Vào đi! Vào đi!
Tada Banri nhìn thấy đôi môi của NANA Senpai mấp máy.
Chẳng nghe thấy tiếng gì. Tiếng gầm rú của cưa máy, tiếng la hét và âm thanh chói tai từ loa phóng thanh át hết cả, khiến Banri chỉ có thể đọc khẩu hình để hiểu lời NANA Senpai đang ra lệnh, bởi chị chưa kịp nói qua mic. Vào đi, vào mau!
“Cái thằng ngốc này, bảo vào đây ngay lập tức mà!”
(Tại sao chứ...)
Banri vẫn đứng sững sờ, mắt trợn tròn. Cậu cứ đứng như một cái que kem cắm làm bia mộ buồn bã trên nơi chôn xác động vật nhỏ, cái dáng vẻ ngơ ngác phơi mình dưới ánh đèn chói lòa.
Cậu tự mình kiểm tra lại tình hình. Đây là một quán live house. Hơi nóng từ đèn, thiết bị và đám người ở đây còn ngột ngạt hơn không khí bên ngoài mùa hè; mọi thứ tồn tại đều ướt sũng vì độ ẩm cao, và rõ ràng là thiếu oxy trầm trọng.
Sức chứa chỉ vỏn vẹn bốn mươi người là đầy, nhưng tối nay có đến sáu mươi kẻ loạn cuồng đang chen chúc, mồ hôi đầm đìa. Sân khấu dưới chân chẳng khác nào thế giới trong "Bắc Đẩu Thần Quyền". Kẻ đội mohawk có, kẻ đeo đệm vai có. Tỉ lệ đầu trọc và cởi trần cũng cao bất thường, khiến từ trên sân khấu, Banri thấy khán đài như một biển người trần trụi.
Biển người trần trụi ấy cuộn sóng điên loạn, gào thét, vặn vẹo xô tới, thỉnh thoảng lại văng ra những tia nước trắng đục, "Bùm! Bùm!" với lực mạnh đến mức tưởng chừng chạm tới trần nhà. Không phải cá voi đang té nước... mà là những tia nước bọt sủi bọt phun lên. "Bùm!" cùng với tiếng la hét đinh tai nhức óc. "Bùm!" bị làn sóng người thịt đè bẹp. Những bình xịt khử mùi cũng chẳng thể xịt kịp với tần suất này, khắp nơi cứ bẩn thỉu liên tục phun phì.
Phía sau có kẻ đang cố bước trên đầu người khác, còn ở hàng đầu tiên, một gã đang lắc đầu điên cuồng, bỗng bị tóm tóc từ phía sau, ngửa người ra sau như tôm luộc rồi chìm sâu vào biển thịt, biến mất. Khoảng trống một người vừa được tạo ra, năm kẻ khác lại cố chen vào, "Bùm! Bùm!" vừa phun nước vừa gầm gừ dùng đầu húc nhau. Một gã có mái tóc dựng đứng như những quả cầu sắt gai góc đang đè bẹp bốn tên đầu trọc bằng gai nhọn của mình. Banri có cảm giác đây là một trong những tầng lớp đáy của giới động vật có vú.
[IMAGE: ../Images/000002.jpg]
Đứng trên sân khấu, nhìn xuống cảnh tượng như tận thế dưới chân, Banri vô thức lùi lại. Một vật lạnh lẽo "chạm" vào gáy cậu.
Cảm giác cứng ngắc và sắc nhọn ấy khiến cậu rùng mình quay đầu lại, thì thấy NANA Senpai đang cười với một dáng vẻ rõ ràng là nguy hiểm.
Vừa cười, chị vừa mấp máy môi bảo "Vào đi". Trên tay chị, là một lưỡi kiếm khổng lồ.
NANA Senpai lộ rõ vẻ phấn khích, toàn thân chị, từ mặt, cơ thể, ngực cho đến tứ chi, đều ướt đẫm mồ hôi, ửng đỏ lấp lánh. Đôi mắt được kẻ eyeliner đen kịt sắc lạnh cũng lấp lánh rực rỡ. Chị đang dùng mũi kiếm khổng lồ, được mượn từ tiệm mì thái dao thủ công, chọc vào gần động mạch cảnh của Banri.
Trên sân khấu chật hẹp, có một cái hộp thô sơ, chỉ đủ cho một người ngồi xổm vào. Chị bảo cậu phải chui vào đó. Bị lưỡi kiếm dí vào cổ, Banri không thể giả vờ đứng đực ra nữa. Với bộ dạng đồ ngủ và dép lê hoàn toàn lạc lõng ở đây, Banri lảo đảo bước về phía cái hộp.
Âm thanh chói tai càng trở nên khủng khiếp hơn. Gã chơi bass trơn tru (chính xác hơn là tay chơi bass trong ban nhạc, đang bôi Vaseline lên nửa thân trên trần truồng để trở nên bóng loáng) nãy giờ vẫn xoay hai cái cưa máy đồng thời thi thoảng lại gảy bass vòng qua sau gáy, một hành động kỳ quặc nhưng khéo léo, giờ đã giao cưa máy cho nhân viên live house và bắt đầu tập trung vào cây bass. Âm trầm khủng khiếp rung động không khí đến tận cùng, tiếng nổ như bạo lực một lần nữa tấn công màng nhĩ của Banri. Cậu bị chấn động vật lý từ hai bên, não bộ run lên, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Trong khóe mắt, NANA Senpai nhếch mép cười, rồi dùng cán kiếm đã từng "tàn sát" không biết bao nhiêu cục bột mì, gảy cây guitar đang treo lủng lẳng một tiếng "Gyaaaaaaaaaaan!" Ngay lập tức, vài khán giả đứng gần loa phóng thanh bị thổi bay đi, phun trào nước bọt.
Có kẻ lấy cả nắm đấm chứ không chỉ ngón tay nhét vào tai, có kẻ đổ gục xuống sàn như đang thực hiện cú nhảy trượt băng nghệ thuật Triple Salchow, có kẻ trợn trắng mắt rồi chìm vào biển người. Tất cả những ai còn đứng đều há hốc mồm như muốn trật khớp hàm, gương mặt khổ sở. Họ vừa nhảy vừa hét lên, giơ ngón giữa, co giật toàn bộ cơ bắp, không rõ là muốn bỏ chạy, muốn nhảy, vui sướng, đau đớn, ồn ào hay phấn khích.
Dù sao đi nữa, cậu nghĩ, phải kết thúc chuyện này. Cơ thể cậu, chính xác hơn là màng nhĩ của cậu, không thể chịu đựng thêm nữa. Nếu không thể thoát, thì phải bắt đầu kết thúc nó.
Với quyết tâm bi tráng, Banri "bật" nắp hộp có cửa đôi kiểu Quan Âm bằng chính tay mình, rồi nhìn vào không gian hình vuông bên trong. Đúng là chỉ là một cái hộp đơn thuần. Một hình lập phương vuông vắn, thô kệch làm bằng tấm thép.
(...Tại sao lại ra nông nỗi này?)
Năng lượng từ biển người đã đạt đến đỉnh điểm, như sắp sửa rẽ đôi như thời Moses. Đã đến lúc công bố bài hát mới – không, là bài thơ mới. Thể loại của ban nhạc này, theo Banri nghĩ thầm là "Rock tụng kinh" hay "Rap chói tai", nhưng theo NANA Senpai lại là "Đọc thơ ồn ào". Ngay từ khâu phân loại thể loại đã hoàn toàn khó hiểu, cộng thêm việc ca sĩ chính NANA Senpai còn cosplay nhân vật manga, khiến mọi thứ đã rắc rối nay càng thêm hỗn loạn. Và tình hình sân khấu hôm nay... Ban nhạc này càng lúc càng khó lường.
"Đây rõ ràng là ảo thuật mà..." Banri nghĩ.
Chiếc hộp mà cậu bắt buộc phải chui vào này, được thiết kế để khi Banri ngồi vào, đầu cậu sẽ nhô ra khỏi lỗ tròn khoét giữa nắp hộp kiểu Quan Âm, và có thể khóa lại bằng ổ khóa Nam Kinh một cách rõ ràng cho người ngoài thấy. Bên hông hộp có vài khe hở để xuyên kiếm qua, và NANA Senpai đang cầm kiếm. Nói tóm lại, Banri nghĩ, thì ra là vậy. Cái trò đó đó. Một người chui vào hộp, rồi bị đâm "xoẹt! xoẹt!" bằng kiếm! Nhưng lạ thay! Không chết! Chắc chắn là cái cơ chế đó.
Tuy nhiên, với người biểu diễn là Banri, từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ lời giải thích nào về mánh khóe. Chỉ đơn giản là "Vào đi". Và "Để bị đâm đi". "Vậy là sẽ bị đâm chết mất thôi..." "Đây đâu còn là ảo thuật, đây là án mạng mất rồi..." Một ban nhạc lấy màn biểu diễn như thế làm điểm nhấn, thật sự, thể loại của họ là gì chứ...?
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Tada Banri lại quay lại nhìn NANA Senpai, ánh mắt như cầu xin một lần nữa. Đôi mắt NANA Senpai không hề có chút do dự nào, cũng chẳng có chút ánh sáng tỉnh táo. Bà ấy trợn mắt, thè lưỡi, gầm lên những tiếng ầm ĩ, càng kích động thêm đám đông đang ào ạt đổ xô về sân khấu. Thanh kiếm trên tay bà ấy không phải đồ chơi giả, mà là hàng thật, chính hiệu cái thứ mà bình thường vẫn dùng để thái mì kia. Con người thì dẫu sao cũng khỏe hơn bột mì sống nhiều lắm, lẽ ra là vậy, nhưng mà…
Sao lại ra nông nỗi này?
Mọi chuyện bắt đầu chỉ vỏn vẹn hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước đó.
Tada Banri của ngày hôm qua vẫn chỉ là một chàng sinh viên năm nhất bình thường như bao người, chẳng có gì đặc biệt, vẫn cứ mơ màng trải qua một ngày hè oi ả, nhàn rỗi và buồn tẻ như mọi khi. Nhưng giờ thì, mọi chuyện đã khác rồi.
Chỉ vì bị NANA Senpai, người sống ngay cạnh phòng mình, dọa giết, nên trong thời buổi này, đúng là chẳng biết trước được điều gì.
***
Hai mươi bốn tiếng trước đó—Một ngày trước buổi diễn live, hơn mười giờ tối.
Nếu là Tada Banri của ngày hôm sau nhìn lại, chắc hẳn cậu sẽ ước được quay về cái khoảnh khắc bình yên, tĩnh lặng của cuộc sống thường nhật này. Nhưng ở hiện tại, Tada Banri của ngày hôm nay đang trầm ngâm trong khung cảnh ấy.
Trong căn phòng của mình, tuy nhỏ nhưng có cả một góc bếp riêng quen thuộc.
Cậu đang đứng trước bồn rửa bát, chỉ nghe tiếng tivi từ phía sau, dọn dẹp bữa tối muộn vừa ăn qua loa.
Trước mắt Banri là một cây rưỡi cuộn futomaki lớn, trông thật thịnh soạn. Một cuộn vẫn được gói cẩn thận trong giấy đẹp, còn cuộn kia thì đã ăn mất một nửa, phần mặt cắt đang phơi bày trên đĩa.
...Ngon thật đấy.
Khẽ nhắm mắt được vài giây, Banri khẽ "Phù..." một tiếng thở dài đầy mãn nguyện. Cảm giác hài lòng lan tỏa từ dạ dày ra khắp cơ thể, trào ra theo hơi thở. Nó hợp không tưởng với tách trà nhà mà cậu pha lúc ăn. Đây là cuộn futomaki đẳng cấp nhất mà cậu chưa từng được nếm thử bao giờ. Kaga Kouko đã mang đến làm quà sau buổi hẹn hò hôm nay.
Cuộn futomaki to hơn cổ tay Banri một chút, lớp cơm được cuộn chặt trong rong biển dày dặn. Trên mặt cắt của nửa cuộn còn lại, các nguyên liệu đa dạng đã khéo léo tạo hình một ngọn núi Phú Sĩ tuyệt đẹp đang được ánh hoàng hôn chiếu rọi.
(Người đó á, là một nghệ sĩ futomaki chuyên tái hiện các tác phẩm của Hokusai bằng futomaki đấy. Mình được tặng nhiều lắm, Banri cũng thử xem nhé... Hở, cậu cười gì đấy?)
Khi Kouko nói vậy, Banri đã bật cười phá lên, "Nghệ sĩ futomaki cơ á! Dùng cái thứ đó mà tái hiện Hokusai sao!" nhưng giờ thì cậu thấy, chuyện này chẳng có gì đáng cười cả.
Vẻ đẹp thị giác và hương vị tuyệt hảo. Hai yếu tố này được nâng tầm đến thế khi cuộn trong rong biển. Giờ đây, cậu nghĩ rằng nói nó đã đạt đến trình độ nghệ thuật cũng chẳng hề quá lời. Chắc hẳn Hokusai cũng sẽ vui lòng dưới suối vàng.
Vừa thầm cảm ơn Kouko, vừa cảm ơn vị nghệ sĩ futomaki là người quen của mẹ Kouko, Banri lấy màng bọc thực phẩm từ tủ bếp. Cậu cẩn thận bọc lại mặt cắt của phần còn lại, miệng thì thầm "Cảm ơn vì bữa ăn ngon!", rồi lại hơi băn khoăn không biết nên làm gì với chúng.
Kouko đã nói rằng nếu cho vào tủ lạnh sẽ bị cứng và khô, nên cứ để nhiệt độ phòng và ăn hết càng sớm càng tốt. Tốt nhất là ăn hết trong hôm nay hoặc sáng sớm mai.
Nhưng mà đang là giữa hè. Liệu để nhiệt độ phòng có ổn thật không? Có phải là theo lý thuyết "giấm có tính diệt khuẩn cực mạnh! Cơm giấm thì chẳng sao!" không? Tin tưởng mù quáng vào lý thuyết đó, hồi đầu mùa mưa, Banri đã biến cả lọ mơ muối tự làm do gia đình gửi lên thành một biển nấm mốc. Ngược lại, những nắm cơm tiện lợi bị cậu vô tình bỏ quên lại chẳng hề mềm đi chút nào dù đã quá hạn sử dụng gần một tháng... Thôi, lan man quá rồi. Giờ hãy tập trung vào futomaki.
Cậu cảm thấy futomaki có vẻ no hơn vẻ bề ngoài của nó. Mặc dù đã tự tin cầm về một cuộn với ý định sẽ ăn hết trong hôm nay, nhưng vì sau đó cậu và Kouko đã ghé vào quán cà phê và lỡ ăn thêm bánh ngọt, nên cậu đã no căng bụng chỉ với nửa cuộn.
Liệu cái dạ dày kém cỏi của mình có thể ăn hết một cây rưỡi futomaki còn lại một cách ngon lành trước trưa mai không? Nếu để cuộn futomaki tuyệt vời này bị cứng, bị khô, hay tệ hơn là bị hỏng thì cậu sẽ không thể ăn nói sao với Kouko, với nghệ sĩ futomaki, hay cả với Hokusai nữa.
Hay là chia sẻ cho ai đó ngay trong hôm nay luôn nhỉ? —Ngay lập tức, nụ cười sảng khoái của một người bạn nào đó loáng thoáng hiện lên trong tâm trí Banri, và đúng lúc đó.
Từ phía cửa sổ ban công đã mở rộng để đón gió đêm, một giọng nữ khàn khàn, đầy vẻ bực dọc vang lên: "Uaa, khốn kiếp!" Banri sững sờ tại chỗ. Không thể nhầm lẫn được, đó chính là giọng nói của NANA Senpai đang la hét trong căn phòng bên cạnh, có lẽ cũng đang mở cửa sổ.
Chưa kịp nghĩ là có chuyện gì, một tiếng nữa lại vang lên.
"Khốn nạn thật...! Aaa! Khốn kiếp!"
Theo sau những lời nghe như thể bị một đám "phân" tấn công, cánh cửa sổ phòng bên cạnh sầm một tiếng đóng lại đầy thô bạo.
...Ối trời.
Nghe thấy âm thanh đầy bạo lực đó, Banri bất giác rụt vai lại dù chẳng có ai nhìn.
Gần đây NANA Senpai có vẻ đã thực sự bất thường. –Không, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có vài điểm đáng ngờ rồi, nhưng tình trạng mấy ngày gần đây thì đến Banri, người chỉ có mối quan hệ xã giao là thỉnh thoảng chạm mặt ở hành lang, cũng thấy rõ ràng là kỳ lạ.
Đầu tiên là khuôn mặt cực kỳ kém sắc.
Từ trước đến nay, mặt mộc của NANA Senpai đã luôn tái nhợt, xanh xao, cho thấy rõ ràng các dấu hiệu thiếu máu, huyết áp thấp, thiếu dinh dưỡng, thiếu ngủ, và đủ thứ bệnh tật khác, nhưng gần đây thì đặc biệt nghiêm trọng. Nó đã vượt qua mức xanh xao mà chuyển sang xanh lá cây, đôi khi còn ngả sang xanh đen nữa, Banri có thể nhận ra điều đó.
Và bà ấy cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Từ khi gặp mặt cho đến nay, Banri chỉ thấy NANA Senpai có vẻ vui vẻ tổng cộng khoảng hai giây, nhưng dù vậy thì bà ấy vẫn luôn cáu kỉnh, gắt gỏng. Mấy ngày gần đây, cứ như thể toàn thân bà ấy đang phát ra những tia lửa bực bội vậy. Khi lỡ đi cùng thang máy, cậu đã phải hứng chịu cả trăm cú tặc lưỡi liên hoàn. Ở hành lang, chỉ vừa lướt qua một thoáng là bà ấy đã hét lên: "Mày làm cái quái gì mà sột soạt thế hả, ồn ào vãi!" Lúc đó, Banri quả thật đang xách hai túi đồ mua ở siêu thị, và chúng cũng sột soạt thật. Nhưng liệu có đến mức bị mắng xối xả ngay khi vừa chạm mặt không?
NANA Senpai lúc này cứ như một con mèo hoang nhiễm tĩnh điện, đang đói meo, phóng ra tia lửa và tìm kiếm đối thủ để gây sự vậy.
Vì quá sợ hãi, Banri đã phải né tránh NANA Senpai một thời gian. Nhưng vì sống ngay cạnh phòng, cậu cũng không thể tránh mặt hoàn toàn được.
Mới đây thôi, trên đường về cùng Kouko, Banri suýt nữa đã chạm mặt NANA Senpai đang đi ngược chiều phía bên kia đường. Để tránh bị biến thành "con mồi" cho cơn giận của cô ấy ngay lối vào, Banri đã im lặng kéo tay Kouko, lén lút trốn vào sau cột điện.
[IMAGE: ../Images/..]
NANA Senpai một mình vác đàn guitar, lầm lũi bước đi, sắc mặt xám xịt. Cô cau mày đến mức hai bên lông mày gần như nối liền vào nhau, môi dưới mím chặt như thể muốn nói "Đồ ăn chính của tôi đây!". Với gương mặt tối sầm như thể được "dưỡng da" bằng cặn bã từ một con mương bẩn thỉu chìm trong bóng tối, cô lờ đờ lê từng bước chân nặng nề trên đôi giày đế cao su. Từ cái lưng còng xuống đến mức như đang nghĩ về người thân bị xử tử, rõ ràng có thể thấy một luồng khí u uất, đau khổ bốc lên nghi ngút như hơi nước. Chắc hẳn bạn bè của Dazai Osamu cũng từng thấy cái dáng lảo đảo thế này trên lưng ông ấy. Ban đầu, Kouko còn ngơ ngác hỏi "Sao vậy? Sao lại phải trốn chứ?", nhưng sau đó, cô bé dường như cũng nhận ra sự bất thường của NANA Senpai.
[IMAGE: ../Images/..]
Khi đến được chung cư, NANA Senpai dùng một tay thô bạo đẩy cánh cửa kính ở lối vào, nhưng lại bị cái sức nặng của nó đánh bại. Cánh cửa "Grừu!" một tiếng bật trở lại, đẩy cô ngã lăn ra đất bằng mông.
[IMAGE: ../Images/..]
Banri suýt nữa thì lao ra định đỡ dậy, nhưng NANA Senpai loạng choạng tự mình đứng lên, rồi "…Chết tiệt!" giơ ngón giữa vô vọng về phía cánh cửa. Dù đã giơ ngón giữa, nhưng hình ảnh cô lại phản chiếu trên cửa kính, trông như thể chính mình đang tự gửi tín hiệu "chửi bới" cho bản thân. Không thể nhìn thẳng vào dáng vẻ đáng thương của NANA Senpai đang lẩm bẩm "Aida…", Banri đành phải nhanh chóng quay lại ẩn nấp sau cột điện.
Sau đó, Kouko bước vào phòng Banri và hùng hồn phán đoán với vẻ mặt đắc thắng: "Chắc chắn là cô ấy đang gặp vấn đề trong chuyện tình cảm rồi!"
"Thật ra, trên đường đi rình mò, tớ đã mấy lần thấy một người đàn ông bước ra từ phòng của NANA Senpai. Tớ cũng từng thấy họ đi cùng nhau ở tiệm thuốc hoặc cửa hàng tiện lợi. Tớ chắc chắn đó là bạn trai của cô ấy!"
Rình mò…? Tớ á…?
Không, bây giờ không phải lúc để bận tâm chuyện đó.
Bạn trai…? NANA Senpai có…?
Quả thực, một nữ sinh viên đại học sống một mình thì có bạn trai cũng chẳng có gì lạ. Chẳng có gì lạ cả, nhưng Banri vẫn không hiểu sao lại cảm thấy một điều gì đó khó tả vướng mắc trong lòng, anh khẽ nghiêng đầu.
NANA Senpai có bạn trai. Bạn trai. Boyfriend. Một người như cô ấy mà lại muốn một "sinh vật" ấm áp mang cái âm hưởng bình dị đến thế ư?
"Trông thì không phải kiểu soái ca đâu, nhưng là một người rất vui vẻ, có cá tính. Mang khí chất của người lớn tuổi hơn, và trông họ ở bên NANA Senpai tự nhiên lắm. Hơn nữa, anh ấy còn vác theo một cái gì đó giống hộp đàn guitar nữa. Đúng rồi, sở thích hợp nhau quá chừng. Chắc chắn là bạn trai rồi. Ái chà chà… Nếu là chuyện tình cảm, tôi đây chính là quân sư lý tưởng nhất! NANA Senpai ơi, sao không chịu tâm sự với tôi chứ!"
[IMAGE: ../Images/..]
Vừa pha trà cho cái con người mê chuyện tình cảm đang tự biên tự diễn, vùng vẫy một mình, Banri vẫn cảm thấy không thể nào an tâm được.
Và cái cảm giác đó vẫn đeo bám anh cho đến tận hôm nay.
NANA Senpai có bạn trai? Thật không giống cô ấy chút nào. Còn chuyện đau đầu vì tình yêu? Càng không giống NANA Senpai hơn nữa.
[IMAGE: ../Images/..]
Tuy nhiên, sự bất thường là rõ ràng, và anh cũng lo lắng cho cô. Thế nhưng, đến gần NANA Senpai trong tình trạng hiện tại thì lại đáng sợ. Vì nghĩ vậy nên gần đây anh đều tránh mặt cô.
"Nhưng mà...", Banri bất chợt nhìn vào cuốn futomaki đang cầm trên tay.
Vốn đã gầy đến mức gầy hơn cả gầy, giờ đây NANA Senpai trông còn gầy hơn nữa sau vụ bị cánh cửa lối vào đẩy bật lại. Trong cái trạng thái bực dọc, cáu bẳn như thế, chắc cô ấy cũng chẳng ăn uống gì tử tế.
[IMAGE: ../Images/..]
Và cả tiếng hét ban nãy nữa. Cô ấy thật sự ổn chứ?
Sự lo lắng cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi.
Nghĩ lại thì, lần trước khi Banri bị thương ở môi hóa mủ rồi ngã vật ra, NANA Senpai đã thực sự rất dịu dàng. Cô ấy đã cho anh mượn vai để đến phòng khám, luôn ở bên cạnh và còn cho anh mượn tiền nữa.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa họ bắt đầu khi NANA Senpai đưa cho Kouko một điếu thuốc, lúc Kouko đang khóc nức nở ở quán cà phê. Cô ấy vốn là một người tốt bụng.
[IMAGE: ../Images/..]
── Nếu bị "phân" tấn công, mình có nên đến giúp không nhỉ? Có vẻ như có đủ ân nghĩa và lý do để làm như vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
"Được rồi", Banri đặt cuộn futomaki nguyên vẹn còn bọc giấy, vào một túi ni lông cho đỡ trần trụi. Anh quyết định sẽ lấy lý do "chia sẻ" món này để hỏi chuyện NANA Senpai.
Tiện thể ra ngoài, anh cầm theo ví và điện thoại định ghé cửa hàng tiện lợi, rồi vội vàng đi dép lê và mặc quần đùi ở nhà. Bước ra khỏi cửa, khóa cửa phòng cẩn thận, chỉ năm bước chân là anh đã đứng trước cửa phòng hàng xóm.
"À ừm… tôi mang chút đồ ăn đến chia sẻ. Cô có muốn một cuốn futomaki không ạ? À mà, đã lâu không gặp. Dạo này cô sao rồi?"… Ừm. Cứ thế này mà tiến thôi.
Vừa đề phòng khả năng bị cô ấy tát thẳng vào mặt ngay khi gặp, Banri vừa giơ tay định gõ cửa. Đúng lúc đó. Không kịp đề phòng gì cả, cánh cửa đột ngột mở tung từ bên trong. "Cốp!" Một cú va chạm mạnh vào trán, mũi và cằm. Lửa tóe ra từ mắt anh.
"Aaaaa!"
"…Hả? Mày đang làm gì đấy?"
[IMAGE: ../Images/..]
À – cái cánh cửa mà cô vừa mở toạc ra mà không thèm nhìn ngó gì đã đập thẳng vào mặt tôi, khiến tôi khuỵu gối và ngồi bệt xuống đất đây này…!
[IMAGE: ../Images/..]
Tiếng bước chân của hai người cứ thế vang vọng một cách lạ lùng trong khu dân cư yên ắng của đêm hè oi bức.
[IMAGE: ../Images/..]
Có lẽ các gia đình đều bật điều hòa nên cửa sổ đóng kín, xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Cũng không có bóng dáng ai khác đang đi lại.
"Mày lo cho tao á? Mày á? Tại sao?"
[IMAGE: ../Images/..]
Vạt đùi trắng nõn của NANA Senpai đi trước Banri một chút, được ánh đèn đường trắng chiếu vào, trông mịn màng như da búp bê.
Thật ra, gần đây tôi hơi lo lắng cho NANA Senpai, nên tò mò không biết cô ấy thế nào mới ghé qua thăm… Dù Banri có nói hết lòng, cô ấy cũng chẳng quay đầu lại. Cái gáy tóc bob đen tuyền như sợi tơ lụa, thật bạc bẽo. Anh nghe thấy tiếng cô "Hừ!" cười khẩy bằng mũi.
"Tao có cái gì mà phải khiến mày lo lắng chứ?"
"…"
[IMAGE: ../image/p213.jpg]
Dĩ nhiên, Tada Banri hiểu rõ rằng NANA Senpai sẽ chẳng đời nào nói những lời như: "Lo cho tôi á!? Mày á!? Uoa! Cảm động quá! Bao nhiêu năm làm Senpai coi như thỏa mãn hết mức rồi! Tokyo cũng không đến nỗi tệ nhỉ! Cảm ơn Tada Banri! Chạm vào tấm lòng tốt trong sáng của mày, hôm nay tôi quyết định sẽ bỏ cosplay! Trời đất quỷ thần ơi, nước mắt cứ thế tuôn rơi! Cả tấm lòng tôi giờ rộng mở đến nỗi có cảm giác chuyện gì cũng có thể tâm sự với mày được! Nào, nếu tiện thì lên phòng chơi đi! Cùng làm một nồi lẩu, rồi tha hồ tâm sự thâu đêm!"... Anh biết thừa là cô ấy sẽ chẳng nói thế đâu.
Thế nhưng, "Hừ!" thì không thể chấp nhận được.
Anh thật sự đã, và đang, rất lo lắng mà.
Nắm chặt cuộn futomaki lẽ ra phải đưa cho cô ấy nhưng lại hoàn toàn lỡ mất thời cơ, Banri bặm môi, phụng phịu nói lại:
"NANA Senpai, dạo này chị cứ là lạ ấy chứ. Nhìn từ ngoài vào cũng thấy chị cứ bực bội kinh khủng. Sắc mặt cũng kém nữa. Thiệt tình, trông đáng sợ lắm. Ban nãy còn nghe thấy tiếng la hét kỳ quái từ phòng chị nữa."
"Hả? Làm gì có chuyện tôi la hét kỳ quái."
"Có mà. Lần trước nữa chứ, còn tỏa ra cái thứ aura... 'Osamu' ngùn ngụt luôn..."
"Osamu nào?"
"Osamu của thế giới bên kia."
"À, cái tên đó ấy hả— Mà tôi có biết đâu."
"Mà khoan... Chẳng hay đây là đâu vậy?"
Banri lẽo đẽo theo sau NANA Senpai như một tên gia đinh, mắt láo liên nhìn quanh. Từ lúc nào không hay, anh đã bị dẫn đến một con đường mà trước giờ chưa từng đặt chân tới.
Bị NANA Senpai "tóm gọn" ngay cửa ra vào, Banri bị đẩy vào thang máy mà không kịp nói câu nào với câu "Thôi kệ đi. Cứ đi theo tôi đã." Cứ thế, anh đi theo NANA Senpai dẫn đầu, dần dần tách khỏi con đường chính dẫn ra ga tàu hay phố mua sắm, rẽ vào những góc phố chưa từng rẽ, băng qua những vạch kẻ đường chưa từng băng, đi một lúc rồi tới bây giờ.
"Tôi đang đi đâu thế này? Trông có vẻ là một khu chẳng có gì hết ấy..."
Một thị trấn xa lạ, tĩnh lặng, như đang tan chảy vào màn đêm đen thẫm của giữa hè.
Khu vực này có vẻ đông đúc nhà cửa hơn hẳn so với khu vực sinh sống của Banri, ít người đi lại, đến cả cửa hàng tiện lợi cũng chẳng thấy. Chỉ có mèo hoang là nhiều đến lạ, giờ đây, hai con đang nằm trên bức tường, bốn con mắt sáng quắc của loài vật hoang dã nhìn xuống Banri – kẻ lạ mặt.
"Chưa từng đến phía này à?"
"Lần đầu tiên. Ít nhất cũng cho tôi biết điểm đến là gì chứ. Mà khoan... NANA Senpai, chẳng lẽ chị định bắt cóc tôi đi đâu đó sao...?"
"Ngốc. Bắt mày đi đâu đó thì tôi được lợi gì chứ? Chẳng được tí tẹo nào đâu. Một xu lẻ còn không có."
"Á, thị trấn bên cạnh! Đã đến cả thị trấn bên cạnh rồi!"
Anh kêu lên khi nhìn thấy số nhà trên trụ cổng của một căn nhà nào đó.
"Ồn ào thật đấy, cứ ríu rít mãi..."
NANA Senpai dừng lại, cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn Banri. Gương mặt uể oải, chán nản của cô hiện rõ quầng thâm. Má hóp lại. Hoàn toàn không trang điểm, mặc nguyên bộ đồ ngủ là chiếc áo phông đen cỡ đại, cổ giãn dài thườn thượt.
Nhờ cuộc đối thoại lúc ra khỏi chung cư, "Ớ!? Chị không mặc đồ dưới sao!?" và "Nói to thế! Có mặc quần short mà!", Banri biết NANA Senpai có mặc quần short bên dưới áo phông. Thế nhưng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô ấy như một thiếu nữ hư hỏng lang thang đêm khuya với độc chiếc áo phông và dép lê. Mà nói là thiếu nữ thì cũng không đúng tuổi lắm, nhưng nhờ dáng người mảnh mai quá đỗi và chiều cao thiếu lực nếu không có đế cao su, NANA Senpai khi không trang điểm trông hoàn toàn không đúng với tuổi thật của mình.
"Điểm đến là đây này."
NANA Senpai thò tay vào túi sau quần short, lôi ra một tờ rơi nhàu nát rồi đưa cho Banri. Anh cũng nhận ra tờ rơi đó.
"Tờ rơi hôm nay trong hòm thư mà."
Nó trông quá đáng ngờ, nên vừa xem qua một chút là Banri đã tống ngay vào thùng rác của hòm thư chung rồi.
Một tờ giấy mỏng tanh, thô ráp, rẻ tiền đến mức nhìn xuyên được sang mặt sau. In ấn cẩu thả, lem nhem. Chữ viết tay nguệch ngoạc... không, đúng hơn là chữ viết như cào cấu, kín đặc trang giấy. Với bút dạ nét đậm, dòng chữ to nhất ghi:
"CỬA HÀNG THỰC PHẨM KAME TAROU CỦA MỌI NGƯỜI!!!"
Ba dấu chấm than liên tiếp, bất ngờ. Bên dưới là dòng chữ:
"CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU GIỜ KHUYÊN THỨC KHUYA CẤM KỴ - ĐÁP ỨNG NHU CẦU CỦA QUÝ KHÁCH HÀNG LÂN CẬN!!!!"
Bốn dấu chấm than. Đoạn "Cấm kỵ" khiến người ta có cảm giác như đang nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Mà "Nhu cầu" gì mà "Thánh" thế kia?
Theo tờ rơi khó đọc nhưng đầy ấn tượng này, "Kame Tarou Của Mọi Người!!!" sẽ tổ chức "ĐẠI SALE HỦY DIỆT GIÁ RẺ BẤT NGỜ!!!!!" bắt đầu từ 22 giờ, chỉ duy nhất hôm nay, nhân dịp bắt đầu giờ mở cửa đêm. Đúng như lời quảng cáo "giá rẻ hủy diệt", có những mặt hàng như "GYOZA ĐÔNG LẠNH 60 YÊN!", "MÌ UDON TƯƠI ĐONG TÙY THÍCH 70 YÊN!", "NẤM ERINGI 1 GÓI 40 YÊN!", "CÁ HỘP CÁ THU!? 50 YÊN!"... Mà khoan, cái "Cá hộp cá thu!?" là cái quái gì vậy? Nói cho tôi biết đi, Kame Tarou Của Mọi Người!!!
"Rẻ lắm đúng không? Rẻ điên luôn ấy."
"Ừm, đúng là... rẻ kinh khủng thật."
Những món hàng giảm giá trên tờ rơi, đúng như lời NANA Senpai nói, đều rẻ đến bất ngờ. Thế nhưng, Banri chỉ thấy nó đáng ngờ. Một luồng khí khiến anh hơi e ngại khi nghĩ đến việc bỏ vào miệng cứ tỏa ra nồng nặc từ tờ rơi. Tuy nhiên, NANA Senpai lại nói:
"Phải đi chứ. Chắc chắn."
Cô dùng đầu móng tay bị nứt toác do chơi guitar hay do thiếu dinh dưỡng, chỉ vào dòng chữ: "※Mỗi người chỉ được một món thôi nhé, xin vui lòng tha lỗi cho meo♪", kèm theo hình vẽ một nhân vật nữ sinh tai mèo theo kiểu cũ nhưng lại vẽ rất khéo léo.
"Đã mất công rồi thì tôi muốn mua thứ gì để được lâu một chút, nhưng cái nào cũng chỉ được một cái. Dẫn mày theo thì mua được hai cái. Mà, nếu không thích thì về cũng được."
"...Tôi sẽ đi cùng, đến nước này rồi. Một mình thì cũng chẳng biết đường về."
Dù không có hứng thú với "Kame Tarou Của Mọi Người!!!", nhưng Banri không nỡ bỏ NANA Senpai một mình giữa con đường vắng vẻ ban đêm thế này.
Với cái vẻ ngoài và sắc mặt đó, nếu bị nhầm là cô gái zombie lang thang mà bị "tiêu diệt" thì cũng không hay. Dù bị khinh thường ra mặt, anh vẫn không sao không lo lắng được... Cái bộ dạng quá tùy tiện đối với một phụ nữ trẻ ra ngoài vào giờ này, và tình trạng sức khỏe trông còn tệ hơn mọi khi của cô ấy nữa.
Vừa đưa lại tờ rơi vừa hỏi, Banri nói:
"Nhưng muốn mua sắm ở siêu sale giá rẻ như thế này, chẳng giống NANA Senpai chút nào. Chị đang sống tiết kiệm à?"
"Không phải vậy đâu. Nói sao nhỉ... Đổi gió chăng? Gần đây tôi hơi, bị bế tắc."
Khi Banri sánh vai cùng NANA Senpai, họ lại tiếp tục bước đi. NANA Senpai bất ngờ thở dài một tiếng "Haizzz...". Thật hiếm thấy cô ấy như vậy. Bàn tay cô ấy vò tung mái tóc bob cắt tỉa gọn gàng ôm lấy cằm, trông có vẻ bứt rứt.
"Dù nãy tôi nói vậy, nhưng đúng là dạo này tôi gặp đủ thứ chuyện phiền phức. Tôi chắc chắn đang rất bực bội. À, thì, ví dụ như với mấy đứa Kouhai ở kế bên..."
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Đột nhiên, cô ấy cúi rạp người xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Banri. Đôi mắt cô phản chiếu ánh đèn đường, sáng quắc hệt như ánh mắt con mèo hoang lúc nãy. Một cảm giác khó tả vừa giật mình vừa thót tim chợt khiến bước chân Banri khựng lại trong giây lát.
"Tôi cũng biết là mình đang trút giận vô cớ đấy."
NANA Senpai lập tức quay lại, tiếp tục bước đi như cũ, nhưng Banri linh cảm như vừa chạm tới một điều cốt lõi.
"...Có chuyện gì à Senpai? Chuyện ở trường? Hay là chuyện về ban nhạc ạ?"
Hoặc có khi nào là chuyện tình cảm không? – Banri không dám hỏi thẳng câu này. Nhưng không hỏi lại là đúng.
"Nhiều chuyện lắm, nhưng cái lớn nhất là thơ."
"...Ơ, em á...? Ủa... không thể nào..."
"Không phải, đồ ngốc! Không phải 'chết đi', mà là 'thơ' ấy. Poem ấy."
"Poem... À, thơ ạ."
"Là tại tôi không viết nổi bài mới. ...Nói thẳng ra là không nặn ra được dù chỉ một chữ. Có khi tôi quên cả tiếng Nhật rồi cũng nên. Haizzz, chết tiệt. Tôi phải làm sao đây? Đã lên kế hoạch từ trước là sẽ ra mắt bài mới ở buổi diễn ngày mai, mà cảm hứng cứ trốn biệt. Nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không đâu vào đâu... cứ như là móng vuốt của sự điên loạn đã bị nhổ mất vậy."
NANA Senpai cáu kỉnh, cuối cùng dùng cả hai tay vò tung mái tóc đen của mình một cách bừa bãi.
Nhắc đến ban nhạc của NANA Senpai thì phải kể đến "Nhạc rock tụng kinh". Hoặc "Rap bùng nổ".
Banri từng có lần cùng Kouko đi xem buổi diễn của họ. Âm nhạc của ban nhạc NANA Senpai, đối với một người bình thường như Banri, thực sự là một thể loại khó nuốt.
Trọng tâm là tiếng trống dồn dập, guitar và bass không chỉ dùng nhạc cụ mà còn vung cả cưa máy, tạo ra những âm thanh nhiễu ầm ĩ chói tai. Giữa màn âm thanh hỗn loạn ấy, NANA Senpai, tay ôm cây guitar, cất lên những bài thơ khó hiểu, vô nghĩa với âm điệu lạ lùng pha trộn giữa tiếng hét, giọng the thé và death voice... Nói chung là một sự khó hiểu không tài nào diễn tả được. Có một điều Banri chắc chắn hiểu: thể loại này tuyệt đối không thể ra mắt thương mại, không thể được chọn làm nhạc quảng cáo, không thể lọt vào Oricon hay xuất hiện trên bảng xếp hạng karaoke.
"Dù gì thì chúng tôi cũng có fan mà. Nếu ngày mai không ra mắt bài mới đúng như đã hứa, thì có khi sẽ bị fan la ó dữ lắm đó."
"NANA Senpai, Senpai cũng quan tâm đến việc bị fan la ó sao? Chuyện đó bình thường thôi mà. Đúng là 'móng vuốt của sự điên loạn' của Senpai đã bị nhổ mất rồi thật."
"Im đi. Chuyện này ra chuyện này, chuyện kia ra chuyện kia. Bên tôi cũng phát hành sản phẩm từ indie đó. Dù còi cọc thôi."
"Thật sao ạ!?"
Banri hơi ngạc nhiên kêu lên. NANA Senpai lập tức quát lại "Im đi!". Anh cứ ngỡ đây chỉ là một ban nhạc nghiệp dư vì thể loại quá đặc biệt – nói vậy có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng nó thực sự không phổ biến chút nào.
"Tiện thể... Bài nào bán chạy nhất ạ?"
Anh ngần ngại không dám hỏi thẳng "kiếm được bao nhiêu tiền", tự thấy câu hỏi của mình thật thiếu tế nhị. Nhưng NANA Senpai lại hiểu theo nghĩa "Bài nào bán chạy nhất là bài nào?", và nói:
"À... ừm... không biết nữa. Chắc là bài ra mắt đầu tiên 'Thiêu cháy người anh' đó. Cứ mỗi lần diễn bài đó là buổi diễn lại bùng nổ liền. Mà hình như bài kế tiếp cũng khá được... 'Bà lão lột trần rách nát'."
NANA Senpai bắt đầu nghiêm túc so sánh doanh số các sản phẩm đã phát hành trước đây, như thể đang nghĩ: "Không, chờ đã, 'Chiến sử Oán linh - Death Heike' cũng bán khá chạy... Hay là 'Gomorrah của chúng ta' nhỉ..."
"Senpai có anh trai ạ!?"
Điều Banri quan tâm lại là chuyện đó. Anh đột nhiên có thêm một thông tin cá nhân của NANA Senpai. Phải kể cho Kouko nghe mới được.
Ngoài việc cô ấy là sinh viên năm ba cùng trường, sống ở căn hộ kế bên và nhà ở Warabi, thì mọi thứ về NANA Senpai đều là bí ẩn, đến cả tên thật cô ấy cũng giấu kín. Nhưng giờ đây, thông tin về gia đình cô ấy đã được hé lộ.
"Đã bảo rồi, cái thằng này cứ thích nói to!"
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
Bị mắng lại bằng giọng còn to hơn, họ rẽ vào con hẻm ở góc phố. Ngay lúc đó, một hàng người đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người.
"Kame Taro của mọi nhà!!! Mua ngay kẻo hết!!!!" – Một ông chú cầm tấm biển viết dòng chữ ấy, mặt nhễ nhại mồ hôi bóng loáng, đang hướng dẫn dòng người lũ lượt đổ về từ khắp mọi phía xếp thành hai hàng.
"Hả? Cái gì thế này? Lẽ nào đây là hàng đợi mua hàng giảm giá sao?"
"Có vẻ vậy ạ. Ôi, thật là kinh khủng!"
Nhìn xa hơn một chút, tấm biển hiệu siêu thị có hình con rùa mắt gian xảo được đèn chiếu sáng rực rỡ. Hàng người dài ngoằng uốn lượn nhiều vòng trong bãi đỗ xe của cửa hàng, rồi tràn ra khỏi khuôn viên và kéo dài đến tận con phố này.
Ông chú với giọng khản đặc đang gọi to: "Hiện tại, Kame Taro đang giới hạn số lượng khách vào cửa để tránh tình trạng quá tải! Xin quý khách vui lòng xếp hàng chờ đợi!" Mồ hôi nách chảy đầm đìa, thấm ướt áo sơ mi thành một vết ố khổng lồ, trông như thể ông ta đang mặc một chiếc áo vest mở cúc vậy.
"Trời... Thật sao? Bao nhiêu người thế này? Hơn nữa có vẻ chẳng nhúc nhích gì cả."
"Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, hay mình thử xếp hàng xem sao ạ?"
"Khó chịu chết đi được!"
"Vậy thì thôi vậy ạ. NANA Senpai cũng nên về phòng chuyên tâm viết thơ để chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai thì hơn."
Banri vốn dĩ chẳng có hứng thú với việc giảm giá, nên nếu NANA Senpai mất hứng vì hàng đợi này thì càng tốt. Anh mong họ có thể quay về ngay, đưa NANA Senpai về phòng an toàn, để cô ấy có thể cố gắng viết thơ và thoát khỏi cái địa ngục bực bội này. Nhưng,
"...Anh lại nói thế sao..."
NANA Senpai cắn móng tay (à không, là cắn da quanh móng vì móng bị cắt quá sát chẳng còn gì để cắn), liếc xéo Banri với ánh mắt đầy oán trách.
"Ngồi lì trong phòng cũng chẳng ra được chữ nào cả... Thôi được rồi, xếp hàng vậy. Haizzz... Không ngờ lại thành ra mệt mỏi thế này."
Vừa lầm bầm, NANA Senpai vừa bước về phía cuối hàng người dài ngoằn ngoèo. Banri cũng theo sau, thầm nghĩ "Haizzz..." trong lòng, thì bỗng:
"Ơ!? Này! NANA phải không!?"
Đột nhiên, một người đàn ông trong hàng cất tiếng gọi. NANA Senpai quay lại, nói: "Gì đó. Bọn mày à."
Người đang vẫy tay về phía họ là một người đàn ông cao lớn, nổi bật hơn hẳn đám đông. Anh ta vừa vỗ bồm bộp vào vai người bạn có vẻ u ám, mập mạp bên cạnh, vừa cười toe toét quá mức, liên tục nói: "Đúng là NANA mà! Đúng là NANA mà!"
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
“Gì thế này, Nana cũng là Kame Tarō sao!? Tottoko Nana Tarō à!? Mà khoan đã, cái thằng đứng cạnh kia! Mày là ai thế hả! Mà nói chung là mình là ai thế này! Ái chà! Đúng quá rồi còn gì! Bwahaha!”
Gã cao kều tự nhiên bắt chuyện với Tada Banri, tự nhiên hỏi ngược lại, rồi tự nhiên ôm ngực làm bộ như bị bắn trúng, thân người run bần bật co giật. Những người xếp hàng phía trước lẫn phía sau đều nhìn gã đàn ông cao kều này với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Còn người bạn mập mạp của gã thì chẳng nói lời nào, hoàn toàn không phản ứng, cứ thế lù lù đứng đó.
Với vẻ mặt khó chịu thấy rõ, NANA Senpai huơ ngón cái chỉ về phía hai gã đàn ông kia:
“Đấy. Cái thằng gầy là bass của bọn tớ, còn thằng béo là trống. Bọn nó sống gần nhà tớ đấy.”
“Hế, hế ư, ra vậy sao ạ… Mấy người trông có vẻ vui tính ghê, mừng cho Senpai nhé… Ách…!?”
Cao kều. Không hẳn là đẹp trai nhưng lại vui tính và cá tính. Trông có vẻ lớn tuổi hơn.
Giọng Kaga Kouko quả quyết “Chắc chắn là bạn trai rồi” lại vang lên bên tai Banri. Có lẽ nào chính là gã đàn ông đó? Hắn đúng là cao kều, và xin lỗi chứ không hề có vẻ phong lưu, lịch lãm như người đẹp trai, cách nói chuyện thì vui vẻ đến mức khiến người ta phải tự hỏi (liệu có phải vừa dùng cái gì đó bất hợp pháp không?), cái áo sơ mi hồng chóe họa tiết thằn lằn đen, đôi mắt lồi lớn, mái tóc hai bên cạo trọc bù xù cũng rất cá tính, và đặc biệt không giống sinh viên. Dù cũng không giống dân công sở, nhưng chắc chắn là lớn tuổi hơn. Mọi điều kiện đều hoàn toàn khớp.
Có lẽ nào, gã đàn ông đó chính là cái người bị Kouko nghi ngờ là bạn trai của NANA Senpai? Không, nhưng…
Banri không kìm được quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt NANA Senpai. Cô ấy mà lại hẹn hò với người này sao…?
“Gì vậy?”
NANA Senpai lập tức quay ngoắt cổ lại,
“Rất vui được gặp! Bên này là bass, đang tuyển tất cả các vị trí! À, mà tớ có thành viên rồi! Nói đúng ra là có đủ ở đây rồi! Xin lỗi, đùa thôi đùa thôi! Nghiêm túc đây! Tớ chỉ có chúng mày thôi…! Thình lình tiếng trầm vang lên. Dahaha!”
Anh chàng chơi bass vẫn một mình luyên thuyên kia cũng nhìn lại. …Người đó ư?
Không đời nào, hai người này thật sự đang hẹn hò sao? Thành thật mà nói, Banri cảm thấy họ hoàn toàn không hợp nhau chút nào. Bởi vì, cái kiểu nhiệt tình thái quá như thế, NANA Senpai sao có thể chấp nhận cho được— Vừa định nghĩ vậy, anh chợt nghiêm mặt. Cô ấy rõ ràng đang chấp nhận mà. Ngay lúc này đây. Cô ấy không hề phàn nàn mà cứ để cho cái gã cao kều ồn ào kia tự do làm loạn.
Nếu Banri mà nói chuyện với NANA Senpai với cái vẻ nhiệt tình thái quá đó, chắc anh sẽ bị giết trong vòng ba giây. Thế mà gã cao kều kia vẫn được tha mạng, có lẽ nào thật sự, dù khó tin đến mức như nói dối, nhưng hai người họ đang hẹn hò… thì sao.
Để xác minh nghi vấn của Banri, dường như không còn cách nào khác ngoài việc hỏi thẳng người trong cuộc.
Thế nhưng, dù câu trả lời có là đúng hay sai, việc hỏi một câu có thể kích động NANA Senpai vào lúc này có hơi đáng sợ,
“Rất vui được gặp lại! Mình là Tomoyasu, phụ trách bass! Rất vui được gặp— à, không phải, lần trước bạn đã đến live của bọn mình rồi nhỉ! Rất vui được gặp lại lần hai! Chói lóa! Còn anh bạn mập mạp trầm tính này là tay trống Takuro! Bu phư! Bass mà tên Tomoyasu! Tay trống mà mập ú lại tên Takuro! Dahaha! Mấy cậu nghĩ tên này là đặt cho vui đúng không! Nhưng mà là tên thật đấy! Xin lỗi nha!”
“Hờ, hờm…”
Nghi vấn bạn trai không được phủ nhận cũng chẳng được xác nhận, Banri cứ thế bị cuốn vào cuộc nói chuyện của Tomoyasu. Banri cũng thuộc dạng người hay bị coi là phiền phức, nhưng về độ phiền phức thì tối nay, anh hoàn toàn thua kém Tomoyasu.
Tomoyasu và Takuro, đang đứng ở giữa hàng đợi dài lê thê đến phát ngán, chẳng chút tiếc nuối nhường chỗ cho những người phía sau và đi theo NANA Senpai và Banri đến tận cuối hàng. Họ còn nói, đằng nào cũng mất công rồi, cùng xếp hàng thôi, rồi sốt sắng, không chút do dự. Hành động đó, trong mắt Banri lại càng trở nên kỳ lạ. Và bây giờ, Tomoyasu vẫn cười tít mắt vui vẻ, tự nhiên đứng cạnh NANA Senpai và nhìn xuống đỉnh đầu cô.
Cái sự thân thiết này. Chỉ là đồng đội trong ban nhạc thôi mà có thể giải thích được sao? Quả nhiên hai người này… Đúng lúc Banri càng lúc càng nghi ngờ, thì:
“Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tại sao mày lại cứ nhởn nhơ làm NANA Tarō thế hả! Thơ đã viết xong chưa, cái đồ rẽ ngôi giữa kia!”
“Ư… ừm…”
Banri giật nảy mình vì hành động thô lỗ bất ngờ đó.
Tomoyasu gọi NANA Senpai là “rẽ ngôi giữa”, rồi mạnh tay vỗ một cái vào đường rẽ ngôi của mái tóc bob của cô. Hơn nữa,
“…Vẫn, vẫn chưa xong! Cái này, cái này gọi là đổi gió thôi!”
“Hả!? Live là ngày mai đấy!? Đổi gió gì nữa!? Phải tập trung một mạch luôn chứ!? Mày có hiểu không hả!? Biết thế mà lại đi mua sắm à!? Bên này chờ thơ của mày mãi rồi đấy!”
Hắn dùng cạnh ngón út của bàn tay vừa vỗ kia, cọ sát mạnh vào đường rẽ ngôi của cô. NANA Senpai vặn người tránh né cuộc tấn công vào da đầu, bắt đầu cố gắng chống chế.
“Sắp xong rồi nên không sao đâu! Chỉ còn vài câu cuối cùng nữa thôi là xong rồi!”
“Thật không đấy!? Nếu mà là nói dối thì tao sẽ bắt mày đổi tên thành PEPE đấy! Chả có cái tên nào nghe nhờn nhợt, trơn tuột như thế đâu!”
Banri lặng lẽ nhìn NANA Senpai gật đầu lia lịa, “Thật mà, thật mà, thật mà!” Đó là một cảnh tượng thể hiện sự lúng túng, chối quanh co đến thảm hại. Vừa nãy rõ ràng còn chưa viết được chữ nào, thậm chí còn tuyên bố mình quên cả tiếng Nhật rồi cơ mà…
Dù không nói ra, nhưng trong mắt Banri dường như tràn ngập những suy nghĩ đó. NANA Senpai liếc nhìn Banri,
“…Gì vậy cái ánh mắt của mày…”
Giọng cô ấy trở nên sắc lạnh. Chỉ dám mạnh miệng với một Kouhai yếu đuối như thế này thôi sao. Nếu cô ấy có chút đáng yêu mà nói “Không được nói gì đâu nhé! Suỵt!” thì còn đỡ. Nhưng khi anh vẫn im lặng,
“…Nên, cái ánh mắt đó là sao… Có gì muốn nói thì nói ra đi chứ.”
“Ơ, em được nói thật ạ? Vậy thì em nói luôn nhé, NANA Senpai, vừa nãy Senpai còn nói với em là một chữ cũng chưa— hừm…!”
NANA Senpai với khuôn mặt dữ tợn bỗng nhiên vồ lấy nửa dưới khuôn mặt của Banri bằng tay phải. Sức mạnh khủng khiếp đó làm mũi và miệng anh tê liệt, không chỉ lời nói mà cả hơi thở cũng bị cướp đi. Banri suýt thì nghẹt thở, cố gắng giãy giụa trong đau khổ, nhưng,
“Thôi đi Nana, đấy là Kouhai ở trường đại học của mày mà? Bắt nạt kẻ yếu, trông xấu hổ lắm.”
Tomoyasu cắt ngang, đứng chắn trước Banri như một cái khiên, và trách mắng NANA Senpai. Thoát khỏi cái siết chặt, Banri “—Hộc! Hộc!” thở hổn hển.
NANA Senpai bị kéo ra thì mặt mày nặng như chì, phụt mũi ra vẻ khó chịu, nhưng lại không cãi lời Tomoyasu. Cô ấy thực sự không có ý định hành hung Banri thêm nữa, liền lùi lại vài bước. “Chuyện này càng ngày càng đáng ngờ rồi,” Banri vừa tham lam hít thở oxy vừa nghĩ.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Người duy nhất có thể dỗ dành NANA Senpai đang nổi cơn tam bành, không giấu gì đâu, liệu có phải là... sức mạnh của tình yêu không? À, mình muốn kể cho Kaga Kouko nghe chuyện này quá. Muốn cho cô ấy biết cái tình cảnh trớ trêu này… Đang miên man suy nghĩ thì:
“Tada-kun ơi, xin lỗi nhé. Tay đánh bass của bọn tớ hơi thô lỗ một chút.”
Tomoyasu quay phắt lại nhìn Tada Banri, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn xuống anh từ một vị trí khá cao. Đúng là khi đứng đối diện thế này mới thấy tay chơi bass này thật sự rất cao. Chắc phải gần 190 cm không chừng.
“Tớ cứ bảo nó là không đổi kiểu tóc mái là sắp hói rồi, mà nó có nghe đâu. Cái thằng đó. Ngốc ghê!”
“... Kiểu tóc mái?”
“Đúng đó đúng đó, Tada-kun cũng nghĩ vậy mà. Nói cho nó nghe đi, nói luôn đi. Bảo nó đổi kiểu tóc mái đi. Kiểu tóc mái định mệnh `Seki-ga-hara` đó. Cậu biết không? Thị trấn Seki-ga-hara, quận Fuwa, tỉnh Gifu đó.”
“À… Hả? Vâng…?”
“À mà NANA có bạn bè ở trường đại học không vậy? Chắc là không nhỉ? Không có đâu mà. Tớ xin lỗi nhé, dù sao thì Tada-kun cũng kết bạn với nó hộ tớ được không? Cái con búp bê gỗ ám đen đó. Trông vậy chứ thật ra nó cũng bình thường lắm đó. Kiểu như là, đang ăn bít tết Hamburg ở Tsubame Grill, đang xé dở giấy bạc thì lại tham lam nhỏ dãi tùm lum ấy. Kiểu như mong chờ đến mức nào ấy chứ. Giống con bò, ấy chứ. Con bò mà lại ăn Hamburg à? Kiểu 7:3 là ăn thịt đồng loại đó. À, đây là tớ nói về tỉ lệ thịt trộn thôi nhé.”
“... Ơ, tỉ lệ? ... Vâng…?”
“À mà Tada-kun có bạn gái chưa?”
“Có rồi ạ!”
“À, đúng vậy ư?! Đúng là khác biệt mà, cái đống lông ngực xù xì kia! Ban đầu tớ còn tưởng cậu giấu cua lông trong bụng cơ! Đúng là vậy mà! Hormone nam tính tuôn trào ào ạt!”
“Không, em không có lông ngực ạ! Chỉ có một chút xíu quanh quầng vú thôi ạ!”
Tada Banri cứ tưởng cuối cùng cũng đến lúc mình có thể trả lời một cách dứt khoát, nhưng rồi:
“Đừng có tin mấy cái lời vớ vẩn của Tomoyasu.”
NANA Senpai từ xa chen vào cuộc nói chuyện với ánh mắt lạnh lùng.
“Thằng đó toàn nói mấy thứ linh tinh. Miệng nó chỉ toàn carbon dioxide với mấy lời nói đùa vô nghĩa thôi.”
“Đâu có đâu, đôi khi tớ thì thầm sự thật mà.”
Tomoyasu trả lời một cách hài hước. “Đúng là, đúng là, đúng là đáng nghi,” Tada Banri nghĩ về hai người này. Đối với Tada Banri, cuộc trò chuyện vừa rồi như thể mang một ý nghĩa tình yêu nào đó, kiểu như: “Đằng nào thì cái chuyện anh bảo thích em cũng là lời nói đùa phải không?” “Đâu có đâu, những lời yêu thương anh thì thầm với em đều là sự thật mà.”
Đúng lúc đó:
“Ừm? Có chuyện gì thế?”
Takurou, người nãy giờ gần như biến thành một bức tượng, chợt nhích nhẹ. Anh nhón chân, ghé miệng vào tai NANA Senpai, thì thầm nhỏ nhẹ điều gì đó.
“Hả, thật à. Thôi được rồi…”
NANA Senpai nghe xong, liền quay sang đôi tình nhân trẻ đang xếp hàng phía sau nói: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút, hai bạn giữ chỗ giùm tôi được không?” Sau khi nhận được sự đồng ý của cặp đôi, cô nói:
“Tomoyasu, Takurou hình như đói rồi. Hàng cũng chẳng nhúc nhích chút nào, mà hình như ở gần đây có tiệm mì ramen di động thì phải, tớ đưa nó đi ăn đây.”
“OK. Đi đường bình an nhé.”
Rồi NANA Senpai quay lại nhìn Tada Banri:
“Takurou có một thể chất đặc biệt, cứ đói là lập tức đi ngoài. Thế nên tớ đi một lát thôi, còn cậu thì đừng có nói gì thừa thãi nhé. Nghe rõ chưa?”
“Thừa thãi, là cụ thể là những chuyện nào ạ?”
“Trả lời.”
“À, vâng.”
“Nếu nói ra thì giết.”
Nói xong, NANA Senpai cùng Takurou rời khỏi hàng.
Dáng người NANA Senpai từ phía sau, khi dắt theo Takurou, người tuy ngang thì “thừa thãi” nhưng chiều cao lại “thiếu thốn” một cách tuyệt vọng, cứ chạy loanh quanh, động tay động chân liên tục, trông như một huấn luyện viên giảm cân cho chó béo vậy.
Rồi chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Tomoyasu và Tada Banri.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
Bị bỏ lại một mình với một người đàn ông lớn tuổi hơn, gần như là mới gặp lần đầu, Tada Banri đứng chết lặng một lúc. Phải làm sao đây? Anh bắt đầu mất bình tĩnh, vô thức nhìn quanh quẩn khắp nơi.
Khoảng thời gian sắp tới, liệu mình có phải một mình đối mặt hoàn toàn với những lời nói của Tomoyasu không? Nhưng như vậy có tốt hơn là sự im lặng gượng gạo không? À, dù sao thì, chắc chắn là không khí vẫn có chút khó xử.
Tada Banri tưởng tượng ra không khí sắp tới và cảm thấy hơi u ám… nhưng rồi anh nghĩ, chờ đã.
Chẳng phải đây là cơ hội để hỏi rõ ràng về nghi vấn hẹn hò khi NANA Senpai không có mặt hay sao? Biết đâu đấy.
Nếu vậy, mình phải mở lời trước khi Tomoyasu lại bắt đầu nói linh tinh.
“À, mà… ”
“Hửm?” Tomoyasu nhìn xuống Tada Banri, người vừa mở lời.
“Tomoyasu-san và NANA Senpai có vẻ rất thân thiết nhỉ? Em, em lần đầu tiên thấy NANA Senpai như vậy đấy.”
“À, thì cũng không hẳn là thân thiết lắm, nhưng bọn tớ chơi nhạc cùng nhau lâu rồi mà. Mối quan hệ cũng dài rồi.”
Tomoyasu không hề nao núng, vẫn mỉm cười như lúc nãy. Tada Banri quan sát phản ứng đó, và muốn đi sâu hơn vào vấn đề cụ thể.
“Kiểu như, NANA Senpai đối với em thì khá đáng sợ, nhưng khi em nhìn hai người nói chuyện lúc nãy, em có cảm giác cô ấy đã mở lòng với Tomoyasu-san.”
“Mở lòng… hả. Nói đúng ra thì, cô ấy đang sợ hãi đấy. Cái đó đó.”
“Sợ hãi?”
Ngạc nhiên trước lời nói đó, Tada Banri vô thức lặp lại như một con vẹt ngớ ngẩn.
“NANA Senpai ư? Sợ Tomoyasu-san sao?”
“Ừ. Sợ cả Takurou nữa. Cậu thấy rồi đó, cái thái độ hết lòng bảo vệ Takurou lúc nãy. NANA sợ bị các thành viên trong ban nhạc bỏ rơi. Mới gần đây thôi, một tay guitar vừa mới rời đi mà.”
“... À mà, hình như trong buổi diễn trước đây em xem, có một người nữa thì phải, hay là không nhỉ…”
“Có mà. Một người rất giỏi. Cũng có nhiều fan theo người đó nữa, nên người đó rời đi thì khá đau đấy, nói thật. NANA cũng suy sụp lắm.”
“Vậy sao ạ?”
“Mà Takurou ấy, trông vậy thôi chứ cũng là một tay trống có thực lực, từng là nhạc công hỗ trợ cho các nghệ sĩ khá nổi tiếng đấy. Nếu Takurou mà cũng bỏ đi nữa, thì đối với NANA, đó là nguy cơ ban nhạc sụp đổ. Không thể nào để mất được. Ban nhạc của bọn tớ thì trống là linh hồn đó. Không thể giao cho mấy tay mơ được đâu.”
“NANA Senpai cũng vất vả thật…”
[IMAGE: ../Images/00003.png]
“À, ra là có nhiều chuyện như vậy…” Tada Banri vô thức gật đầu đồng ý, suýt nữa thì kết thúc câu chuyện ở đó, nhưng rồi anh lại lắc đầu. Không được kết thúc ở đây.
Anh đã hiểu lý do vì sao NANA Senpai lại có thái độ nhún nhường với Tomoyasu (và Takurou) như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là nghi ngờ về chuyện hẹn hò của họ đã hoàn toàn được gạt bỏ. Chuyện đó vẫn khiến anh bận tâm, và đã đến mức này thì anh nhất định muốn làm rõ. – Sao nghe giống lời của Kaga Kouko thế nhỉ, có lẽ ở bên nhau lâu rồi thì mình cũng bị ảnh hưởng ít nhiều chăng.
「Thế nhưng, về phía NANA Senpai, hẳn là cũng có lý do để cô ấy không muốn buông Tomoyasu-san ra và cảm thấy ái ngại... đúng không ạ? Có thật chỉ vì sợ anh ấy rời khỏi ban nhạc thì sẽ gặp rắc rối thôi sao?"
Hay là, cộng thêm vào đó, vì thích, vì là bạn trai chẳng hạn? Liệu những điều đó có thật sự hoàn toàn không có chút nào không? Banri không nói ra hết những suy nghĩ ấy, chỉ kín đáo liếc nhìn khóe môi mím chặt của Tomoyasu đang lầm bầm "Ừm..."
「Đúng vậy... À, nói thật thì, tôi không phải là người tài giỏi đến thế nên chắc chắn thay thế dễ hơn Takuro nhiều, nhưng trước tiên thì, là do chúng tôi đã gắn bó với nhau rất lâu rồi. Có lẽ cô ấy lo lắng nếu tôi rời đi chăng?」
[IMAGE: ../Images/CG/115.png]
[IMAGE: ../Images/CG/116.png]
Gắn bó lâu dài. Lo lắng nếu rời đi. Gọi cô ấy là "con nhỏ đó". Rõ ràng là NANA & Tomoyasu có gì đó đáng ngờ!
「...Nhân tiện, hai người đã gắn bó với nhau được bao lâu rồi ạ? Từ hồi còn ở Warabi sao?」
「Ồ, cậu biết tôi là người Warabi à?」
「Ấy, ngoài điều đó ra thì tôi chẳng biết gì khác cả. Ngay cả tên thật của NANA Senpai tôi cũng không biết nữa là. Cô ấy bí mật ghê gớm lắm, chẳng bao giờ chịu tiết lộ thông tin cá nhân gì cả. Còn Tomoyasu-san thì, ừm, có phải là... cứ như thể anh đã biết tuốt tuồn tuột mọi thứ về NANA Senpai rồi không ạ...?」
Banri kín đáo tung ra một câu hỏi khá chí mạng. Lòng cậu khẽ run lên vì tự cảm thấy khả năng đặt câu hỏi của mình thật cao siêu.
[IMAGE: ../Images/CG/117.png]
Đoạn đồ thị trong đầu cậu từ đây rõ ràng chia làm hai nhánh. Nếu là「Không, về chuyện riêng tư thì tôi chẳng biết gì cả đâu」, thì hai người không phải là đang hẹn hò. Nếu là「Ừm, tôi biết nhiều chuyện lắm chứ」, thì khả năng hẹn hò là rất lớn. Bước tiếp theo trong biểu đồ sẽ là giai đoạn cuối cùng,「Thẳng thắn mà nói, hai người đang hẹn hò phải không ạ?」. Đến đó rồi thì câu trả lời chỉ có thể là「Vâng」hoặc「Không」mà thôi.
「Biết chứ, biết nhiều chuyện lắm. À, cô ấy thì...」
Đến rồi––.
Thấy Tomoyasu thoáng nhìn về phía xa xăm, Banri vừa tự đẩy biểu đồ trong đầu mình tiến thêm một bước, vừa vô thức cũng tiến lên một bước.
「...Nghe nói lúc mới sinh chỉ có 2300 gram thôi. Khi cất tiếng khóc chào đời tại nhà hộ sinh duy nhất của một ngôi làng phủ đầy tuyết trắng, người cha khổng lồ cao hơn ba mét của cô bé đang bị thợ săn gấu đuổi. Có nghĩa là, dưới góc nhìn của thợ săn gấu thì ông ta là một loài vật thuộc phe gấu xám đó. Thật buồn. Rồi, tiếng khóc chào đời của cô bé gái bé xíu ấy bỗng nhiên là『Toho vocal! Tuyển tất cả các vị trí!』, cứ như thể đột nhiên là một ban nhạc ấy. Hơn nữa, toàn thân đều là lông lá rậm rạp. DNA của mãnh thú mọc đầy từ lỗ chân lông. Người mẹ đã ngộ ra: Cuộc đời của đứa bé này hoặc là tự lập với vai trò ca sĩ, hoặc là con mồi của thợ săn gấu. Mẹ mạnh mẽ lắm, còn chưa sinh ra nhau thai đã vội vàng chạy đi đăng ký ngay cho con. Đến trường dạy thanh nhạc Tsunoda Hiro. ...Thế đó, ha ha ha! Tin hả?! Tin hả?!」
––Cú sốc vì bị hụt chân sau khi đã lỡ tiến lên phía trước khiến đầu gối Banri đau nhói.
[IMAGE: ../Images/CG/118.png]
Quả nhiên, từ miệng Tomoyasu, hình như chỉ có khí cacbonic và mấy chuyện ba hoa vớ vẩn tuôn ra thôi. Banri xoa xoa thái dương đang choáng váng, cố gắng lấy lại thăng bằng.
[IMAGE: ../Images/CG/119.png]
Cậu thật ngốc khi dù chỉ một chút thôi cũng nghiêm túc nghi ngờ rằng người này đang hẹn hò với NANA Senpai. Với loạt chuyện nhảm nhí tối tăm này, Banri thực sự không thể nào tin được rằng NANA Senpai lại có thể chịu đựng được ngay cả trong đời tư ngoài ban nhạc.
Nếu có khả năng xảy ra, thì chỉ có thể tưởng tượng ra việc cô ấy chấp nhận một cách bất đắc dĩ vì quá sợ bị anh ta rời khỏi ban nhạc mà thôi.
Chắc là không đâu, Banri lập tức bác bỏ ý nghĩ đó. Bởi vì nếu thật sự là vậy, thì đó chẳng phải là một cách làm vô cùng hèn hạ, chẳng ra dáng đàn ông chút nào sao. Không, nhưng mà, lẽ nào––lẽ nào?
「...」
Dù biết đó chỉ là suy đoán của riêng mình, nhưng Banri vẫn vô thức ngước nhìn Tomoyasu với ánh mắt trách móc. Tomoyasu, chẳng hề hay biết Banri đang nghĩ gì, vẫn cứ tủm tỉm cười với nụ cười quá đà như thường lệ. Khuôn mặt tươi rói ấy. Đuôi mắt cụp xuống. ...Có lẽ nào mình nghĩ quá nhiều rồi chăng?
「Đùa thôi mà, đùa hết. Tất cả đều là đùa. NANA thì, ừm, đúng là vậy đó. Ngày xưa cô ấy là một cô bé hiền lành lắm. Cái này là thật đó. Trầm tính, nhút nhát, một cô gái không giỏi thể hiện bản thân. Nhưng cô ấy luôn yêu âm nhạc, và hồi cấp ba thì có lập ban nhạc với anh trai, nhưng lúc đó cô ấy vẫn chỉ hát vocal bình thường thôi.」
「Thế ạ...?」
NANA Senpai hiền lành, trầm tính sao––Thật khó tin, và Banri hơi cảnh giác, e rằng đây lại chỉ là một câu chuyện nhảm nhí vô vị nữa mà thôi.
「Thế nhưng một ngày nọ, trong một buổi biểu diễn thì xảy ra tai nạn. Hình như bộ khuếch đại có vấn đề, đột nhiên có mùi khét, mọi người bắt đầu xôn xao,『Ơ? Có gì đó lạ lạ thì phải?』và cùng lúc đó, Bùm! Lửa! Phụt lên! Cứ thế mà cháy ngùn ngụt!」
「...À」
À phải rồi, Banri nhớ lại NANA Senpai vừa nói rằng bài hát ra mắt của cô ấy là「Đốt cháy anh trai」.
「Có phải lúc đó, anh trai của Senpai đã bị cháy không ạ?」
「Ồ, cậu đoán giỏi ghê! Đúng vậy. Bị cháy đó. Cháy bùng bùng luôn. Dù sao thì chuyện đó cũng được giải quyết ổn thỏa, lửa cũng tắt ngay, khán giả đều an toàn. Nhưng cái không thể giải quyết được là ham muốn hủy diệt của NANA. Nhìn anh trai mình bốc cháy, hình như cô ấy đã bị kích hoạt một cái công tắc bạo lực nào đó. Đứng trước cảnh tượng quá đỗi sốc đó, những uất ức kìm nén bấy lâu bỗng tuôn trào như vỡ đê.『Chỉ hát vocal bình thường thì không thể nào giải tỏa được ham muốn đó!』Thế là cô ấy lao vào mảng noise. Mái tóc dài của cô ấy cũng bị cắt ngắn, rẽ ngôi giữa.」
「Hề ư...?」
NANA Senpai với mái tóc dài và vẻ ngoài hiền lành thì sẽ trông như thế nào nhỉ?
[IMAGE: ../Images/CG/120.png]
Nhìn xuống Banri đang vô thức cố gắng hình dung, Tomoyasu vẫn cười với vẻ mặt lúc nãy. Đôi mắt to ấy, như thể sắp nói『Đùa thôi! Ha ha ha! Tin hả?! Tất cả chỉ là đùa thôi!』vậy.
[IMAGE: ../Images/CG/121.png]
NANA Senpai dẫn theo Takuro trở lại sau đó một lúc. Đáng sợ thay, trong khoảng thời gian đó, hàng người chỉ nhích được vài mét.
「Mới tiến được có chừng này thôi à? Còn mất bao nhiêu tiếng nữa đây?」
NANA Senpai tặc lưỡi, nhìn về phía cuối hàng người còn rất dài. Cô khom lưng hỏi Takuro bên cạnh với giọng dịu dàng như một người mẹ hay bảo mẫu:
「Con chịu nổi không, Takuro?」
「...」
Takuro hơi ngập ngừng, rồi vẫn khẽ gật đầu.
Hai người đã tìm thấy quán ăn mình muốn và đã ăn mì ramen, nhưng Takuro thì lúc nào cũng gọi thêm hai phần mì, còn quán đó lại không có hệ thống gọi thêm mì, nên đành ăn một bát rồi quay lại.
Thấy Takuro gật đầu, NANA Senpai liền「Được rồi」, rồi gật đầu và đột ngột quay hướng.
「Thế, mày không nói gì thừa thãi chứ?」
NANA Senpai đột nhiên sáp lại gần Banri, hạ giọng xuống mấy tông so với khi nói chuyện với Takuro mà thì thầm hỏi. Đại ý là có khi nào cậu ta đã lỡ tiết lộ cho Tomoyasu biết chuyện phần lời bài hát vẫn chưa tiến triển được chút nào không.
Một người là tay trống quan trọng, một người là hậu bối chẳng quan trọng gì, quả là khác biệt một trời một vực trong cách đối xử. Dù hơi hờn dỗi một chút, nhưng Banri vẫn gật đầu lia lịa.
Banri chợt nhận ra Tomoyasu đang chăm chú nhìn mình như vậy, nhưng đồng thời, một thứ khác cũng xuất hiện:
"Sao từ chỗ NANA Senpai lại toát ra một mùi hương đầy cám dỗ ghê gớm vậy nhỉ!"
Mùi hương mà mũi Banri vừa nhận ra có sức quyến rũ mạnh mẽ đến mức lấn át hết mọi giác quan khác, và ý thức của cậu ngay lập tức bị cuốn phăng theo nó.
Mùi ramen đang tỏa ra từ phía NANA Senpai và Takuro trong đêm hè nóng bức thế này thật sự khó cưỡng. Nước tương cháy! Hành lá! Tỏi! Dầu ớt! Và trước mắt là hàng người dài dằng dặc không thấy điểm dừng, cùng với sự ồn ào hỗn độn đến phát chán. Banri chỉ muốn thoát ra khỏi đây ngay lập tức, tìm một quán ăn ven đường để húp một tô mì nóng hổi, trôi tuồn tuột. Cậu thèm được húp thứ nước dùng tương đen sánh đậm, hơi đục, béo ngậy với lớp mỡ lưng nổi lềnh bềnh, điểm xuyết những giọt dầu hành thơm lừng lấp lánh như ngọc, rồi xuýt xoa: "Ui nóng! Nhưng mà, ôi... Ngon bá cháy luôn!" Chỉ mới tưởng tượng thôi mà bụng Banri đã sôi ùng ục, dù lúc rời phòng cậu còn đang no căng.
"Đúng là, hai người thơm mùi ramen quá chừng luôn đó!"
Tomoyasu cũng khịt khịt mũi, rồi kêu lên:
"Aaa, tớ không chịu nổi nữa! Này Tada-kun, lần tới chúng ta đi ăn đi!"
Tất nhiên, Banri không hề do dự, hô lên "Vâng ạ!" bằng một giọng vang vọng chưa từng thấy. Cậu chẳng còn muốn nghe Tomoyasu ba hoa vớ vẩn nữa, nhưng ramen thì phải ăn cho bằng được. Mong muốn được ăn ramen đã thắng thế hoàn toàn.
"Được rồi NANA, đổi ca nhé."
"Được thôi. Vậy tụi mình cứ đứng đây chờ. Mà này Tomoyasu, cậu biết chỗ cái quán di động không đó? Cái ngã tư lớn đằng kia rẽ trái, rồi đi một đoạn có đèn tín hiệu..."
"Biết rồi, biết rồi! Đi thôi Tada-kun!"
"Vâng!"
Lần này, Tomoyasu cúi đầu nói với cặp đôi phía sau: "Xin lỗi, cho chúng tôi đi nhờ một chút nhé!", rồi hai người cùng nhau rời khỏi hàng.
Tomoyasu cao ráo, chân dài nên đi rất nhanh. Banri vừa vui vẻ lẩm bẩm "Ramen ramen~" vừa líu lo theo sau, không biết từ lúc nào đã gần như chạy theo.
Chẳng mấy chốc, chỉ việc theo kịp bóng lưng Tomoyasu thôi cũng đã đủ khiến Banri mệt bở hơi tai, chẳng còn sức mà nói chuyện. Tiếng hát lẩm bẩm của Banri cũng dần tắt hẳn. Tomoyasu có vẻ rất am hiểu địa hình khu vực này, từng bước đi nhanh như điền kinh mà không hề do dự.
Cứ thế, hai người tiếp tục đi, đi mãi, đi mãi...
"Có, có quán di động ở chỗ này sao ạ...?"
Chắc cũng phải gần mười phút trôi qua.
Cuối cùng, hai người họ đặt chân đến một góc phố khá hoang vắng, chìm trong bóng tối. Đó là một công trường xây dựng vắng vẻ và một bãi đậu xe rộng lớn cỏ mọc um tùm. Tomoyasu cứ thế bước thẳng vào khe hở giữa chúng. Banri vừa thở hổn hển vừa theo sau, nhưng hoàn toàn không ngửi thấy mùi ramen hay bất kỳ dấu hiệu nào của nó.
Đúng lúc Banri nghĩ rằng có lẽ đây là một sự nhầm lẫn, thì...
"Này, này. Tada-kun, có thể nói chuyện một chút không?"
Tomoyasu đột ngột quay đầu lại.
Ánh mắt ấy.
Banri theo phản xạ lùi lại, giật mình.
Cậu ta vẫn mỉm cười như ban nãy, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh một cách kỳ lạ, ánh nhìn xuyên thấu như muốn bắn thủng Banri.
Banri đứng sững sờ vì sự thay đổi đột ngột đó, ngay lập tức khuỷu tay cậu bị nắm chặt. Khớp tay bị siết chặt với lực mạnh đến kinh người, Banri không thể giằng ra hay chạy thoát.
"...Ơ, ừm...? Tomoyasu-san? Ramen... đâu ạ...?"
"Lúc nãy tôi đã nói thật lòng, nói sự thật. Cậu muốn biết về NANA đúng không? Nên tôi đã kể về NANA. Đổi lại, cậu cũng sẽ nói chứ?"
"Nà, nói về chuyện gì ạ...?"
"Đừng có giả vờ ngu ngơ nữa."
Cậu ta nói trong lúc vẫn cười.
Bằng cái giọng điệu ba hoa vớ vẩn lúc nãy. Gương mặt vẫn tươi cười, nhưng sâu thẳm trong mắt lại ánh lên vẻ dữ tợn. Với ánh mắt rõ ràng là nguy hiểm, Tomoyasu lắc cằm lên xuống, ghé sát mũi vào mặt Banri. Rõ ràng là đáng sợ. Thật tệ. Mọi chuyện đang trở nên rất tồi tệ. Tôi. Bỗng dưng.
"Phần lời bài hát. Rốt cuộc, đã hoàn thành đến đâu rồi, tôi đã hỏi cậu rồi đấy. Hả? Thực tế là, đã xong đến đâu rồi?"
"...À, tôi, tôi hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện đó cả..."
"Hừm àaa! Đừng có giả vờ ngu ngơ nữa cái đồ ngốc này!"
"Hừy...!"
Mắt lồi ra như muốn nhảy bổ, Tomoyasu đã thay đổi hoàn toàn, dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy cằm Banri. Đôi mắt cậu ta không hề rời đi dù chỉ một khoảnh khắc, con ngươi nhỏ một cách kỳ lạ, giống như mắt của loài bò sát... không, mắt của quỷ. Dù chưa từng gặp quỷ, nhưng Banri tin chắc rằng chúng phải có đôi mắt giống hệt như vậy. Ánh mắt đó không chỉ mang tính bạo lực, mà chính là sự bạo lực thuần túy.
[IMAGE: ../image/hyaku.png]
Bạo lực thuần túy. Một ánh mắt trong veo như pha lê, không chút tạp chất.
Banri co rúm người lại, nghĩ rằng mình sắp bị đánh rồi── nhưng trái với dự đoán, Tomoyasu đột ngột buông cằm và cánh tay, giải phóng cơ thể Banri.
"...À, đúng vậy nhỉ~"
Một nụ cười nhẹ.
"Lúc nãy NANA cũng đã bảo là không được nói mà~. Hiểu mà, hiểu mà. NANA là Senpai của Tada-kun mà. Không thể làm trái được nhỉ. Ừm ừm."
Vừa cười vừa gật đầu đầy vẻ dịu dàng, cậu ta còn nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi đã bị vặn vẹo của Banri, nhưng điều đó vẫn khiến Banri sợ hãi. Thậm chí còn sợ hơn lúc nãy. Banri muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng tất nhiên điều đó không được phép. Hai tay cậu bị Tomoyasu nắm chặt bằng cả hai tay, tuy nhẹ nhàng hơn một chút so với ban nãy, nhưng vẫn rất chắc chắn. Nhìn từ bên ngoài, họ giống như hai người đàn ông đang đối mặt nhau, thể hiện tình bạn thắm thiết.
"Vậy thì, chúng ta hãy coi như cậu không cần phải nói nhé. Được không? Thế thì cậu trả lời được rồi nhỉ. Nào, từ giờ Tada-kun sẽ không được nói một lời nào đâu nhé. Bắt đầu. Nếu hiểu rồi, hãy chớp mắt một lần."
"..."
Run rẩy với khuôn mặt gần như sắp khóc, Banri không còn cách nào khác ngoài tuân theo chỉ dẫn của Tomoyasu. Cậu nhắm mắt lại thật rõ ràng một lần. Nhưng ngay sau đó, vì quá căng thẳng, cậu lại liên tục chớp mắt đến mười lần, và...
"Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi! Khó hiểu lắm!"
Bị quát lớn. Banri run bắn người, mở to mắt trừng trừng.
"Trả lời!"
Chớp mắt một cái.
"Tốt. Vậy thì, câu hỏi nhé. NANA đã hoàn thành phần lời bài hát đến đâu rồi? Trả lời theo
[IMAGE: ../image/hyaku.png]
phần trăm nhé. 10% thì chớp mắt một lần. 20% thì hai lần. 30% thì ba lần. Cứ như vậy mà chớp mắt nhé. Nếu lời NANA nói lúc nãy là thật, thì cậu phải chớp mắt được chín lần đúng không. Nào, bắt đầu!"
Banri, chớp!
"Sao vậy? Có thể bắt đầu rồi đó? Lặp lại nhé, bắt đầu!"
Chớp!
"Ơ, ơ kìa...?"
Chớp!
[IMAGE: ../Images/..]
“...Tada-kun? Ý cậu là...?”
Mắt trợn tròn!
“...Nói tóm lại là...?”
Thấu hiểu 0% ạ!
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi thấy đồng tử của Tomoyasu, người đã hiểu ra vấn đề, co rút lại bé tí như hạt mè. Cùng lúc đó, mắt Banri cũng khô đến giới hạn.
“...Á à, xin lỗi! Nhưng mắt tôi, mắt tôi cứ khô rát quá! Đừng tính cái này, xin lỗi!”
Chớp mắt liên hồi, liên hồi rồi lại trợn tròn mắt nhìn Tomoyasu. Nhưng lúc này, Tomoyasu đã chẳng còn nhìn mặt Banri nữa. Hắn co giật khóe mũi, môi mím chặt để lộ nướu răng, ánh mắt thất thần như thể đang nhìn thấy một con kokeshi tóc rẽ ngôi ma quái giữa hư không.
“...Cái con mụ đóooo! Tao sẽ... giết chết màyyyyyy!”
Lúc này, chỉ còn cách chạy trốn.
Banri đã hạ quyết tâm rõ ràng, và vì quyết tâm đến tột độ nên vẻ mặt anh bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh bất ngờ rung bần bật.
Người gọi đến là NANA Senpai. Tomoyasu thò đầu nhìn vào, rồi hất hàm ra hiệu “Nghe máy đi”. Banri nghĩ cách nào đó phải báo cho NANA Senpai biết tình thế nguy hiểm này: “Bị bại lộ rồi (mà nói đúng hơn là tôi đã tự mình tiết lộ)! Chạy mau!” nhưng...
[IMAGE: ../Images/..]
“Tomoyasu có ở đó không!? Tôi gọi mãi mà cậu ta không nghe máy!”
Banri không thể nói rằng Tomoyasu đang run rẩy vì giận đến nỗi không để ý điện thoại. Tomoyasu áp tai vào điện thoại của Banri, lắng nghe cuộc hội thoại như thể muốn xác nhận lần cuối giọng nói của con mồi sắp bị hắn giết tối nay. Tình hình này thì không thể nào lén lút cảnh báo được.
“Dạ, có ạ, nhưng mà...”
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy thì nói cho nó biết, tình huống khẩn cấp! Takuro lại đói bụng rồi, tôi đành phải ra ngoài mua gì đó, ai ngờ vừa rời khỏi hàng thì đoàn người lại đột ngột di chuyển nhanh khủng khiếp, giờ tôi không biết nó ở đâu nữa! Cứ thế này thì Takuro sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng mất! Nếu nó bị đau bụng thì sẽ nằm bẹp hai ngày, buổi diễn ngày mai cũng toi đời!”
“Cái gì cơ!?”
[IMAGE: ../Images/..]
Người hét lên là Tomoyasu. Hắn giật lấy điện thoại từ tay Banri, rồi quát:
“Mà mày nữa! Đồ ăn mua được chưa!?”
“Cái đó cũng chưa mua được! Xung quanh đây chẳng có cửa hàng tiện lợi nào cả, tôi đang định làm gì thì đã lạc mất nó rồi!”
“Đồ ngốc! Chết tiệt, thế là gay go rồi! Khốn nạn thật, thôi thì mày cứ tìm Takuro đi, còn tao sẽ tìm cách xoay sở đồ ăn ở đâu đó! ...Mà chết tiệt, phải làm thế nào đây!? Rốt cuộc thì tìm đồ ăn ở đâu bây giờ...”
[IMAGE: ../Images/..]
Đúng lúc đó, cảm giác nặng trịch ở cổ tay phải của Banri bỗng sống lại. Anh chớp mắt lia lịa liên tục về phía Tomoyasu! ...Không phải, mà là:
“Tôi có mang theo mà! Futomaki!”
“Hả!? Thật không!? Giỏi lắm! Mà sao lại có!?”
“Ngẫu nhiên thôi ạ!”
[IMAGE: ../Images/..]
“Được rồi, hiểu rồi! NANA, vậy thì bây giờ tao quay lại chỗ mày đây! Nhớ tìm thấy Takuro nhé! Được rồi, đi thôi, Tada-kun!”
Vừa nói xong, Tomoyasu nhét điện thoại vào túi sau quần Banri rồi chạy vụt đi. Banri cũng vội vàng đuổi theo sau. Dù không còn là tình huống bỏ chạy nữa, nhưng nếu kế hoạch ám sát NANA Senpai được dẹp bỏ thì còn hơn nhiều. Chắc Tomoyasu đã phán đoán rằng việc Takuro không thể diễn live thì nghiêm trọng hơn nhiều so với việc sáng tác bài hát đang tiến độ 0%.
[IMAGE: ../Images/..]
Hai người cắm đầu cắm cổ chạy ngược lại con đường đêm hè oi ả mà vừa nãy họ đã đi qua. Nhưng đôi chân của Tomoyasu, vốn đã nhanh khi đi bộ, lại càng nhanh khủng khiếp khi chạy. Sải chân dài của hắn mạnh mẽ, nhẹ nhàng như một con thú đang phi nước đại trên thảo nguyên. Dù Banri đã dốc toàn lực chạy đến mức tuyệt vọng, anh vẫn dần dần bị bỏ lại phía sau. Từng có lời đồn rằng anh là thành viên câu lạc bộ điền kinh mà thật đáng xấu hổ.
[IMAGE: ../Images/..]
Đến đoạn nhìn thấy con rùa mắt gian xảo được chiếu sáng, Banri thều thào:
“To, Tomoyasu-saaaan!”
“Nhanh lên! Làm gì thế hả!”
“Cứ bỏ rơi tôi đi cũng được! Nhanh chóng, đưa cái này cho Takuro-san đi!”
Banri cuối cùng cũng kiệt sức. Anh dốc hết sức lực cuối cùng, ném cuộn futomaki được gói trong giấy đi với tiếng “Đờiiiii!” Mặc dù nghĩ rằng ném thức ăn là một tội lỗi đáng bị trừng phạt, nhưng lúc này bụng đói thì phải chịu. Cuộn futomaki được gói trong giấy xoay tròn... xoay tròn... bay trong bầu trời đêm hè rồi “Pách!” – gọn ghẽ nằm trong tay Tomoyasu.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ồ! Tao đã nhận được tâm ý của mày rồi!”
Sức lực đôi chân Banri bỗng nhiên nhụt đi, anh chực ngã khuỵu. Tomoyasu cầm cuộn futomaki một tay như cầm gậy tiếp sức, lao vào bãi đỗ xe của Kametaro!!!
Lảo đảo đuổi theo, Banri thấy đúng như lời NANA Senpai nói, hàng người đột nhiên di chuyển nhanh chóng. Vừa nãy, hàng chỉ nhích từng chút một, mỗi vài phút mới tiến lên một đoạn, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đang đi bộ ào ạt. Có lẽ họ đã nới lỏng hoặc bỏ hẳn quy định giới hạn số lượng khách vào cửa.
Dù vậy, hàng vẫn còn rất dài, uốn lượn liên tục, và Banri không thấy Takuro trong số những người đang đi bộ. Tomoyasu dù đã có được cuộn futomaki, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, lúng túng tìm kiếm Takuro trong đám đông đang tiến lên.
[IMAGE: ../Images/..]
NANA Senpai cũng đứng sững lại cách đó một đoạn, với vẻ mặt đầy sốt ruột. Nếu Takuro bị đau bụng mà đã vào trong Kametaro rồi – đó sẽ là một thảm họa không thể tưởng tượng nổi. Một sự cố ô nhiễm không thể chấp nhận được sẽ xảy ra trong một cửa hàng thực phẩm.
Banri bắt đầu quan sát từng người một từ cuối hàng, kiểm tra tất cả mọi người từ xa. Anh lia mắt về phía trước, chỉ từng người trong hàng dài, rồi:
“Á à!”
Cuối cùng anh cũng tìm thấy. Một tay trống béo ú, với vẻ mặt u sầu, buồn bã, lưng khom lại, lặng lẽ bước đi như một tội nhân đang tiến về đoạn đầu đài. Cảnh tượng anh ta một tay ôm bụng, một tay giữ mông thật quá đỗi đáng thương.
“NANA Senpai! Tomoyasu-san! Tìm thấy rồi! Takuro-san đang chuẩn bị vào cửa hàng!”
Hai người đồng loạt, cùng một lúc “Bật!” quay lại khi nghe thấy tiếng Banri. Banri vẫn còn lảo đảo ở gần lối vào bãi đỗ xe. Tiếp theo là Tomoyasu. Cách đó một đoạn là NANA Senpai, và xa hơn nữa, Takuro đang sắp sửa bị hút vào cửa hàng.
[IMAGE: ../Images/..]
“Uooooooo—! Tao chưa thể dừng lại ở đây được, hãy bay tớiiiiiiii—!”
[IMAGE: ../Images/..]
Tomoyasu ném cuộn futomaki về phía NANA Senpai trước. Cuộn futomaki vẽ một vòng cung trong không trung, và NANA Senpai nhảy lên bắt gọn một cách điệu nghệ. Vừa tiếp đất, cô đã hét lớn:
“Mở miệng raaa Takuroooooo—!”
[IMAGE: ../Images/..]
Vừa xoay người vừa ném bóng thấp tay. Cuộn futomaki không còn giấy bọc, lao vút đi sát mặt đất như một quả tên lửa vừa phóng, rồi nổi nhẹ lên nhờ lực xoắn, và:
“Phù!”
Trúng ngay tâm. Cuộn futomaki “Đốp!” cắm thẳng vào miệng Takuro như một mũi tên. Ngay sau đó, Takuro biến mất vào trong cửa hàng.
[IMAGE: ../Images/0000000018.jpg]
Tada Banri, Tomoyasu và NANA Senpai vội vã chạy lại gần, lắng tai nghe ngóng tình hình bên trong cửa hàng. Không xếp hàng thì không thể vào được. Nhưng lạ thay, từ trong không hề vọng ra tiếng la hét hay gầm gừ gì.
♪ Rùa, rùa, rùa Taro của mọi người!!! Con rùa bố hơi biến thái nè!!! Các cô gái chạy mau đi thôi!!! Đã, đã, đã đến giờ xuất hiện rồi!!! “Ái chà, hắn ta chính là hung thủ!”!!!
[IMAGE: ../Images/0000000019.jpg]
Chỉ có tiếng nhạc nền độc đáo của cửa hàng vọng ra một cách yên bình. Xem ra cái bụng của Takuro đã yên ổn rồi.
Sau đó, bốn người họ gặp lại nhau bên trong cửa hàng và cũng mua được kha khá món đồ giá rẻ.
[IMAGE: ../Images/0000000020.jpg]
Tada Banri trong lòng cứ nơm nớp lo không biết khi nào Tomoyasu sẽ tấn công NANA Senpai, nhưng có lẽ việc vượt qua được tình huống nguy kịch của Takuro đã khiến tâm trạng anh ta thoải mái hơn. Hay có khi anh ta cũng đã nhớ lại tình bằng hữu giữa các thành viên ban nhạc.
“Vậy bọn tôi đi trước nhé! Cố gắng cho buổi diễn ngày mai nha!… Mà này NANA, phần lời cứ giao cho cậu đấy. Tin tưởng cậu mà. Cứ mang đến lúc tập dượt là kịp rồi.”
Tomoyasu cùng Takuro bất ngờ sảng khoái bước đi ngược hướng.
NANA Senpai vừa lầm bầm “...Haizzz. Cuối cùng thì tình hình vẫn chả khác gì tình trạng tệ hại ban đầu” vừa lê bước về phòng. Tuy vậy, chắc vẫn tốt hơn là cứ mãi nhốt mình trong phòng mà suy nghĩ lung tung. Chắc chắn là đã giúp cô ấy thay đổi tâm trạng. Lúc cánh cửa lối vào khép lại, tôi nghĩ mình đã không nghe nhầm lời thì thầm nho nhỏ ấy.
Suốt thời gian qua, em trút giận lên anh, thật sự, em xin lỗi...
Không sao đâu, có gì đâu mà!
Nếu anh đây có thể giúp được gì, thì cứ trút giận lên anh bất cứ lúc nào!
[IMAGE: ../Images/0000000021.jpg]
...Chỉ trong chớp mắt mà muốn tha thứ tất cả, có phải là vì cái kiểu “kẻ bất lương gặp mèo hoang trong mưa” không nhỉ? Hay do hiện tượng tự nhiên đó? Dù sao thì cũng ổn thôi, Tada Banri nghĩ. Rốt cuộc thì, Tada Banri khá yêu thích cuộc sống này, những ngày tháng này, có NANA Senpai ở ngay cạnh, đôi khi cáu kỉnh.
Nói chuyện, chạy bộ và hoảng sợ khiến bụng đói cồn cào, cuối cùng, anh đã chén sạch nửa cuộn sushi to và chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ sâu, yên bình.
Tuyệt nhiên anh không hề mơ thấy rằng 22 giờ sau đó, mình sẽ bị nhốt vào một chiếc hộp sắt và suýt bị NANA Senpai dùng kiếm đâm chết.
[IMAGE: ../Images/0000000022.jpg]
***
Cứ như một người chuẩn bị ngâm mình dưới nước vậy – Tada Banri nghĩ, nửa vời như thể chuyện của người khác. Tình huống quá sức khiến ý thức anh không thể theo kịp. Những gì mắt thấy xung quanh hoàn toàn không thể thấm vào não. À mà tai thì đã không còn dùng được từ lâu rồi.
Cẩn thận tháo dép và từng bước một đặt chân vào trong hộp. Sóng người dồn dập trên sân khấu càng trở nên hung dữ và điên cuồng, nhiệt độ và tiếng gầm gừ thật kinh khủng. Mồ hôi, nước bọt và các chất dịch cơ thể khác của mọi người bốc hơi, lởn vởn như những đám mây trắng quanh trần nhà.
Trong tiếng nổ chói tai đến mức không chỉ là ồn ào mà đã thành “đau đớn”, Tada Banri bước vào hộp và ngồi xếp bằng. Tomoyasu, người đang trần nửa trên và phủ đầy vaseline bóng nhẫy, một tay đóng nắp hộp phía trên lại. Hắn ta khóa chiếc khóa Nam Kinh khi Tada Banri chỉ còn ló mặt ra ngoài, rồi ném chiếc chìa khóa xuống biển người. “BÙM OOOOOOOO!”… Những kẻ cuồng loạn càng gào thét vang dội hơn, tranh giành thứ đó, giẫm đạp lên nhau và biến thành một tháp thịt ướt át, lấp lánh.
[IMAGE: ../Images/0000000023.jpg]
(À, chìa khóa...)
Tada Banri chỉ buồn bã nhìn ngọn tháp đang chồng chất lên. Ngoại trừ cái đầu, toàn bộ cơ thể anh được cất gọn gàng trong hộp, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
(Mình sẽ ra sao đây...)
Và rồi, đột nhiên, tất cả tiếng nổ dừng lại.
[IMAGE: ../Images/0000000024.jpg]
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, thay vào đó là tiếng ù tai chói lóa như tiếng máy bay cất cánh, làm điếc tai Tada Banri, và có lẽ là cả tai của tất cả những người có mặt ở đây.
Đèn sân khấu tối dần, chỉ còn một vệt sáng trắng duy nhất. Chiếu rọi hình bóng NANA Senpai một cách ma quái trong bóng tối.
[IMAGE: ../Images/0000000025.jpg]
Đã lâu rồi mới thấy, cô ấy diện bộ cosplay cực kỳ ấn tượng. Vòng cổ to bản đính đinh tán, áo corset đen toàn thân trông như dụng cụ tra tấn. Đôi bốt cao đến đầu gối. Làn da trắng toát ướt đẫm mồ hôi. Lớp trang điểm trông như nước mắt đen đã sớm chảy dài.
[IMAGE: ../Images/0000000026.jpg]
Đưa miệng gần sát micro, NANA Senpai thì thầm bằng một giọng nói tĩnh lặng đến đáng sợ, với ngữ điệu kỳ lạ: Shh-hh-hh... Bài hát mới... Đám đông cuồng loạn bắt đầu run rẩy. Gô gô gô, gô gô gô, chúng bắt đầu nhúc nhích. NANA Senpai hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào mọi người, thời gian như ngừng lại.
NANA Senpai nín thở, từ từ rút một phong thư ra khỏi ngực áo và trịnh trọng mở nó ra.
[IMAGE: ../Images/0000000027.jpg]
Phong thư đó chính là thứ mà Tada Banri đã vội vã mang từ căn hộ của mình đến.
Đang yên đang lành thư thái trong phòng cùng Kaga Kouko thì đột nhiên NANA Senpai gọi điện, “Chết tiệt, tớ lỡ để quên thứ cần cho buổi diễn hôm nay rồi! Nhờ cậu, Tada Banri! Hòm thư ở phòng tớ không khóa, cậu lấy cái phong bì màu trắng bên trong đó mang đến giúp tớ với! Thành bại của buổi diễn hôm nay là do nó đấy! Mất công làm xong cả lời rồi mà không có nó thì không kéo màn được!” – Bị nói với giọng gần như khóc lóc đến mức đó, thì ai mà chẳng muốn giúp chứ. Lại còn bảo là lời bài hát khổ sở mãi mới xong, vậy thì Tada Banri sẵn sàng ra tay vì Senpai. Anh làm theo lời cô, lấy phong bì từ hòm thư và mang đến địa điểm biểu diễn.
[IMAGE: ../Images/0000000028.jpg]
Và rồi, anh bị Tomoyasu và NANA Senpai tóm được, lôi vào hậu trường, và nghe câu “Dám hạ gục Takuro hả.”
Vì cuộn sushi tối qua bị hỏng, Takuro cuối cùng bị đau bụng và không thể ra diễn hôm nay được. Vì mày mà hôm nay không có tay trống.
Cái gì! Tada Banri kinh ngạc. Bởi vì tối qua, phần anh ăn thì không sao cả. Tuy nhiên, cái lý do đó không có tác dụng với NANA Senpai và Tomoyasu đang phát điên, và anh đã bị ra lệnh phải chịu trách nhiệm và tham gia vào buổi biểu diễn hôm nay.
Sự tức giận của mày đã làm cho nanh vuốt điên rồ của tao sống lại. Cảm ơn nhé. NANA Senpai đã nói thế. Nghe tin Takuro gục ngã vào buổi sáng, ngay khoảnh khắc đó, lời bài hát đã được viết xong đến tận cuối. Tao sẽ dành bài hát mới này cho mày, nên hãy khuấy động buổi biểu diễn hết sức có thể nhé.
[IMAGE: ../Images/0000000029.jpg]
– Và đó là tình trạng hiện tại.
NANA Senpai, với giọng death metal mạnh nhất, kinh khủng nhất (mắt trắng dã), hét lớn một từ duy nhất được viết trên giấy nhớ – có lẽ là tên của bài hát mới đã hoàn thành.
“‘GIẾT HẬU BỐI’UUUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!!!!!”
Tiếng gào thét nổ tung xé toạc không gian, Tada Banri nhìn thấy con người bật tung lên như bỏng ngô. Và đó chính là câu trả lời cho câu hỏi “Mình sẽ ra sao đây”.
Hậu bối Tada Banri sẽ bị giết.
[IMAGE: ../Images/00000001/0000.jpg]
Một tiếng nổ long trời lở đất, đủ sức làm kẻ yếu tim sùi bọt mép mà chết ngay tại chỗ, lại trào ra từ chiếc ampli; tiếng guitar và bass gào thét không ngừng, quấn lấy nhau. Tada Banri suýt thì mất hồn, vội vàng trợn mở đôi mắt đang chực nhắm lại. Giữa lúc thiết bị sân khấu hoành tráng đến thế này, việc một mình mình chết lặng lẽ thì có ích gì chứ. Nhưng ngay trước mắt anh, NANA Senpai cuối cùng cũng bắt đầu vừa hét ầm ĩ nào là “Tao sẽ hành hạ mày từ từ”, nào là “Ai là người cai trị thế giới bên kia vậy trời?”, nào là “Đêm Giáng sinh năm nay nhất định phải có bản án tù giam!”, vừa vung kiếm vù vù. Vừa gảy bass, Kosshi-senpai cũng đặt một chân lên chiếc hộp Tada Banri đang ở trong.
Ôi, khoảnh khắc ấy không còn xa nữa rồi… Banri lại tỉnh ngộ, rồi khẽ buông xuôi. Một mũi giày bốt da rắn của Kosshi-senpai ghì chặt vào má anh, khiến Banri “Phực!” một tiếng, gượng ép quay đầu đi.
Trong tầm mắt anh, phía bên kia biển người mà nãy giờ anh không để ý, sâu trong hội trường, ở góc tường, anh nhìn thấy một cái bóng.
Ở đó, có linh hồn của Takuro đang đứng.
(T-Takuro-san…!? Anh chết thật rồi sao…!? Vì cuộn sushi futomaki của Hokusai sao…!?)
Không thể nào…! Nước mắt cứ thế chảy dài trên má Banri vì xúc động tột độ, nhưng hình như có gì đó không ổn. Takuro bôi trắng mặt, vẽ một hình chakra kỳ lạ lên trán, và khoác một chiếc áo vest da bó sát lên thân trên vạm vỡ như cái thùng. Mái tóc hôm qua còn như râu ngô, giờ đã búi thành kiểu tóc búi giống tượng Phật lớn hoặc Aoi Yuu thời tóc dài. Phong cách ấy rõ ràng là được tạo hình chuyên để trình diễn.
Takuro còn sống. Đó là người thật. Và Takuro quay về phía Tada Banri đang bị nhốt trong hộp, rồi đột nhiên quay nghiêng người, để lộ phần thân bên cạnh. Và rồi,
“...?”
Anh ấy vòng hai tay ra sau lưng, và vừa nâng cao đôi tay đang nắm chặt vừa ưỡn lưng lên. Trong tình huống này mà đột nhiên nhìn thấy tư thế như thể đang giãn cơ ấy, Tada Banri cứ ngơ ngác không hiểu ý nghĩa của nó một lúc, nhưng rồi,
“...!”
Anh đã hiểu ra.
Takuro đang khuyên anh nên giữ tư thế đó. Gần như cùng lúc Tada Banri vòng tay ra sau lưng trong hộp, nâng lên hết cỡ và uốn cong lưng như cánh cung,
“Đùaaaaaa────t!!”
Không hề có tín hiệu hay báo trước gì, NANA Senpai bất ngờ đâm kiếm xuyên qua khe hở của chiếc hộp.
Một luồng mồ hôi lạnh chảy dọc cơ thể Banri. Mũi kiếm xuyên qua đúng khoảng trống giữa cánh tay giơ lên và lưng, rồi thò ra ở phía đối diện. Anh chợt nhận ra rằng nếu cứ ngoan ngoãn ngồi khoanh chân, mọi chuyện thật sự đã rất tệ. Đám đông bạo loạn đột nhiên tỏ vẻ trang nghiêm, chắp tay lại về phía Tada Banri đang bị nhốt trong hộp và bị xuyên thủng.
Tada Banri nhận ra cuối cùng thì thời điểm để ngất xỉu đã đến. Anh mặc sức, giải tỏa hết những gì đã kìm nén bấy lâu, rồi dốc toàn lực ngất lịm đi. Đôi mắt trắng dã lộn ngược, chiếc lưỡi thè ra không phải là diễn xuất. Nước mắt, nước mũi, nước dãi, mồ hôi làm ướt sũng mặt, tất cả đều là đồ thật. Đây chính là Tada Banri, màn bất tỉnh thực sự có một không hai trong đời.
Chiếc hộp có Banri ở trong được nhân viên nhanh chóng di chuyển ra sau cánh gà sân khấu, nhưng không ai thực sự giữ chìa khóa cả, và Banri vẫn bị bỏ mặc ở đó một lúc để xem buổi biểu diễn.
Khi Takuro bất ngờ chạy từ hàng ghế khán giả lên sân khấu, và ngay khi ngồi vào bộ trống trống rỗng, anh đã trình diễn màn đánh trống với tốc độ kinh hoàng đến mức cả biển người cuồng loạn đạt đến đỉnh cao nhất trong đêm. Ngay cả NANA Senpai cũng phải ngạc nhiên.
Tất cả đều là do Kosshi-senpai và Takuro sắp đặt.
Hình như họ đã quyết định cùng nhau nói dối để dồn NANA Senpai vào đường cùng, nhằm mục đích thúc ép cô ấy sáng tác lời bài hát. Takuro giả vờ bị hạ gục bởi cuộn sushi futomaki. “Chúng ta có lẽ không ổn rồi. Đêm nay có thể là buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta,” họ nói vậy.
Nghe thấy thế, NANA Senpai đã lấy lại được sự điên cuồng nhờ cơn giận dành cho những kouhai của mình. Đúng như dự định, bài hát mới cũng đã ra đời một cách thành công tốt đẹp.
── Tôi được nghe những sự thật này tại buổi tiệc ăn mừng mà tôi được mời.
“Ôi, hay quá, hay quá! Xin lỗi Tada-kun! Nhưng buổi diễn cực kỳ bùng nổ đó, cậu có tài năng không!? Tài năng bất tỉnh ấy! Nếu được thì lần sau lại biểu diễn với ban nhạc của bọn mình nhé! À phải rồi, hay là cậu gia nhập luôn đi! Chúng ta cùng chiếm lấy thiên hạ của âm thanh tạp nham nào!”
“Khôngg! Em xin kiếu ạ!”
Quán nhậu lúc 2 giờ sáng.
Tada Banri, sau khi từ chối lời mời của Kosshi-senpai một cách dứt khoát, cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi cái hộp. Takuro, sau khi kết thúc buổi diễn, rên lên hai tiếng “Ưm, ưm,” rồi nhả ra chiếc chìa khóa Nam Kinh Khóa mà anh ta dường như đã nuốt lẫn vào đám người hâm mộ.
“Ối! Từ chối nhanh thế sao!? Dù tôi đã dũng cảm mời mà, chẳng lẽ cậu không có chút gì gọi là quan tâm đến tôi sao!?”
“Thế thì… ừm, ừm, làm sao bây giờ nhỉ, ừm, ừm… Khôngg! Em xin kiếu ạ!”
“Dù sao thì tôi cũng là cung Bạch Dương mà! Ơ, nhầm, đấy là cung hoàng đạo mà! Tôi là tuổi dê mà! À, làm gì có tuổi đó! Khà khà!”
Bốp! Kosshi-senpai tự tát vào trán một tiếng giòn giã. Ha ha ha! Tada Banri cười theo để chiều lòng, coi như một phần của sự quan tâm, thì Kosshi-senpai đột nhiên trở nên đáng sợ: “Cười gì đấy thằng kia.” Tada Banri rụt rè co rúm lại, nhưng,
“Giỡn thôi, giỡn thôi! Ha ha ha! Sợ chưa!? Sợ chưa!? Mà nói gì thì nói, Tada-kun, ít nhiều cậu cũng thấy vui phải không? Có thể cậu sẽ muốn trở lại sân khấu đấy? Tôi thì đã hoàn toàn rơi vào cảnh đó rồi. Một khi đã bùng cháy, từ lần sau là không thể không cháy nữa. Ánh mắt của khán giả vào khoảnh khắc ấy. Tôi khao khát điều đó, khao khát được cháy lên lần nữa…!”
Vaseline bôi để chống bỏng vẫn chưa trôi hết, Kosshi-senpai vẫn bóng nhẫy, vừa hào hứng nốc bia. Vừa nhặt đậu nành trong cùng bát để ăn, Tada Banri vừa lắc đầu mạnh.
“Không, em nghĩ mình không làm được đâu. Em không thể như Kosshi-senpai được. Kosshi-senpai thật sự quá tuyệt vời mà.”
Giữa buổi diễn, màn trình diễn “Thiêu rụi anh trai” thật sự kinh hoàng. Ngay khi Kosshi-senpai đội chiếc tóc giả dài, NANA Senpai đã phun lửa đốt.
Được treo lên bằng dây và ròng rọc, Kosshi-senpai bay lượn trên không trung, biến thành một quả cầu lửa bốc cháy ngùn ngụt. Trong khi các nhân viên đang dốc sức vẹt biển người, tay cầm bình chữa cháy, những người hâm mộ lại trông vô cùng hạnh phúc. Cả biển người chao đảo “Rầm! Rầm!” theo những tia lửa rơi ra từ Kosshi-senpai đang bay lượn bồng bềnh. Và Tada Banri đã hiểu ra. Tỷ lệ những kẻ đầu trọc cao bất thường như vậy là vì có nhiều người bị cháy tóc trong những màn trình diễn như thế này chăng. Việc nhiều người cởi trần cũng là để tránh bị cháy lây chăng.
「Tuyệt đỉnh luôn chứ còn gì nữa! Sướng ghê, cái cảm giác bùng cháy ấy. Tui là nghiện mất rồi. Công tắc của tui, từ cái lúc ấy là cứ bật tít mù, không thể nào dừng lại được đâuuuu~」
「……!」
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Ngay lúc ấy, trong đầu Tada Banri đang mơ màng vì men rượu chu-hai, bỗng dưng lóe lên một tia sáng chói chang như quả cầu lửa của Tomoyasu.
Người này, lẽ nào không phải là bạn trai của NANA Senpai mà là──
Mang theo một mối nghi ngờ trong lòng, Banri lay lay NANA Senpai đang úp mặt, bất tỉnh nhân sự giữa khe hở của tấm nệm futon. Chắc do đã dốc hết sức lực cho buổi diễn, NANA Senpai say bí tỉ, từ nãy giờ vẫn im lìm không tiếng động, nhưng Banri vẫn kiên trì:
「NANA Senpai! NANA Senpai! Dậy đi! Tôi có chuyện muốn hỏi!」
「……Ưm…?」
Với khuôn mặt mộc đỏ bừng, cô quay phắt lại,
「……Karaage……cho karaage ăn đi……?」
NANA Senpai nhìn chằm chằm vào khoảng tay phải của Banri với đôi mắt lờ đờ.
「Tôi đâu có mang karaage đâu ạ! Mà giờ tôi mới nhận ra, Tomoyasu-san, lẽ nào… là anh trai của NANA Senpai sao……?!」
「……Ư… ưm…?」
Vẫn còn mềm nhũn như mèo con không xương, NANA Senpai bỗng dưng bật người lên như con cá trên thớt rồi ngoạm chặt lấy tay phải của Banri. Một tiếng "Áááá!" vang lên rõ mồn một, đó là tiếng hét thật sự, bởi cô cắn rất mạnh. Một miếng rõ to, bị cắn rồi.
Với bàn tay còn hằn dấu răng, Banri đưa NANA Senpai về phòng lúc năm giờ sáng. Đêm hè ngắn ngủi chẳng đủ để nghe hết tâm sự, bầu trời đã sáng trắng từ bao giờ.