Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 319

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 16

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 11

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2472

Full - Chương 22: Leo núi ngắm bình minh

Chương 22: Leo núi ngắm bình minh

“Cuối cùng thì cô vẫn nhìn thấy rồi còn gì.” Anna nói.

Minh Hi: “Vậy để tôi dùng dị năng quay ngược lại, nướng lần nữa.”

Cô dùng năng lực quay ngược thời gian đưa khay bánh quy trở về trạng thái chưa nướng, rồi lại cho vào lò. Lần này kết quả đã tốt hơn nhiều.

“Thành công rồi đó, không bị sống, cũng không quá cứng hay giòn quá, màu bánh cũng đẹp nữa.” Anna nhận xét.

Chỉ là Minh Hi vẫn không hài lòng.

“Sao tôi vẫn thấy không ngon bằng cô làm nhỉ?” Minh Hi nói.

Nữ vệ sĩ luôn nghiêm túc kia đột nhiên nở một nụ cười tinh quái, cô giơ tay lên, một cụm lửa màu tím nhạt bốc lên trong lòng bàn tay.

“Có lẽ là vì tôi dùng dị năng để nướng bánh đó!”

Minh Hi mắt giật giật: “Vậy ra bí quyết nướng bánh của cô là dị năng à…”

Anna: “Có thể là vậy.”

Minh Hi: “…”

Nói cách khác, bí quyết của Anna là thứ người khác học không nổi. Bảo sao cô ấy làm bánh quy hay bánh mì gì cũng ngon hơn cả thợ làm bánh chuyên nghiệp. Hóa ra không phải vì công thức hay kỹ thuật nướng, mà là vì cái dị năng quái chiêu đó!

Biết thế thì nói sớm đi, giờ mới nói, rõ ràng là đang chơi khăm cô rồi, đúng không?

Cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc và đôi mắt tím lạnh giọng nói: “Thưởng cuối năm của cô không còn nữa.”

Anna: “Tiểu thư, cô tàn nhẫn quá.”

Cô gái tóc bạc khoanh tay trước ngực, tức giận nói: “Ai bảo cô trêu tôi!”

Anna: “Rõ ràng là cô không hỏi mà.”

“Dù sao thì thưởng cuối năm cũng không có.”

“Tiểu thư đừng màaaa…”

Trong khi Minh Hi đang đấu khẩu với Anna, bên phía Cục Dị Năng vẫn đang đào bới xem là tên khốn nào đã dụ dỗ được “nữ thần” Đường Thi thì Đường Lâm đang nằm trên giường lớn, trằn trọc suy nghĩ không biết nên tặng gì cho Minh Hi.

Minh Hi đã tự tay làm bánh quy cho cậu, cậu không nên thể hiện chút gì đó sao? Chắc chắn là nên rồi. Vậy tặng gì mới hợp đây?

Hoa? Dây chuyền? Túi xách? Giày dép? Quần áo? Nước hoa? Son môi?

Minh Hi là người có tiền, mấy thứ dùng tiền mua được chắc không hiếm với cô ấy. Tặng mấy thứ này, tuy cô ấy có thể vẫn vui, nhưng cứ thấy như bản thân không đủ thành ý.

Đường Lâm vò đầu bứt tai, trằn trọc lăn qua lộn lại vẫn nghĩ không ra nên tặng gì. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Minh Hi.

Minh Hi: Mai sáng cậu có rảnh không?

Cậu bật dậy ngay, trả lời:

Đường Lâm: Rảnh! Cả ngày mai tớ đều rảnh!

Cả ngày đều rảnh là nói dối. Ngày mai cậu có bốn tiết học. Nhưng sinh viên đại học mà, trốn tiết chút cũng chẳng sao. Bốn tiết đó, nghỉ luôn cho rồi.

Minh Hi: Vậy mai tụi mình dậy sớm chút, đi leo núi ngắm bình minh nha~ ?

Đường Lâm: Được! Mấy giờ?

Minh Hi: Năm giờ dậy nổi không? Năm giờ tập trung ở quảng trường trước cổng chính núi Lạc.

Đường Lâm: OK!

Minh Hi: Vậy hẹn gặp sáng mai nhé.

Đường Lâm: Ừm ừm!

[Sáng sớm 5 giờ]

Núi Lạc là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất thành phố C. Cuối tuần hay ngày lễ, khách đến đây rất đông.

Nhưng bây giờ mới 5 giờ sáng, dù có vài người cũng tranh thủ giờ này leo núi ngắm bình minh, nhưng vẫn rất ít, nên khi Đường Lâm mang theo balo leo núi đến quảng trường dưới chân núi, gần như chẳng thấy mấy bóng người.

Cậu đứng trước cửa một quán vẫn chưa mở cửa, vừa móc điện thoại ra thì thấy một chiếc xe đen dừng lại gần đó. Cửa xe mở ra, một cô gái tóc bạc mặc đồ thể thao đơn giản bước xuống. Vừa trông thấy Đường Lâm, cô lập tức cười rạng rỡ bước nhanh về phía cậu.

Đường Lâm cũng nhanh chóng bước tới.

“Cậu chờ lâu chưa?” Minh Hi cười hỏi.

“Vừa mới tới thôi.” Đường Lâm đáp.

Tóc dài bạc của Minh Hi được buộc nửa bằng ruy băng đỏ, để lộ đôi tai nhỏ xinh, trên dái tai đeo đôi khuyên hình viên kim cương hồng. Cô đeo balo đen, treo lủng lẳng một con mèo bông dễ thương.

Bộ đồ thể thao màu sáng khiến cô trông rạng rỡ hẳn, toát lên khí chất ngọt ngào đầy sức sống.

Đường Lâm đứng trước mặt cô, nhìn đôi mắt tím long lanh ấy, cảm thấy cô lúc này trông chẳng khác gì một chú mèo con khiến người ta muốn ôm vào lòng mà xoa đầu một cái.

“Đi thôi, leo núi nào!” Minh Hi cười tươi bước lên phía trước.

Đường Lâm hoàn hồn, vội rũ bỏ mấy ý nghĩ kỳ quái trong đầu, bước theo cô.

Núi Lạc nhiều cây phong, nên mùa thu là mùa đẹp nhất.

Trời vừa hửng sáng, sương sớm vẫn còn mờ mờ, họ theo bậc đá từ chân núi đi lên, khung cảnh hiện ra như tranh thủy mặc: mây mù lững lờ, lá phong đỏ rực, dòng suối xanh trong vắt, giữa rừng núi còn có thể thấy vài đóa cúc dại vàng óng.

Khi cả hai lên đến đỉnh núi, mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng trời đã sáng rõ.

“Mệt quá, nghỉ ở đây đi. Tớ nghe nói chỗ này là góc ngắm bình minh đẹp nhất.” Minh Hi cười nói.

Hai người ngồi xuống ghế đá ở đài quan sát trên đỉnh núi. Đường Lâm lấy chai nước từ balo đưa cho Minh Hi.

“Cảm ơn nhé.” Minh Hi mỉm cười.

Đường Lâm lại lấy ra một chiếc hộp, mở ra trước mặt Minh Hi. Cô nhìn vào, trong hộp là đủ loại bánh scone, chiếc hộp giữ nhiệt nên bánh vẫn còn ấm.

“Mặt trời chưa mọc, ăn sáng trước đã. Nào, thử một cái đi.” Đường Lâm cười nói.

Minh Hi ngạc nhiên: “Sớm như vậy cậu mua ở đâu vậy?”

“Dĩ nhiên là tớ làm rồi.”

“Cậu dậy lúc mấy giờ? Làm hết đống này chắc phải 2-3 giờ sáng dậy rồi chứ?”

“Không nghiêm trọng vậy đâu. Nào thử đi, để nguội mất ngon.” Đường Lâm cười nói.

Minh Hi cầm lấy một chiếc bánh màu sẫm, cắn một miếng: “Có vị rượu vang… và sung khô.”

“Lưỡi cậu nhạy thật.”

“Thử cái này nữa.”

Cô lại lấy thêm một cái khác, cắn một miếng: “Cái này có vỏ quýt khô, chocolate đen và bột cacao…”

“Giỏi ghê!” Đường Lâm giơ ngón cái khen ngợi.

“Ngon không?” Cậu hỏi.

Cô gái tóc bạc mắt tím khẽ gật đầu, đôi má đỏ ửng, cô nhìn Đường Lâm, dịu giọng hỏi: “Cậu… không ngủ cả đêm để làm mấy cái này đấy à?”

“Thức đêm với tớ cũng thường mà.”

“Những chiếc scone này là… là lễ vật đáp lại đó hả?” Minh Hi đỏ mặt hỏi.

Đường Lâm cũng đỏ cả tai: “Cũng… cũng coi là vậy. Cảm ơn vì bánh quy hôm qua cậu làm cho tớ.”

Cậu lảng mắt đi, có hơi chột dạ. Sự thật là cậu đúng là thức trắng đêm để làm bánh scone, nhưng kết quả toàn thất bại, thất bại, rồi lại thất bại…

Cuối cùng tức quá cậu đập luôn cái lò nướng.

Vậy mấy cái scone này từ đâu ra? Sáng sớm bốn giờ, cậu dùng dị năng của Đường Thi để chạy sang bên kia bán cầu, nơi đang là chiều tối, vào một tiệm bánh nổi tiếng mua về.

Đường Lâm thấy mình cũng đâu có nói dối. Chỉ là… trong thật có giả, giả có thật. Trong tình yêu, chút gia vị thế này cũng được tính là đáng yêu chứ, đúng không?