” bà nói một cách quá sốt sắng rồi rời đi.
Cơn bão cuối cùng cũng qua... Ngay khi tôi nghĩ vậy, mẹ tôi vẫy tôi ra ngoài phòng.
“Giờ lại sao nữa?” tôi hỏi.
“Đừng để một cô bé đáng yêu như vậy vuột mất. Con sẽ không bao giờ có được lần thứ hai đâu,” bà cảnh báo.
“Con biết. Mẹ không cần phải nói với con điều đó.”
“Với lại, hai đứa vẫn còn là học sinh cao trung, nên tốt hơn hết là đừng làm bất cứ điều gì mà hai đứa không thể chịu trách nhiệm được.”
“Hả? Khoan, bọn con sẽ không—”
Mẹ tôi bỏ đi mà không để tôi nói hết lời phản bác. Khi tôi trở lại phòng, má Hikari đỏ bừng, và cô ấy đang có một biểu cảm khó xử.
Mẹ ơi... Mẹ đã cố gắng nói nhỏ, nhưng giọng mẹ to quá.
“Ồ, cây guitar của cậu ở đây.” Có lẽ để tìm kiếm một chủ đề, hoặc hoàn toàn vì tò mò, Hikari hướng ánh mắt về phía góc phòng nơi cây guitar của tôi treo trên giá. “Cậu sẽ chơi cho tớ nghe một bài nếu tớ yêu cầu chứ?”
N-Nó đến rồi! Vấn đề nan giải tối thượng mà mọi tay guitar đều phải trải qua: mình—một tay mơ—phải chơi cái gì khi có người yêu cầu đây? Không thể tin được ngày đó cuối cùng cũng đã đến... Nhưng mình đã nghĩ ra câu trả lời chính xác rồi!
“Được thôi!” tôi đáp với một nụ cười tự mãn.
Khi mới tập guitar, tôi đã tưởng tượng về tình huống này rất nhiều lần. Tôi thậm chí đã luyện tập cho chính khoảnh khắc này. Tôi kết nối nó với chiếc ampli mini dùng ở nhà, điều chỉnh các thông số, và lên dây. Chừng đó thôi cũng đủ làm Hikari vỗ tay.
“Ồ! Ngầu quá!”
“Tớ còn chưa chơi gì cả mà,” tôi nói.
“Nhưng cậu trông ngầu lắm khi cầm đàn guitar!”
“Cảm ơn. Tớ sẽ chơi một đoạn ngắn,” tôi nói, và rồi bắt đầu gảy dây đàn bằng một cái phím. Sử dụng kỹ thuật alternate picking, tôi gảy ra một giai điệu đầy cảm xúc và nhịp nhàng của các nốt mười sáu—bài “Walk This Way” của Aerosmith. Sau nhiều năm trăn trở về tình thế khó xử “Mình nên chơi gì khi có người yêu cầu?”, đây là kết luận của tôi.
Đó là bài hát ngầu nhất để thể hiện.
Tôi kết thúc ở một điểm thuận lợi và liếc nhìn vẻ mặt của Hikari.
“Ô-Ồ.” Cô ấy có vẻ lúng túng khi vỗ tay.
H-Hả? Lạ thật... Theo tính toán của mình, cô ấy phải đang reo hò ầm ĩ chứ. “T-Thế nào?”
“Ừmmm... Cậu ngầu lắm, nhưng có lẽ tớ không thực sự biết bài này?” cô ấy gượng cười một cách không chắc chắn.
C-Câu trả lời mà mình đã mất nhiều năm nghiền ngẫm!
Không, mình đã có cảm giác chuyện này sẽ xảy ra. Rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ là một người nghe nhạc bình thường. Lẽ ra mình nên chơi một bài hát nổi tiếng gần đây hơn là một bài hát cũ. Mình đã tin rằng đoạn riff này sẽ chạm đến được mọi người ở mọi lứa tuổi và mọi nơi.
“Nhưng tớ nghĩ tớ có thể đã nghe nó ở đâu đó rồi?” cô ấy nói thêm.
“Đ-Đúng vậy, phải không? Nó cũ nhưng là một bài kinh điển siêu nổi tiếng.” Tôi giải thích sơ qua về Aerosmith cho cô ấy. Hikari lắng nghe, bình luận một cách khiến tôi dễ nói chuyện.
Chắc là cô ấy không hứng thú lắm... Bạn gái mình thật tốt bụng!
“Tớ muốn nghe những bài hát khác nữa. Mấy bài cậu chơi ở lễ hội trường thì sao?”
Theo yêu cầu của cô, tôi đã chơi những bài hát chúng tôi đã biểu diễn tại buổi hòa nhạc, cũng như những bài cô ấy thích. Tôi không phải là một người biểu diễn tài ba, nhưng cô ấy trông vô cùng hạnh phúc.
“Cảm ơn, Natsuki-kun!”
Sau đó, chúng tôi cùng nhau xem video trên YouTube, đọc và thảo luận về bản thảo mới nhất của Hikari, bật một vài đĩa DVD biểu diễn trực tiếp của các ban nhạc yêu thích của tôi, và nói chung là trải qua thời gian một cách yên bình. Bầu không khí thư giãn rất dễ chịu.
“Hả? Đã tối rồi,” Hikari nói. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ; bầu trời đã được nhuộm đỏ thẫm từ lúc nào không hay. Giờ thì chúng tôi đã làm gần như mọi thứ mình muốn, cuộc trò chuyện của chúng tôi thưa dần, nhưng nó không hề có cảm giác khó xử.
Sự im lặng ấm cúng đột nhiên bị phá vỡ bởi Hikari; cô ấy vỗ nhẹ vào sàn nhà bên cạnh chỗ ngồi của mình. “Lại đây.”
Tôi di chuyển chiếc đệm của mình từ phía đối diện bàn sang bên cạnh cô. Cô ấy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi. Bị ném vào sự hỗn loạn bởi những gì đang xảy ra, tôi cứng người lại. Hikari vẫn ở đó, dồn trọng lượng của mình lên tôi. Cảm giác như chúng tôi sắp ngã nên, trong lúc bối rối, tôi vòng tay qua eo cô để giữ cô lại.
“Eh heh heh... Kế hoạch của tớ đã thành công!” giọng nói hạnh phúc của cô vang lên từ lồng ngực tôi. Cô ấy cũng vòng tay qua người tôi và ôm tôi thật chặt.
“C-Cậu không nghĩ thế này là quá đột ngột sao?” tôi hỏi.
“Tớ đoán là cậu sẽ không ôm tớ nếu tớ không làm thế này.” Cô ấy ép sát người vào tôi hơn nữa.
Sự dễ thương của cô ấy là vô hạn, có đủ loại cảm giác mềm mại chạm vào tôi, và cô ấy có mùi thơm thoang thoảng—nếu chúng tôi cứ ở thế này, tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. À, kệ đi! Chuyện gì đến sẽ đến! Tôi siết chặt vòng tay của mình.
“Tớ xin lỗi vì đã là một kẻ nhút nhát.”
“Không sao đâu. Tớ có thể cảm nhận được cậu trân trọng tớ,” cô ấy nói.
Tôi không bao giờ chủ động bất cứ điều gì. Luôn là Hikari khuyến khích tôi dũng cảm. Thật thảm hại, nhưng tôi sẽ chỉ cần nỗ lực hơn trong tương lai. Ngay bây giờ, tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, làm Hikari trong vòng tay tôi sáng lên một cách mờ ảo.
“Này,” cô ấy bắt đầu. “Natsuki-kun?”
“Ừ?”
Cô ấy vùi mặt vào ngực tôi trước khi nói. “Tớ... Tớ có thể hơi bạo dạn hơn... so với những cô gái khác.”
Hả? Cô ấy vừa nói gì vậy? Tôi thậm chí không thể trả lời. Tôi chỉ chết lặng, cố gắng xử lý thông tin kinh khủng này. Hikari đỏ bừng cả tai, xấu hổ vì lời thú nhận của mình.
“Thật sao?” Tôi chỉ khó khăn lắm mới thốt ra được.
Cô ấy gật đầu. “Bởi vì... khi chúng ta như thế này, tớ muốn chạm vào cậu nhiều hơn,” cô ấy nói chậm rãi.
Con thú mang tên “bản năng” đang gầm gừ trong trái tim mình! Và những sợi xích mang tên “lý trí” đã kìm hãm nó cho đến bây giờ đang kêu lên ken két!
“Hikari...”
“Natsuki-kun...” Vẻ mặt cô mê hoặc, cô ngẩng mặt lên. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Tôi không thể rời mắt khỏi cô. Chúng tôi nghiêng về phía nhau, thu hẹp khoảng cách giữa—
“Onii-chan! Em nghe nói Hoshimiya-senpai đang ở đây! Có thật không ạ?”
Cánh cửa bật mở, và Namika năng nổ xông vào.
Trong vài giây, có một khoảng không. Mọi người đều cần thời gian để tiêu hóa tình hình. Vì lý do nào đó, tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Sự xuất hiện đột ngột của Namika đã kéo tôi trở lại thực tế.
Bỏ qua mọi chuyện, đây là một bức tranh rất tồi tệ. Nói thật là, dù bạn nhìn chúng tôi thế nào đi nữa, Hikari và tôi trông như sắp... bạn biết đấy.
Mặt Namika đỏ bừng trong nháy mắt.
“U-Um! Namika-chan! Chuyện này, nó không như em nghĩ đâu...!” Hikari nói.
Trong một góc của tâm trí bình tĩnh của tôi (dù nó chẳng giúp được gì), những suy nghĩ như Chắc là không phải à? lởn vởn xung quanh.
“X-Xin lỗi! Cháu xin phép vào!” Namika đóng sầm cửa lại. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng cô bé chạy thụp thụp xuống cầu thang.
Với một biểu cảm xấu hổ tột độ, Hikari rời khỏi tôi và chỉnh lại quần áo và tóc tai.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mâu thuẫn—con thú bản năng sắp sửa nổi điên, vì vậy tôi thực sự nhẹ nhõm vì Namika đã xen vào, nhưng đồng thời, tôi lại cảm thấy thất vọng.
“Ừm, Natsuki-kun... Cậu nên giải thích rõ ràng cho em ấy nhé? Chuyện không phải như vẻ ngoài đâu. Bọn mình không định làm chuyện đó; chỉ là—cậu biết đấy—chỉ là vậy thôi,” Hikari nói một cách rời rạc.
Tôi không biết cô ấy đang muốn nói gì, nhưng tôi cứ gật đầu theo. Dù cô ấy không bảo tôi, tôi cũng đã định sẽ cho Namika một bài học nghiêm khắc sau đó.
Gõ cửa trước khi vào phòng người khác. Được chứ?
~*~
Sau một cuối tuần vui vẻ, một tuần bình thường khác lại bắt đầu. Đó là ngày trước đại hội thể thao, điều này làm cho không khí trong các lớp học thường ngày có phần bồn chồn. Những lời thì thầm về ngày trọng đại vang lên khắp nơi; dường như mọi người đều đang mong chờ nó. Tuy nhiên, Tatsuya, người thường sẽ là người cầm trịch trong những cuộc trò chuyện kiểu đó, lại tỏ ra im lặng.
Trong giờ toán, Murakami-sensei lôi ra các tờ bài kiểm tra chúng tôi đã làm lần trước.
“Thầy công bố kết quả bài kiểm tra. Lần này, chúng ta có một điểm tuyệt đối hiếm có.”
Murakami-sensei thường xuyên cho chúng tôi làm bài kiểm tra, nhưng chúng khó hơn đáng kể so với các kỳ thi của chúng tôi, vì vậy ngay cả tôi cũng chưa bao giờ đạt điểm tuyệt đối.
Tự hỏi ai đã được một trăm điểm nhỉ?
“Lên nhận bài theo thứ tự thầy gọi,” Murakami-sensei nói. “Nagiura Tatsuya. Dạo này em thực sự đã chuyên tâm vào việc học.”
“Cáááái gì?!” Những tiếng kêu kinh ngạc vang khắp lớp học.
Tatsuya không tỏ ra đặc biệt tự hào về bản thân; thay vào đó, trông cậu ta có vẻ bơ phờ khi đi lấy lại bài kiểm tra của mình.
“T-Tatsu?! Cậu bị sao vậy?!” Uta kêu lên.
Cậu ta không phản ứng nhiều trước sự kinh ngạc của cô và chỉ đơn giản trả lời, “Ừ, không có gì nhiều. Tớ chỉ học thôi.”
Sau đó chúng tôi được gọi lên theo thứ tự điểm số. Người thứ hai được gọi là tôi, với chín mươi hai điểm. Khi mọi người đã nhận lại bài của mình, Murakami-sensei nhìn quanh cả lớp.
“Tất cả các em nên học tập Nagiura và nỗ lực hơn trong việc học. Sự nỗ lực hàng ngày đó sẽ dẫn đến điểm số tốt hơn.”
Murakami-sensei kết thúc lớp học bằng câu đó, và rồi chuông báo hết tiết vang lên. Ngay lập tức, Uta và Hikari đi thẳng đến chỗ ngồi của Tatsuya.
“Này, Tatsu! ‘Liên Minh Đầu Bã Đậu’ của chúng ta thì sao?!” Uta kêu lên.
“Đúng vậy! Mối liên kết bền chặt mà ba chúng ta đã chia sẻ chỉ là một trò lừa bịp thôi sao?!” Hikari xen vào.
Tôi cũng tham gia cùng họ. ‘Liên Minh Đầu Bã Đậu’? Cái quái gì vậy? Ba người họ thực sự đã thành lập một liên minh như vậy sao?
“Tớ không nhớ đã từng tham gia một liên minh vô nghĩa như vậy,” Tatsuya nói, mạnh mẽ phủ nhận liên minh của họ.
Yeah, đúng vậy. Nó khá là vô nghĩa.
“K-Không thể nààào,” Uta kêu lên. “Chúng ta đã bị phản bội! Hikariiiin!”
“Chúng ta đã bị lừa rồi, Uta-chan. Không thể tha thứ! Đừng lo—tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu đâu,” Hikari nói.
Họ bắt đầu an ủi nhau một cách khó hiểu. Nanase quan sát họ, đôi mắt đầy vẻ bực bội.
Trong khi hai cô gái đang làm ầm ĩ quanh Tatsuya, tôi thì thầm với Nanase, “Điểm của Hikari thực sự tệ đến vậy à? Không phải cô ấy ở mức trung bình sao?”
“Gần đây cô ấy đã tụt xuống ngang bằng với Uta rồi. Chắc là vì cô ấy đã quá mải mê với tiểu thuyết của mình—và với cậu,” Nanase đáp.
“Có lẽ nào cậu đang ngụ ý đó là lỗi của tớ?”
“Một nửa là lỗi của cậu. Hãy đảm bảo cô ấy học hành,” cô ấy nói một cách lạnh lùng.
V-Vâng... Xin lỗi, mẹ...
“Dù sao đi nữa,” cô ấy tiếp tục, “Nagiura-kun xếp hạng khoảng sáu mươi trong kỳ thi giữa kỳ trước của chúng ta. Dù cậu ấy không đề cập đến nó.”
Sáu mươi? Có hai trăm năm mươi học sinh trong khối của chúng ta, vì vậy cậu ta gần như đã lọt vào top đầu. Xét việc cậu ta gần như đứng cuối trong học kỳ đầu tiên, sự tiến bộ của cậu ta vượt xa mức xuất sắc!
“Sao cậu lại biết về chuyện đó?”
“Cậu không biết à? Tớ và Nagiura-kun khá thân nhau. Tớ thỉnh thoảng có dạy kèm cho cậu ấy.”
Ồ, thật sao? Hơi bất ngờ đấy. Không có gì khác thường, nhưng nó thực sự khiến mình nhận ra mối quan hệ của những người khác thay đổi ngay cả khi mình không có mặt.
Tatsuya nhìn sang Nanase và tôi. “Hai người đang thì thầm gì vậy?” cậu ta hỏi một cách nghi ngờ.
“Bọn tớ đang khen cậu đấy. Thật ấn tượng khi cậu được một trăm điểm,” tôi nói.
“Chỉ là một bài kiểm tra thôi. Tớ sẽ không đạt điểm cao trong các kỳ thi thật đâu.” Tatsuya khịt mũi. Cậu ta không cố gắng che giấu sự xấu hổ nào; cậu ta thực sự tin như vậy.
“Cậu đã thay đổi thái độ à?” Hikari hỏi.
Tatsuya gãi đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ với một ánh mắt xa xăm. “Chà... Kiểu như vậy. Tớ chỉ muốn cống hiến hết mình cho cả việc học và bóng rổ.” Cậu ta đứng dậy và nói, “Đi vệ sinh đây.”
Trước khi cậu ta có thể bước ra, Uta nắm lấy vạt áo đồng phục của cậu. Sau khi đã đưa ra một quyết định nào đó, cô ấy hỏi, “Tatsu, dạo này cậu có buồn không?”
“Cậu nghĩ vậy à?” cậu ta đáp.
“Bình thường cậu sẽ sôi nổi hơn nhiều! Thôi nào, cậu đã được điểm tuyệt đối đấy!”
“Ừ, có lẽ cậu nói đúng. Hồi trước chắc tớ đã phản ứng như thế thật. Nhưng không phải là tớ không vui,” cậu ta đáp, giọng đều đều không chút cảm xúc. Không một chút ngập ngừng, cậu ta nói, “Aight, đi vệ sinh thật đây,” rồi rời đi.
Uta nhìn theo bóng cậu đi, vẻ không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Hikari và Nanase nhìn nhau.
Reita nhập bọn với chúng tôi. “Việc cậu ấy chăm chỉ là rất tốt, nhưng cậu ấy không hành động giống như chính mình.”
“Có chuyện gì xảy ra à?” Uta thắc mắc, nghiêng đầu sang một bên.
Nanase trông có vẻ bối rối khi nhìn Uta. “Đây không phải là chuyện của mình để nói,” tôi nghe lỏm được cô ấy lẩm bẩm.
“Natsuki, cho tớ một lát được không?” Reita vẫy tôi ra ban công. Ngoài trời có một làn gió nhẹ. Cậu ấy tựa khuỷu tay lên lan can và nhìn ra sân trường. “Natsuki, cậu cũng đã nhận ra rồi, phải không? Lý do tại sao Tatsuya lại chăm chỉ như vậy, ý tớ là.”
“Ừ, tớ có đoán được,” tôi nói sau một lúc.
Tatsuya đã nói rằng cậu ta có thể giao phó Uta cho tôi, nhưng tôi đã từ chối cô ấy. Nếu tôi không thực hiện mong muốn của cô ấy, thì cậu ta muốn là người mang lại hạnh phúc cho cô. Vì vậy, vì cô ấy đã yêu tôi, cậu ta đang cố gắng trở thành một người nổi bật hơn tôi... Cậu ta có lẽ đang nghĩ theo hướng đó.
“Tatsuya không còn biểu lộ cảm xúc nhiều nữa vì mục tiêu của cậu ấy rất cao. Cậu ấy hành động như vậy vì cậu ấy luôn nghĩ, ‘Chừng này vẫn chưa đủ.’ Cậu ấy vẫn dễ hiểu như vậy,” Reita giải thích.
“Việc cậu ấy chăm chỉ là tốt, nhưng cậu ấy sẽ kiệt sức nếu cứ giữ tâm lý đó,” tôi nói.
“Ừ. Và quan trọng hơn, cậu ấy không phải là Tatsuya mà chúng ta đã quý mến. Cậu ấy bây giờ thật nhàm chán,” Reita nói thẳng thừng. Từ bên cạnh, tôi nghĩ cậu ấy trông hơi tức giận. “Vậy hãy đi tìm lại Tatsuya cũ nào.”
Cậu ấy giơ nắm đấm lên. Tôi cụng nắm đấm của mình vào của cậu ấy.
“Ừ! Hãy nhắc cho cậu ấy nhớ làm một lũ ngốc với chúng ta vui như thế nào.”
Reita và tôi đều có lý do riêng để làm điều này. Ngay cả khi Tatsuya đã trở nên như vậy vì cậu ấy đã trưởng thành, điều đó không vui chút nào đối với chúng tôi. Cậu ta luôn nói những điều ngớ ngẩn; cậu ta ồn ào, nóng nảy, có phần áp đặt, nhưng cũng có những mặt nhạy cảm và khó đối phó. Nhưng chúng tôi thích cậu ta như vậy. Đó là chàng trai mà chúng tôi làm bạn.
Và đó là lý do tại sao... chúng tôi sẽ mang cậu ấy trở lại!
~*~
Ngày hôm đó sau giờ học, chúng tôi có cuộc họp ủy ban điều hành thứ ba. Tất cả những gì còn lại là kiểm tra cuối cùng lịch trình và chuẩn bị trước, vì vậy chúng tôi đã kết thúc nhanh chóng. Rồi cuối cùng, ngày mai sẽ là ngày diễn ra đại hội thể thao. Với tư cách là một thành viên ủy ban, nhiệm vụ của tôi sẽ bao gồm làm trọng tài, điều phối lịch trình, tổ chức các lớp, và v.v.
“Natsuki, hôm nay chúng ta có thể tập thêm một chút không?” Mei hỏi khi bốn người chúng tôi, các học sinh năm nhất, đi dọc hành lang.
“Ồ, cậu muốn à? Dù sao thì tớ cũng đã lên kế hoạch tập luyện hôm nay. Ngày mai là ngày trọng đại mà,” tôi đáp.
Bất ngờ, Miori xen vào. “Vậy thì chắc tớ cũng đi cùng. Dù sao tớ cũng không có gì khác để làm.”
“Không có buổi tập à?” tôi hỏi.
“Hôm nay bọn tớ được nghỉ. Bọn tớ được nghỉ một lần mỗi hai tuần.”
“Cậu có nên dùng ngày nghỉ của mình để chơi thêm bóng rổ không?”
“Lần này, tớ sẽ chứng minh rằng tớ giỏi hơn cậu.”
“Đúng là một nỗ lực vô nghĩa. Tuyên dương,” tôi nói với một cái nhún vai.
Miori lườm tôi. “Cậu nói gì?”
“Xin lỗi, em có thể ngồi cùng được không ạ?” Funayama-san hỏi. “Em sẽ không giúp được gì nhiều vì em không tham gia sự kiện bóng rổ, nhưng em muốn xem mọi người luyện tập.”
Cô ấy không nói rõ, nhưng mọi người đều biết cô ấy có lẽ chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn với Mei.
“Chắc chắn là được rồi. Phải không, Mei?” tôi nói.
“T-Tất nhiên!” cậu ta gật đầu lia lịa.
Bình tĩnh nào. “Tuyệt, chúng ta cùng đến đó nào.”
Hôm nay, chúng tôi tập luyện tại sân của nhà thi đấu thành phố. Giá thuê cho cá nhân khá rẻ, và sẽ không có nhiều người vào một buổi tối trong tuần. Chúng tôi đi qua nhà ga và đến nơi. Đúng như dự đoán, không có ai khác ở đó. Chúng tôi thay giày thể thao trước khi bước vào sân. Mei có quả bóng chúng tôi đã mua lần trước, nhưng nhà thi đấu có nhiều bóng hơn cho mọi người mượn. Một quả bóng không đủ cho một buổi tập luyện tốt, vì vậy chúng tôi đã lấy thêm một quả thứ hai.
“Ngày mai cậu chơi bóng rổ, phải không? Cảm thấy thế nào?” Miori hỏi.
“Tớ đang cảm thấy tốt. Tớ đã tự luyện tập,” tôi đáp. Tính cả thời gian tôi tập với Mei và Miori trong công viên, tôi đã trải qua tổng cộng ba buổi tập. Tôi cũng đã dành các tiết thể dục để chơi bóng rổ, vì vậy tôi đã lấy lại được phần lớn cảm giác của mình.
“Cậu xem chuyện này khá nghiêm túc đấy,” cô ấy nhận xét.
“Ừ. Mặc dù, tớ biết có những người sẽ nói đó chỉ là một đại hội thể thao.”
“Này, cống hiến hết mình cho việc này rất giống cậu đấy. Tớ cũng nghĩ như vậy sẽ vui hơn.” Miori ném một cú bóng gọn gàng qua vành rổ. Cô ấy giỏi thật. Dáng ném của cô ấy vẫn thanh thoát như mọi khi.
Trong khi đó, ở nửa sân bên kia, Mei và Funayama-san đang vừa luyện tập vừa tán tỉnh nhau.
“V-Vào rồi!” cậu ta hét lên.
“Wow! Cú ném đẹp quá! Thật tuyệt vời!” cô ấy kêu lên. Cô ấy cổ vũ cậu khi cậu cứ ném hết quả bóng này đến quả bóng khác.
“Tớ không chắc họ sẽ tiến triển thế nào, nhưng có vẻ như mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió với họ,” tôi nói.
“Đó là vì cả hai đều đã nhận ra tình cảm của nhau. Họ chắc chắn sẽ thành một cặp. Chuyện này dễ hơn nhiều so với việc giúp cậu và Hikari-chan,” Miori nói một cách thẳng thừng.
Đúng là không thể mong đợi điều gì kém hơn từ siêu cố vấn của tôi! Chà, cựu cố vấn.
“Quên hai người đó đi; đã đến lúc chúng ta một chọi một rồi.”
“Lẽ ra tớ phải chỉ điểm cho Mei chứ,” tôi nói. “Thôi được, tớ sẽ giúp cậu ấy sau.”
Miori và tôi đã chơi một chuỗi trận đấu khác. Tôi thắng khoảng bảy mươi phần trăm.
“Lần nữa!” cô ấy hét lên, bực bội vì những trận thua của mình.
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa mở ra. “Hử?” Mắt cô ấy mở to vì ngạc nhiên. Reita, Okajima-kun, Hino, và Hikari bước vào phòng tập.
“Chào, Miori,” Reita nói.
“R-Reita-kun? Sao cậu lại ở đây?” cô ấy hỏi.
“Natsuki đã mời tớ. Cậu ấy nói muốn tập cùng nhau nếu tớ còn sức sau buổi tập bóng đá. Tớ cũng tham gia thi đấu bóng rổ,” cậu giải thích. “Tớ nghĩ mình cũng nên rủ cả Hino và Okajima đi cùng.”
“Bọn tớ đều ở trong đội bóng đá mà! Nếu Reita đến, thì tớ cũng tham gia!” Okajima-kun khoe hàm răng trắng bóng và giơ ngón tay cái lên với chúng tôi.
“Hôm nay tớ không có việc gì làm, và nhà thi đấu thành phố gần nhà tớ.” Hino cười nhẹ, nhún vai.
“Tớ tình cờ gặp họ sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ văn học, nên tớ đến để cổ vũ tinh thần.” Hikari mỉm cười.
Đúng là một thiên thần tuyệt đối. Cậu vẫn là cô gái dễ thương nhất thế giới!
“Nhân tiện, Tatsuya đâu?” tôi hỏi.
“Cậu ấy về nhà học bài rồi. Cậu ấy nói không có ích gì khi phải cố sống cố chết vì đại hội thể thao.” Reita thở dài.
“Tên khốn đó tự dưng lại hành động như một tên Mọt Sách Chính Hiệu. Cậu ta thậm chí còn được một trăm điểm trong bài kiểm tra vừa rồi,” Okajima-kun gầm gừ.
“Dạo này cậu ta hành động lạ lùng phải không? Cậu ta luôn như vậy à?” Hino thắc mắc, nghiêng đầu.
“Không sao đâu. Chúng ta vẫn có thể tập luyện mà không có cậu ấy,” tôi nói.
Với sự tham gia của Mei, chúng tôi đã chơi một trận đấu tập ba chọi ba—tôi, Mei, và Okajima-kun đấu với Miori, Reita, và Hino. Funayama-san và Hikari cổ vũ chúng tôi trong khi trò chuyện ở bên cạnh.
“Cậu là Funayama-san, phải không? Tớ là Hoshimiya Hikari,” cô ấy nói.
“Đ-Đúng vậy ạ,” Funayama-san đáp. “Em ngạc nhiên khi chị biết tên em. Gần đây em đã gặp rất nhiều người nổi tiếng.”
“Hả? Tớ nổi tiếng à?”
“Tất nhiên ạ. Chị là thần tượng của trường mà.”
Hikari cười. “Ồ, thôi đi! Không, tớ không phải đâu!”
Họ trông có vẻ hợp nhau đấy. Đúng là không thể mong đợi gì khác từ kỹ năng giao tiếp đáng kinh ngạc của Hikari.
“Mei, hãy quan sát xung quanh khi cậu cố gắng chuyền bóng. Nếu không chắc chắn nên chuyền đi đâu, hãy đưa lại cho tớ.”
“Đ-Được! Tớ sẽ làm vậy!” cậu ấy nói. Khi chúng tôi tập luyện theo hình thức trận đấu thực tế, cậu ấy dần dần tiến bộ hơn trên sân.
“Cậu có thể thấy mình đã tiến bộ, phải không? Bây giờ cậu chỉ cần thể hiện thành quả của tất cả quá trình luyện tập trong cuộc thi thực tế thôi,” tôi nói với cậu.
“C-Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”
“Cậu sẽ làm tốt thôi. Hãy tự tin lên.” Tôi vỗ lưng cậu. Lời nói của tôi không phải là sáo rỗng; cậu ấy thực sự đã rất nỗ lực. Tôi nghe nói lớp bốn cũng có Kijima-kun, một thành viên của đội bóng rổ, tham gia thi đấu. Họ chắc chắn sẽ là một đối thủ khó nhằn.
“Nhưng chúng ta lại phải đối mặt với lớp cậu ngay vòng đầu tiên,” Mei nói.
Đúng vậy. Đáng buồn là, lớp 1-2 sẽ đối đầu với lớp 1-4 trước tiên.
“Đó là do bốc thăm ngẫu nhiên thôi.”
“Ha ha ha... Chết tiệt cái vận rủi của mình...”
Chúng tôi tiếp tục trận đấu ba chọi ba, nhưng không quá lâu.
“Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi,” tôi nói.
“Xong rồi à? Tớ có thể tiếp tục chơi lâu nữa,” Okajima-kun nói.
“Chúng ta không muốn quá mệt cho ngày mai. Hãy nghe lời Natsuki,” Reita nói.
Ngoài nhóm của tôi, Reita và những người khác đã tham gia sau các hoạt động câu lạc bộ của họ. Về mặt thể lực và thời gian, chúng ta không nên tập luyện lâu hơn. Chúng ta sẽ làm ngược lại các ưu tiên nếu chúng ta làm việc quá sức và gây hại cho bản thân.
“Được rồi. Tớ đi rửa mặt đây.”
Khi tôi ra khỏi nhà thi đấu thành phố, bên ngoài đã tối đen như mực. Làn gió se lạnh cảm thấy thật dễ chịu trên cơ thể đầy mồ hôi của tôi. Tôi vặn vòi nước, uống một ngụm, và rửa sạch mồ hôi trên mặt. “Phù. Thật sảng khoái.”
Sau khi xong, tôi quay lại chỗ những người khác. Trên đường đến đó, tôi nghe thấy tiếng nói từ trong bóng tối. Có ai ở cửa sau à?
Tôi bốc đồng liếc nhìn quanh góc tường và thấy Funayama-san và Miori đang nói chuyện. Họ đang làm gì ở đó vậy?
“Cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp đỡ em,” Funayama-san nói.
“Không đâu, chị không làm gì nhiều. Chị chỉ trông chừng em thôi,” Miori đáp.
“Dù vậy, chị đã cho em lòng can đảm em cần. Bây giờ, tất cả những gì em cần làm là tỏ tình với anh ấy vào ngày mai.”
“Chúc may mắn. Chị chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Tôi chỉ có thể nghe được những câu nói rời rạc, nhưng đó là những gì cuộc trò chuyện của họ nghe có vẻ như vậy. Miori đang giúp Funayama-san giống như cách mình đang giúp Mei, nên mình đoán Funayama-san đang cảm ơn cô ấy... Khoan đã, cô ấy sẽ tỏ tình với Mei vào ngày mai ư? Chà, mối quan hệ của họ tiến triển nhanh thật.
“Xin lỗi nếu em nhầm lẫn, nhưng em có thể hỏi một câu nhỏ được không ạ?” Funayama-san hỏi.
“Hmm? Chắc chắn rồi, em có thể hỏi chị bất cứ điều gì.”
Funayama-san ngập ngừng, khó khăn để nói ra lời. Cô ấy cần một lúc để lấy hết can đảm trước khi hỏi, “Miori-san, chị yêu Haibara-kun, phải không ạ?”
Cảm giác như thời gian đã ngừng lại. Một cơn gió thổi qua, và những chiếc lá rụng nhảy múa trong không trung.
Hả? Không thể nào. Lời khẳng định của Funayama-san quá bất ngờ đến nỗi não tôi đông cứng lại. Điều kỳ lạ hơn nữa là Miori vẫn im lặng. Cô ấy thường sẽ cười cho qua một bình luận như vậy... vậy tại sao cô ấy không nói gì?
Điều đó làm cho có vẻ như—
“Cậu sẽ làm gì... nếu tớ nói tớ yêu cậu?”
Miori gượng cười. “Thôi nào, Shizuki-chan. Đó là một trò đùa ác ý đấy. Em không biết chị đang hẹn hò với Reita-kun sao?”
Yeah. Funayama-san đang hiểu lầm gì đó. Chà, mọi người thường có cảm giác rằng Miori và tôi thân thiết hơn thực tế.
“Haibaraaa! Cậu có đó không?” Tôi nghe thấy Hino gọi.
Ối, những người khác đang tìm mình! Tôi lau mặt bằng khăn và quay trở lại lối vào phòng tập. Họ đang đợi tôi ở khu vực có đèn sáng ở đó.
“Ồ, cậu ấy đây rồi!”
“Xin lỗi. Tớ đang rửa mặt,” tôi nói với họ.
Hai người kia chắc sẽ sớm quay lại với chúng ta thôi.
~*~
“Tớ hỏi vì tớ biết điều đó.”
“Vậy thì đừng nói thêm gì nữa.”