Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 6 - Gửi Về Miền Ký Ức - Chương 2

[IMAGE: ../image/t048.jpg]

Theo lời thúc giục của cha Kouko, Tada Banri bước vào trong qua cánh cổng đang rộng mở.

Vừa đặt chân vào, một tiếng "Ố ồ!" không kìm được đã bật ra từ miệng cậu. Dĩ nhiên cậu biết Kaga Kouko là một tiểu thư lớn lên trong gia đình quyền quý, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn phải công nhận là kinh ngạc. Sự hiển nhiên áp đảo này… năm chữ "giàu có" cứ nhảy múa trong đầu cậu. Thật lòng mà nói, cậu vô cùng choáng ngợp.

Dù nhà của Banri ở Shizuoka có lẽ rộng hơn về diện tích (vì xung quanh nhà Tada-ke là cả đồi chè và vườn rau bao quanh), nhưng nhà Kaga-ke cũng được xây trên một khuôn viên không kém phần hoành tráng. Nghĩ đến việc đây lại là khu dân cư cao cấp nằm ngay giữa lòng Tokyo, sự rộng lớn này thật sự quá đỗi kinh người.

Từ phía trong cánh cổng, lối đi lát đá uốn lượn dẫn thẳng đến sảnh chính hình bán nguyệt nhô cao, nối tiếp bằng những bậc thang. Từ đó, là những viên gạch lát màu trắng nhạt với bề mặt hơi sần sùi… Banri ngước nhìn, tự nhiên ngửa người ra sau.

Biệt phủ.

Biệt! Phủ!

Một tòa kiến trúc nhìn là biết xa hoa, không thể diễn tả bằng lời nào khác, đường bệ tọa lạc sừng sững. Xung quanh đó, kéo dài đến tận sau lưng ngôi nhà, những hàng cây được chăm sóc tỉ mỉ mọc xanh tốt, bao bọc lấy cả khu vực, tạo nên một không khí hệt như một góc nào đó của thôn quê được tách biệt hẳn giữa rừng cây. Dọc lối đi đến sảnh chính, từng chiếc đèn cổ kính được treo đều đặn, cứ cách một khoảng lại có một chiếc, chắc hẳn khi đêm xuống và đèn được thắp lên, cảm giác phi thực tế sẽ càng tăng thêm bội phần.

Hai bên lối vào là bãi đỗ xe đủ chỗ cho bốn chiếc, nhưng chỉ có duy nhất một chiếc xe Monkey cũ kỹ nằm chễm chệ trong không gian rộng thênh thang, không rõ là xe của ai trong nhà. Cha của Kouko dừng xe ngay trước chiếc Monkey rồi bước xuống. Nhìn thấy dáng vẻ của ông, Banri thoáng giật mình. Ông mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục, chân trần đi dép lê. Tay chỉ cầm mỗi tờ báo và chiếc chìa khóa, ông vội vã lướt qua Banri, rồi với dáng vẻ nhẹ nhàng, ông bước nhanh lên cầu thang.

“À, hôm nay… bác đi làm ạ…?”

“Chỉ buổi sáng thôi. Ban đầu là định nghỉ, nhưng lại phải hủy… đấy con ạ.”

Nhắc mới nhớ – lẽ ra nhà Kaga-ke giờ này phải…

“À… bác hủy chuyến đi Barcelona… rồi ạ?”

“Barcelona á, ừm, đúng vậy. Bác… hủy rồi.”

Thì ra vì Kouko gặp tai nạn nên kỳ nghỉ cũng bị hủy bỏ. Banri dù đã hiểu ra, nhưng cả hai bên đều không biết nên bắt chuyện ra sao, thành thử tông giọng cũng không ổn định.

Nghĩ lại thì trước giờ, Banri hầu như chỉ dùng ba cụm từ "Dạ không!", "Không sao đâu!", "Xin lỗi!" để đối đáp qua loa với người này.

“…Hủy rồi… ạ?”

“…Ừm, đúng vậy.”

“Ra là vậy… ạ.”

“…Đúng là vậy… đó…”

Cả hai người đều quá vụng về, cuộc đối thoại cứ thế đứt quãng, không thành một cuộc trao đổi. Giai đoạn có thể chọn im lặng chắc đã qua lâu rồi. Cha của Kouko thậm chí còn có vẻ như chỉ cần thêm một ly nữa thôi là sẽ nói năng õng ẹo. Nhưng may mắn thay, ông không đến mức đó, mà đã lên hết cầu thang một cách thuận lợi, mở khóa và mời Banri vào nhà.

Giọng thì thầm nhỏ xíu “Con xin phép…” của Banri, lạ lùng thay, vang vọng sâu sắc và được khuếch đại trong không gian.

Sàn nhà khu vực tiền sảnh được lát đá cẩm thạch bóng loáng. Bước lên trên là sàn gỗ màu tối, sáng bóng. Ánh sáng từ ô cửa sổ trời cao vút nghiêng nghiêng chiếu vào, làm sáng lên những bậc thang màu trắng nhạt uốn lượn dọc theo tường.

Tiền sảnh của nhà Kaga-ke tràn ngập một sự tĩnh lặng sang trọng, hệt như bước vào một bảo tàng hay một khách sạn nhỏ.

Bỗng, một tiếng “Ngao!” dễ thương vang lên, và một cục lông bạc cao cấp, xù xù như bông, từ trên cầu thang chạy xuống. Tiếng chuông ở vòng cổ kêu leng keng nhỏ xíu, nó lảng tránh vị khách Banri một cách rõ rệt, rồi uốn éo quấn lấy chân của cha Kouko. Nó cứ thế vòng qua vòng lại giữa hai chân ông như một quả bóng rổ, tạo thành hình số 8. Chắc hẳn đó là chú mèo cưng của người em trai bị rắn tấn công đây. Mà đúng thật, với khu vườn xanh um của ngôi nhà này, có lẽ rắn xuất hiện cũng là chuyện bình thường.

Vừa nói “Lông dính kìa, lông dính kìa!” vừa nhẹ nhàng vỗ vào gốc đuôi chú mèo để gạt đi, ông nói:

“…Khi lớn lên rồi, bọn trẻ con dường như không muốn đi theo bố mẹ nữa nhỉ.”

Banri không hiểu lắm ý của cha Kouko.

“…Dạ…”

“À, cái vụ kỳ nghỉ đó. Mà đứa nhỏ nhà tôi thì cũng vào học kỳ hai rồi, nó mừng quýnh lên đi học ấy chứ… À, dép đi trong nhà đây…”

“À, dạ, à, xin lỗi… à, cảm ơn bác…”

Không hiểu sao, cả hai cứ lảng tránh ánh mắt nhau, tạo nên một khoảng lặng khó xử. Chú mèo nhìn Banri đang xỏ chân vào đôi dép mà ông vừa đưa với ánh mắt đầy hoài nghi. Đôi mắt màu xanh băng giá lạnh lẽo nhưng rực rỡ.

“Kouko chắc đang ở trong phòng.”

Cha cô vẫn còn hơi õng ẹo, nhưng bước chân thì lại dứt khoát, sải bước dẫn Banri đi. Ông không lên cầu thang mà đẩy cánh cửa gỗ trông rất nặng nề ở phía trước bằng cả hai tay, rồi tiếp tục đi sâu vào hành lang.

Đi theo sau, Tada Banri chợt nghĩ, liệu Kaga Kouko có ổn không?

Việc cô ấy dễ dàng và nhanh chóng cho cậu vào thăm như vậy có nghĩa là tình hình không đến nỗi khó khăn lắm sao. Nếu vậy thì Banri cũng yên tâm phần nào, nhưng đồng thời lại càng thắc mắc tại sao trước giờ cô ấy lại không liên lạc được như thế.

Bỏ qua cánh cửa kính hai cánh có vẻ dẫn vào phòng khách, cha cô cứ thế đi thẳng đến tận cùng. Rồi ông cốc cốc! vào cánh cửa cuối hành lang, hơi mạnh tay, gọi “Kouko!” một tiếng. Không đợi trả lời, ông xoạch một tiếng mở cửa, rồi không thèm nhìn vào trong, ông nói “Vậy nhé,” rồi bỏ đi luôn.

“Vậy nhé” là sao chứ…

Banri hơi bối rối, dừng lại tại chỗ, thì từ hướng cha cô vừa rời đi, cậu nghe thấy tiếng bước chân meo meo meo, leng keng leng keng, cùng tiếng chuông của mèo. Một tiếng “Ngao!” Rồi một giọng õng ẹo mà có lẽ cậu không muốn nghe lắm, của một người đàn ông có đủ địa vị, danh tiếng, gia đình lẫn tài sản: “Ngao cái gì, ai lại theo bố vậy con, đúng không con yêu.” Cạch, tiếng cửa kính mở ra. Rồi đóng lại.

Bị bỏ lại giữa sự tĩnh lặng, Banri tạm thời nhìn vào phòng Kouko. Nhưng trong phòng tối đen như mực dù đang là ban ngày. Liệu cô ấy có đi vắng không, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía hành lang, thì đúng lúc đó.

“Cái gì vậy…!? Tự nhiên…”

Một giọng nói đầy bực bội vang lên trong phòng. Giật mình bởi giọng nói chói tai và gay gắt ấy, Banri cứng người lại như bị đánh.

Sâu trong căn phòng chìm trong bóng tối. Trên chiếc giường sát tường, một khối hình người khẽ nhúc nhích.

— Có lẽ việc được dẫn vào đây dễ dàng như không có chuyện gì là do cha cô ấy quá vô tâm, chứ không phải vì không có chuyện gì thật.

“…Ơ…?”

Từ khe hở của chiếc chăn bông nhàu nát, một khối hình người bật dậy như lò xo.

Bị tấn công bất ngờ mà hoàn toàn không có chút đề phòng, Kouko ngây người mất mấy giây như thể thời gian đã ngừng lại. Đôi mắt nàng mở to đến nỗi như muốn rách khóe mi, và trong bóng tối, cả hai cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau một lúc. Rồi có lẽ, Kouko nhận ra rõ mồn một người đang đứng thẫn thờ ở cửa chính là Tada Banri.

Kouko khẽ thốt lên một tiếng,

“...Đừng lại gần!”

Nàng hét lên.

***

Nghĩ lại thì, có lẽ đây là lần đầu tiên Banri nghe Kaga Kouko nói những lời từ chối anh rõ ràng đến thế. Trước sự gay gắt trong lời nói của nàng, Banri chợt nghẹn thở. Anh chỉ kịp bước một chân vào phòng qua cánh cửa còn hé mở rồi không thể nhúc nhích thêm được nữa.

Trong sâu thẳm căn phòng tối tăm, Kouko đang ở đó.

Mái tóc dài rối bời. Đôi mắt mở to. Hơi thở run rẩy như sắp bật khóc vọng đến tai Banri.

Kouko vẫn đang co ro trên giường, vùi mình trong chiếc khăn tắm.

Nhưng ngay cả khi đã nghe những lời từ chối rõ ràng đến vậy, Banri lúc đó vẫn đinh ninh rằng đây chắc chắn là một sự nhầm lẫn nào đó. Kouko trước giờ lúc nào cũng muốn gặp anh. Cứ gặp là nàng lại nở nụ cười tươi tắn như hoa, và luôn đón nhận sự hiện diện của anh với niềm vui sướng. Thế nên việc nàng nói “đừng lại gần” là điều không thể. Chắc chắn phải có sự nhầm lẫn.

“Anh đây mà,” anh khẽ thì thầm. “Anh đây, Banri đây mà.” Anh từ từ bước chân, tiến gần về phía giường,

“...Kouko, anh...”

Một bước,

“Không!”

“...Mọi người cũng...”

Hai bước,

“Đừng lại gần!”

Chân Banri khựng lại.

Đầu anh tê dại. Không phải nhầm lẫn gì cả, mà là anh đang bị từ chối thẳng thừng. Ngay lúc này.

Kouko trùm khăn tắm kín đầu, cuộn tròn người lại, nép sát vào tường như muốn tránh xa Banri nhất có thể. Trong mắt Banri, dáng vẻ đó của nàng trông hệt như một cái kén cứng nhắc. Hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, không ai có thể biết bên trong lớp vỏ đó đang có gì. Phải chăng hình ảnh Kouko anh từng biết đã tan chảy vào sự hỗn độn mịt mờ? Liệu nàng có thay đổi so với cô gái anh quen không?

Nàng đã nói “đừng lại gần”...

Không thể động đậy, cũng chẳng biết phải làm gì, Banri chợt muốn bật khóc. Không liên lạc được, thì ra, đó là ý muốn của chính Kouko sao? Không phải vì bị bố mẹ giam giữ hay bị tịch thu điện thoại, hay bị cấm đoán. Anh nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc của nàng đang nằm vắt vẻo trên bàn cạnh cửa sổ.

Nhưng, tại sao?

Trong căn phòng kiểu Tây lát sàn rộng rãi, đồ nội thất trang nhã. Tủ quần áo lớn chiếm trọn một bức tường. Chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà. Tivi màn hình lớn mỏng manh và máy tính xách tay. Đầu đĩa CD có thể điều khiển chỉ bằng cách chạm tay vào tường. Những hộp giày hàng hiệu chất đống ở một góc tường. Chiếc tủ ngăn kéo với chiếc đèn bàn thủy tinh mờ. Và vài chai nước hoa trong suốt, lấp lánh. Mọi thứ đẹp đẽ mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước đều có ở đây.

Và giờ đây, tất cả chìm trong màn đêm ẩm ướt, mờ ảo. Dù đã là tháng Chín, trời vẫn còn nóng nhưng điều hòa lại không được bật.

“Kouko...”

Cái kén ấy có lẽ đã quên cả tên mình, không đáp lại lời anh.

Tấm rèm cửa sổ lớn vẫn buông xuống, và sau đó là rèm gỗ cũng đóng kín mít. Căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối sâu thẳm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ hành lang phía sau Banri là điểm tựa duy nhất. Anh muốn bật đèn nhưng không biết công tắc ở đâu.

Bỗng nhiên,

“...Lần trước, xin lỗi vì đã khiến cậu gặp nguy hiểm. Thật sự xin lỗi vì đã làm cậu sợ hãi.”

Kouko trong cái kén vẫn vùi mình trong khăn tắm, khẽ thì thầm những lời xin lỗi bằng giọng trầm. Rồi tiếp lời,

“...Nhưng, làm ơn... hãy về đi. Xin cậu...”

Không chỉ là “đừng lại gần”. Mà là “hãy rời khỏi đây”. Là “biến đi”.

“Tại sao vậy,” Banri không kìm được định bước về phía giường, nhưng

“Không! Đừng lại gần! Đi đi! Đừng nhìn tớ!”

Có lẽ cảm nhận được Banri đang tiến đến, Kouko hét lên một tiếng the thé, run rẩy đầy đau khổ. Chân anh lại cứng đờ, đứng sững như một khúc gỗ ngớ ngẩn.

Thật sự, tại sao? Làm sao lại thế này? Banri không thể hiểu nổi, trong lòng nặng trĩu. Mới tuần trước thôi, hai người vẫn luôn ở bên nhau cơ mà. Hai đứa cứ ngốc nghếch chẳng làm gì cả, bị mọi người xung quanh trêu chọc đủ điều như “mối quan hệ đeo bám” hay “không gian bí ẩn trong phòng kín”, và thậm chí còn cùng nhau tận hưởng những lời trêu chọc ấy nữa chứ. Chỉ cần ở bên nhau như vậy, trong phòng Banri, không bị ai làm phiền, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng im lặng, chẳng phải đó là hạnh phúc sao? Vậy mà tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?

Con người – các mối quan hệ giữa con người – có thể thay đổi đột ngột như vậy sao? Chỉ vì một lý do nào đó mà đột ngột bị cắt đứt, và có lẽ từ đó về sau, hai người sẽ mãi mãi chia lìa?

Nghĩa là đây là ranh giới giữa anh và Kouko sao? Nếu anh rời đi, bỏ mặc Kouko trong bóng tối này, liệu đó có phải là lần cuối cùng?

“...Không!”

Không thua kém gì giọng Kouko, Banri cũng hét lên.

“Em sẽ không về!”

“Tại sao!? Tớ đã bảo cậu về rồi mà! ...Tớ không muốn gặp ai cả!”

“Không! Em không về! Em không thể để Kouko ở lại đây một mình!”

“...Làm ơn, về đi mà...! Làm ơn! Tớ không ổn nữa rồi!... Tớ, không thể gặp cậu nữa. Tớ không muốn bị nhìn thấy... Vậy nên, làm ơn. ...Xin lỗi. Thật sự xin lỗi...”

Với vài lần “xin lỗi” nữa được lặp lại, lòng Banri nghẹn lại, anh gần như muốn bỏ cuộc. Cứ thế này, anh sẽ gục ngã và không nói được lời nào nữa.

Muốn rời khỏi đây theo lời Kouko nói, muốn để nàng yên — nhưng Banri đã cố gắng hết sức để chống lại suy nghĩ ấy trong lòng. Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng. Dồn lực vào hai chân, vào cổ chân đang đứng, thầm nhủ: Không, anh sẽ không về. Anh nhất định sẽ ở đây. Anh muốn ở đây. Dù Kouko có ghét bỏ, anh vẫn muốn ở lại bên này.

Nếu có ranh giới, anh lúc nào cũng muốn ở lại bên Kouko. Anh muốn làm như vậy. Làm thế nào để nàng hiểu được cảm giác này của anh đây?

Anh lắc đầu vài lần, rồi hít thêm một hơi thật sâu.

“Em không về. Chắc chắn.”

Anh kiên quyết nói ra.

“Em đến vì lo cho Kouko. Nhìn Kouko thế này, em không thể về được. Mọi người cũng rất lo lắng. Thật ra là vẫn đang lo. Bố cậu chắc đã giận cậu lắm phải không? Nhưng đó không phải lỗi của một mình Kouko, và... phải rồi, bây giờ em sẽ đi nói chuyện với bố cậu. Rằng em và những người khác đều cảm thấy có trách nhiệm, và không ai trách cứ Kouko cả.”

Ngay khi vừa nảy ra ý định và quay người về phía hành lang, Banri bị Kouko níu lại bằng tiếng khóc nấc:

“Dừng lại!”

“Đừng làm thế...! Là lỗi của tớ mà! Hơn nữa, tớ không phải vì bị giận mà buồn đâu...!”

Qua khe hở của chiếc khăn tắm trùm kín, Banri thoáng thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, và anh lại một lần nữa cứng đờ. Mái tóc rối bời bám dính vào má Kouko, nước mắt đã làm ướt đẫm lúc nào không hay. Nàng đang khóc. Banri vô thức gọi tên Kouko, nhưng giọng anh nghẹn lại trong cổ họng.

Rốt cuộc là từ bao giờ mà Kouko đã chìm trong bóng tối này mà nước mắt cứ tuôn rơi? Một mình cô đơn, không đáp lại lời ai, cũng chẳng nói với ai một tiếng nào. Gương mặt đẫm lệ của cô khi Banri chia tay trên con đường đêm bỗng chợt lóe lên trong tâm trí anh, như một tia chớp. Cái túi nhỏ màu hồng, đôi chân trắng ngần, những gam màu nhìn thấy trong màn đêm hôm ấy, tất cả hiện lên sống động như những ánh đèn nhấp nháy. – Phải chăng từ bấy đến giờ, em vẫn cứ khóc như thế?

[IMAGE: ../Images/../07_20_01_01.jpg]

Kouko khẽ cựa mình, nửa ngồi dậy, dùng một con mắt ướt đẫm nhìn Banri, rồi cất giọng kỳ lạ, nghe thật bình thản:

“Em chỉ thấy mình thật đáng xấu hổ.”

“Gây ra cái tai nạn như vậy, khiến mọi người gặp nguy hiểm, em đã nghĩ… Đây là lần đầu tiên em thật sự nhận ra mình ngốc đến thế nào. Em đã nghĩ mình có thể làm được mọi thứ. Em đã nghĩ mình đã trưởng thành, được tự do, có thể hành động theo ý mình. Kết quả là, ngủ gật khi lái xe. Chỉ cần một chút sai lầm nữa thôi là tất cả chúng ta đã chết rồi. Vì em.”

“…Thế nên, đó không phải lỗi của riêng Kouko đâu mà…”

“Anh đang nói gì vậy? Hoàn toàn là lỗi của em mà?”

Để mặc nước mắt cứ tuôn rơi từ đôi mắt đang mở, Kouko nghiêng đầu từ bên này sang bên kia, cứ như cô thật sự không thể hiểu được lời Banri nói.

“Nếu chở người khác khi lái xe thì dù nghĩ thế nào cũng không được ngủ gật chứ. Đó là trách nhiệm mà. …Em lại chẳng hiểu điều đó, cứ nghĩ mình có thể làm được. Chỉ làm những gì mình muốn. Vì muốn lái xe nên đã lái. Và hậu quả của hành động đó là, ngủ gật. Tai nạn. …Bản thân em không thể tự xử lý được, cũng không biết phải làm thế nào cho đúng, tất cả đều nhờ cậy vào bố mẹ. Không gánh vác được chút trách nhiệm nào, thậm chí còn không nhận ra sự non nớt của bản thân, em thực sự, thực sự, thực sự là đồ ngốc.”

Kouko dứt khoát nói bằng thì hiện tại, rồi kéo khăn phủ kín đầu trở lại. Chỉ còn nhìn thấy mỗi khóe miệng. Banri thấy những giọt nước mắt mới lại chảy dài bên khóe miệng, trông như đang cười.

“Gương mặt trong gương, rõ ràng là gương mặt của người lớn rồi. Vẻ ngoài thì ra dáng rồi đấy, nhưng bên trong thì chẳng theo kịp chút nào. Vì ngốc nên phải đến khi xảy ra chuyện thế này mới nhận ra. …Sao lại thế nhỉ? Sao lại non nớt đến vậy? Đã ngần này tuổi rồi, sao lại chẳng thể trưởng thành được chút nào…?”

“…Ngần này tuổi mà… Đâu có. Em vẫn còn đang ở tuổi mười mấy mà.”

Banri cố gắng hết sức, nhẹ nhàng nặn ra từng lời, như muốn nâng niu tiếng nức nở nhỏ bé của Kouko từ dưới lên.

“Cho đến mùa xuân, em vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi mà. Đâu phải ai cứ thành sinh viên là lập tức có thể trưởng thành được đâu. Chuyện đó là bình thường mà. Anh cũng vậy mà, nói đúng hơn thì có lẽ tất cả mọi người đều như thế cả thôi, đâu cần phải vội vàng đến vậy chứ.”

“Nhưng em đã nghĩ mình là người lớn rồi. Thật ra, em đã cư xử như người lớn. Uống rượu, ra ngoài vào ban đêm, đi giày cao gót, trang điểm, gặp người mình thích, còn lái xe, chở những người quan trọng… Cứ thế mà, với sự ngốc nghếch lộ liễu của một đứa trẻ con, em đã giả vờ làm người lớn. Chính vì thế mà, mọi người mới gặp nguy hiểm. Em cảm thấy bản thân mình, sự ngốc nghếch của mình, thật đáng xấu hổ đến không thể chịu nổi. Em không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa đâu.”

[IMAGE: ../Images/../07_20_01_02.jpg]

Kouko lại cuộn mình cứng đờ như một cái kén, úp mặt xuống. Banri thấy tấm lưng đang cuộn tròn cứng nhắc của cô phập phồng lên xuống theo hơi thở. Anh chẳng thể đến gần, chứ đừng nói là chạm vào lưng cô, và chỉ có thể nói:

“…Đừng nói những lời như vậy chứ.”

Banri chậm rãi, thận trọng, nhưng đầy sốt sắng, cố tìm những lời lẽ ôn hòa. Những lời phù hợp, những lời cần thiết, để không mắc sai lầm.

“Mọi người thật sự lo lắng cho Kouko mà… Là thật đấy. Oka Chinami, Nijigen-kun, Yanagisawa Mitsuo cũng vậy, họ đều hỏi làm sao để liên lạc được với Kouko, đúng rồi, hôm nay bọn anh cũng vừa mới…”

“Không được đâu.”

– Như thể vươn tay rút phích cắm một cách thô bạo, Kouko cắt phăng lời của Banri.

“Không được đâu. Em, đã, không được nữa rồi. Em phải chịu trách nhiệm cho việc đã gây ra tai nạn như vậy, đã khiến mọi người gặp nguy hiểm. …Em cũng không còn mặt mũi nào để gặp Banri nữa đâu. …Thế nên xin lỗi. Xin lỗi. Em xin lỗi. …Em xin lỗi…!”

Lời nói vỡ vụn thành tiếng nức nở, Kouko cứ thế bất động.

Hả…?

Banri buột miệng thốt lên một tiếng. Lời xin lỗi đó không phải là xin lỗi vì đã gây ra tai nạn… sao?

Không còn mặt mũi để gặp, tóm lại là sẽ không gặp nữa sao? Không gặp mọi người nữa, và cả Banri nữa?

Phải chịu trách nhiệm. Thế nên không thể gặp nữa. Xin lỗi. – Cứ thế tuyên bố một cách đơn phương, rồi bật khóc, Kouko dường như thật sự có ý định kết thúc mọi thứ. Không bao giờ ngẩng mặt lên nữa, đây là lần cuối cùng. Nếu Banri rời đi thì sẽ là mãi mãi. Đây thật sự là điểm chia ly.

Gần như sững sờ, Banri nhất thời không thể phản bác điều gì. Trước đó Kouko đã nói đủ thứ về định mệnh, về vĩnh cửu, vậy mà giờ chỉ cần vấp ngã một lần, cô lại nói phải chịu trách nhiệm ư? Không còn mặt mũi để gặp nên không thể ư?

“…Em đang nói gì vậy…”

Kết thúc mọi thứ thế này, đó có phải là chịu trách nhiệm không?

Banri há miệng vài lần, rồi lắc đầu. Phải nói gì đây. Phải nghĩ sao đây. Cái gì thế này. Cái gì thế chứ.

“Tai nạn thì, vì là tai nạn nên mới gọi là tai nạn chứ… Ơ, anh đang nói gì vậy ta…”

Nói những điều vô nghĩa, anh khẽ tặc lưỡi rồi nói lại. Nói đúng hơn là…

“…Tóm lại, những chuyện bất ngờ xảy ra, người ta gọi đó là tai nạn mà. Dù là người lớn hay trẻ con, ai cũng không muốn gây ra tai nạn, nhưng đôi khi vì sơ suất, hay đơn giản là xui xẻo mà chúng vẫn xảy ra, nên mới gọi là tai nạn chứ. Em nói là không thể chịu trách nhiệm, vậy thì, vì không thể chịu trách nhiệm nên em không được nữa, không thể, và biến mất ư… Đó, đó là cái gì? Chẳng phải đó rốt cuộc là, lại vứt bỏ trách nhiệm của cái gọi là ‘không thể chịu trách nhiệm’ của Kouko đó sao? …Hả?”

Ngay cả Banri cũng không hiểu mình đang nói gì nữa, rồi lại im lặng. Bản thân người nói còn không hiểu, thì chắc chắn Kouko đang nghe sẽ càng không hiểu. Anh bắt đầu hoảng loạn. Cảm nhận được sự hoảng loạn của bản thân, anh lại càng hoảng loạn hơn.

Anh chỉ muốn Kouko thay đổi suy nghĩ. Biến mất để chịu trách nhiệm, giống như từ chức vì trách nhiệm, hay tự sát, anh muốn nói rằng điều đó không đúng. Tự hủy hoại thân phận để chuộc tội, điều đó đúng là đã được thực hiện từ thời xa xưa, nhưng trong trường hợp này thì khác. Bởi vì, dù nói là biến mất trước mặt mọi người, nhưng chừng nào còn sống, cuộc đời của Kouko vẫn sẽ tiếp diễn. Dù cho cô có tự coi mình là đã biến mất đi chăng nữa, thì cô vẫn thực sự liền mạch với chính bản thân mình.

“Kouko làm như vậy, là muốn được tha thứ sao? Em nghĩ rằng nếu mình biến mất thì sẽ được tha thứ? Được ai tha thứ? Được anh và mọi người ư? Bố mẹ ư? Hay chính bản thân em? Làm vậy thì em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn sao? Thế nên em mới nói là sẽ biến mất khỏi trước mặt bọn anh sao?”

……Không phải, không phải là tôi muốn nói như vậy. Kiểu nói này cứ như thể muốn đắc ý bảo rằng “Chuyện đó mà tha thứ được chắc?”. Tôi cũng chẳng muốn dùng lời lẽ để hạ bệ em rằng em sai, tôi đúng. Tôi chỉ muốn níu giữ Kouko, người đang nói muốn biến mất. Tôi không muốn dồn em vào đường cùng nữa, mà ngược lại, tôi muốn kéo em ra khỏi bờ vực thẳm này. Thế nhưng, điều thốt ra từ miệng tôi lại toàn là những lời lẽ lạnh lùng, đầy lý lẽ. Tôi ghét bản thân mình vì ăn nói vụng về, nhưng dù sao đi nữa, lúc này tôi cũng không thể ngậm miệng được.

Tada Banri vội vã vừa khoa tay múa chân, vừa lắp bắp nói thêm, cứ như một rapper nghiệp dư: “Thế nên, ừm, không phải thế mà là… Em bị tai nạn, em không chịu trách nhiệm, em có thể cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Nhưng đừng trốn tránh nỗi xấu hổ đó. Nếu đã xấu hổ, hãy chấp nhận nó đi. Chúng ta chỉ có thể ôm lấy cái bản thân đáng xấu hổ ấy mà sống tiếp thôi. Chuyện được tha thứ hay không được tha thứ chẳng quan trọng, dù được hay không được tha thứ, đó vẫn là chính em mà. Em không thể thật sự ngừng là chính mình được. Vả lại, em đã gắn bó với người khác bằng chính con người đó rồi còn gì. Em muốn xóa bỏ những phần không thể chấp nhận, giả vờ như chưa từng có, gạt bỏ lỗi lầm để bắt đầu lại từ đầu ư? Rồi nếu lại gặp tai nạn, em lại sẽ trưng ra cái vẻ ‘chuyện đó không liên quan gì đến con người hiện tại của tôi, con người đó đã biến mất rồi’ rồi bỏ trốn à? Cứ như thế, em sẽ tự mình bắt đầu lại từ một điểm trắng tinh, không chút sai lầm bao nhiêu lần cũng được, còn những người ở lại thì bị bỏ rơi—Ôi trời!?”

“…Immmmmm đi!”

*Bốp!*

Một vật thể bay thẳng vào mặt tôi, tôi không kịp né, trúng đòn đau điếng khiến Banri quỳ gục xuống.

Cái gì vừa rồi vậy… Tôi hoàn toàn không hiểu.

Đang ngây người không nói nên lời, thì…

“Immmmmmm đi! Anh mới là người phải im đó! Anh mới là đang nói cái gì vậy hả!? Anh, anh nói cái câu đó sao!? ‘Anh đang nói cái gì vậy’ mới chính là lời tôi muốn nói đó!”

“…!?”

Lại thêm *bốp! Bốp!* Hai cái nữa, vào hai bên má.

[IMAGE: ../image/p067.jpg]

Tôi liên tục bị đánh bởi những cú va chạm tuy mềm nhưng nặng một cách kỳ lạ, đến nỗi không thốt nổi lời nào. Kaga Kouko đã vùng dậy khỏi giường, cuốn chăn bông vào chân rồi nhảy bổ tới, dùng gối tấn công tôi. Cô ấy đã dùng nó để nện tôi túi bụi.

Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô ấy méo mó như đang run rẩy, cả người run bần bật, hơi thở hổn hển:

“…Em, không muốn nghe những lời đó từ anh, Banri…!”

Giọng cô ấy cao vút, chói tai và vỡ ra. Cứ như một con thú không tên. Nếu có thể đặt tên, tôi sẽ ưu tiên “Kẻ Trừ Tà” là lựa chọn số một, sau đó là “Bạo Lực Gia Đình”, nhưng dĩ nhiên lúc đó tôi không có thời gian để nghĩ mấy chuyện đó.

Kouko vẫn nắm chặt chiếc gối trên tay, giơ cao hết cỡ, ưỡn người ra sau rồi dùng toàn bộ sức lực như lò xo, ném mạnh xuống sàn. Chiếc gối tạo ra một tiếng động khá lớn khi nảy lên, rồi nằm im lìm như một con vật nhỏ đã chết.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Kouko sẽ làm những chuyện như thế này, Banri vẫn còn sững sờ, không nói một lời nào, ngồi gục xuống không thể nhúc nhích. Kouko trừng mắt nhìn Banri với đôi mắt ướt đẫm nước mắt sáng rực một cách bất thường, thở hổn hển qua vai. Rồi cô ấy run lên bần bật, không chỉ giọng nói mà cả hàm cũng run lên:

“Tôi, tuyệt đối không muốn nghe những lời đó từ anh, Banri, đặc biệt là từ anh… Anh thật sự đang nói cái gì vậy chứ…!? Thật sự, anh đang nói cái gì vậy…!?”

Lời nói của cô ấy như bị phun ra, như tiếng gầm gừ.

“Sa… sao lại thế…!? Chuyện gì vậy chứ!?”

Vẫn ngồi bệt dưới sàn, tôi ngẩng lên nhìn Kouko đang đứng hiên ngang như vị thần hộ pháp, cố gắng hết sức mới thốt ra được câu đó.

“Banri đã bỏ lại tất cả rồi còn gì! Anh đã bỏ mặc, bắt đầu lại, chẳng chấp nhận quá khứ chút nào cả!”

“Tôi thì—”

Khoảnh khắc lời nói của Kouko đi vào tai, một luồng nóng khó hiểu bỗng bốc thẳng lên đầu tôi.

“Chuyện của tôi, không phải tôi muốn thế đâu!”

Banri cũng gầm lên, như muốn cắn trả. Giọng tôi nghe thô bạo và hung hăng đến mức chính tôi cũng giật mình, tôi nhận ra Kouko đã giật mình lùi lại. Nhưng tôi không thể dừng lại được:

“Với lại, chẳng phải đó là điều mà chính em muốn hay sao!? Kẻ nào đã nói với tôi rằng hãy quên đi!? Chẳng phải em đã khóc lóc, la hét ầm ĩ rằng đừng ngoảnh lại nhìn quá khứ hay sao!?”

Tôi đã nói ra.

Cái phần mà từ lúc nào đã trở thành điều cấm kỵ giữa hai chúng tôi, tôi đã không ngần ngại vung tay, đào bới thật sâu và nói thẳng ra mà không hề che đậy.

Kouko run rẩy, lắp bắp: “Cái, cái gì chứ.” Cái gì chứ, cái gì đó chứ, cái gì, cái gì, cái gì đó chứ, bởi vì, dĩ nhiên là phải thế rồi, bởi vì anh, anh lại nói kiểu như cái tôi trong quá khứ dường như thích Rinda, cứ như thể cái tôi hiện tại chẳng có chút trách nhiệm nào, chẳng liên quan gì cả, nhưng cái tôi trong quá khứ thì… nhìn thoáng qua, nhìn thoáng qua, đành chịu thôi, nhỉ… nhìn thoáng qua, anh lại nói kiểu như thế. Nghe những lời đó, thì dĩ nhiên là phải thế rồi, bởi vì anh, vậy thì tôi phải làm thế nào đây chứ… Cô ấy run rẩy bần bật, giọng trầm và dài như niệm chú hay tụng kinh, rồi:

“…Áááá—!”

Cô ấy trợn trừng mắt, gồng mình lên và gầm gừ đáp trả:

“Với lại ‘anh’ (おまえ – omae) mà cũng!”

Kouko hơi khuỵu gối xuống một chút, rồi:

“Đừng có nói như thế nữa!”

Từ phía dưới chếch lên, cô ấy ngồi xổm kiểu côn đồ, vươn người thẳng lên từ trán, như muốn khiêu chiến một trận đấu đầu trực diện với Banri. Dù ban đầu đã giật mình và sợ hãi trước tiếng gầm của đàn ông, nhưng cô ấy lại như thể lật ngược ruột gan của chính bản thân mình và nôn ra khỏi cổ họng một giọng “death voice” khiến NANA Senpai cũng phải chào thua. Rõ ràng là cô ấy đã đường hoàng xưng “anh” (あんた – anta) và chủ động tấn công trước, vậy mà dường như không hề có ý định lùi một ly nào. Giọng nói, khuôn mặt, thái độ, tất cả đều quá giống kẻ trừ tà và bạo lực gia đình, Banri không khỏi thốt lên: “Ai vậy chứ!?” Cô ấy đáp lại: “Đang nói chuyện đó đâu phải!?”

“Mà cái đó là từ trước rồi chứ!? Banri ngay từ đầu đã chẳng có ý định chấp nhận cái tôi trong quá khứ rồi! Nên anh mới bỏ nhà đi đúng không!? Bỏ lại gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ, cắt đứt cả Rinda Senpai, người mà anh đã yêu thích bấy lâu, rồi bây giờ anh vẫn sống tỉnh bơ đúng không!? Tất cả đều là chuyện do chính anh làm đó!”

Con người này—cô ta cũng nói ra rồi. Cái điều không được nói, gã khốn này, đã nói thẳng ra rồi. Đã nói ra rồi ư…!

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Cổ Tada Banri run lên bần bật, căng cứng, rồi như có sợi dây nào đó đứt phựt trong đầu, cậu túm lấy cái gối. Não bộ trống rỗng, lý trí bay biến, Banri bật dậy, vung gối định quật thẳng vào Kaga Kouko bằng một cú vung toàn lực. Nhưng cái cảm giác mềm nhũn ngoài dự kiến khiến tay cậu chới với, chiếc gối bay đi mất hút theo một hướng chẳng đâu vào đâu. Nhìn theo đường bay của nó, tự thấy mình thật vô dụng, cậu bất giác hét lên “Đoaàrràrrsààà~!!” trong khi người vẫn run cầm cập, trông chẳng khác gì Murofushi sau khi ném tạ xong. Chiếc gối đáp xuống quầy bên cửa sổ, gây ra một tiếng vỡ choang đầy chói tai khi làm đổ hàng loạt chai lọ thủy tinh. “Bàààrràrrsààà~!!” Kouko cũng chẳng kém cạnh, hai tay vung loạn xạ. Rồi cô ôm lấy đầu, khụy gối xuống, lưng uốn cong gần như hình chữ C. Cái cảm giác không thể cứu vãn được, y hệt không khí trên sân cỏ vào khoảnh khắc tiếng còi kết thúc vang lên trong bi kịch Doha năm nào, dâng lên ngùn ngụt. Lúc này, Banri mới sực tỉnh, mặt không cảm xúc toan chạy về phía quầy thì,

“...Ý, ý tôi là…!”

Kouko đã túm chặt lấy vạt áo T-shirt của cậu. Bị kéo từ phía sau, lớp vải mỏng manh căng cứng đến mức in hằn cả hình dáng nhũ hoa.

“Tiếp theo, anh định bỏ rơi tôi đúng không!? Giống hệt như lần trước, lần này anh lại định bỏ rơi tôi, bỏ rơi chúng tôi đúng không…!?”

“Hả!? Lần tới!?”

“Anh vừa mới nói rằng tai nạn là tai nạn vì nó xảy ra ngoài dự kiến mà! Nếu lại có tai nạn và anh mất trí nhớ lần nữa, thì chẳng phải đến lượt tôi bị bỏ rơi, bị vứt bỏ sao!? …Đúng không…!”

“Cô đang nói cái gì thế!? Ai đang nói chuyện đó!?”

“Tôi nằm mơ thấy đấy!”

──Nằm mơ thấy đấy. N.a.y.m.m.o.w.t.h.a.y.d.a.y. Nằm mơ. Mơ. M.ơ.

“...Hả, ồồồồồ…!?”

Một mũi tên vô lý, thẳng tắp, xuyên thẳng vào tủy não Banri từ cự ly cực gần, “Phập!”

Cậu thử hình dung giọng của Oka Chinami nói: “Tớ nằm mơ thấy đấy~, nyaha!” …Phập! Vô dụng. Dù nghe bằng giọng đáng yêu của bất kỳ cô gái đáng yêu nào, cái thứ kinh khủng vẫn cứ là kinh khủng.

Đi du lịch ngắn ngày, trên đường về lại bị lái xe buồn ngủ, gây tai nạn, mất liên lạc, cô gái đó lo lắng đến mức cơm không nuốt nổi, vừa căng thẳng vừa đến gặp, rồi lại bị đòi chia tay, bị la hét, lên cơn cáu kỉnh, bị quật bằng gối, Murofushi ở Doha… vì nằm mơ thấy đấy! Đó là lý do à? Vì vậy mà mình phải chịu cảnh này ư? Banri bất lực khuỵu xuống. Chỗ bị gối đập chẳng thấm vào đâu, nhưng trái tim cậu thì tan nát, vỡ vụn. Giống như tâm chấn của một vụ nổ ở Ikebukuro vậy. …Đại loại là thế, con người cậu lúc này.

Xin tha cho tôi đi.

“...Khụ…”

“...Đừng có cười!”

“Tôi có cười, đâu…!”

Ngồi sụp xuống, cậu không thể ngẩng mặt lên. Cậu cố gắng nới lỏng đôi môi đang mím chặt, chỉ muốn òa khóc nức nở “Uôôôôn!” ngay lúc này. Tại sao mình lại phải chịu đựng chuyện như thế này chứ? Chẳng phải quá đáng lắm sao? Bị trách cứ vì một giấc mơ, bị đòi chia tay, bạn gái thì như bị ác linh ám, cái sự vô lý này mà cũng chấp nhận được ư? Cấm đi, ra luật cấm đi. Quy định chặt chẽ vào, làm ơn đi.

Đúng lúc đó, một giọt nước mắt lớn "bộp" rơi xuống tay Banri. Rồi hai, rồi ba giọt nữa.

“...?”

Ngẩng đầu lên, Banri thấy Kouko đang khụy xuống trong tư thế gần như bò bốn chân ngay trước mặt cậu, những giọt nước mắt lớn đang nhỏ giọt từ cằm cô. Và… cô lại khóc ư… Cậu nghĩ đơn giản là vậy. Nhưng.

Cái bộ mặt khóc lóc đó kinh khủng chưa từng thấy. Trong số tất cả những điều tồi tệ dồn nén lại của ngày hôm nay, nó tệ một cách vượt trội. Đó là cái tệ của một ngôi sao sáng nhất. Cái tệ như thể đã được hầm cô đặc không ngủ nghỉ.

“Ba, Ban… Ban, tôi… khụ… tệ quá…”

Với khuôn mặt méo mó theo chiều ngang như một diễn viên hài bị kéo căng hết cỡ hai bên bởi hai chiếc tất quần vắt qua đầu, Kouko gần như không thể thở, nhưng vẫn cố gắng hết sức nói ra những lời có lẽ có nghĩa là:

“Banri, tôi tệ quá rồi.”

“Ừm, đúng là tệ thật đấy.” — Banri không nói ra lời này. Với khuôn mặt khóc lóc đến mức… nói thẳng ra là xấu xí ấy, cơn giận của Banri đột nhiên “xìu” xuống, mất đi sự sắc nhọn. Nếu tất cả máy bay chiến đấu của các quốc gia đều mang khuôn mặt này, có lẽ thế giới sẽ ngay lập tức hòa bình. Nó có sức mạnh làm mất đi ý chí chiến đấu đến mức đó, một khuôn mặt tất quần không nên nhìn thấy. Bị ép đấu tay đôi với vũ khí tối thượng như thế này,

“...Thôi được rồi.”

Còn gì có thể nói được nữa?

“Dù sao thì, trước tiên… hãy che mặt đi đã…”

Banri bất giác dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Kouko. Rồi như thể đang trên đường thực hiện một cú quật cổ, cậu ghì chặt đầu cô vào nách mình. Hai người ngồi đối mặt, cậu ôm Kouko và tựa mình lên lưng cô. Xương sống mảnh mai của cô gồ ghề, kỳ lạ thay lại khớp hoàn hảo với xương gò má của Banri.

Bị ôm chặt, Kouko nức nở từng tiếng “hức, hức, hức” như bị nấc. Hai tay cô ghì chặt lấy thắt lưng quần jean của Banri bằng tất cả sức lực. Dù bị vướng víu và đau nhức, Banri vẫn để yên cho cô nắm.

Cuối cùng, Kouko nói:

“...Đền đèn, đếm đền đáy đố…!”

Giọng cô nghẹt mũi đến mức không thể nhận ra.

“...Cô nói gì mà tôi chẳng hiểu gì cả… Hỉ mũi đi.”

Cô cựa quậy ngay trong vòng tay của Banri, hỉ mũi vài lần bằng hộp khăn giấy vừa vặn nằm phía sau lưng Banri, rồi vứt khăn giấy đi, lại một lần nữa dùng hai tay bám chặt lấy cậu.

“...Tôi chẳng thể nào ngủ được cả…”

Cô lại thì thầm khe khẽ. Banri chỉ "ừm, ừm" mà lắng nghe.

“...Tôi mơ thấy… Giấc mơ y hệt cái lúc xảy ra tai nạn. Tôi thấy lại cái giấc mơ khi tôi ngủ gật, thấy đi thấy lại, rồi tôi giật mình tỉnh dậy. …Cứ thế lặp đi lặp lại mãi…”

Kouko kể rằng cô và Banri đang ngồi trong xe ô tô.

──Người lái là tôi.

Banri ngồi ở ghế phụ.

Chúng tôi đang chạy trên đường cao tốc ban đêm thẳng tắp, nhưng giữa đường xuất hiện biển báo “Xuống xe”. Thế là chúng tôi dừng lại, và chỉ có tôi xuống xe. Khi tôi quay lại, chiếc xe chở Banri cứ thế lao đi. Chờ đã, chờ đã! Đừng đi mà! Dù tôi có hét lên cũng không ai để ý, dù có chạy cũng không thể đuổi kịp. Và rồi tôi nhận ra Banri không biết lái xe nên chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ biết òa lên khóc. Không ví tiền. Không điện thoại. Không có gì cả. Con đường đó, là con đường không bao giờ có thể quay lại được nữa. Là con đường mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại Banri đã bỏ đi. Vì vậy tôi không thể đuổi kịp nữa…

Trong lúc nói chuyện, tấm lưng Kouko thỉnh thoảng lại run lên, hơi ẩm ướt vì mồ hôi. Nó không chỉ ấm mà còn nóng ran. Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô qua gò má áp sát, Banri nín thở lắng nghe từng lời nói. Dường như mỗi câu chữ nhỏ bé đều ẩn chứa cả trái tim cô.

「…Nhưng này, em cứ có cảm giác như mình đã mơ thấy giấc mơ đó từ rất lâu rồi. Tại sao nhỉ… Dường như em đã nhìn thấy cảnh này, từ rất, rất lâu trước khi tai nạn xảy ra. Em linh cảm rằng ngày ấy rồi sẽ đến. Cái ngày Banri bỏ rơi em, rồi chúng ta không thể gặp nhau nữa… Em lúc nào cũng sợ hãi. Sợ lắm, Banri à. Em phải làm sao đây?… Em sợ đến phát điên lên được…!」

Đôi tay Kouko ghì chặt lấy eo chiếc quần bò của Banri, siết mạnh.

Nếu nhìn từ bên ngoài, có lẽ trông như một đòn vật chuyên nghiệp.

Với tư thế hoàn toàn khóa cổ Kouko, Banri ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô như đang bao bọc. Rõ ràng đây là một cảnh tượng bất thường, nhưng hơi thở hai người hòa vào nhau một cách hoàn hảo, khiến Banri chợt nghĩ, họ như một cặp khớp nối được tạo ra cho nhau. Được thiết kế để gắn kết khít khao không một kẽ hở, một khi đã khớp thì không thể tách rời, muốn tách thì chỉ có cách phá hỏng, mà hỏng rồi thì không dùng được nữa – hai thực thể sống động là như vậy.

「…Ý em là, anh sẽ lại mất trí nhớ phải không?」

Kouko bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, khổ sở, đáp “ừ”.

「Em… nếu Banri bỏ rơi em, em thật sự không biết mình phải làm sao nữa. Không biết phải làm gì, phải sống thế nào. Thật sự, hoàn toàn không biết. Vì vậy, đừng bỏ rơi em, làm ơn. Nếu anh đi đâu đó, thì lúc đó, hãy đưa em đi cùng. Làm ơn… Làm ơn hãy đưa em đi cùng…」

Chỉ vài phút trước, Kouko còn nói “Đừng đến, về đi, làm ơn” – giờ đây, bằng chính giọng nói ấy, cô lại nói như vậy. Bằng chính cái miệng đã xin lỗi vì không thể gặp mặt, cô lại nói “Làm ơn hãy đưa em đi cùng”.

Tuy nhiên, trong tai Banri, tất cả những lời “làm ơn” ấy đều mang một ý nghĩa duy nhất. Không hề bối rối hay mơ hồ, anh chắc chắn đã nghe thấy tiếng nói từ tận đáy lòng Kouko. Đó chỉ là một từ.

Cứu em.

Kouko đã không ngừng kêu gào điều đó, ngay giữa nỗi sợ hãi tột cùng. Hay nói đúng hơn, có lẽ cô đã kêu gào từ rất lâu rồi. Vậy mà, cho đến tận bây giờ, anh lại không thể nhận ra.

[IMAGE: ../Images/0000199.jpeg]

Kaga Kouko, người có tất cả, không hề thiếu sót thứ gì. Anh cứ nghĩ cô ấy viên mãn, không thể có vấn đề gì. Trừ việc cô ấy hẹn hò với một người đàn ông khó hiểu, chẳng biết tốt ở điểm nào như anh, thì cô ấy hoàn toàn “hoàn hảo”. Rốt cuộc, từ trước đến nay anh đã nhìn thấy gì ở cô ấy? Gần gũi đến thế này, vậy mà anh đã làm gì suốt thời gian qua? Cứ như thể anh cố tình đóng tất cả các kênh cảm nhận… có lẽ trong đầu anh chỉ có mỗi bản thân mình. Có lẽ anh còn chưa thực sự hiểu rằng cô ấy tồn tại trên đời, là một sinh vật có tâm hồn.

Anh nhắm mắt lại, áp môi mình vào lưng Kouko.

「…Lần sau nếu thấy giấc mơ đó, thì trước hết, cố gắng đừng bước xuống xe nhé.」

Kouko đáp “ừm”.

[IMAGE: ../Images/0000200.jpeg]

Nỗi “sợ hãi” mà Kouko đang mắc kẹt không phải là một thế giới giấc mơ đơn thuần, không phải là một tưởng tượng viển vông, mà là cảm xúc dành cho Tada Banri đang sống trong hiện thực. Thật đáng buồn khi bản chất nỗi sợ hãi của người yêu lại là cảm xúc dành cho chính mình, nhưng anh không thể nghĩ khác được. Người đàn ông Tada Banri yếu đuối và không đáng tin này, chính là cơn ác mộng của Kouko. Người yêu luôn đóng mọi kênh cảm xúc, dường như không hiểu gì về cô ấy, chính là nỗi bất an của cô ấy.

Để cứu cô ấy khỏi vòng lặp ác mộng kinh hoàng này—

「…Sau đó, nếu có thể, thì cứ như vậy, sau này ở thế giới thực cũng cố gắng đừng bỏ đi đâu cả. Đừng có chuyện bỗng dưng không gặp nhau nữa, chuyện đó bỏ qua đi.」

「…Ừm…」

「Thế thì anh cũng,」

Banri tạm dừng lời.

Để cứu Kouko, anh phải thay đổi.

Không phải chỉ là lời nói suông che đậy, mà phải thật sự hạ quyết tâm. Anh đã nghĩ vậy. Một khi đã nói ra, sẽ không quay đầu lại. Chỉ có thể lấy nhân cách của mình ra mà thực hiện lời đã nói. Anh tự hỏi mình một lần: Có thật sự ổn không? Quyết tâm thế nào rồi, Tada Banri?

「…Anh cũng sẽ cố gắng.」

Tiếng Banri hơi run, khiến lưng Kouko giật nhẹ, ngừng hẳn nhịp thở.

[IMAGE: ../Images/0000201.jpeg]

「…Vừa nãy Kouko nói, anh mới nhận ra, anh đúng là đã bỏ lại rất nhiều người. Vì thấy phiền phức nên đã vứt bỏ, đã bỏ chạy. Anh đã cố gắng vứt bỏ phần con người mà bản thân không thể chấp nhận được. Cho rằng đó không phải là mình… Cả đời này, anh chỉ cố gắng phủ nhận và trốn tránh việc mình là chính mình mà thôi. Mải mê chạy trốn nên không còn tâm trí nào, cũng không thực sự nhìn thấy ai cả… Nhưng, anh không muốn là một kẻ như vậy nữa. Để sống là chính mình, để tiếp tục sống, anh sẽ ngừng trốn chạy.」

Ổn thôi. Quyết tâm đã hoàn tất.

「Banri…?」

「Dù có tai nạn, dù có quên đi, cũng không thể quay ngược cuộc đời và làm lại từ đầu được đâu. Sự thật là như vậy. Không ai có thể làm được điều đó. Khoảng thời gian đã sống không thể biến mất được. Chúng tích tụ lại, nói đúng hơn là cứ bám riết, dù khó chịu hay tự hào thì cũng chẳng quan trọng, không thể nào tách rời. Nỗi xấu hổ, tội lỗi, thất bại hay thành công, tất cả những thứ đó gộp lại mới là chính mình. Việc trở thành một sinh vật theo cách đó chính là minh chứng cho thời gian đã trôi qua. Chỉ có thể tiếp tục cuộc đời theo cách đó mà thôi… Dù không thể chấp nhận bản thân, dù không muốn thừa nhận, dù có trở nên nặng nề và muốn gạt bỏ, thì dù có chạy trốn nó vẫn bám theo thôi.」

[IMAGE: ../Images/0000202.jpeg]

Vẫn dán chặt vào tấm lưng thân thương,

「…Cố gắng vật lộn, vùng vẫy một cách vô ích cũng chỉ làm tổn thương người khác và chính mình thôi.」

Banri từ từ mở mắt. Rồi,

「…」

Một tiếng “suu…” như thể bị hút cạn, anh mất đi lời nói.

Từ cánh cửa đang mở mà anh đã quên đóng, cha anh đang ló đầu nhìn vào.

Dưới chân ông là một con mèo đang loanh quanh vướng víu, và trong một tay ông — cái gì kia? Mì gói? …Maruchan Seimen (nước tương)?

Ông chú này cầm gói mì như ví của nữ nhân viên văn phòng đi vệ sinh, tại sao lại nhìn trộm phòng con gái mình thế này?

Mắt họ chạm nhau một cách chính xác. Cha anh rõ ràng đang luống cuống, đảo mắt liên tục. Chắc chắn là phải đảo mắt rồi. Bởi vì trên sàn nhà trong căn phòng tối, con gái ông đang quấn quýt với một thằng con trai, trong tư thế chuẩn bị bị ăn đòn "sit-down powerbomb" và đang nức nở nức nở trong khi bị khóa chặt cổ.

[IMAGE: ../Images/0000203.jpeg]

Và Banri, trong khi áp má vào lưng Kouko mà anh đang ôm, vẫn giữ nguyên ánh mắt với bố cô, rồi “nheo mắt” cười một cái.

Tâm trí non nớt của chàng trai mười chín tuổi chưa từng trải qua sự kinh ngạc, bàng hoàng, và ngượng ngùng đến mức đạt đỉnh một tam giác cân, *bin-bin!* nảy lên dữ dội, như sắp vỡ tung, không biết phải làm sao, và kết quả là cái “nheo mắt” cười đó. Đương nhiên là hoàn toàn sai rồi. Anh đã nhận ra mình sai ngay từ khi bắt đầu “nheo” mắt, nhưng hướng của khuôn mặt đang nheo lại ấy đã nằm ngoài ý chí của anh mất rồi.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

"Ư… ơ… á… à… á á…" Tada Banri vừa cười tủm tỉm vừa gào thét không thành tiếng trong bụng, cảm giác như có ai đó đang giật thót ở gần vùng thượng vị. Liệu cậu có được xem là một chàng rể tương lai tử tế không? Liệu cậu có được chấp nhận cho phép hẹn hò không? Liệu họ có bận tâm về vụ tai nạn của cậu không? Những câu hỏi thường tình đó đã bị quẳng ra xa, xa tít tắp… xa đến mức cứ như cậu đang bị tên lửa hất văng sang một ngân hà khác vậy, và Banri cảm nhận rõ mồn một điều đó.

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Đến nước này thì phản ứng của ông bố sẽ ra sao, cậu còn thấy hơi thích thú nữa là đằng khác. Mèo, mì gói, đấu vật, và "cái nhếch mép". Với những điều kiện kì lạ này, rốt cuộc người lớn nên hành xử thế nào đây? Có giận không? Có khiển trách không? Hay là vờ như không thấy mà lờ đi? "Cố lên nhé, thằng nhóc!" hoặc là kiểu vỗ vai cái bộp rồi bỏ đi với thái độ "bó tay chấm com!" cũng có thể xảy ra. Nhưng tất cả những dự đoán đó đều bị phản bội.

Ngay trước mắt Banri, người vẫn đang im lặng cười tủm tỉm, cha của Kaga Kouko bỗng khẩu hình miệng nói "FIGHT!" Ông hơi dang chân, ngẩng cằm "cựt!" một cái, hai tay bắt chéo nhau trong khi một tay vẫn cầm tô mì. Cứ như một trọng tài vậy.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

Mặt Banri vẫn còn tủm tỉm cười, nhưng cậu nuốt nước bọt cái ực, khá là nghiêm túc. "Người này, chẳng lẽ, định theo mình sang tận ngân hà kia sao—"

[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]

Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc sau đó, ông bố bỗng lộ vẻ mặt đau khổ, nói "Không phải…!" Ông nhìn chằm chằm như thể sợ hãi chính hành vi của mình, co rúm người trong bộ áo choàng. Tô mì trên tay được ôm chặt vào ngực. "Đúng rồi… không phải thế." Quả là người lớn có khác, nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình.

[IMAGE: ../Images/00005.jpeg]

"…Banri, lúc nãy, con xin lỗi. Xin lỗi tất cả mọi thứ…"

Kouko, vẫn hoàn toàn không biết gì, nhẹ nhàng cất giọng mũi nói vào.

[IMAGE: ../Images/00006.jpeg]

"Lúc nãy tất cả, hãy cho qua đi nhé…? Con muốn ở bên Banri. Vì con yêu Banri rất nhiều nên muốn ở cạnh, thật ra chỉ có thế thôi…"

Kouko vùi mặt vào ngực Banri, bám chặt lấy cậu, nên hoàn toàn không có khả năng cô bé sẽ nhìn thấy cha mình.

[IMAGE: ../Images/00007.jpeg]

"Con sẽ cố gắng. …Con cũng tin Banri sẽ cố gắng. Con yêu Banri lắm. Con thật sự rất yêu Banri…"

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

"…"

Banri không thể trả lời, vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào ông bố. Cậu lắng nghe giọng thì thầm ngọt ngào, trầm ấm dành riêng cho người yêu của Kouko, trong khi khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười nhếch mép lộ rõ sự khốn nạn. Dường như chức năng thay đổi biểu cảm theo tình huống đã bị mất đi rồi.

[IMAGE: ../Images/00009.jpeg]

Trong khi đó, ông bố im lặng, đứng ngây người ở ngưỡng cửa. Mắt ông như có một lớp màng che phủ, hay nói đúng hơn là, tại sao ông không bỏ đi…?

[IMAGE: ../Images/00010.jpeg]

"…Banri? Sao anh không nói gì vậy?"

"Hức!", lưng Kouko lại giật lên vì tiếng nức nở mới bắt đầu.

[IMAGE: ../Images/00011.jpeg]

"…A, anh giận à…? Có phải, vì, vì em làm ồn ào quá không…?"

Tiếng nức nở ngay lập tức trở nên dữ dội như muốn bùng nổ,

[IMAGE: ../Images/00012.jpeg]

"Không muốn đâu, nếu giận thì không muốn đâu! …C, con xin lỗi, đừng giận mà, làm ơn! Đừng ghét con! Con không muốn bị Banri ghét bỏ đâu, nếu bị Banri ghét bỏ thì mọi thứ sẽ kết thúc hết mà! Vì con yêu anh mà! Con muốn mãi mãi ở bên Banri thế này! Con muốn ở bên Banri mãi mãi mãi mãi mãi mãi, vậy nên làm ơn, nói gì đó đi…!"

[IMAGE: ../Images/00013.jpeg]

"…"

Không thể nói gì được.

[IMAGE: ../Images/00014.jpeg]

Vì ông bố đang nhìn bằng đôi mắt bị màng che phủ kia, nên không thể nói gì được…

Cái sự kết hợp kinh hoàng giữa nụ cười nhếch mép và ánh nhìn đờ đẫn ấy hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. "Này Banri!" Kouko càng khóc to hơn. Cô bé bám chặt lấy thân Banri như muốn níu kéo, đầu cọ cọ xoáy sâu vào vùng gan cậu, và đúng lúc đó, "Meo meo," một con mèo kêu lên một tiếng nũng nịu. "Linh linh," tiếng chuông nhỏ vang lên. Nó cọ người vào chân ông bố.

[IMAGE: ../Images/00015.jpeg]

"…!?"

Giật mình mạnh, Kouko bỗng nhiên cứng đơ người. Cô bé im bặt.

Banri trở về vẻ mặt nghiêm túc.

Ông bố đứng bất động.

Tiêu rồi. Tiêu rồi phải không? Tiêu rồi đó. Ừm! Cái này, tiêu thật rồi! …Lần đầu tiên Banri cảm thấy có sự đồng điệu với ông bố, nhưng mà,

[IMAGE: ../Images/00016.jpeg]

"…Có lẽ nào, có lẽ nào thôi nhé. …Có lẽ nào, hình như là, ở đó… có bố của con… không?"

Bám chặt lấy thân của bạn trai—trong tư thế mà có khi bị coi là đang lao đầu vào chỗ hiểm, Kouko khẽ hỏi.

"Không có đâu…?"

Banri đáp, đồng thời kín đáo ấn mạnh vào gáy Kouko. "Ể!? Ơ!?" Cảm thấy có điều bất thường, Kouko bắt đầu giãy giụa. "Nào, nhân lúc này!" "Trước khi Kouko ngẩng mặt lên!" – Banri định tiễn ông bố đang bỏ chạy, nhưng rồi,

"Không phải! Bố chỉ đang hướng dẫn cách làm mì ramen thôi!"

"Hả!?"

Mắt Banri lồi ra. "Rầm!", tầm nhìn của cậu, vốn đang tập trung vào ông bố như thể có mạch đập, bỗng nhiên mở rộng. "Giờ! Mình! Mắt lồi ra rồi!" – cậu nhận ra điều đó. Đây là tình huống mà lẽ ra vẫn có thể che giấu được, vậy mà ông già lại loạn trí rồi. Nhìn khuôn mặt Banri đang chất vấn "Rốt cuộc là cái gì vậy?",

[IMAGE: ../Images/00017.jpeg]

"Không sao đâu, nói ra thì tốt hơn! Nói dối là không tốt! Kouko, cậu ta đã nói dối con!"

"Ểểể!?"

"Bố đã thành thật! Nhưng cậu ta đã nói dối! Con phải nhớ lấy điều đó!"

Chứng kiến sự bẩn thỉu của người lớn ngay trước mắt, Banri cảm thấy như hai con mắt lồi ra của mình như đang xoắn lại giữa không trung. Nghe Banri và ông bố cãi nhau hỗn loạn trong khoảng ba giây im lặng, cuối cùng Kouko,

[IMAGE: ../Images/00018.jpeg]

"GIAOOOOOOOOO—! Hộc!? KIEEEEEEEE—!!"

Cô bé hét lên từng đợt, đứt quãng. Sự đứt quãng đó là do ông bố, nhân cơ hội này, đã mở toang cánh cửa, khiến ánh sáng "xoẹt!" một tiếng rọi thẳng vào phòng. Kouko, người đã chìm trong bóng tối u uất suốt một tuần, bỗng nhiên được tắm trong ánh sáng ban trưa lành mạnh, và cô bé bắt đầu giãy giụa một cách rõ ràng đến mức khiến người ta muốn thốt lên "Dracula à!".

[IMAGE: ../Images/00019.jpeg]

"Không muốn nữa! Không muốn thế này đâu, không muốn cuộc đời thế này đâu! Mọi người đi ra hết đi! Để con yên đi, con ghét tất cả mọi người!"

Cú sốc khi những lời thì thầm ngọt ngào của mình bị người thân nghe trộm đã khiến Kouko trở lại trạng thái "trừ tà" một lần nữa. Khi cô bé giãy giụa, vặn vẹo thân mình, Banri đã vững vàng ôm chặt cô bé, trong khi nghĩ rằng nếu cứ thế này mà cô bé lại tự giam mình lần nữa thì sẽ mất rất lâu mới ra được.

[IMAGE: ../Images/00020.jpeg]

"K… khoan đã! Bình tĩnh nào Kouko, ít nhất thì!"

"Ực!? Dừng, dừng lại! Ư, á, á, á!"

Banri vẫn giữ chặt gáy Kouko, đứng dậy kéo cả cơ thể cô bé theo. Kouko giãy giụa, vặn mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay khóa chặt của Banri, nhưng nhìn kỹ thì đôi chân mang tất lạ lùng nhão nhoẹt của cô bé không thể bám chặt vào sàn gỗ chút nào, và Kouko đành bất lực bị Banri kéo lê đi.

[IMAGE: ../Images/00021.jpeg]

"Con không thể cứ thế này mà nhốt mình trong phòng tối mãi được đâu!"

"Khô… không… muốn đâuuuu…!"

Nhìn con gái đang bị kéo lê một cách thảm hại trong tư thế cúi gập người, ông bố đã mở cánh cửa kính hai cánh ra.

[IMAGE: ../Images/00022.jpeg]

Ngay lập tức, khi cảm nhận được không khí tràn vào, cái cảm giác bóng tối u uất tích tụ dưới chân Banri bỗng tan biến như bị cuốn bay lên một lượt.

[IMAGE: ../Images/..]

Phòng khách rộng rãi, trần nhà cao vút, ngập tràn ánh sáng. Gió trong lành, mát rượi thoảng qua, luồn từ ô cửa sổ mở rộng ra hành lang. Màu xanh của khu vườn dưới nắng mặt trời lấp lánh rực rỡ. Bất ngờ bị chói mắt bởi ánh sáng ấy, Tada Banri vô thức chớp chớp mắt. Dracula thì la làng "Gieeeeee...!" như sắp bốc khói mà chết tới nơi.

Trên những bức tường trắng tinh trong nhà, vài bức tranh hiện đại được vẽ bằng những đường nét đơn giản, thô mộc treo lủng lẳng. Dù Tada Banri không thể ước lượng được giá trị của chúng, nhưng với màu sắc tối giản và thiết kế tinh tế không hề phô trương, anh nghĩ bức nào cũng thật hợp mắt. Sàn nhà lát gỗ ghép tinh xảo rất êm ái dưới bàn chân trần, từ ghế sofa, bàn, cho đến những chiếc đèn lớn nhỏ treo lơ lửng cùng cách bố trí dây điện, mọi thứ đều toát lên vẻ độc đáo, cực kỳ hiện đại. Cả không gian rộng lớn ấy được sắp đặt vô cùng thanh lịch và tinh tế.

Rốt cuộc, ai đã bỏ bao nhiêu thời gian, tiền bạc, và nghĩ cách thế nào mới có thể kiến tạo nên một không gian như vậy chứ?

Tada Banri ngẩn người, vô thức đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Chính khoảnh khắc ấy, lực ở cánh tay anh đang giữ cổ Kaga Kouko bỗng chùng xuống. Lợi dụng sơ hở, Kaga Kouko vùng tay ra khỏi Tada Banri, vừa khóc bù lu loa vừa quay lại, gào lên: "Đồ nói dối, đồ nói dối! Hừ! Đồ chậm chạp! Đồ yếu hèn!" rồi cố gắng chạy ngược lại hành lang.

Những lời chửi rủa cấp thấp đến mức ấy khiến Tada Banri không kịp phản ứng. Anh "hự!" một tiếng, đứng sững vì sốc. *Cô ta bảo thích mình lắm mà, chắc lại nói dối rồi...* vừa nghĩ vậy, anh vừa vô thức nhìn theo bóng Kaga Kouko đang muốn chạy trốn về phòng mình, nhưng:

"Kouko! Ngồi yên đó!"

Cha cô bé đứng chắn ngang cửa kính như một bức tường.

"Không! Không không không! Tránh ra! Con không muốn ở đây! Tránh ra! Không không không không!"

"Đủ rồi đó!"

"Không không không! Con không muốn gặp ai hết! Mặc kệ con đi! Tránh ra! Không muốn! Không muốn!"

Kaga Kouko gần như lảm nhảm những lời mè nheo, mặt mũi nhăn nhó đối diện với cha mình, nhưng:

"Con đúng là ồn ào quá! ...Này! Này, Banri!"

"Bịch!" Tada Banri giật nảy mình tại chỗ. Lần đầu tiên anh bị cha Kaga Kouko gọi thẳng tên. Khi con gái gọi tên, thì thấy ngọt ngào xao xuyến, nhưng khi bị cha Kaga Kouko gọi... thì sao nhỉ? Tự nhiên thấy có cảm giác như "thủ hạ", như thể không thể chống lại được nữa.

"Vâng, vâng... có chuyện gì ạ...!"

"Làm cái này đi!"

Vẫn đứng chắn cửa để Kaga Kouko không thể đi qua, cha cô bé gân xanh thái dương giật giật, chìa gói mì ramen về phía Tada Banri.

"...Chắc, ông đang mất trí phải không ạ...!"

"Ừ!" Cha Kaga Kouko gật đầu. Ông đối mặt với Kaga Kouko đang trừng mắt trong nước mắt, nhưng không hề lùi một bước.

"...Ông ăn thật ạ...! Ông ăn nổi ạ! Trong tình huống này!"

"Phải ăn thôi! Lúc như thế này, chỉ có thể làm những điều bình thường một cách bình thường nhất! Hơn nữa, ta chưa ăn gì từ sáng! Ta làm việc ở phòng khám suốt mà chẳng ăn uống gì cả! Ta cứ nghĩ về việc về nhà sẽ được ăn mì Maruchan Seimen suốt thôi! Kể từ khi xem quảng cáo, ta đã muốn ăn lắm rồi, nhưng mãi không mua được, cuối cùng cũng mua được! Cứ ngỡ sẽ được ăn yên ổn thì nó đã bị ăn mất rồi, ta không được ăn! Cứ giấu đâu là chúng nó cũng tìm ra như lợn tìm nấm Truffle vậy! Cái khả năng đó là cái quái gì thế!? Hay đó là do!? Là cha mẹ thì phải phát triển và tận dụng khả năng đó cho con sao!? Hả!?"

"Phì!" Kaga Kouko gào lên, tóc tai bù xù, ngắt lời.

"Ông giấu dở quá thôi! Con cũng ăn hết rồi!"

"Cả con cũng là lợn Truffle sao!? Hai anh em nhà lợn Truffle là một lũ sao!? Khốn kiếp! Dám coi thường cha mẹ!"

Với vẻ mặt tức tối thật sự, ông bố xoay người như quay tròn tại chỗ, rồi đột ngột quay sang Tada Banri. Gói mì ramen bị ném tới: "Đây!" và Tada Banri đành phải đón lấy.

"Nhưng! Hôm nay cuối cùng, cuối cùng cũng còn sót lại một gói ta giấu được! Chính là nó!"

Dường như, Tada Banri không thể thoát khỏi tình huống này nữa rồi.

"...Bếp ở đâu ạ!"

"Cửa trượt đằng kia!"

Phòng khách thông với phòng ăn theo một kiểu dáng lạ mắt, như thể hai hình chữ nhật được cố tình đặt lệch nhau.

Để lại cặp cha con có vẻ còn nhiều chuyện nhân quả rắc rối ở đó, Tada Banri đi về phía phòng ăn. Bức tường sâu nhất là một cánh cửa trượt.

Tada Banri rón rén mở cánh cửa gỗ màu trắng nhạt ấy, bốn tấm cửa trượt nhẹ nhàng, trơn tru liên kết với nhau mở ra,

"Ồồồồ..."

Dù chẳng có ai nhìn, Tada Banri vẫn vô thức giơ hai tay lên và ngửa người ra sau như một người thổ dân.

Thép không gỉ sáng loáng, đá cẩm thạch được đánh bóng lấp lánh. Đây chẳng phải là một sân vận động bếp ăn lộng lẫy sao! ...À, không phải sân vận động. Dù sao thì, đây cũng là một không gian tuyệt vời đến ngạc nhiên.

Phòng bếp của nhà Kaga là một căn phòng nhỏ riêng biệt, có cửa sổ lớn nhìn ra lùm cây trong vườn. Dọc theo bức tường, bồn rửa, bếp nấu, lò nướng được bố trí hình chữ U vô cùng rộng rãi, và ở giữa là một bàn làm việc bằng đá cẩm thạch rộng rãi. Phía dưới có đủ loại dụng cụ nấu nướng được sắp xếp ngăn nắp, dễ sử dụng. Một góc giá đựng thức ăn có treo một chiếc móc áo. Và trên đó, là chiếc tạp dề màu chàm quen thuộc. Cảnh tượng mì Yakisoba trong không khí đầy ấn tượng lại hiện về trong tâm trí anh.

À, mà hình như hôm nay cô giúp việc trung niên không có ở đây thì phải. Mình có nên mượn cái này không nhỉ? Nấu ăn mà vẫn mặc quần áo vừa đi loanh quanh bên ngoài cũng ngại, dù là mình ăn thì không sao, nhưng nếu cha Kaga Kouko ăn thì hơi ngại...

Đang phân vân không biết có nên hỏi hay không, Tada Banri định hé nhìn về phía phòng khách một chút, nhưng góc tường che khuất, không nhìn thấy gì từ phòng ăn. Tada Banri nghĩ "Thôi vậy," rồi quay lại bếp. Dù sao thì, ông ấy đã bảo anh làm. Cứ làm món mì ramen đã. Inoki cũng đã nói rồi mà. *Ngộ độc thực phẩm ư, chớ lo ngại. Cứ thế mà làm đi, nấu chín là ổn cả thôi.*

Mượn tạp dề, anh chọn đại chiếc nồi và đũa được sắp xếp ngăn nắp, dễ tìm. Loại mì gói này anh đã ăn rất nhiều lần, có thể làm như hơi thở vậy.

Định rửa tay ở bồn rửa, anh bỗng ngập ngừng: "Ơ?" Không có vòi nước, mà là vòi tự động cảm biến. Khi anh đưa tay vào, nước chảy ra rất mạnh mẽ, nhưng bồn rửa lại vô cùng yên tĩnh, hầu như không có tiếng động.

"Ồ... thì ra là thế này..." vừa thầm cảm thán trong im lặng, anh vừa dùng khăn giấy bếp lau tay. Và Tada Banri một lần nữa dừng lại. Đột nhiên, anh nghĩ: *Mình đang làm gì ở đây vậy nhỉ...?* Anh lắc mạnh cái đầu đang chực trắng xóa, lấy lại tinh thần. Ramen. Với tinh thần của Inoki, bằng mọi giá, phải làm món ramen.

Có lẽ nên cho thêm topping thì tốt hơn nhỉ? Khi tự ăn, anh luôn luôn cho trứng luộc yêu thích đã chuẩn bị sẵn vào tùy thích, nếu có thì thái thêm hành lá. Cả giăm bông hay cà chua, anh cũng có thể cho vào theo cảm hứng. Rong biển cũng được.

[IMAGE: ../Images/01.jpg]

[IMAGE: ../Images/02.jpg]

Mở cánh tủ lạnh khổng lồ màu bạc, trông hệt như loại dùng trong nhà hàng, Banri thấy đầy ắp trái cây và nước uống, nhưng lại chẳng tìm thấy quả trứng hay cọng hành lá nào. Thay vào đó, cậu tìm thấy một miếng hành tây được bọc màng thực phẩm, bèn nghĩ "Thế này cũng được rồi," rồi lấy thớt ra.

Vừa đun nước sôi trong nồi nhỏ, cậu vừa tỉ mỉ thái hành tây thành hạt lựu hơi lớn một chút. Nghĩ đến việc cha của Kouko sẽ ăn món này, động tác của cậu tự nhiên trở nên cẩn thận, chỉn chu hơn hẳn so với khi tự làm cho mình. Dù đang trong cái mớ bòng bong chẳng đâu vào đâu này, Banri vẫn muốn thể hiện bản thân mình thật tốt, dù chỉ một chút. Có lẽ, nếu làm mì Ramen ngon, ông ấy sẽ có thiện cảm với mình chăng. Rồi thì Banri và Kouko sẽ… sẽ gì nữa đây? Sẽ gì hơn nữa được đây? Có gì nữa mà hơn được chứ?

Hành tây xông lên mũi, cay xè cả mắt. Mắt cậu ướt nhòe.

── Rốt cuộc, mình đang làm cái quái gì thế này?

Kouko và mình rồi sẽ ra sao? Mình đang hướng tới đâu đây? Giờ thì Banri chẳng hiểu gì nữa rồi. Hay đúng hơn là không thể hiểu nổi Kouko. Cô ấy đúng là một con người khó hiểu đến vậy sao. Tưởng chừng đã hiểu rõ Kouko trong mọi chuyện, vậy mà bây giờ chỉ có thể nghĩ rằng mình chẳng hiểu gì cả.

Những gương mặt mà Banri thấy hôm nay đều là những gương mặt lạ lẫm lần đầu thấy. Cô nàng Kouko đó còn giấu giếm bao nhiêu điều nữa đây? Rồi cô ấy sẽ lại bùng nổ vì một lý do nào đó nữa chăng? Rốt cuộc, chẳng thể nào đạt đến cái “đáy” của sự thấu hiểu hoàn toàn, mà mỗi khi lật sang một trang mới, lại chỉ thấy một Kouko hoàn toàn xa lạ, vậy thì đó có phải là yêu đương không? Các cặp đôi trên đời này ai cũng thế ư? Cái sinh vật gọi là “bạn gái” đó, ai cũng là những thực thể vô nghĩa, không rõ lai lịch, không thể hiểu nổi sao? Hay tất cả phụ nữ đều kỳ lạ hết rồi?

Banri hồi tưởng lại khuôn mặt của tất cả những cô gái mình từng quen biết. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng dường như trong số đó, Kouko vẫn là người khó hiểu và kỳ quặc nhất, vượt xa những người khác.

Và mình, lại yêu đúng cái người như vậy. Mà nói đúng ra, Banri cũng chẳng kém cạnh gì về độ khó hiểu đâu nhỉ. Về mức độ "đặc biệt" thì Banri cũng chẳng kém cạnh Kouko chút nào.

Hai con người cần được xử lý cẩn thận lại càng làm mọi thứ phức tạp hơn, cuối cùng lại dính lấy nhau. Chẳng hiểu vì lý do gì mà họ lại yêu nhau, trở thành một cặp đôi kỳ quặc, độc nhất vô nhị. Và đây chính là kết quả. Khóc lóc ầm ĩ, đầu hàng trước cha của Kouko, mượn bếp để làm mì Ramen.

…Khi tỏ tình lần đầu, Banri đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhớ lại những ngày xuân ấy, khi Banri yêu Kouko, chúng xa xôi vạn dặm, hệt như một chuyện của một chiều không gian khác vậy.

Banri từng mơ rằng nếu tình yêu này thành hiện thực, thì đó sẽ là những ngày tháng tươi sáng, vui vẻ, thỉnh thoảng hồi hộp, hai người họ sẽ cùng nhau trải qua một cuộc sống lung linh như trong phim. Nào ngờ, khi thành hiện thực, mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cha của Kouko. Sự đầu hàng. Mì Ramen. Không chỉ toàn ánh sáng, không chỉ toàn niềm vui, cũng chẳng toàn những điều hợp lý. Mà ngược lại, gần như toàn những chuyện vô lý, những ngày tháng tan nát.

Hoàn toàn khác biệt.

Quá khác xa so với tưởng tượng. Khác biệt như giữa võ sĩ Inoki và Chinami vậy.

Banri đặt con dao xuống, nhắm chặt mắt. Nước mắt nóng hổi thấm ra, rồi tràn khỏi khóe mi.

Mà thôi, dù sao đi nữa.

Ít nhất là.

Banri đã không thể nghĩ đến việc rời xa Kouko nữa rồi. Cậu cũng vậy, không biết phải sống thế nào nếu họ phải chia lìa.

Cái thời gian mà Banri thích Kouko vì cô ấy xinh đẹp, muốn nhìn ngắm cô ấy vì cô ấy mỹ miều, hay quan tâm vì cô ấy có vẻ buồn bã, tất cả đã vượt qua từ bao giờ rồi. Giờ đây, Banri chỉ muốn được ở bên Kouko. Muốn cô ấy ở bên mình. Dù Kouko có xuất hiện với khuôn mặt biến dạng vì vớ da, rồi nói: "Xin lỗi Banri, không biết sao tôi lại xấu xí thế này…", thì Banri vẫn sẽ nói: "Hả!? Thôi thì đành chịu vậy…", và chấp nhận. Dù cô ấy có nghèo rớt mùng tơi, dù có đột nhiên trở nên cực kỳ ngu ngốc, chỉ cần Kouko vẫn là Kouko, Banri nghĩ mình đành chịu thôi. Cậu sẽ chấp nhận cô ấy vào sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình. Điều đó là chắc chắn, không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Ngược lại, Banri hoàn toàn không biết làm thế nào để rời xa Kouko, hay làm thế nào để nghĩ rằng rời xa cô ấy cũng được. Thầy trừ tà ư, OK. Bạo hành gia đình ư, OK. Mặt vớ da ư, OK. Nghèo rớt mùng tơi, cực kỳ ngu ngốc, OK OK. "Này Banri, tôi lỡ giết ông nội rồi"… OK. "Banri, cho tôi quả thận nhé?" Dĩ nhiên "Cho cả hai quả được không?" OK chứ. "Banri! Nhảy từ đó xuống xem nào! (Vách đá)" À, OK. "Banri, tôi không phải con người đâu." OK, tôi cũng đoán sơ sơ rồi, cô robot vàng. "Baaanriii! Ohooo, Ooh hohoho, Ooohhohooo!" OK, ohoo!

…Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Banri cũng chỉ có thể nghĩ "đành chịu thôi." Dần dần, Banri thấy sợ chính mình, và cậu dừng những suy nghĩ xa hơn.

Dù có bao nhiêu lần sống lại đi nữa, nếu Banri gặp Kouko, cậu chắc chắn vẫn sẽ chấp nhận cô ấy.

Cầm lại con dao, Banri vừa nghĩ vậy, vừa thái hành tây thành hạt lựu một cách tỉ mỉ hơn.

Dù Kouko không sinh ra với dáng vẻ hiện tại, dù không có những thứ cô ấy đang sở hữu, một khi đã gặp gỡ, Banri chắc chắn sẽ bị thu hút bởi một thứ gì đó phát ra từ tâm hồn cô ấy, và chắc chắn sẽ yêu. Sau đó, dù có thấy bao nhiêu cảnh tượng xấu xí đi nữa, cái gì không thay đổi được thì đành chịu thôi.

Dù có bao nhiêu lần làm lại, bao nhiêu lần tái sinh đi nữa, chỉ cần có thể gặp được Kaga Kouko── chỉ cần phép màu được gặp gỡ ấy xảy ra với mình, Banri sẽ chọn Kouko.

Chẳng biết là nhân quả gì mà lại thành ra thế. Đúng là một cuộc đời đầy vất vả. Trời ơi là trời. Nếu Kouko muốn rời xa mình, mình sẽ ra sao đây? Khi đó, làm thế nào để mình chấp nhận được đây? Không biết. Hoàn toàn không biết gì cả.

Banri lấy thêm một tờ giấy ăn nhà bếp, lau mắt, rồi hơi ngừng lại. Cậu cảm thấy như mình vừa được chia sẻ một phần nhỏ nỗi sợ hãi của Kouko, rồi khẽ "hừm" một tiếng nuốt xuống.

Chẳng bao lâu sau, Banri làm mì Ramen như thường lệ, với những động tác quen thuộc và khuôn mặt bình thản. Cậu tìm thấy một cái bát có vẻ là bát mì Ramen, múc mì vào một cách tự nhiên, và rắc hành tây thái nhỏ lên trên. Món mì trông khá đơn giản, nhưng có lẽ nhờ cái bát dày dặn, vững chãi mà trông nó khá ngon lành.

Cậu nâng bát mì bằng hai tay, đặt lên bàn ăn, rồi lấy đôi đũa to và đẹp nhất, phù hợp với người chủ gia đình. Trong số rất nhiều gác đũa, Banri chọn một chiếc bằng gốm hình mặt phúc lành, được uốn cong mềm mại như một hạt đậu tằm.

Banri đi vào phòng khách để gọi cha của Kouko, thì…

“...Ơ?”

Một khuôn mặt trung niên nhìn lại, trông vừa mệt mỏi vừa bối rối.

Từ lúc nào, phòng khách đã trở nên tĩnh lặng. Kouko nằm úp sấp, duỗi dài trên ghế sofa, một con mèo đang cuộn tròn trên lưng cô. Cha của Kouko đứng cạnh Kouko, trông như không biết phải làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Banri.

“Kouko… Cô ấy làm sao vậy?”

“Sau khi khóc lóc ầm ĩ một trận, thì cô ấy cứ thế này đây.”

“Ối giời ơi, thôi tôi chịu!” – Bố Banri vừa than vãn vừa vặn vẹo cả mặt mũi, làm bộ nằm sấp vật ra. Từ trước đến nay, từ Yanagisawa cho đến Nijigen-kun, ai nấy đều từng thử bắt chước Kouko, nhưng đúng là cha con có khác, chỉ đơn giản thôi mà lại giống nhất.

“……Và rồi, con bé cứ thế giận dỗi không nói câu nào, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”

Kouko nằm sấp, mái tóc dài cuộn vào vòng tay, hơi thở đều đều. Vừa nãy còn nói không tài nào ngủ được, vậy mà chẳng hiểu sao, Banri thấy cô ngủ say như chết.

“Xong chưa con?”

“À, xong rồi ạ.”

“Cảm ơn nhé.”

Bố Banri khẽ gật đầu rồi cứ thế một mình đi vào phòng ăn. Một tiếng nhỏ “Ôi, được đấy chứ” khe khẽ vọng lại. Lát sau, tiếng húp mì ramen rào rào vang lên.

Bị mèo giẫm lên, Kouko khẽ rên rỉ:

“……Thôi… không chịu đâu…… Thôi không chịu đâu… ư ư…”

Vẫn còn giận.

Lông mày cô nhíu chặt lại, nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt, đôi môi hé mở méo xệch. Ngủ trong nước mắt… hay ngủ trong giận dữ đây? Dù sao thì cô vẫn đang ngủ.

Banri vẫn đứng đó, nguyên cả chiếc tạp dề, bất giác chăm chú nhìn khuôn mặt cô. Nhìn lại mới thấy, Kouko trông thật tệ. Mái tóc đã be bét thì khỏi nói, cổ áo chiếc áo phông mỏng tang cỡ siêu rộng bị dão ra, quần soóc thì ngắn đến mức chẳng ra dáng cho lắm. Đôi chân trắng muốt lộ rõ, lại còn đi đôi tất ren cụt đến mắt cá chân trông như không có chun.

Nói một câu, Kouko đang ngủ trong bộ dạng ‘xấu tệ’ ấy. “Ư…! Hơ…!” Vai cô giật nảy, giật nảy. Chẳng lẽ, cô lại gặp phải ác mộng nữa rồi sao. Con mèo vẫn điềm nhiên nhắm mắt trên lưng cô, dù thỉnh thoảng bị rung nhẹ một chút vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Banri tạm thời ngồi xuống sàn cạnh chiếc ghế sofa, ghé sát lại khuôn mặt Kouko đang ngủ. Tổng thể khuôn mặt cô tái mét một cách kỳ lạ, quầng mắt bầm tím nâu sẫm, môi khô nứt nẻ. Chẳng biết đã bao lâu rồi không rửa mặt, trông có vẻ hơi bẩn. Cằm có mụn, má có lỗ chân lông. Gương mặt nhăn nhó đầy khổ sở, và nước mắt.

Được rồi. Không còn cách nào khác.

“……Đừng có xuống đấy nhé… Cố lên.”

Giọng Banri thì thầm rất khẽ để không đánh thức cô, và Banri thấy Kouko khẽ gật đầu như một lời đồng ý. Lông mày cô nhíu lại, đầy vẻ quyết tâm. Con mèo cũng hé mắt nhìn Banri, (Ưm, không xuống đâu!) rồi khẽ gật đầu. Ta đâu có nói với mi.