Tháng tư... Sương núi đã vơi đi ít nhiều, không khí mơn man trên da cũng thêm phần mềm mại.
"Thế nhé, em đi đây. Chắc em sẽ về muộn một chút."
"Đi cho khuất mắt. Tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa." "Quà lưu niệm." "Đồ ăn vặt." "Đồ ngọt."
Đưa mắt tiễn Nadeshiko khuất dạng, Kirihito phóng tầm mắt về phía dãy núi.
Ẩn mình giữa màu xanh thẳm, một cây anh đào núi đơn độc trổ hoa. Những cánh hoa trắng muốt lả lướt trong gió, ướp hương thơm ngọt ngào vào ánh nắng xuân ấm áp. Tiếng chim oanh véo von từ xa vọng lại, Kirihito bất giác thở dài.
"...Lại đến nữa rồi, cái mùa xuân chứng nào tật nấy."
"Thì nó phải đến thôi, mùa là thế mà."
Một giọng nói thản nhiên cất lên. Nhìn lại, Kurou đã ngồi vắt vẻo trên cánh cổng chi chít chuông từ lúc nào. Cạnh anh ta là chiếc túi du lịch căng phồng quà cáp, trông có vẻ cũng sắp lên đường.
"Anh ghét mùa xuân đến thế à, Kirihito?"
"...Nó chẳng khác nào một gã say phiền phức."
Làn gió mang theo hương hoa dìu dịu thổi tung mái tóc anh, làm xao động những lá bùa chú. Anh chẳng buồn đưa tay vuốt lại, chỉ khoanh tay đứng đó với vẻ mặt thờ thẫn hiếm thấy.
"Nó tùy hứng ban phát, rồi cũng tùy hứng tước đoạt. Đã có thời, tôi từng căm hận cái mùa điên rồ này đến tận xương tủy..."
"Với tôi thì mùa này cũng phiền muộn đủ kiểu đây này."
Từ kho chứa của Nadeshiko, Keika xuất hiện. Cô cũng định về nhà, hành lý đã thu dọn xong xuôi.
Thấy Keika với gương mặt ngái ngủ đang sửa lại cặp kính, Kurou tò mò nghiêng đầu.
"Tôi thì lại khoái mùa xuân. Đứa nào đứa nấy cứ ngáo ngáo ngơ ngơ, nhìn vui không chịu được."
"Bọn này tinh tế hơn anh nhiều. Bọn này còn có thứ gọi là tâm hồn đấy, biết không?"
Keika nhún vai, đoạn liếc mắt về phía Kirihito.
Anh vẫn lặng thinh, mắt dán chặt vào cây anh đào núi. Trông tấm lưng ấy chẳng khác nào một tấm bia mộ, Keika khẽ mỉm cười.
"Cái câu đó, anh vẫn còn nói à."
"...Câu gì?"
"Thì câu 'Tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa' ấy... Cũng đến lúc bỏ được rồi còn gì?"
"Dẹp đi," Kirihito lắc đầu, dời mắt khỏi cây anh đào núi thanh khiết.
Phía sau lưng anh là dinh thự chính của nhà Gokumon. Tòa thành của Quỷ vẫn toát lên vẻ điềm gở ngay cả giữa tiết xuân ấm áp, Kirihito khẽ nhếch môi.
"...Một cái nhà thế này, vốn dĩ chẳng phải là nơi để quay về."