Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3513

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 280

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 4

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 779

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

36 181

Tập 01 - Mở đầu - Những năm tháng thanh xuân đầy hối tiếc

Nếu phải gói gọn ba năm cao trung của mình trong một từ, thì đó chắc chắn là "xám xịt".

Tôi chưa bao giờ nguôi ngoai được những hối tiếc của tuổi trẻ. Có lẽ mọi chuyện đã khác đi nếu lúc đó tôi làm điều này thay vì điều kia, chọn A thay vì B. Cứ mải mê ngẫm về những ngã rẽ "giá như", tôi lại tự đắm chìm trong những ảo mộng viển vông.

Hồi cấp hai, tôi là một kẻ hướng nội chính hiệu: không câu lạc bộ, không bạn gái, và cũng chẳng có lấy một người bạn để trò chuyện. Tôi đã luôn luôn đơn độc. Nhìn những học sinh khác vui vẻ rôm rả trong lớp khiến tôi không khỏi ghen tị. Tôi thấy ganh tỵ với những gã trai đang tán tỉnh cô gái mà tôi thầm thương trộm nhớ sau giờ học.

Thế rồi lên cao trung, tôi hạ quyết tâm phải giành lấy một "tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng" cho riêng mình, cứ như thể bản thân là nhân vật chính trong một tựa game dating sim nào đó. Tôi đã thử "ra mắt thời cao trung", nhưng rồi lại thất bại. Một cách thảm hại. So sánh mà nói, những ngày tháng cấp hai của tôi còn tốt hơn gấp triệu lần. Nếu như trước kia tôi chỉ là một kẻ cô độc, thì lên cao trung tôi lại bị cô lập một cách trắng trợn. Tất cả mọi người—phải, là tất cả mọi người—đều căm ghét tôi.

Tôi biết, tất cả là do tôi. Ban đầu, mọi thứ vốn đang rất ổn thỏa. Không, phải nói là trông có vẻ như mọi thứ đang rất ổn thỏa. Và chính vì thế mà tôi đã trở nên tự mãn. Cũng bởi cái sai lầm chết người đó mà mọi thứ đã tan thành mây khói.

"Này, Natsuki? Xin lỗi nhé, nhưng tao không thể bênh vực mày được nữa. Vả lại, mày làm tao ngứa mắt quá."

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc những lời nói đó vả thẳng vào mặt mình và mọi thứ bắt đầu tuột dốc không phanh. Tôi đúng là một thằng ngốc. Chỉ có vậy mà thôi.

Kể từ đó, tôi đã chuyên tâm sống một cuộc đời ngay thẳng. Dẫu vậy, tôi biết rằng việc lấy lại lòng tin đã mất còn khó hơn vạn lần so với việc xây dựng nó từ đầu với một người mới. Rốt cuộc, những giấc mơ màu hồng ngây thơ của tôi đã chết, và cuộc sống cao trung của tôi vẫn cứ một màu xám xịt buồn tẻ từ đầu đến cuối.

Tôi đã bị ám ảnh bởi những hối tiếc này kể từ đó, và có lẽ sẽ bị ám ảnh cho đến tận lúc xuống mồ.

Bây giờ là mùa đông năm thứ tư đại học của tôi. Đến bao giờ mày mới thôi dằn vặt về chuyện này đây? Tôi tự nhủ, giọng đầy mỉa mai. Tôi châm điếu thuốc trên môi rồi chậm rãi nhả khói. Chỉ một cái chớp mắt, tôi đã trở thành người lớn.

Tôi đã sống những năm tháng đại học trong sức nặng của những hối tiếc từ các sai lầm thời cao trung, chỉ cố gắng cho qua ngày một cách vô hại. Tôi đã quay trở lại làm một kẻ hướng nội, nhưng vì đã quá chán ngán với thất bại, tôi cũng kết giao với vài người bạn xã giao để thỉnh thoảng có thể đi uống cùng. Nếu có ai hỏi tôi "Cậu có đang vui không?", thú thật tôi chẳng biết phải đáp sao. Nhưng cuộc sống này cũng không tệ. Với tôi, thế là vừa đủ.

Luận văn tốt nghiệp của tôi đang tiến triển tốt, và tôi đã có đủ tín chỉ để ra trường. Tôi cũng đã nhận được lời mời làm việc từ một công ty cơ sở hạ tầng với tương lai ổn định. Cứ đà này, tôi sẽ tốt nghiệp đúng hạn, làm một công việc bình thường, và sống một cuộc đời bình thường. Tôi không ghét suy nghĩ về sự bình thường. Có thể sống một cuộc sống bình thường đã là một điều may mắn lắm rồi.

Nhưng những hối tiếc thời cao trung của tôi sẽ không bao giờ tan biến. Ba năm cao trung xám xịt—những ngày tháng quý giá ấy đã trôi qua từ rất lâu rồi. Người ta luôn nói, "Bạn có thể thay đổi bắt đầu từ bây giờ!" và tôi cũng đồng tình với câu nói đó. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi có thay đổi ngay bây giờ, tôi cũng sẽ không bao giờ lấy lại được khoảng thời gian đã mất. Tất cả những gì tôi từng khao khát là một cuộc sống cao trung rực rỡ, một điều mà bây giờ tôi sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm được nữa.

Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Dù cho quá khứ có đè nặng tâm trí tôi đến đâu, thời gian vẫn sẽ tàn nhẫn trôi về phía trước. Mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục sống. Tôi cười cay đắng. Quá khứ không dày vò tôi đến mức muốn chết, nhưng chắc chắn nó khiến tôi trở nên đa sầu đa cảm.

Tuổi thiếu niên của nhiều người vốn chẳng hề suôn sẻ. Tôi cá rằng đó là một nỗi hối tiếc phổ biến thôi. Phải, mình chắc là vậy!

Và thế là, ngay tại đó, ngay lúc đó, tôi đã ước với Chúa, chỉ một điều ước nhỏ nhoi thôi.

Thưa Chúa, nếu Ngài có thể ban cho con một điều ước, xin hãy cho con một cơ hội để làm lại tuổi trẻ của mình.