Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 6 - Gửi Về Miền Ký Ức - Lời Mở Đầu

Tada Banri đang thất vọng.

Thất vọng… có lẽ hai từ này vẫn chưa đủ để diễn tả hết cái cảnh tượng thảm hại đang diễn ra. Ở giữa phòng, cậu ta trần truồng ướt sũng, quỳ gối trên sàn gỗ, bọt trắng chảy dài từ khóe miệng, đầu cúi gằm sâu – cái dáng vẻ ấy, thậm chí ngay cả trong mắt ta, một vong linh giờ đây đã sa đọa thành oán linh, cũng thấy thật đáng thương.

Hiện tại, mười một giờ rưỡi sáng.

Đáng lẽ Banri phải thức dậy trước mười một giờ, vậy mà giờ lại ngủ nướng. Chỉ vài phút trước đó, cậu ta mới lợt mắt tỉnh dậy, vừa kiểm tra giờ trên điện thoại là đã bật ngay người. Cuộc hẹn với bạn bè chỉ còn ba mươi phút nữa là đến, mà từ đây đến quán cà phê đã hẹn cũng mất ngần ấy thời gian. Người ra hiệu lệnh tập trung là Banri, mà người đứng đầu lại đến muộn thì thật sự không ổn chút nào. Vội vã bò ra khỏi giường, đá tung tấm chăn bông, Banri lảo đảo lao thẳng vào phòng tắm liền.

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Đi vệ sinh xong, cậu ta tiện tay cởi phăng áo phông và quần lót, với lấy bàn chải đánh răng đã có sẵn kem, rồi bước vào bồn tắm, vặn vòi sen. Cậu ta cứ thế để nước xối xả khắp người, há hốc miệng ra vừa tắm vừa đánh răng bằng nước vòi sen… Hành động này, ta có nhìn bao nhiêu lần cũng chẳng thể hiểu nổi. Hồi còn sống, ta tuyệt đối không làm vậy. Miệng thì súc bằng bọt và nước bẩn đầy vi khuẩn, tức là thứ nước gần như toàn nước bọt mà cậu ta cứ vô tư để nó chảy khắp người, đúng là phủ nhận hoàn toàn ý nghĩa của việc tắm gội sạch sẽ. Nước từ da đầu đầy mồ hôi buổi sáng sớm chảy vào miệng cũng đủ làm ta thấy ghê tởm rồi. Chắc hẳn quãng thời gian dài nằm viện, với thời gian tắm gội hạn chế và sự bất tiện của phòng vệ sinh chung, đã khiến cậu ta hình thành cái thói quen cẩu thả này.

Dưới dòng nước ấm chưa kịp nóng, Banri vẫn vô tư không hề nhận ra ánh mắt kinh hãi của “linh hồn bám lưng” mình, cứ thế sùi bọt trắng ra miệng, hùng hục đánh răng. Bỗng dưng, cậu ta khựng lại. Qua tiếng nước chảy, cậu ta nghe thấy tiếng rung của điện thoại vang lên, làm rung cả sàn gỗ. Điện thoại đang kêu trong phòng.

Vừa nhận ra, cậu ta vội vàng vứt bàn chải lên thành bồn rửa mặt, miệng đầy bọt mà không thèm súc, thậm chí vòi sen vẫn xả nước, Banri đã phóng ra khỏi phòng tắm liền. Người ướt sũng, trần truồng, làm sàn nhà lênh láng nước, cậu ta như vồ lấy chiếc điện thoại đang reo.

[IMAGE: ../Images/00005.jpg]

Và rồi, khi nhìn thấy cái tên hiển thị, cậu ta đổ sụp xuống. Thất vọng, hết sức thất vọng.

Cái dáng vẻ đáng thương ấy, chẳng khác gì con thủy quái Kappa chạy trốn thoát thân từ nơi bị giam cầm. Từng giọt nước từ tóc và khắp cơ thể cậu ta chảy xuống, vẽ thành những đường trong suốt và tạo thành vũng nước dưới chân trên sàn gỗ.

Người gọi đến không phải là người mà Banri mong đợi, mà là Yanagisawa Mitsuo, người đã hẹn gặp sau ba mươi phút nữa.

Chuyện chỉ là nhắc Banri đừng quên mang chiếc CD đã mượn lần trước, gửi tin nhắn cũng được, nhưng hình như Mitsuo đã linh cảm Banri ngủ quên nên mới gọi điện. Đúng là bạn thân có khác, thật tinh ý!

[IMAGE: ../Images/00006.jpg]

“….Cái gì chứ. Cứ tưởng là Kouko…”

Không hề giấu giếm cảm giác thất vọng một chút nào, Banri thì thầm giọng khàn khàn, bọt vẫn tràn ra khóe miệng. “Đừng có thất vọng lộ liễu thế chứ, chuyện đó để sau hãy nói,” Yanagisawa Mitsuo nói rồi cúp máy.

Banri vẫn cầm điện thoại trong tay, giữ nguyên trạng thái thất vọng. Người ướt sũng, trần truồng, quỳ gối và cúi đầu mà không hề nhúc nhích. Nước từ tóc cứ nhỏ giọt lách tách.

Ta, ngồi trên chiếc ghế đẩu đặt ở bếp, lặng lẽ nhìn Banri với dáng vẻ đáng thương đến thế.

[IMAGE: ../Images/00007.jpg]

Ngoài cửa sổ, hôm nay trời vẫn nắng đẹp. Sự tương phản giữa bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng xóa báo hiệu một ngày nắng cháy như thiêu như đốt. Vẫn còn đang là mùa hè.

Còn ta, vẫn sống trong cái thân phận này không hề thay đổi – không có chuyện bị kéo đến trước ngọn lửa đón linh hồn được đốt ở quê vào dịp lễ Obon để rồi phải chạm mặt khó xử với các vị tổ tiên đời trước. Ta vẫn tiếp tục cuộc sống của một linh hồn lang thang.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Ta từng là Tada Banri.

Đúng một năm rưỡi trước, vào ngày sau khi tốt nghiệp cấp ba, ta bị ngã từ trên cầu xuống, và cú sốc đó đã làm “linh hồn” ta tách rời khỏi thể xác. Kể từ đó, cơ thể đã sống với cái tên Tada Banri ấy mất hết toàn bộ ký ức, còn ta trở thành một hồn ma cô độc, không ai nhìn thấy, cứ thế lảng vảng bên cạnh Tada Banri mới.

[IMAGE: ../Images/00009.jpg]

Dù có khóc lóc gào thét cũng chẳng thay đổi được gì. Sau khi hiểu ra điều đó, ta cảm thấy mình như một linh hồn hộ mệnh. Ta nghĩ mình đã dõi theo cuộc đời đầy hiểm nguy của Banri mới, một Banri với thể xác trưởng thành nhưng tâm trí non nớt như trẻ sơ sinh, như người thân trong gia đình.

Nhưng khi Banri bắt đầu quen với cuộc sống mới, ta dần cảm thấy như mình bị phủ nhận.

Ta cảm thấy Banri mới đang muốn coi mười tám năm cuộc đời mà ta đã trải qua, thời gian mà ta đã sống, là “chưa từng tồn tại”. Cậu ta cảm thấy bất tiện khi có một quá khứ mà mình không hề biết, muốn quên đi nếu đã biết, và muốn coi như nó chưa từng có… Cứ như vậy, cậu ta muốn xóa bỏ cuộc đời của ta.

Ta đã rất buồn.

Thấy hối hận, lại căm ghét, ta không thể tha thứ cho Banri. Ta muốn bằng mọi giá phải cho cậu ta nhận ra cái cảm giác này, nhận ra sự tồn tại của ta đang khóc. Ta muốn cậu ta hiểu.

Vì thế, ta nghĩ mình sẽ đánh một trận, đánh cược cả sự tồn tại của mình. “Hãy thừa nhận sự tồn tại của ta! Nếu không, ta sẽ quậy phá! Ta sẽ gây phiền phức cho ngươi!” – Với suy nghĩ đó, ta đã nguyền rủa Banri.

[IMAGE: ../Images/00010.jpg]

Tự ý “tiến hóa” từ một vong linh thành oán linh, cái luồng độc khí âm u mà ta hằn học phát ra dường như khá hiệu nghiệm.

Nhưng, ta không muốn giết cậu ta.

Thật lòng là vậy.

Hôm đó, khi Banri ngủ say, nguy hiểm chết người ập đến với cậu ta, ban đầu ta đã cố gắng đánh thức cậu ta bằng mọi cách. Nhưng dù có gào thét, tiếng nói cũng không đến được, cũng không thể chạm vào cơ thể cậu ta, dù làm cách nào ta cũng không thể can thiệp vào Banri như một thực thể độc lập. Ta chẳng thể làm gì với cái người đang sống này. Chỉ còn cách để “phần của cậu ta” tự vượt qua. Ta điên cuồng tìm kiếm trong tâm trí Banri, liệu có cách nào cứu cậu ta khỏi tình thế hiểm nghèo này, có bất cứ điều gì trong những ngày tháng ngắn ngủi cậu ta đã sống có thể cứu mạng cậu ta không. Ta như chạy đua trong vô thức, từ bên trong mắt Banri, ta trải nghiệm lại một năm rưỡi mà Banri đã sống.

Và rồi, ta đã tìm thấy nó. “Sự cứu rỗi” đó, chắc chắn đã tồn tại trong chính cậu ta.

Banri cũng có thể nhận ra điều đó thông qua mắt của ta. Cậu ta đã may mắn sống sót trở về – và kể từ đó, ta cảm thấy mệt mỏi lạ thường.

[IMAGE: ../Images/00011.jpg]

Đã một tuần trôi qua kể từ cái chết cận kề đó.

Vẫn nhìn Banri trần truồng đang thất vọng, ta cũng không thể nhúc nhích khỏi ghế đẩu. Cái cảm giác mệt mỏi này, phải làm sao đây? Nó như đè nặng lên cơ thể… nhưng lại thấy thỏa mãn. Cứ như đã hoàn thành tất cả, như đã đủ rồi. Lại một lần nữa trải nghiệm một năm rưỡi từ bên trong Banri, ta thực sự đã kiệt sức.

Tôi chợt hiểu ra, thứ nuôi dưỡng sự sống trong con người này đã thực sự nằm trọn trong bản thân cậu ta. Xem ra, dù không cần phải dựa dẫm vào cái "linh hồn cũ" của tôi – vốn chỉ như một thiết bị ngoại vi – thì cậu ta vẫn có thể sống một cuộc đời bình thường.

Có lẽ, tôi đã thực sự trở thành một kẻ vô dụng rồi.

Thậm chí, tệ hơn nữa, tôi còn có thể hóa thành oán linh mà phát ra độc khí, rõ ràng là một kẻ "tốt hơn hết là đừng tồn tại" đối với Banri đang sống lúc này.

Đương nhiên, tôi chẳng biết phải làm cách nào để biến mất khỏi thế gian này. Nếu biết, thì đáng lẽ ra tôi đã... không, có lẽ cũng không hẳn thế.

Thế nào đây? Tôi muốn làm gì đây? Nếu có cách để thay đổi, liệu tôi sẽ chọn lựa điều gì?

Mái tóc ướt sũng còn bết vào má, Banri cuối cùng cũng đứng dậy. "Đúng rồi, đi đi, mau lên đi. Kẻo muộn đấy." Cậu ta không hề ngoái lại nhìn tiếng tôi gọi, cái lưng khom gập ướt sũng nước, cái mông trần trụi.

Chưa bao giờ tôi thấy một kẻ nào mà bắp chân như chực khóc đến thế.