Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 319

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 16

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 11

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2472

Full - Chương 27: Lưu luyến không rời

Chương 27: Lưu luyến không rời

“Cậu…”

Dáng vẻ trừng mắt của Dương Vĩ khiến người ta thấy tức cười. Bị Đường Lâm phản pháo một câu, cậu ta nghẹn họng đến mức mặt mày tím ngắt. Nếu không phải vì đang có nhiều người ở đây, e là cậu ta đã động tay động chân từ lâu rồi.

Đúng lúc đó, một cơn gió thổi lướt qua, gió xanh hóa thành một bóng người, đó là bạn cùng lớp với Đường Lâm. Cô bạn vừa thấy cậu liền reo lên:

“Đường Lâm! Có một cô gái xinh cực kỳ đang tìm cậu đấy, còn không mau chạy qua đó đi!”

Đường Lâm vừa nghe liền hỏi ngay:

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Bên sân bóng rổ ấy!”

Nghe vậy, Đường Lâm lập tức cắm đầu chạy đi. Liễu Mộng Hinh thấy thế liền lẳng lặng bám theo sau.

“Một cô gái siêu xinh á? Chẳng lẽ là cô trong ảnh nền điện thoại của Đường Lâm?”

Một sinh viên chống cằm, giọng đầy tò mò.

Cậu ta vừa nói thế, cả đám sinh viên càng thêm hiếu kỳ, từng người từng người một lũ lượt kéo nhau đi theo.

Đường Lâm vừa đi vừa gọi điện:

“Minh Hi, cậu đến rồi à?”

Đầu dây bên kia bật cười:

“Ừm, tớ đến rồi.”

“Không phải nói chín giờ mới tới sao?”

“Tớ muốn cho cậu một bất ngờ. Bây giờ gặp không tiện à? Vậy tớ về đây?”

“Không không không, không phải vậy! Cậu đang ở đâu?”

“Ở đây nè, gần một cây ngân hạnh.”

“A Tớ biết chỗ đó rồi.”

Đường Lâm nhanh chóng rẽ vào một lối nhỏ.

“Đẹp quá đi mất!”

“Trời ơi! Là tiên nữ hả?!”

“Giống như bước ra từ trong tranh vậy…”

“Đẹp đến phát sáng luôn!”

Cuối thu trong khuôn viên trường, một cây ngân hạnh cao lớn phủ đầy lá vàng óng ánh dưới nắng. Mặt đất dưới tán cây trải một thảm lá vàng lấp lánh như ánh mặt trời.

Một cô gái tóc bạc, mắt tím, mặc váy trắng liền thân phối cùng túi đeo chéo màu đen, đứng lặng dưới gốc cây. Gương mặt xinh đẹp như được vẽ bằng nét cọ của một họa sĩ bậc thầy.

Một vài người không kiềm được đã bước đến bắt chuyện. Cô mỉm cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời, trông như tinh linh bước ra từ mộng ảo.

Từ ban công giảng đường đến hành lang ký túc xá, người đứng chen chúc xem cô gái ấy. Trên đường đi bên cạnh, ở sân bóng rổ, đám con trai ai nấy đều ngơ ngẩn, mắt không rời khỏi bóng hình kia.

“Cậu đến tìm Đường Lâm à?”

“Phải đó.”

“Không lẽ… cậu là bạn gái cậu ta?”

“Đúng rồi.” Minh Hi cười nói, ánh mắt lấp lánh như làn nước trong.

Mấy người kia sững sờ như bị sét đánh. Trời ơi! Cái tên Đường Lâm đó mà cũng có bạn gái đẹp như vậy sao? Cậu ta kiếp trước cứu cả dải ngân hà chắc?

“Cậu ấy tới rồi.”

Minh Hi nhìn thấy Đường Lâm đang đi về phía mình, nụ cười rạng rỡ, cô chủ động chạy đến nắm tay cậu.

Mọi người xung quanh đều chết sững tại chỗ. Thiên sứ… thực sự đi nắm tay Đường Lâm rồi!

Dương Vĩ và đám bạn theo đến cũng chết lặng. Cô gái tóc bạc này chẳng phải là người trong điện thoại của Đường Lâm sao? Hóa ra là có thật, còn là bạn gái thật nữa! Trời ạ! Kiếp trước cậu ta cứu vũ trụ rồi à?!

Dương Vĩ nhìn Minh Hi và Đường Lâm trò chuyện mà ghen tị đến mức muốn cào tường. Đường Lâm chỉ là một kẻ không có dị năng, vậy mà lại có thể được cả hoa khôi như Liễu Mộng Hinh để ý, còn có bạn gái như tiên nữ? Quá bất công rồi!

Một chiếc đĩa bất ngờ đưa đến trước mặt cậu ta, Liễu Mộng Hinh cười khẩy:

“Gặm đi!”

Dương Vĩ: “…”

Liễu Mộng Hinh cười nói:

“Ăn hết cái này đi, trong căn-tin còn nhiều lắm, cứ tự nhiên.”

Cơ mặt Dương Vĩ giật giật, nói lắp bắp:

“Tôi… tôi chỉ đùa thôi mà.”

Mà khoan, sao cô ấy lại mang cả đĩa ra đây luôn vậy?!

Liễu Mộng Hinh cười khẽ một tiếng, rồi đi về phía Đường Lâm và Minh Hi. Thấy Minh Hi nhìn mình, đôi mắt tím trong veo như mặt hồ lặng sóng, gương mặt tinh xảo đẹp đến ngỡ ngàng, cô cũng phải âm thầm kinh ngạc một phen. Cô cười:

“Chào cậu, mình là Liễu Mộng Hinh, hàng xóm kiêm đàn chị của Đường Lâm.”

“Chào chị, em là Minh Hi.” Minh Hi nhoẻn miệng cười.

“Minh Hi à, Đường Lâm từng nhắc đến em với chị rồi. Quả nhiên giống như lời cậu ấy nói, đúng là đại mỹ nhân hiếm có.”

Liễu Mộng Hinh nói rồi liếc nhìn Đường Lâm một cái, ánh mắt như thể đang nói: “Em đúng là có phúc đấy.”

Minh Hi mỉm cười nhìn cô:

“Cậu ấy cũng từng kể về chị với em rồi.”

Khi còn là bạn qua mạng, Đường Lâm đã từng nhắc đến Liễu Mộng Hinh. Hơn nữa, với thân phận Tống Từ, Minh Hi cũng từng gặp cô nên biết mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, nhưng không hề có gì mờ ám. Vì thế cô hoàn toàn yên tâm.

“Thật à? Thằng nhóc đó không lén nói xấu chị chứ?” Liễu Mộng Hinh hỏi.

Minh Hi cười: “Không đâu, cậu ấy nói chị từ nhỏ đã rất quan tâm đến cậu ấy.”

Liễu Mộng Hinh nghe vậy thì bật cười.

Cô nhìn hai người rồi nói:

“Chắc hai người sắp đi hẹn hò nhỉ? Vậy chị không làm phiền nữa, bye bye~”

Nói rồi cô còn nháy mắt với Đường Lâm, cười cười vẫy tay với Minh Hi rồi rời đi.

Đường Lâm nhìn đám đông xung quanh, ai cũng chăm chăm dõi theo cậu với ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ, trong lòng không khỏi dâng lên chút tự hào. Cậu nắm tay Minh Hi, dẫn cô đi về phía cổng trường.

“Hi Hi, đi thôi!”

Minh Hi bật cười: “Ừ!”

Cả đám sinh viên nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần, liền đồng loạt kêu than:

“Sao một cô gái đẹp như vậy lại thích một người không có dị năng chứ?!”

“Đường Lâm rốt cuộc dùng chiêu gì mà tán được vậy? Đừng nói là trúng tà rồi nhé?!”

“Trời ơi! Một kẻ vô năng còn có người yêu, còn tôi thì vẫn độc thân!!!”

“Tôi cũng muốn có một cô bạn gái xinh như tinh linh!!”

Hai người dạo phố, ánh mắt kinh ngạc của người qua đường bủa vây xung quanh.

Khu vực quanh trường có nhiều phố đi bộ và con đường ẩm thực. Cả hai vừa đi vừa ngắm nghía, thấy món gì hay hay thì mua, rồi sang khu ăn uống thử đủ món. Thoắt cái đã hết cả một ngày.

Từ rạp phim bước ra thì trời đã tối.

Minh Hi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Anna: “Đừng quên tối nay có tiết học.”

Là lớp của Đường Thi, kéo dài một tiếng.

Minh Hi ngẩng đầu nhìn ra quảng trường, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên lề.

“Tớ phải về rồi.” Minh Hi nói với Đường Lâm bên cạnh.

Đường Lâm nắm tay cô, giọng luyến tiếc:

“Tài xế đến rồi à?”

“Ừm.” Minh Hi gật đầu.

“Vậy tớ đưa em cậu đó.”

Đường Lâm nói.

Cậu xách theo túi đồ đã mua trong ngày, cùng Minh Hi đi đến chỗ chiếc xe. Cốp xe bật mở, cậu bỏ đồ vào bên trong. Tâm trí cậu giờ chỉ toàn là Minh Hi, cộng thêm ánh đèn đêm và hiệu ứng kính xe, cậu lại một lần nữa không nhận ra gương mặt của Anna.

Hoặc có thể nói… cậu vốn không chú ý.

Anna nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tiểu thư nhà mình và cậu bạn trai đang nhìn nhau đắm đuối đến mức không chớp mắt, bèn lườm một cái.

Hai kẻ đang yêu này chắc đã xem thế giới xung quanh là vô hình rồi.

Minh Hi khẽ nói:

“Tớ… Tớ về đây.”

Đường Lâm gật đầu:

“Ừm.”

Cậu lại nói:

“Về tới nơi nhớ nhắn cho tớ.”

“Dạ.”