Chương 19: Tống Từ hẹn gặp Đường Thi
“Vị nào ngon nhất vậy?” Minh Hi vừa cười vừa hỏi.
“Cái nào cũng ngon hết.” Đường Lâm đáp.
“Vậy lần sau tớ làm tiếp cho cậu.” Minh Hi cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh.
Đường Lâm nhìn vào mắt cô, tim như có gợn sóng lăn tăn.
“Đi dạo chút không?” Minh Hi vẫn cười.
Đường Lâm gật đầu. Cậu đậy nắp hộp bánh lại, bỏ vào túi rồi xách theo, cùng Minh Hi đi về phía con đường ven sông.
Họ vừa đi vừa trò chuyện. Cảnh ven sông chiều hôm đó thật đẹp, Đường Lâm ngỏ ý muốn chụp vài tấm hình cho Minh Hi, cô cũng rất phối hợp.
Người như Minh Hi, thuộc dạng đại mỹ nhân tuyệt sắc, góc nào cũng đẹp, ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Hai người chụp hình gần một tiếng đồng hồ, rồi cùng ngồi xuống băng ghế dài bên sông để xem ảnh.
“Tấm này đẹp ghê.”
“Tớ lại thấy tấm này còn đẹp hơn.”
Đường Lâm cười bảo: “Tớ thấy tấm nào cũng đẹp hết. Chủ yếu là người đẹp, chụp kiểu nào cũng ra ảnh đẹp thôi.”
Minh Hi đã nghe vô số người khen mình xinh đẹp. Khen đến phát ngán. Bình thường nghe xong chỉ lịch sự đáp lại cho có, trong lòng thì không chút gợn sóng. Nhưng lần này, gò má cô nàng tiểu thư Minh Hi lại ửng hồng.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nhuộm đỏ mặt sông, ráng chiều nhuộm cả bầu trời thành sắc đỏ rực.
Thiếu nữ cúi đầu thẹn thùng, dáng vẻ còn đẹp hơn cả ráng chiều kia.
Đường Lâm bỗng nhận ra khoảng cách giữa mình và Minh Hi lúc này thật gần. Gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, mái tóc dài bị gió thổi khẽ lay, gương mặt rạng rỡ pha chút e thẹn kia đẹp đến nghẹt thở. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, rất muốn hôn cô.
Nhưng đây mới là lần thứ hai họ gặp nhau thôi mà.
Bình tĩnh nào, Đường Lâm, đời còn dài mà, đừng dọa người ta sớm quá.
Đường Lâm gồng mình đè nén cơn xúc động muốn hôn thiếu nữ trước mặt.
Nhưng bầu không khí mập mờ giữa hai người đã lan ra mất rồi.
Mỗi lần ánh mắt giao nhau, tim cả hai lại đập loạn. Nhưng chẳng ai dám mở lời trước.
“À, Đường Lâm, cậu… cậu chụp hình giỏi ghê á. Học qua đâu đó hả?” Minh Hi đỏ mặt hỏi, mắt nhìn ra phía sông.
“Không có học bài bản đâu… chỉ là… thỉnh thoảng có nghiên cứu chút thôi.” Đường Lâm đáp, mặt cũng nóng ran, liếc nhìn Minh Hi rồi lại ngước lên nhìn trời.
“Ngồi đây ngắm hoàng hôn cũng khá đẹp.”
“Ừ ha.”
“Cậu thường đến đây không?” Đường Lâm hỏi, “Cậu là người địa phương mà, chắc từng đến đây rồi nhỉ?”
“Cũng có đến vài lần.” Minh Hi nói.
Mặt trời chìm dần xuống sông, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Minh Hi nhận được một tin nhắn. Cô nói:
“Tớ phải về rồi.”
Đường Lâm đứng dậy: “Cậu đã gọi xe chưa?”
“Tài xế của tớ đang đợi ngoài công viên rồi.”
“Vậy để tớ đưa cậu ra đó.”
“Ừm.”
Công viên Lạc Thủy có rất nhiều cổng ra vào, họ chọn một lối đi gần nhất. Đường Lâm nhìn thấy một chiếc xe sang bản kéo dài màu đen đang đỗ ở bên đường, Minh Hi cười nói:
“Hẹn gặp lại nhé.”
“Ừ!”
Đường Lâm cầm túi bánh quy Minh Hi làm, đứng nhìn chiếc xe đưa cô rời đi.
Trong xe
Minh Hi ngồi ở ghế sau. Người lái xe là Anna, vệ sĩ của cô . May mà Anna không xuống xe, nếu không lần nào cũng bị Đường Lâm nhìn thấy mặt thì rắc rối to. Lần trước Đường Lâm từng xông vào biệt thự nhà Tống Từ và đánh ngất Anna mà.
Minh Hi hỏi:
“Anna, cô biết làm bánh mì sandwich không?”
Anna đáp: “Tiểu thư có thợ làm bánh chuyên nghiệp riêng mà.”
Minh Hi cười tươi: “Biết vì sao lương cô gấp đôi mấy người vô cùng thời với cô không?”
Anna: “Sandwich là món tôi làm giỏi nhất. Tiểu thư muốn ăn lúc nào?”
Minh Hi cười càng rực rỡ hơn: “Đợi lúc nào cần, tôi sẽ nói. Mà bánh quy lần này, tôi thấy khá ưng.”
Anna: “Cô thích là tốt rồi.”
Minh Hi cười càng ngọt: “Không phải tôi thích, là Đường Lâm thích.”
Anna: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, với nhan sắc và gia thế của cô, không cần lấy lòng ai cả, càng không cần nói dối.”
“Đó không gọi là nói dối, trong tình yêu thì chút nói dối vô hại gọi là gia vị.” Minh Hi cười.
“Rồi sau này cậu ta sẽ phát hiện ra cô căn bản không biết nấu ăn đâu.”
Minh Hi nháy mắt tinh quái: “Thế nên từ giờ cô dạy tôi làm bánh, biến giả thành thật.”
Anna: “…”
Cô nhớ lại chuyện năm xưa, khi cô tiểu thư này mới mười hai tuổi từng muốn nấu mì trường thọ cho bố, kết quả là làm cả cái bếp nổ tung.
“À đúng rồi, liên lạc được với trợ lý của Đường Thi chưa?” Minh Hi chợt hỏi.
Anna nói: “Liên lạc được rồi, nhưng trợ lý của cô ấy bảo phải xác nhận lại với Đường Thi mới có thể trả lời.”
Minh Hi khoanh tay trước ngực, hễ nhắc đến Đường Thi là trong lòng lại bốc hỏa.
Nhưng mà—
Minh Hi à, không được manh động!
Nhẫn một chút, sóng yên biển lặng. Nhịn không được là hỏng chuyện lớn.
Sau khi Minh Hi rời đi, Đường Lâm nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình. Vừa thấy tên Thư Tiểu Tiểu hiện lên trên màn hình, Đường Lâm lập tức biến về hình dạng nữ, dùng dịch chuyển không gian trở lại ký túc xá ở trường Lạc Đại.
“Thiếu gia nhà họ Tống, Tống Từ muốn gặp tôi?”
Thư Tiểu Tiểu: “Đúng vậy. Nhưng khi tôi hỏi họ có chuyện gì, họ lại không nói rõ, chỉ bảo muốn tôi chuyển lời. Vậy cô có gặp không?”
Đường Lâm suy nghĩ rồi đáp: “Ừ, biết rồi. Cứ hẹn thời gian gặp đi.”
“Ok.” Thư Tiểu Tiểu trả lời.
Cúp máy xong, Đường Lâm lại biến về hình dạng nam.
Cậu mở album ảnh, xem lại từng tấm hình chụp Minh Hi hôm nay. Cậu chọn một tấm làm hình nền, sau đó gửi toàn bộ ảnh chụp hôm nay cho Minh Hi.
Đường Lâm: Tớ gửi cậu mấy tấm hình chụp hôm nay nhé.
Minh Hi nhanh chóng trả lời bằng một icon cười.
Minh Hi: Cảm ơn.
Minh Hi: Hôm nay tớ rất vui, cảm ơn cậu. ?
Đường Lâm mỉm cười, nhắn lại: Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu.
---
Hôm sau
Tống Từ (Minh Hi) ngồi trong quán cà phê, phía sau là nữ vệ sĩ Anna.
Cô liếc nhìn điện thoại, còn hai phút nữa là đến giờ hẹn.
Quán cà phê này nằm lưng chừng núi, ở độ cao hai nghìn mét so với mực nước biển, vị trí nơi cô ngồi là góc ngắm cảnh đẹp nhất. Nhưng hiện tại Tống Từ chẳng còn tâm trí nào ngắm cảnh nữa rồi. Muốn gặp Đường Thi thì việc bao trọn quán để đảm bảo an toàn là điều hiển nhiên. Cả quán đều là người của hắn, nhưng đông người thì có ích gì?
Gặp phải loại quái vật như Đường Thi, dù có đem theo trăm cao thủ cấp S cũng vô ích.
Đúng mười giờ, Đường Thi xuất hiện.
Cô ấy xuất hiện một cách đột ngột, từ hư không bước ra, cứ thế mà hiện lên giữa quán cà phê.
Cô mặc váy ôm màu đen, khoác áo gió trắng bên ngoài. Mái tóc dài đen mượt buông xuống tận eo, đôi mắt đỏ như ngọc thạch huyết bồ câu, làn da trắng đến lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh, cao một mét bảy tám, mang giày cao gót tám phân. Với khí thế của mình, vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người trong quán căng thẳng đến nghẹt thở.
Tiếng giày cao gót dẫm trên nền gỗ như đánh trống trong tim từng người.
Tống Từ thấy Đường Thi bước vào, liền đứng dậy:
“Cô Đường Thi.”