Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1724

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 66

Full - Chương 39: Không còn mặt mũi gặp người

Chương 39: Không còn mặt mũi gặp người

【Ba tiếng sau】

Quần áo vương vãi đầy phòng, trên chiếc giường lớn, nam nữ vừa làm xong chuyện kia đang tựa vào gối đầu. Tấm drap trắng phủ lên ngực họ. Người phụ nữ tóc đen mắt đỏ đang rít thuốc, làn khói lượn lờ, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp không hề có chút biểu cảm.

Đường Lâm phát hiện thì ra cảm giác xấu hổ và tội lỗi là thứ có thể quen dần. Không biết có phải do thuốc vẫn chưa tan hết không mà cô lại một lần nữa làm ra chuyện điên rồ này, nhưng hiện tại cô lại có thể bình tĩnh, như thể “lần đầu thì lạ, lần sau thành quen”.

Chẳng lẽ bản chất cô là một kẻ biến thái chết tiệt, nên mới dễ dàng chấp nhận chuyện như thế?

Cô liếc nhìn sang Tống Từ bên cạnh. Thiếu niên tóc bạc xinh đẹp đang lấy tay che mặt. Đường Lâm nheo đôi mắt đỏ, hỏi:

“Cậu làm gì đấy?”

Tống Từ nói:

“Tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.”

Nói xong nghiến răng nghiến lợi nhìn cô:

“Sư phụ, người ép tôi hai lần rồi!”

Đường Lâm vừa hút thuốc vừa nói:

“Thế à? Vừa rồi trông cậu cũng hưởng thụ lắm mà.”

Mặt Tống Từ lập tức đỏ bừng, dáng vẻ xấu hổ, luống cuống, nhục nhã đến mức Đường Lâm suýt nữa lại muốn đè cậu ra lần nữa.

“Người nói bậy!”

Minh Hi thẹn quá hóa giận.

Chắc chắn là do tác dụng của loại thuốc chết tiệt kia vẫn chưa hết. Trong lòng cậu giờ đây tràn ngập tội lỗi và nhục nhã. Cậu có lỗi với Đường Lâm. Cậu là một tên biến thái. Một kẻ sa đọa chết tiệt.

Đường Lâm chắc chắn sẽ chia tay cậu. Chắc chắn.

Nhưng khoan đã, bây giờ cậu là Tống Từ. Tống Từ là tên biến thái chết tiệt, liên quan gì tới Minh Hi đâu? Chỉ cần Minh Hi nhất quyết không thừa nhận mình là Tống Từ thì những chuyện Tống Từ làm chẳng dính dáng gì đến Minh Hi cả.

Bình tĩnh! Bình tĩnh lại!

Nghĩ như vậy, cậu dần lấy lại sự điềm tĩnh. Lý trí quay về, cậu liếc nhìn Đường Thi bên cạnh — mái tóc đen xõa xuống trước ngực, dáng vẻ hút thuốc lười biếng mà quyến rũ. Cô hơi nhúc nhích, tấm drap trượt xuống, để lộ một mảng da trắng nõn quyến rũ.

Thiếu niên tóc bạc đỏ ửng vành tai, vội quay đi chỗ khác, ngập ngừng hỏi:

“Chúng ta… chuyện này… là gì?”

Vừa hỏi xong đã nghe Đường Thi đáp bằng giọng vô cảm:

“Tình một đêm.”

Cậu lại hỏi:

“Vậy… chúng ta vẫn là sư đồ chứ?”

Cậu nhìn vào mắt cô. Đường Thi đáp:

“Quan hệ sư đồ của chúng ta được xây dựng trên tiền. Cậu còn trả tiền thì ta vẫn là sư phụ.”

Minh Hi: “…”

Minh Hi: “Cô thiếu tiền lắm à? Mở miệng ra là tiền.”

Đường Thi nói:

“Cậu không thiếu. Vậy đưa hết tiền của cậu cho tôi đi.”

Minh Hi: “…”

Một lúc sau, Minh Hi không nhịn được hỏi:

“Sư phụ, cô… có bạn trai chưa?”

Động tác hút thuốc của Đường Thi khựng lại. Minh Hi mở to mắt kinh ngạc, không phải chứ? Không chỉ ngủ với người ta hai lần, lại còn cắm sừng bạn trai người ta?

Đường Thi chậm rãi đáp:

“Không có.”

Minh Hi thở phào, cảm giác tội lỗi giảm đi chút ít.

Đường Thi nhìn chằm chằm cậu mấy giây rồi hỏi:

“Cậu có bạn gái không?”

Minh Hi thật thà:

“Không có.”

Thấy Đường Thi quan sát mình từ đầu đến chân, sau đó dập tắt điếu thuốc, đứng dậy mặc quần áo.

Cậu nhìn bóng lưng cô, ánh mắt dao động hỏi:

“Chuyện này… sẽ không có lần thứ ba chứ?”

Vừa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh băng của Đường Thi lướt tới. Cô hừ lạnh, nghiến răng nói:

“Tuyệt đối không.”

Nói xong mở cửa rời đi.

Rắc!

Tiếng đồ vật rơi vỡ. Cốc nước của Mã Hiểu Yến rơi xuống đất vỡ tan.

Phòng cô ở ngay bên cạnh phòng Đường Thi, đối diện là phòng Tống Từ. Vừa mở cửa ra đã thấy Đường Thi đi ra từ phòng Tống Từ.

Chỉ riêng chuyện đó thì cũng không sao, nhưng ngay lúc Đường Thi đóng cửa, cô lại liếc thấy cảnh tượng bên trong.

Thiếu niên tóc bạc mắt tím để trần nửa người, tựa vào giường ngồi. Cộng thêm bộ dạng mặc áo ngủ với vẻ mặt đầy thỏa mãn của Đường Thi…

Không liên tưởng tới cảnh người lớn mới lạ!

Trước kia Chủ nhiệm Tần từng nói Đường Thi có bạn trai, lại là học sinh.

Tống Từ là nam, là học sinh… A A A A A!!!

Thì ra bạn trai của Đường Thi chính là Tống Từ!

Bảo sao vừa nghe Tống Từ gặp chuyện, cô ấy liền lao tới Tuyệt Vực cứu người.

Thì ra là tình nhân.

Thì ra Đường Thi thích chơi “phi công trẻ”!

Thật là… thật là… cũng đẹp đôi đó chứ.

Cả hai đều là nhan sắc thần tiên!!!

Thấy ánh mắt sắc bén của Đường Thi lướt tới, Mã Hiểu Yến đứng nghiêm, lập tức nói:

“Tôi không thấy gì hết.”

Đường Thi liếc cô mấy cái rồi nhàn nhạt nói:

“Thế thì tốt.”

Rầm!

Nhìn Đường Thi trở về phòng đóng cửa lại, Mã Hiểu Yến liếc nhìn phòng mình rồi lại nhìn sang phòng Tống Từ, trong lòng bỗng vui vẻ kỳ lạ.

Niềm vui của một “dân ăn dưa”.

Sau đó cô lại âm thầm mặc niệm cho Tần Cương Mãnh một phen. Dù trước nay vẫn không nghĩ ông ấy có cơ hội, bây giờ lại càng chắc chắn là không.

Giữa thiếu gia Tống Từ của Tập đoàn Tống thị và Chủ nhiệm Tần, đừng nói là phụ nữ, đến đàn ông cũng sẽ chọn Tống Từ.

Trong phòng, Đường Lâm nằm trên giường lớn, đã đổi về thân nam, phát hiện mình chẳng còn tiết tháo gì nữa.

Trước kia còn sợ bị phát hiện mối quan hệ giữa Đường Thi và Tống Từ, giờ thì chẳng buồn quan tâm.

Màn hình điện thoại sáng lên, cậu cầm lên xem rồi lập tức bật dậy — là tin nhắn của Minh Hi.

Minh Hi:

Đột nhiên thấy nhớ cậu quá. Cậu ôn thi thế nào rồi?

Đường Lâm:

Tớ ôn hết rồi. Tớ cũng rất nhớ cậu, Hi Hi.

Minh Hi:

Vậy… ngày mai cậu có rảnh không?

Đường Lâm:

Có. Cả ngày đều rảnh.

Minh Hi:

Mai chín giờ, gặp nhau ở công viên Lạc Thủy nhé.

Đường Lâm:

Được.

Nhìn tấm ảnh Minh Hi cười rạng rỡ trên màn hình, đột nhiên cậu thấy xấu hổ. Cảm giác tội lỗi trào lên như thủy triều.

Có một giọng nói vang lên trong đầu cậu:

Đồ cặn bã, mày phản bội rồi.

Câm miệng!

Mày không chỉ phản bội, còn phản bội nhiều lần. Đồ vô sỉ!

Câm miệng!

Mày là đồ biến thái!

Câm miệng!

Rầm!

Đường Lâm đập vỡ cái bàn bên cạnh.

Trong căn phòng đối diện, thiếu nữ tóc bạc mắt tím đang lăn lộn trên giường, cầm điện thoại.

Dù cô đã cố thôi miên mình rằng người lên giường với Đường Thi là Tống Từ, chuyện của Tống Từ không liên quan đến Minh Hi. Nhưng sau khi nhắn tin cho Đường Lâm, cô vẫn cảm thấy mình như phản bội người yêu vậy.

Tống Minh Hi, Tống Minh Hi, mày đúng là một người phụ nữ đầy tội lỗi!

Chuông điện thoại vang lên, Minh Hi nhìn vào thì thấy, đó là mẹ cô đang gọi video.

Cô bấm nhận, một khung chiếu ảo hiện ra giữa không trung. Trong khung là một quý phu nhân mặc sườn xám và một người đàn ông trung niên tóc bạc mắt tím, dáng vẻ nho nhã. Phía sau là thư phòng.

“Ba, mẹ.” Minh Hi gọi một tiếng.