Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1189

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 25

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 111

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

(Đang ra)

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Amane Megumi

Chàng trai không hề có kinh nghiệm tình trường, nhưng luôn vô tư buông lời ngọt ngào. Hoa khôi nữ sinh cao trung toàn quốc, ở trường thì lạnh lùng còn ở nhà thì ngây ngô vô cùng, và cô đã thầm thương

46 11

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2091

Full - Chương 32: Cứu Người

Chương 32: Cứu Người

Sâu trong vùng rừng nguyên sinh, nơi rừng rậm nối tiếp rừng rậm, cây cối cổ thụ rậm rạp che lấp cả bầu trời, sương độc dày đặc phủ kín không gian, ánh sáng lờ mờ, trong màn sương mù dày đặc vang lên những âm thanh dữ dội của trận chiến -tiếng súng, tiếng chém, tiếng la hét đau đớn, tiếng hét thất thanh sợ hãi và tiếng gầm gừ kỳ quái của dã thú đan xen hỗn loạn.

Ầm!

Một cột lửa bùng lên, trong ngọn lửa, vài bóng người hóa thành tro bụi.

Tiếp đó, hàng loạt tiếng nổ vang lên, đất đá cuồn cuộn đổ xuống.

Tần Cương Mãnh, người mặc bộ chiến phục đặc chế, thở dốc kịch liệt. Mái tóc vốn rực rỡ như lửa giờ đây đã trở nên ảm đạm, vết thương ở bụng vẫn đang chảy máu, cơ thể đầy thương tích, nửa khuôn mặt máu thịt be bét, cánh tay trái buông thõng bất thường như thể đã gãy xương.

Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên đầu trọc vác súng, một thanh niên tóc nâu cầm kiếm năng lượng, thêm bốn điều tra viên thuộc Cục Dị Biệt bảo vệ ba người có vẻ là nhà nghiên cứu. Bao quanh họ là vô số dị thú biến dị.

Những con dị thú này nửa người nửa thằn lằn, lớp da xanh nâu được bao phủ bởi vảy cứng như kim loại, móng vuốt sắc như lưỡi dao, kéo theo chiếc đuôi dài, sống lưng như mọc đầy kiếm, miệng há rộng đầy răng nhọn dày đặc, chất lỏng màu xanh hòa với máu người rỉ ra từ kẽ răng, toát ra mùi hôi tanh ghê tởm.

Tần Cương Mãnh là một trong ba chiến lực mạnh nhất của Cục Dị Biệt, sức mạnh của anh không cần phải nghi ngờ. Những điều tra viên bên cạnh anh cũng đều là tinh anh, nhưng thì sao?

Kiến nhiều cắn chết voi, huống chi đây là Tuyệt Vực, nơi dị năng bị áp chế nghiêm trọng, còn mỗi con dị thú ở đây đều vượt cấp 5.

“Giám đốc Tần, chúng ta… giờ phải làm sao?” – Người điều tra viên trẻ cầm kiếm năng lượng run rẩy hỏi, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng. Anh vừa tận mắt thấy đồng đội bị dị thú xé xác ăn thịt, tiếng gào thảm thiết của họ vẫn vang bên tai.

Cả đội ban đầu có 45 người, giờ chỉ còn 11.

Liệu họ có còn cơ hội sống sót?

Anh không muốn chết, không muốn bị ăn sống.

Tất cả đều chìm trong nỗi sợ hãi, lòng Tần Cương Mãnh cũng rơi vào tuyệt vọng. Dù có thể phá vòng vây ra ngoài, phía ngoài vẫn còn những dị thú siêu cấp đang chờ. Họ đã mất liên lạc nhiều ngày, Cục trưởng Triệu chắc chắn đã cử người cứu viện, nhưng liệu họ còn kịp không?

Lũ dị thú gầm gừ từng bước tiến lại gần, vòng vây dần thu hẹp...

Đột nhiên, một con dị thú gầm vang, cả bầy như được lệnh, điên cuồng lao vào. Tần Cương Mãnh hét lớn, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi bốn con dị thú ngay khi chúng lao tới.

Mọi người nổ súng, thi triển dị năng, một lần nữa chiến đấu ác liệt với dị thú.

Một điều tra viên đeo kính bị dị thú quật ngã, chưa kịp được cứu thì đã bị cắn đứt cổ họng. Hơn chục con dị thú xông tới, thi thể anh ta bị ăn sạch sẽ, chỉ còn vũng máu và thịt nát khiến ai nấy kinh hoàng.

Tiếng hét hoảng loạn hòa lẫn tiếng súng vang lên. Khi mọi người tưởng chừng đã tuyệt vọng, thì trên bầu trời mịt mù sương mù, ánh dao lóe lên—hàng loạt trường đao như mưa trút xuống, ghim chết từng con thằn lằn đột biến khổng lồ xuống đất.

Hàng vạn con dị thú bị tiêu diệt trong chớp mắt.

Trên lưỡi đao bốc lên ngọn lửa lam băng, thi thể dị thú hóa thành tro bụi.

Một bóng người từ trên trời hạ xuống.

Đó là một nữ nhân tóc đen, mắt đỏ, gương mặt lạnh lùng như băng giá. Bộ đồ bó sát màu đen ôm trọn thân hình quyến rũ, trong ánh lửa, cô như một nữ thần tiến đến gần.

Những người bị thương chết lặng trong giây lát rồi mừng rỡ kêu lên:

“Đường Thi! Cô Đường Thi đến rồi!”

“Cô Đường Thi! Cô đến thật đúng lúc!”

Nhìn thấy cô, ai cũng trào dâng cảm giác sống sót sau cái chết. Có Đường Thi ở đây, họ chắc chắn sẽ sống sót.

Tần Cương Mãnh càng mừng rỡ hơn, kéo thân thể trọng thương bước nhanh đến gần cô, xúc động nói:

“Cô Đường Thi, cô đến cứu tôi sao? Tôi cảm động quá!”

Đường Lâm nhìn khuôn mặt máu thịt be bét của anh, lạnh nhạt đáp:

“Tôi chỉ nợ Cục trưởng Triệu một ân tình, đừng hiểu lầm.”

Tần Cương Mãnh đã quen với sự lạnh nhạt của cô, cười khờ khạo: “Dù sao cũng là cô cứu chúng tôi. Đây là lần thứ ba rồi. Cô Đường Thi, cô đúng là đại ân nhân của tôi! Nếu sau này có dịp báo đáp, dù làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng. Cô có cần người chạy việc không? Làm bảo mẫu cũng được!”

Trán Đường Lâm nổi gân xanh, không thèm để ý đến anh, cô liếc nhìn những người còn lại hỏi:

“Chỉ còn mấy người các ngươi sao?”

Nghe xong, ai nấy đều cúi đầu đau buồn, nhớ lại những đồng đội đã chết thảm, niềm vui sống sót cũng tan biến. Tần Cương Mãnh cũng mất hẳn vẻ hào hứng:

“Đúng vậy, chỉ còn lại chúng tôi.”

Đường Lâm lạnh giọng:

“Xông vào Tuyệt Vực tìm chết, đáng đời.”

Tần Cương Mãnh vội giải thích:

“Chúng tôi không cố ý vào Tuyệt Vực, chỉ điều tra khu cấm địa, ai ngờ gặp phải dị thú siêu cấp chín đuôi, bị nó truy đuổi nên lạc vào đây.”

“Tôi không quan tâm chuyện các người. Đi thôi.” – Đường Lâm quay đầu dẫn đường.

Cô nhanh chóng đưa họ ra khỏi Tuyệt Vực. Nhóm của Mã Hiểu Yến lập tức chạy đến.

“Giám đốc Tần, Lão La, Tô Hàng, Lục Tử, An An, Tiểu Hồng…”

Thấy chỉ còn vài người, Mã Hiểu Yến quay đầu tìm, nhưng không thấy ai. Nhìn vẻ mặt mọi người, cô hiểu ra—những người còn lại đều đã chết.

“Giám đốc Tần, để tôi trị thương cho mọi người trước.”

Một điều tra viên nữ tóc ngắn nói.

Tần Cương Mãnh và những người còn lại ngồi xuống, vài trị liệu sư bắt đầu chữa trị. Đường Lâm đứng bên, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, rồi từ xa vang lên tiếng nổ và tiếng súng. Mọi người lập tức cảnh giác.

Tiếng súng? Trong Tuyệt Vực còn người?

Chẳng lẽ… còn người sống sót?

Đường Lâm nhìn mọi người nói: “Tôi đi xem.”

Nói xong, thân hình cô biến mất tại chỗ.

————

Trong rừng rậm, một người đàn ông cao gầy đang bị hai con dị thú cấp tám truy đuổi. Người này đã bị thương, máu từ vết thương ở bụng không ngừng tuôn chảy, toàn thân bao phủ bởi tia điện màu xanh, tốc độ nhanh như sấm sét. Tuy nhiên, con dị thú truy đuổi phía sau cũng thuộc hệ tốc độ.

Hai con dị thú này có hình dáng lai giữa chuột và chim, cánh đen sau lưng vỗ mạnh khiến không khí chấn động, vô số lưỡi gió nhỏ dày đặc lao thẳng về phía người đàn ông cao gầy...