Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1453

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 7

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 03: Yến Tiệc Giữa Chốn Tu La - Chương cuối: Đêm Xuân Tu La Say Giấc

Trên đường đến quán cà phê Joubou──Nadeshiko chợt dừng chân.

Anh đào nở rộ rực rỡ, tung những cánh hoa và ánh sáng nhảy múa trên mặt đường nhựa. Con đường dường như cũng ngập tràn niềm hân hoan, và ở cuối con đường ấy, có một chiếc ô trông như một con sứa.

"Lần trước, cảm ơn chị."

"Đừng bận tâm... tôi cũng không làm gì to tát cả."

Evelyn vừa dùng cán ô gõ nhẹ vào gáy mình, vừa nhún vai. Có lẽ vì bóng hoa phủ xuống, gương mặt vốn đã lãnh đạm của cô trông càng thêm u sầu.

Nhìn thẳng vào đôi mắt của Evelyn, Nadeshiko ngập ngừng mở lời.

"...Lần tới, chị hãy nói chuyện tử tế với Amana đi."

"Dù bị con bé ghét bỏ sao?"

Evelyn khẽ cười, đoạn xoay chiếc ô. Hai, ba bóng sứa trong suốt lững lờ hiện ra từ không trung.

Nadeshiko lúng túng, ngước nhìn lên những tán anh đào. Cánh hoa lả tả rơi xuống cùng với ánh sáng.

"...Em nghĩ Amana không ghét chị đâu."

Gokumon Sakurako hiện về trong giấc mộng của cô lúc nào cũng đang gảy đàn koto, chưa một lần họ có thể trò chuyện cùng nhau. Vừa nhớ lại bóng lưng của người mẹ tựa như hoa anh đào ấy, Nadeshiko vừa chậm rãi cất lời.

"Cứ từ từ thôi cũng được. Chỉ cần chị dần dần trò chuyện với chị ấy. Amana mong muốn điều gì, chị đang suy nghĩ ra sao... hai người vẫn còn có thể trò chuyện với nhau mà."

Giữa những bóng sứa đang trôi nổi xung quanh, Evelyn dùng ô che khuất gương mặt.

Mình đã làm chị ấy phật lòng rồi sao──Ngay khi Nadeshiko bồn chồn chạm tay lên gáy, Evelyn buông một lời thì thầm.

"────Tôi đã định bụng sẽ tách cô khỏi con bé."

Nadeshiko mở to mắt. Trong khi đó, Evelyn vẫn nói một cách trôi chảy.

"Vì tôi đã nghĩ rằng làm thế là vì con bé. Dòng dõi của Quỷ, chẳng có gì đáng sợ hơn thế nữa... nhưng giờ thì có vẻ như chính cô lại là người thấu hiểu con bé hơn."

Trên nền trời xanh, cảnh tượng những cánh hoa và bầy sứa đùa giỡn với nhau trông như một giấc mơ. Giữa khung cảnh phi thực tế ấy, Evelyn nghiêng chiếc ô. Trên đôi môi màu san hô, một nụ cười cô đơn khẽ nở.

"...Giờ thì tôi về đây. Tôi cũng cần thêm một chút thời gian nữa."

Một cơn gió ào qua. Nadeshiko bất giác đưa tay che mặt trước cơn bão màu hồng nhạt cuộn lên.

Và rồi khi nhìn về phía trước, bóng dáng của Evelyn Ha đã không còn ở đó. Ngước nhìn những con sứa trong suốt đang tan biến vào trời xanh đầy luyến tiếc, Nadeshiko khẽ nở một nụ cười gượng.

"...Mẹ nào con nấy, cả hai đều khó hiểu thật."

Rồi, buổi chiều tối──Nadeshiko đang ở Thành Nijo. Cô trang điểm nhẹ, mái tóc được tô điểm bằng ba mảnh bạc lấp lánh tách ra từ chiếc trâm của mẹ.

Những cây anh đào nở rộ được chiếu sáng lộng lẫy, những họa tiết hoa văn tựa như kính vạn hoa nhảy múa khắp nơi trong cung điện.

"Ừm ừm, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim. Lần này thì chúng ta có thể thong thả ngắm hoa anh đào ban đêm rồi nhỉ."

"Vâng, đúng thế. Lần trước đã có đủ chuyện xảy ra rồi..."

Vừa đi theo sau Amana đang vui vẻ, Nadeshiko vừa nhớ lại tháng Ba tựa như một cơn bão xuân.

Gokumon Shakuya──người chị họ lần đầu tiên cô gặp trong đời. Lúc cô đang mải nhìn bàn tay mình, bàn tay đã dùng để đánh người chị họ ấy, một chiếc quạt giấy bỗng gõ nhẹ lên đầu. Ngước lên, cô bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình đầy bất mãn.

"...Gì vậy?"

"Đêm đẹp thế này cơ mà. Quên hết đi, mấy chuyện trần tục ấy."

"Chuyện đó... em cũng muốn vậy, nhưng mà..."

Những ký ức về Ngự Lăng Quán và Cấm Trung ùa về trong tâm trí không phải là thứ có thể dễ dàng quên đi.

Vừa dùng quạt gõ nhẹ liên tục lên đầu Nadeshiko đang ủ rũ, Amana vừa lắc đầu một cách cường điệu.

"Đúng là hết nói nổi. Em có biết bây giờ mình đang có một khoảng thời gian xa xỉ đến mức nào không──Oái!"

"Á──!"

Từ chùm dây trang trí, Oukijin trườn ra và liếm lên má Nadeshiko.

Amana vội vàng ngồi xổm xuống, cố hết sức nhét con Osaki đang định làm nũng cả với mình trở lại. Nadeshiko ngay lập tức đứng cạnh che cho cô một cách kín đáo khỏi những người qua lại.

"Không được tự tiện chạy ra ngoài! Ngoan ngoãn ở yên trong đó đi, cái con này...!"

Nghe tiếng của cặp chủ tớ ồn ào, Nadeshiko chợt nhìn lên trời.

Dưới ánh trăng mờ, những cánh hoa đang nhảy múa. Trước khung cảnh có phần như mơ ấy, Nadeshiko bất giác gọi tên Amana.

"Này, Amana..."

"G-Gì vậy? Nói trước để em biết, hành động của Oukijin không hề liên quan gì đến tinh thần của chị──"

Dáng vẻ của Amana sau khi đã chỉnh lại dáng vẻ cũng đẹp tựa một giai nhân trong mộng. Cảm thấy có chút bất an trước khung cảnh phi thực tế, Nadeshiko khe khẽ đưa tay về phía má cô.

"N-Nadeshiko... tự nhiên em làm sao vậy?"

Gò má tựa như sứ trắng thoáng chốc nhuốm màu đỏ thắm. Cảm nhận được hơi ấm đó một cách rõ ràng, Nadeshiko mỉm cười.

"...Đây không phải là một giấc mộng đêm xuân rồi."

Amana thoáng chốc mở to mắt. Nhưng rồi, đôi môi màu san hô của cô ngay lập tức vẽ nên một đường cong quyến rũ.

"Đúng vậy. Vì thế, đừng rời mắt khỏi chị dù chỉ một thoáng──vì chị là báu vật của em mà."

Đêm trăng mờ khiến cả cỏ cây cũng phải say đắm──đêm nay, hai người họ cũng quyết định để bản thân được vui vẻ một chút.