Chương 18: Đại tiểu thư miệng đầy lời nói dối
Đường Lâm đứng dậy, thấy phía trước có vài người đang đi tới. Dẫn đầu là một gã ăn mặc lòe loẹt toàn hàng hiệu, đôi mắt tam giác trông gian trá khỏi nói.
Lý Văn Kiệt đang dẫn đám đàn em đi ngang qua bên này.
Đám đàn em của Lý Văn Kiệt vừa nhìn thấy Đường Lâm liền ghé tai hắn thì thầm:
“Lý thiếu , anh nhìn xem, là tên phế vật Đường Lâm kìa.”
“Nơi này vắng người, chi bằng cho nó một trận ở đây luôn?”
Không ngờ, phản ứng của Lý Văn Kiệt lại khiến người ta kinh ngạc. Hắn vừa nhìn thấy Đường Lâm liền quay đầu vòng đường khác.
“Lý thiếu? Lý thiếu?”
“Anh sao vậy?”
“Không đánh Đường Lâm nữa hả?”
“Câm miệng!”
Lý Văn Kiệt quát lớn với đám đàn em của mình.
Cái tên mặt trắng đó mà lại có gì đó với Đường Thi, khốn kiếp thật! Vừa nghĩ tới Đường Thi là cả người hắn lại đau đớn cộng thêm ghen tức. Một thằng phế vật không có dị năng, tại sao lại lọt vào mắt của đại mỹ nhân như Đường Thi chứ?
Tuy rằng hôm đó Đường Lâm không làm gì, chỉ cảnh cáo hắn đừng dây vào bản thân và người bên cạnh. Nhưng mà... Lý Văn Kiệt vốn nổi tiếng háo sắc, trong đầu đã tự động "hợp tình hợp lý" tưởng tượng ra việc Đường Lâm là tình nhân nhỏ của Đường Thi.
Nếu Đường Lâm biết được suy nghĩ trong đầu Lý Văn Kiệt lúc này, chắc chắn sẽ cạn lời không nói nổi thành câu.
Đứng trước băng ghế dài, Đường Lâm thấy Lý Văn Kiệt thật sự vòng đường khác, trong lòng thầm nghĩ: Ồ, gã này thật sự đi đường vòng luôn kìa.
Mà đã biết sợ rồi thì chắc cũng không dám đi chọc chị Mộng Hinh nữa đâu. Miễn là hắn không tiếp tục làm càn, Đường Lâm cũng lười để tâm.
Hẹn hò, ba rưỡi chiều nay hẹn hò, nghĩ tới thôi đã thấy vui rạo rực rồi!
Khóe miệng Đường Lâm bất giác nhếch lên.
Sau khi giao bài luận văn của Đường Lâm cho giáo sư La, Minh Hi liền rời khỏi Đại học Lạc Thủy, đi thẳng đến SR Technology.
Tối hôm qua cô mất ngủ cả đêm, cứ trằn trọc suy nghĩ không biết rốt cuộc Đường Thi là có ý gì. Ba mẹ cô cũng biết chuyện cô bị Đường Thi tấn công, lo đến đứng ngồi không yên.
Cái người tên Đường Thi đó, xuất thân thì thần bí, không ai biết cô ta từ đâu tới. Lúc không chủ động xuất hiện thì như một bóng ma, ai cũng không tìm ra được.
Cách duy nhất để liên lạc với cô ta là thông qua trợ lý của cô ta, nhưng trước thư ký hiện tại là Thư Tiểu Tiểu thì Đường Thi đã thay đến ba người rồi. Nghe nói ba trợ lý đó đều bị cô ta “xử lý” rồi.
Có người suy đoán rằng dị năng của Đường Thi có thể vượt quá hai mươi loại, thậm chí còn có nhiều loại thuộc cấp độ S trở lên.
Bị người như vậy nhắm tới, đúng là một việc khiến người ta phát điên.
Nhưng mà... rốt cuộc cô ta đánh mình là vì cái gì chứ?
Mọi người đều nói Đường Thi rất có chính nghĩa, chẳng lẽ là do Tập đoàn Tống thị làm chuyện gì thất đức nên mới bị đánh? Minh Hi từ nhỏ đã được tiếp xúc với các công việc cốt lõi trong gia tộc, cô tự thấy tuy Tống thị có làm ăn mờ ám, nhưng vẫn có giới hạn đạo đức. So với những tập đoàn khác thì đã là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” rồi.
Còn mấy chuyện xảy ra trong thời kỳ Hắc Ám...
Toàn là chuyện từ trăm năm trước rồi, chẳng lẽ còn tính sổ chuyện của tổ tiên à? Thế thì vô lý quá.
Minh Hi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cho rằng khả năng cao vẫn là do vụ dị thú biến dị ở khu mười sáu hôm trước, nên hôm nay mới quyết định đến SR Technology một chuyến.
Ba giờ năm phút chiều, Đường Lâm đã có mặt ở công viên Lạc Thủy sớm hơn giờ hẹn. Cậu ngồi trên một băng ghế trong rừng bạch dương của công viên, lấy điện thoại ra nhìn giờ.
Vẫn còn sớm.
Chỗ này yên tĩnh, từ đây nhìn ra phía trước có thể thấy mặt sông rộng mở, trên sông có thuyền, xa xa là những đám mây trắng bồng bềnh. Mùa thu đã đến, cây trong công viên bắt đầu thay lá.
Cậu chờ vài phút thì ánh mắt khẽ lướt qua một bóng người. Đường Lâm quay đầu lại, thấy Minh Hi đang đi tới.
Thiếu nữ tuyệt sắc với mái tóc bạc và đôi mắt tím mặc một chiếc sơ mi trắng, trên cổ áo và tay áo trang trí bằng ren cùng hàng cúc đính pha lê, bên ngoài khoác một chiếc váy yếm jeans xanh có dây buộc. Váy dài vừa quá đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài. Cô đội một chiếc mũ nâu có nơ ruy băng đỏ, tay xách một chiếc túi.
Giữa khu rừng mùa thu, cô đón nắng bước tới, làn da như phát sáng dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu tử la lan rực rỡ như kim cương tím. Nụ cười trên môi cô rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như muốn chiếu sáng cả thế giới.
“Hi Hi——”
Vừa thấy cô, Đường Lâm lập tức đứng bật dậy, bước nhanh về phía trước.
“Đợi lâu chưa?” Minh Hi mỉm cười hỏi.
“Không, không đâu. Tớ vừa đến thôi. Với lại là tớ đến sớm mà.” Đường Lâm vội đáp.
Cả hai cùng ngồi xuống băng ghế, Minh Hi đặt chiếc túi lên ghế rồi lấy ra một chiếc hộp trong suốt. Vừa mở nắp ra, hương bơ ngọt ngào liền lan tỏa.
Là bánh quy, trong hộp là bánh quy bơ nhiều hương vị khác nhau.
“Nếm thử đi, tớ tự làm đó.” Minh Hi cười nói.
“Cậu biết làm bánh nữa hả, giỏi ghê.” Đường Lâm tán thưởng.
“Nếm một cái đi, nhanh lên.” Minh Hi hối thúc.
Thiếu nữ tóc bạc mắt tím hai tay nâng chiếc hộp bánh quy đưa tới trước mặt cậu. Nhìn gương mặt đẹp đến mức như được thần ban phước ấy, chưa ăn mà tim đã mềm nhũn rồi. Đường Lâm cầm một cái bánh quy bơ lên nếm thử, ăn một miếng liền xuýt xoa khen ngon.
“Ngon thật, là bánh quy ngon nhất tớ từng ăn đó. Cậu làm kiểu gì vậy?”
“Tớ xem video dạy trên mạng rồi học theo thôi, không ngờ làm một lần là thành công luôn.” Minh Hi cười tít mắt.
Nhưng sự thật thì...
Thiếu nữ tóc bạc mắt tím đang bưng trà đỏ nói với nữ vệ sĩ bên cạnh:
“Anna, tôi muốn ăn bánh quy cậu làm, đủ loại vị nhé. Trước ba giờ phải làm xong, tôi muốn đem cho Đường Lâm.”
“Tiểu thư định lấy bánh tôi làm rồi giả bộ là tự tay làm hả? Gạt người như vậy không tao nhã chút nào.”
Trong mắt thiếu nữ ánh lên tia lạnh lẽo:
“Cuối năm còn muốn nhận thưởng không?”
“Tôi làm ngay, thưa tiểu thư.”
Tiểu thư Tống Minh Hi căn bản chưa bao giờ vào bếp, càng khỏi nói đến việc làm bánh.
Vậy mà giờ cô vẫn có thể dùng giọng điệu dịu dàng, mặt không đỏ tim không loạn mà nhìn Đường Lâm nói dối:
“Không ngờ tớ lại có khiếu làm bánh. Sau này có thể thử làm mấy món khác.”
“Một lần là thành công, siêu quá rồi còn gì. Tớ từng thử học nướng bánh mì nè, thất bại mấy lần là bỏ luôn, khó quá mà.” Vừa nói, Đường Lâm vừa ăn liền tù tì năm cái bánh quy.
Bánh mì nướng?
Đường Lâm thích ăn bánh mì nướng.
Ngay lập tức, Minh Hi ghi nhớ chi tiết này vào lòng.
“Sao tự dưng lại nghĩ tới làm bánh quy vậy?” Đường Lâm cười hỏi.
“Cậu từng nói cậu thích ăn bánh quy mà.” Minh Hi nói.
Họ đã làm bạn qua mạng năm năm, từng trò chuyện về rất nhiều chuyện. Đường Lâm thật sự không nhớ mình từng nói thích bánh quy khi nào, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là Minh Hi vẫn còn nhớ cậu thích ăn gì.
Cô ấy không những nhớ cậu thích bánh quy, mà còn vì cậu mà tự tay làm bánh.
Cậu có cảm giác như mình bị ném vào một hũ mật ong tên là “Hạnh Phúc”, tim ngọt tới mức như muốn nổ tung thành pháo hoa.
Cậu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ, tai bắt đầu đỏ lên. Ôm chặt hộp bánh quy trong tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chắc kiếp trước chắc mình đã cứu cả dải ngân hà rồi, nên kiếp này mới có được may mắn như vậy.