Mình không thể chối bỏ được nữa, mình biết rõ rồi. Rằng tớ đã yêu Haibara Natsuki một cách vô vọng. Thế nhưng, đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng, bởi chính tớ lại là người đã cổ vũ cho cậu ấy.
Là người đứng sau vun vén cho cậu ấy, lẽ ra tớ phải mong cậu ấy thành công. Nhưng sẽ là dối trá nếu nói rằng tớ chưa một lần thầm mong cậu ấy thất bại.
Tớ đã từng mơ về một viễn cảnh như thế. Rằng Hikari-chan sẽ từ chối Natsuki, và cậu ấy, với trái tim tan nát, sẽ chán nản quay về bên tớ. Nhìn cậu ấy lầm bầm càu nhàu, tớ sẽ vừa trêu “Cậu đúng là hết thuốc chữa mà,” vừa dịu dàng an ủi. Rồi tớ sẽ nói thêm, “Để mình chịu trách nhiệm cho,” và phá lên cười khúc khích trước vẻ mặt ngỡ ngàng của cậu ấy. Chúng tớ sẽ bí mật hẹn hò mà không cho ai biết, và trông Natsuki cũng chẳng có vẻ gì là phiền lòng… một giấc mơ thật ngu ngốc.
Cái tương lai ấy sẽ chẳng bao giờ đến, nhưng một phần trong tớ vẫn cứ cố chấp hy vọng. Rốt cuộc, lời tỏ tình của Natsuki với Hikari-chan đã thành công, và giờ đây cậu ấy đang thản nhiên tận hưởng từng ngày hạnh phúc. Đáng lẽ tớ phải vui cho cậu ấy mới phải. Đáng lẽ tớ phải mừng cho cậu ấy chứ; đằng này, nỗi đau lại như muốn xé toạc lồng ngực, và nước mắt tớ cứ thế tuôn rơi.
Vậy nên tớ đành tiếp tục nhắm mắt làm ngơ trước sự dại khờ của chính mình. Là ai cũng được. Tớ chỉ cần một người có thể thay đổi cảm xúc trong tớ. Đó là lý do Reita-kun đã trở thành nơi tớ tìm đến để an ủi. Tớ đã nghĩ, chỉ cần mình yêu cậu ấy, có lẽ mình sẽ không còn đau khổ nữa. Cứ mang theo thái độ bi quan đó, tớ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Reita-kun.
Cậu ấy là một người tinh ý, nên chắc chắn đã nhận ra tớ đang nghĩ gì. Dù vậy, cậu ấy vẫn rộng lòng đón nhận tớ. Chúng tớ cùng ăn trưa, cùng đi bộ về nhà sau giờ tập, cùng ra ngoài vào những ngày nghỉ. Reita-kun là một người vô cùng tốt bụng. Cậu ấy vừa đẹp trai, thông minh, giỏi thể thao, lại chu đáo, nói chuyện thú vị và sở hữu một nụ cười rất đáng yêu. Tớ cảm thấy thật sự thoải mái khi ở bên cậu ấy.
Hẹn hò với Reita-kun cũng có nghĩa là trở thành đối tượng ghen tị của bao người. Dù vậy, cõi lòng tớ vẫn chẳng hề đổi thay. Đôi mắt tớ vẫn cứ vô thức dõi theo bóng hình người bạn thuở nhỏ.
Phải chi tớ không gặp Natsuki một thời gian, để những cảm xúc này có thể phai đi. Tớ đã nghĩ vậy, nhưng vì là thành viên trong ban tổ chức đại hội thể thao, tớ lại buộc phải tiếp xúc với cậu ấy.
Mình lại có thể nói chuyện với cậu ấy rồi! Ngay khi ý nghĩ đó vụt qua, tớ đã vui sướng đến tột cùng, và trái tim tớ đã thầm reo lên trong hạnh phúc. Dù cảm thấy tội lỗi với Hikari-chan, tớ vẫn không ngừng tự bào chữa rằng đây là việc chẳng đặng đừng vì cả hai đều là thành viên ban tổ chức. Và thế là, tớ lại một lần nữa quay về bên cạnh Natsuki.
Với tớ, đó là một cám dỗ không tài nào cưỡng lại được. Tệ hơn nữa, tớ còn viện cớ chân mình bị tê để ôm chầm lấy Natsuki. Ngay trong khoảnh khắc đó, tớ thừa biết mình đang phản bội cả Hikari-chan và Reita-kun… Đã đến lúc phải chấm dứt việc qua lại với Natsuki thật rồi. Tình cảm tớ dành cho cậu ấy đang vượt ngoài tầm kiểm soát, đến mức tớ chẳng còn biết mình đang làm gì nữa. Mình thật hèn hạ và xảo quyệt. Tớ là đứa con gái tồi tệ nhất. Tớ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa.
Thế nên tớ đã tự thề rằng sẽ không bao giờ tái phạm. Mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được mà. Chỉ cần dồn nén những cảm xúc này xuống. Chỉ cần làm vậy thôi là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng ngay khoảnh khắc tớ vừa hạ quyết tâm…
“Có người thấy cậu ôm Haibara-kun. Thật không đấy?”
Mình chẳng thể chối cãi được lời nào—tất cả là lỗi của mình.