Chương 24: Một nhát là đủ giết cậu rồi
Gương mặt tuấn mỹ không tì vết của cậu vì mất máu mà tái nhợt, lại có một vẻ đẹp khác thường.
Đường Thi nhìn cậu, thái độ tỏ ra khá hài lòng.
Cô gái tuyệt sắc trong bộ đồ đỏ nhếch môi cười nhẹ:
“Nếu vậy, để tôi yêu thương cậu bằng đòn mạnh hơn nữa nhé.”
Lời còn chưa dứt, Tống Từ đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh bay.
Ầm ầm ầm——
Mặt đất dưới chân Đường Thi nứt toác thành những khe nứt khổng lồ, nhanh chóng lan rộng khắp cả thành phố.
Toàn bộ không gian dị năng rung chuyển, ánh đỏ phủ đầy, các tòa nhà xung quanh sụp đổ, vô số mảnh vỡ bắn tung tóe.
Tống Từ trụ lại giữa không trung, lại hộc máu. Cậu kích hoạt dị năng, dùng lực đẩy hất văng những mảnh vỡ đang lao đến. Gào lên một tiếng, hàng trăm tỷ mảnh vụn xoay quanh tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, gió nổi cuồn cuộn, mảnh vỡ như sóng thần ào ạt bắn về phía cô gái áo đỏ đang đứng trên nóc tòa nhà.
Đối diện đợt công kích dữ dội như bão biển, Đường Thi nhẹ nhàng vung tay, một thanh trường đao hiện ra trong lòng bàn tay.
Lưỡi đao chém xuống, đao khí cuồng bạo như xé toạc trời đất, uy lực kinh hoàng nghiền nát toàn bộ mảnh vỡ thành tro bụi. Dư âm lan rộng thành cơn cuồng phong, quét sạch cả khu vực xung quanh.
Chàng thiếu niên tóc bạc trừng lớn mắt, bị cuồng phong hất văng, đập mạnh vào tảng đá, ngất lịm.
————
Khi Tống Từ tỉnh lại, trước mắt là trần nhà quen thuộc.
Anna đang đứng cạnh giường, thấy cậu mở mắt thì nói:
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi.”
Tống Từ ngồi dậy, quần áo đã được thay, thương tích trên người cũng đã lành.
Người trị liệu chuyên trách cho cậu chính là Anna. Cô là một năng lực giả đa năng, dị năng chính là chữa trị cấp S, dị năng phụ là hệ hỏa cấp A.
Dù năng lực hồi quy của Tống Từ cực mạnh, nhưng nếu cậu biến thành giới tính thứ hai thì sẽ không thể dùng hồi quy. Còn khả năng tự lành với tốc độ cao, khi thương tổn quá nặng cũng không thể tự hồi phục lập tức, vì vậy cần có người chuyên trách trị liệu.
“Đường Thi đâu?” Minh Hi hỏi.
“Cô ấy đang ở phòng khách.”
Minh Hi nghe vậy thì đi ra ngoài.
Ra đến phòng khách, cậu thấy cô gái tuyệt sắc trong áo choàng đỏ đang ngồi bên bàn tròn ngoài ban công, thong thả nhấp trà. Vài cô hầu gái trẻ vây quanh, má đỏ ửng, ánh mắt như fangirl gặp thần tượng, vừa phấn khích vừa rụt rè.
“Cô Đường Thi, có thể ký tên cho em được không ạ?”
Một hầu gái trẻ lấy hết can đảm hỏi.
Đường Thi nhìn cô nàng mặc đồ hầu gái xinh xắn, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý.
Thấy Đường Thi nhẹ nhàng gật đầu, cô hầu gái càng đỏ mặt hơn, lấy quyển sổ nhỏ đưa ra. Đường Thi nhận lấy cây bút máy từ tay cô, ký tên mấy nét liền.
“Cảm ơn cô Đường Thi ạ!”
Cô nàng vui đến mức như muốn nhảy cẫng lên. Những người còn lại thấy vậy cũng muốn xin chữ ký, nhưng đúng lúc đó thì họ nhìn thấy thiếu gia đang bước tới.
Các hầu gái vừa thấy Minh Hi, lập tức im bặt, hành lễ rồi nhanh chóng tản đi.
Đường Thi nhìn Tống Từ bước tới, thầm nghĩ: Cái thằng này không thể đến trễ vài phút sao, chẳng có tí tinh ý nào cả. Dù không phải loại lăng nhăng, cô cũng đâu ngại nói chuyện với mấy cô gái trẻ xinh đẹp thêm vài câu.
“Sư phụ.” Tống Từ bước đến trước mặt cô.
Đường Thi lạnh nhạt liếc cậu một cái: “Còn sống à.”
Chàng thiếu niên vừa bị cô đánh cho thảm hại, giờ thay đồ sạch sẽ, lại biến thành công tử nho nhã điển trai, nụ cười ôn hòa như gió xuân. Nụ cười ấy khiến Đường Thi bất giác nhớ đến Minh Hi.
Nói mới nhớ, Tống Từ với Minh Hi thật sự không có quan hệ huyết thống à?
Tuy ngũ quan không giống lắm, nhưng màu mắt và tóc y hệt, đôi lúc cảm giác mà họ toát ra cũng kỳ lạ giống nhau. Hơn nữa, cả hai đều sở hữu nhan sắc hoàn mỹ.
“Sư phụ, nhận xét chút về biểu hiện vừa rồi của con đi.” Tống Từ cười nói.
Đường Thi vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày: “Không tệ, nhưng vẫn còn thiếu.”
Tống Từ nghe xong, nụ cười cứng lại. Cậu cứ tưởng lần này sẽ được khen, ai ngờ lại bị chê “chưa đủ”.
“Cậu chỉ dựa vào nhiều dị năng mà đánh liều. Mười bảy dị năng, có tám cái đạt cấp S. Nhiêu đó thì dù là năng lực giả cấp cao nhiều kinh nghiệm cũng có thể bị cậu đánh chết bằng loạn chiêu. Nhưng nếu gặp năng lực giả siêu cấp S, cậu chẳng có cửa.”
“Có tám dị năng cấp S nhưng không cái nào vận dụng thành thạo. Phản ứng khi phát động năng lực cũng quá chậm, mất tận nửa giây, chậm lắm. Nếu tôi thực sự muốn giết cậu, một nhát là đủ rồi.”
“Nếu mục tiêu của cậu chỉ là đánh bại năng lực giả cấp S, thì giữ nguyên như hiện tại cũng được. Nhưng tôi nhớ không nhầm thì cậu bỏ ra cả đống tiền thuê tôi, không phải chỉ vì muốn làm vua trong đám S đâu nhỉ. Cậu muốn sau này dù gặp siêu cấp S cũng có khả năng tự bảo vệ mới tìm tôi luyện đúng không?”
Trên hành tinh này, số năng lực giả siêu cấp S được công bố có sáu người, bao gồm cả Đường Thi, nhưng thực tế không chỉ có vậy.
Nghe Đường Thi nói xong, Tống Từ trầm mặc, gương mặt trở nên nghiêm túc. Đúng vậy, cậu bỏ ra ngần ấy tiền để huấn luyện, là vì muốn có khả năng sống sót kể cả khi đơn độc đối mặt với siêu cấp S.
Minh Hi hỏi: “Vậy con phải làm gì?”
“Tham thì thâm. Tám dị năng cấp S của cậu, cùng lắm chọn hai cái mà chuyên sâu. Nếu muốn đánh với siêu cấp S, thì phải chọn một hai dị năng, luyện đến cảnh giới hoàn mỹ. Nhiều người ghen tị với năng lực phức hợp, nhưng dị năng nhiều chỉ tiện dụng thôi, lắm khi lại thành gánh nặng.” Đường Thi nói.
Tống Từ nhìn cô gái cao quý lạnh lùng trước mặt, hỏi: “Ý cô là như cô?”
Đường Thi khi đối địch luôn dùng đao, phần lớn chỉ xuất chiêu đúng một lần.
Bên ngoài có lời đồn, ai khiến Đường Thi chém đến nhát thứ hai, đều là cao thủ trong số cao thủ.
Minh Hi nhớ đến những đường đao đẹp đến tuyệt đỉnh và nhanh đến cực điểm của cô. Nghĩ lại, hình như mình né được cũng kha khá... Nhưng hai lần bị đánh tơi tả thì cô toàn chơi đùa, nếu cô nghiêm túc chắc mình chẳng né nổi phát nào.
“Như tôi?” Đường Thi bật cười khinh miệt. “Cậu mà so được với tôi à? Với tôi, dị năng càng nhiều càng tốt. Như Hàn Tín điểm binh, càng đông càng vui.”
Tống Từ: “…”
Tự tin thật. Nhưng người ta có tư cách để tự tin mà.
Tống Từ chăm chú nhìn khuôn mặt của Đường Thi. Làn da trắng như băng, đôi mắt phượng sắc sảo mang khí chất áp đảo, dung mạo tuyệt đẹp lại mang theo vẻ lạnh lẽo như sương tuyết, khiến người ta vừa si mê vừa nghẹt thở. Đôi mắt đỏ ấy ẩn chứa sức mạnh mê hoặc đến khó cưỡng, càng nhìn càng không thể rời đi.
Cậu cứ thế nhìn chăm chăm vào mắt cô, bất giác ngẩn ngơ.