Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 319

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 16

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 11

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2472

Full - Chương 37: Sau khi xong lại muốn giết người

Chương 37: Sau khi xong lại muốn giết người

Thiếu niên tóc bạc vừa chạm phải ánh mắt cô, dường như cảm nhận được sát ý từ cô, lập tức đứng bật dậy, vào tư thế phòng ngự.

Đường Thi sụp đổ, mà Tống Từ lúc này cũng rối bời.

Rõ ràng bản thân đã có Đường Lâm rồi, vậy mà lại thất thân với người khác. Hắn thế mà lại bị một người phụ nữ đè ra làm, mà người đó còn là Đường Thi. Điều càng khó nói hơn là, trong quá trình ấy hắn lại từng chìm đắm trong dục vọng, quên sạch mọi thứ.

Hắn muốn biến lại về hình dạng nữ, kích hoạt năng lực hồi quy, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không thể biến lại. Hơn nữa cho dù có biến lại đi chăng nữa cũng chẳng biết có tác dụng gì không. Hồi quy chỉ có thể quay lại trạng thái cơ thể, không thể xóa đi ký ức trong đầu. Muốn xóa sạch chuyện này hoàn toàn thì phải lấy “thế giới” làm đối tượng, kích hoạt năng lực.

Mà hắn trước giờ cũng chỉ dùng dị năng đó đúng một lần, hồi quy mười phút thôi mà đã hôn mê ba tháng. Lần này hắn với Đường Thi giày vò nhau ít nhất năm tiếng, năng lực của hắn liệu có thể hồi lại xa như vậy không?

Hơn nữa... nếu dùng xong rồi hắn không tỉnh lại được thì sao? Cho dù không đến mức nghiêm trọng vậy, nhưng nếu lỡ hôn mê ba năm năm năm, đến lúc tỉnh lại, có khi Đường Lâm đã sớm song túc song phi với người con gái khác rồi.

O(╥﹏╥)o

Ông trời ơi! Sao lại trêu con kiểu này chứ?

Tống Từ thật sự rất muốn hận Đường Thi, chỉ là Đường Thi đã đến cứu hắn mà, hơn nữa cô cũng đâu phải tự nguyện. Tất cả là tại mấy bông hoa chết tiệt kia.

Tống Từ đang rủa lũ trời đánh kia, rủa luôn những kẻ đã tấn công hắn, thì bỗng cảm nhận được sát khí. Hắn ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ lạnh lùng của Đường Thi, trong lòng lập tức chuông báo động dồn dập.

Sát khí!

Cô… cô muốn làm gì?

Đường Thi muốn giết hắn – suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu hắn.

Cô muốn giết hắn để quên đi chuyện hoang đường này.

Sát khí kinh hoàng như núi xác biển máu tràn đến, thiếu niên tóc bạc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân phát run, mắt trợn to, môi cũng run rẩy. Hắn muốn bỏ chạy, nhưng phát hiện tay chân không chịu nghe lời nữa, trái tim từng chút một rơi vào vực thẳm... rơi mãi...

Nhìn Đường Thi đang tiến lại gần, đưa tay về phía hắn, toàn thân hắn lạnh toát, cái lạnh thấm tận xương tủy.

Rõ ràng là mình bị xâm hại, vậy mà giờ còn phải chết sao? Tại sao chuyện hoang đường khủng khiếp thế này lại xảy ra với hắn?

Không! Hắn không muốn chết!!

Không!!!

Rầm!

Đường Thi đấm mạnh xuống bên tai Tống Từ.

Thiếu niên tóc bạc trợn trừng mắt kinh hãi, tảng đá cứng rắn phía sau hắn nứt ra thành mạng nhện.

Đường Thi nhìn hắn, giọng băng giá đến cực điểm:

“Quên hết chuyện vừa xảy ra. Dám hé răng nửa câu với bất kỳ ai, tôi sẽ băm cậu thành thịt vụn, sau đó đưa cả nhà cậu xuống địa ngục theo.”

“Nghe rõ chưa?”

Đường Thi có nhiều dị năng, nhưng lại không có dị năng xóa trí nhớ.

Bảo người khác làm? Đùa gì chứ, vậy chẳng phải sẽ có người thứ ba biết chuyện này à? Trước khi xóa trí nhớ thì phải đọc ký ức trước đã.

Đường Thi thật sự đã nảy sinh sát ý, nhưng không ra tay được.

Nhìn Tống Từ sợ hãi gật đầu lia lịa, đôi mắt tím ngắt hoảng loạn, kinh hãi, thậm chí cô còn dâng lên cảm giác tội lỗi.

Cô đã cưỡng ép hắn, giờ còn đe dọa hắn, sao mà cảm thấy mình y như cặn bã vậy?

Thiếu niên tóc bạc run rẩy, đồng tử tím lấp lánh hơi nước, sợ hãi, phẫn nộ, nhục nhã đan xen trên gương mặt hắn, thậm chí còn có chút tủi thân, hắn nói:

“Tôi sẽ không nói ra đâu, có đánh chết tôi cũng không nói.”

Nghe vậy, Đường Thi buông Tống Từ ra, hắn lập tức lùi về một khoảng cách an toàn.

Dị năng biến hóa thành quần áo, mặc lên người hắn. Tống Từ liếc nhìn Đường Thi, rồi lập tức tránh ánh mắt cô.

Lúc này, tâm trạng của Đường Thi và Tống Từ giống hệt nhau:

Tôi bẩn rồi!!

Đường Thi: Hy Hy, tôi xin lỗi em!!

Tống Từ: Đường Lâm, tôi xin lỗi anh!!

Đầu tàn thuốc bị Đường Thi vứt trên đất vẫn còn phát sáng đỏ rực, cô giẫm một phát dập tắt.

Nghe động tĩnh bên ngoài, cô liếc Tống Từ, giọng lạnh hơn cả sương tuyết:

“Đi thôi!”

Tống Từ nhìn Đường Thi rảo bước ra ngoài, lập tức chạy theo sau.

Trời đã sáng từ lâu, chỉ là bầu trời trong Tuyệt Vực vẫn bị sương khói bao phủ dày đặc, tầm nhìn rất kém.

Khu rừng điên loạn đã bình tĩnh trở lại, những thực vật biến dị từng phát cuồng dường như không còn ý định tấn công nữa. Dù thỉnh thoảng có thấy rễ cây nhúc nhích, cũng làm ngơ trước sự xuất hiện của Đường Thi và Tống Từ.

Mặt đất máu chảy thành sông, đủ loại tàn chi nội tạng của dã thú biến dị trôi nổi trong đó, mùi máu tanh nồng khiến người ta buồn nôn.

Đi qua một khe núi, hai người trông thấy một đống thịt to như quả núi, trên đó đầy những con côn trùng đang gặm nhấm từng khối thịt, mà khối thịt ấy vẫn còn giật giật, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu đó khiến da đầu Tống Từ tê dại, đầu óc choáng váng.

Còn những con sâu kia – thật kinh tởm, quá kinh tởm! Đáng sợ chết đi được!

Những con sâu này to hơn bàn tay, râu như rết, số lượng đến hàng vạn, chen chúc thành từng đống. Tống Từ suýt phát bệnh sợ lỗ vì chúng.

Không chỉ ghê tởm, mà mỗi con sâu đó đều có sức mạnh cấp sáu, ít nhất là cấp sáu – trời ơi! Tất cả đều là côn trùng biến dị cấp sáu trở lên.

Đáng sợ nhất là: chúng biết nhảy.

Khi hắn và Đường Thi đi ngang qua, lũ quái đang ăn xác kia bỗng nhất loạt bay vọt lên không trung, nhào về phía hai người.

Sắc mặt Tống Từ tái nhợt tức thì.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng hừ lạnh của Đường Thi.

Ầm!!

Một tia đao quang lóe lên, hàng vạn luồng khí đao đỏ rực vút bắn ra, tất cả côn trùng đều bị băm nát thành thịt vụn.

Đá tảng vỡ vụn, cổ thụ bị chém đứt, núi non sụp đổ, đao khí xé nát không gian, rạch mặt đất thành từng khe nứt khổng lồ.

Tâm trạng Đường Thi lúc này vô cùng tệ, vì vậy dọc đường gặp phải sinh vật biến dị nào, bất kể cấp mấy, cũng đều bị cô giết sạch.

Cô giờ như một Diêm Vương khát máu đáng sợ, khiến Tống Từ đi theo sau cũng hồn vía lên mây, kinh hoảng run rẩy.

Phía ngoài Tuyệt Vực

Tần Cương Mãnh, Mã Hiểu Yến, Vương Hoa và những người khác đều vô cùng lo lắng. Tần Cương Mãnh lo cho Đường Thi, còn Vương Hoa lo không biết cô có tìm thấy Đại thiếu gia không, có thể cứu anh ra được không.

Nhờ có trị liệu sư của Cục Dị Năng, thương thế của Vương Hoa đã được khống chế, hắn nhìn về Tuyệt Vực trước mặt, lẩm bẩm:

“Cô Đường Thi sao vẫn chưa quay lại? Không được, tôi phải vào trong.”

Tần Cương Mãnh thấy hắn muốn vào Tuyệt Vực, lập tức đứng dậy ngăn cản. Nhưng đúng lúc đó, Mã Hiểu Yến bỗng hét lên:

“Cô Đường Thi——!!”

Mọi người lập tức nhìn về hướng cô chỉ.

Quả nhiên, họ trông thấy bóng dáng Đường Thi.

Sau lưng cô, còn có một người đang đi theo.