No quá đi mất.
Tôi vừa xoa cái bụng căng tròn của mình vừa nhìn quanh. Cả bọn đang ở ngoài sân thượng của ngôi nhà nghỉ. Dù xung quanh có đèn, nhưng khi đêm xuống, thế giới cũng dần chìm vào bóng tối.
Những người khác đang quây quần quanh vỉ nướng thịt được đặt ở giữa sân thượng. Không giống tôi, tất cả họ vẫn tràn đầy năng lượng, vừa nướng thịt vừa ngấu nghiến chén sạch. Tôi đặc biệt ấn tượng và có phần choáng ngợp bởi Tatsuya-kun, người cũng đang và một phần cơm lớn cùng với đủ thứ khác. Dù cậu ấy có vóc người khá to lớn nhưng vẫn rất mảnh khảnh, điều đó làm tôi tự hỏi không biết tất cả thức ăn đó đã đi đâu mất. Yuino-chan gắp thêm thịt mới nướng vào đĩa của cậu ấy. Cậu ấy vẫn luôn thích chăm sóc người khác như mọi khi. Uta-chan, Reita-kun, và Miori-chan đã ngừng ăn và giờ đang vui vẻ trò chuyện.
Natsuki-kun đứng cách đó một khoảng nhỏ và quan sát mọi người. Nhìn từ bên cạnh, vẻ mặt cậu ấy dường như nhuốm một nỗi buồn, khiến tôi khó lòng rời mắt khỏi cậu.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã bước về phía cậu ấy.
“Cậu ăn xong rồi à?” tôi hỏi.
Vẻ mặt của Natsuki-kun ngay lập tức dịu đi. Chỉ một thay đổi nhỏ đó thôi cũng đủ khiến tim tôi rung lên vì vui sướng và khóe miệng cứ vô thức nhếch lên một cách kỳ cục. Mình bị cậu ấy thu hút rồi. Tôi không thể lừa dối bản thân được nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu ấy.
“Tớ no căng rồi. Còn cậu thì sao?” cậu ấy đáp.
“Tớ cũng thế. Tớ ăn nhiều quá.” Tôi giữ cho câu trả lời của mình thật tự nhiên, nhưng tim trong lồng ngực lại đập thình thịch.
Đúng là cái cơ thể phiền phức mà. Chỉ cần nói chuyện với người mình thích là đầu óc tôi lại trống rỗng. Và mặt thì cứ nóng bừng lên.
Tôi đứng cạnh cậu ấy và dựa vào hàng rào. Cánh tay tôi chạm nhẹ vào tay cậu. Tôi đã suýt giật mình lùi ra xa, nhưng rồi tôi nhận ra mình không thể tự ý di chuyển được. Lý do thì quá đáng xấu hổ, và tôi không muốn nghĩ về nó. Cậu ấy cũng không hề nhích ra xa.
Chúng tôi không nói gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào từ những người khác. Một sự im lặng dễ chịu bao trùm lấy cả hai chúng tôi.
Mình muốn được như thế này mãi mãi, tôi nghĩ thầm trong lúc liếc nhìn cậu ấy.
Natsuki-kun nhìn lên bầu trời đêm. Tôi bắt chước và cũng ngước nhìn lên. Những ngôi sao lấp lánh rực rỡ trên bầu trời đêm không một gợn mây. Đẹp quá. Mình thực sự vui vì đêm nay trời trong... Nhưng góc nghiêng của cậu ấy lại thu hút ánh mắt tôi hơn. Ơ-Ơ? Cậu ấy lúc nào cũng đẹp trai thế này sao?
Mình yêu cậu ấy. Những lời đó tự nhiên nảy ra trong đầu. Mình yêu con người này. À, mình hiểu rồi. Thì ra đây là cảm giác khi yêu một người. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mọi người lại cứ làm ầm lên vì chuyện yêu đương. Chẳng ai có thể giữ được tỉnh táo khi có cảm giác như thế này.
Theo một thôi thúc, tôi nắm lấy tay Natsuki-kun. Bàn tay cậu lớn hơn tôi tưởng. Hửm? Bọn mình... đang nắm tay sao? Tôi đã cố hết sức để che giấu sự bối rối của mình, nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích. Trong khi tôi đang bấn loạn trong lòng, thì cậu ấy lại giữ được vẻ bình tĩnh; không hiểu sao tôi lại thấy bực mình không tả nổi.
Trong lúc tình yêu nuốt chửng và mặc sức điều khiển tôi, mắt tôi chạm phải mắt Uta-chan. Dù cậu ấy đang mải mê trò chuyện với những người khác, ánh mắt cậu ấy chắc chắn đang khóa chặt vào tôi. Trái tim và tâm trí tôi nhanh chóng nguội đi.
“Mình không nên làm thế này. Mình thật là ranh mãnh, phải không?” tôi thì thầm rồi buông tay cậu ấy ra.
Hơi ấm của cậu vẫn còn vương trên lòng bàn tay tôi.
Uta-chan đến gần chúng tôi, và như thể đang đổi chỗ cho nhau, tôi quay trở lại với những người khác. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Rốt cuộc thì, người sai ở đây là tôi.
Tầm mắt tôi cúi xuống đất, nhưng rồi có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay lại—là Serika-chan.
“Trông cậu có vẻ buồn. Song ca không?” Cậu ấy bật một bản nhạc và bắt đầu hát; đôi vai cậu ấy lắc lư theo điệu nhạc.
“Xin lỗi. Tớ không có tâm trạng,” tôi đáp.
“Vậy à? Âm nhạc sẽ làm cậu vui lên đấy,” cậu ấy nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bài hát đang phát là “The Autumn Song” của Ellegarden. Đó là một ban nhạc mà Natsuki-kun thích, nên tôi cũng đã từng nghe qua một vài bài của họ. Mùa hè dần kết thúc, để lại trong tôi một nỗi buồn man mác... Nhưng cậu ấy đã đúng: tôi đã vui lên một chút.