Chương 23: Mười ngón tay đan xen
Đường Lâm và Minh Hi nhìn nhau, má ai cũng đỏ bừng. Đúng lúc ấy, mặt trời mọc.
“Mặt trời lên rồi kìa!” Minh Hi nói.
Cả hai cùng quay sang hướng đông. Mây hồng rực rỡ, mặt trời đỏ như máu, từng cụm mây lấp lánh, dãy núi nhấp nhô tạo thành một bức tranh lãng mạn đến tột cùng.
Cô gái với mái tóc bạc và đôi mắt tím đứng lặng nhìn mặt trời vừa ló rạng, nụ cười nhẹ hiện trên gương mặt xinh đẹp đến kinh diễm. Gió sớm thổi tung mái tóc dài của cô, khung cảnh ấy đẹp đến mức như bước ra từ một giấc mơ.
Đường Lâm lập tức giơ điện thoại lên, lưu lại khoảnh khắc ấy.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, người lên đỉnh núi cũng nhiều dần. Nhìn thấy Minh Hi đẹp như thiên sứ, ai nấy đều trầm trồ. Có không ít người định đến bắt chuyện hay xin chụp hình chung. Minh Hi phớt lờ hết mấy anh con trai, chỉ khi gặp trẻ con thì cô mới hơi khó từ chối.
Mấy lần như thế, Minh Hi quay sang nói với Đường Lâm: “Chắc cũng tới giờ rồi, hay mình xuống núi đi?”
Đường Lâm gật đầu.
Hai người đi theo lối khác để xuống núi. Nhìn những bậc thang dốc đứng, Minh Hi bám lấy tay vịn, nhìn Đường Lâm bằng vẻ mặt yếu đuối, nói giọng nũng nịu:
“Cao quá à, lúc leo lên không thấy dốc dữ vầy đâu…”
Đường Lâm liếc lên cáp treo trên trời, chỉ tay rồi cười: “Hay là tụi mình ngồi cáp treo xuống nha.”
Minh Hi: “…”
Và thế là họ ngồi cáp treo xuống núi, chỉ có điều, Đường Lâm cảm thấy Minh Hi hình như không vui lắm.
“Hi Hi nhìn kìa, trên cây có gấu trúc đó.”
“Ừm.”
“Nhìn kìa, bên bờ sông có nai mẹ dẫn theo một con nai con.”
“Ừm.”
Đường Lâm: “…”
Cậu nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo của cô gái bên cạnh, đầu óc rối như tơ vò. Mình làm sai gì rồi sao? Sao tự nhiên cô ấy lại giận?
Đúng lúc ấy, ánh mắt vô tình liếc xuống con đường mòn phía dưới, thấy một đôi đang xuống núi. Cô gái tóc ngắn nắm chặt tay bạn trai, từng bước một nhích xuống. Liếc qua bên kia, lại thấy một đôi khác cũng tay trong tay, anh chàng đi phía trước, cẩn thận dìu bạn gái xuống.
Đường Lâm: “…”
Tự nhiên cậu cảm thấy mình lúc nãy đúng là đồ đầu heo, còn ngồi cáp treo cái gì không biết!!!
Cáp treo đến trạm cuối.
Minh Hi đứng dậy. Đường Lâm lập tức bước nhanh xuống trước, quay lại chìa tay ra với cô: “Cẩn thận đó.”
Cô gái tóc bạc mắt tím ngước nhìn gương mặt cậu, ngẩn người, rồi cúi đầu đỏ mặt, nhẹ nhàng đặt bàn tay mềm mại vào tay cậu. Xung quanh có không ít ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tới, Đường Lâm nắm tay Minh Hi, cả hai bước đi cùng nhau, nắm tay rồi chẳng biết từ lúc nào đã đan chặt mười ngón.
“Ba mẹ cậu kiếm cho cậu một sư phụ à?” Đường Lâm nhìn Minh Hi hỏi.
Hai người đang ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ dưới chân núi. Minh Hi ngồi trong góc cùng với Đường Lâm, nhưng nhờ có cô mà góc ấy thành tâm điểm chú ý. Ai đi ngang cũng phải liếc nhìn một cái, có người còn khe khẽ thì thầm khen Minh Hi xinh đẹp.
Minh Hi đã quá quen với chuyện này, cô cười nói với Đường Lâm:
“Vì năng lực của tớ là trị liệu, ba mẹ cảm thấy cần học thêm võ để tự bảo vệ mình, nên mới mời một cao thủ dạy tớ đánh nhau.”
“Nam hay nữ?” Đường Lâm hỏi.
Cậu tỏ ra hỏi cho vui, nhưng thật ra đang quan tâm lắm. Minh Hi đẹp như vậy, nếu là đàn ông thì lỡ lấy cớ dạy võ mà lợi dụng thì sao? Nếu là đàn ông, cậu nhất định phải tìm cách đuổi đi, rồi để Đường Thi ra mặt tự đề cử làm thầy dạy cho Minh Hi.
Dù sao thì Minh Hi cũng thích Đường Thi, chắc chắn sẽ đồng ý.
Minh Hi mỉm cười, “Cậu đang hỏi người đó hả?”
Cô nhướng mày, cười tinh quái, cố tình kéo dài giọng:
“Là… con gái đó. Hê hê~”
Nghe là con gái, Đường Lâm yên tâm ngay. Nếu là nữ thì… thôi vậy. Biết sớm là Minh Hi định học võ thì cậu đã sớm cho Đường Thi ra tay rồi.
“Vậy sau này cậu sẽ bận rộn, không còn thời gian đi chơi nữa hả?” Đường Lâm hỏi.
Minh Hi cười nói: “Một tuần chỉ học ba buổi thôi. Nhưng mà cô ấy lấy tiền dạy đắt lắm đó.”
Đường Lâm bưng tách cà phê, chợt nhớ đến học trò mới tên Tống Từ.
“Bao giờ bắt đầu học?”
“Mai bắt đầu. Mai là buổi học đầu tiên, không biết cô ấy có nghiêm không nữa.” Minh Hi làm mặt khổ sở.
Đường Lâm vừa khuấy cà phê vừa nghĩ, cậu và Tống Từ cũng hẹn ngày mai bắt đầu học, tuần ba buổi.
Minh Hi chống cằm nhìn Đường Lâm, giọng mang chút làm nũng:
“Tớ thật sự rất sợ đau, sợ bị cô ấy đánh tơi tả luôn á.”
Nghĩ đến Đường Thi đánh mình, quả thật không hề nương tay chút nào. Làm học trò của cô ấy chắc chắn không dễ chịu gì.
Đường Lâm cười: “Cậu dễ thương như vậy, cô ấy có nghiêm tới đâu cũng không nỡ ra tay mạnh đâu!”
Hôm sau
Trên bầu trời đỏ rực, một vầng trăng treo cao như con mắt khổng lồ đang dõi xuống nhân gian. Giữa thành phố vắng lặng vang lên tiếng giao chiến.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, phá tan vài toà nhà rồi mới rơi bịch xuống đất. Cậu thiếu niên tóc bạc mắt tím lảo đảo đứng dậy từ đống đổ nát, quần áo rách tả tơi, miệng phun máu không ngừng.
Vết xước trên má do đá vụn cắt qua nhanh chóng lành lại, nhưng nội thương thì đâu dễ hồi phục. Đường Thi ra tay quá tàn bạo, cậu cảm giác như ngũ tạng của mình đều bị chấn động đến vỡ vụn.
Tống Từ ngẩng đầu, nhìn thấy trong làn lửa đỏ rực có một bóng người đang bước về phía mình.
Mỹ nhân tóc đen mắt đỏ, khoác áo choàng đỏ, mang bốt cao gót đen, như đoá hồng đỏ rực nở giữa biển lửa. Khoảng cách còn mấy chục mét mà cô chỉ bước một bước đã tới ngay trước mặt. Một chân dài xinh đẹp vung lên đá thẳng tới, gió rít bên tai, Tống Từ sợ đến hồn bay phách lạc.
Nhanh quá!
Rõ ràng cậu đã kích hoạt trọng lực gấp năm mươi lần ngay khi nhìn thấy cô, mặt đất còn bị đè lõm xuống, vậy mà vẫn không thể làm cô chậm đi chút nào.
Bốp!
Cậu thiếu niên tóc bạc lại bị đá bay lần nữa, phá vỡ một toà nhà, xuyên qua vách kính của toà cao ốc khác, rơi vào khu vực giống như văn phòng.
Tống Từ mình đầy thương tích bò dậy, thấy từ cửa sổ bắn ra những luồng sáng đỏ. Cậu vội tung khiên chắn bảo vệ bản thân. Ầm một tiếng, cả toà nhà sụp đổ thành bụi đất.
Người phụ nữ tóc đen, mắt đỏ như máu, đứng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống đống đổ nát. Mười mấy giây sau, từng tảng đá bay tung toé, rồi một thiếu niên tóc bạc toàn thân bầm dập lồm cồm chui ra từ đống đổ nát.
Hai tay chống đất, máu ròng ròng nhỏ xuống nền, Tống Từ ngẩng đầu nhìn Đường Thi.
“Còn đánh tiếp không? Hay gọi trị liệu sư của em vô trước, chữa xong rồi hẵng tiếp?” Đường Thi hỏi.
Nghe vậy, Tống Từ lau máu nơi khoé miệng, ánh mắt tím rực sáng lên đầy kiên định, đáp: “Không cần. Nếu đây là một trận chiến sinh tử thật sự, kẻ địch sẽ không cho tôi cơ hội chữa trị đâu. Đánh tiếp đi!”